Mai Hiểu Lâm trêu ghẹo một câu, như cười như không nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
– Anh cũng không biết là mình được con gái thích nữa, Hiểu Lâm, em khen sai người rồi. Anh luôn cảm thấy trong quan hệ nam nữ, anh thường nằm vào thế bị động.
Hạ Tưởng vốn không quan tâm đến lời nói. Mai Hiểu Lâm lại nghĩ đến hắn cố ý muốn ám chỉ ý loạn tình mê một đêm, nên không khỏi đỏ mặt lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ chơi đùa với Mai Đình.
Sau khi ở nhà họ Mai dùng cơm xong, Hạ Tưởng không ở lại, vội vàng xin phép ra về. Ông cụ Mai cũng không giữ lại, đề nghị Mai Thái Bình ra tiễn hắn. Hạ Tưởng liền khách sáo mà từ chối, nói không dám phiền Trưởng ban Mai phải nhọc công. Mai Thái Bình liền thuận nước đẩy thuyền để Mai Hiểu Lâm tiễn Hạ Tưởng ra ngoài.
Mai Hiểu Lâm ôm Mai Đình, tiễn Hạ Tưởng ra sân mới chú ý đến chiếc xe Hạ Tưởng lái là một chiếc Volvo mới cứng, bỗng chốc nghĩ ra điều gì, liền cảm thấy cay xè nơi sống mũi, suýt nữa đã khóc:
– Là cô ấy mua xe mới cho anh à?
– Không phải mua mà là cho mượn chạy thử.
Hạ Tưởng vốn định làm cho không khí dễ chịu một chút, không ngờ mới mở miệng đã biết mình nói lỡ lời.
Quả nhiên Mai Hiểu Lâm khi không có người ở đây liền khôi phục lại tính tình khiến người khác đoán bắt không ra của mình. Cô “hừ” một tiếng:
– Giả vờ giả vịt, cái gì mà cho mượn chạy thử? Giữa các người mà còn phân biệt rõ rệt ai với ai sao? Cũng phải. Dù sao thì anh và cô ấy cũng thân mật khắng khít, còn em chỉ là khách qua đường thôi, hoặc nói là em là một người anh gian díu rồi thì không muốn gặp lại lần nữa.
Cái này có vẻ giống như đang làm nũng. Hạ Tưởng liền sờ mũi, cười ha hả:
– Em cũng đừng nóng giận. Kỳ thật anh cũng cảm thấy áy náy lắm. Không thể chăm sóc con gái đến khi trưởng thành. Đối với con điều đó cũng thật là tàn nhẫn.
– Em xem anh không phải áy náy mà là vui vẻ mới đúng. Chỉ qua một đêm vui vẻ mà lại có được một cô con gái, lại không cần phải chịu trách nhiệm với tình một đêm, cũng không cần nuôi dưỡng con gái lớn lên. Hơn nữa, nói không chừng sau này con gái lớn lên cũng sẽ trở nên thân thiết với anh.
Mai Hiểu Lâm tiếp tục chế giễu Hạ Tưởng:
– Em nói có đúng hay không?
Đương nhiên là không đúng rồi. Hạ Tưởng tuy là đàn ông nhưng đàn ông cũng có cái tự tôn của đàn ông, không phải kẻ yếu tùy tiện cho phụ nữ khi dễ. Tuy nhiên, khi lời đến miệng lại biến thành:
– Hãy cố gắng nuôi dạy con gái thật tốt. Khi con lớn lên, anh sẽ cho con của hồi môn thật lớn.
– Không cần anh phải giả tình giả ý.
Mai Hiểu Lâm không hề cảm kích:
– Đi mau đi, đừng dài dòng nữa.
Hạ Tưởng lên xe, vừa khởi động ô tô thì lại thấy Mai Hiểu Lâm đập cửa kính xe nên hạ kính xuống.
– Em chuẩn bị đi làm, không muốn thấy mình còn trẻ mà cứ ở nhà trông con. Anh nói xem, em có nên vẫn đến Đoàn trung ương không?
Đương nhiên là phải vào Đoàn trung ương, đó là một chỗ tốt. Hạ Tưởng liền nói:
– Đi, nhất định phải đi. Chẳng những phải đi mà còn phải làm cho thật tốt. Không chừng về sau em sẽ trở thành nữ Chủ tịch tỉnh.
Mai Hiểu Lâm năm nay 31 tuổi, cấp chính, nếu làm việc thì nay có thể lên tới Phó giám đốc Sở. Ở Đoàn trung ương làm việc hai, ba năm, sau khi lên được cấp Giám đốc sở, rồi lên chức Thị trưởng. Sau đó tiếp tục cố gắng thêm thì lên làm Chủ tịch tỉnh hoàn toàn có khả năng.
– Em là người mẹ đơn thân, làm sao mà lên chức Chủ tịch tỉnh được chứ?
Mai Hiểu Lâm liếc Hạ Tưởng một cái.
– Đã bao giờ em thấy hoàn cảnh gia đình của một quan nữ lớn bị phơi ra không? Em biết có mấy người quan nữ là độc thân?
Hạ Tưởng không chút khách khí hỏi lại một câu:
– Cho nên, em phải tự tin vào bản thân mình. Thể chế hiện nay không sợ hoàn cảnh cá nhân của em thế nào, mà chỉ sợ em không có năng lực. Chỉ cần em có thể đạt được địa vị cao, mọi vấn đề đều không thành vấn đề.
Mai Hiểu Lâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
– Để em thử xem.
Trở lại căn biệt thự của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chưa kịp thở thì điện thoại reo, hắn ra vẻ có lỗi mà nhìn Liên Nhược Hạm cười, nhận ly nước từ tay cô, uống một ngụm rồi mới nghe điện thoại.
Là từ Khâu Tự Phong gọi đến.
– Nghe nói cậu đã gặp Mai Thái Bình rồi, có tin tức gì không?
Được, hiện giờ hắn đã thành nhân vật tiêu điểm, nhất cử nhất động đều có người theo dõi. Mới vừa từ tòa nhà của nhà họ Mai trở về, Khâu Tự Phong đã biết rõ ràng, bộ không tính cho người ta có sự riêng tư sao?
Hạ Tưởng không tức giận mà là cảm thấy buồn cười. Khi có việc liên quan đến lợi ích bản thân, dù là đại gia tộc thì cũng có lúc nóng vội. Có thể thấy tỉnh Yến quả thật trở thành một cái bánh thơm lừng. Và biến hắn nhờ đó cũng trở thành hàng hot, thật đúng là một cái bánh lịch sử không kịp chuẩn bị từ trên trời rơi xuống.
– Khi nào ở khách sạn thủ đô mở tiệc thì mời tôi đấy nhé?
Hạ Tưởng liền mở một câu nói đùa.
Khâu Tự Phong lập tức nghe ra ngụ ý, vui mừng nói:
– Vậy là Mai Thái Bình đã đồng ý giúp rồi?
– Chính xác mà nói thì ông cụ Mai sẽ hỗ trợ cho việc khai thông ở Ban tổ chức trung ương. Nhưng tôi nghĩ, về phương diện tỉnh Yến cũng cần anh phải cố gắng.
Hạ Tưởng cho Khâu Tự Phong một viên thuốc an thần ngay.
Khâu Tự Phong cảm thấy vui mừng quá đỗi:
– Tốt, thật là tốt, cảm ơn cậu rất nhiều. Hạ Tưởng, tiệc ở khách sạn thủ đô nhất định sẽ mời cậu. Cậu nhớ chờ tin tức của tôi.
Hạ Tưởng định nói là hắn chỉ nói đùa thôi, việc ăn cơm hay đại loại gì đó thì hắn không có hứng thú. Hơn nữa hắn còn nhiều việc cần làm ngay, sợ không có thời gian. Nhưng chưa kịp mở miệng thì Khâu Tự Phong đã tắt điện thoại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi thì tùy anh ta vậy.
Giữa trưa, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cùng nhau ngủ trưa. Chỉ mới ngủ được một lát thì điện thoại lại reo. Hắn mơ hồ không nhìn rõ màn hình, trực tiếp nghe điện thoại:
– A lô, xin hỏi ai vậy?
– Tôi là Ngô Tài Dương.
Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng vang lên khiến cho người ta cảm thấy như mình bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt. Hạ Tưởng lập tức tỉnh ngủ hẳn, vội ngồi dậy.
Hắn ngàn lần không ngờ Ngô Tài Dương sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.
Liên Nhược Hạm đang ngủ bên cạnh Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đột nhiên ngồi thẳng dậy, khiến cô cũng bị giật mình tỉnh giấc, không nghĩ nhiều, mở miệng hỏi một câu:
– Ai điện thoại vậy anh?
Thanh âm của Liên Nhược Hạm không lớn nhưng trong phòng lại quá im ắng nên Ngô Tài Dương ở đầu dây bên kia có thể nghe được rõ ràng. Dù ông đã sớm chuẩn bị tâm lý là Liên Nhược Hạm chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ với Hạ Tưởng, nhưng thật ra trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái, không khỏi ho khan một tiếng.
Hạ Tưởng nghe tiếng ho khan của Ngô Tài Dương trong điện thoại biết là không thoải mái, vội vàng cung kính, khách khí nói:
– Chào ngài, Bộ trưởng Ngô.
Sau đó không nói gì cả, im lặng chờ Ngô Tài Dương lên tiếng.
Liên Nhược Hạm lập tức ý thức được ai gọi điện thoại đến nhưng cô cũng không sợ Ngô Tài Dương, bất mãn nói:
– Nói nhỏ một chút đi, đừng đánh thức con.
Giọng điệu có vài phần không kiên nhẫn, rõ ràng là cố ý muốn cho Ngô Tài Dương nghe thấy.
Hạ Tưởng lắc đầu, chạy đến bên cửa sổ, nói:
– Bộ trưởng Ngô, có chỉ thị gì ngài cứ dạy bảo?
Ngô Tài Dương trầm ngâm một lát, dường như rất khó khăn để thốt ra:
– Ngôn Hoằng và Tấn Chu đều ở đây. Bọn họ muốn tụ họp với cậu. Khi nào thì cậu có thể qua đây?
Ngô Tài Dương không hỏi hắn có rảnh hay không, có đồng ý hay không mà lại trực tiếp hỏi khi nào thì qua bên đó. Hiển nhiên là dùng giọng điệu bề trên mà nói chuyện với hắn.
Hạ Tưởng hơi có chút chần chừ, chưa quyết định được.
Có lẽ Ngô Tài Dương nghĩ rằng, ông ấy đã chịu hạ lòng tự tôn gọi điện trực tiếp cho mình là đã cực nể mặt mình rồi. Lại có hai quan lớn của tỉnh Yến đang ở đây, bản thân mình chắc chắn là phải mau mau đến.
Cũng phải, nếu là người khác thì họ đã khẩn trương lên đường rồi. Một người là Trưởng ban tuyên giáo trung ương, đường đường là Ủy viên bộ chính trị, còn có thêm hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đều là những quan lớn cấp phó tỉnh. Với đội hình này thì cả Bí thư tỉnh ủy cũng không dám chậm trễ, đừng nói gì mình chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở nho nhỏ mà thôi. Quả thật là niềm vui bất ngờ mà.
Nhưng trong lòng Hạ Tưởng không một chút vui sướng, ngược lại còn có chút lo lắng mơ hồ.
Ngô Tài Dương đã gọi điện thoại cho hắn, không có nghĩa là ông ấy đã tha thứ cho hắn. Hơn nữa, nghe giọng nói lạnh lùng và cứng nhắc, Hạ Tưởng đã nghe ra Ngô Tài Dương vẫn là có thành kiến với mình.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết, Ngô Tài Dương bày ra trận thế mời mình đến, chỉ sợ là không có chuyện tốt. Hoặc là nói, Ngô Tài Dương cho rằng là chuyện tốt và đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình. Nếu hắn đi thì chắc là không phải đi dự tiệc mà là đi vào chỗ chết.
Đi hay là không đi?
– Địa điểm ở Tàng Chuyết Trang.
Ngô Tài Dương dường như không kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hạ Tưởng, trực tiếp nói ra địa điểm rồi cúp máy.
Liên Nhược Hạm cũng đoán ra được điều gì liền hỏi:
– Có phải ba muốn gặp anh không?
– Không phải muốn mà là ra lệnh.
Hạ Tưởng mỉm cười.
– Còn lôi cả Bí thư Lý và Phó chủ tịch tỉnh Cao nữa. Đúng là đã bày ra một trận thế thật lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |