Tiền Cẩm Tùng cười vui vẻ.
– Tôi sắp phải rời khỏi tỉnh Yến, Chỉ là cảm thấy tính tình giống cậu, nói vài câu trong lòng. Tôi tặng cậu một câu trung ngôn, Tiểu Hạ, cậu nghe cũng tốt, không nghe cũng tốt, dù sao tôi là bằng hữu mới nói, tôi cũng tin tưởng cậu sẽ không nói lung tung.
Hạ Tưởng im lặng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
– Tống Triêu Độ đối nhân xử thế sâu không lường được, có tiền đồ, nhưng ông ta rất cẩn thận, không dễ dàng tín nhiệm người khác. Kết giao với ông ta, không thể làm gì sai, nếu có sai sẽ bị vứt bỏ… Mà trong toàn bộ đại viện Tỉnh ủy, tàng long ngọa hổ, nhưng Bí thư Diệp không phải người tâm cơ sâu nhất, người cần đề phòng nhất, là Phạm Duệ Hằng!
Cũng không biết Tiền Cẩm Tùng là uống say, hay là quá hưng phấn. Cũng không biết là thổ lộ tình cảm thực với Hạ Tưởng, hay là cố ý mượn rượu để nói, dù sao những lời ông nói hôm nay, đều là lời nói dọa người.
Nói là dọa người, là bởi vì làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tuyệt đối không nên nói lời như vậy. Những lời này nếu truyền ra, Phạm Duệ Hằng khẳng định sẽ không để yên Tiền Cẩm Tùng. Ai cũng không muốn người khác ở sau lưng chửi bới mình, nhất là đồng sự ở sau lưng nói bậy, làm cho người ta căm tức.
Nhưng hôm nay Tiền Cẩm Tùng không ngại thân phận nói với Hạ Tưởng, chỉ sợ đều không phải đơn giản là muốn đạt được hảo cảm của Hạ Tưởng. Tiền Cẩm Tùng giả bộ say cũng tốt, cố ý cũng tốt, giáp mặt thẳng thắn, ông cũng là xuất phát từ quan tâm đến Hạ Tưởng, đối với cách làm của Phạm Duệ Hằng chắc chắn là rất có ý kiến.
Hạ Tưởng cũng không rõ vì sao Tiền Cẩm Tùng có thái độ như vậy với Phạm Duệ Hằng, hắn không phải người nghe thấy gió thì cho là mưa, cũng biết quan hệ vô cùng phức tạp, Phạm Duệ Hằng trong mắt của hắn cũng được, ở trong mắt người khác có lẽ là không tốt, đối với nhắc nhở của Tiền Cẩm Tùng cũng là có thái độ chỉ tạm thời nghe, tin tưởng Tiền Cẩm Tùng cũng là xuất phát từ ý tốt, cũng không phải là cố ý châm ngòi ly gián.
– Đa tạ ý tốt của Trưởng ban thư ký đã nhắc nhở, tôi nhớ kỹ.
Hạ Tưởng không muốn nói thêm về chủ đề này, nên nói qua chuyện khác.
– Hiện tại tôi gọi điện thoại cho Tự Phong, để xem cậu ta khi nào có thời gian an bài một chút.
Tiền Cẩm Tùng mỉm cười gật đầu, lời Hạ Tưởng nói, đúng là kết quả mà ông chờ đợi.
Hạ Tưởng ở trước mặt Tiền Cẩm Tùng, điện thoại cho Khâu Tự Phong.
– Tự Phong, Trưởng ban thư ký Tiền và tôi đang cùng ăn cơm, hiện tại cậu có thời gian hay không lại đây giúp vui?
Hạ Tưởng nghĩ vội không bằng đúng lúc, hiện tại thời gian còn sớm, không bằng quyết định mọi chuyện luôn cho thoải mái.
Khâu Tự Phong hơi chần chừ:
– Trong nhà đang có nhiều khách…
Bỗng nhiên tiếng điện thoại nhỏ xuống, hiển nhiên là ống nghe bị bịt kín, sau một lát tiếng của y lại vang lên
– Được, tôi lập tức đến, nói cho tôi biết địa điểm.
Hạ Tưởng đoán, chắc là Khâu Nhân Lễ nghe được, lập tức để Khâu Tự Phong đến gặp Tiền Cẩm Tùng.
Tiền Cẩm Tùng thấy Hạ Tưởng làm việc gọn gàng, không dài dòng, cười ha ha:
– Tôi thích nhất cùng người sảng khoái giao tiếp. Nào, làm một ly, cho dù về sau tôi không ở tỉnh Yến, tôi cũng nhất định kết giao người bạn như cậu.
Khó gặp được Tiền Cẩm Tùng hào khí thẳng thắn, Hạ Tưởng cũng liền thoải mái, uống thêm mấy chén.
Trong phòng cũng rất ấm áp, vài ly rượu vào bụng, còn có chút làm người ta nóng bức. Hạ Tưởng cảm thấy hơi khó chịu, liền đứng dậy đi mở cửa sổ. Cửa sổ vừa mở ra, cảnh sắc bên ngoài liền thu hết vào mắt.
Mùa đông ở thủ đô, nói thật, cũng không có cảnh sắc gì đẹp. Hơn nữa lại là buổi tối, bên ngoài trừ nơi xa hoa truỵ lạc, chính là ngợp trong vàng son, không có gì khiến cho Hạ Tưởng hứng thú. Hạ Tưởng đã mở cửa sổ ra, hít thở không khí mới mẻ, đang định trở lại chỗ ngồi… Bỗng nhiên, hai bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
Mặc dù là ban đêm, mặc dù còn cách khá xa, nhìn không rõ ràng, nhưng hai người đúng là Hạ Tưởng đã quá mức quen thuộc, hắn liếc mắt một cái là nhận ra được… đúng là Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng!
Thật sự là nhân sinh không có chỗ nào không tương phùng, Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng vừa nói vừa cười, cùng vài người khách tiến vào cửa chính. Nguyên Minh Lượng còn tốt, cười là cười, nhưng biểu hiện trên mặt được Hạ Tưởng thu vào mắt, rất rõ ràng gã giả vờ say. Phó Tiên Phong hai mắt mê ly, quả thật hơi say. Cũng không biết có việc vui gì, nhìn bộ dáng gã tươi cười đầy mặt, khẳng định là thực hiện được kế hoạch gì đó…
Trong khoảng thời gian ngắn không có gì để nói với Phó Tiên Phong, cùng Nguyên Minh Lượng thì nên nói chuyện đàng hoàng, Hạ Tưởng nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyên Minh Lượng trong chốc lát, im lặng mà mỉm cười.
Nửa giờ sau, Khâu Tự Phong chạy tới.
Không có nói xã giao gì, mà Tiền Cẩm Tùng nói thẳng vào chủ đề, nói ra ý đồ của ông. Khâu Tự Phong hơi trầm ngâm, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Khâu Tự Phong hiện tại đối với Hạ Tưởng không phải nói gì nghe nấy, nhưng ở vấn đề vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vô cùng tin cậy Hạ Tưởng. Thấy Hạ Tưởng gật đầu, liền lấy cớ đi ra ngoài, rồi gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu liền trở lại, sắc mặt vui mừng:
– Trưởng ban thư ký khi nào thì có thời gian về nhà tôi một chút?
Chỉ nói đến nhà ngồi chơi, hiển nhiên là Khâu Nhân Lễ muốn đích thân gặp mặt Tiền Cẩm Tùng nói chuyện. Về phần có phải đem Tiền Cẩm Tùng dẫn tiến cho Hải Đức Trường hay không, phải xem Tiền Cẩm Tùng đưa ra điều kiện có phải thành ý mười phần không.
Tuy nhiên Hạ Tưởng rõ ràng, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, Tiền Cẩm Tùng và Khâu Nhân Lễ nói chuyện thế nào, trao đổi ích lợi ra sao, liền không quan hệ với hắn, hắn hơi mệt mỏi, thật muốn thoải mái mà nghỉ ngơi một ngày.
Cứ việc giữa hai người Tiền Cẩm Tùng và Khâu Tự Phong không quá quen biết, tuy nhiên đều là tỏ vẻ biết ơn với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phải muốn vài câu cảm tạ của bọn họ, mà muốn bọn họ nhớ kỹ cái tốt của hắn…
Chia tay hai người, đã hơn 9 giờ tối, giữa đêm khuya thủ đô rét lạnh đến xương, Hạ Tưởng bật ghế sưởi, mới cảm giác tốt một chút, lái xe thẳng về nhà, trở về bên trong ổ chăn ấm áp của Liên Nhược Hạm, mới chậm rãi nằm nghỉ.
Tuy rằng hắn có năng lực hơn người thường rất nhiều, nhưng hôm nay cùng Ngô Tài Dương gặp mặt không vui, vẫn là khiến trong lòng có hàn ý. Hắn tin tưởng Ngô Tài Dương sẽ cúi đầu trước sự thật, nhưng ít ra va chạm hiện nay vẫn khiến trong lòng hắn mơ hồ bất an, cũng không phải lo lắng Ngô Tài Dương làm gì hắn, mà là không muốn làm khó Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm ở giữa, chắc chắn sẽ khó xử.
Hạ Tưởng vừa nằm xuống, Liên Nhược Hạm liền mở một con mắt, cười tủm tỉm nói:
– Em vốn nghĩ một con mắt nhắm một con mắt mở, không phát biểu bất cứ ý kiến gì mâu thuẫn giữa anh và ba, nhưng làm người phụ nữ yêu anh nhất, đối với cách làm thô bạo và thái độ trên cao nhìn xuống của ba, em sẽ tỏ vẻ nghiêm trọng và bất mãn mãnh liệt, đồng thời, giữ lại quyền sẽ áp dụng tiến thêm một bước hành động.
Hạ Tưởng vui vẻ:
– Em cho rằng em là người phát ngôn của bộ ngoại giao à, nói chuyện còn rất điệu bộ. Anh không sao, không cần lo lắng, anh rất mạnh đấy…
Hắn lại nghĩ tới cái gì, lại hỏi.
– Vậy là ông nội gọi điện thoại tới hay là ba em?
Liên Nhược Hạm đã biết kết quả, khẳng định là có người gọi điện thoại cho cô.
– Cả hai.
Liên Nhược Hạm thở dài một hơi.
– Đầu tiên là ba, muốn giáo huấn em một trận, bị em nói lại, tức giận đến quăng điện thoại. Sau đó là ông nội, ông nội nói, theo cảm tình ông có thể tiếp nhận anh, nhưng nếu anh làm ra chuyện bất lợi với Ngô gia, ông sẽ không nể mặt Liên Hạ.
Ông cụ ngụ ý nói là, nếu hắn cản đường Ngô gia, ông cụ không ngại lại ra tay chèn ép hắn tiếp? Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ, thái độ ông cụ đã ở trong dự liệu, ở mặt ngoài ông cụ và Ngô Tài Dương bất hòa, nhưng xét đến cùng hai người là người một nhà, khi đối mặt ích lợi chung, chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực. Hai người bất hòa chủ yếu thể hiện ở cách làm việc và cách xử thế, vĩnh viễn không thay đổi chính là tình thâm phụ tử máu mủ ràng buộc cùng ích lợi của Ngô gia.
Tuy nhiên ông cụ Ngô gia tạm thời không có phát hiện trung ương có người đã cảnh giác với sự lớn mạnh của thế lực gia tộc, ít nhiều khiến Hạ Tưởng hơi khó hiểu, với chính trị trí tuệ của ông cụ, không nên không có suy xét lâu dài. Theo sau lại suy nghĩ sâu xa một phần, cũng coi như nghĩ thông suốt một ít.
Ông cụ Ngô gia cả đời tung hoành quan trường, gần như là không đâu địch nổi, tự nhận thấy thực lực và sức ảnh hưởng khổng lồ của Ngô gia, cùng với mạng lưới quan hệ bên trong trung ương, hiện tại lấy tiếp vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến, hẳn là không nói chơi, cũng không phải bắt vị trí nhân vật số một, số hai tỉnh Yến, nên không phải chuyện lớn gì.
Người ngồi lâu ở địa vị cao, không có mấy người cảm nhận được ở chỗ cao không thắng được giá lạnh, nuôi dưỡng thành nơi nơi đều là những loại người mình ta độc tôn xem mọi thứ đều nhỏ bé, chỉ tiếc, người ở độ cao của đỉnh núi là do núi cao, không phải độ cao của tự thân. Người đang trên núi, cũng sẽ có khi đi xuống, sau khi xuống núi, mà còn tự cho là có thể xem mọi thứ là nhỏ, là vô cùng sai lầm
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |