Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv1.com (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 5 » Phần 97

Dương Thần - Quyển 5

Phần 97

Sân bay Charles de Gaulle, Paris.

Suốt mười mấy tiếng trên không trung, cuối cùng chiếc phi cơ đã hạ cánh an toàn.

Mặc dù lúc này ở Hoa Hạ đang là ban đêm nhưng do sự chênh lệch múi giờ nên lúc này Paris mới đang là buổi trưa.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu những tia sáng rực rỡ lên mặt đất, gió khẽ thổi nhè nhẹ.

Lâm Nhược Khê ngồi trên máy bay đã ngủ một lúc, không quá mệt mỏi, so với mọi ngày làm việc triệu tập cuộc họp thì thật ra ngồi máy bay cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

Đương nhiên Dương Thần không chút mệt mỏi, đặt chân lên đất Châu Âu, thái độ vui vẻ tươi cười không hề còn nữa, không thể kiềm chế, trong đầu lại hiện lên bao nhiêu chuyện của quá khứ khiến hắn không khỏi cảm thấy bùi ngùi.

Hai người cùng nhau bước ra lối cửa ra quốc tế, Lâm Nhược Khê chỉ xách duy nhất một chiếc túi nhỏ hiệu Pula, dù sao ở Paris cũng có chi nhánh công ty, đa số mọi đồ đạc đều có thể chuẩn bị tại đây nên không cần phải xách theo hành lý, hơn nữa Dương Thần cũng không chú trọng, hai tay trống không, đúng là hai con người ung dung tự tại.

Trên đường đi còn nói những chuyện người lớn khó nghe với mình, vậy là bây giờ vừa xuống máy bay lại không nói gì, im lặng bước đi, sự thay đổi của Dương Thần bị Lâm Nhược Khê dễ dàng nhận ra.

Lâm Nhược Khê ngước đầu đưa mắt nhìn người đàn ông đang đi cạnh mình đột nhiên có những diễn biến tâm lý phức tạp, biểu hiện này của hắn mới thấy thật sự chân thật.

Lâm Nhược Khê không kìm nổi liền hỏi:

– Anh đang nghĩ gì thế?

Dương Thần theo bản năng lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, nhưng ngay lập tức ý thức được rằng không được hút thuốc ở sân bay liền cười nói:

– Không có gì, chỉ là một chút chuyện linh tinh thôi, nhưng tất cả đều đã qua hết rồi.

Lâm Nhược Khê không hỏi thêm, cô hiểu hai từ “linh tinh” trong lời nói của Dương Thần là quá khứ mà hắn không muốn nhắc lại.

– Đúng rồi, người ra đón là ai?

Dương Thần thuận miệng hỏi.

Lâm Nhược Khê vừa đi trước dẫn đường vừa nói:

– Là giám đốc điều hành chi nhánh ở Châu Âu, anh ta tên là Cố Đức Mạn.

– Cố Đức Mạn? Good man? Cái tên này hay đấy, là đàn ông ư?

Dương Thần hỏi.

– Tất nhiên rồi, nữ thì sẽ không bao giờ đặt tên như thế.

Lâm Nhược Khê nói:

– Mẹ của anh ta là người Hoa Hạ, bố là người Pháp, anh ta được sinh ra ở Anh, đã từng sống ở Hoa Hạ nhiều năm, đã từng là học trưởng trường của em, vì tổ tiên có một vị là công chúa trong hoàng thất, tuy rằng không có tước vị gì nhưng vẫn được coi là xuất thân từ tầng lớp quý tộc, trước đây khi bà nội em còn sống đã đích thân đề bạt anh ta, anh ta làm việc ở Trung Hải một năm thì bị điều tới Châu Âu làm giám đốc điều hành, sau khi em nhậm chức thì chỉ mới gặp anh ta có hai lần, vì chi nhánh của chúng ta cũng ở Paris nên anh ta đã nói ngay từ đầu là sẽ ra đón chúng ta.

Dương Thần gãi mũi nói thầm:

– Lại là học trưởng… Lại còn là người lai, chắc là đẹp trai lắm… Em yêu à, sẽ không phải lại là một tên Tăng Lâm Lâm chứ?

Lâm Nhược Khê chớp mi, vừa nói đến chuyện Tăng Lâm Lâm trong lòng cô lại thấy khó chịu, có thể nói đó là kẻ mà cô đã tàn nhẫn giết chết.

– Cố Đức Mạn không giống với Tăng Lâm Lâm, anh ta không có dã tâm quá lớn đối với sự nghiệp, anh ta giống một người Pháp yêu lãng mạn, thích tận hưởng cuộc sống, hơn nữa anh ta lại mang dòng máu quý tộc, thế nên anh ta không quá so đo tính toán về lợi ích tiền bạc.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần cười nói:

– Mới có hai lần sao em biết được anh ta là người như thế nào?

– Em nhìn người rất chuẩn.

Lâm Nhược Khê khẳng định, trong lòng bổ sung thêm một câu: Không thể nhìn ra người có da mặt dày như anh.

Dương Thần cười hi hi, cũng không phản bác gì nữa.

Đi tầm 15 phút cuối cùng hai người đã ra được cửa, nhìn chỗ nào cũng là người ra đón, nhưng hai người nhanh chóng nhìn thấy tấm biển cao in dòng chữ bằng tiếng Trung: Quốc Tế Ngọc Lôi.

Gần như đồng thời, Dương Thần cũng nhìn thấy tên người lai Cố Đức Mạn mà Lâm Nhược Khê nhắc đến.

Cố Đức Mạn mặc bộ vest trắng tinh nhìn khác hẳn người thường, mái tóc màu đen nhưng khuôn mặt lại mang dáng vẻ của người phương Tây, đôi mắt màu xanh nhạt, dáng người cao lớn, rõ ràng là cao hơn Dương Thần đến nửa cái đầu, thân hình vô cùng rắn rỏi.

Nụ cười ấm áp, cao ngạo nhưng lại rất tự nhiên, khí chất cao quý khiến mọi khách du lịch xung quanh cả nam lẫn nữ đều phải ngước nhìn.

Cố Đức Mạn đã nhìn thấy Lâm Nhược Khê với chiếc váy đen xuất hiện ở cửa, ánh mắt bừng sáng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, tuy vậy anh ta cũng không quá đường đột, từ từ bước về phía trước rồi giang hai cánh tay ôm Lâm Nhược Khê thân mật.

Lâm Nhược Khê cũng không từ chối phép lịch sự đó, dù sao cũng đang ở trên một quốc gia phương Tây, hành động ôm và hôn má cũng không có gì là quá đáng hay mạo phạm.

Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê giang tay thì một bóng hình đã chạy đến đón lấy cái ôm của Cố Đức Mạn…

– Ha ha, khách sáo rồi, ôm nào, ôm nào…

Ánh mắt Lâm Nhược Khê hơi ngơ ngác, chỉ nhìn thấy Dương Thần ban nãy còn đi phía sau không hiểu sao lại nhảy tới ôm Cố Đức Mạn, lại còn vỗ mạnh vào lưng anh ta, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

Cố Đức Mạn cũng có hơi ngơ ngác, biểu hiện cứng đờ, nhìn kỹ người mình vừa ôm, hốt hoảng hoang mang.

– Anh… Anh là…

Cố Đức Mạn hỏi bằng tiếng Trung.

– Anh ấy tên là Dương Thần, là Giám đốc giải trí ở Quốc Tế Ngọc Lôi, lần này cử anh ấy làm đại diện cho trụ sở, nhưng anh ấy lại chưa từng có kinh nghiệm, hơn nữa tiện thể tôi cũng đến để điều tra tình hình Châu Âu, nên chúng tôi mới đi cùng nhau.

Lâm Nhược Khê giúp Dương Thần giải thích, nhưng không có ý định nói ra quan hệ giữa hai người.

Thực ra, Lâm Nhược Khê căn bản không thể mở miệng, hành động của Dương Thần thật là quá mất mặt, cái dáng vẻ ban nãy khi ôm chặt lấy Cố Đức Mạn khiến bao nhiêu khách du lịch thấy buồn cười chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cố Đức Mạn kinh nghiệm đầy mình, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cười thầm sự “ngây ngô” của Dương Thần, vẫn giữ nguyên nụ cười mê hồn nói:

– Anh Dương, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ anh lại trẻ như thế, quả nhiên anh là một người phi phàm, tôi tên là Cố Đức Mạn, rất vui được biết anh, lần này anh tới Pháp nhất định tôi phải tiếp đãi thật tốt, hy vọng hai người chơi vui vẻ.

– Anh này cũng khách sáo đấy chứ.

Dương Thần cười hài lòng, rồi lại giang tay nói:

– Nào, ôm ôm anh cái nào.

Sắc mặt Cố Đức Mạn ánh lên vẻ bối rối, anh ta đơ người nói:

– Anh Dương hài hước thật đấy, thôi chúng ta đi luôn đi, lên xe rồi nói chuyện tiếp, đã lâu tôi không gặp Nhược Khê, phải ôn lại chuyện cũ mới được.

Thực ra Lâm Nhược Khê cũng không muốn nhìn tiếp, khẽ đập đập vào lưng Dương Thần, biểu thị rằng Dương Thần đừng có quá lố.

Dương Thần hơi bực mình, tên này không gọi là Tổng giám đốc Lâm mà dám gọi thẳng tên Nhược Khê, mình không cho anh ta một trận thì không phải với anh ta.

Tấm lòng của Tư Mã Chiêu thì ai cũng hiểu – tên này có hứng thú với Quốc Tế Ngọc Lôi nhưng cũng có ý với Lâm Nhược Khê, lãng mạn ư, dù lãng mạn thì cũng phải có nam nữ, một mình thì lãng mạn để làm gì?

Sau một hồi trò chuyện, Dương Thần, Lâm Nhược Khê và Cố Đức Mạn đã ra khỏi sân bay, Cố Đức Mạn tỏ ra thân mật hỏi Lâm Nhược Khê trên đường đi có mệt hay không và còn tỏ vẻ thân thiết hỏi han Dương Thần.

– Không biết trước đây anh Dương nhậm chức ở đâu, chắc hẳn là đã có rất nhiều kinh nghiệm làm việc rồi.

Cố Đức Mạn hỏi như điều tra.

Dương Thần khó khăn lắm mới ra được khỏi sân bay, vội châm điếu thuốc, dọc đường cũng đủ nghẹn lời, nghe thấy câu hỏi của tên kia, vừa châm thuốc vừa nói thẳng:

– Trước đây bán thịt dê nướng tại chợ rau phía Tây Trung Hải, có lẽ cậu chưa từng tới nơi đó, là đất bằng, không cao…

Cố Đức Mạn suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất, chỉ thấy mình hơi run run nói:

– Ồ… Vậy… Vậy… là làm trong lĩnh vực ẩm thực.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê lạnh lùng giả như không nghe thấy gì, bước nhanh ra chỗ để xe.

Cố Đức Mạn suy nghĩ không ít, anh ta dùng chiếc xe Bentley dài, loại xe này có nội thất bên trong rất sang trọng và nhiều chức năng, chẳng khác nào một quán rượu di động, hơn nữa màu sắc hết sức trang nhã – điều khiến các cô gái rất thích thú, rõ ràng anh ta biết rằng Lâm Nhược Khê thích loại xe này bởi vì chiếc xe mà Lâm Nhược Khê đang đi cũng thuộc dòng Bentley.

Sau khi ba người vào trong xe, Cố Đức Mạn ra lệnh cho lái xe đi về khách sạn Sophitel Paris mà anh ta đã đặt trước, đó là khách sạn năm sao nổi tiếng, người có thể ở đó đều là những nhân vật không hề tầm thường.

– Gần đây Paris có tin đồn rằng có một tổ chức khủng bố sẽ đến phá hỏng tuần lễ thời trang, sẽ ra tay hạ thủ với một số chính khách là các thương gia giàu có, tuy rằng đây chỉ là tin đồn nhưng tôi cứ dẫn theo bốn vệ sĩ, để họ bí mật bảo vệ an toàn mà cũng không thấy có gì bị mất tự nhiên.

Cố Đức Mạn ngồi ghế sau chỉ tay về chiếc xe Mercedes – Benz S500 theo sau, tất nhiên người ngồi trong những chiếc xe đó đều là các vệ sĩ.

– Anh vẫn suy nghĩ chu đáo như trước đây.

Lâm Nhược Khê nói một lời khẳng định, nhưng vừa nghe nhắc đến từ “vệ sĩ” liền âm thầm nhìn sang Dương Thần đang ngồi đối diện, tên này đang tùy tiện mở tủ lạnh ra, chuẩn bị uống rượu vang đỏ.

Có hắn bên mình, chắc chắn sẽ không thể xảy ra bất cứ điều gì nguy hiểm… Không biết vì sao, có lẽ vì đã quá nhiều lần nhìn thấy Dương Thần giải quyết mọi chuyện thật đơn giản nên Lâm Nhược Khê thường nghĩ chỉ cần có Dương Thần bên cạnh thì cô sẽ được an toàn.

– Ha ha, tôi tìm thấy rồi.

Dương Thần vui vẻ hét lên trong xe, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai rượu vang nho rồi lập tức bật nắp.

– Anh Dương thích là được rồi, đây là loại Magaret đặc biệt được ủ từ năm 82, toàn Paris chỉ có 10 chai, nếu không phải vì tôi quen biết với chủ điền trang thì không thể kiếm được loại này đâu.

Cố Đức Mạn nói bằng giọng có phần tự hào.

Trong chớp mắt Dương Thần đã bật được nắp chai, hương rượu vang nho thơm ngát tràn ngập trong xe, quả nhiên khác hẳn những loại rượu thông thường.

Tuy Lâm Nhược Khê không sành về rượu nhưng cũng cảm nhận được sự quý giá của chai rượu, thích thú vì sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Cố Đức Mạn, tuy cô hiểu rằng bản thân và Cố Đức Mạn không thể có chuyện gì nhưng như thế không có nghĩa cô không thích được những người con trai thành tâm chăm sóc mình.

Có điều khi Lâm Nhược Khê định lấy một chiếc ly để rót cho Dương Thần một chút để tổ chức một tiệc rượu nhỏ trên đường về khách sạn thì ngay lập tức hành động của Dương Thần khiến cô từ bỏ ngay ý định đó.

– Ực… ực…

Dưới con mắt kinh ngạc của Cố Đức Mạn, Dương Thần nhấc chai rượu lên há miệng uống từng ngụm rượu thật lớn.

Lâm Nhược Khê cắn răng, tiếc cho chai rượu ngon bị làm hỏng theo cách như vậy, nhưng cô không hiểu tên này tại sao lại có thể làm chuyện điên khùng như thế được.

Cằm Cố Đức Mạn suýt nữa rớt xuống mặt đất, chai rượu quý hàng chục ngànro lại bị một tên thô lỗ uống từng ngụm lớn chẳng khác nào uống thứ nước ngọt có ga giá rẻ.

– Xin lỗi anh, Cố Đức Mạn, tính Dương Thần vốn như thế, không phải anh ấy có ý định làm anh khó xử đâu.

Lâm Nhược Khê cảm thấy có lỗi với Cố Đức Mạn, dù sao anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có được chai rượu này lại bị kẻ khác uống kiểu này chắc chắn là sẽ không thấy vui.

Trong lòng Cố Đức Mạn căm tức nhưng lại vội vàng mỉm cười xua tay:

– Anh Dương thích là được rồi, dù sao cũng có tới hai chai, Nhược Khê, tôi mở một chai cho cô nhé.

Lâm Nhược Khê gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Dương Thần, đã thấy hắn uống hết gần non nửa chai rượu nho, bộ dạng thỏa mãn không kiềm chế.

– Hi hi, thật xấu hổ quá, tôi không biết loại rượu này lại đắt như thế, nếu không thì để tôi đã rót cho hai người cùng uống.

Dương Thần ợ một hơi, cười nói.

– Không sao, anh Dương cứ uống chai ấy đi.

Cố Đức Mạn nho nhã lễ phép nói, trong lòng thì đang quát ầm lên: Chẳng lẽ lại uống nước dãi của mi hay sao? Rồi lấy ra chai rượu còn lại.

Dương Thần liếm liếm những giọt rượu còn dính hai bên mép, cười tà tà:

– Tôi thấy anh đừng có mở chai đó ra nữa, xem xem xe của ta đi đến chỗ nào rồi, sao tôi lại cảm thấy đây không phải là đường đi đến khách sạn Sophitel…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 13:43 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 7
Tu luyện chi đạo, tài nguyên, gặp gỡ cực kỳ trọng yếu, mà trong di chỉ của Trấn Thiên Thần Quốc, không thiếu khuyết nhất chính là tài nguyên cùng gặp gỡ, tiến vào một bí cảnh, liền có thể đạt được tài phú kinh thiên, không chỉ có nhận được lịch lãm, hơn nữa cũng có thể nhận được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hạ Thiên – Quyển 3
Giám đốc Diệp, cô đừng nghĩ rằng tôi sợ Hạ Thiên. Lâm Tử Hào cắn răng nói, hắn ở lại đồn cảnh sát vài ngày, đây là những gì mà cả đời hắn chưa từng gặp phải. Dù không có chứng cứ nhưng Lâm Tử Hào nhận định đây là Hạ Thiên ra tay với mình, lúc đó trong đám người chỉ có mình...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Giang Nam – Quyển 8
Đàm Trí thánh tăng cảm giác được từng đạo ánh mắt tràn đầy sát ý, phải thừa nhận áp lực có thể nghĩ, bất quá hòa thượng này như cũ trên mặt nụ cười, không một chút vẻ kinh hoảng. Chẳng qua là mặc dù hắn không đổi sắc, nhưng trong lòng thì cực kỳ não: Vị Giang giáo chủ này đích xác...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Miêu Nghị – Quyển 33
Trong lòng Thượng Quan Thanh cực kỳ bất đắc dĩ, phát hiện Thanh Chủ cũng nổ quá, sao có chuyện sẽ vì một tôn nữ của phản tặc mà phế Thiên Hậu cơ chứ? Nếu như thật sự làm chuyện này thì chuyện vui sẽ càng lớn hơn, chẳng biết Thiên Hậu có bị phế hay không, cơ mà chắc chắn là Chiến Như...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex