– Hiện giờ cậu không sao, tôi cũng yên tâm rồi, được ngày mai, tôi sẽ cho một đội nhỏ vào trận.
Chợt nhớ ra điều gì, y dừng lại rồi nói tiếp:
– Buổi tối cậu có thời gian không? Đã lâu lắm rồi chưa cùng đánh bài với Phó bí thư Vương rồi, có đúng không?
Hạ Tưởng bằng lòng xuống. Lần đầu tiên, Thẩm Lập Xuân đề nghị cùng Phó bí thư Vương chơi bài, hiển nhiên là do Phó bí thư Vương gợi ý cho. Ngẫm lại cũng nên ngồi lại cùng Phó bí thư Vương.
Hạ Tưởng nói chuyện xong, lại ngây người trong chốc lát rồi quyết định đến xem Liên Cư.
Gõ cửa Liên Cư, Vệ Tân ra mở cửa, Hạ Tưởng sửng sốt, hắn cho rằng người giúp việc ở trong nhà chứ không nghĩ đó là Vệ Tân, hắn liền hỏi:
– Sao em không đi học à?
Vệ Tân thấy Hạ Tưởng cũng hơi ngạc nhiên đáp:
– Em đã xin phép nghỉ rồi, em tới để thu dọn phòng, bởi vì chị Liên bỗng nhiên đi. Trong lòng em không vui.
Vẻ mặt cô hơi buồn bã, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi lại cúi đầu.
Hạ Tưởng vốn không muốn ở lại, nhưng Vệ Tân giữ lại:
– Vào đi, cô giúp việc cũng ở đây. Sau này phòng to như thế này cũng chỉ có em và cô giúp viêc thôi nên có phần lạnh lẽo quá. Về sau, em có thế kéo bạn cùng học của em đến, làm bạn cũng tốt. Chị Liên giao cho em chăm nom Liên Cư, em không thể phụ sự phó thác của chị ấy, nhưng thỉnh thoảng một mình em ở lại đây có hơi sợ hãi.
Vệ Tân và người giúp việc sống trong căn phòng lớn như vậy, cảm giác sợ hãi cũng là bình thường, Hạ Tưởng không phải không rõ, nói:
– Có thể, chỉ có điều không được mang nhiều người vào đây, cũng không được cho bạn nam cùng học vào.
Vệ Tân đỏ mặt, không vừa lòng nói:
– Cái gì mà mang bạn nam cùng học vào? Anh nghĩ em là ai? Nếu mà người khác nói, em đã mắng hắn rồi.
Vẻ mặt Hạ Tưởng nghiêm túc, tuyệt nhiên không cười, cô nói tiếp:
– Được rồi, anh không cố ý, anh nghĩ đến đây nghỉ ngơi hay lấy đồ vật này nọ, tự nhiên muốn làm gì cũng được, em còn phải thu dọn phòng nữa, không làm phiền anh đâu.
Vệ Tân vừa đi, Hạ Tưởng thấy nhẹ nhõm cả người. Ở trước mặt Vệ Tân, hắn lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện cũ. Vệ Tân hiện tại và xưa kia luôn chồng chéo lên nhau. Cuối cùng sợ trước mặt cô, hắn vô ý ăn nói vụng về, nên đành phải luôn luôn cẩn thận hơn so với ở trước mặt Liên Nhược Hạm và Tào Thu Lê, nên thật sự hẳn thấy mệt mỏi vô cùng.
Hạ Tưởng tự mình đi vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, lấy một loạt quần áo của mình ra sắp xếp rồi treo lên. Ngẫm lại nên thay quần áo trên người ra, hắn liền đi tắm, thay đồ trên người. Sau khi mặc quần áo xong, hắn mới cảm thấy trong túi áo có cái gì đó, bỏ ra xem thì hóa ra là một bì thư. Mở phong bì ra, bên trong có một tấm chi phiếu, và còn có một tờ giấy.
Chữ viết thon mảnh mà ngay ngắn, là chữ viết tay của Liên Nhược Hạm: “Em đoán khi anh thay quần áo, sẽ mặc bộ này đầu tiên, nếu không phải, chứng tỏ hiểu biết của em đối với anh là sai. Thẻ này là cho anh, em biết anh không thiếu tiền. Nhưng nếu chẳng may cần phải dùng cần đến tiền ngay thì sao? Em cũng biết anh không cần nhờ em giúp đỡ cái gì, cho dù là quyền lực hay tiền bạc, nhưng em vẫn cấp thẻ này cho anh, mật mã là ngày sinh của anh. Coi như tặng anh và cô bé Lê dùng vào việc tổ chức đám cưới”.
Hạ Tưởng xem lá thư, không kìm nổi cười, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, cầm tờ giấy lật lại, quả nhiên mặt sau còn có: “Đoán anh sẽ lật lại để xem, vì anh đã biết rồi, nên em nói thêm hai câu nữa, ngoại trừ em và cô bé Lê ra, không được tìm cô nào nữa, có nghe thấy không?”
Thiếu chút nữa Hạ Tưởng ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Được Liên Nhược Hạm. Phía trước là củ cà rốt, phía sau là cây gậy lớn, nhưng cũng thật sự chỉ có cô mới thế.
Đặt cái thẻ sang một bên, định bụng quay về giao cho cô bé Lê giữ. Tiền là một chuyện, nhận nó lại là một chuyện khác, hắn nhất định phải tôn trọng ý kiến của Liên Nhược Hạm, nếu không Liên Nhược Hạm nổi giận thì ngay cả hắn cũng không có cách nào.
Hạ Tưởng ở lại trong phòng ngây người ra một lúc, sau đó định mang đồ đã thay xuống dưới gác đưa cho cô giúp việc thì Vệ Tân lại hiện ra trước mặt, đưa tay ra đỡ lấy quần áo của hắn, rồi nói:
– Đưa cho em được rồi, chị Liên trả tiền lương cho em, ngay cả em tự mình cũng thấy hổ thẹn. Sau này, anh có gì cần phải làm, mặc dù anh có thể phải chỉ bảo, nhưng một tuần em cũng qua đây hai ba lần.
Hạ Tưởng đồng ý, khoát tay với Vệ Tân rồi quay người bước đi, Vệ Tân không hài lòng nói:
– Này, em không hề chọc giận anh để làm anh chán ghét đấy chứ? Anh làm sao mà không muốn nói chuyện với em vậy, dường như em là con hổ dữ vậy?
Đúng thế, với Hạ Tưởng, có một vài phụ nữ quả thực là hổ dữ thật, gặp được thì nhất thiết phải tránh ra. Hắn cười cười:
– Xem em nghĩ kìa, anh có việc đang vội, không rảnh để nói chuyện với em, sau này hãy nói. Em không phải đang khá vội sao?
– Anh ít gạt người khác thôi, em đã sớm nhìn ra rồi, cả chị Liên nữa, anh trốn tránh em lâu nay, chỉ vì sợ em cũng thích anh. Anh yên tâm đi, em sẽ không thích anh đâu, anh cũng đừng có ý đồ với em, chúng ta là hai đường thẳng song song.
Hạ Tưởng nghe Vệ Tân giận dỗi xong, vội vàng nói:
– Thật tốt quá, anh cũng nghĩ thế.
Buổi chiều, Hạ Tưởng đi, Vệ Tân còn đứng bất động ở cửa, đột nhiên, cô quay người lại ném quần áo của Hạ Tưởng xuống ghế xô-pha, hổn hển nói:
– Anh thì có gì đặc biệt hơn người, đừng tưởng anh có một cô người yêu xinh đẹp thì cả thế giới sẽ thích anh nhé.
Tự nhiên Hạ Tưởng không biết rằng Vệ Tân oán trách mình. Hắn lên xe tới chỗ Công ty Xây dựng số 2 của tỉnh rồi đi thẳng lên tầng 3 chỗ văn phòng Phó tổng, tìm Lý Hồng Giang.
Tìm Lý Hồng Giang là bước đầu tiên trong việc thực hiện kế hoạch của hắn. Hắn vốn chỉ muốn đùa cho Cao Kiến Viễn chết, nhưng trong lúc đó, đột nhiên lại lóe lên một ý tưởng, cho rằng lừa được Cao Kiến Viễn mắc câu cùng lúc cũng có thể dệt một mạng lưới quan hệ kín đáo cho mình.
Lý Hồng Giang không ngờ Hạ Tưởng lại đến nên cao hứng giữ chặt tay Hạ Tưởng nói:
– Chú em, cậu cuối cùng cũng tới, làm tôi chờ mãi. Tôi cũng không dám gọi điện cho câu, sợ lại làm phiền cậu.
Lý Hồng Giang cho rằng việc Hạ Tưởng bị bắt là do lần trước đánh nhau, khiến cho y trong lòng có chút thẹn thùng. Y cảm thấy rằng là do mình làm không tốt nên làm phiền Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng ngồi xuống, cười nói:
– Người một nhà không nói khách khí, chuyện của tôi và vấn đề lần trước không có liên quan, cũng sẽ không tra được ra anh đâu, yên tâm đi.
Lý Hồng Giang mặt đỏ lên:
– Chú em, cậu lăn lộn chốn quan trường còn không sợ, tôi thì sợ gì? Hiện giờ tôi là một Phó tổng của Công ty Xây dựng số 2, nói thật cũng là không cao không thấp. Giờ tầm mắt tôi cũng mở rồi, có đôi khi ngẫm lại còn không bằng đi buôn. Thứ nhất là tự do, thứ hai cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Giờ với điều kiện này của tôi, thật là ăn không đủ no, nhưng cũng không thiếu ăn đến mức chết.
Hạ Tưởng tin Lý Hồng Giang nói thật, Công ty Xây dựng số 2 là doanh nghiệp nhà nước, tiền lương của Lý Hồng Giang không cao, muốn lấy tý tiền từ công trình còn không bằng quyền hạn của Giám đốc công ty lớn. Thân là phó tổng Giám đốc Công ty Xây dựng số 2, nhưng lại không trực tiếp phụ trách công trình nào, nên lợi ích thực tế còn ít đi.
– Đúng lúc, tôi có một việc muốn thương lượng với anh, anh có người nào đáng tin cậy hay không? Chúng ta cùng nhau thành lập một công ty, tôi có một hạng mục có khả năng hoạt động tốt.
Hạ Tưởng nói ra mục đích đến đây.
Lý Hồng Giang vừa nghe, vừa mừng rỡ nói:
– Hạng mục nào? Tôi quyết từ chức đi kinh doanh được rồi.
– Không được, anh nhất định phải ở lại làm Phó tổng Công ty Xây dựng số 2, như thế chúng ta mới có thể có được nguồn lực lớn nhất. Không nhất thiết phải tự mình đi kinh doanh mới kiếm được tiền, anh phải tìm người phát ngôn. Đứng sau hậu trường cũng có thể phát tài lớn.
Hạ Tưởng bác bỏ ý định muốn từ chức của Lý Hồng Giang.
Vị trí Phó tổng Công ty Xây dựng số 2 không phải ai cũng có khả năng ngồi vào được, chỉ cần Lý Hồng Giang tại vị là có thể liên hệ với tất cả các công ty xây dựng có nghiệp vụ tỉnh Yến. Đúng là điều kiện thuận lợi.
– Đó.
Lý Hồng Giang cười ha hả.
– Tôi không muốn nghĩ nhiều như vậy, chú cứ định đoạt, tôi sẽ nghe chú. Người đặc biết tin tưởng tạm thời chưa có, tôi có thể đóng góp tiền, chỉ cần chú nói được, là tôi liền ở phía sau hô hào cổ động, còn chủ ý lớn là tùy chú.
Nghĩ lại, ý định ban đầu của Hạ Tưởng là kéo Lý Hồng Giang nhập bọn là được, chỉ bàn bạc về lợi ích chung, tiến độ của mọi người mới có thể duy trì từ đầu đến cuối được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |