Mọi người ồn ào một lúc, đến phòng họp ngồi bàn với nhau. Hạ Tưởng phát biểu đầu tiên:
– Hôm nay mời mọi người đến đây, chính là muốn nói một tiếng chân thành, công bằng nhất, cùng nhau bàn luận về việc phân bố tỷ lệ nắm giữ cổ phiếu. Chúng ta không phải là người ngoài, ngồi đây với nhau có lời thì cứ nói, có chuyện thì đưa ra cùng bàn luận. Còn ý kiến của tôi là, tuỳ theo số ngạch mà mỗi người bỏ vốn đầu tư không giống nhau, cộng với sự cân nhắc dựa trên tình hình thực tế, cá nhân tôi góp vào ba triệu tệ, dưới danh nghĩa của Tiêu Ngũ, nắm giữ mười phần trăm cổ phần.
Hạ Tưởng đã biểu lộ thái độ, trong lòng mọi người tự có suy nghĩ riêng. Lý Hồng Giang vội nói:
– Tôi góp năm triệu tệ, yêu cầu giữ mười phần trăm cổ phiếu.
Thẩm Lập Xuân tỏ thái độ:
– Tôi góp hai triệu tệ, giữ năm phần trăm.
Đến lượt Tôn Hiện Vĩ phát biểu, y cười:
– Tôi đầu tư mười triệu tệ, theo lý mà nói tôi là cổ đông lớn nhất công ty, nhưng với tinh thần hợp tác và cống hiến, chỉ cần hai mươi phần trăm là được rồi.
Tôn Hiện Vĩ góp tới mười triệu tệ cổ phần mà chỉ xin giữ hai mươi phần trăm, quả đúng là đã biểu lộ đủ thành ý. Hạ Tưởng gật đầu, hướng ánh mắt khen ngợi về phía y, trong lòng nghĩ Tôn Hiện Vĩ ngoài hơi ham sắc ra, con người, cách cư xử vừa hào phóng vừa thoải mái, là một người rất đáng để kết bạn.
Thái độ của Tôn Hiện Vĩ cao quý như vậy, vô hình trung lại gây áp lực cho những người khác. Vương Lâm Kiệt do dự một chút, nói:
– Tôi góp một triệu tệ, lúc đó đã bàn trước với Phó chủ tịch huyện Hạ là sẽ giữ mười phần trăm cổ phần, nhưng khi thấy mọi người nhường nhìn lẫn nhau như vậy, tôi không dày mặt lợi dụng lòng tốt của mọi người, tôi xin giữ sáu phần trăm thôi.
Hạ Tưởng khoát tay:
– Không sao cả, lúc đó tôi nhận lời với anh là mười phần trăm thì cứ giữ nguyên mười phần trăm. Lời mà tôi nói ra không cần biết là Giám đốc Tôn, hay Giám đốc Lý, Giám đốc Thẩm cũng vậy, đều có nể mặt vài phần.
Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Thẩm Lập Xuân đều biết lai lịch của Vương Lâm Kiệt, đều nhao nhao nói:
– Thành lập công ty không phải là muốn kiếm thêm bao nhiêu tiền, mà là muốn có một cơ hội để mọi người cùng nhau hợp tác, cùng nhau làm việc. Anh Lâm Kiệt không cần phải khách sáo vậy.
Vương Lâm Kiệt vẫn rất kiên quyết, cuối cùng Hạ Tưởng phải đứng ra làm chủ, cộng thêm mọi người đều đồng ý, nên vẫn tuân theo kế hoạch ban đầu để y giữ mười phần trăm cổ phần, mọi người đều hài lòng. Hạ Tưởng thấy cách cư xử khiêm nhường của Vương Lâm Kiệt trong lòng rất vui mừng, biết khiêm nhường thì hợp tác sau này sẽ có đường sống quay về, càng dễ dàng cho mọi người hợp tác lâu dài, thấu đáo.
Những người chỉ biết đến lợi ích trước mắt thì sẽ chẳng có triển vọng dài lâu.
Chu Hổ góp hai triệu và đội ngũ hơn trăm người, giữ sáu phần trăm cổ phần. Y rất vui với kết quả này, tự so sánh y thấy mọi người ngồi trên ghế đều có khí thế, có tiền, có lai lịch hơn, trong lòng bắt đầu bồn chồn, đồng thời càng kiên định phải học hỏi nhiều hơn, càng có ý muốn dựa vào Hạ Tưởng.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, để Hạ Tưởng nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, Thẩm Lập Xuân giữ tám phần trăm, chủ yếu là để y để tâm đến Công ty bất động sản Giang Sơn nhiều hơn. Trong lòng mọi người đều tự hiểu, Hạ Tưởng mới là nhân vật trung tâm của Bất động sản Giang Sơn, và Thẩm Lập Xuân ở Tập đoàn Đạt Tài cũng có ưu thế là nguồn tài nguyên lớn.
Sau khi tổng hợp lại, thêm năm phần trăm phân cho Phương Cách, hai mươi mốt phần trăm còn lại thì chưa được phân, cuối cùng mọi người đồng ý giơ tay biểu quyết, đẩy lên cho Hạ Tưởng nắm giữ dưới tên của Tiêu Ngũ, sau này sẽ tuỳ theo tình hình thực tế, sẽ phân lại quyền nắm giữ cổ phần.
Cái gọi là tình hình thực tế, đương nhiên là thông qua thực lực thật sự của các cổ đông để phân chia công bằng, có thể lấy cổ phần làm khích lệ hoặc kết thành đồng minh.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, mọi người đều rất hài lòng với kết quả cuối, cùng nhau đến nhà hàng nâng cốc hân hoan, chúc mừng sự thành lập của Công ty Bất động sản Giang Sơn. Ăn cơm xong, Thẩm Lập Xuân và Vương Lâm Kiệt chỉ đạo cụ thể Tiêu Ngũ đi đăng ký chính thức thành lập Công ty, Hạ Tưởng ở lại cùng bàn với Tôn Hiện Vĩ về việc tiếp cận với Bất động sản Lĩnh Tiên như thế nào, nguỵ trang dưới hình thức hợp tác, tìm cách hợp pháp, hợp lý biến Bất động sản Lĩnh Tiên trở thành của mình.
Đương nhiên, Hạ Tưởng còn suy nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn, chính là một khi Cao Thành Tùng bị đổ, việc Cao Kiến Viễn lợi dụng chức quyền cho việc cá nhân bị bại lộ, việc y lạm dụng công quỹ cũng bị bại lộ. Đến lúc đó Bất động sản Lĩnh Tiên sẽ bị thanh tra tài chính, có khả năng sẽ bị thanh toán xoá sạch, cho nên chuyện thâu tóm Lĩnh Tiên trước hay sau khi việc Cao Kiến Viễn bị bại lộ cũng là một vấn đề khiến cho người ta đau đầu, nhức óc.
Đương nhiên, với tình hình trước mắt, nên tiếp cận với Bất động sản Lĩnh Tiên trước. Mục đích của việc tiếp cận là muốn cho Cao Kiến Viễn thấy được hi vọng, không để cho y thong dong chạy trốn ra nước ngoài. Có điều, có vài nội tình lại không thể nói rõ ràng cho Tôn Hiện Vĩ biết, Hạ Tưởng đành phải lập lờ nhắc nhở ông ta:
– Phải chú ý phương thức một chút, không được để người khác nắm được lỗ hổng. Nguồn vốn của Bất động sản Lĩnh Tiên là vấn đề, không chừng có chuyện lạm dụng công quỹ ở đây, nếu như chẳng may nguồn vốn của Lĩnh Tiên bị điều tra, làm thế nào để tránh được rủi ro một cách hợp lý vẫn là vấn đề cần phải suy nghĩ cẩn trọng.
Tôn Hiện Vĩ cười ha ha:
– Nếu như nghĩ ra kế, vạch ra phương hướng của vấn đề thì tôi không bằng cậu. Nhưng tránh rủi ro thế nào, lại phải hợp lý, hợp pháp thâu tóm công ty khác thì ông em Hạ lại không thể bằng anh đây. Yên tâm, tuyệt đối không để xảy ra cục diện không thể khống chế được.
Tôn Hiện Vĩ trước kinh doanh về thuốc, sau khi làm ăn phát đạt rồi thì chuyển qua làm bất động sản, ở bất kỳ ngành nghề nào y cũng đều rất mát tay, là một người không đơn giản, vì vậy Hạ Tưởng rất yên tâm về y.
Xử lý xong việc liên quan đến Bất động sản Giang Sơn, Hạ Tưởng chuẩn bị trở lại huyện An. Việc Sở Tử Cao đầu tư tiền xây công viên không thể chậm trễ. Nếu công trình sớm được triển khai, trước mùa đông hoàn thành có thể làm nơi cho người dân rèn luyện thân thể, nghỉ ngơi khi mùa đông chưa đến thì thật là tốt.
Trước khi đi, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì. Cô có chút sốt ruột, thúc giục Hạ Tưởng khi nào mới có thể xếp thời gian hẹn gặp Cao Kiến Viễn. Hạ Tưởng cười thầm, Cao Kiến Viến cũng có lúc như ngồi trên lửa thế kia á? Hắn cũng không đắn đo thêm, nói thẳng:
– Anh đang ở huyện An, hôm nay là thứ tư, ba ngày sau là thứ bảy, anh sẽ gặp Cao Kiến Viễn. Thời gian, địa điểm cụ thể thế nào cứ theo em chọn.
Nghiêm Tiểu Thì vô cùng mừng rỡ, nói:
– Tốt quá, em sẽ lập tức báo lại cho anh Viễn. Cám ơn anh, Hạ Tưởng, anh đúng là người tốt.
Hạ Tưởng đang lái xe, bị lời nói của Nghiêm Tiểu Thì làm cho buồn cười, một tay xoay chuyển vô lăng, một tay mở điện thoại bật chức năng không cần cầm máy:
– Được rồi đó Tiểu Thì, em không phải khen anh nữa. Anh giúp Kiến Viễn một là vì nể mặt em, hai là trên thương trường, cũng là mua lại Bất động sản Lĩnh Tiên, để công nhân kiếm được tiền.
Hạ Tưởng cố tình không nói là nể mặt Cao Kiến Viễn chính là muốn Nghiêm Tiểu Thì khi nghe cảm thấy dễ chịu, quả nhiên Nghiêm Tiểu Thì lập tức vui vẻ:
– Phó chủ tịch huyện Hạ ngày càng biết nịnh rồi nhé, chỉ tiếc là miệng nói lại không phải lời thật lòng, anh chỉ nói lời ngọt trên môi với em mà thôi.
Hạ Tưởng giả vờ nghe không hiểu Nghiêm Tiểu Thì đang oán hận:
– Cứ hẹn như vậy nhé, anh cúp máy đây. Tiểu Thì, anh vẫn đang lái xe, thứ bảy gặp lại nhé.
Nghiêm Tiểu Thì bất lực đành phải cúp máy, ấm ức vứt điện thoai qua một bên:
– Làm như ghê gớm lắm, ai mà thèm người như anh.
Sau đó bỗng nhiên mỉm cười, vội vàng nhặt lại điện thoại:
– Điện thoại thì chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng lại chứa số điện thoại của Hạ Tưởng, không thể vứt hỏng được.
Hạ Tưởng về đến huyện An, đầu tiên là báo cáo lại việc Sở Tử Cao muốn đầu tư xây công viên với Lý Đinh Sơn, Tề Á Nam muốn bao thầu Nhà khách huyện ủy. Lý Đinh Sơn gật đầu liên tục:
– Tiểu Hạ, có cậu bên cạnh giúp đỡ, đã giúp tôi giảm bớt được bao nhiêu âu lo. Việc này cậu nên báo cáo với Chủ tịch huyện Khâu, chúng ta nên để ý đến suy nghĩ của anh ta một chút.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Tôi sẽ để ý mà, sóng gió đã qua rồi, huyện An cũng cần có một môi trường hài hòa để phát triển kinh tế. Với Chủ tịch Khâu, tôi luôn giữ thái độ chung sống hòa bình, yên ổn.
Hạ Tưởng quay người đi, tìm đến Khâu Tự Phong, hắn báo cáo cụ thể lần nữa với y.
Khâu Tự Phong sớm đã nghe phong phanh Tề Á Nam muốn bao thầu Nhà khách huyện ủy, nhưng một ngày hợp đồng mà chưa được ký kết chính thức, tiền chưa đến tay thì vẫn chưa gọi là thành công. Cho nên khi nghe Hạ Tưởng lại lần nữa nhắc đến việc Tề Á Nam muốn bao thầu, y liền hiểu rằng chuyện đã thành công đến tám, chín phần rồi.
Hạ Tưởng là người làm việc rất chắc chắn, việc nào mà hắn nhắc đến hai lần, nếu mà không có sự chắc chắn hắn sẽ không đề cập trước.
Đối với việc Sở Tử Cao chịu đến huyện An đầu tư công viên, Khâu Tự Phong ngoài cảm giác bất ngờ ra, còn thấy hơi khó hiểu. Là một ông chủ nhà hàng, cho dù có muốn cầu danh tiếng cũng không đến nỗi phải chạy đến huyện An xa xôi làm việc tốt như vậy. Tuy rằng tiền đầu tư không lớn, khoảng một triệu tệ, nhưng chẳng ai lại coi một triệu tệ kia là vỏ hến cả. Lẽ nào chỉ có đơn giản là vì nể mặt Hạ Tưởng?
Vậy thì thể diện của Hạ Tưởng quá lớn rồi còn gì. Người ta vì muốn lấy lòng hắn mà chịu bỏ ra một triệu tệ?
Đã nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, Khâu Tự Phong không thèm nghĩ nữa. Dù sao thì trong nhiệm kỳ của y, có thể xây dựng một công viên, coi như là công trình vừa tầm thể hiện thể diện một chút. Huyện không cần phải bỏ tiền ra làm thì có gì lại không vừa lòng chứ? Từ trong lòng y cảm thấy vui mừng, không ngờ chỉ vì vài lý do linh tinh mà phải bắt buộc hợp tác với Hạ Tưởng, hợp tác rồi lại có thể đạt được nhiều lợi ích thực tế như vậy. Xem ra thật đúng là cùng hợp tác thì có lợi cho cả đôi bên, không hợp tác thì lại thiệt hại cả hai.
Khâu Tự Phong khen ngợi Hạ Tưởng vài câu, rồi khuyến khích thêm để Hạ Tưởng dám đánh bạo bắt tay vào làm:
– Tạo được thành tích thì thành tích đó sẽ là của cậu, nếu có vấn đề gì thì có Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thay cậu gánh cho.
Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong cuối cùng cũng nói ra được câu có trách nhiệm, cũng là sự an tâm trong lòng.
Ngày thứ hai, Sở Tử Cao và Tề Á Nam một đến trước một đến sau cùng đến huyện An. Xem ra cả hai nhà đầu tư cũng rất nóng lòng rồi.
Bởi lúc trước hai người đã từng gặp nhau, Hạ Tưởng liền hẹn gặp hai người cùng lúc, cũng không cần tránh điều tiếng. Khi ở thành phố Yến, khung sườn công việc đại khái đã được định đoạt, nên buổi gặp ngày hôm nay chỉ là bàn kỹ hơn về chi tiết. Hạ Tưởng gọi thêm Thịnh Đại đến, bốn người ngồi bàn luận trong văn phòng làm việc hơn nửa ngày. Cuối cùng cũng đã đạt được một kết quả mà mọi người đều hài lòng.
Sau khi việc bàn luận kết thúc xong, Thịnh Đại mời Sở Tử Cao và Tề Á Nam ăn cơm, Hạ Tưởng không có ý kiến gì. Bốn người đến nhà hàng, vừa ngồi vào chỗ thì Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tào Vĩnh Quốc gọi tới.
– Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn tìm con nói chuyện, con nên chuẩn bị tinh thần trước đi.
Trong giọng nói của Tào Vĩnh Quốc biểu lộ ra một chút vui mừng phấn khích.
Hạ Tưởng đã đoán ra là việc gì, không chút hoang mang nói:
– Sắp điều làm Ủy viên thường vụ rồi ạ?
Tào Vĩnh Quốc rất hài lòng trước thái độ điềm tĩnh của Hạ Tưởng, nói:
– Đúng, để cân bằng, Bí thư Đảng ủy mới thôn Đán Bảo Phòng Ngọc Huy cũng sẽ làm Ủy viên thường vụ, hắn là người của Đàm Long.
Hạ Tưởng buông điện thoại xuống, thấy Thịnh Đại cũng đi ra ngoài nghe điện thoại, trong lòng liền nghĩ tin tức được truyền đi đúng là nhanh như cắt. Quả nhiên khi Thịnh Đại quay trở lại bàn, nét mặt hoan hỉ giơ ngón tay cái lên, đưa lên đưa xuống trước mặt Hạ Tưởng. Trong lòng Hạ Tưởng thầm nhận lời khen, gật đầu biểu lộ đón nhận, miệng không nói câu nào.
Mấy người tiếp tục ăn cơm.
Tin Cường Giang Hải bị điều đi, đầu giờ chiều làm việc Khâu Tự Phong mới được biết, không biết trong lòng có cảm giác gì. Cường Giang Hải là trợ thụ đắc lực của y, hai người đã hợp tác một thời gian cũng thấy ăn ý, với lại Cường Giang Hải như cờ tiên phong của y, cũng rất có ích cho việc thị uy, chèn ép. Tuy nói rằng hiện giờ hợp tác với Hạ Tưởng rất vui, nhưng y biết mình và Hạ Tưởng tận trong sâu thẳm vẫn không đi chung một con đường. Thời gian này như là kỳ trăng mật, nhưng không đại diện cho việc hợp tác sẽ mãi tốt được như vậy. Cường Giang Hải đi rồi, trên Hội nghị thường vụ quyền phát biểu của y sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng.
Mặc dù bây giờ không còn ở tình trạng đối kháng với Hạ Tưởng nữa, nhưng ai cũng muốn nắm chặt quyền lực trong tay mình, Khâu Tự Phong vẫn là có cảm giác lo được lo mất, có điều y biết ván đã đóng thuyền, sự việc đã không thể cứu vãn được nữa, chỉ còn cách bất lực than thở. Tuy nói rằng y không rõ sau lưng mình Hạ Tưởng có hành động gì không, nhưng điều Cường Giang Hải đi để dọn chỗ cho Hạ Tưởng, trước mắt là lựa chọn tốt nhất, cũng là sự sắp xếp thích hợp nhất.
Buổi chiều, người của Ban tổ chức cán bộ đến tìm Cường Giang Hải bàn chuyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |