Hạ Tưởng dường như cũng đã quên Phó gia vì giới thiệu Chu Hổ ngay sau.
Sau khi Chu Hổ được điều tới các tỉnh phía Tây đã phân rõ ranh giới với bất động sản Giang Sơn – là do mới nhận chức nên dễ bề hành động, cho dù Chu Hổ không nhảy khỏi phạm vi bất động sản Giang Sơn, thì ông ta cũng là người đồng hành trung thành nhất của Hạ Tưởng.
– Chủ tịch Hội đồng quản trị xí nghiệp khai khoáng An Đạt, Chu Hổ.
Chu Hổ đứng dậy, đầu tiên chắp tay chào hỏi:
– Các vị, chư vị, các chư vị, tôi họ Chu tên Hổ, là người huyện Giao thành phố Yến, năm nay bốn mươi lăm tuổi, hiện giờ là Chủ tịch Hội đồng quản trị xí nghiệp khai khoáng An Đạt các tỉnh phía Tây. Xí nghiệp khai khoáng An Đạt là xí nghiệp than lớn nhất các tỉnh phía Tây, Nissan than thô sáu mươi ngàn tấn, các vị nếu có nhu cầu có thể trực tiếp hỏi tôi sẽ được ưu tiên cung ứng. Có thể kết bạn với các vị là phúc ba đời, bốn đời, năm đời của tôi…
Cả hội trường vang lên một tràng cười, Chu Hổ lại tái phát cái tật khoe khoang chữ nghĩa nhưng may mà không ít người đều quen rồi nên có cười cũng là ồ lên cho vui vẻ vậy thôi.
Chu Hổ bẽn lẽn cười cười, gãi đầu gãi tai, ngồi xuống. Vừa ngồi xuống lại như nhớ lại cái gì, vội bật ngay dậy, giơ cao tay phải:
– Chúng ta phải đoàn kết chặt chẽ lấy đồng chí Hạ Tưởng làm trung tâm của tổ chức thành viên kinh tế, nêu cao lá cờ tư tưởng vĩ đại chủ đạo là chung sống hòa bình, lý luận cộng đồng giàu có và “ba cái nhất”, quán triệt phát triển toàn bộ khoa học thực nghiệm, bước thêm một bước tăng cường xây dựng sự nghiệp CNXH, để xây dựng CNXH hài hòa góp phần cống hiến lớn hơn nữa cho xã hội!
Tư tưởng chủ đạo “ba cái nhất” là gì, Chu Hổ chưa giải thích chỉ sợ ngoài ông ta chẳng ai biết, may mà những người ngồi đây đều hiểu Chu Hổ muốn nói cái gì nên vì thiện ý mà tất cả đều vỗ tay hưởng ứng rất sôi nổi.
Chu Hổ mặt đỏ lựng, nấn ná đứng mãi để cảm tạ.
Tiếp theo, Hạ Tưởng sẽ giao cho Lý Thấm chủ trị hội nghị.
Lý Thấm lại giới thiệu các thành viên mới gia nhập, áng chừng khoảng nửa tiếng mới giới thiệu xong. Nhưng mỗi mẩu giới thiệu lại chẳng một ai cảm thấy chán nản, bình thường rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp tầm cỡ trong nước nhưng chỉ nghe danh mà chưa biết mặt thì hôm nay đã ngồi ngay bên cạnh, vì thế nên luôn luôn đón nhận những bất ngờ thú vị.
Lúc họp, thỉnh thoảng ồ lên vui vẻ, ngạc nhiên; thi thoảng lại bắt tay, trao danh thiếp hay trò chuyện bằng một giọng nhỏ nhẹ, bầu không khí vui vẻ mà thân tình. Buổi phong vân tế hội hôm nay không thể chê vào đâu được, nếu đã để lỡ đại hội hôm nay thì sẽ nuối tiếc cả đời.
Không khí cả hội trường đều đã tới cao trào.
Tiếp theo Lý Thấm tổng kết lại quá trình phát triển của đại hội và kế hoạch lâu dài.
– Tổng tài sản của các thành viên đã đạt tới hoặc vượt ngoài dự tính năm trăm tỷ đồng, chưa kể tài sản vô hình và các bộ phận không thích hợp công khai, nếu tổng hợp các nhân tố lại, nếu tính cả giá trị gia tăng ảnh hưởng tới thương hiệu, ước tính thấp nhất sẽ có khoảng một ngàn tỉ.
Giàu ngang Nhật Bản!
– Những thành viên tham gia trong giai đoạn này tập trung chủ yếu trong các ngành bất động sản, giao thông, khai khoáng (chủ yếu là than đá), điện lực, y tế và giáo dục, văn hóa v.v…, đối với các ngành đang mở cửa thị trường độc quyền vẫn chưa gia nhập nhiều, nên phương hướng chỉ đạo phát triển bước tiếp theo là bất động sản tiếp tục tăng mạnh, tuy nhiên để thành phố tuyến một chuyển hướng tới hai ba thành phố cùng với những thị trấn nhỏ, mười năm sau nông thôn sẽ đón chào một chuyển biến mới của bất động sản hi vọng các vị nắm chắc thời cơ, giành được tiên cơ trước tiên.
– Theo phân tích, sau này không ít các tập đoàn lũng đoạn sẽ từng bước mở cửa. Đi đầu là điện lực, cuối năm sẽ ra quyết định cho phép cổ phần hóa ngành điện lực, theo như nhận định phát triển lâu dài thì đầu tư vào điện lực là một động thái tốt nhưng ngành điện lực lại không thể thông thoáng bằng các ngành nghề khác, có quá nhiều nhân tố chính trị và chính sách hạn chế, nếu không thể mượn được ưu thế chính trị trợ giúp, tôi có ý thế này, không nên đầu tư sẽ tốt.
– Kế hoạch phát triển trong tương lai là ngành công nghiệp thứ ba sẽ tiếp tục nóng lên nhất là công nghiệp văn hóa, cụ thể là các phương diện như xuất bản, điện ảnh và truyền hình v.v… dựa theo tình trạng đất nước càng ngày càng mở cửa càng tự tin, sẽ mở cửa hạn chế ở phương diện văn hóa cùng với việc quản chế xuất bản, sản nghiệp văn hóa quốc gia chắc chắn sẽ phát triển theo hình thức phun. Thì giống như lực lượng sản xuất bị áp chế đã lâu từ lúc cải cách mở cửa được giải phóng toàn diện, mở cửa ngành xuất bản văn hóa, sẽ dấy lên một triều đại văn hóa mới, hy vọng các vị nắm chắc thời cơ, phòng ngừa chu đáo, đi trước một bước mới có thể vững trãi tiến bước
– Suy nghĩ bước đầu của tôi là, trong vòng năm tới mười năm nữa, hi vọng tổng giá trị tài sản của các vị sẽ trở mình một phen, đến năm 2020 nếu triệu tập đại hội ở cao ốc Đế Vương, tin rằng các vị đều đã Là bậc đế vương ở một ngàng nào đó. Thời gian mười năm tôi nghĩ với các chiến sĩ quả cảm ngồi đây như thế thôi, là quá đủ.
– Có một câu hát như thế này: qua hai mươi năm rồi, chúng ta lại gặp nhau, tổ quốc vĩ đại đẹp biết bao nhiêu, trời cũng mới đất cũng mới, cảnh xuân càng lung linh – ý tôi là không cần hai mươi năm, mười năm thôi là đủ. Hi vọng đến lúc tổ quốc giàu đẹp, thực sự đẹp như thế mà với chúng ta cảnh xuân sẽ lung linh hơn. Quy mô một ngàn tỉ xem ra rất khó kỳ thật không khó, tôi tin dưới sự dẫn dắt của chính sách đúng đắn, chúng ta lại đoàn kết một lòng chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Phát biểu của Lý Thấm cũng giành được những tràng vỗ tay hưởng ứng kéo dài, những người ngồi đây đều có cảm tình lại vừa kính nể cô, Lý Thấm rất giỏi giang hơn nữa lại công tư phân minh, chẳng hề tư tâm, chỉ nhận quy củ không nhận ân tình, hơn nữa sắc đẹp của cô ta khiến người ta yêu mến nên không ít người rất thích nghe Lý Thấm phát biểu.
Phát biểu của Lý Thấm từ đầu đến cuối chẳng hề đề cập tới vai trò của Hạ Tưởng trong đó không phải cố ý bỏ qua Hạ Tưởng mà là Hạ Tưởng đã có ám chỉ từ trước, cố ý bỏ qua hắn với quyền phát biểu trên thương trường, tạo quyền uy cho Lý Thấm, thiết lập một cơ chế cạnh tranh hợp lý công bằng khiến cho không khí quan trường không dính líu nhiều tới các tồ chức thành viên kinh tế.
Sau khi Lý Thấm phát biểu xong, Hạ Tưởng lại lên tiếng.
– Những gì đáng nói Lý Thấm đã nói cả rồi, tôi nói thêm cũng như thiếu gấm chắp vải thô. Nhưng không nói thêm vài câu cũng không được, mỗi lần phát biểu lãnh đạo phải là người tổng kết sau cùng dường như đã thành lệ, đã thành nếp nên tôi sẽ không đặc biệt đi ngược lẽ thường
Hạ Tưởng thoải mái lên tiếng khiến không khí hội trường nhẹ nhõm hẳn, xua tan bầu không khí nghiêm túc ban nãy của Lý Thấm.
– Hôm nay lúc tôi đi ngang qua cầu Hạ Mã, vô tình cứu được một cụ già nhảy sông tự vẫn…
Hội trường lại phát ra một trận kinh hoàng, việc Hạ Tưởng cứu người chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ cũng chẳng mấy ai biết được mà các thành viên tham dự đều ở trong cao ốc Đế Vương chẳng ra ngoài nên chẳng thể biết sự tích anh hùng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mỉm cười, giơ tay ra hiệu im lặng:
– Đừng ngạc nhiên thế, các vị không nghe nhầm, tôi đã nhảy xuống cứu bà cụ bảy mươi tuổi định tự sát! Các vị hẳn là chú ý điểm dừng, hẳn là thắc mắc tại sao bà cụ bảy mươi lại nhảy sông tự sát mà không phải là sao Chủ tịch tỉnh lại cứu người. Một bà lão đã qua cái tuổi bảy mươi, nói một câu không lọt tai là có thể sống được mấy năm nữa? Gần đất xa trời còn muốn nhảy sông tự sát, mặc dù bây giờ tôi không còn là quan chức tỉnh Yến, tôi cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy tối tăm trước mắt!
Mọi người đều im lặng, lời nói của Hạ Tưởng xuất phát tận đáy lòng đã chạm vào trái tim mỗi người.
– Già có người nuôi, già phải có chỗ dựa, không phải là khẩu hiệu. Khi bà cụ bảy mươi nhảy sông tự sát trước mắt tôi, tôi cũng rất đau lòng rất xấu hổ. Là người tỉnh Yến, cũng từng là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã lại chính mắt thấy một bà lão bảy mươi vì năm chục tệ tiền thuốc mà buộc phải nhảy sông tự vẫn, tôi thấy mình thẹn với các phụ lão hương thân…
Giọng Hạ Tưởng trầm hẳn lại, nét mặt suy tư, có vẻ hổ thẹn, không phải hắn làm bộ mà là thật tâm cảm thấy trong lòng khó chịu. Một cụ già thất thập cổ lai hy lại bị năm chục tệ bức tới đường cùng không phải là một hiện tượng xã hội đơn giản mà là một vấn đề nhức nhối. Bên ngoài bà cụ vì năm chục tệ phải nhảy song, kỳ thật là bị giá thuốc đắt đỏ ép tới đường cùng. Mà rộng hơn là, bà cụ bị chế độ dưỡng lão của xã hội giết chết.
– Nếu như chúng ta cùng theo đuổi thành công, đầu tư càng nhiều tầm nhìn cho xã hội thì sẽ nhận được báo đáp như thế nào trên xã hội, tôi nghĩ cuộc họp của chúng ta hôm nay rất có ý nghĩa hiện thực.
Hạ Tưởng vào đề.
– Cô Phó Tiên Tiên của Phó gia từ Bắc Kinh đến với tấm lòng lương thiện, không chỉ tự mình đưa bà lão tới bệnh viện cấp cứu mà còn quyết định bỏ vốn dựng lên một bệnh viện công ích để cứu chữa miễn phí cho tất cả những người cùng khổ trong thiên hạ. Tôi rất tán thành việc làm này và cũng đồng ý tạo mọi điều kiện thuận lợi cho việc làm này. Nếu các vị đã có tâm thì hãy giang tay làm phúc, không cần nhiều, trong vòng vài năm dựng lên hơn chục bệnh viện công ích là có thể ngăn phát sinh bao nhiêu bi kịch nhân gian!
Tôn Hiện Vĩ hưởng ứng ngay:
– Lãnh đạo nói đúng, hiện tại số tiền tôi kiếm được nhiều thật nhưng chỉ là một con số, tôi thiết nghĩ, cả đời tôi ngoài việc đi theo lãnh đạo thì chẳng có động lực gì, với tôi bây giờ, phụ nữ, xe hơi và nhà lầu chẳng còn sức hấp dẫn nữa, tôi luôn đau đầu nhức óc một vấn đề – ý nghĩa cuộc đời ở đâu? Nghe lời vừa rồi của lãnh đạo cuối cùng tôi cũng ngộ ra, tôi nguyện cả đời còn lại vì giúp đỡ những người cùng khổ không có tiền chữa bệnh làm mục tiêu phấn đấu.
Tôn Hiện Vị nửa đùa nửa thật nhưng cũng có hiệu quả rất tốt, trong tiếng cười của mọi người, đề nghị của Hạ Tưởng được mọi người đồng tình.
Thành Đạt Tài là người thứ hai hưởng ứng:
– Tôi xin hứa, Tập đoàn Đạt Tài ba năm sau sẽ đầu tư mỗi thành phố trong toàn tỉnh đều có bệnh viện công ích!
Khác với Tôn Hiện Vĩ thích giở trò vặt, ông ta là tấm lòng thực sự
– Nhưng phải tìm kiếm một sách lược có thể phát triển lâu dài, mới có thể mở rộng hình thức bệnh viện công ích ra cả nước tốt hơn
Mọi người đều gật đầu, bàn luận về đề nghị của Thành Đạt Tài, tiếp đó bước vào giai đoạn thảo luận sôi nổi.
Đúng lúc này, cửa… bỗng bật mở, Phó Tiên Tiên vội vã đẩy cửa vào.
– Hạ Tưởng, không xong rồi, Phòng Chu Tự đã đem theo một đám người vào phòng bệnh muốn đem bà cụ Vương đi!
– Cái gì?
Hạ Tưởng đập bàn, nổi trận lôi đình.
– Được, bây giờ tôi phải đến đó ngay, Thiên Vân, chuẩn bị đi. Lý Thấm, cô ở lại tiếp tục cuộc họp, Tự Phong, anh đi với tôi.
Hạ Tưởng vừa ra khỏi cửa thì gọi điện thoại:
– Bí thư Cao có việc muốn phiền anh trực tiếp hỏi qua một chút.
Bí thư Cao không phải ai khác, chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến Cao Tấn Chu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:56 (GMT+7) |