Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv1.com (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 21 » Phần 122

Quan Trường - Quyển 21

Phần 122

Sở Tử Cao vào Nam ra Bắc, vẫn luôn là một người làm ăn khôn khéo, từng trải nhiều, không tin rằng trên đời này có chân tình và tình bằng hữu nữa, đặc biệt là không tin tưởng giữa quan chức và thương nhân có tình hữu nghị không lẫn tạp chất, bây giờ lại tin rồi, giữa Hạ Tưởng và ông, mấy năm như vậy vẫn luôn duy trì tình hữu nghị quân tử nói chuyện như nước, khiến nội tâm khô cạn của y rốt cuộc có được sự cảm động lâu ngày không gặp.

Sở Tử Cao cung kính nhưng không kém nhiệt tình đón Hạ Tưởng vào trong, Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm đều chủ động bắt tay với Sở Tử Cao, Sở Tử Cao càng dâng trào cảm xúc, thật lâu không thể đè nén sự kích động trong lòng, đặc biệt là một câu nói của Tào Thù Lê, càng khiến ông suýt nữa không chí khí rơi nước mắt.

– Chú Sở, cháu vẫn cứ nhớ món ăn bảng hiệu của Sở Phong Lâu, không biết bây giờ còn có thể ăn được không?

– Có thể, chắc chắn có thể, tôi tự mình xuống bếp.

Thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy, phu nhân Chủ tịch tỉnh, mơ hồ như vẫn như nữ sinh trẻ trung năm đó vậy, nhưng thân phận thì lại khác rất lớn, lại mở miệng gọi ông là chú Sở, sao có thể không khiến Sở Tử Cao vừa mừng vừa lo?

Điều càng khiến Sở Tử Cao suýt nữa không đứng vững là, Liên Nhược Hạm cũng nhè nhẹ nắm lấy tay ông:

– Tôi cũng nhớ rất rõ món ăn bảng hiệu đặc sắc Sở Phong Lâu của chú Sở.

Sở Tử Cao không quá hiểu chính trị, nhưng thành phố Yến cách Bắc Kinh quá gần, đối với biến động nhỏ của Bắc Kinh, ông nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng biết được Liên Nhược Hạm ở trước mắt là người thế nào, càng biết Ngô Tài Dương bước tiếp theo sắp sửa bước vào vũ đài chính trị cao nhất trong nước, hay quá, con gái của người lãnh đạo quốc gia cũng mở miệng gọi ông là chú, ông may mắn làm sao!

Sở Tử Cao gần như nói không nên lời, cảm giác ông sống mấy chục năm xem như uổng phí, đầu óc choáng váng, gần như đứng không vững.

Đợi sau khi hàng người Hạ Tưởng lần lượt vào nhà hàng, Sở Tử Cao mới tỉnh táo lại, cuống lên chạy vào bếp, đẩy bếp trưởng ra một cái, cởi đồ xắn tay áo tự mình ra tay:

– Hôm nay tôi làm bếp trưởng.

Sở Tử Cao năm đó cũng xuất thân đầu bếp nhưng đã nhiều năm chưa làm bếp trưởng, hành động của ông khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc há mồm trợn mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi Sở Tử Cao mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, đem mấy món bảng hiệu của Sở Phong Lâu vừa mang lên cho bàn mấy người Hạ Tưởng, Hạ Tưởng nhìn Sở Tử Cao gật gật đầu:

– Vất vả quá Tử Cao, khiến anh tự mình xuống bếp tôi rất cảm động.

Một câu nói khiến Sở Tử Cao cảm thấy vất vả và cố gắng của ông đều đáng giá.

Điều càng làm ông vui mừng là, tay nghề làm bếp của ông có được sự đồng nhất ca ngợi của Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, rất nhanh liền vét sạch món của ông, khiến ông mãn nguyện vô cùng, cảm giác trong lòng vui hơn cả khi kiếm được trăm triệu.

Có lẽ là mối tình đầu xúc động nhất, hồi ức cũng ngọt ngào nhất, Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê thưởng thức hết đồ ăn ngon của thế giới thật sự thích mấy món ăn mà Sở Tử Cao đích thân làm, dường như thời gian trôi qua, ngày xưa tái hiện. Nhớ năm đó, Tào Thù Lê và Hạ Tưởng lần đầu quen nhau, gặp nhau ở Sở Phong Lâu. Nhớ lúc đố Liên Nhược Hạm bình món bảng hiệu của Sở Tử Cao ở Sở Phong Lâu, một lời làm tỉnh Sở Tử Cao, khiến Sở Tử Cao được lợi không ít, hơn nữa đặt nền móng cho việc làm ăn thịnh vượng của Sở Tử Cao sau này.

Thành phố Yến, là nơi Hạ Tưởng và Tào Thù Lê lần đầu quen nhau, cũng là nơi mối tình đầu của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, rất nhiều hồi ức và điều tốt đẹp của Liên Nhược Hạm mà Sở Tử Cao là người bạn quen biết đầu tiên nhất khi Hạ Tưởng khởi bước, giúp đỡ của ông đối với Hạ Tưởng tuy không nhiều, nhưng cũng đem đến bước chạy lấy đà cho sự cất cánh của Hạ Tưởng.

Cuộc tụ họp hôm nay thật nhiều xúc động và dư vị của đời người, Hạ Tưởng mời Sở Tử Cao vào ngồi rồi hỏi Sở Tử Cao vài chuyện liên quan đến làm ăn và dự định về sau, giống như tán gẫu việc nhà vậy, giọng điệu thân thiết và thoải mái.

Sở Tử Cao dần dần thả lỏng, ông trước đây hễ gặp quan lớn quan nhỏ là căng thẳng, vì sợ không biết đối phương sẽ hung hăng mở miệng đề xuất yêu cầu quá đáng gì, hễ gặp Hạ Tưởng là cũng căng thẳng, cứ toàn nghĩ làm gì đó cho Hạ Tưởng, lại không dám mở lời, sợ Hạ Tưởng phê bình ông.

Khoảng cách giữa người và người quá lớn, khoảng cách giữa quan lớn với quan lớn, cũng là một trời một vực, ưu tư Sở Tử Cao vẫn luôn ấp ủ lâu nay, rốt cuộc đợi khi gặp được Hạ Tưởng, cũng nói ra:

– Tôi và Chủ tịch tỉnh Hạ biết nhau mười mấy năm, cảm ơn sự quan tâm mấy năm nay của lãnh đạo, tôi vẫn luôn rất áy náy không thể làm gì cho lãnh đạo, tặng tiền thì tầm thường quá, quà cáp gì cũng không diễn đạt được sự cảm kích của tôi đối với lãnh đạo. Hôm nay tôi bạo gan đưa ra một yêu cầu cho lãnh đạo, xin lãnh đạo chỉ thị.

Hạ Tưởng hiểu ý Sở Tử Cao, liền khẽ gật đầu:

– Có lời cứ nói, Tử Cao, không phải người ngoài.

Sở Tử Cao lấy hết dũng khí:

– Mấy năm nay tôi dưới sự chỉ bảo của Chủ tịch tỉnh Hạ, dưới sự chỉ dạy của Tổng giám đốc Liên, cũng kiếm được ít tiền, tuy không nhiều, nhưng cũng muốn làm gì đó cho xã hội. Mười mấy năm nay, mỗi năm tôi đều lấy ra mấy trăm ngàn để dành lại, nói một câu không hay, thật ra là tôi muốn để dành cho Chủ tịch tỉnh Hạ, đợi Chủ tịch tỉnh Hạ khi nào cần, thì rút hết toàn bộ. Tôi đã tính, trong tài khoản ít ra cũng chục triệu rồi, tôi nghĩ là lúc rút ra rồi, xin Chủ tịch tỉnh Hạ cho ý kiến.

Lời của Sở Tử Cao nói rất dễ nghe, thật ra vẫn là có ý đưa chục triệu cho Hạ Tưởng toàn quyền xử lý, tuy không nói rõ là tặng lễ, thật ra cũng chẳng khác gì tặng lễ.

Chục triệu tuy không ít, nhưung so với cái lợi Sở Tử Cao có được từ sự giúp đỡ của Hạ Tưởng mà mở rộng làm ăn, quả thật lại không phải là nhiều. Lại không phải Sở Tử Cao keo kiệt, mà là ông sợ đưa ra quá nhiều, sẽ khiến Hạ Tưởng trách cứ ông. Nhưng quá ít, lại không làm được, bèn chọn con số trung bình.

Sở Tử Cao cho rằng Hạ Tưởng sẽ từ chối vài câu, sau đó sẽ bảo ông chuyển tiền cho quỹ gì đó, không ngờ Hạ Tưởng lại hầu như không do dự, mở miệng nói:

– Khó mà Tử Cao có được tấm lòng vì nước vì dân, chục triệu, tôi thay những người già cô đơn nhận lấy.

Sở Tử Cao ngẩn người.

Hạ Tưởng lại nói:

– Đưa ra chục triệu xây dựng một viện dưỡng lão, Tử Cao, người dân thành phố Yến mãi mãi ghi nhớ việc thiện của anh.

Sở Tử Cao sau một hồi không nói nên lời, trong lòng vừa hổ thẹn, vừa cảm động, hổ thẹn là qua nhiều năm như vậy mà ông vẫn chưa nhìn rõ cách làm người của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng đúng là người ham tiền, cảm động là, Chủ tịch tỉnh Hạ bề ngoài là nhận của ông chục triệu, chịu ân tình của ông, thật ra là vẫn suy nghĩ cho ông, để tiền của ông tiêu đúng chỗ, tiêu ở chỗ cần thiết, đồng thời tạo tiếng từ thiện cho ông.

Sở Tử Cao đứng dậy, rót một ly rượu trắng đầy:

– Tôi kính Chủ tịch tỉnh Hạ, Tổng giám đốc Tào, Tổng giám đốc Liên một ly!

Lời vừa dứt, ba người uống cạn ly rượu trắng.

Hạ Tưởng cũng uống nửa ly rượu trắng, hắn biết, Sở Tử Cao chắc chắn sẽ thực hiện nghiêm túc đề nghị của hắn.

Quả thật, đoàn Hạ Tưởng buổi chiều rời khỏi thành phố Yến, tối đó, Sở Tử Cao liền chọn xong địa điểm và điều động tiền vốn, còn chủ động thêm vào 5 triệu, tổng cộng là 15 triệu xây dựng một viện dưỡng lão thiết bị đầy đủ nhất, chức năng hoàn thiện nhất.

Tên của viện dưỡng lão Sở Tử Cao cũng đã nghĩ xong, Ngôi nhà lý tưởng, ngụ ý là Ngôi nhà lý tưởng của các cụ già có chỗ ở, được chăm nuôi.

Đoàn Hạ Tưởng dùng cơm ở thành phố Yến xong, cũng không dừng lại, mà lái xe chạy thẳng về Bắc Kinh, lúc đi qua sông Hạ Mạ, nhìn thấy nước sông Hạ Mã mêng mông cuồn cuộn, tâm tình Hạ Tưởng nhất thời bay xa, tự dưng nhớ lại ngày tháng tình cảm mãnh liệt năm đó ở quận Hạ Mã.

Nước sông Hạ Mã, chảy không ngừng mười mấy năm, con đường làm quan của Hạ Tưởng, cũng vang tiếng hát thẳng tiến mười mấy năm. Nhìn xa xa tòa nhà đế vương của tập đoàn Tề Thị, tên tuy hơi tầm thường, nhưng dưới sự kiên trì của Tề Á Nam, nhất định đổi thành tòa nhà đế vương, vừa nghĩ đến mấy người Bành Phong Vân đang bận rộn đại sự, Hạ Tưởng khẽ cười, đợi khi hắn từ Bắc Kinh trở về quận Hạ Mã, đợi đến dịp hắn một lần nữa đứng ở bờ sông Hạ Mã, đã khác ngày xưa, bản đồ quy hoạch mười năm không phải tỉnh Yến, cũng không phải tỉnh Tây, mà là cả nước!

Lúc sắp đến Bắc Kinh, vừa qua đường cao tốc, Hạ Tưởng lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

– Chào Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi là Lưu Nhất Lâm.

Lưu Nhất Lâm… suy nghĩ của Hạ Tưởng nhanh chóng sắp xếp, nói:

– Chào Thị trưởng Lưu.

Lưu Nhất Lâm dường như chần chừ một chút mới nói:

– Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi có một chuyện muốn gặp nói chuyện với anh, không biết anh khi nào có thời gian? Tôi bây giờ đang ở Bắc Kinh.

– Tôi cũng vừa đến Bắc Kinh.

Hạ Tưởng nghĩ ngợi, không biết Lưu Nhất Lâm tìm hắn có việc gì, tuy nhiên hắn và Lưu Nhất Lâm suy cho cùng là bạn cũ, bèn nói.

– Thế này, cô đợi điện thoại của tôi.

– Được, chuyện thật sự rất quan trọng, hy vọng Chủ tịch tỉnh Hạ suy nghĩ kỹ yêu cầu của tôi.

Lưu Nhất Lâm lại cố tình nhấn mạnh một câu.

Hạ Tưởng trong lòng khó chịu, Lưu Nhất Lâm vội gặp mặt hắn, là ý gì? Tuy nhiên chỉ nghĩ sơ qua, rồi lại vứt sang một bên, bởi vì, xe đã chạy vào tiểu khu Tào Vĩnh Quốc ở.

Liên Nhược Hạm lại không đi cùng, sau khi xuống đường cao tốc, liền chia tay Hạ Tưởng đến nhà họ Ngô.

Tào Vĩnh Quốc sống trong khu nhà ở của Mặt trận Tổ quốc, là một khu nhà nhiều tầng, lầu trên lầu dưới tổng cộng hơn 300 mét vuông, không phải biệt thự, mà là hơn hẳn biệt thự.

Đúng ra thời gian Tào Vĩnh Quốc điều đến Bắc Kinh cũng không ngắn, nhưng Hạ Tưởng vẫn là lần đầu tiên đến nhà mới.

Vợ chồng Tào Thù Quân cũng có đó.

Lại là một lần đoàn tụ gia đình lớn, trình độ thay đổi nhân vật của Hạ Đông rất cao, vừa đóng vai một đứa cháu đáng yêu nghịch ngợm trước mặt ông nội bà nội, lại lắc mình trở thành một đứa cháu ngoại ai thấy cũng thương trước mặt ông ngoại bà ngoại.

Vương Vu Phân trạng thái tinh thần không tồi, vẫn vô cùng thương yêu Hạ Tưởng như trước, là thái độ điển hình nhìn con rể càng nhìn càng thích của cha mẹ vợ . Tào Thù Quân cùng với sự tăng lên của tuổi tác, điềm đạm hơn trước rất nhiều, không giống với vẻ ngạo mạn lúc trước nữa, gặp Hạ Tưởng vô cùng cung kính, chỉ gọi một tiếng “anh rể” rồi không nói nữa.

Tào Vĩnh Quốc mặt mày hồng hào, đắc ý nói với Hạ Tưởng về sự tiến bộ của ông trong thư pháp, cùng với việc ông lại kết giao thêm được mấy nhà thư pháp trong giới thư pháp ở Bắc Kinh, vv, nói chung ông đã hoàn toàn thích ứng vai trò mới, không cô đơn và bất lực như những Bí thư Tỉnh ủy khác sau khi rút lui, mà tinh thần sung mãn, cuộc sống đầy đủ, trái lại thể xác tinh thần đều khỏe mạnh hơn mấy phần so với trước khi lui về.

Hạ Tưởng tự đáy lòng thấy vui thay cho cha mẹ vợ, già rồi, có tiếc quyền không buông thì có thể nắm được bao nhiêu năm? Sớm muộn cũng phải buông tay, sớm buông sớm bớt lo, nói không chừng có thể sống lâu vài năm.

Cả nhà hòa thuận vui vẻ cùng ngồi uống trà nói chuyện, là lần đoàn viên hiếm gặp trong mấy năm nay, đang vui vẻ, đột nhiên nghe có người gõ cữa, Tào Vĩnh Quốc vẻ mặt kinh ngạc nói:

– Ai tới góp vui đây? Bình thường chỗ mình không nhiều khách.

Mở cửa ra, Tào Vĩnh Quốc lập tức ngẩn người, đứng trước của không phải là một hai người, mà là tới mấy người.

Hạ Tưởng cũng ngây người, người đến… hắn đều biết cả, hắn liền biết, lại là một lần tụ họp náo nhiệt chưa từng có.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 21
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 14:56 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 5
Màn sáng trận pháp không ngừng lan ra xa, tu sĩ năm đại quân đoàn đi theo sau màn sáng, những nơi đi qua thổ dân Man Hoang chỉ có thể lui lại, nếu không lui sẽ bị uy lực trận pháp và tu sĩ năm đại quân đoàn ra tay tiêu diệt. Nhất là tu sĩ năm đại quân đoàn không phải lúc nào cũng ở phía sau màn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Ba cô gái đi Vũng Tàu - Tác giả The Kid
Một mùa Tết lại trôi qua. Mọi người đều quay trở lại với cuộc sống làm việc bận rộn của mình. Chồng của Thủy cũng vậy, anh lại nhận thêm nhiều chuyến đi công tác xa, bỏ cô vợ trẻ đẹp ở nhà một mình. Thủy ở nhà chỉ biết làm nội trợ, cô mong muốn chồng thường xuyên ở nhà với...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 14
Người tới là người phương nào? Ngay khi Lục Thiếu Du nói xong, trong rừng cây có một đầu yêu thú phi hành tam giai bay lên, trên lưng còn có mấy nam nữ, đám người này đang nhìn Lục Thiếu Du rồi hỏi. Trong ánh mắt mấy người này rõ ràng có chút bất an. Mà yêu thú phi hành kia càng thêm uể oải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Thần đèn - Tác giả The Kid
Hôm nay Vinh hơi buồn nên đi lang thang ngoài bờ sông. Tình cờ Vinh thấy có vật gì màu vàng rất đẹp ở ngay mép nước. Anh liền chạy đến nhặt nó lên, thì ra là một cây đèn, nó giống y như cây đèn thần trong truyện Aladdin. Vinh đem cây đèn về nhà để lau chùi lại, định đem bán nó để lấy tiền...
Phân loại: Truyện nonSEX
Linh duyên - Tác giả The Kid
Truyện lấy các nhân vật trong phim “Linh duyên: Bí mật từ hình nhân” Trong đêm tối, Hạnh chạy thục mạng trên con đường vắng. Cô chạy như bị ma đuổi, trông cô có vẻ đang sợ hãi một thứ gì đó. Hạnh chạy mệt nên dừng lại để thở. Bất ngờ Hương xuất hiện từ đằng sau, cô bịt...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex