Trương Lan nghe xong, liền lau nước mắt:
– Đúng là đứa con gái tốt lương thiện từ đáy lòng…
Liên Nhược Hạm có một tuổi thơ bất hạnh, có một gia đình vụn vỡ, lúc gặp Hạ Tưởng, chính là khoảng thời gian cô phản nghịch nhất trong cuộc đời cô, nếu không có Hạ Tưởng thu phục trái tim cuồng loạn của cô, cũng không biết cô bây giờ sẽ như thế nào.
Bề ngoài, khi Hạ Tưởng mới bước vào con đường làm quan, cô đã giúp Hạ Tưởng rất nhiều, cô là quý nhân của Hạ Tưởng, nhưng cũng phải thừa nhận, từ bản chất mà nói, Hạ Tưởng mới là người giúp đỡ cô nhiều nhất, là chân mệnh thiên tử của cô.
Một người khiếm khuyết cái gì, thì sẽ theo đuổi quá mức cái đó, Liên Nhược Hạm cảm nhận được sự ấm áp gia đình và tình thân sâu đậm nơi Hạ Tưởng, tấm lòng hiếu kính người già tiềm tàng đã lâu trong cô cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, mới nghĩ ra ý định đầu tư một viện dưỡng lão.
Không đúng, không phải là đầu tư, mà là quyên góp, viện dưỡng lão là nơi phụng dưỡng người già neo đơn, không phải là công ty kiếm lời, hơn nữa cô còn quyết định, mỗi năm thêm vào bốn mươi ngàn tiền vốn để mở rộng quy mô và cải thiện điều kiện cư trú của các cụ già.
Hạ Tưởng liền hoàn toàn thấu hiểu quyết định của Liên Nhược Hạm, hắn cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của Liên Nhược Hạm, không chỉ là Liên Nhược Hạm ở nước ngoài tìm mẹ tận hiếu không được mà lấy sự hiếu thảo đến khắp người già neo đơn trong cả nước, hắn nghĩ lâu dài hơn, có ý nghĩa thực tế hơn.
Nước mắt của Trương Lan, là vì sự quan tâm của Liên Nhược Hạm mà chảy, bản thân bà cũng là một người già lương thiện và có lòng hiếu thảo. Bà ôm lấy Liên Nhược Hạm một cái:
– Con gái ngoan, mẹ nuôi thay những người già không con không cái cảm ơn con.
Liên Nhược Hạm được Trương Lan ôm, cơ thể lúc đầu cứng lại, sau đó liền mềm ra:
– Mẹ nuôi, con có thể hiếu thảo một phần, giúp đỡ một phần cho những người già cô đơn không con không cái hoặc có con cái nhưng không có người phụng dưỡng, con cũng an lòng rồi. Chỉ là sau này mẹ nuôi và cha nuôi phải vất vả hơn rồi…
Tào Thù Lê nói:
– Mẹ, mấy trăm ngàn mà con đưa cho mẹ, tuy không nhiều, nếu mẹ đồng ý, thì cũng đầu tư vào trong viện dưỡng lão, xem như một chút hiếu thảo của con.
– Được, được, con và Nhược Hạm đều là con gái ngoan.
Trương Lan nước mắt vui mừng không ngớt.
Hạ Tưởng lại giọng điệu nặng nề nói:
– Vấn đề lão hóa của Trung Quốc đã khá nghiêm trọng rồi, hiện tại trong nước có khoảng gần 200 triệu người già, tương đương với dân số của cả nước Mỹ, vấn đề dưỡng lão là gánh nặng của xã hội, thêm vào sự chênh lệnh tiền dưỡng lão của cơ quan đơn vị tổ chức quá lớn, vật giá tăng quá nhanh, áp lực dưỡng lão xã hội càng gia tăng. Nhược Hạm bỏ vốn xây dựng viện dưỡng lão, hy vọng có thể mang lại mở đầu cho các doanh nghiệp có tâm trong nước, ngoài vấn đề giải quyết dưỡng lão quốc gia ra, từ thiện dưỡng lão cũng là một vấn đề.
Các đơn vị có liên quan đang nghiên cứu đưa tuổi về hưu tăng cao 5 tuổi, đưa ra 65 tuổi về hưu để làm dịu áp lực thiếu thốn tiền dưỡng lão, thật ra là cách không rõ ràng.
Tuổi thọ bình quân của người Trung Quốc là 72, 65 tuổi về hưu, nhiều nhất lãnh 7 năm tiền lương hưu là từ giã cõi đời, mà muốn lãnh tiền hưu sau khi về hưu, bắt buộc trước khi về hưu phải nộp hết bảo hiểm dưỡng lão năm cũ.
Dùng 15 năm nỗ lực đổi lấy báo đáp 7 năm, tại sao còn chưa lấp được thiếu thốn lớn của tiền dưỡng lão? Mà nhân viên của cơ quan đơn vị tổ chức không cần giao nộp tiền dưỡng lão, thu nhập sau khi về hưu là gấp hai đến mấy lần của nhân viên doanh nghiệp!
Đơn vị có liên quan còn giải thích nói tiền lương hưu của cơ quan đơn vị tổ chức không chiếm định mức của tiền dưỡng lão xã hội, nhưng không được quên một tiền đề lớn là, cơ quan đơn vị tổ chức hoàn toàn dựa vào doanh nghiệp nuôi dưỡng, lương của họ và tiền dưỡng lão đều là tiền của người nộp thuế.
Quả thật, Hạ Tưởng cổ vũ Liên Nhược Hạm bỏ vốn xây dựng viện dưỡng lão, chỉ là hành động từ thiện như muối bỏ bể, nếu vấn đề dưỡng lão của một quốc gia cần các nhà doanh nghiệp có thiện tâm giải quyết, là sự sỉ nhục của quốc gia.
Nhưng Hạ Tưởng vẫn cứ bằng lòng đẩy mạnh hình thức dưỡng lão từ thiện, ít nhất có thể khiến những nhà giàu tiền nhiều đến nỗi không có chỗ tiêu, có thể dùng tiền vào con đường đúng đắn, bớt tặng con gái nuôi túi xách hoặc phỉ thúy giả, thêm một bát cơm cho người già cô đơn, cuộc đời sẽ trở nên tươi đẹp hơn nhiều.
Việc thiện hôm nay của Liên Nhược Hạm, hơn nữa đúng lúc Hạ Tưởng từ tiền lương hưu của cha mẹ và tranh luận của quốc gia liên quan đến nâng cao độ tuổi về hưu, dưới sự dao động của một loạt sự kiện, khiến hắn nảy sinh rất nhiều liên tưởng, cũng sinh ra một sự chấn động nhất định đối với tư tưởng của hắn.
Trong quá trình cải cách ném đá qua sông, quốc gia thật ra đã đi rất nhiều đường vòng, nhưng khi bù đắp tổn thất mà đường vòng đem tới, thường chỉ tổn thất lợi ích của dân chúng, đồng thời các tập đoàn lợi ích không những không bỏ ra, ngược lại còn muốn biến tướng bóc lột dân chúng, đồng thời mượn cơ hội làm lớn mạnh thực lực bản thân. Không thể phủ nhận rằng, tập đoàn lợi ích ở bất kỳ thời đại nào cũng đều xuất hiện, chỉ cần có quốc gia tồn tại, thì sẽ có sự tồn tại của tập đoàn lợi ích, chỉ là nếu có thể bớt một ít áp bức đối với dân chúng, còn làm giàu cho dân, mới là bảo đảm ổn định nền tảng quốc gia.
Tập đoàn lợi ích mãi mãi là thiểu số, là thuyền, quảng đại dân chúng chính là nước chịu tải thuyền nhỏ thuyền lớn. Khả năng chịu tải của nước là có hạn, dã tâm tạo thuyền của tập đoàn lợi ích là vô hạn, dần dà, hoặc là thuyền lật nước cạn, hoặc là nước có thể đưa thuyền đi cũng có thể làm lật thuyền.
Nguyện vọng tốt đẹp của Hạ Tưởng cũng phải được thực hiện một phần để sự nghiệp từ thiện giải quyết khủng hoảng dưỡng lão, đồng nghĩa với công việc quốc gia giao cho nhân dân làm, về trình tự thì không được, cũng khiến bộ mặt quốc gia không còn nữa, cuối cùng dưới sự ra sức lôi kéo của Liên Nhược Hạm, sau khi Liên Nhược Hạm chỉ dựa vào sức lực một người để xây dựng viện dưỡng lão từ thiện trên trăm người trong nước, toàn bộ thành viên kinh tế của Hạ Tưởng nhất loạt tham gia, phát động một phong trào sôi nổi nhân dân bỏ vốn xây dựng viện dưỡng lão thanh thế to lớn.
Theo thống kê không hoàn toàn, tổ chức thành viên kinh tế trải rộng khắp nước của Hạ Tưởng trong vòng ba năm năm ngắn ngủi, đã xây dựng được rất nhiều viện dưỡng lão nhân dân, tổng cộng tiếp nhận mấy trăm ngàn người già cô đơn!
Những tấm gương người tốt việc tốt nhiều vô cùng, dưới sự lôi kéo của Liên Nhược Hạm và thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, sau mấy năm, trong nước nổi lên phong trào xây dựng viện dưỡng lão nhân dân, trào lưu mạnh mẽ, xây dựng không ngớt. Những viện dưỡng lão nhân dân, ít nhất giải quyết được một phần mười đề khó dưỡng lão cho quốc gia.
Sau đó, khi đất nước đối mặt với đợt sóng khủng hoảng dưỡng lão đầu tiên, cả hệ thống dưỡng lão suýt nữa là sụp đổ, chính là Hạ Tưởng lo trước tính sau, mới khiến đất nước lại vượt qua được cửa ải khó khăn.
Nếu không, chữ tín của quốc gia sẽ tan vỡ, thậm chí sẽ dẫn đến khủng hoảng xã hội nghiêm trọng.
Tuy sau đó Cổ Thu Thật cố gắng xoay chuyển tình thế, cuối cùng làm lắng lại bất an và rối loạn xã hội kịch liệt do vấn đề tiền dưỡng lão mang tới, thậm chí nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng địa vị Đảng cầm quyền, nhưng hậu quả cũng khá nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến tập thể một khóa Trung ương trả giá rất lớn cho việc này, từ đó khiến Cổ Thu Thật bước lên vũ đài lịch sử sớm hơn.
Cổ Thu Thật bước lên đỉnh sớm, cũng dọn ra thời gian một khóa cho Hạ Tưởng, để Hạ Tưởng bước lên đỉnh cao sớm hơn vài năm so với thời gian dự kiến.
Có ai biết nhiều khi một việc bình thường, đặt xuống gốc rễ tốt, thu được báo đáp hậu hĩnh. Khi Hạ Tưởng cổ vũ và ủng hộ Liên Nhược Hạm xây dựng viện dưỡng lão, chỉ là dựa vào suy nghĩ cơ bản nhất khiến dân chúng có nơi ăn ở, không nỡ để vô số người già cô đơn trong gió lạnh mưa dài không nơi nương tựa, lúc đó không hề nghĩ lâu dài.
Mà sau khi phát động thành viên kinh tế xây dựng viện dưỡng lão quy mô lớn, Hạ Tưởng đã ý thức được vấn đề tiền dưỡng lão có thể trở thành khủng hoảng xã hội nghiêm trọng, nhưng lại không thu hút sự chú ý của đất nước, hắn tuy nhiều lần đệ trình kiến nghị, nhưng không hề được tiếp nhận ý kiến, cuối cùng thành họa lớn.
Nếu không có sự phân bố khắp nước của thành viên chính trị của Hạ Tưởng, khi khủng hoảng bùng phát, nghĩa vụ tiếp nhận vô điều kiện không ít người già mất đi tiền dưỡng lão, Trung Quốc có khả năng không thể qua được đợt khủng hoảng mang tính toàn quốc nghiêm trọng nhất trong sự nghiệp dựng nước. Chính ngay dưới một tiếng mệnh lệnh của Hạ Tưởng, mấy viện dưỡng lão trong nước đồng loạt mở rộng, mở to cửa, để đón nhận vô số người già không nơi nương tựa lại mất đi tiền dưỡng lão không đến nỗi không có cơm ăn không có đồ mặc, mới tránh được đợt khủng khoảng mang tính toàn quốc.
Nhưng ở hiện tại, Hạ Tưởng cũng không sáng suốt dự kiến được, không thể nói trước sau này sẽ xảy ra việc gì, nhưng lòng tốt của hắn lại có được báo đáp, một lần nữa chứng minh chân lý đơn giản đời người là một hạt giống, gieo xuống hạt giống gì, sẽ có được quả đó.
Bữa tiệc nhà họ Hạ, tổ chức tương đối thành công.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan nụ cười như hoa nở, cứ ở mãi trên gương mặt, không chỉ Hạ Tưởng và Hạ An khiến họ tự hào, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng khiến ông bà vô cùng vui mừng, càng khiến ông bà vui hơn nữa chính là Hạ Đông và Liên Hạ giống như anh em song sinh vậy, anh đuổi em rượt, không ngừng đùa giỡn, thân mật vô cùng, khiến người khác nhìn mà yêu mến trong lòng.
Hạ Thiên Thành nhỏ giọng nói với Trương Lan:
– Tôi thấy Hạ Đông lớn lên có thể làm quan, Liên Hạ rất nho nhã, nói không chừng có thể làm Chủ tịch hội đồng quản trị.
– Tôi thấy chưa chắc, tôi lại cảm thấy Hạ Đông thích nghiên cứu, nó có thể kiềm chế được tính khí, nếu làm ăn chắc chắn sẽ thành công. Liên Hạ đi đứng vững vàng, giống như nền tảng làm quan.
Hai người đều không đoán đúng, nhưng bất luận họ đoán đúng hay sai, nhiều năm sau, Hạ Đông và Liên Hạ đều thành công trong sự nghiệp, tuy không so được với thành tựu của Hạ Tưởng, nhưng cũng là độ cao mà nhiều người không thể với tới.
Không nói đến bữa tiệc gia đình hôm nay do thiện tâm của Liên Nhược Hạm mà có thu hoạch lâu dài, chính thu hoạch ngay sau đó cũng vô cùng to lớn, Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu lập tức bày tỏ với Hạ Tưởng, dựa vào Cao Tấn Chu sắp hết nhiệm kỳ, Cao Tấn Chu mà đi, tỉnh Yến sẽ bước vào thời kỳ mới, nhưng sức ảnh hưởng công khai và âm thầm của Hạ Tưởng vẫn còn, lại thêm vào Cao Tấn Chu đã ám chỉ trước dòng chính của ông sau ông có thể theo sát bước đi của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng qua tiếp xúc cũng đồng ý cách đối nhân xử thế của Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu, thêm vào hai người tuổi cũng không quá lớn, trên quan trường vẫn còn không gian có thể thăng tiến, liền thu nhận hai người.
Đồng nghĩa với việc tổ chức thành viên chính trị của Hạ Tưởng thêm vào hai sinh lực!
Lúc trước ở Bắc Kinh, Ngô Tài Dương từng có gợi ý với Hạ Tưởng, hy vọng tương lai không xa, Hạ Tưởng có thế tiếp quản thế lực nhà họ Ngô. Nói theo nghĩa hẹp, thế lực nhà họ Ngô là lực lượng một tay ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương nuôi dưỡng, như mấy người Cao Tấn Chu, Vu Phồn Nhiên. Nói theo nghĩa rộng, thế lực nhà họ Ngô còn bao gồm lực lượng dòng chính nhà họ Ngô bồi dưỡng ở khắp nơi, ví dụ như bố cục nhiều năm ở thành phố Yến của Vu Phồn Nhiên, như thân tính Cao Tấn Chu đề bạt ở tỉnh Yến, như Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu ở trước mắt.
Cứ thế này đẩy mạnh tiếp, tương lai, di sản chính trị để lại cho Hạ Tưởng sẽ lớn mạnh như thế nào, e rằng đến bản thân Hạ Tưởng cũng không tưởng tượng ra!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:56 (GMT+7) |