– Loại đào mật này rất ngon, bên trong nhiều nước, có thể hút trực tiếp. Nghe nói loại đào mật này chuyên cung cấp cho Bắc Kinh, cả nước chỉ có vài mẫu trồng được loại đào ngon nhất, có cảnh sát vũ trang chuyên môn bảo vệ.
Hạ Tưởng cũng đã được nghe tới loại đào mật đặc biệt chuyên cung cấp cho lãnh đạo này, không ngờ hôm nay cũng có lộc được ăn. Hắn không khách khí, giơ tay lên định cầm. Tào Thù Lê không cho, cô dùng hai tay cầm lấy quả đào, giơ trước mặt hắn như thể dụ dỗ một đứa bé.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải hút luôn một ngụm trên tay cô, quả nhiên rất ngọt lành, ngon miệng, hơn nữa còn có mùi thơm dễ chịu, đúng là không phải đồ tầm thường.
Được Tào Thù Lê dịu dàng phục vụ, Hạ Tưởng một hơi ăn hết hai quả đào mật, tuy rằng chưa đã thèm nhưng vẫn xua tay nói:
– Không ăn nữa, ăn nhiều quá mất ngon.
– Không sao. Đào có thể ăn no được, không có gì không tốt cả.
Tào Thù Lê cũng không ngại Vương Vu Phân ở bên cạnh, lại lấy khăn tay ra lau miệng cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bị cô làm vậy, ngượng ngùng quá cầm lấy khăn từ tay cô, lau lung tung một phen, sau đó nói:
– Em cứ làm hết mọi việc thay anh cứ như thể anh không biết làm gì ấy. Làm cho mẹ em chê cười anh.
– Mẹ sẽ không cười anh đâu, yên tâm đi. Mẹ tốt với anh lắm, cho rằng các phương diện của anh đều rất tốt.
Tào Thù Lê thấy miệng Hạ Tưởng vẫn lau chưa sạch, lại rút một tờ giấy ăn lau cho hắn:
– Lớn như vậy rồi mà cũng không tự chăm sóc bản thân cho tốt sao? Lau miệng cũng không sạch, thật là…
– Anh cố ý đấy.
Hạ Tưởng cười xấu xa:
– Lát nữa còn ăn cơm, lau sạch cũng chỉ mất công thôi.
Tào Thù Lê bất mãn khẽ đấm hắn:
– Nói như anh thì trước khi đi ngủ không cần đánh răng sao? Dù sao sáng mai ngủ dậy cũng phải đánh răng, đúng không?
– Đúng, đúng, ý kiến hay, tối nay liền làm theo.
– Đúng cái đầu anh!
Tào Thù Lê lại đá Hạ Tưởng:
– Thật không chịu nổi anh nữa. Bình thường nhìn anh cũng khá sạch sẽ, sao lại lười như vậy chứ?
Hạ Tưởng thoải mái dựa lưng vào sô pha, bùi ngùi nói:
– Đúng là đàn ông lười cho nên mới có phụ nữ chịu khó. Cũng bởi vì anh hơi đen cho nên mới có em trắng như vậy. Thế giới chính là đối lập tương phản, nếu không sao có thể hài hòa thống nhất được?
– Đi đi, toàn ngụy biện.
Tào Thù Lê vui vẻ cười, quay sang nói với Vương Vu Phân:
– Mẹ, bố không về thì chúng ta ăn cơm đi.
Cơm nước xong, Vương Vu Phân lấy cớ đi dạo liền đi ra ngoài, hiển nhiên là tạo không gian cho Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng còn hơi buồn bực hỏi Tào Thù Lê:
– Anh cảm thấy hôm nay em đặc biệt tốt đối với anh, dường như có ý đồ gì vậy. Nói đi, em có ý đồ xấu gì với anh thế?
– Không có. Anh đừng đoán mò lung tung nha.
Tào Thù Lê nói không nhưng lại tò mò nhìn Hạ Tưởng:
– Anh thật sự không biết hôm nay là ngày gì à?
– Hôm nay là ngày gì? Chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, có chuyện gì à?
Hạ Tưởng thật sự không biết hôm nay có gì đặc biệt, tuy nhiên từ sự dịu dàng của Tào Thù Lê, hắn đã cảm nhận thấy có gì đó khác thường. Hắn sờ mũi, đang định gãi đầu lai bị Tào Thù Lê gạt tay hắn xuống.
– Em không thích anh gãi đầu.
Cô bĩu môi nói:
– Về sau ở trước mặt em, không được gãi đầu nghe chưa?
Hiếm khi thấy cô bé trịnh trọng như thế này, Hạ Tưởng liền gật đầu đồng ý. Hắn còn chưa mở miệng, Tào Thù Lê lại hỏi:
– Hôm nay anh có nhận được điện thoại của chị Liên không?
Hạ Tưởng càng ngạc nhiên:
– Không có, hôm nay anh bận suốt, hết giờ liền vội vã tới thẳng đây. Đã một thời gian không liên lạc với Nhược Hạm.
– Thật sự?
Tào Thù Lê mím môi, hai mắt như mờ sương, như cười như không nhìn hắn. Cô thu mình ngồi trong một góc sô pha, nghiêng đầu, vẻ mặt nửa như nghi ngờ, nửa như trêu đùa nhìn hắn.
– Anh rất ít khi lừa gạt em, thật sự.
Hạ Tưởng bỗng nhiên thở dài nặng nề:
– Nếu em không tin, em có thể tra nhật ký điện thoại di động của anh, cũng có thể gọi điện thoại luôn cho Liên Nhược Hạm. Anh nghĩ cô ấy cũng sẽ nói thật cho em biết.
– Không thèm tra!
Tào Thù Lê cắn răng nói, tuy nhiên vẫn vui mừng mỉm cười:
– Đương nhiên là em tin tưởng anh, ngốc ạ. Không tin anh thì còn tin ai? Thật sự anh quên hôm nay là sinh nhật mình à?
Sinh nhật?
Hạ Tưởng đột nhiên sửng sốt, giơ tay cầm lấy quyển lịch bàn bên cạnh, hóa ra đúng là ngày sinh nhật âm lịch của hắn. Hắn không kìm nổi cười. Bình thường hàng năm cứ đến sinh nhật, hắn đều được gia đình gọi điện thoại. Năm nay làm sao vậy? Tự mình thì không nói nhưng ngay cả cha mẹ cũng không gọi điện thoại cho hắn, hắn lập tức trở thành người bị lãng quên!
May mắn là hắn còn có cô bé!
Hắn liền cảm động nói:
– Em thấy anh hiện tại lăn lộn thảm chưa? Ngay cả sinh nhật mình còn không nhớ nổi, thậm chí ba mẹ cũng quên luôn đứa con ở bên ngoài này. May mắn là anh còn có em, cô bé Lê, đến, hôn cái nào!
Hạ Tưởng đang muốn nhào tới thì di động đổ chuông rất không đúng lúc. Vừa thấy là điện thoại ở nhà gọi, hắn đành phải nghe máy.
Quả nhiên là mẹ hắn gọi tới.
Mẹ hắn nói, hôm nay họ đi hội chùa ở xa nên về muộn.
Vốn bà muốn dùng di động gọi cho hắn nhưng bố hắn ngại gọi di động đường dài rất tốn tiền, muốn chờ về nhà mới gọi. Nói chuyện với mẹ một hồi, Hạ Tưởng cười nói hắn đang ở nhà Tào Thù Lê, mọi việc đều tốt.
Câu cuối cùng của mẹ khiến Hạ Tưởng rất xúc động:
– Từ khi con ở lại thành phố Yến tới giờ vẫn chưa từng có một lễ sinh nhật. Khi nào rảnh thì mang Thù Lê trở về, tổ chức một bữa sinh nhật ở nhà. Cho dù chỉ ăn chút mì cũng được.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng thật lâu nói không nên lời.
Cô bé cũng ở một bên ngoan ngoãn không nói gì, lặng lẽ nhìn Hạ Tưởng, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng thương yêu.
Một hồi chuông điện thoại đánh thức Hạ Tưởng. Hắn giơ tay sờ di động lại phát hiện không phải di động mình đổ chuông. Tào Thù Lê cầm lấy di động của cô, mỉm cười nghịch ngợm:
– Chị Liên rất thông minh, gọi điện thoại cho em.
Tào Thù Lê nghe máy:
– Alo, chị Liên à! Sao lâu thế không thấy chị liên lạc?
– Gần đây bận quá, không có thời gian. Chờ thêm vài ngày nữa nhất định sẽ tới tìm em, được không? Chị đúng là nhớ em đó, cô bé Lê. Em thế nào?
Tào Thù Lê nói chuyện điện thoại, Hạ Tưởng ở một bên nghe rất rõ ràng nhưng không dám nói lời nào.
– Em ổn cả, tuy nhiên Hạ Tưởng thì không ổn lắm.
– Anh ấy sao vậy? Anh ấy làm Phó chủ tịch huyện không ổn sao? Nghe nói huyện An có một Phó bí thư rất xinh đẹp, kiểu gì anh ấy chẳng thích.
Hạ Tưởng tức giận trừng mắt, Tào Thù Lê lại cố nhịn cười:
– Thật không? Sao em không nghe thấy anh ấy nói gì nhỉ? Có phải anh ấy cố tình giấu không? Chứng tỏ trong lòng có ý xấu.
– Có lẽ anh ấy sẽ không thích nữ Phó bí thư đó vì cô ấy lớn hơn anh ấy 3 tuổi. Căn cứ quan sát của chị, anh ấy luôn thích những cô gái trẻ tuổi, ví dụ như cô bé Lê, ví dụ như Vệ Tân.
Hạ Tưởng chỉ muốn xông lên dập điện thoại đi.
– Vệ Tân là ai?
Tào Thù Lê tò mò hỏi. Cô nói vào di động nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng tắp vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cố gắng trấn tĩnh, tuy nhiên nội tâm thì đã hung hăng ném Liên Nhược Hạm lên giường, chuẩn bị giày vò cô một trận.
– Một nữ sinh viên, ít hơn em hai tuổi thì phải.
Liên Nhược Hạm hình như biết Hạ Tưởng đang ở bên cạnh nghe lén, cố ý tạm dừng một lát mới nói tiếp:
– Kỳ thật anh ấy coi như là một người tốt. Vệ Tân là một cô gái khá khổ sở, Hạ Tưởng muốn giúp cô ấy, mới giới thiệu cô ấy đến chỗ chị công tác.
Liên Nhược Hạm giới thiệu vài câu đơn giản về Vệ Tân. Cô rất thông minh không hỏi vì sao Tào Thù Lê không biết Vệ Tân. Nói chuyện Vệ Tân xong, Liên Nhược Hạm mới như vô tình hỏi:
– Hôm nay có phải sinh nhật Hạ Tưởng không? Chị nhớ hình như anh ấy có lần nói tới ngày sinh nhật này thì phải.
Tào Thù Lê giơ nắm đấm lên với Hạ Tưởng, lại nghếch khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ bất mãn với hắn. Hạ Tưởng liền cười theo, giả vờ hổ thẹn.
– Đúng thế. Hôm nay đúng là ngày sinh nhật âm lịch của anh ấy. Chị Liên có muốn tới đây chúc mừng anh ấy một chút không? Anh ấy đang ở ngay bên cạnh em. Có muốn nói chuyện mấy câu với anh ấy không?
Không nghe thấy có biến đổi gì trong giọng nói của Liên Nhược Hạm:
– Thôi, không cần. Chị hơi vội, không tới được. Thay chị chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ là được.
Tuy nhiên Hạ Tưởng xem như khá hiểu biết về Liên Nhược Hạm, hắn vẫn nhạy cảm nghe ra trong giọng nói phập phồng của cô có một tia khẩn trương và bất an. Hắn biết rõ, Liên Nhược Hạm hẳn là đã đoán được Tào Thù Lê đã nhìn ra giữa mình và Liên Nhược Hạm có tình cảm vượt quá quan hệ bạn bè.
Tào Thù Lê cắt điện thoại, cố ý nhìn kỹ Hạ Tưởng mấy lần, nói:
– Chị Liên cũng đúng là, nếu chị ấy thật lòng muốn chúc mừng sinh nhật anh thì trước tiên hẳn là phải gọi điện thoại cho anh hoặc là mời chúng ta cùng nhau đi liên hoan chứ. Thế có phải là tốt bao nhiêu không!
Hạ Tưởng chỉ cười ha hả:
– Đến anh còn quên sinh nhật của mình nữa là. Không phải chỉ là một ngày sinh nhật thôi sao, có gì to tát đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |