– Phó bí thư Mai cũng xuất phá từ hảo tâm, cũng có thể lý giải tâm tình bức thiết của cô. Tuy nhiên cũng xin Phó bí thư Mai hiểu nỗi khó xử của cán bộ cơ sở. Giao tiếp với dân chúng ở cơ sở không hề dễ dàng. Dân chúng nhìn như trung thực nhưng thật ra cũng có một mặt giảo hoạt. Có đôi khi sự giải hoạt của nông dân khiến người ta khó lòng phòng bị. Hơn nữa có một số nông dân, tôi nó là chỉ một bộ phận nhỏ nông dân, hết ăn lại nằm, chỉ muốn được huyện cứu tế, xã trợ cấp, không hề muốn vất vả cần cù lao động, không cần vất vả làm giàu. Có đôi khi cán bộ cơ sở chúng ta triển khai công tác cực kỳ khó khăn, vì mở rộng một hạng mục tốt, tận tình khuyên bảo người ta nửa ngày, kết quả người ta đáp trả một câu “Mệt quá” rồi mặc kệ. Chỉ nghe thôi cũng có thể khiến chúng ta tức chết.
Mấy người đều mỉm cười.
Đúng là lý luận trốn tránh trách nhiệm. Nếu bàn về kinh nghiệm đấu tranh phong phú thì Mai Hiểu Lâm làm sao có thể là đối thủ của Lệ Triều Sinh chứ? Cô tức giận đỏ mặt:
– Bí thư Lệ, cho dù anh công tác sai lầm tạo thành tổn thất lớn, chẳng lẽ anh không hề có chút cảm giác hổ thẹn với lương tâm sao? Anh không hề nghĩ tới việc chịu trách nhiệm sao?
Cô suýt nữa thì nói “tự nhận lỗi từ chức”, may mắn là lời khuyên giải, an ủi của Hạ Tưởng lúc trước đã phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt. Cô cố nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng cũng không nói ra lời quá nặng.
Lệ Triều Sinh nói với vẻ mặt hổ thẹn:
– Phó bí thư Mai phê bình rất đúng. Tôi chính là vì căn cứ vào tinh thần chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình nên mới càng thêm cố gắng công tác hơn gấp bội, tranh thủ làm ra nhiều cống hiến mới để phát triển kinh tế cho xã Đán Bảo. Thái độ của tôi rất thành khẩn, cũng rất đoan chính, sẵn lòng nhận Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện giám sát, cũng mời Phó bí thư Mai đúng lúc phát hiện và vạch ra sai lầm của tôi. Tôi nhất định sửa sai ngay.
Lý Đinh Sơn cũng không cảm thấy bất ngờ đối với việc Mai Hiểu Lâm đột nhiên công kích Lệ Triều Sinh. Ông vẫn không nói gì, chỉ âm thầm quan sát sự phát triển của tình thế. Khâu Tự Phong thì nhấp nháy mắt, ra vẻ suy nghĩ. Những ủy viên thường vụ khác đều vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Thịnh Đại lại cầm bút viết viết, vẽ vẽ trên giấy, như thể đang rất bận rộn.
Mai Hiểu Lâm cũng dần bình ổn trở lại, lạnh lùng nói:
– Nếu Bí thư Lệ đã có thái độ thành khẩn như vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa. Còn nữa, có kinh nghiệm công tác cơ sở hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải xem anh có thật tâm đối xử với dân chúng hay không. Đừng tưởng rằng dân chúng dễ bị lừa. Ánh mắt của họ cũng đều sáng như tuyết. Nếu Bí thư Lệ đã đề xuất Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện giám sát công tác của anh ta, tôi đề nghị Huyện ủy phái tổ công tác thường trú tới xã Đán Bảo. Xin Bí thư Lý phát biểu ý kiến.
Lý Đinh Sơn trầm ngâm một lát, ông không đoán được dụng ý thực sự của Mai Hiểu Lâm, nhưng phái tổ công tác thường trú hiển nhiên là hơi qua loa, liền nói:
– Chúng ta không thể dễ dàng liền phủ định lòng nhiệt tình công tác của một cán bộ. Việc tổ công tác thì tôi thấy để nói sau đi. Vấn đề cây ăn quả thì Bí thư Lệ viết một bản báo cáo kể lại tỉ mỉ, sau đó gửi cho từng ủy viên thường vụ để mọi người hiểu biết cụ thể tình huống. Cậu thấy sao, Chủ tịch huyện Khâu?
Khâu Tự Phong cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên vì Lý Đinh Sơn không tiếp tục truy cứu, tuy nhiên ý tưởng của Lý Đinh Sơn cũng chính là kết quả mà y muốn, liền thuận thế nói:
– Đề nghị của Bí thư Lý rất tốt, tôi tán thành.
Nhân vật số một và số hai đều đã gật đầu, những người khác tự nhiên là không thể nói gì khác, đều tán thành.
Tuy nhiên sau khi tan họp, có thể thấy rất rõ là sắc mặt Mai Hiểu Lâm không tốt. Mặc dù cô đã cố gắng giả vờ những vẫn có thể nhìn ra sự tức giận trên mặt cô.
– Hạ ca, anh thấy Lệ Triều Sinh có đáng giận không? Thật sự làm Phó bí thư Mai tức giận không nhẹ. Em thật sự là muốn xử lý hắn. Anh có thấy mặt hắn vênh lên không, cứ như thể đắc ý lắm vậy.
Phương Cách nói đầy vẻ căm phẫn. Tâm tư muốn bảo vệ Mai Hiểu Lâm của y có lẽ còn mạnh hơn cả Khâu Tự Phong.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Được rồi, đừng kích động. Trên hội nghị thường vụ không tránh được tranh luận, hơn nữa Phó bí thư Mai cũng không cãi nhau với Bí thư Lệ. Trong quan trường, vốn chính là việc tôi qua anh lại, cho dù Phó bí thư Mai và Bí thư Lệ có ầm ĩ với nhau một chút cũng không có gì, cũng không gây trở ngại việc bọn họ đạt thành nhất trí trong những vấn đề khác.
Hạ Tưởng không hề kinh ngạc việc Mai Hiểu Lâm kích động như vậy, bởi vì cô đã sớm nói sẽ gây khó dễ Lệ Triều Sinh trên hội nghị thường vụ. Chỉ có điều hắn không ngờ là Mai Hiểu Lâm lại khuyết thiếu kinh nghiệm đấu tranh chính trị như thế, chỉ nói mấy câu đã bị Lệ Triều Sinh bắn ngược trở về. Việc này cũng chứng minh, Lệ Triều Sinh không hề đơn giản, không chỉ rửa sạch sẽ tay chân trong sự kiện công ty An Lợi mà cho dù là bất cứ chi tiết bình thường nào, y cũng không để cho người khác nắm lấy nhược điểm.
Lệ Triều Sinh này quả là khó đối phó. Hạ Tưởng nghĩ thầm, so với Lưu Thế Hiên ở huyện Bá thì trình độ của Lệ Triều Sinh này phải cao hơn mấy bậc. Bởi vậy có thể thấy được, huyện Bá là trời cao Hoàng đế xa, không ai chú ý tới một huyện nghèo khó xa xôi như vậy cho nên Lưu Thế Hiên muốn làm gì thì làm cũng không ai quản. Nhưng huyện An lại rất gần thành phố Yến, bởi vì gần thủ phủ của tỉnh nên cùng là cán bộ cấp huyện nhưng cán bộ của huyện An có ý thức phòng bị cao hơn rất nhiều.
Cuối cùng Phương Cách phẫn nộ đi ra, trước khi đi còn nói:
– Em không chịu được khi nhìn thấy Phó bí thư Mai bị người khác bắt nạt. Hạ ca, anh có thể giúp đỡ chị ấy một chút không? Em cảm thấy chị ấy đối nhân xử thế chính trực, là một người rất tốt.
Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là Phương Cách vừa đi thì Mai Hiểu Lâm liền tự mình đi tới phòng làm việc của hắn để tố khổ với hắn.
– Phó chủ tịch huyện Hạ, Lệ Triều Sinh quá kiêu ngạo. Anh không biết bộ dạng y đắc ý dào dạt, mở mồm ra là nói cán bộ cơ sở không dễ dàng, công tác khó khăn, vân vân. Rõ ràng là nói tôi không có kinh nghiệm công tác cơ sở, là chỉ đạo mù quáng.
Cuối cùng Mai Hiểu Lâm cũng tìm được nơi giải phóng cơn giận ở chỗ Hạ Tưởng, biến hắn thành đối tượng để cô kể lể:
– Một sự kiện gây hại rõ ràng như vậy cho nông dân, toàn bộ huyện An này có ai không biết chứ? Vậy sao không có ai điều tra y? Lạ thật, Lệ Triều Sinh này có thể một tay che trời ở huyện An sao?
Không phải một tay che trời mà là không có chứng cớ. Hạ Tưởng biết rất rõ, có nhiều vụ án lớn bề ngoài biết rõ đối phương có vấn đề nhưng vẫn chậm chạp không tìm thấy cửa khẩu đột phá chính là vì không tìm thấy chứng cớ vô cùng xác thực. Nhất là loại ủy viên thường vụ Huyện ủy như Lệ Triều Sinh, trừ khi có chứng cớ xác thực khiến y không thể trở mình, nếu không sẽ không ai dám động vào y. Ủy viên thường vụ Huyện ủy là do Thành phố bổ nhiệm, đều có chỗ dựa, đều có mạng lưới quan hệ của chính mình. Nếu không thể một đòn quật ngã Lệ Triều Sinh thì chẳng khác nào tự đắc tội với chỗ dựa của Lệ Triều Sinh. Trong quan trường, ai có thể biết được tương lai sẽ như thế nào chứ? Ai chẳng cần có dự phòng đường lui, cho nên không dễ phân ra thắng bại.
Hạ Tưởng liền khuyên Mai Hiểu Lâm:
– Phó bí thư Mai không nên gấp gáp. Nếu Bí thư Lệ có thể thuận buồm xuôi gió ở huyện An, từ Chủ tịch xã lên làm Bí thư, thậm chí còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, khẳng định rằng y có chỗ hơn người. Bí thư Lý và cả Chủ tịch huyện Khâu đều biết rõ những gì y đã làm, nhưng đều không hề động tới y, là vì sao? Chính là vì không tìm thấy nhược điểm của y. Bồi dưỡng một cán bộ không hề dễ dàng, cho nên không ai dễ dàng đắc tội người khác cả.
Mai Hiểu Lâm nói với vẻ bất đắc dĩ:
– Tôi cũng không tra ra được thứ gì có ích cả. Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha Lệ Triều Sinh sao? Tôi không cam lòng. Cứ nghĩ tới những người nông dân vất vả cả năm trời mà không bán được quả táo nào, khóc ròng bên vườn cây, tôi lại không thể nào chịu nổi.
Hạ Tưởng đang cho Tiêu Ngũ âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh. Hắn không tin một người lại thật sự có thể không lưu lại chút dấu vết nào. Cho dù y có thể che dấu được nhưng dù sao cũng vẫn phải sống trong xã hội, cho nên vẫn phải lưu lại dấu vết. Chỉ có điều tra tới mức độ nào thì hiện tại trong lòng hắn vẫn thiếu tự tin. Nghe tới chuyện cây táo, hắn liền giật mình, nghĩ thầm rằng tìm hiểu chuyện này cứ để Mai Hiểu Lâm làm là tốt nhất, đỡ khiến cô quá mức khó chịu, nếu chẳng may gây ra sự tình gì quá mức kích động thì không ổn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |