– Thù Lê, cậu thật sự là đến cả hoa người ta mang tới cũng không cần hử?
– Không cần, không cần!
Tào Thù Lê vẫn không thèm quay đầu lại, vẫn liên tục viết trên giấy.
Lam Miệt đắc ý cười:
– Thù Lê thật sự là quá hào phóng rồi, thế tớ lấy hết nhé. Đi nào, chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến thôi.
Nói xong, Lam Miệt kéo cửa ra, trước hết đẩy Hạ Tưởng ra bên ngoài, tiếp đó cô cũng bước ra, lại còn dùng sức đóng sập cửa vào:
– Bọn tớ đi trước đây, Thù Lê, bái bai.
Hạ Tưởng với Lam Miệt đứng trước cửa phòng, lặng yên không một tiếng động lắng nghe động tĩnh trong phòng. Một phút, hai phút rồi năm phút đồng hồ trôi qua, bên trong vẫn không hề có một thanh âm nào. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ Tào Thù Lê cứ nhẫn tâm như thế, không hề lo lắng hắn bị người ta đoạt đi mất sao? Một việc nhỏ xíu không cần phải tức giận đến nỗi thế chứ. Từ khi hắn quen biết Tào Thù Lê đến nay, cô bé còn chưa bao giờ tức hắn quá năm phút đồng hồ.
Hạ Tưởng nhịn không được nữa, không để ý đến Lam Miệt lắc đầu ngăn cản, đẩy cửa ra luôn, lập tức sửng sốt. Chỉ thấy Tào Thù Lê đang nín thở đứng chờ ở ngay cửa, mắt mở thật to, môi mím chặt, cố nén cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chặp.
Bị lừa rồi!
Hạ Tưởng lúc này mới biết cô bé rất thông minh, đã sớm đoán được kế sách của Lam Miệt cho nên cố ý lén lút trốn ở phía sau cửa đọ độ nhẫn nại với Hạ Tưởng. Kết quả là hắn thua!
Tào Thù Lê rốt cục cười ra tiếng:
– Đồ trứng thối xấu xa! Có giỏi thì đi đi, đi càng xa càng tốt, ai thèm gặp anh.
– Thế anh đi thật nhé? Anh đi huyện An, về sau hai tháng, không ba tháng về một lần.
Hạ Tưởng xoay người giả bộ bước đi, lại bị Tào Thù Lê kéo lại giữ chặt lấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ tủi thân, nước mắt lưng tròng:
– Không cho đi! Vốn là anh không đúng, anh lại còn giành hơn thua với em. Làm sao mà anh lại chẳng hiểu biết gì thế hả?
Được rồi, đến cả câu không hiểu chuyện cũng nói ra rồi, Hạ Tưởng lập tức cảm giác như mình bị rơi vào lớp mẫu giáo. Hắn xoay tay giữ chặt tay Tào Thù Lê:
– Khóc khóc cười cười, cãi nhau, bản lĩnh của em cũng không nhỏ đâu. Anh đi công tác ở huyện An, lại là cùng đi với Bí thư Lý. Mà bác Tào cũng đã đồng ý, em cũng đừng giận dỗi nữa. Anh có phải là đi huyện Bá đâu, huyện An cách thành phố có vài chục km thôi mà.
Tào Thù Lê kéo Hạ Tưởng vào ký túc xá. Lam Miệt cũng nhón chân tiến vào, chỉ cười cười, không nói lời nào, lén lút ngồi lên trên giường, xem Hạ Tưởng với Tào Thù Lê giận dỗi. Hạ Tưởng thật là bất đắc dĩ. Cái bóng đèn Lam Miệt này cũng sáng quá đi, ít nhất cũng phải 2kw.
Trong lòng Tào Thù Lê vẫn có chút không vui. Quả thật cô không muốn để Hạ Tưởng rời xa khỏi mình. Hạ Tưởng quay về thành phố Yến một năm, hai người gần như hàng ngày đều gọi điện thoại, luôn luôn gặp mặt, lại còn ăn cơm ở nhà với nhau hàng tuần nữa. Rồi thì chỗ ở của Hạ Tưởng cách trường học cũng gần. Tất cả những điều đó làm cho cô có một cảm giác sâu sắc rằng mình và Hạ Tưởng ở cùng một chỗ, không chia lìa lúc nào.
Bây giờ sớm đã quen với sự tồn tại và ân cần chăm sóc của Hạ Tưởng, quen làm nũng ồn ào trước mặt hắn, hắn lại đột nhiên muốn đến huyện An. Huyện An mặc dù nói là không xa, nhưng dù sao cũng không ở nội thành. Vài chục km nói gần cũng gần, nhưng nói xa thì cũng xa, lái xe cũng mất tới hơn một giờ. Vừa nghĩ đến chuyện không thể bất cứ lúc nào cũng gặp mặt Hạ Tưởng được, lại vừa nghĩ tới trong cuộc sống hàng ngày đột nhiên thiếu đi sự góp mặt của hắn. Vừa nghĩ tới cũng không thể gặp mỗi lúc nhớ hắn, lại nghĩ đến chỗ hắn ở cách trường học không tới mấy trăm thước, trong lòng vô cùng kiên định, cô đã thấy sao mà khổ sở.
Mặc dù có Lam Miệt ở đây, nhưng Tào Thù Lê càng nghĩ càng thương tâm, vẫn sụt sịt cái mũi.
Lam Miệt xoa xoa mắt, thở dài:
– Con gái có xinh đẹp, có tinh khiết đến mấy đi nữa, một khi yêu vào là rơi vào bể khổ trần gian, rốt cuộc không thể bay lượn được. Bởi vì trong lòng có vướng bận, bởi vì luôn luôn có một người đàn ông làm mình đau lòng.
Hạ Tưởng đang lau nước mắt cho cô bé, càng lau càng nhiều thì luống cuống:
– Nguy, vỡ đê rồi. Lam Miệt, mau đi ra sơ tán mọi người đi, không có chả mấy chốc mà cả tòa nhà này lụt lớn.
Lam Miệt không có động tĩnh gì, không hề có chút ý thức gì rằng mình đang là kỳ đà cản mũi. Cô rút tờ giấy ra đưa cho Hạ Tưởng:
– Lau nước mắt cho Thù Lê tử tế đi. Anh không biết, ở ký túc xá của chúng tôi, Thù Lê chính là cô tiên bé nhỏ hay cười đáng yêu nhất. Từ sau khi quen biết anh thì yêu đời hơn không ít, nhưng mà nghiêm trọng là anh rất ít khi làm cô ấy đau lòng.
Tào Thù Lê lại bị Hạ Tưởng làm cho phải bật cười, đẩy cái khăn của Hạ Tưởng ra:
– Không thèm lau, cứ kệ để mặt nước mắt đi ra ngoài để cho mọi người đều biết là anh bắt nạt em.
Rồi lại giành lấy cái khăn, lau lau vài cái trên mắt:
– Thôi vậy, lau đi cho anh đỡ đắc ý.
– Em khóc thì anh có cái gì mà đắc ý chứ?
Hạ Tưởng có chút khó hiểu.
– Chuyện này có một điển cố đấy.
Lam Miệt ở bên cạnh phụ trách giải thích:
– Từng có một sinh viên nam vẫn theo đuổi Thù Lê, theo đuổi lâu lắm rồi mà không được, anh ta không cam tâm cho nên nói với Thù Lê là cô đừng cao ngạo như công chúa không bằng, một ngày nào đó cô sẽ khóc vì một cậu sinh viên khác.
Lam Miệt liếc mắt nhìn Tào Thù Lê một cái, thấy cô không có ý phản đối thì nói thêm:
– Thù Lê nói là cô sẽ không khóc nhè vì một cậu sinh viên, vĩnh viễn sẽ không!
Hạ Tưởng nghiêm trang gật đầu:
– Cô bé Lê nói đúng. Quả thực là bé ấy không khóc vì một cậu sinh viên nào cả. Anh không phải là sinh viên trẻ người non dạ. Anh là người đàn ông đã chín chắn trưởng thành rồi.
Tào Thù Lê nín khóc mỉm cười, bổ nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, dụi mạnh vào trong lòng hắn vài cái:
– Lau nước mắt luôn lên áo anh, không cho anh trốn mất!
Lam Miệt đứng bên cạnh bịt mắt lại:
– Quá cảm động, tớ không chịu nổi.
Rồi lại lắc đầu:
– Rất buồn nôn, tớ thích đấy.
Vốn là Hạ Tưởng phải đón Tào Thù Lê về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay vừa lúc lại là sinh nhật của Lam Miệt. Theo sự đề nghị của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng đành phải đồng ý đi ăn cơm cùng cô và Lam Miệt. Ngẫm lại tố chất làm bóng đèn chuyên nghiệp của Lam Miệt, Hạ Tưởng cũng vô cùng cảm tạ Lam Miệt đã hết sức hỗ trợ. Cho nên hắn gắp cho cô những món cô thích ăn, lại còn mua bánh ngọt cho cô nữa, làm cho cô cảm động chớp mắt mãi, ánh mắt nhìn về Hạ Tưởng cũng lấp lánh hơn.
Cùng Tào Thù Lê trở về nhà họ Tào, cô bé đã không còn việc gì nữa, không ngừng cười khanh khách, làm cho Hạ Tưởng thầm cảm thán trong lòng. Kỳ thật ở cùng Tào Thù Lê là nhẹ nhàng nhất, vui sướng nhất. Cô dễ giận dỗi nhưng không giằng co, cô cũng quấn lấy người ta nhưng biết chừng mực. Cô cũng có thể làm nũng, nhưng biết nắm chắc thời cơ, luôn làm cho người ta có cảm giác vừa phải.
Trên thế giới này, mỗi người đàn bà đều có một ưu thế đặc biệt. Tào Thù Lê cũng không ngoại lệ. Ưu điểm lớn nhất của cô chính là dễ dỗ dành, mặc dù thông minh nhưng tuyệt sẽ không ra vẻ ta đây. Hạ Tưởng thấy cô bé và Vương Vu Phân đang bên cạnh thầm thì, còn bất chợt nhìn hắn rồi lại còn cười cười nữa thì biết ngay là cô lại đang nói xấu mình, liền cười bảo:
– Nói xấu sau lưng người ta. Xấu!
– Em còn chưa nói xấu anh đâu. Đồ hẹp hòi!
Tào Thù Lê làm cái mặt quỷ với hắn.
– Em đang khen anh là có sức hấp dẫn. Rõ ràng là Lam Miệt cực kỳ thích anh. Nó toàn hỏi em chuyện về anh thôi.
– Thế em không nói cho cô ấy biết là được rồi.
– Như thế sao được? Em đâu có nhỏ mọn như vậy chứ?
Tào Thù Lê vẻ mặt đắc ý, dương dương tự đắc nói:
– Thứ tốt thì mọi người phải cùng nhau chia sẻ. Mà nói lại, mọi người càng thích anh thì chứng tỏ ánh mắt em cũng được chứ sao.
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:
– Không sợ người khác cướp mất Hạ Tưởng à?
– Không sợ. Các cô ấy còn non lắm.
Sự ca ngợi của Tào Thù Lê làm Hạ Tưởng cũng không khỏi cảm thấy cao hứng trong lòng. Có điều cô bé lại so sánh tiếp làm cho hắn cảnh giác hơn:
– Hạ Tưởng quen nhìn vẻ đẹp của chị Liên rồi, người bình thường không lọt vào mắt anh ấy được đâu.
Là cố ý hay vô tình đây? Hạ Tưởng thiếu chút nữa thì hết hồn. Hắn vẫn tự thừa nhận là không chịu đựng nổi sức hấp dẫn của Liên Nhược Hạm.
Vài ngày sau, người của Ban Tổ chức tới tìm Hạ Tưởng nói chuyện, chính thức nói với hắn chuyện muốn hắn đến huyện An làm Phó chủ tịch huyện, Hạ Tưởng đương nhiên là tất cả phục tùng sự an bài của tổ chức.
Sau đó, Phương Cách trực tiếp bị huyện ủy huyện An lấy danh nghĩa là điều tạm cán bộ điều đi, đi trước đến huyện An luôn. Ba tháng cuối cùng, quyết định bổ nhiệm Lý Đinh Sơn đảm nhiệm chức vụ Bí thư huyện ủy huyện An chính thức được công bố. Thạch Bảo Lũy tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy huyện Bá. Triệu Kiến Tô tiếp nhận chức vụ Chủ tịch Huyện. Cục diện chính trị của huyện Bá đã hoàn thành giai đoạn quá độ một cách vững vàng.
Có lẽ là do Sử lão an bài tỉ mỉ, một tháng sau Lý Đinh Sơn nhậm chức Bí thư huyện ủy của huyện An. Hội đồng nhân dân huyện An được tổ chức, Lý Đinh Sơn thuận lợi được bầu làm chủ tịch Hội đồng nhân dân của huyện An. Do đó một người kiêm hai chức vụ, có thể nói là nắm đại quyền. Cuối tháng tư, Hạ Tưởng được đề cử làm Phó chủ tịch trong ủy ban nhân dân huyện An. Sau cuộc bầu cử của Hội đồng nhân dân huyện An, Hạ Tưởng thuận lợi được bầu làm Phó chủ tịch huyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |