Xảo Xảo như con sẻ nhỏ hân hoan sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, chưa chi nước mắt đã chảy ròng ròng.
– Tiểu bảo bối, nhớ huynh không?
Hắn quen thói, cười hì hì, đang muốn hôn tiểu ny tử này một cái thật sâu, nhưng phát giác miệng mình khô khốc, không chỉ nói không nên lời, mà đến cả tay mình cũng chẳng nhìn thấy đâu.
Chuyện kinh dị này không phải việc đùa!
“A… ! A… !” Hắn khua loạn lên, cố sức giãy giụa.
– Lâm lang!
Nữ tử trong lòng hắn ngẩng đầu lên, lại hóa thành khuôn mặt tuyệt lệ của Thanh Tuyền. Trong tay Tiêu tiểu thư ôm cái bọc nhỏ màu đỏ, đung đưa qua lại, gương mặt như từ mẫu tràn đầy tình thương yêu, dịu dàng bảo:
– Chàng coi, con chúng ta này, nó còn cười với chàng đó. Tên bại hoại chàng, nhìn xem có giống chàng như đúc không? Mau trông kìa, nó đang cười đó!
“Con của ta?” Hắn mừng rỡ như điên, vươn tay ra ôm chặt máu thịt của mình. Đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu, mắt, mũi, miệng… nơi nơi đều là phiên bản của hắn.
“Nhi tử, ta có nhi tử rồi!” Hắn cúi đầu hưng phấn, đang muốn hôn lên mặt đứa bé, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn:
– Lâm lang cẩn thận!
Một mũi tên đen, nhanh như tia chớp bắn tới ngực hắn, trong nháy mắt xé rách da thịt, xuyên thẳng vào tim hắn.
Tử thần nắm lấy tay hắn, xem như muốn lôi hắn đi. Đứa bé trong bọc đột nhiên mở mắt, giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vẫy múa, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như đóa hoa:
– Ba ba…
Sồ ưng thủy minh, hoàng oanh sơ đề!
(Tiếng kêu đầu của chim ưng, tiếng khóc đầu của chim oanh!)
Thân thể hắn chấn động kịch liệt, như bị điện giật, nước mắt giàn giụa: “Ta có nhi tử rồi, ta có nhi tử rồi! Ta không thể chết được!”
“A… !” Hắn từ trong mộng bật dậy, kêu la, tay chân khua loạn, như muốn kháng cự với thiên mạng, mắt từ từ mở ra.
Không thấy Thanh Tuyền! Không thấy con đâu!
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách. Ánh lửa bập bùng ngay trước mắt, bỏng rát cả đôi má. Tuy gần đống lửa như thế, nhưng cả mình hắn vẫn băng giá, lại đổ mồ hôi ướt đẫm, toàn thân không có chút hơi sức, miệng đắng ngắt. Chỉ có những cơn đau nơi ngực, cơ hồ nhức nhối đến tận xương tủy, là chân thật rõ ràng.
Hắn yếu ớt hít một hơi, hoảng hốt nhớ lại khoảng khắc cuối cùng. Cảnh giết chóc triền miên, máu tươi khắp nơi, mặc tiễn đoạt mệnh, tuyết rơi ngợp trời… Từng trường đoạn một hiện lên trước mắt.
Bên tai văng vẳng tiếng ve kêu râm ran, một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất ở bên. Những bông hoa nhỏ không tên mọc rải rác khắp nơi trên mặt đất, đua nhau khoe sắc. Đống lửa hừng hực gần hắn bập bùng diễm lệ, tiếng lách tách do những tia lửa bắn ra vang lên không ngớt.
Hắn cố hít một hơi dài. Muốn cựa quậy một chút, nhưng lại cảm thấy cả người như bị nát vụn, không có chỗ nào không đau. Ngoại trừ ngón tay là có thể nhúc nhích được, đến cả nhấc đầu lên một chút cũng là hy vọng xa vời.
Lúc này, xem như trò chơi đã kết thúc. Trong lòng hắn muốn khóc, đột nhiên lại muốn cười, có thể lượm lại được cái mạng từ trong tay Ngọc Già, sao không vui cho được chứ?
Dưới thân hắn có một lớp cỏ xanh dày, trên người được khoác một bộ y phục thơm tho. Hắn yên lặng nằm bên bụi hoa rậm rạp, mùi hương thoang thoảng lan khắp nơi trên mặt đất. Một dòng suốt chảy bên cạnh hắn, tiếng nước róc rách nhè nhẹ vang lên bên tai.
Một nữ tử mặc bộ Hồ phục giản dị, mái bóc buông dài, ống tay xắn lên, đôi chân trần trắng nõn ngâm giữa dòng nước suối trong vắt, tay đang giặt hai bộ xiêm y, bọt nước bắn lên mặt nàng, lên tóc nàng, trong ánh lửa lửa chập chờn, lấp lánh như bạch ngọc.
Nàng không mặc bộ bạch y yêu thích nữa, nhưng thân hình phong mãn yểu điệu đó vẫn quen thuộc như thế, thậm chí còn thân thiết hơn. Nàng giặt quần áo y như một nữ nhi bình thường nhất, hiền hậu dịu dàng nhất, vẻ mặt chuyên chú kia trông thật mỹ lệ.
Lâm Vãn Vinh miệng khô cứng, dùng hết tất cả khí lực, khẽ cất tiếng:
– Thần tiên tỷ tỷ… !
Tiếng gọi thì thào, đến cả hắn cũng nghe không rõ ràng lắm. Nhưng nữ tử đang giặt đồ lại như bị điểm huyệt, thân hình khựng lại, “phạch” một tiếng, quần áo trên tay rơi tuột xuống nước. Nàng run rẩy xoay người lại, nghênh đón nàng là hai con mắt sáng quắc của tiểu tặc.
Đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên, nàng vùng chạy đến như một làn gió. Hai chân trắng trong dẫm xuống mặt nước, những hạt thủy châu bắn lên tung tóe:
– Tiểu tặc… !
Còn cách hắn vài bước, Ninh Vũ Tích đột nhiên khựng lại, ngơ ngác nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé muốn vươn ra, rồi lại như không tin vào mắt mình, nàng ngây dại nhìn thật lâu sau, đột nhiên bụm tay lên miệng, vừa khóc vừa cười, lệ tràn xuống như mưa.
Bộ Hồ phục thô sơ quá cỡ, tóc xõa rủ xuống đôi bờ vai, mắt trong như làn nước, hàng mi thanh tú cong vút, hai chân trần trắng mịn. Tuy trông hơi mỏi mệt, nhưng lại toát lên một vẻ kiều mỵ khó tưởng tượng nỗi.
“Chưa bao giờ thấy tiên tử như vậy cả!” Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngơ ngẩn, thật lâu sau mới thốt ra:
– Thần tiên tỷ tỷ, tiên tử cũng có thể hoàn tục sao?!
Ninh Vũ Tích từ từ đến bên người hắn, giữ chặt bàn tay run rẩy của hắn, lệ rơi lã chã:
– Trước mặt ngươi, ta trước giờ không phải là tiên tử. Bây giờ, ta nghĩ muốn làm một người nữ nhân, làm một người nữ nhân thật sự, giặt giũ cơm nước cho ngươi, rồi sinh con đẻ cái.
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng không chớp, mắt lóe sáng:
– Tỷ tỷ! Nàng cần chịu khó thêm một chút mới được. Vừa giặt giũ cơm nước, cũng xin tỷ tỷ kiêm cả chức tiên tử nữa. Nàng biết không, ta thích nhìn nàng bay trên trời, sau đó ta lại đưa nàng xuống đất. Rớt ngược xuống như vậy, mới thật là kích thích!
– Tên tà ác này!
Ninh tiên tử mặt đỏ tới mang tai, muốn véo mạnh vào hông hắn một cái, tay vừa đưa ra, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, vừa cười vừa khóc.
“Còn sống để có thể đùa giỡn với tiên tử tỷ tỷ thật là tốt!” Hắn nhếch miệng cười, nhưng lại động tới vết thương, ho khan kịch liệt, đau như ngũ tạng lục phủ đều bị lẫn lộn, máu từ khóe miệng lại tràn ra.
Tiên tử dịu dàng lắc đầu, nhấc ống tay áo, nhè nhẹ lau vết máu, rồi giữ chặt tay hắn:
– Đau hả?
– Không, không đau!
Tiểu tặc thở hào hển.
– Nhưng ta rất đau!
Tiên tử áp mặt vào ngực hắn, nước mắt ròng ròng.
– Không việc gì, không việc gì, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của nàng, thở dốc.
Ninh Vũ Tích “ừm” một tiếng, âu yếm bảo:
– Ta biết, ngươi nhất định sẽ khỏi thôi, bởi vì ngươi còn thiếu ta một vật.
– Hiểu rồi!
Tiểu tặc gượng cười:
– Tỷ tỷ một khắc cũng không quên nhỉ.
Ninh Vũ Tích đưa tay vuốt tóc hắn, nhè nhẹ lắc đầu:
– Một khắc cũng không quên ư? Ngươi lại gạt ta! Ngày ấy khi chắn trước người ta, ngươi có nhớ không? Tại sao ngươi muốn đem sự thống khổ lớn nhất đời người để lại cho ta? Tại sao ngươi lại đối đãi với ta như vậy? Ngươi là một người ác độc, ta hận ngươi, ta đời đời kiếp kiếp hận ngươi… !
Nàng úp mặt vào ngực tiểu tặc nức nở từng cơn, bờ vai run rẩy, cơ hồ nghẹn ngào đến ngạt thở. Bao nhiêu nỗi đau khổ tích tụ lâu nay, rốt cục cũng như núi băng sụt lở, ào ạt đổ hết theo dòng lệ.
“Khóc đi, khóc đi! Trên đời này còn có việc gì thống khoái hơn khóc chứ?” Hắn cũng nhịn không được, bất giác nghẹn ngào.
Mặc cho nước mắt chứa chan giàn giụa, hai người lặng lẽ ôm nhau, nằm trên thảm hoa mĩ lệ. Thiên địa rộng lớn, họ không cần lo lắng gì nữa. Nhân sinh có được mấy thời khắc tuyệt vời như vậy?
– Tỷ tỷ, tại sao ta không chết?
Lâu sau hắn mở miệng hỏi.
Ninh tiên tử nước mắt như mưa, lớn tiếng gắt:
– Không cho ngươi nói bậy! Tiểu tặc của ta vĩnh viễn sẽ không chết!
“Vĩnh viễn sẽ không chết? Tưởng ta là yêu tinh không già à?” Hắn lặng lẽ cười khổ, khẽ nói:
– Ừ, ta và thần tiên tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chết. Nhưng, ta thật rất tò mò, tiễn thuật của Ngọc Già lợi hại như vậy mà bắn không chết ta sao? Ta sau này chắc thành thần thánh rồi.
Ninh Vũ Tích đưa mắt nhìn hắn tức giận, nhìn thấy vẻ tò mò nơi mắt hắn, trong lòng lại nhất thời mềm đi:
– Nhìn này !
Tiên tử lấy ra một cái áo giáp bằng tơ mỏng, từ từ đưa tới trước mặt hắn. Chiếc cái áo giáp bằng tơ này bị máu tươi thấm đẫm, giữa tâm có một cái lỗ to, tơ tằm xung quanh đó chỉ còn lại có vài sợi, bị biến dạng rồi, nhiều sợi tơ đã đứt hẳn. Uy lực một tiễn của Ngọc Già rất mạnh, tơ tằm tuy nhờ vào sự đàn hồi, vững chắn đã hóa giải một phần lực bắn, nhưng mũi mặc tiễn vẫn cắm sâu vào ngực hắn, vết máu trên đó chính là bằng chứng.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cười phá lên: “Cảm tạ Hoàng đế lão trượng! Tặng cho ta một áo giáp tốt như vậy, về nhà ta nhất định đốt nhang cho lão nhân gia.”
Cái áo giáp bằng tơ này là ngày đó khi còn ở kinh thành, Hoàng đế sai Cao Tù tự mình đưa tới cho hắn. Nghe Cao Tù nói, món đồ này rất ư thần kỳ, hắn cũng không quan tâm lắm, vẫn mặc trên người như bình thường. Khi Lý Vũ Lăng bị thương, hắn còn muốn lấy cái áo này tặng cho tiểu Lý tử nữa. Chỉ là khi tham gia Điêu Dương Đại Tái, vì đảm bảo an toàn, bọn người Hồ Bất Quy buộc hắn mặc vào. Không ngờ vào ngưỡng cửa sinh tử, chính nó đã cứu mạng cho mình.
“Cũng là lão gia tử nhìn xa trông rộng!” Hắn kích động rơi nước mắt, hận không đứng lên được, vái lão trượng vài cái.
Tiên tử thở dài, âu yếm hỏi:
– Tiểu tặc, ngươi có biết làm sao chúng ta trốn khỏi tay Ngọc Già được không?
– Biết !
Hắn khẽ gật đầu, thở dài:
– Trong mắt cô ấy, ta đã là một người đã chết rồi! Cô ta sẽ không động thủ với người đã chết.
Một câu này, thật sự ẩn chứa trăm ngàn cảm xúc, làm người ta chỉ muốn bật khóc.
– Ngọc Già này, mặc dù là một nữ tử Đột Quyết, cũng là viên minh châu của thảo nguyên, trí mưu, vũ lực, thủ đoạn, đều thuộc loại ưu việt hơn người, có thể nói đương thời không có ai sánh được. Chỉ tiếc lại là thân là nữ nhi, khi yêu nhất định phải mềm yếu, cái này coi như vận mệnh của chúng ta.
Ninh Tiên tử liếc mắt nhìn hắn, như có ngàn lời vạn ý muốn nói với hắn.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc thật lâu, đột nhiên thở dài, khẽ nói:
– Tiên tử tỷ tỷ, có một vấn đề, kỳ thật ta rất muốn hỏi nàng. Nàng rõ ràng đã tiêu trừ ký ức của Nguyệt Nha Nhi, tại sao cô ấy tựa hồ vẫn nhận ra ta?
Ninh Vũ Tích cười khổ:
– Quên ! Đâu dễ dàng như thế? Tiểu tặc, ngươi coi, đây là cái gì?
Nàng lấy từ trong lòng ra vài tấm giấy da dê nhàu nát, chậm rãi đưa đến trước mắt hắn.
Ánh lửa chập chờn khi mờ khi tỏ, tấm giấy da dê được viết dày đặc những chữ nhỏ li ti, như dùng một thứ dược thảo nào đó để viết, nét chữ thanh tú nhưng lộn xộn. Hắn mở to hai mắt, không nhận ra được chữ nào, đành bất lực nói:
– Tỷ tỷ, làm sao nàng lại viết chữ Đột Quyết thế, ta nhìn không hiểu gì hết?
– Tiểu tặc ngốc, đây đâu phải là ta viết.
Tiên tử lắc đầu thở dài:
– Cái này là tù binh xinh đẹp của ngươi Nguyệt Nha Nhi, khi chưa bị ta thi thuật, đã lén viết lại đó.
– Nguyệt Nha Nhi viết hả? Cô ta viết cái gì?
– Mỗi mảnh da dê đều viết những gì có liên quan tới ngươi. Thảo nguyên, sa mạc, Tuyết Sơn, những gì ngươi nói với nàng, làm cho nàng, đồng sinh cộng tử, tất cả những gì trải qua, đều được ghi chép lại cả. Tổng cộng có bốn mảnh giấy da dê.
Tiên tử nhè nhẹ lắc đầu:
– Nữ tử này quá thông minh, quả nhiên hiếm thấy!
– Cô ấy viết làm gì?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu.
– Bởi vì cô ta biết ngươi sắp làm gì đối với mình!
Ninh Vũ Tích thở hắt ra:
– Bốn miếng giấy da dê, chia ra giấu ở chân tóc, trước ngực, vỏ đao, đế giày. Một câu trên mấy tấm da dê này đều có tên một người. Chỉ cần cô ấy tìm được một mảnh, liếc mắt nhìn qua là sẽ vĩnh viễn không quên con người độc ác kia!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay, cắn răng, không nói một câu.
– Tiểu tặc ! Lúc ta thi thuật với Ngọc Già, cuối cùng cũng có chút không nỡ, ta không toàn lực xuống tay được.
Tiên tử lắc lắc đầu, cảm thán:
– Nữ nhi chúng ta, sinh ra trên đời này, gặp được một người mà mình thật lòng yêu mến, là một việc cực kì khó khăn! Dù ta tu luyện trăm năm, có thể nào dễ dàng xóa sạch được? Do đó, ta muốn cho cô ấy một cơ hội, cũng cho ngươi một cơ hội, nếu cô ấy nhận ra ngươi, vậy thì đúng là ông trời không diệt người hữu tình rồi!
Tiểu tặc trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.
– Ta rất cao hứng vì đã làm như vậy.
Ninh tiên tử vui vẻ nói:
– Ông trời rất công bằng! Ta để lại hy vọng cho Ngọc Già, ông trời sau đó đã ban ngươi lại cho ta!
Hắn lắc đầu, nước mắt lăn dài:
– Tỷ tỷ, ta mệt quá, ta muốn về nhà!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 15:01 (GMT+7) |