Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 7 » Phần 24

Dương Thần - Quyển 7

Phần 24

Nằm ở vị trí ngoại thành vùng Trung Hải bắc bộ, dọc theo bờ sông, là một mảnh tương đối trái ngược nhau, nằm trên những bụi cây xanh tốt rậm rạp là một tòa lầu chỉnh tề ngăn nắp, tòa nhà này khá u tĩnh nhưng trang nhã.

Nơi này từng là giải đất của trung tâm giáo dục Trung Hải, nhưng dần dần lượng người tăng lên, một số trường học đã dời tới nơi khác, mà mấy gian trường học nơi này, phần lớn là những gian phòng học cổ nhất Trung Hải, quyến luyến nơi này, nên chưa từng dời đi, cũng không xây dựng trường học khác.

Trong đó một khu trường trung học tên là “Ngọc Lôi”, dây thường xuân quấn quanh trên vách tường ở hai bên cổng, một con đường nhỏ đổ bê – tông xi măng chạy thông hướng mấy gian phòng học ở tầng bốn tầng năm, khu vực này không được ai chú ý tới.

Lúc này trời đã nhá nhem tối mặt trời đã ngã về phía tây, Dương Thần bước theo con đường được rải đá cuội uốn cong, xuyên qua một giàn cây nho, chậm rãi đi ra ngoài cổng trường.

Một ông bảo vệ già mái tóc hoa râm ngồi ở phòng trực, híp mắt cười ha hả hỏi han:

– Anh bạn trẻ, cậu đã tìm được giáo sư Đồng chưa?

Dương Thần mỉm cười gật đầu, đi ra phía trước, lấy ra một điếu thuốc đưa cho người bảo vệ, người bảo vệ cũng không khách khí nhận lấy.

Dương Thần lấy ra cái bật lửa, châm lửa cho người bảo vệ trước sau đó mới châm lửa cho điếu thuốc của mình, nói:

– Giáo sư Đồng vừa mới xuống lớp, tôi tới gian phòng làm việc mà ông anh nói, thấy cô ấy đang chấm bài.

– Vậy là tốt rồi, nếu không ngươi đã lãng phí một chuyến đi, lão bảo vệ ngày thường cũng buồn đáng sợ, khó được có người tới trường học này, cùng ông ta tâm sự lại còn rất hiếu khách mời hút thuốc lá, tự nhiên nhiệt tình hẳn lên.

– Vẫn là phải cảm ơn ông anh đã giúp đỡ, bằng không tôi phải tìm rất nhiều người, cũng chưa chắc đã tìm được người đâu.

Dương Thần có chút cảm kích nói.

Lão bảo vệ có chút đắc ý nói:

– Cái khác không nói, tôi làm việc ở ngôi trường này đã gần ba mươi năm, chuyện gì không biết, ha ha, hỏi ta chuyện mười mấy năm trước đương nhiên không thành vấn đề.

Sau đó, Dương Thần lại cùng lão bảo vệ nói một số chuyện tào lao trong trường học, và một ít kỳ văn giai thoại, lão bảo vệ nói nhiều tới nỗi nước miếng chấm nhỏ bay tứ tung, nhưng Dương Thần tất cả đều nghe hết một chữ cũng không bỏ sót… bởi vì, nơi này là trường trung học Lâm Nhược Khê từng theo học.

Sau khi Dương Thần từ chỗ vú Vương biết được Lâm Nhược Khê đã từng theo học mấy ngôi trường này, liền cẩn thận điều tra, nhưng điều rất đáng tiếc chính là, trường tiểu học và trung học mà Lâm Nhược Khê theo học năm đó đều đã bị sáp nhập vào một số đương nhiên cũng tìm không thấy vị trí lúc trước của Lâm Nhược Khê, cùng với những giáo sư đã từng dạy Lâm Nhược Khê.

May mắn thay, do Chủ tịch Ngọc Lôi tự mình bỏ vốn vào đầu tư ngôi trường trung học “Ngọc Lôi”, nên nó vẫn yên lặng tồn tại, mặc dù danh tiếng của nó ở Trung Hải không phải rất lớn, nhưng chất lượng dạy học vẫn không tồi, chỉ vì quá cổ xưa, nên ít có người hỏi thăm tới.

Đối với công ty quốc tế Ngọc Lôi thì đây chỉ là một đầu tư nhỏ, không có gì đáng ngạc nhiên.

Dương Thần thông qua lão bảo vệ, tìm được giáo viên chủ nhiệm lớp năm đó của Lâm Nhược Khê, một nữ giáo sư họ Đồng.

Vị giáo sư này hiện giờ đã có tuổi, đã không còn dạy lớp mười hai nữa, bắt đầu lùi về tuyến hai, dạy học sinh lớp mười, cho nên ngày thường cũng không phải bận rộn cho lắm.

Khi Dương Thần tìm tới vị giáo sư này, giáo sư Đồng kinh ngạc đến khác lạ, đặc biệt khi biết được Dương Thần là chồng của Lâm Nhược Khê, Giáo sư Đồng dùng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Thần một hồi lâu.

Tuy rằng người ta không nói, nhưng Dương Thần cũng hiểu được cảm giác, Giáo sư Đồng có chút buồn bực… người đàn ông này, chính là chồng của Lâm Nhược Khê?

Hiển nhiên, đã qua bảy tám năm, nhưng người học sinh Lâm Nhược Khê trong trí nhớ của vị giáo sư này khó có thể xóa nhòa.

Dương Thần cũng sớm có chuẩn bị, ngươi không có việc gì lại chạy đến trước mặt người ta mà nói, “Tôi là chồng của Lâm Nhược Khê, muốn tìm hiểu về một số chuyện thời học sinh của cô ấy”, vu khống, ai tin được? Huống chi Lâm Nhược Khê là một “Phú bà”, người muốn đặt mối quan hệ chỗ nào cũng có.

Kết quả là, Dương Thần từ trong ánh mắt hoài nghi kia của giáo sư Đồng, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của chính mình và Lâm Nhược Khê.

Giấy chứng nhận này là thật hay giả, Giáo sư Đồng cũng không thể phân biệt được, nhưng sau khi Dương Thần nói lên một ít bối cảnh của Lâm Nhược Khê, còn nói là vú Vương giới thiệu chính mình tới đây, Giáo sư Đồng cơ bản cũng tạm tin.

Khoảng cách tan học còn một khoảng thời gian, Dương Thần liền đi theo Giáo sư Đồng, vừa đi vừa nghe giáo sư nói về chuyện trước đây.

Đây là lần đầu tiên Dương Thần bỏ ra thời gian lâu như vậy để nghe quá khứ của một người, ước chừng gần hơn hai giờ, Dương Thần giống như là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn thấy một vài hình ảnh phát sinh trong và ngoài trường học trước đây, trong hình ảnh là một Lâm Nhược Khê không giống với bây giờ, hoặc là nói… Là một Lâm Nhược Khê mà chính mình chưa từng biết đến.

Dương Thần có chút không đành lòng, nhưng Giáo sư Đồng cũng đến thời gian tan tầm, hơn nữa lại có việc khác phải làm, nên cùng cô cáo biệt.

Trước khi đi, Dương Thần hỏi:

– Nhược Khê nhiều năm như vậy không quay lại trường học, giáo sư có cảm thấy buồn không?

Giáo sư Đồng ôn hòa cười cười:

– Học sinh tôi dạy đều đến vài ngàn người, nếu học sinh đều trở về thăm tôi, tôi liền cả ngày chỉ tiếp khách, không cần đi làm, tôi hiện tại mới biết, học sinh Nhược Khê là Chủ tịch của Ngọc Lôi, so với rất nhiều học sinh, bặt vô âm tín, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn với tính tình của nó, nếu quay về thăm tôi mới khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.

Dương Thần có chút cảm xúc, có chút tiếc hận chính mình chưa từng có thời học sinh, có l vị giáo sư này năm đó là cô giáo khá nghiêm khắc, nhưng giờ khắc này, nói đến những học sinh trước đây, cũng từ ái giống như người mẹ.

Mang theo suy nghĩ tang thương này, sau khi Dương Thần nói chuyện phiếm cùng lão bảo vệ phòng trực, nghe được tiếng chuông tan học, liền cùng bảo vệ nói lời từ biệt.

Lão bảo vệ thậm chí nhiệt tình theo sát Dương Thần bắt tay, mong Dương Thần lần sau lại đến, Dương Thần trong lòng cười khổ, ông anh này thật sự là nhàn cư vi bất thiện.

Đi đến chỗ đậu xe, Dương Thần móc ra cái chìa khóa, đang muốn lên xe về hồi phủ, lại không nghĩ khóe mắt bỗng sáng lên, liếc tới một bóng dáng quen thuộc.

Chỉ thấy một người mặc âu phục màu trắng, quần bò màu nhạt bó sát thân hình xinh đẹp, đang đạp một chiếc xe đạp có giỏ đựng kiểu nữ giới, theo ven đường dành cho người đi bộ chậm rãi đi tới.

Tóc đen phiêu phiêu, nhìn từ mặt bên qua, mang theo nụ cười sung sướng, đúng là đã lâu không gặp Triệu Hồng Yến?

– Hồng Yến?

Dương Thần hét ra tiếng hô lớn, cảm thấy có chút niềm vui bất ngờ, bạn tốt nhiều năm không gặp bỗng thấy xuất hiện, khó nén nổi vài phần vui sướng.

Triệu Hồng Yến đang đi xe đạp, nghe tiếng gọi, cuống quýt phanh lại, quay đầu nhìn, đầu tiên là ngạc nhiên há hốc miệng, lập tức thản nhiên cười nói:

– Dương Thần, anh như thế nào lại tới nơi này?

Dương Thần đi ra phía trước, Triệu Hồng Yến cũng xuống xe đạp, hai người đã quen nhau được gần một năm, ở công ty quan hệ cũng không tồi, không nói đến những tiếp xúc thân mật vừa như thực như giả, chỉ là việc giúp Triệu Hồng Yến thoát khỏi gia đình nhà chồng biến thái kia, cũng khiến quan hệ hai người chặt chẽ lên rất nhiều.

Cũng bởi vì trải qua những việc đó, lại lần nữa gặp lại, đôi bên đều có chút nói không thành tiếng, nói không rõ cảm giác.

Dương Thần nhìn chiếc giỏ xe đạp của Triệu Hồng Yến, tất cả đều là một ít rau quả và thịt, hỏi:

– Đi mua đồ ăn?

– Vâng.

Triệu Hồng Yến cười gật đầu:

– Anh còn không biết, nhà của em ở gần đây, còn anh như thế nào lại đi ra từ trường trung học Ngọc Lôi?

Tiếp đó Triệu Hồng Yến bỗng nhớ tới cái gì, nói:

– Đúng rồi, ngày đó ở trong phòng làm việc của Lâm tổng, còn nói về chuyện gia đình em, chẳng lẽ anh là cùng Lâm tổng về trường học cũ của cô ấy?

Ngày đó Lâm Nhược Khê mời Triệu Hồng Yến vào văn phòng, giúp cô trả tiền thuốc men cho cha cô, điều kiện là phải ở công ty công tác mười năm, trừ một nửa tiền lương, sự việc này xảy ra cũng chưa lâu, Dương Thần cũng nhớ rất rõ.

Giờ phút này bị Triệu Hồng Yến đề cập tới, Dương Thần mới nhớ tới nghi vấn trước đây.

– Tôi là có chút việc, chính mình lại đây một chuyến, nhưng em không phải nói cùng công ty ký mười năm hợp đồng sao, như thế nào đột nhiên lại về nhà, là bệnh của bác trai lại tái phát ư?

Triệu Hồng Yến lắc đầu.

– Không phải, ba em lúc trước được thay nguyên thận, lại được Lâm tổng cho mượn tiền thuốc men, đã bình phục được nhiều rồi, hiện tại cũng có thể hoạt động bình thường, chẳng qua cơ thể không được như xưa, cần người chăm sóc, hơn nữa cửa hàng viên của nhà em, có cha em trông nom mới có thể buôn bán bình thường được, em về nhà hỗ trợ, kiếm tiền còn có thể nhiều hơn một ít so với ở công ty, hoàn lại món nợ của công ty, cũng là để dễ dàng một số việc trước đây cùng chị Minh Ngọc và Lâm tổng đều báo cáo qua, các cô ấy đã cho phép rồi.

Nghe được Triệu Hồng Yến nói như vậy, Dương Thần cũng yên lòng, tuy rằng tiền thuốc men lên đến tiền triệu, nhưng tiền luôn có thể kiếm trở lại, người không có việc gì là tốt rồi.

Nhưng tiếp theo, lại không biết nên cùng Triệu Hồng Yến nói cái gì, hai người hồi lâu không gặp mặt, đột nhiên gặp lại như, nói xong chuyện, còn có chút ngượng ngùng.

Triệu Hồng Yến trầm mặc một lát, hé miệng cười nói:

– Thế nào, nếu đã đến đây rồi, em dẫn anh tới cửa hàng viên của gia đình em xem một lát nhé, bánh viên gạo nếp của gia đình em được tổ tiên truyền lại, hương vị không phải bình thường đâu nhé.

Dương Thần vui vẻ, đúng rồi, chính mình như thế nào đã quên Lâm Nhược Khê thích bánh viên gạo nếp nhỉ? Hơn nữa lúc trước đã nói qua, cô rất thích bánh viên của nhà Triệu Hồng Yến, lần này chính mình mang một ít trở về, bảo đảm có hiệu quả.

Kết quả là, Dương Thần cũng không khách khí, để Triệu Hồng Yến đi trước dẫn đường, chính mình lái xe chậm rãi đi theo sau cho tới của hàng viên nhà cô.

Của hàng bánh viên của gia đình Triệu Hồng Yến trang hoàng tương đối theo phong cách cổ xưa, bảng hiệu viết là “Triệu thị gạo nếp hoàn”(gạo nếp viên Triệu gia), bên cạnh đều là một ít lời lẽ tự thuật lịch sử của cửa hàng, tại đây trang hoàng được chút cửa hàng thực phẩm mặt tiền, tuy rằng không quá thu hút, nhưng ngoài cửa cũng có không ít khách sắp hàng chờ mua, kinh doanh cũng khá tốt.

– Mua bánh viên gạo nếp còn phải xếp hàng?

Dương Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng này, chỗ trước đây tự mình mua bánh viên này cho Lâm Nhược Khê cũng không gặp chuyện như vậy.

Triệu Hồng Yến tự hào nói:

– Hiện tại tụi học sinh còn chưa tan học, chờ tới lúc tan học còn có thể xếp đến đường cái đối diện kia, nguyên liệu của cửa hàng mỗi lần đến cuối cùng đều không đủ dùng.

Dương Thần âm thầm líu lưỡi, khó trách Lâm Nhược Khê sẽ nhớ mãi không quên, xem ra là thật có đẳng cấp.

Bên ngoài nhiều người, Triệu Hồng Yến đi thẳng vào trong cửa hàng, chào hỏi em trai cùng người cha đang bận bịu với công việc, nói là cô mới dẫn bạn đến, cần chiêu đãi một chút, hai người đàn ông một già một trẻ hướng Dương Thần khách khí cười cười, đáng tiếc không rảnh để tiếp đón Dương Thần, kinh doanh bận quá, đành phải mời Dương Thần đi ra phía sau uống chén trà.

Dương Thần đi theo Triệu Hồng Yến đi vào sau cửa hàng, trong phòng khách của căn nhà hai tầng này, sau Triệu Hồng Yến pha một bình trà mời Dương Thần, lại từ phía trước cửa hàng đem đến một đĩa bánh viên được làm rất tinh xảo, đặt lên trên bàn trà.

– Anh nếm thử mùi vị này đi, đều là bánh viên nổi tiếng nhất của nhà chúng ta, nếu thấy ngon thì lát nữa mang một ít trở về, đặc biệt nhớ phải đem cho Lâm tổng mang chút đó.

Triệu Hồng Yến xem ra tâm tình tốt lắm, nhiệt tình giới thiệu.

Dương Thần nhìn màu sắc trước mắt, những bánh viên gạo nếp màu trắng, màu vàng, màu lục khác nhau, còn chưa ăn đã ngửi thấy mùi thơm ngát tự nhiên từ bốn phía, lúc này hắn từng miếng từng miếng đưa vào miệng nhấm nháp.

Ăn đến miệng, bánh viên gạo nếp mùi thơm mở ra bốn phía, cũng không dính răng, nhân đậu xanh, đậu tương bên trong bánh, cũng đều ngọt mà không ngấy.

Dương Thần lại lần nữa khẳng định, Lâm em tuyệt đối là người “Ăn hàng”, những bánh viên gạo nếp này ngay chính mình cũng ăn một lần đã thích.

– Thế nào?

Triệu Hồng Yến tràn đầy chờ mong hỏi.

Dương Thần đem tất cả bánh đều ăn xong, mới vừa ngẫm nghĩ vừa giơ ngón tay cái lên:

– Quả thật không tồi, tôi tin tưởng bên ngoài kinh doanh náo nhiệt như vậy, không phải là em mời diễn viên quần chúng tới.

– Anh tới địa ngục đi, ai lại đi khen người khác như vậy?

Triệu Hồng Yến nói liên tục, cười nói:

– Nếu thích, lát nữa mang về nhiều một chút, tuy rằng nguyên liệu không đủ, nhưng dù sao cũng phải chăm sóc bạn trước chứ.

Dương Thần liếm liếm môi, lộ ra một tia lấy lòng ý cười, nói:

– Hồng Yến a, tôi hỏi em chuyện này.

– Anh nói đi.

– Bánh viên nhà em… có nhận đặt làm không?

– Là ý gì?

Triệu Hồng Yến khó hiểu.

Dương Thần sờ sờ cái ót, nói:

– Anh muốn nhờ cha em và em trai em giúp anh làm một ít bánh viên gạo nếp có đại diện hàm ý, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn tại cửa hàng của bọn em làm một chút cải biến, anh muốn dùng đến.

Triệu Hồng Yến buồn bực, nhưng vẫn là gật gật đầu.

– Việc này không khó, chính là một ít hoa văn trên bánh viên mà thôi, tay nghề của cha em tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng anh ăn bánh viên gạo nếu sao lại còn muốn chơi hoa văn làm gì?

“Ai…” Dương Thần một trận thở dài, cũng không giấu giếm, Triệu Hồng Yến tuy rằng không phải nữ nhân của chính mình, nhưng là tính nửa hồng nhan tri kỷ, nói:

– Anh là muốn lấy một ít bánh viên, đi chuộc tội với bà xã, đương nhiên phải làm đặc biệt một chút.

– Bà xã anh?

Triệu Hồng Yến nhíu mi, cô tuy rằng biết Dương Thần đã có vợ, nhưng cũng chỉ biết có thế thôi, giờ phút này một suy nghĩ hiện lên, trong mắt xuất hiện một tia khiếp sợ, do dự mà hỏi:

– Anh sẽ không nói… bà xã anh, thật ra là…

– Hóa ra em không biết sao?

Dương Thần cẩn thận tưởng tượng, Triệu Hồng Yến còn chưa không biết chuyện mình cùng Lâm Nhược Khê là vợ chồng, toàn bộ công ty ước chừng cũng chỉ có Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc biết được, liền thoải mái nói:

– Em nghĩ không sai, kỳ thật anh cùng Nhược Khê sớm đã kết hôn, chỉ có điều không công khai thôi.

Triệu Hồng Yến ngơ ngác sửng sốt sau một lúc lâu, mới sắc mặt cổ quái liếc mắt Dương Thần một cái, rất nhiều việc trong quá khứ cô không hiểu giờ đây đều đã rõ ràng.

– May mắn… em không làm chuyện gì có lỗi với Lâm tổng…

Triệu Hồng Yến theo bản năng thì thào một câu.

Dương Thần nghe xong, cười hì hì hỏi:

– Em ‘May mắn’ cái gì đâu? Như thế nào lại xin lỗi?

Triệu Hồng Yến khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, cắn hàm răng, trừng mắt nhìn Dương Thần, cô lúc trước cùng Dương Thần, nói không có cảm giác nam nữ gì, đó là gạt người, giờ phút này nghĩ đến, nếu thật sự là cùng Dương Thần có quan hệ, chẳng phải là đã vong ân phụ nghĩa đối với đại ân nhân Lâm Nhược Khê này ư?

– Anh nếu đã cưới một người phụ nữ tốt như Lâm tổng, nên biết đủ, trước kia ở công ty, ba ngày hai lần còn cùng bọn con gái chúng em chơi với nhau cùng một chỗ, thật sự là đáng giận.

Triệu Hồng Yến thở phì phì nói, trong lòng đã có chút buồn xót.

Sớm biết rằng nam nhân này không tầm thường, cũng rất tò mò muốn biết hắn sẽ cùng người phụ nữ như thế nào kết hôn, nếu sớm biết rằng là Lâm Nhược Khê, chính mình lúc trước có lẽ ngay cả một điểm hy vọng đều không có.

Dương Thần kỳ thật cũng chỉ là làm dịu đi sự ngượng ngùng giữa hai người, thời điểm lúc ban đầu tiếp xúc với Triệu Hồng Yến, khi ấy vẫn cùng Lâm Nhược Khê có mối quan hệ hợp đồng hôn nhân, cho nên, kết thân cùng mỹ nữ cũng biến thành một loại lạc thú.

Chính mình và Triệu Hồng Yến, sờ đều đã sờ rồi, hôn cũng đã hôn rồi, kỳ thật theo lý thuyết, sớm nên phát sinh quan hệ, chỉ có điều sau đó chính mình chuyển qua giải trí Ngọc Lôi, Triệu Hồng Yến lại từ chức rời khỏi công ty, mới biến thành tình trạng như hiện nay.

Dương Thần không dám nói chính mình không có chút cảm giác nào đối với Triệu Hồng Yến, nhưng khẳng định còn chưa đến mức yêu người phụ nữ này, hơn nữa tình cảm trong người đã trở nên lộn xộn, vẫn là duy trì khoảng cách an toàn.

Bởi vì cửa hàng đang ở giai đoạn hết sức bận rộn, cho nên Dương Thần muốn đặt làm một ít bánh viên theo yêu cầu, chỉ có thể đợi cho giờ cao điểm qua đi.

Bởi vậy, không đến thời gian cơm chiều là không có khả năng chấm dứ, Triệu Hồng Yến liền giữ Dương Thần ở lại ăn cơm, Dương Thần cũng không khách khí, sảng khoái đáp ứng, và gọi điện thoại về nhà nói với vú Vương và mẹ hắn đi thăm bạn cũ không trở về nhà ăn cơm.

Đợi đến hơn một giờ, sau khi học sinh về hết, cha của Triệu Hồng Yến, Triệu lão mới có thời gian giúp Dương Thần làm vài cái bánh viên đặc biệt.

Sau khi Dương Thần nói ra yêu cầu của hắn, Triệu lão hiển nhiên là có điểm chưa phản ứng kịp, đứng ở tại chỗ còn cho là chính mình nghe lầm.

Triệu Hồng Yến cũng không giữ được hình tượng thục nữ cười đến run rẩy hết cả người, dường như cảm thấy ý tưởng của Dương Thần quá mức kỳ quái.

Dương Thần vẻ mặt đứng đắn, hai tay nắm chặt đôi tay nhăn nheo kho ráp của Triệu lão, thành khẩn nói:

– Bác Triệu a, bác nên cứu cái mạng nhỏ của cháu, hạnh phúc về sau của gia đình cháu, phải dựa vào những chiếc bánh viên này của bác.

Lời này tuy rằng nghe là lạ, nhưng Triệu lão vẫn là đáp ứng.

Đợi Triệu lão đi làm bánh viên, Dương Thần liền phát hiện điện thoại di động của hắn rung lên, lấy ra xem thì thấy hiển thị cái tên Sắc Vi.

Nhớ tới việc lần trước nhờ Sắc Vi chăm sóc Trinh Tú, và điều tra bối cảnh của Tiêu Diễm Diễm, hẳn là đã có thông tin gì, vì thế vội vàng nghe điện thoại.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/08/2021 13:42 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 1
Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm... Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích. Tôi tận mắt nhìn thấy, còn gì mà hiểu lầm? Tên đàn ông được gọi là Triệu Tranh có vẻ rất tức giận: Hôm nay cô liên tục nhận điện thoại, tôi đã sớm cảm thấy không đúng, bây giờ để tôi bắt tận tay rồi nhé. Cô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Miêu Nghị – Quyển 16
Đại thống lĩnh bình thường không thể quản hai người bọn họ, cho nên hai người có việc đều tìm Bích Nguyệt phu nhân. Hôm nay Khấu Văn Lam làm Đại thống lĩnh chắc chắn sẽ không khách khí với hắn. Khấu Văn Lam chợt phát hiện đen một chút cũng không sao. Cũng sẽ không nh hưởng tâm tình của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 28
Miêu Nghị vốn còn muốn thỉnh cầu bà ta hỗ trợ hỏi thăm một chút tung tích muội muội của Giang Nhất Nhất, giờ này xem ra cũng không cần thiết nói sau vậy. Hắn thu một cái tinh linh, lấy ra mặt nạ đeo lên, chắp tay về phía Hoàng Phủ Đoan Dung, xoay người rời đi, ra cửa khoang trực tiếp lược...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 21
Miêu Nghị hứng thú, hắn cầm quả cầu kim loại sau đó thi pháp quan sát bốn tinh môn, đồng thời hỏi: Nói vị trí tinh môn biết vị trí đi. Vân Tri Thu: Nó nằm ở vị trí bên trái tinh đồ thứ nhất, chỉ sợ nói ra ngươi không tưởng tượng được. Còn nhớ nơi gia gia của ta ăn cướp hay không? Miêu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 13
Thời gian giữa trưa, sau khi Hạ Tưởng hết giờ làm, giải thích với Tằng Trác hai câu, đúng lúc phải ra ngoài đến chỗ hẹn với Nghiêm Tiểu Thì, thì lại có một vị khách không mời mà đến. Phó Tiên Phong không mời mà đến, hơn nữa còn đến đúng giờ đi ăn cơm, dụng ý rất rõ ràng, chỉ tiếc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex