Đã vào thu, thời tiết vào ban đêm dường như càng lạnh hơn, gió thổi mạnh chẳng có mấy ai đi ngoài đường, thỉnh thoảng cũng có người đi qua nhưng cũng vội vàng.
Dương Thần bước ra khỏi quán rượu, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Triệu Hồng Yến và Dư Huy, thấy đau đầu đành phải tự mình tìm kiếm.
Cùng lúc đó trong cái ánh sáng rực rỡ của đèn điện Triệu Hồng Yến khoác trên mình chiếc áo dệt kim màu xám, phối hợp với chiếc váy ngắn màu đen xếp tầng bước vào bãi đỗ xe. Đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất đen, cả người càng toát ra vẻ phong tình của người thiếu phụ, nhưng trên khuôn mặt cô tràn ngập lo âu, ảm đạm.
Do dự một hồi, Triệu Hồng Yến chuẩn bị mở điện thoại ra, nhưng vừa mở đã có điện thoại tới.
– Làm sao vậy chị dâu thân yêu của tôi, không dám gọi cho anh trai tôi à?
Âm thanh Dư Huy đằng sau vang lên có phần cười nhạo.
Cơ thể yếu ớt của Triệu Hồng Yến khẽ run lên chậm rãi xoay người nhìn Dư Huy, hơi thở yếu ớt nói:
– Tiểu Huy cậu sao cũng ra đây vậy, tôi đang định gọi đây.
– Tối như này tôi sợ chị dâu một mình lỡ xảy ra chuyện gì vì thế tới xem sao.
Dư Huy cười gian tà.
– Tôi là chị dâu cậu cũng không phải là em gái cậu, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Triệu Hồng Yến cười ngượng ngùng cúi đầu. Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Huy.
Dư Huy tiến lại vài bước đi đến cách Hồng Yến một mét.
– Tôi có một chị dâu như thế này, anh trai tôi có một người vợ như thế này tôi làm sao có thể không lo lắng chứ. Chị dâu cũng không cần để ý tới tôi cứ gọi điện cho anh cả đi để anh ấy yên tâm.
– Cậu… cậu cứ đi vào trước tôi sẽ gọi.
Triệu Hồng Yến thở có chút loạn.
– Tại sao cứ muốn tôi đi vào lẽ nào chị dâu gọi điện cho anh cả lại có chuyện muốn giấu tôi? Hay là… chị chột dạ căn bản không muốn gọi nhưng lại gọi?
– Dư Huy!
Mặt Triệu Hồng Yến đỏ lên ngẩng đầu nhìn chằm chằm trước ánh mắt quái dị của nam nhân kia.
– Ý của cậu là gì? Cậu sao có thể nói những lời đó với chị dâu cậu chứ?
Dư Huy không để ý hừ hừ cười lạnh nói:
– Chị dâu? Tôi coi trọng chị gọi một tiếng chị dâu… Triệu Hồng Yến, cô tưởng rằng lấy anh trai tôi rồi thì đã trở thành bà chủ của cái nhà này ư? Cô không nghĩ xem thân phận mình là gì, trước mặt tôi đừng làm bộ?
– Tôi từ trước tới giờ chưa từng nghĩ là cậu có thể nghĩ về tôi như thế!
Triệu Hồng Yến hét lớn trong khóe mắt ngân ngấn nước mắt.
Dư Huy ngược lại càng thấy hưng phấn.
– Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào. Tôi chỉ biết nếu tôi nói với anh cả chuyện cô uống rượu ở quán bar còn ngồi cùng một nam nhân khác, anh trai tôi sẽ nghĩ như thế nào đây?
– Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp cùng nhau uống rượu có làm sao đâu!
– Quan trọng là anh tôi sẽ không nghĩ như vậy, theo tôi nhớ là anh ta ghét nhất cô tới quán bar và khách sạn nhưng tôi nói cho cô biết hôm nay tôi nói với anh tôi là cô đến nhà hàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Hồng Yến trắng bệch không nói được câu nào, cô đúng là đã nói với anh ta như thế, không nghĩ tới rằng Dư Huy lại xuất hiện ở đây.
Vừa nghĩ tới kết cục bị chồng biết tới quán bar trong lòng run sợ chân đứng không vững.
Dư Huy lại tiến lại hai bước, gần như sát với cơ thể Hồng Yến hưởng thụ mùi hương trên người cô ấy lẫn với mùi rượu ánh mắt lộ ra gian ý nói:
– Biết làm thế nào để tôi không nói việc này với anh ấy không?
Triệu Hồng Yến xấu hổ đỏ mặt dường như đoán được ý nghĩ của nam nhân muốn gì vội vàng lùi hai bước nhưng sau lưng là bức tường, không thể lùi…
Dư Huy hừ lạnh một tiếng hai tay mạnh mẽ vồ lấy đem Hồng Yến ép vào tường khó di chuyển.
Khoảng cách giữa hai người gần tới mức có thể cảm nhận được hơi nóng từ người kia.
Dưới ánh ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt trắng bệch bây giờ đã có chút đỏ bởi vì lo lắng cùng với nhục nhã, bộ dạng mắt đẫm lệ khiến người ta có chút xót xa. Trước ngực không ngừng thở phập phồng hiện ra những đường cong cơ thể không ngừng tỏa ra từng làn hương mê hoặc lòng người.
Ánh mắt tham lam của Dư Huy nhìn thấu cơ thể vợ của anh trai.
– Chị nói xem muốn tôi nói với anh ta hay là ngoan ngoãn nghe tôi?
Triệu Hồng Yến đau khổ lắc đầu.
– Tiểu Huy cậu không thể như vậy tôi là chị dâu cậu…
– Chị dâu cái con khỉ!
Dư Huy vẻ mặt hung dữ đột nhiên lại hét lớn:
– Từ ngày chị bước qua cửa tôi đã không coi chị là chị dâu! Từ nhỏ tới lớn quần áo đẹp cho anh cả, đồ chơi đẹp cho anh cả, cơ hội cũng cho anh ấy! Bởi vì anh ấy học giỏi hơn tôi, thành tích tốt cái gì cũng cho anh ấy! Bây giờ tôi đã tốt nghiệp đại học rồi việc làm ăn cũng giao cho anh ấy quản lý, vậy người kia suốt ngày chỉ biết bỏ rơi tôi, nói tôi là đồ ăn bám! Tại sao lúc nào cũng chỉ biết tới anh ta! Tốt thôi, tôi không quan tâm tới những điều đó, dựa vào cái gì mà đến nữ nhân cũng nhường cho anh ta? Rõ rang lúc đầu là tôi thích cô trước, tại sao từ đầu tới chân của cô bọn họ cũng không tha, nhất định gả cho anh cả? Tên nam nhân đó có gì tốt! Cổ hủ, ngoan cố, không tình cảm, căn bản không biết đối xử tốt với cô, cô tại sao cứ phải lấy anh ta? Vì anh ta là người kế thừa sau này của Dư gia, còn tôi chỉ là một tên vô tích sự bị người ta xem thường là con thứ?
Dư Huy thét gào, âm thanh điên cuồng đó làm cho Triệu Hồng Yến khóc không ngừng sợ không dám nhìn.
– Tôi nói cho cô rõ Triệu Hồng Yến! Cô đừng trước mặt tôi giả bộ ngây thơ! Cô chỉ là một món hàng rẻ tiền, trong mắt cô chỉ là vị trí của anh cả tôi, tiền của nhà tôi! Cô muốn đợi mấy lão già kia chết đi là tiền sẽ về tay cô đúng không? Tôi đây khinh thường cô, hôm nay cô không theo tôi, tôi sẽ nói với anh cả chuyện cô giấu anh cả ra ngoài qua đêm, tên đó sẽ tin tôi vì tôi là em trai hắn, anh ta khiến tôi rất kính trọng… haha! Cô nói xem anh ta ngốc không, người mà anh ta tin tưởng nhất lại là người hận anh ta nhất…
Triệu Hồng Yến đã khóc không ra tiếng:
– Tiểu Huy… không cần nói nữa… không phải như vậy…
– Im miệng!
Dư Huy lộ ra ánh mắt hung dữ cười quái dị nói:
– Cô không cần giải thích với tôi, tôi từ nhỏ đã nghe chán ngấy những lời như thế rồi! Tôi hỏi cô, Triệu Hồng Yến… chị dâu Triệu… Chị nếu như bị nhận mấy cái tát của anh cả sẽ không còn mặt mũi mà gặp người khác? Hay là ngoan ngoãn cởi quần áo ra, chúng ta vui vẻ với nhau, cũng chỉ là nửa tiếng đồng hồ, sau khi về nhà xem như chưa có chuyện gì từng xảy ra…
Khi khuôn mặt của Dư Huy sát lại gần, Triệu Hồng Yến ý thức được là gã sẽ làm thật, cùng lúc trong lòng sợ hãi đồng thời sự phản kháng của cảm xúc cũng bừng lên.
Triệu Hồng Yến một tay chặn tay của Dư Huy, định bước nhanh chạy đi.
Gã đâu có dễ dàng để cô được như ý, cười độc ác dùng sức nắm lấy cánh tay của Hồng Yến một tay kéo mạnh ép lên tường!
Triệu Hồng Yến đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất, giống như Mẫu Đơn bị ép tới đường cùng Triệu Hồng Yến ngoài ánh mắt không cam chịu ra giờ phút này vài phần ngượng quá hóa giận, hét lên một tiếng dùng lực muốn đẩy Dư Huy ra.
Đáng tiếc sức mạnh của nữ nhi có phẫn nộ đến đâu cũng mãi mãi không có cách nào so với một nam nhân, đôi tay của cô ta còn chưa chạm tới người của Dư Huy, đã bị hai tay của gã nắm chặt lấy, thuận thế bị đẩy vào tường không thể cử động.
– Tôi nói cho cô biết, cô còn bướng bỉnh nữa tôi không chỉ muốn chơi cô mà còn nói sự việc hôm nay cho anh ta biết!
Dư Huy giữ chặt tay của Hồng Yến cười lạnh nói.
Triệu Hồng Yến đau khổ không thể giãy giụa, muốn giơ chân đá tên nam nhân này lại bị hai chân trước của hắn giữ lại, giống như bị cố định trên giá.
– Đừng có uy hiếp tôi, anh muốn nói gì thì cứ nói đi, trong lòng không thẹn tóm lại tôi sẽ không để anh được như mong muốn!
Âm thanh của Triệu Hồng Yến đã có phần mệt mỏi nhưng là sự tôn nghiêm cuối cùng của nữ nhân cô quyết không bỏ cuộc.
– Thật không?
Dư Huy nhíu nhíu mày coi như không nghe thấy gì nói:
– Vậy lão già nhà cô…
– Dư Huy!
Triệu Hồng Yến trái tim kiên cường cuối cùng mềm yếu hai mắt đẫm lệ nghiến răng nói:
– Tại sao anh phải như vậy? Rốt cuộc tôi nợ anh điều gì mà anh lại hành hạ tôi như vậy?
– Cái gì cô cũng nợ tôi! Cả người cô là của tôi! Tất cả người nhà cô đều nợ tôi! Từ ngày mà cô bước vào cánh cửa Dư gia tôi đã thề là phải có được cô, cô đừng nghĩ có thể thoát…
Tinh thần của gã có chút thác loạn cười điên cuồng.
Đôi tay ra sức giãy giụa của Triệu Hồng Yến ngừng lại gã cũng thả lỏng tay ở ngực.
Nức nở, toàn bộ cơ thể Triệu Hồng Yến trên tường không còn chút sức lực ôm mặt cơ thể lạnh run lên.
– Chị dâu Hồng Yến, bây giờ bên cạnh đã không còn ai, chị cũng nên tranh thủ thời gian, tỏ thái độ một chút đi chứ?
Triệu Hồng Yến toát mồ hôi, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn gã:
– Dư Huy, cậu sẽ hối hận.
Dư Huy cười đểu cáng nói:
– Hối hận hay không là chuyện của tôi, bây giờ tôi nói cô cởi thì cô phải cởi, chờ tôi làm xong thì hãy nói xem hối hận hay không.
Gió đêm thổi qua bãi đỗ xe khiến người ta có cảm giác lạnh toát.
Triệu Hồng Yến hít thở sâu một hơi, bất lực nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu lần lên hàng cúc áo cởi chiếc áo ngoài ra, để lộ dần bộ ngực thấp thoáng bên trong…
Dư Huy nuốt nước bọt, hai mắt nhìn đăm đăm vào đó, mong ước bấy lâu nay của gã gần như đã thành hiện thực…
Đúng lúc này, có một giọng nam vọng lên:
– E hèm… cái này… Triệu Hồng Yến, trời lạnh thế này, tôi nghĩ chị vẫn nên mặc áo vào thì hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:43 (GMT+7) |