Mái tóc đen nhánh dài đến eo, cài một cây châm ngọc bích đơn giản, trên người không có chút đồ trang sức nào.
Ngũ quan tinh xảo tràn đầy sự thuần khiết tự nhiên của mỹ nữ cổ điển, không quá kinh diễm nhưng lại toát ra sự âm nhu mị hoặc, lại khiến những người đàn ông bình thường chỉ e là nhìn đến mức không nỡ chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Dương Thần tuyệt đối không nghĩ tới môn chủ Yêu Môn lại là một người con gái xinh đẹp thoạt nhìn cũng chỉ mới 17, 18 tuổi.
Ngay cả hai nữ yêu xinh đẹp phía sau Ngọc Lan Đình cũng khiến người khác không thể không mải mê ngắm nhìn.
Một nữ yêu cả người mặc tơ lụa màu lửa đỏ, phía dưới là váy ngắn bốc lửa, lộ ra đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết.
Một nữ yêu khác lại mặc váy dài màu xanh nhạt, xinh đẹp đoan trang, nhìn có vẻ lớn hơn một chút.
Vừa mới hạ xuống, Ngọc Lan Đình liền cười giòn tan nói:
– Tiểu Tử Kha gọi chị đến là để gặp tiểu hậu sinh này sao? Nhìn cũng không tuấn tú là bao… A, sao chị đây không thấy tu vi của cậu? Chẳng lẽ cậu dùng pháp bảo gì để che giấu sao?
Bị gọi là “Tiểu Tử Kha”, Mông đại môn chủ có chút xấu hổ nhưng cũng không làm gì được Ngọc Lan Đình:
– Vị này là tiểu huynh đệ Dương Thần, chắc là Ngọc môn chủ biết lai lịch của cậu ấy.
Ngọc Lan Đình “ồ” một tiếng, nhìn Dương Thần một cách đầy thâm ý:
– Cậu chính là Dương Thần, người làm sản nghiệp ở thế tục của chúng ta liên tục chịu tổn thất sao? Tiểu hài tử này gan cũng thật lớn, lại dám chạy đến đây sao?
Dương Thần nhìn ba mỹ nữ mỗi người một vẻ trước mặt một cách đầy hứng thú, nói:
– Chắc ba vị cô nương đều là người của Thanh Khâu tộc, à… Thái Thanh đỉnh cao, Nhược Thủy đỉnh cao, thực lực không tầm thường, chắc cũng lên đến bảy đuôi và tám đuôi rồi nhỉ.
Lời này vừa nói ra, Ngọc Lan Đình và hai mỹ nữ phía sau đều sắc mặt đại biến.
Các cô vốn tưởng Dương Thần dùng pháp bảo gì để che giấu tu vi còn bản thân hắn chắc cũng chẳng mạnh đến đâu, nhưng đối phương lại liếc mắt một cái là biết được tu vi của các nàng!
Nói cách khác, tu vi của đối phương cao hơn bọn họ chứ không phải hoàn toàn dựa vào pháp bảo để che giấu!
Làm sao có thể như vậy được!
Ngọc Lan Đình vừa nãy còn vừa nói vừa cười, lúc này sắc mặt rất nhanh liền bắt đầu ngưng trọng, cuối cùng lộ ra mấy phần uy nghêm của môn chủ Yêu Môn.
– Thật không ngờ đấy, chị đây nhìn lầm rồi, cậu còn lợi hại hơn Tiểu Tử Kha, chắc là cậu lần đầu tiên gặp Thanh Khâu tộc chúng tôi mới đúng, sao lại biết tường tận như vậy, ngay cả tu vi và sự gia tăng số đuôi hồ li của chúng ta cũng biết.
Dương Thần cười nói:
– Cũng không có gì, chỉ là tôi từng có giao tình với một hồ li chín đuôi ở Vạn Yêu Giới tên là Ngọc Tuyết Ngưng nên mới biết…
– Cái gì?
Phản ứng của ba mỹ nữ tộc hồ li đều có vẻ vô cùng kích động, cho dù là tu vi cao đến đâu cũng không thể khống chế được!
– Cậu nói là Ngọc… Ngọc Tuyết Ngưng? Cậu gặp qua lão tổ tông của chúng tôi sao?
Trên mặt Ngọc Lan Đình tràn ngập sự khiếp sợ, dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Mạnh Tử Kha và những người khác ở bên cạnh đều có thể hiểu được sự mất khống chế của ba cô gái, khuyên nhủ:
– Ngọc môn chủ, tôi mời cô đến đây là để nói chuyện này, vị Dương tiểu huynh đệ này không những gặp Ngọc Tuyết Ngưng, một huyền thoại của Thanh Khâu tộc các cô mà còn gặp cả rất nhiều cao nhân thiên ma của Ma Tu chúng tôi, cậu ta thật sự đã đến Vạn Yêu Giới một chuyến…
Dương Thần hơi sửng sốt, huyền thoại của Thanh Khâu tộc? Lão tổ tông? Lại nhìn vẻ mặt chấn động của Ngọc Lan Đình và hai người kia, dường như… bối cảnh của Ngọc Tuyết Ngưng rất không tầm thường?
Ngọc Lan Đình lúc này mới phát hiện mình quá thất thố nhưng khó mà nhịn được sự khẩn trương và kích động trong lòng, ổn định lại tâm cảnh rồi mới ngồi xuống cùng mọi người.
Sau khi ba cô gái ngồi xuống thì Ngọc Lan Đình cũng giới thiệu một cách đơn giản về 3 người.
Hóa ra Ngọc Lan Đình gọi Mông Tử Kha là “Tiểu Tử Kha” là có lý do đầy đủ, mặc dù cô mới lên chức môn chủ Yêu Môn được hơn ba trăm năm nhưng tuổi lại trên 2000 rồi.
Nói cách khác, khi thế tục vẫn ở thời Tây Hán thì Ngọc Lan Đình đã được sinh ra rồi.
Hơn ba trăm năm trước, tu vi của cô đặt đến Thái thanh thần lôi kiếp, trở thành thiên hồ bảy đuôi, vừa lúc môn chủ nhiệm kỳ trước dương thọ sắp hết nên cô tiếp tục lên làm môn chủ.
Còn hai người phía sau cô cũng đều là người mạnh trong Thanh Khâu tộc. Người mặc váy đỏ tên là Ngọc Văn Hồng, người mặc váy xanh tên là Ngọc kỷ Vân, đều là trợ thủ đắc lực của cô, cũng đều là những yêu hồ trên nghìn năm rồi.
Đợi sau khi làm quen xong Ngọc Lan Đình liền vội vàng hỏi những gì Dương Thần nhìn thấy, nghe thấy ở Vạn Yêu Giới cùng với những gì đã xảy ra.
Dương Thần nói lại một lượt những gì nói với người của ma môn trước đó, sau khi nói đến chuyện Ngọc Tuyết Ngưng thì thấy ba cô gái Ngọc Lan Đình lại âm thầm lau nước mắt, hốc mắt đỏ bừng.
– Thật là quá tốt mà… lão tổ tông vẫn còn sống… tôi biết mà, với tu vi thông thiên của lão tổ tông, cho dù là qua 50000 năm cũng sẽ không có chuyện gì…
Trong lời nói thể hiện sự vô cùng tôn sùng tổ tiên đối với Ngọc Tuyết Ngưng.
Dương Thần cũng không thể không nói thật:
– Theo những gì tôi biết thì Ngọc Tuyết Ngưng là người trường thọ nhất ở Vạn Yêu Giới, cũng là nhân vật mạnh nhất, Vạn Yêu Giới vốn phân thành ba phần, lãnh địa của Long tộc và Ma Tu, lãnh tụ có thay đổi, chỉ có Yêu tộc vẫn luôn coi Ngọc Tuyết Ngưng là nhất, quả thực cô mạnh đến nỗi không thể ngờ tới.
– Đó là điều đương nhiên.
Ngọc Văn Hồng kiêu ngạo nói.
– Dương công tử có điều không biết, lão tổ tông Ngọc Tuyết Ngưng là cường nhân huyền thoại trong lịch sử Thanh Khâu tộc chúng tôi, Ngài là người Thanh Khâu tộc đầu tiên đạt đến cấp thiên hồ chín đuôi.
– Mặc dù Ngài không để lại con cháu trực hệ, cũng chưa từng làm trưởng tộc của Thanh Khâu tộc chúng tôi nhưng lại luôn là thần bảo hộ của Thanh Khâu tộc, năm đó tu sĩ chính thống chẳng có ai là đối thủ của Ngài.
– Chỉ tiếc là 50000 năm trước, không biết do nguyên nhân gì mà sau khi Ngài rời khỏi tộc chúng tôi, không biết đi đâu, cuối cùng có các Yêu tộc khác truyền tin là lão tổ tông không chống cự gì cả mà tự nguyện vào Vạn Yêu Giới, cũng không ai biết nguyên nhân…
– Từ đó về sau, mặc dù Thanh Khâu tộc chúng tôi vẫn là tộc lớn nhất trong Yêu tộc nhưng mấy cường nhân thiên hồ chín đuôi cứ ngã xuống từng người một, cuối cùng vẫn dần dần bại trận…
Dương Thần có chút trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Ngọc Tuyết Ngưng lại có quá khứ huy hoàng như vậy.
– Nếu như Dương công tử đến cung điện của chúng tôi thì bên ngoài đại điện còn có thể nhìn thấy bức tượng điêu khắc lão tổ tông Ngọc Tuyết Ngưng cơ, nhưng đó chỉ là bức tượng dựa theo tập tranh trong tộc mà khắc lên thôi… Nếu như chúng tôi may mắn được gặp lão tổ tông thì tốt biết bao…
Một yêu hồ khác là Ngọc kỷ Vân cảm khái nói.
Dương Thần khóe miệng có chút co giật, xem ra Thanh Khâu tộc đã xem Ngọc Tuyết Ngưng như là thần phật mà cầu khấn, vái lạy, nhưng cũng không lạ, hồ li này ở Vạn Yêu Giới đã biến thái như vậy rồi, nếu ra ngoài thật thì cửu phẩm đỉnh cao… Ít nhất cũng là cấp bậc Ngọc thanh thần lôi kiếp đỉnh cao, như vậy thì quá nghịch thiên!
Phải nói nếu năm đó không phải cô tự vào Vạn Yêu Hồ thì e là chẳng ai làm gì được cô.
Dương Thần nhìn ba nữ hồ yêu khóc sướt mướt như vậy, dường như nghĩ đến sự chua sót 50000 năm nay của Thanh Khâu tộc, Yêu tộc, không khỏi cảm thấy bọn họ rất đáng thương.
Chợt nhớ tới một chuyện, Dương Thần lấy “Đồ Sơn Kim Đan lục” từ trong nhẫn không gian ra đưa ra trước mặt ba cô gái.
– Đừng khóc nữa, vật này là thứ Ngọc Tuyết Ngưng tặng tôi nhưng nội dung trên đó tôi đã thuộc nằm lòng, chi bằng vật trả lại chủ, chắc sẽ là bảo bối của Thanh Khâu tộc các cô.
Ba cô gái bọn Ngọc Lan Đình thấy cuốn đan phổ bằng da này lại sững sờ tại chỗ một lần nữa.
– Trời ạ… lẽ nào đây là “Đồ Sơn Kim Đan lục” mà lão tổ tông thường mang bên mình sao?
Ngọc Lan Đình kinh hô cầm lấy xem.
Ngọc Văn Hồng và Ngọc kỷ Vân cũng chụm lại, sau khi xem cẩn thận thì đều gật gật đầu, xác nhận không sai.
– Xem ra Dương công tử quả thực đã được sự coi trọng của lão tổ tông chúng tôi, “Đồ Sơn Kim Đan lục” này chúng tôi cũng chỉ thấy ghi lại trong điển tịch của gia tộc, đó là thứ nội tộc gửi gắm cho lão tổ tông cất giữ.
Dương Thần gật đầu nói:
– Nếu là bảo bối thì các cô cứ giữ lấy.
Ngọc Lan Đình và hai cô gái kia nhìn nhau một lát, sau đó cười xinh đẹp, đem đan phổ trả lại cho Dương Thần, nói:
– Rất nhiều phương thuốc ghi lại trên đây đến nay đã không còn giá trị thực tế vì thiếu nguyên liệu, nếu lão tổ tông đã đưa cho công tử thì chúng tôi không có quyền thu hồi lại.
– Huống chi Dương công tử và Yêu tộc chúng tôi có cội nguồn, sau này nên là bạn bè quan trọng của nhau, Yêu tộc chúng tôi không bao giờ keo kiệt với bạn bè hay chiến hữu, đan phổ này công tử cứ giữ lấy, với tu vi của Dương công tử thì những người ở Huyễn cảnh cũng không ai có thể cướp đi được.
Dương Thần dở khóc dở cười, nói tất cả thứ này mình đã thuộc nằm lòng rồi, để chỗ ai cũng thế, cứ nhất định phải để nó chỗ mình để kéo gần quan hệ với mình.
Nhưng Dương Thần cũng đang có ý đó nên vui vẻ tiếp nhận.
Nhìn Dương Thần và ba cô gái Ngọc Lan Đình rất thân thiện với nhau, các trưởng lão Ma Tu ngồi không yên.
Đặc biệt là Mông Tử Kha, sau khi liếc mắt nhìn mấy trưởng lão lòng dạ sâu đậm thì cảm thấy cần phải có hành động rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:24 (GMT+7) |