Sau khi tiến vào nơi này, hết thảy mọi phán đoán đều không thể khẳng định được, tôi cũng không tài nào tìm được điểm mẫu chốt của vấn đề là gì.
“Lũ rắn này quả thực rất quái dị!” Bàn Tử bên cạnh thì thầm một câu.
Dự đoán mà tôi nghĩ tới là tốt nhất lúc đó là lũ rắn thấy chúng tôi hành động bất thường như vậy thì sẽ vô cùng kinh ngạc, chỉ biết đứng im trợn mắt há mồm không kịp phản ứng gì cả, như vậy chúng tôi có thể an toàn đi qua được chỗ này. Nhưng chỉ nghĩ thôi tôi thấy rất bất khả thi rồi, tuy tán cây không hể lay động nhưng trong lòng tôi có một cảm giác bất an khủng khiếp. Không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là giác quan thứ 6 mách bảo tôi phía trước chắc chắn có mùi nguy hiểm.
Chúng tôi đã đến rất gần, nếu lũ rắn này có chỉ số IQ cao thật thì hiện tại chúng sẽ không hành động, kẻ thông minh thường hay cẩn thận.
Chúng tôi có thể lợi dụng sự cẩn thận này vì giờ không ai trong bất cứ một vật phòng thân hữu dụng nào, nếu lũ rắn đổi ý muốn giết chết cả bọn thì hẳn là chúng tôi không thể phản kháng lại được. Nên quan trọng nhất bây giờ là cần lợi dụng mọi kẽ hở của đối phương để tạo ra tiện nghi cho mình, như trong hiện tại thì chúng đang hết sức cẩn thận dò xét động tĩnh của chúng tôi. Giờ tôi lại cảm thấy mình có chút giống với mấy tên trộm gà hay làm mấy cái hành động lén lút chộp giật thế này, nhưng không phải là trộm gà người mà là trộm gà của rắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi buồn nhẹ.
Chúng tôi len lén đi qua các thân cây, không dám hé răng nửa lời, không dám làm bất cứ một động tác mạnh nào lại càng không dám dừng lại. Âm thanh kia càng ngày càng gần, đầu tôi mồ hôi nhỏ như mưa từ trán xuống cằm, những tiếng thì thào tứ phía khiến tôi không thể tập trung chú ý được.
Đúng lúc cảm giác như mình sắp không chịu nổi nữa thì Bàn Tử bỗng nhéo tôi một cái, ra hiệu bảo tôi yên tâm đi, tôi quay lại nhìn hắn cũng thấy đầu anh toàn mồ hôi. Nhưng Bàn Tử tâm lý vững hơn tôi nhiều, lúc này âm thành kia đã ngay bên tai, chúng tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú lên trên tàng cây. Lòng thầm lo nhỡ cái thứ kia lại trực tiếp lao từ trên xuống, nhưng không dám chùn lại, chân vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Tôi còn tưởng là mình ngất đi vì sợ được, chúng tôi di chuyển lặng lẽ như những con rối gỗ lồng dây bên trên, sau khi đi được hơn mười thước trong lòng tôi cảm thấy có hy vọng rồi. Đột nhiên, trong tàng cây bỗng vang lên những tiếng quàng quạc, rồi vụt một cái toàn bộ khu rừng bỗng rơi vào im lặng, ai lấy đều bất giác rùng mình kinh ngạc.
Trong giây lát cả ba đứng ngây ra như tương đá, Bàn Tử vẫn là người phản ứng tốt nhất vội kéo lấy tay tôi bắt đầu cắm đầu chạy. Tôi bị giật mình liền té úp mặt xuống đất, vừa đứng lên là chỉ biết chạy bán sống bán chết không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cứ chạy trước để bảo toàn tính mạng đã.
Vừa chạy vài bước bỗng trong tàng cây bên trên phát ra một giọng nói, rất âm trầm, nghe cũng không biết gần hay xa:
“Là ai?”
Chúng tôi ngay lập tức dừng lại sửng sốt nhìn nhau, chuyện này là sao? Sao lại có nghe thấy tiếng người nói chuyện ở đây?’
“Chẳng lẽ là người của Tam Gia?”
Phan Tử hưng phấn nói, “thế quái nào, đây không phải là rắn, làm gì có chuyện ma tà quỷ quái như thế trên đời này, chỉ là chúng ta từ nãy vẫn tự hù dọa bản thân thôi” nói xong Phan Tử ngẩng đầu nhìn lên cây gọi to:
“Là tôi, Đại Phan, anh là ai?”
Nhưng trên cây không nghe thấy có ai trả lời. Im lặng một lúc lâu chúng tôi lại nhìn nhau một cái, Phan Tử lại gọi thêm một tiếng nữa: “Tôi muốn hỏi anh là ai, đang trốn ở đâu vậy?”. Nói xong liền giơ cây đuốc lên trên tàng cây soi qua vài cái.
Cây đuốc vừa giơ lên tàng cây liền rung rung, tiếp theo âm thanh mơ hồ kia lại vang lên: “Là ai?”. Lúc này đây có vẻ đã thay đổi ngữ điệu, nghe cảm giác rất thống khổ. Hơn nữa đó là giọng của một nam nhân.
Đầu tôi có cám giác như âm thanh này rất bất thường, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe Phan Tử nói:
“Để tôi trèo lên xem thế nào.”
Nói xong ngậm cây đuốc rồi bắt tay đu lên cây. Bàn Tử đứng dưới gốc cây giơ súng cảnh giác cho Phan Tử, tôi đứng bên cạnh cẩm đao nhìn tứ phía bọc lót cho Bàn Tử. Động tác Phan Tử rất nhanh, chỉ một loáng đã lên được nửa người trên tàng cây. Lúc này nhìn lên thấy bóng cây lay động nhè nhẹ, hắn cũng không do dự mà cứ thế treò thẳng lên, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối. Tôi không còn nhìn thấy gì bên trên nữa, chỉ biết đứng dưới ngó nghiêng xem động tĩnh thế nào.
Vừa ngó vài cái bỗng nghe thấy tiếng Phan Tử thét lên trong bóng tối, nhưng ngay lập tức im bặt. Người tôi giật bắn lên vội nhìn lên trên thấy loáng thoáng đóm sáng từ ngọn đuốc đang di chuyển, nhưng không thấy có dấu hiệu loạn đả bên trên đó.
Không gian bỗng im lặng như tờ, Bàn Tử cũng rất nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, tôi thầm nghĩ nhìn tôi thì làm được gì, tôi lại bị cận có căng mắt cũng không rõ cái gì đang diễn ra trên kia đâu. Mất thêm một lúc nữa cũng không thấy Phan Tử có phản hồi gì.
Thật sự bất thường lắm rồi, mồ hôi tôi đã chảy đầy lưng, trong lòng thầm than chẳng lẽ đây mới chính là bẫy của lũ rắn? Phan Tử có lẽ nào đã bị chúng giết rồi không?
Bàn Tử liền nhẹ giọng quát một tiếng:
“Đại Phan!”
Bên trên vẫn yên lặng như không, Bàn Tử thầm chửi rồi đưa súng cho tôi sau đó bắt tay chuẩn bị trèo lên cây. Tôi còn chưa cầm lấy súng thì đã thấy sắc mặt Bàn Tử tái mét, trên cây có thứ gì nhỏ xuống thành từng giọt, vừa nhìn thì lòng chợt lạnh, đây là máu.
“Chết cmn tiệt!” Bàn Tử thầm mắng, không đưa súng cho tôi nữa mà kéo cây đuốc trong tay tôi lên cao, ngay sau đó vung súng bắt liên tiếp lên tàng cây.
Tiếng súng gầm lên dữ dội, cái tĩnh lặng của khu rừng đột ngột bị xé toạc bởi âm thanh rền vang như sấm nổ. Ngay lúc đó toàn bộ tàng cây bốn phía rung lên ầm ầm, trong ánh lửa cháy bập bùng tôi có thể nhìn thấy vô vàn những cái bóng đang uống lượn của lũ rắn, từ trong các tán cây xôn xao bò ra.
Tôi vô cùng hoảng sợ, trong mắt đâu đâu cũng là những tia chớp đỏ từ trên cây trườn xuống, đến cả trăm ngàn con rắn mào gà đỏ rực như máu đổ xuống thân cây. Chúng nghiêng người phi thân tới chỗ chúng tôi.
“Chết con rồi, đây là ổ rắn!”
Bàn Tử thét lên rồi vung súng bắn hai phát vào trong đàn rắn đang lao tới, nhưng từng ấy đạn thực sự không thấm vào đâu so với đàn rắn đang hùng hổ lao tới kia. Bàn Tử kéo tôi kêu to:
“Chạy!”
Giờ không còn cách nào để nghĩ đến Phan Tử trên kia nữa, trong lòng tôi đau xót nghĩ anh chắc giờ lành ít dữ nhiều. Nhưng trước mắt phải tập trung chạy cho xong đã. Phía sau vang lên một âm thanh ầm ầm như thác nước đổ xuống càng lúc càng tiến tới gần.
Cắm đầu chạy khoảng mười thước mới dám quay đầu nhìn lại, trong những tàng cây dày đặc lao xao không nhìn ra có bao nhiêu con rắn đang trườn tới, nhưng có lẽ chúng cũng không thể di chuyển nhanh dưới địa hình ấy được. Nhưng vừa nghĩ tới đó mắt đã thấy rất nhiều tia chớp đỏ lao ra từ trong bóng tối, thân thủ rất ảo diệu thoắt ẩn thoắt hiện khôn lường. Tới lúc chúng tôi dừng lại thở thì chúng lập tức ngóc đầu dậy, cả đàn bộc lộ thái độ công kích chuẩn bị ra đòn tấn công.
Tốc độ tợp của rắn mào gà vô cùng nhanh, chúng tung người vồ tới kẻ thù như bay vậy, lòng tôi than hết cách thật rồi. Bàn Tử nhìn thấy tôi vẫn cầm cây đuốc thì vươn tay giật lấy, sau đó liên tiếp vung tay qua lại gạt mấy con rắn gần nhất lui vể sau. Đồng thời dúi súng vào tay tôi nói:
“Cho đạn vào nhanh!”
Tôi liền lấy đạn thay nhưng mãi mà không tìm được viên nào, liền quay người lại lần xem nó rơi đâu thì bất ngờ một con rắn mào gà thòng xuống ngay gần mặt dọa tôi lập tức nhảy lui lại.
Bàn Tử vung tới gãy tay, thấy tôi lâm nguy liền xoay cái đuốc dí lên mặt con rắn khiến nó hốt hoảng thụt lùi lại trong tàng cây. Bàn Tử nhìn thấy mấy viên đạn nằm lăn lóc dưới đất thì lấy chân hất lại chỗ tôi, tôi vội nhặt lấy nắp vào súng. Vừa nắp xong đạn thì vội vung tay quơ loạn phía trước mặt. Bỗng thấy trên cổ có cảm giác lành lạnh bất thường, còn chưa kịp nghĩ là cái gì thì Bàn Tử đã dùng lửa lia qua mặt. Đuốc cháy khá đượm lên lửa chỉ cần tới hơi gần da đã có cảm giác bóng rát, tai tôi nóng như bị nướng chín luôn may mà cái thứ trên cổ tôi cũng chịu rơi ra.
Tôi bỗng ngửi thấy một mùi khen khét như mùi tóc cháy, da đầu nóng giẫy lên khiến tôi không kiềm chế được thét lên một tiếng. Bàn Tử đoạt lấy súng trong tay tôi rồi xoay người bắn hai phát vào bầy rắn đang hùng hổ trực lao vào nhe lanh tợp tới tấp. Trong một khắc tôi còn nhìn thấy hai cái đầu rắn bị bắn đứt phựt ra lăn lóc dưới đất. Nhưng rắn vẫn tràn lên không có dẫu hiệu bị bức lui, con này chết con khác lại xông lên.
Bàn Tử còn muốn nổ súng tiếp nhưng bóp cò hai lần đều không thấy viên đạn nào bay ra, anh gào lên: “Chó thật, con mẹ nhà nó sao còn có hai viên!”
Tôi cũng gân cổ lên theo: “Thì anh đá cho tôi có bao nhiêu tôi nhét hết vào từng ấy rồi!”
Đến lúc này chúng tôi đã lùi đến mộc gốc cây đại thụ, phía sau không có lấy một khe hở để thoái lui. Bàn Tử cầm đuốc luôn tay quơ qua quơ lại tứ phía không cho con nào tới gần, nhưng chúng chỉ sợ lửa rụt một chút lại sau đó vẫn tràn lên càng lúc càng thu hẹp vòng vây. Tôi biết trước sau gì Bàn Tử cũng có sơ hở, sống chết giờ chỉ còn được tính bằng giây.
Trong khi lửa đang càng ngày càng lụi bỗng nghe thấy một tiếng ‘đoàng’ bên trong lùm cây, tiếng nổ rất lớn rồi ánh sáng lóe lên từ bên trong phóng thẳng ra ngoài như pháo hoa ngày tết. Nhìn kỹ mới thấy là một quả cầu lửa to bằng cả nắm tay đang bay như tên lửa xuyên qua rừng cây, tốc độ của nó lớn tới mức chúng tôi còn chưa kịp tránh thì đã thấy nó bay tới trước mặt.
Đàn rắn nhốn nháo hốt hoảng bỏ chạy rẽ lung tung khắp các tán cây, nhiều con chạy không kịp bị sức nóng lên đến cả trăm độ thiêu cháy như ngọn đuốc. Chúng tôi cũng chạy cuống lên, mắt không kịp mở chỉ thấy trên mí một thứ ánh sáng chói lọi bỏng rát, nếu không kịp né e là cũng cùng chung tình trạng với bầy rắn.
“Pháo sáng! Là pháo sáng!” Tôi thầm gào lên, mắt vẫn nhắm tịt vào không dám mở, được một lát lại ngửi thấy mùi cháy khét bay tới tiếp. Lần này nó đập xuống dưới chân chúng tôi, bao nhiêu tia lửa tóe ra bắn sức nóng kinh hồn vào bốn phía, quần tôi và quần Bàn Tử bị dính lửa, nhưng cả hai lập tức đưa tay dập ngay trước khi nó bắt cháy.
Pháo sáng không phải là vũ khí chiến đấu nhưng sức nóng của nó thì có thể dùng để tập kích bất ngờ nếu gặp biến cố lớn. Uy lực rất khủng khiếp, nếu chúng tôi trực tiếp bị nó đánh vào người chắc toàn thân sẽ bùng cháy như thịt bò nướng.
Mãi tới 50 giây sau ánh sáng chói lóa của pháo mới giảm bớt, còn mắt thì phải mất hơn một phút mới dám mở ra. Trên mặt đất tất cả đều li ti li ti những tia lửa và tàn lửa, không biết võng mạc của chúng tôi có bị tổn thương gì không nữa. Nhìn lại trước mặt chắc cũng có đến một nửa số rắn mào gà đã bị thiêu thành than, vài con vẫn đang quằn quại trong tàn lửa khói bộc lên khét lẹt. Trước mắt chúng tôi bây giờ rất giống một bãi chiến trường hoang tàn, nhưng ngửi kỹ thì cũng hơi thơm thơm. Số rắn còn lại bị dọa cho chạy đến trời nào rồi không biết nữa.
Mọi chuyện phát sinh hết sức thần tốc, trong chớp mắt tình thế thập tử nhất sinh đã biến mất, tay chân tôi vẫn chưa hết run vì nghĩ là cái chết đã đến cận kề lắm rồi, tim đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực.
Bàn Tử vẫn tiếp tục dập lửa trên ống quần, vừa dập vừa nhìn quanh xem hảo hán nào vừa ra tay dẹp chuyện bất bình thì từ trong bóng tối tán lá bỗng rung rung lên một chút. Tiếp đó là Phan Tử ôm vai từ bên trong bước ra trong tay anh cầm súng bắn pháo sáng, vừa thấy chúng tôi liền ngã gục xuống đất.
Tôi mừng rỡ reo lên: “May quá anh chưa chết!” Nhưng vừa tới gần đã thấy toàn thân Phan Tử đầy máu, có vẻ như đã bị trọng thương.
Tôi liền nâng anh dậy, anh gạt ra rồi nói qua hơi trở nặng nề:
“Chạy… Chạy mau!”
Tôi ngẩn ra, chạy cái gì?
Vẫn đang suy nghĩ về những gì Phan Tử vừa nói thì đột nhiên từ trong bụi cây phía sau có một bóng đen rất lớn chồm lên ngoạm lấy chân anh. Chỉ biết là lúc đó bên tai nghe thấy Phan Tử kêu lên một tiếng thê thảm rồi trong chớp mắt đã bị lôi vào trong bụi cây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:16 (GMT+7) |