Phan Tử cũng lao đi hỗ trợ, mọi người gấp rút theo sau Muộn Du Bình nhảy xuống mặt nước. Vừa rơi vào đầm lầy hai chân đã ngập sâu trong bùn, bên dưới còn cảm giác có một tầng rong hoặc là rễ cây linh tinh đung đưa trong nước. Chúng tôi không ai kịp đi giầy nên bị bùn và rong rêu quấn vào chân giống như giẫm vào một mớ tóc, thật khiến cho da đầu run lên. Đi vào sâu bên trong đầm nước mọi người đành phải dùng cả tay để bơi mới di chuyển được.
Không hiểu sao Muộn Du Bình di chuyển vẫn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã vọt tới chỗ người kia, mực nước ở đó có vẻ không cao lắm nên hắn vùng vẫy vài cái rồi đứng lên. Ngay sát đằng sau là Phan Tử rồi Bàn Tử và tôi cũng vừa theo kịp. Chân của tôi đụng tới đáy nước liền phát hiện ra bên dưới chỗ này khá bằng phẳng, không phải là bùn mà hình như là một phiến đá ngầm.
Lúc này chúng tôi chỉ cách người kia có sáu, bảy thước, tôi đã nhìn thấy người đó gần hơn trong lòng hồi hộp xen một chút vội vã. Văn Cẩm là nhân vật mấu chốt của toàn chuyện này, là người mà trước đây tôi chỉ nghĩ là một nhân vật tồn tại trong lời kể của Chú Ba hoặc trong ảnh chụp, nhưng giờ cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, cũng không biết có phải thật hay không nữa.
Trong chúng tôi chỉ có mình Bàn Tử cầm đèn pin, hắn vừa chạy hai tay vung vẩy khiến ánh sáng lúc ẩn lúc hiện khiến tôi không thể nào thấy rõ được tình hình trước mặt. Vừa tới gần đã thấy Muộn Du Bình lao đi tiếp, nhìn anh vô cùng vội vã, tuyệt đối không giống tác phong thường ngày của hắn. Tôi đoán lúc đó hắn có thể sẽ túm được người kia, nhưng ngay lập tức người đó xoay người thụp xuống nước rồi lẩn vào trong đầm lầy.
Chúng tôi liền cuống lên, ai lấy gọi to vài tiếng nhưng người đó bơi rất nhanh, trong vài giây đã lẩn vào trong bóng tối của đầm lầy mất dạng. Muộn Du Bình lao xuống gần như cùng một lúc nhưng vẫn vồ trượt. Nhìn chỉ còn cách một bàn tay nữa nhưng bên trong đầm lầy hoạt động vô cùng hạn chế, có nhiều lúc tưởng là có thể với tới nhưng lại vẫn để tuột mất.
Nhưng Muộn Du Bình không dừng lại, vừa tóm trượt một cái liền lao luôn theo người kia vào trong nước, hắn quyết tâm muốn đuổi cho tới cùng nên chỉ một khắc sau cũng lặn mất tăm trong bóng tối. Thấy tình hình diễn biến nhanh chóng như thế tôi cũng gần như là bị cuốn vào, còn tính là nhảy theo vào trong đấy nhưng vừa bước lên thì bị Phan Tử kéo lại. Chân thì vướng vào mớ rong nên mất đà ngã đập mặt vào nước, miệng cũng kịp uống được vài ngụm, Phan Tử vội kéo tôi dậy nói:
“Đừng đuổi theo, chúng ta không kịp bọn họ đâu!”
Tôi uống mấy ngụm nước kia rồi mới bình tĩnh được, đứng lên nhìn chỉ thấy trước mắt là một khoảng đầm lầy tối đen, chúng tôi đã chậm mất nửa nốt nhạc, nếu lao theo chắc sẽ không nhìn thấy gì. Cơ bản là vì ngay từ đầu đã không thể đuổi kịp bọn họ, trong nhiều thời điểm, chỉ cần chậm mất một giây thôi cũng coi như là mất đi toàn bộ cơ hội rồi. Hiện tại chỉ hy vọng là Muộn Du Bình có thể bắt kịp cô ấy. Chúng tôi đều đã kiệt sức, mọi người vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn nhau, Bàn Tử liền kỳ quái hỏi:
“Quái thật, sao phải chạy, chẳng lẽ lại không nhận ra các cậu sao? Hay là cô ấy bị chúng ta dọa sợ?”
Tôi nghĩ tới hình dáng người đó, trong lòng thầm nghĩ chưa biết là ai dọa ai đấu, Phan Tử hỏi tôi:
“Người đó thật sự là Văn Cẩm ư?”
Tôi làm sao đã thấy rõ được nên chỉ biết lắc đầu, trong tình huống ngày chỉ biết là phán đoán của Muộn Du Bình là như thế, vừa rồi hắn cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng người kia cùng lúc với chúng ta. Nếu mà có đúng thì xem như là mắt hắn cũng quá tinh đi. Nhưng điều khó hiểu là, trong cái chỗ thâm sơn cùng cốc này thì không thể có người khác được, một người xuất hiện đột ngộc như thế thì sẽ dễ dàng khiến người khác nghĩ đó là Văn Cẩm. Nhưng nếu thật sự đó là cô ấy thì tại sao lại phải chạy? Không phải chính cô ấy muốn dẫn chúng tôi tới đây sao?
“Giờ tính sao đây?”
Bàn Tử hỏi chúng tôi, “Tiểu Ca chạy đi không mang theo đèn pin, mà trong đầm lầy thì vô cùng tối tăm, cậu ta đuổi theo như vậy liệu có chuyện gì không? Hay là chúng ta quay về lấy trang bị đi hỗ trợ cậu ấy?”
Tôi thầm nhủ giờ người kia là ai cũng không biết chính xác, lại nghe Phan Tử bên cạnh nói: “Không cần thiết làm như vậy đâu, Tiểu Ca khác chúng ta, tôi tin cậu ấy sẽ xoay xở được, huống hồ chúng ta có đi vào cũng không thấy gì để mà giúp, đến lúc đó không chừng lại phải để cậu ta quay lại cứu mình nữa.”
Tôi chợt nhớ đến bộ dáng của Muộn Du Bình khi hắn đuổi theo người đó, nói thật thì tôi chưa thấy hắn vội vã như thế bao giờ, nghĩ lại thì từ khi tiến vào đây cho tới giờ, Muộn Du Bình như có chút thay đổi, nhưng tôi không thể nói là thay đổi ở chỗ nào.
Chúng tôi đợi ở đây vài phút, cũng không thấy Muộn Du Bình quay lại, trên người ai cũng đầy nước, da lại nổi lên những nốt mụn bóng. Lúc lao vào đầm lầy chúng tôi không để ý tới chuyện này, giờ cảm giác cả người khó chịu vô cùng. Bàn Tử bảo chúng ta không cần phải đứng trong nước chờ như vậy, nên trên phiến đá chờ cũng được, hơn nữa dưới nước còn có rắn, mặc dù rắn sẽ không tấn công người khi ở trong nước nhưng loại rắn này rất quái dị, đứng ở đây nghĩ thể nào cũng vô cùng nguy hiểm.
Hắn không nói thì chúng tôi cũng quên mất chuyện mấy con rắn kia, nửa người chúng tôi giờ ngập trong nước. Bên dưới thì tối đen, không nhìn thấy gì dưới chân mình, nghe thế liền thấy có lý, vội vã gật đầu rồi xoay người đu trở về tảng đá.
Sau khi lên bờ, Bàn Tử lấy khăn phủi nước và bùn bắn trên mặt và toàn thân rồi quay ra xem bốn phía ba lô đầy dấu vết của rắn mào gà. Tôi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, vừa nãy trong đầu cứ loạn hết cả lên hiện tại chỉ cảm thấy lo lắng cho Muộn Du Bình. Hắn lao vào đầm lầy như thế nghĩ lại cũng thấy quá liều đi, không biết có ra khỏi đầm lầy được không, mặt khác lại nghĩ bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra cùng một lúc khiến lòng tôi rất bất an.
Mọi chuyện xảy ra trước khi A Ninh chết, nhưng càng lúc càng có nhiều điều đáng sợ, giờ nhớ lại, bọn rắn mào gà lao đến chỗ chúng tôi khi chúng tôi đang ngủ để làm gì? Đồng thời trong khí đó lại có người xuất hiện trong đầm lầy, chưa tiến vào trong đầm lầy mà đã phát sinh nhiều chuyện rắc rối như vậy hẳn là một điềm xấu. Đầm lầy này khiến cho tôi cảm giác được mùi nguy hiểm không giống với những nơi tôi từng đi qua, tóm lại nơi đây sẽ xảy ra chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, càng nghĩ càng mệt mỏi thật khiến đầu muốn nứt ra.
Chuyện này có lẽ cũng có liên quan tới thái độ bất thường Muộn Du Bình, tuy rằng tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao giờ đây khi ở cạnh hắn, tôi không còn cảm giác yên tâm như trước nữa, ngược lại luôn cảm thấy rất bất an. Lúc này lại ngồi nhớ tới khi ra quyết định theo tới đây, thật sự tôi hối hận muốn chết.
Phan Tử cởi đồ rồi quay ra nhắc tôi, tôi cũng thoát quần áo rồi đem hơ trên lửa, vừa phơi vừa cho thêm chất đốt để ngọn lửa to hơn để nếu Muộn Du Bình trở về sẽ nhìn thấy vị trí của chúng tôi. Bàn Tử độc mồm còn nói đốt lửa ban đêm giống như là chiêu hồn, đừng có đem cô hồn dã quỷ từ trong đầm lầy tới đây, Phan Tử ngay lập tức mắng át đi.
Nhưng Bàn Tử nói thế cũng có lý, hoàn cảnh thế này cũng có điểm giống tế vong thật. Tâm trạng tôi bị ảnh hưởng nên cảm thấy khó chịu vô cùng, liền bật đèn pin tính đi vẽ một chữ thật to, như vậy nhìn xa cũng có thể thấy. Nghĩ là làm, tôi cầm đèn pin đi đến bên cạnh thi thể của A Ninh. Trong đầu tính là vẽ ở trên rìa này là dễ nhìn nhất, vừa tới gần, đột nhiên tôi liền cảm giác có gì đó không đúng. Trong một giây đầu tôi liền choáng váng, thi thể A Ninh đã bốc hơi từ lúc nào, trên rìa đá chỉ còn lại một chiếc túi ngủ trống trơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:16 (GMT+7) |