Tuy cũng nghĩ là mình nghe nhầm hoặc là cái âm thanh này vẫn đang luẩn quẩn trong đầu nhưng tôi vẫn theo phản xạ tự động trở nên cảnh giác, kéo cái khóa quần lại, bật đèn pin lên rồi chiếu lên trên mặt phiến đá kiểm tra. Phiến đá sắp xếp không theo trật tự nào cũng chẳng biết là cấu thành từ chất liệu gì.
Nơi này chủ yếu là đất pha cát, không biết đá này từ đâu chui ra, nhìn thì thấy không cùng loại với những phiến đá khác. Sau phiến đá là khoảng không tối đen, có một chỗ đèn pin không thể chiếu tới. Phải đi qua bên đó nhìn thì không thấy có gì, sau phiến đá là một cái khe hở rất nhỏ, không thể chứa cái gì bên trong được.
Tôi dùng chân đá vào bề mặt vách vài cái, thấy không ổn lắm liền tiếp tục chiếu đèn ra xung quanh trước sau phiến đá, chẳng có gì đáng chú ý, hết thảy mọi thứ đều rất bình thường, trong lòng thầm nghĩ mình có lẽ bị áo giác rồi. Lắc đầu vài cái, tôi bước trở về chỗ đống lửa, A Ninh hỏi tôi bị sao vậy, tôi nói với cô ấy chắc vì thần kinh quá nhạy cảm nên đã nghĩ ngợi lung tung.
Ngồi xuống bên đống lửa sưởi ấm, hai người cùng không nói chuyện gì, tôi tựa đầu ra sau tảng đá định nhắm mắt dưỡng thần một lúc nghĩ nếu có chuyện gì thì sẽ bật dậy ngay. Nhưng do mệt mỏi quá mức nên đầu óc chợt mơ mơ màng màng, cũng không biết là chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã sáng, nhưng chưa tới mức giữa trưa mà giờ mới chỉ là sáng sớm. Lúc này gió đã ngưng hoàn toàn, tôi nghe thấy tiếng Trát Tây, đứng lên thì thấy bọn họ đã vào từ lúc nào, rất nhiều người từ bên ngoài cũng đã vào tới trong này, bốn phía đều đốt lửa dựng trại.
Người Da Trắng đã được đưa vào trong lều cứu chữa, A Ninh vẫn còn ngủ bên trong túi ngủ cạnh tôi, xung quanh ai lấy đều bận rộn. Trên người tôi có hai chiếc chăn, không biết là ai đã đắp lên, tôi đứng dậy vươn vai, ngáp dài một tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía.
Ngay lập tức đập vào mắt là cảnh núi đá bị phong hóa vô cùng kỳ thú, tôi không khỏi có chút sửng sốt trong lòng. Ban ngày trong quỷ thành tầm nhìn rất rộng, độ bao quát so với trong đêm lớn hơn nhiều, khung cảnh cũng trở nên vô cùng kỳ vĩ, núi đá từ trong cát mọc lên đồ sộ như một kim tự tháp đứng sừng sững vây quanh chúng tôi.
Buổi tối hôm qua chỉ nhìn thấy những vách đá nham nhở dưới ánh sáng vàng vọt của đèn hiện ra vô số hình thù kỳ quái, còn giờ thì chúng hoành tráng khó mà dùng lời nào để tả hết. Nơi này chưa hoàn toàn bị gió và cát phong thực, liệu trong một trăm, một vạn năm tới chúng sẽ bị bào mòn tới mức nào nữa?
Tôi ngẩn người trong chốc lát mới lấy lại được tinh thần, chuyển hướng sang nhìn những người xung quanh, bọn họ đang vận chuyển đồ từ bên trong con thuyền đắm ra. Tối hôm qua nhìn lên trên thuyền thấy cao hơn so với bây giờ nhìn nhiều, người ta lấy dây thừng và đinh đóng lại thành một cái dòng dọc có thể dễ dàng di chuyển lên xuống trên đó.
Định chủ Trác Mã cùng con dâu bà ấy đang nấu điểm tâm và trà nóng, bà ta nhìn thấy tôi ngủ dậy thì ra hiệu cho tôi đến ăn cùng. Tôi đi tới xin một cốc trà, cầm thêm cái bánh bao, vừa ăn vừa đi đến chỗ Ô lão Tứ, hỏi bọn họ đang làm cái gì vậy.
Ô lão Tứ nghe nói là người rất có năng lực trong công ty, được Cầu Đức Khảo chính tay tuyển chọn cho chuyến này, hắn ta đối với tôi có cũng có chút thiện cảm, thấy tôi đi đến liền gật gật đầu. Sau đó nói với tôi tình hình thương thế của Người Da Trắng có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ vẫn đang tích cực cứu chữa vết thương trên bụng hắn. Chưa có dấu hiệu gì khả quan, cho nên quan trọng bây giờ là cứu người trước đã, các chuyện khác tính sau.
Bọn họ không nghĩ tới việc tay không trở về, lại thấy con thuyền đắm ở trong khu vực này cũng là một phát hiện kỳ thú nên mang ra mổ xẻ xem bên trong có thu được cái gì có giá trị hay không, có thể đem về làm quà cho công ty. Tôi ngồi bên cạnh hắn ta uống trà, nhìn lên con thuyền đắm trên đỉnh đầu, quả là ghê gớm thật!
Buổi tối không có cảm giác nó to tới mức này, nhìn qua thì thấy nó là một thuyền buôn chính quy, đầu của nó vì vùi trong hình thế đất pha cát lâu ngày nên sụp xuống lộ ra ngoài, toàn bộ phần còn lại vẫn bị vùi sâu bên trong, nhìn nó lơ lửng trong không trung, mấy phiến đá bên dưới như là một cái giá.
Lại cúi đầu xem bọn họ đang rửa cái gì đó lấy ra từ bên trong. Đấy là một đống chum sành bình sứ, không bị sứt mẻ gì, xem ra quá trình thuyền bị đắm diễn ra rất chậm. Trên mặt bình còn có khắc những hoa văn tiêu tiểu cho văn hóa Tây Vực, có cả ký tự, không phải chữ hán.
Tôi hỏi những chữ này có nghĩa là gì, Ô lão Tứ lắc đầu nói không ai biết được. Văn hóa Tây Vực vô cùng đặc biết lại cũng rất thần bí, hơn nữa ghi chép lại không nhiều. Hàng nghìn năm lịch sử của Tây Vực cùng với vô số thành trì cổ đại đều bị sa mạc vùi lấp. Thời kỳ vận chuyển hàng hóa thông thương tấp lập với phương tây nơi đây cũng vẫn là một vùng hoang sơ, dân cư phân bố thưa thớt, hiện tại để nghiên cứu về lịch sử nơi này vô cùng khó khăn.
“Nhưng những bình sứ này có lịch sử rất lâu đời, bình thường chúng ta giao dịch với Tây Vực là buôn bán đồ sứ. Những bình gốm chum sành này hẳn là đang trong thời kỳ phát triển đỉnh cao nhất của nghệ thuật đồ gốm mỹ nghệ, có thể xác định là từ thời nhà Đường. Không biết là Trung Nguyên chuyển tới Tây Vực hay là Tây Vực chuyển tới Ả Rập nữa. Khu vực này hẳn là rất gần với lãnh thổ Tây Lương Nữ Quốc, không biết chúng có quan hệ gì với quốc gia này không” có một người đeo kính bên cạnh tôi nói.
Ô lão Tứ liền gật đầu đồng ý nói: “Tôi cũng cảm thấy có thể thế, cậu xem này” hắn chỉ vào một hoa văn trên bình sứ, đó là một bức tranh minh họa.
“Đây là đồ thờ của Tây Vương Mẫu, quốc gia này thờ một loại linh vật là chim xanh ba đầu. Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng người trong nước đó cũng thờ cúng chúng. Bởi vì lúc ấy Tây Lương Nữ Quốc vẫn là linh hồn của Tây Vực, bởi vì điều này vô cùng thần bí, cho dù quốc gia này đã không còn trong thời kỳ phồn vinh thì vẫn có những truyền thuyết về Tây Vương Mẫu khiến người đời khiếp sợ, đời đời kiếp kiếp sùng bái như thần thánh.”
Tôi đới với những phạm trù này không hề có hứng thú, những điều này thuộc về khảo cổ học, vì thế liền bảo bọn họ dừng lại, hỏi: “Trong bình này chứa cái gì vậy? Có quý báu gì không, nhiều như vậy thì quả là lãng phí?”
Miệng bình đều bị bịt kín bằng một loại bùn phủ lên trên, màu xanh đen, nhìn qua tưởng là bình rượu. Tôi ngửi ngửi có mùi cay cay xộc vào mũi, cảm giác rất quen, hình như đã từng ngửi thấy ở đâu rồi, nhất thời không nhớ ra, nhưng chắc bên trong không phải là chất lỏng.
Tôi hỏi bọn họ sao không mở thử ra xem bên trong có gì? Ô lão Tứ nói không cần thiết phải làm vỡ những vật có giá trị văn hóa như thế này, đợi lát nữa rửa sạch rồi nhìn xem có sứt mẻ chỗ nào không, nếu không thì không cần mở, nếu bên trong có gì quý giá, nhỡ mở ra bị oxy hóa như vậy sẽ thật lãng phí. Tôi liền nở nụ cười, trong lòng nói nếu đây là tam thúc hay Bàn Tử thì chắc đã lập tức đập ra xem vật bên trong rồi.
Nhưng chúng tôi tôn trọng phương pháp làm việc của người khác, tôi ăn xong miếng bánh, uống thêm một ngụm trà, liền nói với bọn họ đi xem xét tình hình quanh đây, nếu có mở bình thì báo tôi một tiếng.
Nói xong liền bước vào trong lều của Người Da Trắng, xem tình hình của hắn thế nào. Vừa đi vào trong lều thì thấy bên trong có vẻ hơi chật, nhìn kỹ mới phát hiện bên cạnh có hai thi thể được bọc trong túi ngủ. Bác sĩ một đêm không ngủ hai mắt thâm quầng, đang đo nhiệt độ cơ thể bên cạnh Người Da Trắng.
Tôi hỏi tình hình hắn thế nào, bác sĩ nói cho tôi nghe qua, tình hình người này rất khó nói, vẫn hay mê sảng, nhưng so với lúc trước thì tình hình có vẻ khả quan hơn rồi, không thở được không phải vì xung quanh bị thiếu không khí mà thực chất liên quan tới những vết thương kỳ quái trên bụng hắn.
Bác sĩ nói rồi cho tôi xem trên hai thi thể còn lại cũng có những vết thương như thế, một người là ở trên ngực, còn người kia là ở trên đùi cạnh sườn, vẫn còn suất huyết, nhưng trên quần áo không có vết trầy xước, không biết làm thế nào lại bị như vậy.
Tôi đi đến bên cạnh Người Da Trắng, nhìn sắc mặt trắng nhợt của hắn, trên trán đầy mồ hôi, nhưng không còn cần tới bình oxy có thể nói đã ổn định được hô hấp. Tôi nhìn thấy môi hắn mấp máy như đang nói cái gì đấy, ghé sát tai lại nghe, nhưng không phải tiếng trung mà là tiếng anh.
“Hắn nói cái gì vậy?” Tôi hỏi bác sĩ.
Tiếng Anh của tôi cũng không được giỏi lắm, bình thường nói chuyện thì còn có thể bập bõm, chứ nghe tiếng nói mê sảng như này thì chịu. Bác sĩ cũng lắc đầu, nói cũng không nghe ra là đang nói gì, tiếng anh của bác sĩ cũng không tốt.
Người Da Trắng luôn miệng lẩm bẩm một câu như vậy, nhưng chúng tôi nghe mãi cũng chẳng hiểu là đang nói về cái gì. Tôi cúi người thêm lần nữa, nghĩ ghé sát tai vào xem có nhận ra cái gì không, nhưng kết quả vẫn thế, cũng đành buông xuôi. Đi ra khỏi lều, nghĩ quay lại chỗ cũ ngủ thêm chút nữa, dẫu sao thì chuyện ở đây cũng không liên quan tới tôi.
Đến chỗ ngủ, nằm xuống cân nhắc một vài chuyện rồi từ từ thiếp đi, không biết ngủ được bao lâu, thì đột nhiên nghe có người gọi tên mình. Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy Ô lão Tứ và rất nhiều người khác đang tụm lại, hắn ta thì nhìn về phía tôi ngoắc ngoắc tay, giống như bên đó vừa xảy ra chuyện gì.
Tôi đứng dậy đi tới phía đó. Vừa tới gần đã ngửi thấy một mùi vô cùng cổ quái xộc ra, nói thối cũng không hẳn là thối, nhưng ngửi thấy thì cổ họng có cảm giác nóng rát, giống như là ngửi thấy mùi acid, vô cùng khó chịu. Tôi che mũi ngó và xem, nhìn thấy bọn họ tìm thấy vài cái bình bị nứt đang chuẩn bị đập, Ô lão Tứ gọi tôi qua xem vật bên trong.
Có mười mấy cái bình đã bị đập vỡ, Ô lão Tứ đang từng bước tưng bước đem thứ bên trong lấy ra xem là vật gì. Đầu tiên tôi nhìn thấy là bùn, tất cả bùn đều có một màu đen, từ trong lớp bùn còn lấy ra một vật có hình cầu nhìn qua thấy vô cùng kinh tởm.
Kỳ quái ở chỗ, tôi thấy bề ngoài của vật đó có bao phủ một lớp lông đen, nhìn rất quái. Một lúc lấy ra mười mấy cái cầu trát đất, không tưởng tượng ra là cái gì, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là quả dưa ngày xưa, giờ teo lại biến thành tảng đá? Đến gần nhìn kỹ, tôi liền cảm giác khó thở.
Tôi phát hiện ra cái hình cầu đầy bùn này thực chất là đầu người, vô số lông màu đen phủ bên ngoài chắc hẳn là tóc mọc ra từ trên những cái đầu này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:16 (GMT+7) |