Gã nấu rượu nồng hậu thiết đãi thêm 1 bữa tiệc nho nhỏ khác, đám người chúng tôi miễn cưỡng ở lại chung vui. Trong bữa ăn này con cóc ghẻ sung sướng uống rượu thả ga, cả khu nhà sàn người người ăn uống nhảy nhót rất vui nhộn. Cả đám người ở Hải Phòng mới lên cũng chung vui nhiệt liệt. Chắc ai nấy đều biết rằng kế hoạch đã thành công mỹ mãn nên vui chơi xả láng. Chỉ có Lý Ma Ma và Geisha ngồi im không tỏ thái độ gì.
Mọi người ca hát, ăn uống, rượu chè bê tha, nói năng lớn lối, lại toàn đàn ông vô hình chung tạo thành 1 tràng hỗn loạn như cái chợ vỡ. Điều này khiến đầu mày bà Lý hơi cau lại, ra chiều không ưa thích lắm. Rõ ràng phong cách của mụ không hợp với những chốn như thế này.
Tôi và Gái Hư thì cảm thấy như vậy thật đông vui, bèn tìm cách chuốc say lão. Tôi chuyển tới ngồi cạnh bên gã nấu rượu, cạn li thân mật, cứ đến cuộc vui lại mời chào lão đôi ba câu. Lão ta liền vui vẻ trả lời, còn thỉnh giáo tôi vài tuyệt chiêu sát gái.
Xưa nay tôi không giấu nghề với ai cả, đều đem những đắc ý trong quá trình hành nghề một lượt trình bày. Lão ta luôn miệng thốt lên “hay quá, hay quá.”
Chẳng là lão ta quan tâm nhất về vấn đề sinh lực vì đã có tuổi mà nhu cầu vẫn còn cao, có điều không khỏe được như trước kia, một phần cũng nhờ uống rượu quý mới khiến lão giữ được phong độ. Đến đây tôi mới vỡ lẽ ra, Lee Phong Lưu – ông vua giường chiếu thường xuyên dùng rượu này ngoài vị ngon còn có lý do khác.
Tôi bèn trao đổi với lão thêm 1 số tuyệt chiêu, mánh khóe khác. Lão ta rất lấy làm tâm đắc, còn đề nghị tôi khi nào lại đem gái lên đây một chuyến, lão sẽ trả công hậu hĩnh. Tôi gật đầu ngay tắp lự.
Lão thấy tôi gật đầu lại khoái quá, nói cười sang sảng thốt lên: “Há há! Cái thằng này, mày giống lão Lee cực!”
Đang vui giữa chừng, nụ cười trên gương mặt tôi tắt ngấm.
Khốn kiếp! Nghề nghiệp tôi đang có là do Lee Phong Lưu truyền cho, điều đó đã ăn sâu vào trong máu rồi. Cứ mỗi khi xã giao với khách là trong người tôi lại xuất hiện 1 phần của Thầy. Kể từ giờ phút này tôi đã quá sợ hãi chuyện ăn chơi gái gú. Nếu muốn đẩy cái bóng của Lee Phong Lưu đi thật xa thì trước tiên phải bỏ nghề môi giới.
Đương trong dòng tâm sự, đột nhiên chiến hữu có gương mặt lưỡi cày của gã nấu rượu vỗ vai tôi: “Chú em sao thế? Say rồi à?”
Tôi gắng gượng cười “rượu hơi nặng.”
Lão già mặt lưỡi cày cười vang “chú em là khách quý nhất ở đây. Anh em ai cũng quý chú hết. Tối nay cứ vui say đi rồi ở lại đây bao lâu cũng được. Uống, uống!”
Tôi mời lão già một li, tiện nhìn sang bên cạnh phát hiện cứ sau mỗi miếng mồi, Con Cóc Ghẻ lại ngó sang Geisha một cái, chắc là lửa dục đang bốc lên tới não. Tình thế này là điều tôi mong muốn nhất, bèn rỉ tai lão vài câu: “Con bé này em từng huấn luyện dạy dỗ một thời gian, ở Làng em là người nắm rõ về nó nhất. Nhưng mà nó hơi chướng, phải kích thích đúng chỗ nó mời chiều anh hết ý được.”
Nghe xong quả nhiên gã nấu rượu thèm thuồng nói: “Lát nữa đi, bây giờ đang tiệc. Lát nữa chú phải chỉ cho anh đấy nhá. Anh biết điểm yếu chỗ nào rồi thì cứ chọc cứ ngoáy vào thôi, hahaha”.
Mẹ kiếp, tôi ghét đôi mắt him híp và điệu cười miệng cóc của lão.
“À mà chú em này, anh hỏi thật nhá.”
“Vâng, anh muốn hỏi gì?”
“Mấy em ở Làng dạy theo đúng bài bản luôn không, cả em này cũng nằm trong số đó luôn à?”
Tôi đáp chắc nịch: “Em này là nhất trong số các em nhất.”
Lão lẩm nhẩm “thế chắc là dâm lắm.”
Gan ruột tôi nóng bừng bừng, trầm giọng nói: “Hẳn là dâm rồi.”
“Thế, em nó có chịu chơi tay ba, tay bốn không? Mấy ông bạn già của anh cũng phê mờ mắt rồi kia kìa. Chú đã huấn luyện em nó chiêu này chưa? Hay phải để anh huấn luyện lại đây?”
Tôi phải kiềm chế lắm để không tọng vô miệng lão mấy đấm. Nếu có cơ hội chắc tôi sẽ giết chết lão vì những câu nói bất kính ngày hôm nay.
Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, nghĩ vậy tôi mới bình thản đáp: “Cái này ở Làng không cho phép vì nhiều lý do. Nhưng con bé đã là vợ anh rồi thì tùy ý anh thôi. Để lát nữa đích thân em bảo ban nó cho.”
Chỉ đợi có thế, Con Cóc Ghẻ vỗ đùi la “đúng ý luôn. Đúng ý luôn. Tối nay anh mời cậu em ở lại nhà anh chơi. Chịu không? Chơi khi nào chán thì về, ở đây anh có mấy con cũng ngon lắm, không bằng được gái Làng nhưng để đổi gió thì ok!”
Ơn giời! Cả buổi tối chỉ chờ lão nói ra câu này thôi. Cuối cùng thì 1 nửa kế hoạch đã trót lọt bây giờ chỉ còn đợi bên phía Lý Ma Ma gật đầu nữa là xong.
Tôi cần Lý Ma Ma đồng tâm đồng ý bảo tôi ở lại, như thế thì kế hoạch mới hoàn toàn không có kẻ hở. Mà tiện nhắc tới Lý Ma Ma mới nhớ, kể từ khi nhận được một cuộc gọi của ai đó. Tôi thấy bà ta cứ lơ đãng đăm chiu, hai hàng lông mày nhăn tít lại. Chắc mẩm có chuyện gì làm cho Già Làng phật ý.
Tôi bèn nhìn sang phía Gái Hư, quả nhiên cô ả đang nhìn tôi cười cười. Nụ cười này là nụ cười đắc thắng. Vậy, tôi biết rằng Gái Hư lại sắp xếp 1 quân cờ thành công!
Thành công như thế nào, hồi sau sẽ rõ. Trước tiên cứ biết rằng tối hôm đó đích thân mụ Lý nói với tôi:
“Con rể cứ ở chỗ này chơi. Mai mốt hãy về Làng. Chuyện nhà mình để bọn nhỏ lo là đủ rồi. Hiếm khi nào ông anh chủ động mời ai lắm đấy nhé. Bây giờ con xin vài cái sừng min chắc anh ấy cũng cho. Haha” – dứt lời, mụ ghé tai tôi thì thầm: “Con giúp Nương ở lại tiếp khách thêm 1 đêm nữa nhé. Ta vẫn chưa yên tâm chuyện con nhỏ kia lắm. Con ở lại đợi người của ta lên cướp gái thì làm nội ứng, giả vờ hoảng sợ không biết chuyện gì xảy ra, như vậy bọn nó mới tin mình được. Hiểu không?”
Tôi gật đầu cái rụp. Đúng là cầu được ước thấy, ông trời giúp đỡ ta rồi.
Câu chuyện tiến triển như thế, tạm thời đúng theo kế hoạch đã định của tôi, Gái Hư và Trang Trắng. Mãi đến lúc lên xe nghe Gái Hư to nhỏ vài câu tôi mới hay, thì ra ở Làng Cung Nữ, Trang Trắng đã bỏ chạy mất dép từ chiều hôm nay.
Chuyện là buổi chiều Trang Trắng đột nhiên có hứng muốn lượn phố phường mua sắm cùng Mai Ka, thế là 2 chị em rủ nhau bát phố. Đến khi vào mua đồ ở 1 shop lớn, Trang Trắng vào trong thử đồ, thử mãi thử mãi không thấy trở ra. Mai Ka biết mình mắc lừa bèn hô hoán to lên, mấy thằng lính lác chạy vào lục lọi cả buổi không tìm được tung tích.
Lý Ma Ma biết chuyện tối sầm mặt mũi, bàn với Gái Hư về sớm để tìm bắt Trang Trắng. Nguyên vì mụ sợ mất thể diện Làng Cung Nữ nên tìm cách để tôi ở lại Lạng Sơn nhằm kéo dài thời gian. Về Lý thì mụ già Làng đã gả Trang Trắng về cho tôi có biết bao nhiêu người làm chứng, mụ muốn giữ sạch mặt mũi thì phải làm mọi cách tìm được Trang Trắng về.
Người khác có thể sẽ cho rằng mình vô can, vợ đứa nào thì đứa đấy tự giữ lấy nhưng Lý Ma Ma sĩ diện cực kỳ cao, chuyện này lại xảy ra ngay trong lãnh thổ của mụ!
Hơn nữa, phải có 1 người ở lại chờ cho bọn người bi mật ụp vào giành gái thì Làng Cung Nữ mới vỗ ngực tự xưng vô can. Vừa hay Gã nấu rượu cũng đích thân mời tôi ở lại đàm đạo.
Từ 3 nguyên nhân thuyết phục trên, Tắc Kè Bông nghiễm nhiên ngồi rung đùi trên nhà sàn khi 2 chiếc xe Làng Cung Nữ lăn bánh trong đêm.
Mà tôi ngẫm kỹ lại mới thấy vụ này còn căng hơn dự tính ban đầu một chút.
Thứ nhất, Trang Trắng trốn đi bằng cách nào? Nếu không có người tiếp ứng ả ta không thể trốn trót lọt như thế, sẽ bị bắt lại ngay. Bao nhiêu năm nay ả ta không cách nào trốn được cớ sao bây giờ lại đi được? Nhưng ai cứu ả? Bất giác tôi lại nhớ tới chi tiết chiếc điện thoại di động của Trang Trắng. Chiếc điện thoại đó do chính tay tôi tuồn vào cho ả vì trong Làng Cung Nữ ả không được phép sử dụng điện thoại. Lúc ban chiều Gái Hư cũng thông qua đường điện thoại thông báo kế hoạch với Trang Trắng. Như vậy Trang Trắng đã liên lạc với ai đó bên ngoài tìm cách tẩu thoát.
Hừ, ả ta ranh ma hơn tôi tưởng, không biết bằng cách bí mật nào đó đã tìm được đồng minh khác. Nghĩ vậy tôi bèn dùng điện thoại nhắn tin cho tình cũ đến nơi an toàn chờ hội ngộ.
Điều tôi băn khoăn thứ 2 là gã dân tộc.
Theo trí nhớ của tôi lão ta là người dân tộc Tày. Người Tày sống rải rác ở vùng núi phía bắc. Tôi còn phát hiện ra 1 điểm lý thú đến rợn người nữa là gã ta và Lý Ma Ma tuy trên đường đi thường trao đổi với nhau, nhưng Lý Ma Ma vẫn luôn giữ 1 khoảng cách nhất định đối với gã dân tộc. Mà đúng hơn, phải là gã ta không dám đến gần mụ Lý mới phải.
Gã ta nói chuyện với mụ Lý hết sức lễ phép lại ra chiều sợ sệt, tôi cho rằng nhiều vùng đồng bào dân tộc cư trú còn lạc hậu, tin vào các điều mê tín dị đoan, mụ Lý vin vào đó để chèn ép bắt lão phải phục tùng mình.
Điều này có lẽ xuất phát từ tín ngưỡng. Vô tình Lý Ma Ma trông giống những gì lưu truyền về một bà chúa nào đó chăng? Tôi từng nghe các tích về bà chúa thượng ngàn, bà cô đôi thượng ngàn… chuyện này dám xảy ra lắm! Hơn nữa “bà” ở đây hẳn là xấu, chứ không tốt đẹp như hai bà chúa nêu trên đâu, cứ nhìn cái mặt lấm lét của gã dân tộc là biết.
Trước khi lên xe, tôi vờ đưa tiễn gã ta, gã gật đầu cười rất tươi nhưng khi tôi chìa tay ra toan bắt tay thì gã lại trù trừ rút lui lên xe. Lúc đó mụ Lý đành phải đánh tiếng giải vây cho gã, rằng người dân tộc cho rằng như vậy không phải phép lịch sự, nên rất kiêng vấn đề này.
Trong lòng tôi hoảng hồn la thầm “vậy là xong rồi. Cuối cùng đã nhớ ra lai lịch của gã dân tộc này!”
Nguyên ông ta là người dân tộc Tày, sống ở một huyện miền núi tỉnh Bắc Giang. Trong bản có nhiều truyền thuyết tâm linh cực kỳ đáng sợ, ngoài ma cà rồng nhát người yếu tim hay bùa yêu huyền thoại còn có ma độc nổi tiếng. Tương truyền những người ‘ma độc’ này biết cách hạ độc rất kỳ bí. Đây là ngón nghề cha truyền con nối, chỉ có những ai sống lâu năm giữa đồng bào mới biết thông tin này, may mắn trước đây tôi từng được ông Công kể cho nhiều chuyện kỳ bí, cảm thấy lý thú nên nhớ mãi đến tận bây giờ. Những người dân tộc này thực chất lương thiện chất phát, nhưng vì dân trí thấp nên dễ bị người ngoài lừa gạt, điển hình là người đàn ông đi theo Lý Ma Ma. Chắc chắn mụ ta đã sai khiến ông ta làm ra chuyện kinh khủng gì đó.
Còn gì khác ngoài hạ độc vào bình rượu.
Nghĩ đến đó tay chân tôi run lẩy bẩy, bà mẹ con đàn bà điên này!!! Chẳng lẽ nó muốn đầu độc chết hết cả đám hay sao???
Nhưng tôi nghiệm lại mới thấy không đúng. Vì mụ Lý cũng uống rượu buổi tối ngày hôm đó, và gã dân tộc không hề đụng vào bình rượu của người khác.
Chỉ có một bình duy nhất gã chạm vào đó là bình rượu quý đào từ dưới đất lên. Gã dân tộc uống sau cùng, đậy nắp sau cùng, như vậy chắc mẩm lão đã bỏ độc vào rượu trong khoảnh khắc đó, chờ đến ngày mai khi bình rượu được đem đến Hà Nội cho Lee Phong Lưu thì… người chết chính là Lee Phong Lưu chứ còn ai!
Ôi trời, vậy là tôi đã hiểu.
“Con mụ già Lý Ma Ma đúng là đáng sợ!”
Thì ra kế hoạch bí mật của mụ là như vậy. Mụ đem hy sinh Vương Phi Làng Cung Nữ để đổi lấy hợp đồng cung cấp rượu và cơ hội tiếp cận chum rượu quý kia thần không biết quỷ không hay. Ngoài ra cũng gian xảo đến mức đưa tôi lên vị trí làm chủ, mục đích muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, vì mụ từ đầu đến cuối chẳng hề đụng đến cái bình đó kia mà. Tiếp theo, nếu tội đổ lên đầu tôi thì cũng không liên can chi đến Làng Cung Nữ, vì Làng đã gả Trang Trắng cho tôi cùng vàng bạc đất đai làm của hồi môn, trên danh nghĩa chúng tôi không còn quan hệ. Bọn họ chỉ cần trở mặt nữa là xong.
Than ôi! Cha mẹ ơi! Tôi có tính đến năm sau cũng không tính ra mấy điểm này! Chuyện này giờ phải làm sao đây? Cho dù là bên phía pháp luật hay luật giang hồ tôi cũng không chối tội được. Tôi sẽ mang án âm mưu giết người, sẽ bị anh em trong nghề gọi là thằng phản bội.
Mở rộng ra nữa, thử tưởng tượng, nếu chai rượu đó không được đưa tới tay Lee Phong Lưu, hoặc Lee Phong Lưu cảm thấy tiếc nuối hay vì 1 dịp đặc biệt nào đó mà đem biếu cho các đảng viên ưu tú của nhà nước. Các ông sếp ở trên nhận được rượu quý rồi bèn cùng nhau nhâm nhi, kết quả chết cả làng.
Công an vào cuộc điều tra Lee Phong Lưu, tên nấu rượu cũng bị liên đới. Sau đó cẩn thận nhìn lại toàn bộ vụ án người ta sẽ thấy sở dĩ trong chai rượu có độc là vì ân oán tình thù yêu hận nhảm nhí của riêng 2 người Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma. Như vậy Lý Ma Ma đứng sau mọi chuyện.
Thế nhưng đó là nguyên nhân sâu xa, còn nguyên nhân trực tiếp bắt nguồn từ gương mặt đẹp của Geisha.
Vậy chẳng phải hồng nhan họa thủy như mọi người vẫn đồn đại đó ư? Chết chóc tù tội cũng từ gái mà ra. Mô tip diễn biến này hết sức quê mùa nhưng quả thực đã tồn tại như thế.
Khi đã thông tỏ mọi chuyện rồi, da gà da vịt tôi nổi hết cả lên, tôi chặt lưỡi quay sang nhìn Bánh Đậu Ngọt. Con bé này ngay từ nhỏ đã bộc lộ phong thái hơn người, nào có ngờ sau này nó dựa vào nhan sắc có thể khiến cho cả miền bắc chịu cảnh gian truân?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/09/2020 07:25 (GMT+7) |