– Hiếu sang đây làm gì? Tưởng không sang nữa rồi.
– Em…
Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi bối rối.
– Hiếu có câu trả lời chưa?
– Rồi!…
– Thế Hiếu nói đi.
Tôi nhìn chị, lừng chừng một lúc, tôi bắt đầu toát mồ hôi, mỗi lần căng thẳng là tôi lại toát mồ hôi.
– Hiếu không nói thì thôi, Bích đi chợ đây.
Tôi vội dơ bó hoa lên che mặt nói to.
– Em yêu chị…. Hiếu yêu Bích nhiều lắm!!!
Tôi càng lúc càng hồi hộp, không biết chị sẽ phản ứng ra sao đây, vẫn chưa thấy chị nói gì, tôi hạ bó hoa xuống nhìn chị, chị liền quay đi, tôi vội cầm lấy tay chị.
– Đó là câu trả lời của Hiếu…
– ….
– Không được đâu, Bích không xứng với Hiếu đâu.
– Bích đừng nói vậy, tại sao lại không xứng, Hiếu không sợ mọi người dị nghị, và cũng không quan tâm đến công việc của Bích…
– …
– Hiếu chỉ biết là Hiếu yêu Bích, Hiếu muốn bên cạnh, quan tâm, chăm sóc, ăn cơm Bích nấu… Hiếu yêu Bích…
Chị quay lại nhìn tôi, vẻ mặt chị lúc đó, tôi không biết nên dùng từ nào để miêu tả, chỉ biết nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi, chị gỡ tay tôi ra.
– Hiếu về đi, Bích không xứng với Hiếu đâu…
Chị quay lưng bước đi, tôi kéo chị lại ôm chặt lấy chị, chị cấu, đấm vào ngực tôi, tôi mặc kệ, tôi cứ ôm chặt lấy chị.
– Hiếu làm gì vậy? Bỏ Bích ra đi.
– Hiếu yêu Bích, Bích hãy đồng ý đi.
– Bỏ ra…
– Bích nói đồng ý làm người yêu Hiếu đi rồi Hiếu bỏ.
Tôi biết làm thế là ép chị nhưng tôi không còn cách ńào khác, chị thôi không hành hạ tôi nữa mà im lặng, tôi cũng im theo luôn, vẫn ôm chị.
– Hiếu bỏ ra đi, Bích cần thời gian suy nghĩ.
Tôi mỉm cười thả chị ra.
– Chiều nay Bích trả lời Hiếu luôn nhé.
Chị lườm tôi, nhìn yêu ứ chịu được, tôi cười cười, chị quay lưng bước đi.
– Ơ đi đâu đấy?
– Đi chợ!
– Đi với!
Tôi chạy theo chị, chị không nói gì, chợ cách phòng chị cũng không xa, tầm ba mươi mét, tôi dơ bó hoa trước mặt chị.
– Nè!
Chị bĩu môi cầm bó hoa, đi chợ cùng chị mà chị coi tôi như người vô hình vậy.
– Đưa đây Hiếu cầm cho.
Chị đưa hết cho tôi hai túi thức ăn, tôi lẽo đẽo đi theo chị về phòng. Nhìn đồng hồ 9h30, tôi ngồi lên giường nghỉ, con gấu bông tôi tặng chị để gọn trên giường, vẫn còn mấy quả bóng bay, chị lôi thức ăn ra làm, tôi cũng phụ chị ra nhặt rau. Đang nhặt mẹ tôi gọi nhắc chơi ở đâu trưa nhớ về sớm ăn cơm hôm nay bạn mẹ đến chơi. Nhặt xong thì chị bỏ cá ra rán, chị cứ im lặng hoài, tôi cũng chả biết nói gì đi ra giường ngồi. Tiếng mỡ lách tách vang lên, tôi đứng dậy tính đi về.
– Em về đây.
– …
Đi ra cửa… Xèo…
– A!!
Tiếng đũa inox rơi leng keng xuống nền nhà, tôi quay lại thấy chị đang ôm tay xuýt xoa, chắc bị mỡ bắn, tôi chạy đến lo lắng.
– Chị có sao không? Phải cẩn thận chứ.
Tôi cầm tay chị thổi thổi, không thấy vết bỏng, tí nữa thì đi toi cánh tay đẹp đẽ, chị gạt tôi ra.
– Hiếu đi về đi.
Rồi lại rán tiếp.
– Để em rán cho.
– Không cần, đi về đi không mẹ lại gọi.
Ặc, chị đang dỗi đấy à, tôi đành đi về nhà, ngồi ăn cơm xong lên phòng ngủ, không biết chị có đồng ý không đây, nhắn tin cho chị, không trả lời, nhớ lại chuyện từ sáng đến giờ, lại nằm cười một mình, thấy sung sướng vì được ôm chị thật chặt, lại nhớ bị chị cấu, tôi vạch ngực ra xem, ôi tím hết ngực, cứ thế này thì chịu sao nổi.
Hai giờ chiều tôi ngủ dậy, má không có nhà, tôi khóa cửa chạy sang phòng chị đợi câu trả lời, sang thì thấy chị đang ôm con gấu ngủ, nhìn yêu yêu. Tôi ngồi xuống nền nhà tựa vào thành giường nghịch bóng bay và điện thoại.
Ba giờ, vẫn ngủ, lần này quay mặt vào trong tường rồi.
Bốn giờ, vẫn ngủ, thôi đi về thôi, tôi đứng dậy định đi về.
– Đi đâu đấy?
Quay mặt lại thấy chị đang nhìn tôi.
– Chị dậy rồi à?
– Dậy từ lâu rồi.
Tôi ngồi xuống giường nhìn chị, chị ngồi dậy, vẫn ôm gấu bông.
– Hiếu có yêu Bích thật lòng?
– Có.
– Nhưng Bích không thể nhận tình cảm của Hiếu được.
– Tại sao lại không? Hiếu không quan tâm Bích làm gì, chỉ cần Bích yêu Hiếu là đủ.
– Bích…
– Hiếu sẽ coi đây là lời đồng ý của Bích, thôi Bích ngủ đi.
– Tại sao Hiếu lại yêu Bích? Bích không tốt, tại sao chứ?
– Vì Hiếu yêu Bích..
– Nếu Bích nói cho Hiếu về quá khứ của Bích, Hiếu có còn yêu Bích nữa không?
– Có, nhưng Hiếu không muốn nghe và không cần biết quá khứ của Bích ra sao. Hiếu chỉ quan tâm con người Bích ở hiện tại.
Tôi trả lời chắc nịch, thực ra tôi cũng sợ mình nghe xong không còn dám yêu chị nữa.
– Bích bị HIV!!! Hiếu có hiểu không hả??
Chị gào lên, nước mắt bắt đầu chảy dàn dụa hai bên má. Tôi choáng váng, như vừa bị hắt gáo nước lạnh vào mặt, lặng im nhìn chị không thốt lên lời, chị thì vẫn khóc.
– Bích đang đùa phải không?
Chị lắc đầu.
– Bích nghĩ rằng Hiếu sẽ quan tâm điều đó sao? Bích ngủ đi, Hiếu về đây.
Tôi đứng dậy đi ra khỏi dãy trọ rồi chạy một mạch về nhà. Tại sao, tại sao chị không nói cho tôi biết từ trước, tại sao, tại sao chị lại làm vậy với tôi. Tim tôi đau nhói, nghĩ đến chị, sao lại có thể như vậy. Tôi úp mặt xuống bồn nước, nước lạnh buốt, tôi đi ra ngồi gục xuống ghế, lòng buồn và nặng trĩu, bây giờ tôi phải làm gì đây, tôi đã quá yêu chị rồi… Suy sụp…
Đêm, tôi thức trắng suy nghĩ, tôi vẫn sẽ yêu chị, HIV thì sao, tôi đã nói không quan tâm điều đó trước mặt chị rồi, tôi sẽ làm như vậy. Śáng hôm sau đi học có bốn tiết nên tôi về sớm, thay quần áo rồi quyết định đi sang phòng chị. Sang đến nơi, chị đang nằm ôm gấu nhưng chưa ngủ, chị nấu cơm xong rồi thì phải, thấy tôi vào chị ngồi dậy. tôi ngồi xuống cạnh chị, cả hai im lặng.
– Bích nấu cơm chưa?
– Rồi.
– Bích có câu trả lời cho lời tỏ tình của Hiếu chưa? Trả lời đồng ý hay không đồng ý thôi nha! Hì!
– …
– Bích nói đi.
– Hôm qua Hiếu không nghe Bích nói gì sao?
Tôi cầm tay chị.
– Hiếu không quan tâm, Bích làm người yêu Hiếu nhé?
Tôi nhìn chị, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng. Chị nhìn tôi rồi gục mặt xuống con gấu.
– Hiếu ngốc lắm!
– Ngốc vì yêu Bích đấy, nên Bích phải làm gì đó đi.
Chị ngẩng mặt lên nhìn ra chỗ khác cười, tôi nhắc lại câu hỏi.
– Bích đồng ý làm người yêu Hiếu nhé?
Chị bất ngờ đánh vào ngực tôi, miệng vẫn cười, vậy là đồng ý rồi. Tôi vui mừng ôm chị, chị vừa cười vừa sụt sịt.
– Ơ kìa! Nín đi! Có người yêu thì phải cười chứ ai lại khóc, xấu xí quá.
Chị lườm xéo tôi, trong ánh mắt của chị, tôi cảm nhận được chị đang hạnh phúc, tôi cũng vậy. Chị tựa đầu vào vai tôi, lúc này tôi đang rất vui, vui vì mình vừa có được người mình yêu. Đang trong giây phút thiêng liêng thì điện thoại tôi reo lên, là má tôi gọi về ăn cơm.
– Hiếu về đi.
– Chán quá..
Chị tiễn tôi ra cổng, thực sự lúc này tôi không muốn về tí nào, muốn bên chị. Về ăn cơm xong tôi lên phòng nhắn tin với chị, chiều lại đi học, chán. Tối về lại không được gặp, không thể nhắn tin, nhớ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu điếm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/04/2018 10:06 (GMT+7) |