Trong một cái trấn nhỏ không tên trên đường ra biên giới Đại Việt – Ai Lao, hơn chục cái xe trâu kéo nặng lặc lè đang quây thành một vòng quanh quán rượu, bên trong, gần trăm người đàn ông đang quây quần chén chú chén anh.
– Anh em! Xong chuyến này nữa thằng Bảy đủ tiền dựng nhà rồi! Chúc mừng nó nào, cạn!
– Cạn!
– Lão mừng cho con gái lão chưa bị nó làm có chửa thì có, mừng cho nó cái đếch gì! KKKK!!
– Địt mẹ mày! Nói thối thế! Con gái nhà tao dù không phải nhà thư hương môn đệ, nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, không có cái thói chửa hoang nhé!
– Mà ông cũng xem xong chuyến này gã nó đi đi thôi.
– Xùy! Đây là chuyện của nhà trai!
– Ấy! Bảy, bố vợ mày nhắc mày kia kìa, kkkk!
– Hìhìhì, con cũng muốn rước em Nụ về lắm, nhưng dựng cái nhà xong cũng chẳng được bao nhiêu. Bố mẹ con già cả rồi, phải có nhà tươm một tí báo hiếu các cụ, các bác ạ!
– Được! Thằng này được đấy! Mày lo cái gì?! Mấy anh em đây mỗi người góp một đồng, vay thêm nhà cậu cả nữa chẳng đủ à?! Hả!?
– Phải phải phải, ông Mão nói chí lý. Cạn!
Cạn!
Cả một khoảng sân rộng râm ran tiếng cười nói, ông chủ quán rượu cười tươi như hoa, hết chạy bên này lại chạy bên kia, mệt bở cả hơi tai, nhưng biết làm sao được, một đoàn vận lương này ghé qua, đủ để cái quán của lão ăn mấy tháng. Mãi mới được ngơi tay, lão chủ quán quệt mồ hôi trên trán, nhìn quanh quất, lẩm bẩm.
– Con mẹ nhà nó chết đâu rồi không biết? Một mình ông chạy mệt quéo cả râu ra!
Bên trong quán rượu, chừng mười người ngồi quanh cái bàn lớn, trong này rượu thơm hơn, đồ ăn cũng thịnh soạng hơn, nhìn là biết những người này thân phận khác với những người ngồi ngoài sân. Ngồi giữa là một thanh niên trẻ có cơ thể cao lớn, gương mặt rắn rỏi, đầy nam tính, gương mặt mới tầm đôi mươi, nhưng ánh mắt toát lên lên vẻ từng trải, chín chắn, người thanh niên không phải ai khác, chính là Lương Côn, con trai lớn của nhà họ Lương. Lời nói cử chỉ của những người xung quanh luôn có ý kính cẩn với anh. Nhìn quanh sân một lượt, Lương Côn nhíu mày.
– Các bác nhắc mấy anh em, đừng say sưa quá, cắt một nửa tối còn canh gác.
– Vâng cậu cả!
Một người lập tức đứng dậy đi ngay.
– Mà có ai thấy thằng Bằng đâu không? Mới thấy quanh quẩn ở đây, giờ lại chạy đâu rồi không biết!
– Hềhềhề! Cậu cả còn lạ gì tính cậu hai nữa, chắc là lại đi hái đóa hoa rừng nào rồi.
Hềhềhềhềhề…
Mấy tiếng cười có chút khả ố cất lên, Lương Côn lộ rõ vẻ mặt không hài lòng.
– Cái thói nói mãi không chừa! Nó chờ tới ngày người ta bắt bỏ rọ mới chịu hay sao?!
– Ầy, với võ nghệ của cậu hai, trừ cậu cả ra ai bắt được chứ!
– Hừmmm…
Lương Côn thở dài đáp lại, thằng em trai này luôn làm anh lo lắng như vậy, cũng may mà nó còn biết thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bằng không, người đến ăn vạ chắc đạp mòn cả bậc cửa nhà họ Lương rồi.
Ngoài rìa trấn, trên một ngọn đồi nhỏ um tùm cây dại, Lương Bằng… đúng là đang hái hoa dại thật, miệng nghêu ngao hát bài gì đó, đôi tay thoăn thoắt đan mấy bông hoa cùng với cỏ thành một vòng hoa.
– Ây dôô… ở đây sao lại có người thế này…
Một giọng nói õng ẹo vang lên từ sau lưng Lương Bằng.
– Ồ, tưởng ai, hóa ra là cô chủ quán. Không dấu gì cô, vừa nãy tôi thấy một con chim lạ sà xuống đây, nên định bụng tìm bắt, không ngờ lên đây lại thấy hoa vàng cỏ xanh thật là mát mắt, gió lại hiu hiu, thế là muốn đánh một giấc. Còn cô, sao lại lên đây thế này?
Người vừa xuất hiện hóa ra chính là vợ của ông chủ quán rượu, tầm 30 tuổi, thân thể đầy đặn, đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Bằng, không ngần ngại bộc lộ sự đa tình, lẳng lơ.
– Anh không biết đấy thôi, thật ra em cũng rất thích chim, đặc biệt là chim lạ, vừa nãy em cũng thấy một con chim lạ rất lớn bay xuống đây, nên mới trèo lên xem thử… thử xem có bắt nó được hay không! Híhíhí…
Người đàn bà vừa cười khanh khách, vừa đong đưa cặp mông tiến lại gần Lương Bằng.
– Hahaha, chim có lẽ bay mất rồi, chỉ có tôi ở đây thôi, cô có muốn bắt hay không?!
– Cái anh này… sao cứ cô cô hoài vậy? Chẳng lẽ người ta già lắm hay sao… Em tên Nụ…
– Ấy, đâu có, cô xem, mấy bông hoa này, đang vì cô mà kém sắc đấy.
Lương Bằng cũng tiến lại gần, đưa vòng hoa ra trước mặt.
– Cứ cô hoài à… gọi em bằng tên không được hay sao… Ay da…
Nụ đang bước tới, bỗng chúi nhào về trước.
– Cẫn thận!
Lương Bằng vội vung tay ra đỡ, Nụ liền nhào cả vào lòng anh.
– Vừa nãy em sợ chết đi được…
Nụ nép sát vào lòng ngực Lương Bằng. Có vẻ như không muốn buông ra. Một tay cô đã luồn vào vạt áo, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Lương Bằng.
– Anh này, vừa dẻo miệng, lại cứng cáp thế này… không biết cái kia… có cứng rắn và dẻo dai hay không…
Giờ này cũng chẳng cần giấu diếm hay đưa đẩy gì nữa, Lương Bằng một tay bóp cặp mông đẫy đà của Nụ, vừa cầm bàn tay cô đặt vào cặc mình.
– Hehehe! Cô em ơi, sao không tự mình kiểm tra đi.
– Híhíhí…
Chớp mắt, Nụ đã kéo tụt dây thắt lưng của Lương Bằng, cái quần không còn gì níu giữ, tụt xuống đất, để lộ ra cái khố trắng, đã cộm lên một cục rõ to.
– Úi chà… Không phải con chim lạ đây sao…
Nụ nhìn vào giữa háng Lương Bằng mà nuốt nước miếng, đôi mắt không dấu nỗi vẽ thèm thuồng.
– Há…
Cởi tụt cái khố ra, Nụ trố mắt trước con cặc hùng dũng, nảy bật lên ngay khi vừa được tự do.
– Thế nào em chủ quán, có bắt được con chim này không nào? Hahaha…
Lương Bằng đứng chống nạnh, kiêu ngạo ưỡn cặc ra trước.
– Ôi cha mẹ ơi… Nó bự gấp đôi buồi lão chồng em!
Nụ nắm cặc Lương Bằng trong hai bàn tay một cách thèm thuồng.
– Nóng quá… Cứng quá… Hà… hà… Um… ùm… ùm…
– Ưg…
Cặc Lương Bằng nhanh chóng biến mất trong miệng người thiếu phụ, cảm giác ấm nóng, ướt át khiến anh rên lên. Nắm lấy đầu cô ta, Lương Bằng bắt đầu nắc vào cái miệng đang chảy nhễu nhão nước miếng.
– Ag… ag… con điếm này, bỏ chồng lên đây bú buồi trai này! Này! Này!
– Um… um… um… Phù! Sướng hết cả miệng!
Nụ không có vẻ gì bất mãn trước hành động và lời nói của Lương Bằng, le cái lưỡi liếm quanh môi đầy thèm khát, cô ta ngước nhìn Lương Bằng với anh mắt đầy dâm đãng.
– Em bỏ nó luôn để theo anh cũng được… Buồi to thế này, địt sướng chết mất… Híhí…
Vạch hai vạt áo ra, Nụ tháo nút buộc yếm trên cổ, cái yếm nâu rơi xuống, bộ ngực thỗn thện, hai núm vú nâu sẫm lộ ra.
– Ôi giời ôi… Nóng quá…
Kẹp cặc Lương Bằng vào hai vú, người đàn bà chu môi xuýt xoa.
– Nhoẹt…
Nhổ một bãi nước miếng vào khe vú, ép hai bầu vú vào với nhau, Nụ bắt đầu lắc lư, sóc nảy cặp vú của mình.
– Xít… oaaa… địt mẹ con điếm này!
Lương Bằng xuýt xoa, hai tay thò xuống bóp hai bầu vú, hông tiếp tục nắc ra nắc vào.
– Ui… Địt vú em đi anh… Vú em sướng quá anh ơi! Úi! Bóp mạnh vào…
– Hừ… hừ… nói anh nghe, bao nhiêu thằng đã địt vào cặp vú dâm đãng này rồi hả?
– Hà… ai… ai mà nhớ được chứ… Úi… sướng… véo núm vú em nữa đi anh… em sướng… A… a… hà… bao nhiêu người qua quán em, hợp mắt là em cho địt hết!
– Ai chà… sao dâm thế hả em?
– Ai bảo thằng chồng em vô dụng quá làm gì! Người thì ốm yếu, buồi thì bé! Buồi anh là cái buồi to nhất em từng thấy đấy… Nhất anh! Híhíhí…
– Em địt nhiều người thế mà nó không nói gì à?!
– Nó biết thế nào được! Em toàn địt khách qua đường, đàn ông trong trấn em chẳng dính vào!
– Khôn thế!
– Hí… Làm đỉ chín phương phải chừa một phương làm vợ chứ anh… Híhíhí… Thôi, em nứng lắm rồi đây này… Địt em nhanh đi… Không lâu quá chồng em nó lại nghi.
– Hàhàhà, thế thì đưa cái đít ra đây!
Nãy giờ Nụ vừa bú cặc Lương Bằng, vừa tự móc lồn mình, bàn tay đã ướt đẫm nước. Vội vàng vén sau váy lên dắt vào thắt lưng, cô ta chống tay vào một thân cây, chổng cặp mông đẫy đà ra sau, đôi chân chàng hảng ra hai bên, cái lồn sũng nước hé mở, nước lồn chảy đầy xung quanh, nhiễu cả xuống cặp đùi trắng.
– Nhanh lên anh ơi… Em chịu hết nổi rồi đây này… Nhanh đút vào đi…
Vừa rên ư ử, Nụ vừa hất hất cặp mông đít như khiêu khích Lương Bằng.
Chát…
– Địt mẹ cặp mông! Anh vừa thấy đã mê rồi!
– Ứ ừ… Mê thì mau địt nó đi anh! Ố… hộ…
Lương Bằng nắm chặt eo Nụ, đâm mạnh, con cặc to lớn chui thun thút vào cái lồn đã được bôi trơn, háng anh dập mạnh vào mông cô ta “Phạch” một cái. Nụ rên lên đầy dâm đãng, há hốc mồm, sặc cả nước miếng vì sướng, không biết tử cung và não của cô ta nối liền với nhau hay cái não cũng là cái lồn, mà khi cây côn thịt kia nện mạnh vào tử cung, Nụ cũng ném mẹ nó mọi thứ ra khỏi đầu, cả khuôn mặt ngây dại đi, môi mấp máy những câu tục tĩu.
– Ôi giời ôi… Buồi anh địt sướng quá anh ơi… Địt! Địt mạnh lên anh ơi… Ớ… hợ hợ…
Lương Bằng chồm về trước, đôi tay đưa ra bóp vặn đôi bồng đảo to như quả bưởi, hông vẫn nhấp liên tọi. Những tiếng “phọp phọp” không ngừng vang lên, nước lồn Nụ bắn tung tóe.
– Hơ… hơ… ơ… sướng… Địt mạnh vào anh ơi…
Hai tay chống vào thân cây, Nụ đẩy mông về sau phụ họa với Lương Bằng, tận hưởng những cú thúc từ con cặc to lớn, cứng ngắc như đâm thẳng vào não.
– Địt mẹ, đách này địt nhiều thằng rồi sao còn chặt thế hả em?
Lương Bằng nói trong hơi thở.
– Híhí… hì… hì… đấy là… do buồi anh to… Ó… họ… Ực!
Lương Bằng túm đuôi tóc Nụ kéo mạnh về sau, cái khăn vấn tóc nụ rơi ra, mái tóc dài xõa tung.
– Ya! Ya! Ya!
Chát… chát… chát…
– Í… hí… hí… hí… Sứ… ớng quá… Đánh đít em nữa đi… Hừ… ứ… hự…
Nắm tóc Nụ như dây cương, Lương Bằng vừa nhấp hông vừa vung tay tét đen đét vào mông Nụ như đang cưỡi ngựa, cặp vú Nụ không bị kìm giữ nảy tưng lên tưng xuống, nếu chúng không dính vào người Nụ, chắc đã bị lực quán tính ném văng xa mấy mét rồi.
– Hừ… hừ… Ư… sướng quá… Em ra, anh ơi… Em ra đây… Ứ… ứ… ứ…
Nụ cắn chặt răng kìm nén tiếng thét sướng khoái trong họng, đôi chân run lẫy bẫy.
Phọt…
Nước từ lồn Nụ bắn phọt ra như người ta đái, Nụ quỳ thụp xuống, ôm lấy thân cây thở hổn hển.
– Ừ… hừ… hừ… sướng chết mất… sướng chết mất…
– Này em yêu! Chưa xong việc cơ mà!
Nụ quay đầu lại, đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi thấy con cặc Lương Bằng vẫn hùng dũng cong vút lên như sừng trâu.
– Cho… cho em nghỉ tí đã! Khỏe thế…
Lương Bằng lắc hông cho con cặc dính đầy nước lồn đập vào mặt Nụ, anh cố ý trây trét thứ dịch ấy lên khắp khuôn mặt cô.
– Há miệng ra nào!
Nụ ngoan ngoãn há to miệng, lè cả lưỡi ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu khấc đang tiến gần vào miệng mình.
– Ọc!
Túm lấy đầu Nụ, Lương Bằng thúc lút cán con cặc vào họng cô.
– A…
Ép chặt đầu Nụ vào hạ bộ, Lương Bằng đê mê tận hưởng cảm giác từng thớ cơ trong họng Nụ run rẩy, chèn ép khúc thịt của mình.
– Ộ… ộ… ộ…
Bị con cặc ép chặt vào cuống họng, bịt kín đường thở, Nụ trợn ngược mắt, cả khuôn mặt dần tím lại.
– A…
– Khụ… khụ… khụ…
Lương Bằng rút cặc ra, kéo theo bao nhiêu là nước miếng, anh lại dùng cặc bôi trét lên mặt lên đầu Nụ. Không quan tâm những thứ nhơ nhớp đang dính khắp mặt mũi, đầu tóc mình, Nụ búng nhẹ vào đầu khấc Lương Bằng.
– Cái thứ quỷ này… muốn địt chết người ta hay sao…
Nụ chủ động ngậm cặc Lương Bằng vào miệng mình, vòng đôi tay ôm cứng lấy mông anh chàng, kéo hông Lương Bằng vào sát mặt mình, cổ họng Nụ co bóp, chạy lên chạy xuống như muốn nuốt chửng con cặc to lớn vào bụng.
Đôi ba lần như vậy nữa, mặt mũi và đầu tóc Nụ dính đầy nước miếng của chính mình, nhìn cặc Lương Bằng cũng dính nước miếng nhoe nhoét, Nụ ngước lên nhìn Lương Bằng với ánh mắt đầy dâm dật.
– Địt tiếp nhé… Lần này anh ra luôn đi…
– Hề hề hề, em muốn anh ra ở đâu nào?
Nụ đứng dậy, ỏn ẻn tựa vào người Lương Bằng, một chân dơ cao, cầm cặc đút vào lồn mình.
– Người ta đút vào đâu thì mình ra ở đấy… Híhíhí…
– Hahahahaha!
– Ối… Ố… hộ…
Lương Bằng cười khoái chí, vòng tay ôm lấy eo Nụ, hất mạnh một cái, nhấc bổng Nụ lên, cùng lúc đâm mạnh cặc vào lồn cô.
– Ố… ố… ố… ố…
Đôi chân Nụ quắp chặt vào người Lương Bằng, cô ngả người ra sau, buông thả thân mình cho người thanh niên lực lưỡng, mỗi lần Lương Bằng thúc cặc, cả người lẫn vú Nụ đều nảy lên rồi rơi xuống, theo đà rơi, cái lồn dâm đãng của Nụ lại dập mạnh vào cặc Lương Bằng. Nụ sướng quên cả đất trời, chỉ biết trợn mắt há miệng rên những tiếng “ô hố, ư hứ” vô nghĩa.
– Hố… ố… em sướng… em ướng… ứ… ra đi anh… Ô… ô… Em ra rồi anh ơi… Ố… hộ… Cho em tinh khí đi anh… A… um… hum…
Gắng gượng chồm về phía Lương Bằng, lưỡi Nụ lè ra, ngoe nguẩy trong không khí, đôi môi hai người tìm đến nhau, hai cái lưỡi xoắn lại, nước miếng Nụ không ngừng trào ra.
– AAAAA!!
– Ú… ú… ú… ú…
Lương Bằng thúc thật mạnh vào lồn Nụ, tinh dịch trẻ trung nóng bỏng bắn tung lồn người đàn bà đã có chồng, Nụ rú lên đầy thỏa mãn, kệ mẹ chồng cô hay những người khác dưới kia có nghe thấy hay không.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: http://truyensex.vip/xuyen-ve-thoi-le/
– Lần đầu tiên em mới được địt sướng thế này đấy! Người đâu mà vừa khỏe, vừa to…
Sau khi tàn cuộc, hai người đã mặc lại quần áo, Nụ ngồi lên một cục đá gần đó, vừa vấn tóc vừa trò chuyện với Lương Bằng, dư âm của cuộc mây mưa vụng trộm vẫn còn vương trên gương mặt hồng nhuận cùng ánh mắt ướt đầy thỏa mãn của cô.
– Lần đầu tiên anh cũng gặp một người vợ như em đấy!
– Lăng loàn lắm phải không anh?
– Không. Ý anh là tuyệt vời ấy!
– Hìhì, dẻo mồm…
– Lúc sáng anh thấy trong nhà hình như còn một người nữa?
– Con trai em đấy.
– À, vậy nó là…
– Là con của chồng em…
Nụ nhìn Lương Bằng bằng ánh mắt bình thản, trong như mặt nước hồ thu, giống như Nụ bây giờ và con đỉ Nụ vừa rồi là hai người khác nhau vậy.
– Em không yêu thương gì chồng em cả, nhưng em thương bố mẹ chồng em, nên dù gì cũng gắng cho hai cụ có thằng cháu chống gậy anh ạ!
Như nhìn thấu vẻ khó hiểu trên mặt Lương Bằng, Nụ mỉm cười, nhìn về quán rượu dưới đồi, nhưng tựa như đang nhìn về nơi nào đó xa xăm.
– Mẹ em mất từ khi em còn bé… năm em lên 7, quân Ai Lao xâm phạm, bố em theo quân triều đình đánh giặc… rồi nằm lại ở đâu đó trong dãy núi kia. Từ ấy bố mẹ chồng em nhận nuôi em. Hai cụ là người tốt, chưa từng ngược đãi, đánh đập em bao giờ. Em nợ hai cụ! 15 tuổi, em cưới chồng em, rồi sinh ra thằng cu. Chồng em là kẻ không ra gì, nhưng em cũng đợi đến khi hai cụ mất, em mới… hì, dính vào rồi thì không dừng được nữa, cảm giác vụng trộm thích thật anh ak!
Nhìn bóng lưng Nụ đi xuống đồi, Lương Bằng cảm thấy sống mũi cay cay, anh nhào tới ôm lấy cô.
– Nỡm ạ… Còn muốn à!? Người ta thấy bây giờ!
Nhẹ đẩy Lương Bằng ra, Nụ nhìn anh cười cười.
– Em kể chuyện cũ cho anh nghe, không phải muốn anh thương hại hay gì, cứ coi như đàn bà mây mưa xong thường hay yếu đuối. Vậy đi!
Một mình trên ngọn đồi lộng gió, Lương Bằng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm đang nảy mầm trong lòng anh, từ trước đến nay, với anh đàn bà là thú săn, vui vẻ qua đường cho thỏa mãn nhu cầu sau những ngày dài trên con đường hộ lương nhọc nhằn, là cảm giác thỏa mãn khi ngủ với vợ người khác, chưa bao giờ anh hỏi chuyện một người, vì sao lại đồng ý vụng trộm với anh, những người phụ nữ qua đường kia, phải chăng ẩn sau họ là những câu chuyện ẩn khuất.
– Mẹ nó!
Lương Bằng buột miệng chửi thề, anh chửi thứ cảm giác lần đầu tiên anh cảm nhận được trong đời, sự trống rỗng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Xuyên về thời Lê |
Tác giả | Long Lee One |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chị dâu em chồng, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 24/06/2022 12:12 (GMT+7) |