– Đó là… Quý Phong!
– Quý Phong Thiên phu trưởng, trước khi Bạch Tiểu Thuần quật khởi thì hắn là tu sĩ Kết Đan duy nhất có khả năng trở thành Vạn phu trưởng. Không biết hắn và Bạch Tiểu Thuần ai sẽ là người trở thành Vạn phu trưởng trước.
Lúc mọi người đang nói chuyện, hào quang biến mất, bên trong là một thân ảnh mặc áo giáp huyết sắc, một thanh niên tóc dài xõa vai hiện ra trước mặt mọi người.
Người này chính là Quý Phong!
Hắn đứng giữa không trung, ngay cả cặp mắt vĩ đại đang hấp thu hồn của Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn sang, ánh mắt Quý Phong đảo qua người Bạch Tiểu Thuần sau đó ánh mắt của hắn mang theo một tia khinh miệt không chút che dấu.
– Chỉ là một dược sư, cho dù tu vi không tầm thường thì có lợi ích gì, Quý Phong ta lập vô số chiến công, dựa vào cái gì mang ta đặt song song với ngươi.
Hắn xem thường Bạch Tiểu Thuần, càng xem thường sử dụng Tụ Hồn Đan, hắn xem ra Bạch Tiểu Thuần chỉ là dược sư, dựa vào chút thủ đoạn nhỏ mới lăn lộn tới địa vị của mình bây giờ, mang hắn so sánh với mình là chuyện vô nghĩa.
Hôm nay hắn vốn không cần đi tế hồn, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, hắn cố ý đến đây, mục đích là muốn chèn ép khí diễm của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng chú ý tới Quý Phong, hắn không quen thuộc đối phương, nếu thật nói gặp mặt thì đây là lần thứ hai mà thôi, lần đầu tiên là năm đó khi hắn mới vừa đến Trường thành, vào lúc hắn đang xem xét chiến công của mình có thể đổi được vật phẩm nào, lúc đó nhìn thấy Quý Phong đang tế hồn, mặc dù ra tay là vạn hồn nhưng khi đó không có Tụ Hồn Đan, có thể bắt được một vạn hồn đã nói rõ Quý Phong không tầm thường.
– Ta không đắc tội hắn mà?
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy khinh miệt trong mắt Quý Phong, hắn càng kinh ngạc, sau khi hiểu ra liền đưa mắt nhìn sang.
Quý Phong lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, hai người nhìn nhau, ý lạnh bạo phát ra ngoài.
Rất nhiều tu sĩ phía dưới phát hiện hai người đang nhìn nhau, lập tức hào quang nhìn sang.
– Hai người bọn họ giằng co!
– Ta vẫn xem trọng Quý Phong Thiên phu trưởng, chiến công của hắn là giết ra từ núi thây biển máu.
– Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần Thiên phu trưởng cũng không phải sao? Không nói chuyện Tụ Hồn Đan, cho dù trận chiến năm đó hắn đã cứu không biết bao nhiêu người.
Vào lúc mọi người nghị luận và đánh cược với nhau phía dưới, Quý Phong cười lạnh, hắn nhắc tay lên, trong tay áo xuất hiện một túi trữ vật, bên trong có mười vạn oan hồn bay ra, mặc dù oan hồn uể oải nhưng trong nháy mắt chúng xuất hiện đã bị cặp mắt vĩ đại trên tháp cao hút đi, thậm chí hào quang trong cặp mắt vĩ đại sáng lên một chút.
– Mười vạn hồn…
– Quý Phong Thiên phu trưởng, không hổ là thiên kiêu của năm đại quân đoàn chúng ta, hắn không sử dụng Tụ Hồn Đan, vừa ra tay là mười vạn oan hồn.
Sau khi ném mười vạn hồn ra ngoài, Quý Phong lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, ý tứ rất rõ ràng, ngươi không phải có hồn sao, như vậy chúng ta đấu đi, xem ai có hồn nhiều hơn!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cảnh này liền cười lạnh, hắn cân nhắc mình ném hồn một mình quá nhàm chán, không nghĩ tới Quý Phong lại đi lên đấu với mình, Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn thích nhất nghiền áp đối thủ như vậy, vì vậy nâng tay phải lên sau đó ném hai mươi hồn cầu ra ngoài.
Oanh, hai mươi hồn cầu nổ tung, hai mươi vạn oan hồn bao phủ bốn phương, oán khí vô cùng kinh người, trong nháy mắt đám oan hồn vừa xuất hiện, cặp mắt vĩ đạo tỏa ra hào quang sáng ngời hấp thu toàn bộ hai mươi vạn oan hồn phía dưới.
Nhìn thấy hồn đã bị hút đi, Bạch Tiểu Thuần dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sang Quý Phong.
Sắc mặt Quý Phong m trầm, hắn xem thường và cười lạnh, hắn lại vung tay phải lên, trong túi trữ vật có mấy chục vạn oan hồn bay ra ngoài, thậm chí hắn không chỉ có một túi trữ, hắn lại lấy một túi trữ vật khác ra khỏi ngực, sau khi mở ra lại có vài chục vạn oan hồn bị cặp mắt vĩ đại trên tháp cao hút di.
Rất nhiều tu sĩ phía dưới phát hiện chuyện này liền kinh hô.
– Trời ạ, Quý Phong Thiên phu trưởng có bao nhiêu oan hồn?
– Hắn làm sao có thể bắt được nhiều như vậy…
Trong lúc mọi người chung quanh giật mình, Bạch Tiểu Thuần có phần không kiên nhẫn, hắn nhìn sang Quý Phong và cất tiếng nói:
– Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu hồn cứ nói ra đi, bằng không lại cầm một túi trữ vật quá phiền toái, ngươi nói số lượng ra đi, ta không bắt được nhiều như vậy xem như ta thua.
Giọng điệu vô cùng cuồng vọng, người bốn phía yên lặng nhìn sang Quý Phong.
– Cuồng vọng tự đại! Nếu ngươi đã tự tìm nhục nhã, Quý mỗ thành toàn ngươi!
Quý Phong hừ lạnh, hắn lại vung tay phải ném một túi trữ vật ra ngoài, trước mặt hắn có chín túi trữ vật như thế.
– Trong đây có tổng cộng hai trăm bảy mươi vạn oan hồn!
Quý Phong ngẩng đầu lên tiếng, ngữ khí xem như bình tĩnh nhưng trong thực chất lại ẩn giấu lãnh ngạo, Bạch Tiểu Thuần nhìn là thấy rõ ràng.
Trong nháy mắt chín túi trữ vật xuất hiện trước mắt mình, tu sĩ bốn phía nghe Quý Phong nói như vậy liền an tĩnh, qua mấy hô hấp sau, trừ những thủ hạ sau lưng Bạch Tiểu Thuần không lên tiếng, người có mặt ở đây liền kinh hô thành tiếng, thần sắc ngu ngơ, lộ càng không dám tin tưởng.
– Hai trăm bảy mươi vạn, trời ạ!
– Quý Phong đại nhân lại có nhiều hồn như thế, số lượng hồn nhiều như vậy có thể so với một lần công thành quy mô nhỏ đấy!
Mọi người nghị luận với nhau, cũng có không ít người truyền âm cho hảo hữu của mình, bảo bọn họ mau chạy tới nơi này xem trò vui.
– Mau tới, Quý Phong đại nhân hiến tế một lần hai trăm bảy mươi vạn oan hồn, việc này trước nay chưa từng có, tới mau đi!
– Nhanh chóng đi tới tháp cao!
Vào lúc người chung quanh khiếp sợ, Quý Phong làm ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, hắn chỉ cười cười, cố làm ra vẻ mặt băn khoăn và nói:
– Hồn của ta không nhiều, cũng hơn hai trăm vạn, Bạch Tiểu Thuần, ngươi thế…
– Đúng là không nhiều, mới hơn hai trăm vạn hồn mà thôi, mưa bụi mà.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đống túi trữ vật kia, hất càm lên, hắn cảm giác mình là cao thủ tuyệt thế đang đấu với một tiểu hài tử mới biết đi, hắn rất hưởng thụ cảm giác này, vì vậy cười to sau đó vung tay lên.
Ba trăm hồn cầu bay ra bên ngoài, sau đó lại ba trăm, bốn trăm… Mọt ngàn hồn cầu xuất hiện trên không trung, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người chung quanh nhìn thấy một ngàn hồn cầu xuất hiện liền sững sờ một lúc, Quý Phong càng kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí có phần không dám tin tưởng, người chung quanh tháp cao an tĩnh lại.
Ở xa xa có từng đạo hào quang đang bay tới gần, sau khi tới gần và nhìn thấy một ngàn hồn cầu, ánh mắt của mọi người như sắp rớt ra ngoài.
– Một… Một ngàn?
– Trời ạ, hẳn là… Hẳn là một ngàn vạn oan hồn, điều này sao có thể?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:59 (GMT+7) |