– Luyện Hồn Sư rất đáng sợ, mỗi người đều là cường giả, bọn họ có thể điều khiển oan hồn, luyện hóa oan hồn, một ít người đặc thù có thể trợ giúp oan hồn mạnh hơn!
Lý Hoành Minh giải thích.
Khi Lý Hoành Minh giải thích hồn tu và Luyện Hồn Sư, người áo bào xám trên lưng ngựa nâng tay phải chỉ thẳng vào tường thành, lập tức mười mấy Hồn Đế to lớn lao thẳng về phía tường thành, cùng lúc đó hung thú chung quanh cũng lao lên.
Cũng không phải tất cả đều ngưng tụ tại nơi này, vẫn tồn tại vô số oan hồn chưa dung hợp vây quanh Hồn Đế, chúng cùng nhau tấn công.
Thậm chí những thổ dân cùng gào thét tiến công tường thành, cũng chỉ có người áo bào xám và bảy tám hồn tu áo đen đứng nguyên tại chỗ nhìn chiến trường.
Chiến tranh lại thăng cấp, tiếng nổ lớn và giết chóc kinh thiên động địa sinh ra, âm thanh giết chóc vang vọng bốn phía, Triệu Thiên Kiêu quan sát chiến trường, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời Lý Hoành Minh nói, đối với Man Hoang, mặc dù hắn hiểu biết không bằng lão binh như Lý Hoành Minh, hắn chỉ muốn chiến đấu và rèn luyện chính mình mà thôi…
Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, ánh mắt nhìn qua người áo bào xám và bảy tám hồn tu, khác với Triệu Thiên Kiêu, Bạch Tiểu Thuần từng tiếp xúc với Man Hoang, bởi vì có qua lại cho nên hắn xem lời Lý Hoành Minh nói là cách giải thích khác.
– Trong Man Hoang, cho dù là oan hồn hay thổ dân đều không phải chúa tể chính thức, chúa tể chân chính là những người bị đuổi vào Man Hoang, tu sinh tự dưỡng… Cũng là nghịch tặc!
– Có lẽ số lượng của những người này lúc trước không nhiều, trải qua bao nhiêu năm sinh sôi nảy nở và tích lũy thực lực nhưng nơi đây quá cằn cỗi, bọn họ chỉ có thể hấp thu hồn nguyên tu hành, cho nên sinh ra hồn tu.
– Về phần Luyện Hồn Sư… Bọn họ là những kẻ nổi bật trong òồn tu, có thể luyện dược, luyện pháp bảo?
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ thật nhiều, Trần Nguyệt San đứng bên cạnh lại lên tiếng.
– Hồn tu đã cường đại như thế, Luyện Hồn Sư lại rất thưa thớt, vì sao bọn chúng còn xuất hiện tại nơi đây, chỉ bằng mấy người kia cũng dám khiêu chiến Trường thành? Bọn chúng không sợ cường giả Tinh Không Đạo Cực Tông ra tay chém giết bọn chúng hay sao?
Vấn dề này không chỉ Trần Nguyệt San khó hiểu, Triệu Thiên Kiêu cũng muốn hỏi, Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Lý Hoành Minh.
Lý Hoành Minh không nói gì, hắn nâng tay cầm một ngọc giản, hắn ra lệnh vào trong, khu vực khác của tường thành đã vận dụng mười mấy pháp khí hình dạng trường cung, trường cung sinh ra chấn động vô cùng khổng lồ, sau đó hơn mười cột sáng bắn ra ngoài.
Những nơi đi qua hư vô vặn vẹo, trực tiếp xuyên thấu thân thể mấy Hồn Đế, đám Hồn Đế kêu la thảm thiết sau đó thân thể sụp đổ, những cột sáng thế như chẻ tre, chúng dễ dàng phá hủy oan hồn đặc thù và đám thổ dân trên đường đi, cuối cùng bay thẳng vào người Luyện Hồn Sư.
Tiếng nổ kinh người, hơn mười cột sáng có thể hủy diệt tu sĩ Nguyên Anh nhưng lúc chạm vào Luyện Hồn Sư, ngay cả những hồn tu chung quanh Luyện Hồn Sư cũng bị hủy diệt, thân thể tan vỡ.
Hiển nhiên bọn họ không tử vong, xuất hiện tại chiến trường không phải thân thể chân thật, mà là một loại pháp thuật chiết xạ ánh sáng.
Trần Nguyệt San sững sờ, ánh mắt Triệu Thiên Kiêu mở to, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không tin vào mắt mình.
– Vào lúc ta mới xuất hiện trong Trường thành, ta cũng có khó hiểu như các ngươi, khi đó không có người nào cho ta biết đáp án, về sau ta dần dần hiểu ra.
Lý Hoành Minh lên tiếng, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiển nhiên đã sớm biết như vậy.
– Ngươi hiểu Man Hoang không?
Lý Hoành Minh nhìn sang Trần Nguyệt San.
– Phạm vi Man Hoang to lớn, còn lớn hơn cả Thông Thiên Hà chúng ta nhiều, ngươi cũng đã biết nơi đây có oan hồn vô biên vô hạn, chúng tích lũy suốt mấy vạn năm, thổ dân vừa ra đời đã có thiên phú thần lực, sau khi thành niên có thể cao hơn ngàn trượng, là cự nhân chân chính.
– Trong Man Hoang có rất nhiều hung thú, ngươi biết rõ không? Man Hoang phải đối mặt không chỉ một mình Tinh Không Đạo Cực Tông chúng ta, mà là… Tất cả tông môn trong lưu vực Thông Thiên Hà!
– Không chỉ chúng ta mới có Thiên Nhân, Bán Thần không phải độc quyền của tu sĩ.
Bạch Tiểu Thuần nghe Lý Hoành Minh nói thế, lại nhìn vào vị trí đám Luyện Hồn Sư vừa đứng, chiến trường vẫn chém giết thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bên ngoài thật đáng sợ.
Vào lúc mọi người đang than thở, Triệu Thiên Kiêu ngửa mặt lên trời cười lớn.
– Nếu Man Hoang quá yếu, có ra ngoài lịch lãm rèn luyện cũng không có ý nghĩa gì, Man Hoang tàng long ngọa hổ, đối với Triệu mỗ mà nói mới có tác dụng! Huống hồ Man Hoang mạnh hơn nữa, có Thiiên Nhân, có Bán Thần nhưng chúng ta có Thiên Tôn!
– Có Thiên Tôn tồn tại, Man Hoang vĩnh viễn chỉ là Man Hoang, vĩnh viễn bị ngăn cản bên ngoài trường thành, đừng mơ tưởng chiếm Thông Thiên Hải!
Khi Triệu Thiên Kiêu nói những lời này, trên người hắn sinh ra chiến ý dạt dào, khí thế mạnh mẽ không gì sánh nổi, Lý Hoành Minh nghe xong cũng cười to.
– Đúng vậy, chúng ta có Thiên Tôn, Man Hoang chỉ có thể bị ngăn cách bên ngoài trường thành, cho dù đánh bao nhiêu năm cũng như thế!
Lý Hoành Minh cười vang, hắn rất tán thành người như Triệu Thiên Kiêu.
Hai người cười to nhìn nhau, Triệu Thiên Kiêu nghiêng đầu nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nội tâm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương.
– Tiểu Thuần, nơi này có quá nhiều oan hồn, nghe Man Hoang mạnh như thế, ngươi có sợ không? Tu hành là chuyện nghịch thiên mà đi, tu sĩ đời ta nên quát tháo phong vân, chỉ có như vậy mới thành tựu Bán Thần đại đạo.
Bạch Tiểu Thuần nghe Lý Hoành Minh cùng Triệu Thiên Kiêu nói chuyện, trên người hắn cũng sinh ra khí thế hào hùng, hắn cảm giác mình không thể e sợ, vì vậy hắn mở to mắt, ngẩng đầu vỗ ngực.
– Ta sợ?
– Ai nói ta sợ, Bạch Tiểu Thuần ta muốn tiêu diệt đám oan hồn nho nhỏ trước mặt quá dễ dàng!
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền nhìn thẳng vào hồn triều vô tận bên ngoài, cũng nhìn chằm chằm vào đám Hồn Đế, vì để chứng minh lời mình nói có sức thuyết phục, muốn người khác biết rõ Bạch Tiểu Thuần không sợ, hắn vỗ túi trữ vật mang ra một viên Ngưng Hồn Đan…
Hắn cầm đan dược trong tay, sắc mặt khinh thường ném ra bên ngoài trường thành.
– Thu cho ta!
Sau khi ném đan dược ra xa, Bạch Tiểu Thuần đứng tại chỗ bấm niệm pháp quyết điểm vào đan được.
Viên đan dược bay ra khỏi trường thành và rơi vào đám oan hồn, không chờ nó rơi xuống đất, ngón tay Bạch Tiểu Thuần điểm vào hư không, đan dược nổ tung!
Trong nháy mắt đan dược nổ tung sinh ra hấp lực vô cùng kinh người, hấp lực không ngừng khuếch tán ra bốn phía, một lỗ đen xuất hiện trong phạm vi mấy trăm trượng ngoài trường thành.
Đám oan hồn đang gào thét ngoài trường thành nằm trong phạm vi mấy trăm trượng của đan dược, chỉ trong nháy mắt chúng bay ngược ra phía sau, các tu sĩ Bác Bì Quân trên tường thành không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:59 (GMT+7) |