Phải biết nơi này là ngọn nguồn Tinh Không Đạo Cực Tông, thiên kiêu rất nhiều, vượt xa trung hạ du, vậy mà khí thế Bạch Tiểu Thuần tạo ra các thiên kiêu đó cũng không thể nào làm được.
Uy lực của Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết hiện ra, không thể đối kháng!
“Đây mới chỉ là Trung Hàn, nếu đến được Thượng Hàn…” Bạch Tiểu Thuần đầy chờmong.
“Phạm vi vạn trượng kết băng, tạo thành Hàn kính, chiết xạ phân thân hàng lâm! Hình ảnh chiết xạ ra đó không phải là Băng Hàn Chi Ảnh, mà là phân thân thật sự!” Bạch Tiểu Thuần rất kích động!
“Chí hàn… đóng băng Thông Thiên Hà trong phạm vi nhất định…” Bạch Tiểu Thuần siết chặt nắm đấm, ánh mắt chờ mong mãnh liệt. Hắn không chấm dứt tu hành, lần này cùng đột phá, không chỉ có Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, mà còn có Bất Tử Cân!
Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn chân trái, cái chân đã được luyện thành, trở thành phần cơ thể mạnh mẽ nhất, cứng rắn nhất của hắn.
Bạch Tiểu Thuần nâng chân trái, đạp mạnh xuống đất.
Mặt đất run rẩy, cát sỏi bay bắn lên ào ào, tạo thành cuồng phong.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa thỏa mãn, hắn kêu to!
“Bất tử cấm!”
Hắn đạp xuống một lần nữa, mặt đất nứt ra chi chít, chỗ hắn đứng sụp luôn xuống, bụi cát tung bay.
Một tiếng sấm sét nổ vang, cả trong Không thành cũng còn nghe thấy, làm không ít người giật mình.
Bạch Tiểu Thuần bị vùi trong cái hố to, cái hố ấy, có hình bàn chân, sâu cả mấy trăm trượng!
Bên trong hố có những sợi tơ màu vàng giăng tỏa khắp nơi, chính là thần thông phong ấn Bất Tử Cấm do Toái Hầu Tỏa và Hám Sơn Chàng kết hợp với nhau!
Phong ấn tất cả!
Dưới đáy hố, Bạch Tiểu Thuần dở khóc dở cười, vất vả bò lên, cả người đầy bụi cát, hắn quên mất đây là sa mạc, đạp một đạp như vậy, cát sụp xuống ngay, mới giây trước còn đắc ý phi phàm, giây tiếp theo đã bị cát đất nhấn chìm, thực là mất mặt.
Hắn leo ra nhìn quanh, thấy không có ai, thì thở phào, chỉnh trang lại quần áo, rồi chạy về khách sạn.
Hắn rời đi không lâu, đã có rất nhiều tu sĩ của Không thành theo hướng gió chạy tới, nhìn cái hố sâu, cả đám hết hồn.
“Nơi đây… Nơi này chính là sa mạc do thuật pháp của Tinh Không Đạo Cực Tông tạo thành!!”
“Sức mạnh bình thường cơ bản không có khả năng phá hư nơi này, nhưng cái hố này… chẳng lẽ có thiên kiêu lừng lẫy nào đó của Thải Hồng Thượng Tinh Không Đạo Cực bảng đi ngang qua nơi đây?”
“Dù Tu sĩ kết đan bình thường cũng không làm được, hẳn là người trong top một ngàn của Tinh Không Đạo Cực bảng!” Đám tu sĩ bàn tán xôn xao, lúc nói tới Tinh không đạo cực bảng, đều vẻ mặt hâm mộ.
Tinh Không Đạo Cực bảng này là bảng xếp hạng những anh tài dưới Nguyên Anh của cả Tinh Không Đạo Cực Tông, cực kỳ quan trọng, người có tên trên bảng, đều là những người có khả năng oanh động cả Đông mạch Tu Chân Giới.
Mọi người còn đang thảo luận, từ xa có một cầu vồng bay nhanh tới, trong cầu vồng là một thanh niên, tướng mạo tuấn lãng, nhưng phong trần mệt mỏi, trong mắt tinh mang sáng ngời, tu vi đã là Trúc Cơ Đại viên mãn tiến lên giả đan!
Theo bộ dạng hắn, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa là có thể cô đọng linh hải trong người, kết thành đan cảnh, bước vào Kết Đan, có lẽ vẫn tồn tại một tí tỷ lệ thất bại, nhưng dựa theo chấn động mạnh mẽ của cơ thể hắn, thì khả năng đó không lớn.
Trên người hắn có một luồng sát khí kinh người, kết hợp với những vết thương đã liền lại khắp người, tạo nên cảm giác “người lạ chớ gần”.
Hắn chính là Tống Khuyết!
Từ lúc chia tay Bạch Tiểu Thuần, hắn liên tục nhận rất nhiều nhiệm vụ, khiến hắn ra ngoài một hơi mất thời gian một năm, nhiều lần cửu tử nhất sinh, nhiều lần dốc sức liều mạng, mới hoàn thành được hơn phân nửa số nhiệm vụ, chỉ còn một số cần phải xuống di tích cung điện dưới đất mới hoàn thành được, điểm cống hiến hắn có hiện giờ đã lên hơn mấy chục vạn.
Thấy nhiệm vụ đều sắp hoàn thành, hắn định trở về, tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cái hố sâu, lập tức bước chân dừng lại, cẩn thận nhìn một chút, cũng rất kinh hãi.
“Có thể tạo được cái hố sâu thế này ở đây, người này không tầm thường… Sớm muộn sẽ có một ngày, Tống Khuyết ta cũng sẽ làm được!” Tống Khuyết đầy quyết tâm.
Lúc Tống Khuyết dừng lại, tu sĩ xung quanh đều cảnh giác nhìn Tống Khuyết, vì trên người hắn sát khí quá nồng, quá âm lãnh, chính là loại quanh năm ở bên ngoài lăn lộn trong sống chết.
Thấy mọi người nhìn mình kiêng kị, Tống Khuyết rất đắc ý và tự ngạo, thấy một năm này của mình thực là đáng giá, mình đã thoát thai hoán cốt, mạnh hẳn hơn trước, chỉ còn cách tiêu chuẩn áo vàng không xa.
“Mấy tên phế vật kia chắc chết đói hết rồi, hừ!” Tống Khuyết lòng hừ lạnh, trong lòng khinh thường, theo hắn, Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài, Trương Đại Bàn đều là phế vật, chỉ có một mình Trần Mạn Dao là hắn nhìn không thấu.
Còn Bạch Tiểu Thuần… vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết nghiến răng, hồi xưa lúc ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên, Bạch Tiểu Thuần đã đè lên đầu hắn, cướp đi Thiên Đạo Trúc Cơ, chuyện này cả đời Tống Khuyết cũng không quên, mỗi lần nhớ tới đều vô cùng đau đớn, sau đó ở Huyết Khê Tông, cũng làm cho hắn hấy muốn điên, chẳng ngờ tới Nghịch Hà Tông, sự không cam lòng càng thêm dữ dội.
“Bạch Tiểu Thuần, Vẫn Kiếm Thâm Uyên ngươi đè lên đầu ta, về Huyết Khê Tông ngươi đè ta lần thứ hai, sang Nghịch Hà Tông là lần thứ ba, mở mồm ngậm miệng toàn gọi ta là Khuyết nhi dài Khuyết nhi cái con khỉ, chờ đó, Tống Khuyết ta trở thành áo vàng, nhất định sẽ đè ngươi gấp mười lần!!” Tống Khuyết hít sâu, đầy cương quyết.
Hắn tin tưởng mình nhất định sẽ làm được.
“Tinh Không Đạo Cực Tông chính là một lần tạo hóa, trước khi đi, lão tổ đã đầy hy vọng ta trở thành Nguyên Anh… ta nhất định sẽ làm được!!” Tống Khuyết vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái lệnh bài màu lam.
Lệnh bài kia không lớn, nhưng đã làm bạn với Tống Khuyết một năm nay, là Tống Khuyết và một tu sĩ Không thành kết bạn, trả khá nhiều tài vật mới đổi được, là lệnh bài của Thiên Không Hội cho phép đi vào di tích.
“Điểm còn thiếu để thành áo vàng đều sẽ nhờ vào hành trình vào di tích lần này để lấy, một chuyến đi này hẳn là sẽ đủ, ta sẽ thành đệ tử áo vàng, phi thăng lên cầu vồng!” Tống Khuyết lòng đầy chờ mong.
Hắn bay thẳng về phía di tích.
Không lâu sau, Tống Khuyết đã nhìn thấy di tích xa xa, cũng nhìn thấy một cái khách sạn quy mô không nhỏ ở ngay lối vào di tích, không biết được dựng lên từ lúc nào.
Tới gần hơn chút, hắn nhìn thấy mấy chục cái chòi hóng mát khổng lồ ở bên ngoài khách sạn, trong có bàn, có hơn trăm tu sĩ ăn mặc giống nhau theo kiểu tiểu nhị, đang vội vội vàng vàng qua lại.
Không ít tu sĩ lui tới, đều thông qua những cái chòi hóng mát này, tiến vào bên trong di tích.
“Không hổ là tổ chức lớn nhất Không thành, sau lưng có Thiên Nhân gia tộc… Thiên Không hội lại xây cả một khách sạn ở đây.” Tống Khuyết rất hâm mộ, chiếm được nơi này, nắm quyền ra vào di tích, Tống Khuyết rất ganh tị với Thiên Không Hội nhưng đành chịu.
“Thu hoạch điểm cống hiến một ngày ở đây chắc còn hơn xa thu nhập cả một năm nay của ta…”
Hắn rời Không thành đã một năm, không biết những thay đổi trong Không thành một năm này, nên lấy lệnh bài của Thiên Không hội ra, thong dong đi tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:59 (GMT+7) |