Tiếng ầm vang chấn động, vô số sợi tơ màu xanh lục bị vỡ tan, nhưng đồng thời một kích chứa phẫn nộ của Hứa Tiểu Sơn cũng bị suy yếu và cản trở một phần.
Đám người xung quanh giật nảy người, nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng kinh hô…
Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh lần lượt từ trong Thi động bay ra, thậm chí có một ít thân ảnh còn đâm thẳng qua đám đất đá, gào thét đầy quỷ dị. Nháy mắt đã xuất hiện, trực tiếp đứng chắn trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Rõ ràng bọn chúng đều là một đám Luyện Thi với bộ dạng khác nhau, trên thân thể mỗi cỗ Luyện Thi đều tản ra sát khí mạnh yếu khác nhau. Điểm chung của bọn chúng, đó là trên người đều mọc ra lông xanh dài!
“Đó là… chết tiệt, đó là Luyện Thi của ta!!! Dạ Táng, ta sẽ giết ngươi!”
“Không có khả năng, Luyện Thi của ta làm sao lại bảo hộ cho Dạ Táng!!!”
“Rốt cuộc đây là làm sao vậy??? Dạ Táng, ngươi muốn chết!!!” Đám người bốn phía lúc này đều cảm thấy như sấm động ầm ầm, vẻ mặt hoàn toàn biến đổi, đồng loạt gào thét. Không ít người lấy ngọc giản điều khiển Luyện Thi ra thử nghiệm, mới trợn mắt há mồm phát hiện Luyện Thi của mình không đáp lại chút nào.
Một màn này khiến sắc mặt Hứa Tiểu Sơn biến đổi, một kích của gã tuy mạnh mẽ, thế nhưng trước mặt Bạch Tiểu Thuần lúc này đã có hơn một trăm cỗ Luyện Thi hoàn toàn ngăn cản lại. Coi như Hứa Tiểu Sơn có ra một kích mạnh mẽ hơn nữa thì cũng khó mà tồn tại lâu hơn được.
Trong tiếng nổ vang này, hơn mấy chục cỗ Luyện Thi bị đánh bật ra. Chấn động của một kích đầy tử vong này tiêu tán, còn lại Bạch Tiểu Thuần ngây ngốc, trợn tròn mắt đứng đó, từ đầu đến cuối cũng không chút động đậy.
Lúc này đám Luyện Thi từ bốn phía trong đống sụp đổ của Động Thi không ngừng leo ra ngoài, nhanh chóng tập trung xung quanh hắn. Dần dần, Luyện Thi vây xung quanh hắn đã lên tới số lượng hơn một ngàn, đồng loạt hướng về phía Hứa Tiểu Sơn mà gào thét.
Đám người xung quanh lúc đầu còn kinh hãi hít sâu vào một hơi, nhưng hiện tại thì chỉ lặng ngắt như tờ. Mỗi đệ tử đều bị một màn đầy quỷ dị vừa rồi dọa cho tê dại cả da đầu, tất cả đều lùi lại, nhìn Bạch Tiểu Thuần kia đang được bảo vệ bởi tầng tầng lớp lớp hơn một ngàn Luyện Thi sát khí ngập trời mà run rẩy cả tâm thần.
Da đầu Hứa Tiểu Sơn như muốn nổ tung, cảm thấy tình cảnh trước mắt thật không thể tưởng tượng được.
Tròng mắt Đại trưởng lão Thi Phong ở cách đó không xa như muốn rớt ra ngoài. Lão phải trải qua bao nhiêu năm tranh đoạt đầy thảm liệt, rốt cuộc mới đoạt được chức vị Đại trưởng lão đến tay, chủ trì Thi Phong gần trăm năm qua, lão tự nhận cả đời này thấy được vô số Luyện Thi, hiểu rất rõ Luyện Thi đấy, thậm chí cho dù là một số tu sĩ Kết Đan cũng chưa chắc so được với chính mình.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy hơn một ngàn Luyện Thi đang bảo vệ lấy Bạch Tiểu Thuần, hơi thở lão có chút dồn dập, ánh mắt lóe sáng ngời.
“Sao hắn làm được như vậy!”
Ngay khi mọi người còn đang chấn động, Bạch Tiểu Thuần cũng suýt khóc.
“Xong, xong rồi, Dưỡng Thi phường bị ta hủy, đám Luyện Thi này không hiểu thế nào lại bảo vệ lấy ta, hiển nhiên là không nghe lời đám chủ nhân lúc đầu của chúng. Ta vậy mà lập tức đã đắc tội với hơn một ngàn đệ tử… đây là muốn bức ta phản tông a… làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”Bạch Tiểu Thuần lo lắng. Nếu lúc này tại Linh Khê Tông, hắn biết đã gây ra đại họa rồi, nhất định sẽ bị hung hăng trách phạt, còn về phần tại Huyết Khê Tông này, Bạch Tiểu Thuần đoán chừng bản thân hẳn phải bị đánh chết tươi.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được sát cơ ẩn hiện sâu trong ánh mắt của đám đệ tử xung quanh. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng rít gào truyền đến từ sau lưng, đám Luyện Thi bốn phía chợt run lên rồi nhanh chóng tách ra thành một lối đi.
Từ trong phế tích của Dưỡng Thi Phường, một thân ảnh cao lớn màu xanh lục tràn ra sát khí nồng đậm đang chậm rãi bước ra. Hai bàn tay thân ảnh này có bộ móng sắc bén như lưỡi dao, làn da màu xanh lục nhìn qua vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn có hai cái răng chuột chìa ra khỏi miệng khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Quan trọng nhất là trên người nó đầy lông xanh, mỗi cọng lông nay đều dài gần như vô hạn, vươn dài ra bốn phía xung quanh, có những cọng nối liền với hơn một ngàn Luyện Thi đang vây quanh Bạch Tiểu Thuần, những cọng còn lại thì tán loạn ra khắp nơi.
Bạch Tiểu Thuần trợn to hai mắt, ngây ngốc đứng đó. Cương thi lông xanh cao lớn này từng bước nhảy đến sau lưng Bạch Tiểu Thuần, rồi đứng yên đó không nhúc nhích, thế nhưng sát khí trên người nó lại như càng thêm cuồn cuộn.
Một màn này lại khiến đám người xung quanh hít vào thêm một hơi lạnh nữa!
“Khống chế, năng lực của Cương thi lông xanh này, lại là khống chế!!!”
“Trời ạ, sao ta lại chưa từng biết đến có loại Cương thi lông xanh như vậy, chưa từng nghe nói đến!”
“Hơn nữa, Cương thi lông xanh này cũng không tầm thường, nhìn qua thì thực lực không tới Trúc cơ, chỉ khoảng Ngưng khí tầng bảy, tầng tám nhưng lại có thể điều khiển được một lượng lớn Cương Thi có thực lực ngang bằng hoặc hơn nó. Đây mới chính là chỗ kinh khủng nhất!”
Hơi thở của Hứa Tiểu Sơn dồn dập, nhìn chằm chằm lấy Cương thi lông xanh này, ánh mắt cũng dần sáng lên. Thế nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, thì một tràng cười dài từ trong miệng Đại trưởng lão Thi Phong cách đó không xa đột nhiên cất lên.
“Tốt, tốt, tốt!” Đại trưởng lão Thi Phong đầy hưng phấn nói ra ba từ Tốt, cả người cũng nhoáng lên. Lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Cương Thi lông xanh trong đám Luyện Thi rồi.
Lão xuất hiện, uy áp trên người tản ra khiến những Cương thi này đều run rẩy, nhưng vẫn cứ gần gừ nhẹ như lúc trước. Đại trưởng lão cũng không thèm để ý, nhìn Cương thi lông xanh không chớp mắt tựa như một báu vật, ánh mắt cũng dần dần đầy kích động.
“Ngươi là Dạ Táng?” Lão quay người nhìn về phía Dạ Táng, ánh mắt như nhìn thấy báu vật càng thể hiện rõ ràng hơn.
“Đệ tử Dạ Táng, bái kiến tiền bối!” Bạch Tiểu Thuần không biết đối phương là ai, vội vàng bày ra dáng vẻ nghiêm túc mà chắp tay cúi đầu.
“Cương thi lông xanh này là do ngươi luyện? Luyện như thế nào?” Đại trưởng lão Thi Phong lập tức truy hỏi.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, vội vàng kể chi tiết sự việc, từ việc bản thân tự luyện chế linh dược khiến Luyện Thi này xuất hiện biến dị, mới tạo thành bộ dáng lúc này, còn nguyên nhân vì sao thì chính hắn cũng không giải thích nổi. Chẳng qua hắn cũng nhanh chóng lạc ấn đan phương ra ngọc giản, rồi cung kính đưa đến trước mặt lão giả này.
Thậm chí sau khi ngẫm nghĩ, hắn thầm thử liên hệ với Cương thi lông xanh thì phát hiện thấy có thể dựa vào ý niệm trong đầu mà điều khiển được nó, cũng suy đoán nguyên nhân do máu huyết của mình trong đan dược. Thế là hắn dứt khoát biểu lộ lòng thành của mình, cũng là mong đối phương có thể giảm nhẹ hình phạt mà đưa cả ngọc giản khống chế Cương thi lông xanh này cho Đại trưởng lão Thi Phong.
Hắn cũng nhận thấy có không ít người không biết lão giả này, nhưng vẫn có một số người nhìn thấy lão giả thì sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng cung kính cúi đầu nên đoán được thân phận lão không tầm thường.
Cầm ngọc giản, Đại trưởng lão Thi Phong nhìn kỹ càng một chút, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. Lão cười ha hả, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần cũng đầy tán thưởng.
“Dạ Táng, lão phu là Đại trưởng lão Thi Phong, ngươi làm tốt, phi thường tốt. Đây chính là một Cương thi hoàn toàn mới, cách thức luyện chế thì cần lão phu trở về nghiên cứu một chút, lần này ngươi đã lập được đại công cho Thi Phong!”
“Chỉ hủy đi Dưỡng Thi Phường thì tính toán gì, hơn nữa ngươi cũng là vô tình, lại không có ai tử vong. Mà coi như ngươi lỡ gây chết người, so với cống hiến này của ngươi cho tông môn cũng không tính là gì!”
“Người đâu, ban thưởng năm ngàn Linh Thạch, ba vạn điểm cống hiến, thông cáo tất cả biết, Linh thạch người này ai dám cướp đi, cũng chính là đối địch với lão phu!” Đại trưởng lão Thi Phong đầy kích động, cười to nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt càng tràn đầy tán thưởng. Rồi lão quay người nhoáng một cái, cuốn theo Cương thi lông xanh đi thẳng về Thi Phong.
“A?” Bạch Tiểu Thuần bối rồi nhìn Đại trưởng lão Thi Phong rời đi, nhìn đám đệ tử xung quanh trừng mắt nhìn mình nhưng chỉ đành cắn răng tản đi, rồi nhìn một Trưởng lão Thi Phong mang theo ánh mắt đầy cổ vũ đưa cho mình năm ngàn Linh thạch, lại kêu mình xuất ngọc giản thân phận ra, ba vạn điểm cống hiến nhanh chóng xuất hiện trên đó.
Thậm chí Hứa Tiểu Sơn bên kia cũng không quản trong lòng cảm thấy thế nào, nhưng gương mặt đầy tươi cười chủ động tiến tới bắt chuyện, trong lời nói còn bóng gió ý tứ muốn Đan phương của hắn. Bạch Tiểu Thuần cũng rất hào phóng, lạc ấn thêm một phần ngọc giản rồi đưa cho gã, dù sao Đan phương này cũng chỉ là Sơ kỳ mà thôi, không có giá trị gì lớn đối với Bạch Tiểu Thuần.
Hứa Tiểu Sơn vui sướng, bèn cho Bạch Tiểu Thuần đánh giá cực cao trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, rồi như nhặt được chí bảo mà vội vàng đi mất.
Bạch Tiểu Thuần nhìn xung quanh dần trở nên trống trải, lại nhìn qua Dưỡng Thi Phường bị mình hủy đi, bèn thở phào một hơi. Hắn đã chuẩn bị hết thảy tâm lý nhận trừng phạt, thế nhưng mọi chuyện lại nghịch chuyển khiến bản thân càng thêm ý thức sâu sắc được, nơi này… quả nhiên khác xa Linh Khê Tông.
“Nơi này thật quá tốt… Bàn tay khổng lồ cùng mạch với ta, tu hành Bất Tử Kim Cương phi phàm, thậm chí ta luyện đan gây nhiều phiền phức như vậy mà tông môn cũng không truy cứu, còn ban thưởng.” Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Trong lòng hắn cũng hiểu được lời của Đại trưởng lão Thi Phong vừa rồi, nếu lần này hắn không luyện ra được Cương Thi trình độ như vậy mà gây đại họa thế này, đoán chừng chết cũng chưa hết tội, đối phương cũng không liếc mắt nhìn qua một lần.
Đại trưởng lão Thi Phong coi trọng, chính là kết quả cuối cùng. Còn về phần quá trình xuất hiện những vấn đề thế nào, lão không thèm để ý tới, cũng không quan tâm người khác cảm nhận như thế nào, lão nhìn vào chính là có hữu dụng hay không mà thôi!
Thực ra Bạch Tiểu Thuần còn có chỗ chưa rõ, suy nghĩ này không chỉ có ở Đại Trưởng lão Thi Phong, mà còn chính là lối suy nghĩ chung của tuyệt đại cao tầng Huyết Khê Tông, thậm chí bọn họ còn cho rằng những đệ tử càng trải qua gian khổ mới càng thể hiện rõ tiềm lực của mình.
Dù sao, căn bản mà nói Huyết Khê Tông, còn được gọi là Mà Tông, coi trọng chính là hiệu quả, là Ma Tâm!
Không phải Một người đắc đạo, gà chó lên trời, mà là Nhất tướng công thành, vạn cốt khô!
Mang theo cảm khái, Bạch Tiểu Thuần bước trên con đường nội bộ tông môn trở về động phủ. Hắn coi như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, chỉ còn chờ những người khác hoàn thành xong đúng khoảng thời gian quy định thì thí luyện Trúc cơ bắt đầu được tiến hành.
Lúc này, sắc trời đã trở muộn, Bạch Tiểu Thuần cứ cắm cúi bước về phía trước. Chợt thấy một nữ tử đang ngồi dưới tấm bia đá cao chừng ba người phía xa, mái tóc dài của nàng bị gió thổi tung bay, y phục của nàng cũng theo đó mà phấp phới, trên người tản ra một vẻ mị lực đặc biệt như được tùy ý cuốn đi theo làn gió.
Nữ tử này đeo một chiếc mặt nạ huyết sắc có một đóa hoa Mai phía trên, nhưng lúc này lại được kéo lên trên trán, để lộ ra ánh mắt tựa như đang có điều phiền muộn sâu kín.
Bạch Tiểu Thuần lập tức nhận ra được thân phận đối phương, là người mà chỉ cần nói đến đã khiến không ít kẻ trong tông môn phải biến sắc, Huyết Mai thiếu chủ.
Bia đá cao gần bằng ba người, có phần rìa ngoài nham nhở tựa như đây chỉ là một vách tường tàn phế không hoàn chỉnh. Cũng chính là nơi mà tất cả đệ tử Huyết Khê Tông đều có thể đến được, đứng trước bức vách tàn phế này để cảm ngộ, nổi danh ngang với Vạn Huyết Nhai, Thánh Đan Tàn Bích!
Nghe nói người có ngộ tính có thể nhìn thấy huyễn ảnh luyện dược trên bức vách này, nếu cảm ngộ dược thì có thể minh ngộ dược đạo. Huyết Khê Tông giành được vật này từ Đan Khê Tông cách đây vạn năm trước, Đan Khê Tông nhiều lần tới chuộc lại nhưng đều không được Huyết Khê Tông đồng ý.
Mặc dù Dược sư tại Huyết Khê Tông cực kỳ thưa thớt, thế nhưng tám ngàn năm trước nhờ vào Tàn Bích này mà xuất hiện được một kỳ tài đan dược, sáng tạo ra một loại thiên địa kỳ dược có tên là Bất Tử Huyết Đan oanh động cả tông môn. Người này có thể thành công là nhờ lĩnh hội được luyện dược chi thuật trong vách Tàn bích này, được đề thăng lên rất cao.
Có điều cũng cực ít người có thể cảm ngộ được Thánh Đan Tàn Bích, Bạch Tiểu Thuần cũng có nghe Dạ Táng giả nói qua, mà bản thân Dạ Táng giả cũng từng đến đây cảm ngộ rất lâu nhưng lại không thu hoạch được gì cả. Lúc này đi ngang qua, Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn về Huyết Mai, đồng thời cũng nhìn Thánh Đan Tàn Bích này vài lần.
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần nhìn qua, Huyết Mai tựa như nhanh chóng phát giác được, đôi mi thanh tú dưới mặt nạ cau lại. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn qua Bạch Tiểu Thuần một lượt, mang theo vẻ lạnh lẽo và cao ngạo, cao cao tại thượng tựa như Tiên Ma cúi đầu nhìn xuống đám sâu kiến, rồi đứng dậy đạp không, hóa thành một đạo cầu vồng huyết quang bay về phía Tổ Phong.
Bị người khác dùng ánh mắt như nhìn sâu kiến đảo qua, Bạch Tiểu Thuần lập tức nổi giận. Hắn cảm thấy Huyết Mai này thật quá kiêu ngạo.
“Có gì đặc biệt hơn người đâu a, Bạch gia gia nhà ngươi còn là Thiên đạo Trúc cơ đây, nếu mà lộ ra, sẽ hù chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, trong lòng thầm lẩm bẩm, hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, đồng thời tay áo nhỏ cũng hất lên.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày Bạch Tiểu Thuần ta trong nháy mắt, khiến cho ngươi tan thành mây khói!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 13:59 (GMT+7) |