Không bao lâu sau, đám người ma giáo lần lượt hạ xuống, quả nhiên mục tiêu là khu xung quanh cái động đá này, lát sau, như có người đốt lửa lên. Sau đó đám người lại cũng bay về phía cái động này. Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi trốn trong động nãy giờ chỉ còn cách trốn sâu vàu trong động. Hai người lúc đó tâm hồn đều treo trên không trung, lúc bấy giờ lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, nếu như bị phát hiện thì họ chẳng có cách nào kháng cự.
Nhưng may mà vì bọn người ma giáo rất nhiều nên dường như không thể ngờ rằng ở chỗ này lại bị người của danh môn chính đạo phát hiện. Trên đường cũng không phải giữ gìn gì, cười nói dạo bước rất tự nhiên, thật may mắn cho hai người bọn họ, nhờ thế mà nhẹ nhàng trốn trong đó an toàn rồi.
Trên đường lúc đi lúc dừng, không dễ dàng gì mới đến được chỗ nào rộng rãi, bọn người ma giáo dừng lại, những người cầm lửa xung quanh có vẻ rất thành thạo tìm xung quanh lấy mấy ổ đá, cắm lửa vào đó, xem chừng có lẽ đây là nơi họ thường xuyên lui tới.
Không gian trong động liền sáng bừng lên. Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi cũng dừng lại, trốn trong bóng tối, nơi mà ánh sáng chưa chiếu đến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trương Tiểu Phàm lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy từ xa bọn người ma giáo tụ tập thành nửa vòng tròn, mỗi người tìm lấy một tảng đá lớn mà ngồi xuống, có một số kẻ phóng khoáng liền ngồi luôn trên mặt đất. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy bọn người ma giáo so với người trong chính đạo quả nhiên khác biệt rất lớn, quái hình quái dạng rất nhiều.
Trương Tiểu Phàm ấn tượng nhất là một khuôn mặt chó rất dài của Dã Cẩu Đạo Nhân, lúc đó đang ngồi ở chính giữa, bên cạnh còn có mấy người lớn tuổi Niên lão đại, Lâm Phong và người phụ nữ diện mạo xinh đẹp mà hắn không biết tên cũng có mặt ở đó. Ngoài ra đứng đằng sau lưng họ còn có một người trẻ tuổi, mặt rất lạ, Trương Tiểu Phàm từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Điền Linh Nhi đột nhiên khẽ thì thầm: “Tiểu Phàm, đệ xem có phải trong đám người ma giáo này dường như có rất nhiều bè phái khác nhau không?”
Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy hơi buồn buồn bên tai, nhưng trong lòng lại là cảm giác đau khổ không thể cắt nghĩa được, không dám nghĩ ngợi nhiều, vẫn nhìn về phía ngoài, gật gật đầu. Đúng như Điền Linh Nhi nói, đám ma giáo bên ngoài ngồi thành nửa vòng tròn. Cùng hướng mặt về một phía có hai ba người gì đó đang ngồi, nhưng những người còn lại đang ngồi tách rõ ràng thàng từng đám khác nhau.
Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một trong ba người ngồi giữa hạ giọng nói: “Mọi người, xin hãy yên lặng” Mọi người lập tức yên lặng, dường như tiếng nói của người này uy quyền rất lớn. Trương Tiểu Phàm cách một đoạn khá xa, nhất thời không phân biệt được lời nói đó là do ai nói ra, bèn nhòai cổ ra nhìn. Chợt cảm thấy y phục bên người sột soạt, hoá ra là Điền Linh Nhi cũng đang vươn đầu nhìn ra xa. Bó đuốc cắm trên tường đá cháy lặng lẽ, thi thoảng phát ra tiếng kêu lép bép.
Một người cao lớn da xanh đen trong số đám người ma giáo bỗng dưng đứng dậy, hướng về một phía sang sảng nói: “Tôn Sử, lần này “QuỷVương Tông” triệu tập chúng tôi đến Hoang Tích hải đảo này, nói là ba nghìn năm một lần xuất thế kì thú Quỳ Ngưu, nhưng cho đến bây giờ, tìm đã lâu như thế rồi mà một sợi lông của nó cũng không tìm thấy, lại còn làm cho bọn người đáng ghét chính đạo chú ý quấy nhiễu không yên. Xin hỏi bây giờ phải thế nào mới tốt đây?”
Trương Tiểu Phàm nhẹ giọng nói với Điền Linh Nhi: “Quỳ Ngưu là cái gì vậy?”
Điền Linh Nhi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng lắc đầu nói: “Tỷ cũng không biết”
Hai người lại hướng về phía đó quan sát, chỉ thấy sau khi người đó khởi đầu, sau đó có rất nhiều người lần lượt phụ hoạ theo. Trong đó có cả dã cẩu đạo nhân, đạo hạnh tuy không cao nhưng tính tình có vẻ như rất nóng tính, cho nên hắn có vẻ lớn tiếng nhất bọn. “Nói rất có lý ‘Quỷ Vương’ ngài ở trên cao, tất nhiên là không biết những chuyện nhỏ như thế này, nhưng nếu bắt chúng ta ở đây hằng ngày phải chịu khổ, đã như thế này ít nhiều thì chúng ta cũng phải trình bày với ngài chứ?”
Lớn nhỏ xung quanh nghe thấy hắn nói vô lễ như vậy, tất cả đều nhíu mày, muốn kéo hắn ngồi xuống, bắt hắn im miệng lại, chớ có nói nhiều. Đúng vào lúc mọi người đang bàn luận rất sôi nổi, đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào của nữ nhi, thanh điệu có chút lạnh lùng, cất lên: “Ngươi thật sự muốn biết nguyên nhân sao?”
Lời nói này vừa cất lên, Trương Tiểu Phàm trong lòng chợt cảm thấy chấn động, người bất giác không kìm được tiến lên vài phân, chỉ nhìn thấy dưới ánh sáng của ngọn đuốc, đối diện với đám người ma giáo, là một người con gái y phục màu xanh, từ từ đứng lên. Không ngờ chính là Bích Dao.
… Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensex.vip/tru-tien/
Tiểu Phàm giật mình khi bất ngờ nhìn thấy Bích Dao. Đám người Ma giáo đang nhốn nháo cũng cùng im bặt khi nàng xuất hiện. Ai ai cũng nhìn Bích Dao với vẻ vì nể kiêng dè. Lòng động đang ồn ào, vì thế chợt trở nên tĩnh lặng khác thường. Một lúc sau mới có một người ho nhẹ rồi cất lời: “Bích Dao cô nương, tiểu nhân có đôi lời muốn giãi bày, có thể được phép chăng?”
Tiểu Phàm chú ý nhìn, thấy đó là một người trẻ tuổi hoàn toàn lạ mặt, đang đứng cùng một chỗ với bọn Niên Lão Đại. Bọn Niên Lão Đại dường như cũng rất ngạc nhiên khi thanh niên lên tiếng. Niên Lão Đại cau mày quay sang thanh niên: “Tiểu Chu, đây đâu phải chỗ cho ngươi nói?”.
Bích Dao nhìn người đó thấy như không quen, mới hỏi Niên Lão Đại: “Huynh đài này là ai vậy?”
Niên Lão Đại vội cười đáp: “Người này Luyện Huyết Đường mới thu nạp, tên là Chu Danh Tài”.
Bích Dao “hừ” một tiếng, nghiêm giọng: “Được rồi, cứ để hắn nói đi!”.
Người gọi là Tiểu Chu ấy lại không hề tỏ ra lúng túng, bước lên ung dung: “Bích Dao cô nương, cô là ái nữ duy nhất của Quỷ Vương, mọi người ai ai cũng đều kính trọng cô. Quỷ Vương triệu chúng tôi đi tìm Quỳ Ngưu, giáo chúng không ai dám không tuân. Chỉ là…”
Hắn dừng lại một lát, điềm tĩnh mỉm cười rồi tiếp lời: “Chỉ là cho đến bây giờ Quỳ Ngưu đâu vẫn chưa thấy mà Chính đạo kéo đến ngày càng đông, nghe nói ngay cả Thất đại thủ toạ của Thanh Vân Môn cũng đã tới những hai người. Mắt thấy nguy cơ trùng trùng, kẻ hèn này không thể không hỏi: Có phải Quỷ Vương Tông triệu giáo chúng đến đây, định lợi dụng Chính đạo tiêu diệt chúng tôi không?”
Nghe những lời này, đám người Ma giáo lại bắt đầu xôn xao. Mấy người ngồi bên Bích Dao đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào thanh niên. Có vẻ những người này đều là cùng một phe với nàng. Nhưng, ngoài nhân số của Quỷ Vương Tông, những giáo đồ khác lại không tỏ ý gì phản đối Chu Danh Tài, thậm chí còn quay sang Bích Dao với vẻ nghi ngờ dò xét, tiếng thì thầm mỗi lúc một nhiều.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, cảm thấy có chút lo lắng cho Bích Dao. Hắn nghĩ thầm: “Người họ Chu kia sao lại có thể thốt ra những lời như vậy? Cùng là người trong giáo sao lại phân phe này nhóm nọ, hay là hàng ngày Quỷ Vương Tông…”
Đang nghĩ ngợi lan man, bỗng Tiểu Phàm giật mình nghe tiếng quát lạnh lùng của Bích Dao: “Tên họ Chu kia, rốt cuộc người là người nào mà dám vào đây đặt điều ly gián?”
Tiểu Chu lại không chút sợ hãi trươc mỹ nhân quyền cao chức trọng này, bình thản mỉm cười: “Tại hạ vốn là một kẻ vô danh tiểu tốt, vì ngưỡng mộ Thánh Giáo nên mới liều mình đầu nhập. Chỉ có điều, hiện nay Chính đạo các phái đang lùng sục khắp nơi quyết tiêu diệt chúng ta. Quỷ Vương Tông vốn là một phái phiệt của Thánh Giáo, vậy mà như không hề quan tâm đến an nguy của giáo đồ chúng tôi. Việc này phải giải thích sao đây?”
Lúc này ngay cả Tiểu Phàm cũng nhận ra, thanh niên họ Chu tuy thái độ thập phần điềm đạm nhưng từng lời từng chữ đều xoáy vào công kích Quỷ Vương Tông. Ý đồ kích động đã rõ ràng nhưng rốt cuộc hắn ta làm vậy có âm mưu gì? Không phải là Luyện Huyết Đường chủ trương xúi giục họ Chu vì bọn Niên Lão Đại đứng cạnh hắn, dáng vẻ như cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tiếng rì rầm của giáo đồ Ma giáo ngày càng lớn lên, ai ai trông cũng kích động ra mặt. Sự nghi ngờ mỗi lúc một dồn vào Bích Dao và những người đứng quanh nàng. Bích Dao cau mày quay sang bàn nhỏ với các nhân sĩ Quỷ Vương Tông. Tiểu Phàm ở xa, chỉ thấy đứng cạnh nàng là một người đàn ông cao lớn. Phía sau người đó là một trung niên nhân, nửa người bị bóng tối trong lòng động che khuất. Dường như người này cố tình giấu mặt. Bích Dao hạ giọng nói nhỏ với cả hai một lát rồi rắn rỏi bước ra.
Tiếng xì xào bàn tán lặng đi, mọi con mắt đổ dồn vào nàng. “Các vị” – giọng Bích Dao cất lên vang vọng trong sơn động – “Quỷ Vương cũng như các vị, đều là đệ tử của Thánh Giáo, cùng tín phụng U Minh Thánh Mẫu, Thiên Sát Minh Vương. Việc phản lại giáo nghĩa, Quỷ Vương quyết không bao giờ làm. Các vị có thể yên tâm.”
Nghe xong những lời này, phần đông giáo đồ Ma giáo đều thở phào nhẹ nhõm. Niên Lão Đại cũng “hà” một hơi rồi bước lại gần Chu Danh Tài hỏi nhỏ: “Tiểu Chu, người đã nói đủ chưa?”
Tiểu Chu ngoảnh lại cười rồi lại cao giọng: “Nếu đúng như vậy thì chúng tại hạ cũng yên tâm rồi. Chỉ có điều là, Bích Dao cô nương, mong cô giải thích rõ về chuyện Quỳ Ngưu. Còn nếu như không có cách nào tìm được vật này thì hãy cho chúng tôi sớm rời khỏi đây, nếu không Quỷ Vương sẽ vô tình hại chết chúng tôi. Bởi Chính đạo các phái đang hàng ngày hàng giờ truy sát…”
Người của Quỷ Vương Tông đều trừng mắt nhìn Tiểu Chu như muốn nói: “Đồ không biết trời cao đất dày, người có biết đã gây ra bao nhiêu phiền phức không hả?” mười mấy người đứng bên cạnh Tiểu Chu lại đồng thanh: “Nói có lý! Đúng lắm! Xin Bích Dao cô nương giải thích cho vài câu!”
Bích Dao giơ cao tay. Đợi đến khi lặng hẳn, nàng mới thôi không nhìn chằm chằm vào Chu Danh Tài, quay sang đám đông giáo đồ, giọng hòa hoãn: “Các vị, nếu người này không hỏi, Quỷ Vương cũng sẽ có lời giải thích cùng các vị. Lần này chúng ta đến Lưu Ba Sơn là để…”
“Ầầầầm!!!!” Cả sơn động đột nhiên rung lên dữ dội. Tiểu Phàm và Linh Nhi đứng tận xa cũng choáng váng lặng người. Giáo chúng Ma giáo hoảng hốt ôm đầu xôn xao, có kẻ thét lên: “Cái gì vậy? Động đất hay sao?”
Ngay tức thì, Ma giáo có câu trả lời, một giọng nói đanh trầm, vang vang như sấm sét bên tai: “Ma giáo đê tiện, mau ra đây chịu chết!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/04/2019 10:03 (GMT+7) |