Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 34

Tru Tiên

Phần 34

Ăn xong bữa cơm tối ngon miệng, đám người Trương Tiểu Phàm tâm ý mãn nguyện quay trở về phòng, Tề Hạo ở tại cửa Tây Uyển nói với mọi người rằng: “Tối nay chúng ta trước ở lại đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đi Không Tang Sơn.”

Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư đồng thanh đáp một tiếng, Lục Tuyết Kỳ không nói tiếng nào, cứ hướng thẳng về phòng của mình mà đi, rồi thì “rầm” một tiếng như tiếng đóng cửa. Tề Hạo trơ người ra, đoạn nhìn bọn Tăng Thư Thư cùng Trương Tiểu Phàm cười khổ một tiếng: “Hai vị sư đệ cũng nên về nghỉ ngơi đi.”

Trương Tiểu Phàm nhìn gương mặt anh tuấn của Tề Hạo, chỉ thấy dưới ánh tà dương dáng dấp tiêu sái không hề thuyên giảm xem ra còn có mấy phần thoát tục, xét lại mình hắn đột nhiên thấy chán nản trong lòng, tinh thần sa sút, miễn cưỡng đôi lời cùng Tăng Thư Thư, không để ý tới Tề Hạo nữa, rồi tự mình quay bước về phòng.

Tăng Thư Thư cười “a a” một tiếng, cùng Tề Hạo chuyện vãng đôi lời rồi hai người chia tay ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Đây là đêm đầu tiên mà Trương Tiểu Phàm rời xa Thanh Vân Sơn trong suốt năm năm qua, không biết sao cứ trằn trọc ngủ không yên. Mãi cho đến nửa đêm hắn mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vừa ngủ thì lại mơ thấy một thân vương đầy máu tanh, gương mặt hung tợn đứng giữa núi thây biển máu, đồng thời từ sâu nơi tâm khảm, một luồng sát ý không biết nguyên do, đùng đùng bộc phát, màu máu đỏ hồng trước mắt hắn phảng phất như biến thành nước suối ngon ngọt, hấp dẫn hắn, mời gọi hắn, khiến hắn nhịn không được mà muốn chém nát hết những gì xung quanh.

“A… !”

Trương Tiểu Phàm giựt mình tỉnh giấc, lật đật ngồi dậy, hơi thở gấp rút, mồ hôi ra đầy mình, mất một lúc lâu sau tâm trạng kích động mãnh liệt của hắn mới từ từ bình phục lại.

Trương Tiểu Phàm thân mình run lẩy bẩy vì sợ, hắn cứ ngồi mãi như thế trong bóng đêm không biết đến bao lâu, tay hắn vô tình sờ trúng thanh thiêu hỏa côn để ở bên gối, một luồng cảm giác băng lạnh liền bao trùm lấy hắn. Giấc mộng này không khác gì các cơn ác mộng mà hắn vẫn nằm mơ thấy trong những năm qua, đều chung một tình cảnh không khác, một kẻ hung ác khát máu ở trong mơ, khiến hắn tự cảm thấy ghê sợ.

Bốn bề vắng lặng, màn đêm bao bọc khắp chung quanh.

Hắn xếp chân lên ngồi ngay ngắn trong bóng đêm, hít thở thật sâu, hai mắt nhắm lại, hai tay khoanh chéo lại ở trước thân.

Đêm đen như một người con gái ôn nhu, nhè nhẹ ôm lấy thân thể hắn, một lớp ánh sáng vàng nhạt khi ẩn khi hiện phát ra từ thân thể Trương Tiểu Phàm. Dưới lớp ánh sáng nhạt nhòa phản chiếu, trên gương mặt hắn, tựa như có nét trang nghiêm không hợp với nét trẻ con của hắn.

Không biết trải qua bao lâu, vòng ánh sáng màu vàng ấy dần dần tan mất, Trương Tiểu Phàm trong đêm đen mở mắt nhìn ra, tâm tính bình hòa. Sau mỗi lần ngồi như thế, hắn đều đặc biệt tưởng nhớ đến vị hòa thượng hiền từ Phổ Trí.

Trương Tiểu Phàm không cảm thấy buồn ngủ nữa, hắn tiến lên mở cửa phòng rồi bước ra ngoài. Các phòng bên đều tối đen, chắc rằng đám người Tề Hạo cũng đã ngủ say rồi.

Hậu viên của Sơn Hải Uyển được xây dựng trong một hoa viên, đông tây nam bắc bốn phương vị đều có bốn đình viện khác nhau. Trương Tiểu Phàm đi ra từ nơi ở của bản thân ở Tây Uyển, rồi đi đến hoa viên nơi chính giữa.

Lúc này đêm đã khuya, ngước lên nhìn trời, lấp lánh đầy sao, một vầng trăng tròn treo nơi góc trời khuya. Gió đêm vi vút, thoang thoảng mang đến một chút hương thơm. Đường mòn quanh co mờ mịt không biết trải dài đến tận đâu. Ven đường, cỏ cây từng bụi xanh um, sắc hoa các loại nở đầy trên đất.

Trương Tiểu Phàm trong lòng chán nản, cứ thuận theo con đường nhỏ mà đi, gió thổi trên mặt mang theo cảm giác mát mẻ.

Trong đêm thanh vắng và cô quạnh như thế này, một chàng thiếu niên lẻ loi bước đi trong hoa viên hiu quạnh, nhớ lại những chuyện đã trải qua.
Bên đường, một đóa hoa nhỏ lay nhẹ theo gió đêm, lóng lánh hạt sương khuya bám đọng trên cánh hoa trắng, lung linh trong suốt, Trương Tiểu Phàm ngừng bước, bất giác ngắm cảnh đó đến si ngốc.

Thoang thoảng u hương từ đâu truyền tới.

Hốt nhiên, một cánh tay ngọc nho nhỏ vươn đến cành hoa, cánh tay ấy phảng phất như từ bóng đen vĩnh hằng mà duỗi ra, đẹp đến não hồn, làm lu mờ cả ánh sáng trăng sao trên trời.

Bẻ đi nhành hoa!

Nơi phút giây đó, trong đầu Trương Tiểu Phàm “oanh” vang lên một tiếng, ánh trăng đầy trời như lu mờ hẳn đi, cả hoa viên như chìm trong bóng đen.

Hắn xoay đầu lại, nhìn ra sau, tràn đầy một ý hận không tên.

Một thiếu nữ trẻ tuổi mình bận áo màu xanh biếc, đang đứng tại đó, toàn thân như thu hút hết ánh sáng nơi trời cao, nàng nhè nhẹ đưa nhành hoa lên mũi, ngửi một hơi thật sâu.

Trương Tiểu Phàm run lên một cái khi nhận ra đó là thiếu nữ xinh đẹp đã tranh luận về chuyện mị ngư trong buổi cơm tối vừa qua, cô ta vẫn bận bộ đồ màu xanh nước biển, ở dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, đẹp không thể bì, như là một nàng tiên lạc bước.

Thiếu nữ nọ cầm đóa hoa vừa hái cứ để ngay mũi, hít ngửi thật sâu, trên mặt lộ vẻ nhớ nhung say đắm, nét đẹp khiến cho người ta phải mê hồn lạc vía. Đóa hoa kia như hấp thụ thêm nét rực rỡ khi kề bên gương mặt kiều mị của nàng.

Chỉ là tận nơi đáy lòng của Trương Tiểu Phàm, một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng cháy, hắn cau đôi mày lại: “Đoá hoa đó nở nhìn đẹp như vậy sao cô lại nỡ ngắt nó đi?”

Thiếu nữ áo xanh nọ lưu chuyển ánh mắt mềm mại như nước liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt: “Ta hái đi đóa hoa này thì đó là phúc đức của nó, đóa hoa này phải có duyên tu ba kiếp mới được ta ngửi hương thơm, ngươi là người trần tục thì làm thế nào biết được?”

Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, bình sanh mới nghe một chuyện hoang đường như vậy, chỉ lắc đầu bảo: “Đóa hoa này bị cô hái đi thì đâu còn sinh mạng nữa, làm sao mà cao hứng được chứ?”

Thiếu nữ áo xanh nọ ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nói: “Ngươi không phải là hoa thì làm sao biết hoa không cao hứng?”

Trương Tiểu Phàm nghe lời ngang bướng của thiếu nữ nọ thì trong lòng không ưa, đáp: “Cô cũng không phải là hoa, làm sao biết là hoa nhi cao hứng chứ? Nói không chừng đóa hoa này đang đau khổ, đây chỉ là…. A, cô nhìn kìa, có giọt nước trên cành hoa, không phải là đau quá mà rơi lệ sao?”

Thiếu nữ áo xanh nọ trơ người ra một lúc rồi cười khúc khích, nhìn nàng như muôn hoa đua nở, đẹp đến mê người, khiến Trương Tiểu Phàm nhìn đến ngây dại.

“Hoa lệ?… Khách khách, hoa lệ, ta lần đầu tiên trong đời mới nghe thấy một người đem hạt sương đọng trên hoa nói thành nước mắt của hoa, cười chết ta được…”

Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời, nhìn thiếu nữ nọ cười đến cong cả lưng mà thấy nóng trên mặt, hỏi lớn: “Này, này, làm sao rồi?”

Không biết thiếu nữ nọ có nghe lời nói của hắn không mà tiếng cười như lớn hơn, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp hoa viên yên vắng lặng lẽ làm cho nó ấm cúng hơn.

Trương Tiểu Phàm nổi giận không xong lại không nghĩ ra được lời gì để mở miệng, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ nọ chỉ còn nước trút giận lên đất, giậm chân xoay mình bước đi.

Đi hơn hai bước thì đột nhiên nghe thiếu nữ phía sau nín cười mà kêu gọi mình, trong lời kêu có mấy phần tiếu ý: “Ê, ngươi đợi một chút.”

Trương Tiểu Phàm tâm tình vốn an hòa khi bước ra hoa viên nhưng từ lúc chạm mặt thiếu nữ nọ thì tâm tình phiền muộn, nay nghe cô ta gọi mình, trong lòng lại thêm phiền não, không nhịn được quay đầu đáp: “Ta không phải tên Ê, cô kêu ai vậy?”

Thiếu nữ nọ hơi run lên một chút, nét cười trên mặt liền thu lại, quét mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt phảng phất đôi phần lạnh lẽo, tựa hồ như dò xét hắn. Một lúc sau, cô ta như nghĩ ngợi xong điều gì, tuy nhiên vẫn không khôi phục lại nét mặt tươi cười rạng rỡ lúc trước, cất giọng ôn hòa hỏi: “Ơ, ngươi tên gọi là gì?”

Trương Tiểu Phàm thuận miệng đáp: “Ta tên… …” rồi lấp bấp thấp giọng hỏi: “Ta sao phải nói cho cô biết chứ?”

Gương mặt thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên nghiêm lại, nhìn tựa hồ như muốn nổi giận, nàng nhìn nét ương ngạnh của Trương Tiểu Phàm giống như một đứa bé trai đang giận lẫy, nhịn không được liền bật cười khúc khích.

Sắc khí nặng nề trên gương mặt nàng như theo tiếng cười đó mà tan biến đi mất, trăng sáng trên cao, hương thơm đầy vườn, trên mặt thiếu nữ nọ tràn đầy tiếu ý, hình như cũng biết vậy là không phải nên nàng lắc đầu ráng nín cười nhưng chung quy vẫn nhịn không nổi.

Nét ngây thơ ngày xưa, trong đêm nay như phảng phất sống lại ở trước mắt.

Ánh trăng như nước, nhè nhẹ trải dài trên đầu vai và bên mặt nàng, óng ánh vẻ đẹp rung động hồn người.

Trương Tiểu Phàm không biết vì sao mà nhìn đến mê mẩn cả người ra.

Thiếu nữ nọ cười xong một trận thì phát hiện Trương Tiểu Phàm nhìn mình chòng chọc, hứ một tiếng, không những không đỏ mặt như những thiếu nữ khác mà còn thẳng thắng hỏi rằng: “Ta nhìn có đẹp không?”

Trương Tiểu Phàm bị thiếu nữ nọ hỏi thẳng như vậy thì giật mình lúng ta lúng túng, y như kẻ trộm nhất thời bị người ta bắt gặp, bên trong ánh mắt nhu hoà của nàng khiến hắn có cảm giác không thể trốn tránh: “Ta…… Cô……. Ách (tiếng nấc), cô, đẹp lắm!”

Lời rời khỏi miệng, Trương Tiểu Phàm thấy mình ngây dại ra, trong lòng lại cảm thấy có một tư vị kỳ lạ không nói nên lời, thiếu nữ nọ như không để ý đến hắn, miệng hơi mỉm cười: “Ta cũng nghĩ vậy, từ nhỏ tới lớn, ai cũng bảo ta thế, đàn ông các người đó, toàn là cá mè một lứa.”

Cô ta trông còn trẻ như vậy nhưng qua lời nói, nghe ra tựa hồ như đã từng trải qua tang thương trong đời. Trương Tiểu Phàm lại thấy bực bội, đang tính phản bác nhưng vô ý nhìn qua, thấy nàng, mắt trong, răng trắng, một mình trong ánh trăng, thấp thoáng có mấy phần quen thuộc. Hắn tức thì liên tưởng đến tình cảnh trên núi Thanh Vân, bên bờ đầm trong xanh, như chính mắt trông thấy thân ảnh mỹ lệ của sư tỷ hắn, một khắc thời gian đó, hắn đột nhiên mất hết hứng thú, không cách chi lấy lại tinh thần, thoáng nhìn thiếu nữ nọ, cúi đầu thở dài, không nói một lời, quay người bước đi.

“Ê…” bước được mấy bước thì nghe có tiếng kêu vọng lại ở phía sau, Trương Tiểu Phàm cau mày quay lại, nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ.

Nàng nheo nheo mắt, đôi vành môi ươn ướt hơi mím lại, bộ dạng như suy nghĩ điều gì, cả không gian bỗng yên lặng hẳn đi.

“Ngươi tên gọi là gì thế?” nàng lập lại câu hỏi khi nãy, ánh mắt phản chiếu hình bóng hắn.

Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên lùi bước, mọi bực bội đều tiêu tán trong phút giây, hình như trước mặt nàng hắn không cách nào mà giận được. Hắn không dám nhìn vào ánh mắt nhu hòa ấy, bản thân thấy có điều bất ổn xen lẫn chút khiếp nhược, nói gọn một câu: “Trương Tiểu Phàm.”

Sau đó liền nhanh bước lùi ra sau mà đi, có mấy phần giống như là đang chạy trốn ai đó.

Hắn cúi đầu rộng bước mà đi, bước đến khúc quanh của con đường mòn thì thình lình phát hiện một bóng đen nơi tối tăm của khu vườn, nếu như không đến gần thì chẳng tài nào phát hiện được.

Hắn xém chút là không dừng lại kịp, cũng may là thân thể phản ứng nhanh nhẹn nên không đụng vào người nọ. Trong bóng tối trước mặt hắn liền xuất hiện một đôi mắt sáng, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.

Cự ly hai người quá gần nhau, Trương Tiểu Phàm thất kinh kêu lên một tiếng rồi bước lui một bước, nhìn rõ lại thì ra đó là nữ lang bịt mặt ngồi bên thiếu nữ áo xanh trong buổi cơm tối vừa qua. Lúc này nàng vẫn che mặt bằng tấm mạng mỏng song trên người đang bận quần áo màu đen, trong đêm tối thế này nhìn tựa như một u linh.

Trương Tiểu Phàm định thần lại, hít thở điều hòa, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không biết là hương thơm gì ở trong vườn, chỉ phát ra từ khi đứng gần nữ lang nọ….

Tim hắn đập loạn, cảm giác rằng hắn rời phòng đêm nay là hoàn toàn sai lầm, tức thời hàm hồ nói: “Xin lỗi.” rồi vòng qua người nữ lang che mặt mà đi về hướng phòng mình ở.

Từ đầu đến cuối, nữ lang che mặt đó không nói qua một câu nào, chỉ đứng im lìm một chỗ, nhìn chàng trai trẻ ấy. Khi Trương Tiểu Phàm bước qua đằng sau lưng nàng thì nàng mới từ từ xoay người lại nhìn thân ảnh hắn dần rời xa.

Một hồi sau, bóng hình nàng tựa như hòa nhập hẳn làm một vào bóng tối nơi hoa viên, nàng mới xoay người lại, hướng về phía trước hoa viên mà đi. Nàng nhanh chóng nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nơi tay còn cầm nhành hoa mới hái hồi nãy.

Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: “U di, dì về rồi à.”

Nữ lang che mặt nhìn đóa hoa trong tay nàng áo xanh, khăn che mặt hơi động, nhìn lại thì nàng đang gật gật đầu nói: “Bốn người nọ là Thanh Vân môn hạ.” Âm thanh nàng lan truyền trong hoa viên, nghe nhẹ nhàng mà xa xôi, phảng phất đôi phần quỷ khí. “Đứng đầu là Tề Hạo, thuộc chi phái Long Thủ Phong, ba người còn lại chưa từng gặp qua, nhìn thấy chỉ là lớp đệ tử trẻ tuổi, không biết danh tính.”

Thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói: “Con biết, người mới vừa đi khỏi đó kêu là Trương Tiểu Phàm, tên thật quê mùa.”

Nữ lang che mặt liếc nhìn nàng rồi nhàn nhạt bảo: “Bích Dao, lâu rồi không thấy con thưởng hoa.”

Thiếu nữ áo xanh, kêu là Bích Dao, hơi run thân mình, chỉ một lát, trên gương mặt đẹp đẽ của nàng lại lộ ra nét cười, đáp: “Vâng ạ, u di, lâu lắm rồi.”

Nàng nâng nhành hoa lên, nhìn chăm chú. Sau đó dưới ánh mắt chú thị của nữ lang che mặt, nàng cười cười, nắm chặt tay lại, bóp đóa hoa đẹp đẽ kia đến nát vụn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 27/04/2019 10:03 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 8
Thực lực hai người này đều rất mạnh. Ngẩng đầu nhìn vào hai người giao thủ trên bầu trời, trong lòng Lục Thiếu Du rung động. Thực lực của hắn tuy rằng vẫn đang không ngừng tiến bộ, thế nhưng so với mấy người này rõ ràng vẫn vô cùng yếu, hắn vẫn còn kém qua xa. Thanh Hỏa lão quỷ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 44
Hôm sau, trong mật địa Thiên giới, tin tức Lục Kinh Vân chỉ dùng một chiêu đánh bại Ma Tước Thái Minh thế giới, chấn vỡ nguyên đan của hắn đã giống như cuồng phong thổi quét khắp cả mật địa. Tin tức này truyền ra làm mọi người thật trút giận, lại khiếp sợ thực lực của Lục Kinh Vân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 26
Thứ hai, Giang Nam lần lượt bước vào dòng sông thời gian, nhìn vũ trụ sinh diệt, thời đại biến thiên, đã đứng trên độ cao siêu nhiên nhìn các thời đại. Chờ đạo tâm tăng lên, Giang Nam sẽ vượt qua những gì Thiên Quân nghe và thấy. Điều này cho Giang Nam khả năng đột phá đạo tâm bất diệt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Giang Nam – Quyển 2
Hắn đang suy diễn Phiên Thiên Ấn Thần Thông, nếu so với Phiên Thiên Ấn của Triêu Thánh tông càng thêm hoàn thiện, uy lực tự nhiên cũng không thể so sánh nổi, lúc Phiên Thiên Ấn chính thức đánh xuống phảng phất đem trời xanh trở mình một cái, trực tiếp che xuống! Môn ấn pháp này xuất từ một...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 11
Hắn trước đây một mực quan sát bọn họ đánh ra phân thân thuật, cảm thấy vẫn còn có điểm sử dụng được, cho nên tính toán tham khảo một chút. Lăng Tiếu không cần đến nửa canh giờ đã đem khẩu quyết của phân thân thuật này đều ghi tạc vào trong đầu. Thì ra huyền kỹ này tên là Vô Cực...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex