Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 14

Tru Tiên

Phần 14

Về đêm, sắc trời đen kịt lại.

Trương Tiểu Phàm chầm chậm quay về nơi ở, vừa đẩy cửa ra, con khỉ Tiểu Hôi vẫn đi sau lưng hắn liền xông vào phòng trước, Đại Hoàng kể từ công phu một ngày của Tiểu Hôi đã trở nên thân thiết với nó cũng đi theo vào. Một khỉ một chó ở trong phòng đùa nghịch mãi không thôi, oẳng oẳng oẳng với chí chí chí cứ thoắt lại vang lên.

Trương Tiểu Phàm khoé miệng lộ nét cười, đi đến bên bàn ngồi xuống. Trước ngực hắn vẫn ngâm ngẩm đau, nhưng trong đầu thì tràn ngập những kỳ thuật diệu pháp mà Điền Bất Dịch và mấy người kia giở ra lúc giao đấu, lòng hắn nghĩ mãi những chuyện đó, bất giác thở dài.

“Làm sao mà lại thở dài?” Một giọng ôn nhu bình hoà từ ngoài cửa vọng vào.

Trương Tiểu Phàm giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là sư nương Tô Như đang đứng ở cửa, gió đêm hiu hiu, lay tà áo bà bay nhè nhẹ, khác nào tiên nữ. Hắn vội vàng đứng dậy chào: “Sư nương.”

Tô Như đi lại trước mặt Trương Tiểu Phàm, đặt tay lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Không sao đâu, con ngồi đi.”

Trương Tiểu Phàm tự dưng đâm lo, không dám trái lời, bèn ngồi xuống, Tô Như ngắm kỹ sắc mặt hắn, lại thò tay thăm vết thương trước ngực, gật gật đầu: “Hãy còn khá, không có vấn đề gì lớn.” Nói rồi bèn thò tay vào trong bọc lấy một lọ nhỏ màu trắng, dốc ra một hoàn thuốc vàng óng chỉ bé bằng đầu ngón tay, đưa cho hắn bảo: “Con uống đi.”

Trương Tiểu Phàm do dự một lát, đón lấy nuốt vào, giây lát sau cảm thấy một làn hơi ấm áp từ đan điền bừng dậy, rồi tán vãng ra khắp tứ chi và đỉnh đầu, toàn thân nóng lên rất dễ chịu, đến cơn đau âm ỉ ở ngực cũng biến mất chẳng thấy gì nữa.

Trương Tiểu Phàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng dậy vận động thân thể một lát, quả nhiên tất cả lại như thường, linh dược thần hiệu, chẳng còn thương tích gì cả. Trong lòng hắn hoan hỉ, vội vàng nói với Tô Như: “Cảm ơn sư nương.”

Tô Như mỉm cười gật đầu, thu bình thuốc lại, ngồi xuống một cái ghế khác, nói: “Không cần phải cảm ơn ta, là sư phụ con bảo ta cầm Đại Hoàng Đan lại cho con đấy.”

Trương Tiểu Phàm sững người, hỏi: “Sư phụ người không trách con chứ?”

Tô Như liếc nhìn hắn, mỉm cười đáp: “Sư phụ bảo ta đến thăm con, tất nhiên là không trách con rồi. Có điều ta lại không biết là con có oán trách gì không?”

Trương Tiểu Phàm giật thót, vội vàng thưa: “Làm gì có chuyện, sư nương, con nào dám…”

Tô Như giơ tay, ngắt lời Trương Tiểu Phàm, dịu dàng nói: “Tiểu Phàm, con nghe ta nói mấy câu, được không?”

Trương Tiểu Phàm bất giác giật mình, khe khẽ đáp: “Vâng, sư nương.”

Tô Như nói: “Ban ngày sư phụ động thủ đánh con, là sư phụ không đúng. Ta ở bên trông thấy rất rõ, ông ấy động thủ rồi thì trong lòng hối hận. Chỉ là cái tính của ông ấy…” Khuôn mặt ôn nhu của bà thoáng một nỗi xót xa, nói tiếp: “Chỉ là con người ông ấy từ xưa tới nay rất hiếu cường, rất trọng thể diện, vì vậy tuy trong lòng ân hận, nhưng không thể nói ra, con đừng oán ông ấy.”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Sư nương, con không dám trách sư phụ, con chỉ trách bản thân ngu ngốc, làm sư phụ giận.”

Tô Như liếc nhìn hắn, khẽ thở dài: “Thực ra không liên can gì đến con, tu chân luyện đạo, vốn phải xem tư chất từng người, tuy nói cần cù bù thông minh, nhưng xét đến cùng vẫn là kém. Điều này trong lòng sư phụ con cũng rõ, nhưng ông ấy phiền muộn không phải vì thế.”

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: “Thế sư phụ phiền muộn vì cái gì?”

Tô Như cười buồn, trán hằn lên một nếp nhăn, nói: “Những nhân tài như Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ, từ xưa đến nay gặp được mà không cầu được, hiện giờ trong Thanh Vân Môn, Đại Trúc Phong mỗi ngày một suy vi. Sư phụ con tu hành tuy cao, nhưng thường xuyên vì môn hạ đệ tử mà bị các sư bá sư thúc chê cười. Tính ông ấy lại hiếu cường, trong lòng rất là khó chịu, lại lo sau này cưỡi hạc tiên du rồi, Đại Trúc Phong sẽ vĩnh viễn chẳng có ngày nào thay đổi được, đây chính là điều có lỗi nhất với liệt vị tổ sư. Trọng trách nặng nề này đè trĩu lên vai một mình sư phụ, trong lòng ông ấy thực ra rất khổ đấy.”

Trương Tiểu Phàm im lìm không nói, Tô Như chợt nhiên sực tỉnh, lắc đầu cười buồn: “Thật là, ta nói những điều này với đứa nhóc mười bốn tuổi như con làm gì kia chứ?” Nói đoạn đứng dậy, vỗ vai Trương Tiểu Phàm bảo: “Nghỉ sớm đi con.”

Trương Tiểu Phàm ứng tiếng: “Vâng, sư nương, sư nương đi cẩn thận.”

Tô Như gật gật đầu, bước ra ngoài. Trương Tiểu Phàm tiễn mãi đến cửa, đợi bóng Tô Như khuất đi rồi, mới trở vào phòng.

Hắn vừa quay lại, trước mắt chợt loé lên, thấy bên cái bàn đặt giữa phòng, dưới ánh nến lay lắt, một người con gái áo đỏ đang đứng đấy, gương mặt như đoá phù dung, đẹp tựa đào lý, thanh cao thoát tục.

Hắn ngây người ra nhìn, tim bỗng đập nhanh hơn, miệng khe khẽ gọi: “Sư tỷ!” Người con gái ấy tất nhiên chính là Điền Linh Nhi, cô ta thấy Trương Tiểu Phàm thọ thương, trong lòng lo âu, nên lén chạy đến xem xét tình hình, chẳng ngờ mẹ cũng ở đây, bèn nấp ngoài cửa, đợi Tô Như đi rồi mới xuất hiện.

Thấy Trương Tiểu Phàm ngây đuỗn ra, cô ta không nhịn được trách: “Đệ đứng đó làm cái gì?”

Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, mặt đỏ bừng lên, đang định kiếm cớ phân giải, vừa lúc thấy Điền Linh Nhi cúi đầu xuống, thì ra Đại Hoàng chạy lại, nó cọ cẫm vào chân cô ta ra chiều thân thiết.

Điền Linh Nhi cúi mình xuống, xoa đầu Đại Hoàng, con chó lè cái lưỡi, liếm vào bàn tay đẹp như ngọc.

Chí chí chí chí, tiếng con khỉ Tiểu Hôi vang lên, hai người và con chó cùng quay lại nhìn, thấy Tiểu Hôi đã chạy đến sau lưng Đại Hoàng, kéo cái đuôi to của nó, tựa hồ muốn Đại Hoàng tách xa khỏi Điền Linh Nhi. Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi, Tiểu Hôi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhe răng ngoác miệng làm bộ hung dữ với cô.

Điền Linh Nhi chẳng giận, còn làm mặt xấu trêu lại nó. Từ bữa Tiểu Hôi cùng Trương Tiểu Phàm về đây, nó cư xử với mọi người đều được, riêng với Điền Linh Nhi, lúc nào cũng tỏ vẻ thù hận. Điền Linh Nhi thấy Đại Hoàng vốn vẫn bất hoà với Tiểu Hôi nay quay đầu lại thì cũng chẳng hề phật ý, song khi Tiểu Hôi thân thiết đùa nghịch ầm ỹ quá, thì cô vẫn lấy làm ngạc nhiên.

“Chuyện gì thế này?” Điền Linh Nhi chỉ vào con khỉ con chó đang chơi với nhau mà hỏi Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm đem chuyện Tiểu Hôi dùng cục sườn đi bắt thân ra kể một lượt, Điền Linh Nhi cứ cười ré lên, mắng: “Chẳng ngờ con khỉ chết toi này lại biết cái chiêu ấy!” Nói đoạn liếc mắt, nhìn lướt Trương Tiểu Phàm từ trên xuống dưới, nói: “Phải rồi, hôm nay cha đánh đệ, còn thấy khó ở không?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, đáp: “Ổn rồi, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi có vẻ bất bình: “Cha cũng thật là, trong lòng khó chịu tại sao lại trút giận lên đệ kia chứ!”

Trương Tiểu Phàm vội nói: “Không đâu, là đệ ngu ngốc mới làm sư phụ giận…”

Điền Linh Nhi nhìn hắn chằm chằm, Trương Tiểu Phàm không sao nói tiếp được nữa, mồm cứ há ra, Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Thực ra căn bản việc chẳng liên quan gì đến đệ, cha thấy hai người đó tư chất tốt, tâm tình hụt hẫng, cho nên mới…” nói được một nửa, cô ta liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, thầm nghĩ nói thế chẳng hoá ra bảo sư đệ ngốc nghếch hay sao, bèn đổi ý không nói nữa, lảng sang chuyện khác: “vừa rồi mẹ đến có chuyện gì đấy?”

Trương Tiểu Phàm cứ trung thực đáp: “Sư nương cũng là đến thăm đệ, còn cho đệ hai viên Đại Hoàng Đan, hiệu nghiệm lắm, đệ vừa uống một viên là khỏi hết rồi.”

“Đại Hoàng Đan?” Điền Linh Nhi có vẻ rất ngạc nhiên.

“Vâng,” Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu ngó cô ta, hỏi: “Sao kia?”

Điền Linh Nhi nhìn kỹ Trương Tiểu Phàm, đáp: “Đó là bảo bối của cha, nghe mẹ nói phải lựa hai mươi ba loại linh dược mới luyện chế được, công dụng thần diệu, các sư huynh, rồi cả ta nữa đều chưa có phúc được dùng đến bao giờ.”

Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, Điền Linh Nhi đảo mắt, lẩm bẩm: “Lẽ nào cha quả thực đối với đệ lại có biệt nhãn đến thế, nhưng xem ra cũng chẳng giống.”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Nhất định là sư phụ nhân từ, thấy đệ thọ thương, bèn ban cho linh dược. Lão nhân gia người tấm lòng thực rộng rãi quá!”

Điền Linh Nhi phì cười: “Cha có tấm lòng rộng rãi… Ha ha, thôi được, không nói với đệ nữa. Í, hình như có tiếng mưa?”

Trương Tiểu Phàm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên từ bên ngoài phòng âm âm truyền đến tiếng mưa lách ta lách tách. Điền Linh Nhi đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh song, gió núi mát lạnh lập tức ùa tới, mang theo hạt mưa li ti buốt giá, phả vào mặt, lạnh tê đi.

Trương Tiểu Phàm bước lại, đứng bên cạnh Điền Linh Nhi, cùng trông ra ngoài.

Đêm đen và tĩnh mịch, giữa khoảng không mưa đang rơi. Cả đất trời một màn đen đặc, chỉ nhìn được đến tiểu viện bên ngoài, nơi lờ mờ những bóng trúc thanh thoát. Mưa lắc thắc trong đêm đen mịt mù, đối với Trương Tiểu Phàm, lại phảng phất chút gì ôn nhu, thậm chí hắn còn chợt cảm thấy, đêm này thật mỹ lệ, mưa này thật vấn vương, đến hạt nước lanh tanh rớt trên lá trúc, nghe cũng thật êm tai, vọng đến tận nơi sâu lắng nhất trong đáy lòng hắn.

Chỉ vì ở bên cạnh, là người con gái mỹ lệ ấy, nàng khẽ cất đầu, liền rộn ràng vẻ đẹp mà bảy phần là sự thanh xuân, hai phần là sự hoan hỉ và một phần là sự thê lương, hắn bèn cứ ngây ra mà nhìn.

Mưa!

Ở đằng sau, Đại Hoàng và Tiểu Hôi không biết đã lặng đi từ khi nào, Đại Hoàng uể oải nằm phục trên giường, cặp mắt nửa khép nửa hở, Tiểu Hôi hiếm khi trật tự đến như thế, nó ngồi sau lưng Đại Hoàng, hai tay lần nghịch mớ lông da dầy ấm mềm mại của con chó.

Ngọn nến lay lắt, chợt sáng chợt tắt trong làn gió núi lùa tới, thi thoảng phát tiếng nổ lụp bụp .

“Mưa rồi.” Điền Linh Nhi bỗng nhiên u uẩn nói.

Trương Tiểu Phàm ứng tiếng đáp: “Ừ.”

Điền Linh Nhi lại nhìn chăm chăm vào bóng đêm một lát, rồi từ từ xoay mình lại, đến bên bàn, nói khẽ: “Tiểu Phàm, đóng cửa sổ vào đi, hơi lạnh rồi.”

Trương Tiểu Phàm khẽ gật, đóng cửa sổ lại, rồi ngoảnh đầu nhìn Điền Linh Nhi đang ngồi bên bàn, cô ta có vẻ lơ đãng, lấy trong bọc một cái hộp nhỏ, mở nó ra dưới ánh đèn, rồi chăm chú nhìn kỹ.

Ánh nến hắt lên đôi mắt đẹp long lanh, như hai đốm lửa ôn nhu mà nồng nàn.

“Đệ xem, Thanh Lương Châu này có đẹp không?” Ánh mắt Điền Linh Nhi dừng lại trên hạt ngọc nhỏ đang toả những tia dịu dàng lấp lánh, giọng nói nàng như mơ màng, cõi lòng Trương Tiểu Phàm vụt trống rỗng, từ từ chùng xuống.

Hắn đi lại, lấy hết dũng khí và sức mạnh, gắng giữ vẻ thản nhiên như thường. Điền Linh Nhi ngẩng đầu nhìn, chợt nhận ra đôi mắt của người sư đệ chất phác trong khoảnh khắc long lanh, thậm chí có nét gì như cuồng nhiệt và thống khổ.

“Ừm,” cô gái nhè nhẹ đậy hộp lại, dịu dàng hỏi: “Tiểu Phàm, đệ sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm cúi đầu, trầm tư một lát, khẽ trả lời: “Đệ không sao, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi lấy làm lạ, nhưng cũng không bận tâm nhiều, đứng dậy bảo: “Thôi, đêm khuya rồi, ta cũng phải về đây.”

Trương Tiểu Phàm thờ thẫn đứng lên, Điền Linh Nhi bước mấy bước, đột nhiên dừng chân, ngoái lại khẽ cười, vẻ mỹ lệ của nàng trong khoảnh khắc vụt đánh rụng trái tim Trương Tiểu Phàm: “Đệ xem trí nhớ của ta đấy, tối nay đến đây để làm gì cũng đã quên rồi.” Nói đoạn, lấy từ trong bọc ra một tờ giấy mỏng, trên đó viết chi chít những chữ nhỏ xíu, đưa cho Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm đón lấy xem, đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu: “Thái Cực Huyền Thanh Đạo pháp quyết! Sư tỷ, thế này…”

Điền Linh Nhi lườm hắn, trách: “Đệ hét lớn như vậy làm gì?”

Trương Tiểu Phàm vội vàng hạ giọng, nói: “Sư tỷ, đây chính là pháp quyết của tầng thứ ba, tỷ…”

“Ta?” Điền Linh Nhi hừ một tiếng, nói: “Ta tất nhiên là muốn truyền cho đệ.”

Trương Tiểu Phàm thất kinh thốt: “Cái gì?”

Điền Linh Nhi nói: “Ta biết cha từ xưa tới nay rất xem thường đệ, hôm nay nổi giận với đệ lại càng chẳng ra làm sao. Hừ, cha tự mình dạy dỗ không tốt lại quay ra trách mắng đệ, ta thấy không được. Đệ cầm lấy pháp quyết này, âm thầm tu tập, lúc nào rèn luyện có thành tựu rồi thì đến cho cha xem, đừng bao giờ để mất mặt như hôm nay nữa.”

Trương Tiểu Phàm chau mày, nói: “Nhưng mà sư tỷ, vạn nhất bị sư phụ sư nương biết được, chẳng phải là sẽ trách mắng tỷ sao?”

Điền Linh Nhi sốt ruột nói: “Đệ cũng nói là trách mắng rồi, cha mẹ cùng lắm chỉ mắng ta vài câu, cấm túc một thời gian, thế thì đã làm sao? Đằng nào ta cũng không thể để đệ bị người ta bắt nạt thêm nữa!”

Trương Tiểu Phàm chấn động toàn thân, đầu óc phát sốt lên, nhìn mãi bóng dáng yêu kiều của Điền Linh Nhi, chẳng thốt nổi lấy một lời. Giờ phút ấy trong tim hắn nhiệt huyết sôi trào, cho dù có bắt hắn phài chết vì người con gái đang đứng trước mặt đây, hắn cũng quyết không do dự.

Điền Linh Nhi lại nói: “Đệ phải nhớ dụng công nhiều hơn, cố gắng sớm đánh ngang tay với cái gã Lâm Kinh Vũ thối tha kia, nhưng đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh, vì vậy không cần phải bận tâm đến điều ấy.” Nói tới đây, cô ta vẫy tay, dặn: “Phải giữ bí mật đó.” Nói xong đi ra khỏi phòng, rảo bước rồi khuất dần trong bóng tối âm u.

“Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!”

Câu nói mười ba chữ, mỗi chữ đều đâm mạnh vào trái tim Trương Tiểu Phàm, mặt hắn đột nhiên mất hết huyết sắc, bất giác nắm mạnh tờ giấy trắng trong tay.

Mưa núi hiu hắt, trời đất sụt sùi, có ai thấy một thiếu niên trong bóng đêm mịt mùng, cứ lang thang giữa mưa, ngửa mặt nhìn cao xanh!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 27/04/2019 10:03 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dân buôn đồ âm
Người Nhật bản, tinh thần võ sĩ đạo rất cao, bọn hắn chiến bại đều mổ bụng tự sát, không cam lòng. Điều này sẽ lưu oán khí mãnh liệt lên thân đao. Bình thường, oán khí theo thời gian sẽ từ từ tiêu tán đi. Nhưng nếu ở một nơi cả ngày không thấy ánh sáng, ví như ở tầng hầm, oán khí...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Ma Quỷ Tuyển tập Dân buôn đồ âm
Vĩnh Hằng – Quyển 8
Tiếng oanh minh vang lên, Bạch Tiểu Thuần mở mắt và bấm niệm pháp quyết. Phân thân, ra! Ầm ầm ầm ầm ầm!! Tiếng nổ ngập trời xuất hiện, năm đại phân thân thoát ra khỏi bản tôn, bọn chúng vờn quanh bản tôn Bạch Tiểu Thuần, trên người phân thân và bản tôn Bạch Tiểu Thuần sinh ra uy áp đáng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 30
Chi Chi. Phượng hoàng màu trắng kêu lên mấy tiếng chi chi quái dị, hai cánh chấn động. Khí tức linh dược bàng bạc mênh mông không ngờ có thể ngăn cản được khí tức lạnh lẽo kia. Khí tức lạnh lẽo kia tạm thời không có cách nào có thể đóng băng được nó. Người này sắp đoạt được đan...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Chịch nhau trong quán trà sữa - Tác giả The Kid
Tôi tên Vỹ, năm nay 14 tuổi và học lớp 8, tôi cũng hơi xinh trai và tốt bụng nên có vài đứa con gái trong lớp thích tôi. Đáng chú ý nhất là Vân, Thu và Thảo. Cả 3 cô gái này rất mê tôi, lúc nào cũng có vẻ muốn nuốt sống tôi. Hôm đó chủ nhật, họ hẹn tôi đi uống trà sữa. Một quán trà sữa...
Phân loại: Truyện nonSEX
Nam ca sĩ bị bắt cóc - Tác giả The Kid
Tony Nhân là một nam ca sĩ nhạc trẻ nổi tiếng ở Việt Nam. Anh có đông đảo người hâm mộ, đa số là giới trẻ. Ngày hôm đó, sau khi biểu diễn xong, Nhân ra xe để đi đến tụ điểm tiếp theo. Khi xe hơi đang chạy, Nhân phát hiện ra người đang lái xe chở mình không phải là ông tài xế thường ngày...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex