Hai ngày sau, người tôi đã hết đau, mọi sinh hoạt lại trở về bình thường chỉ có điều giờ thì chị chẳng còn ngại ngùng hay giữ kẽ với mọi người ở xóm trọ nữa. không còn những lần chờ mọi người đi ngủ hết chị mới sang phòng ngủ cùng tôi, không còn những lần đem quần áo của tô về giặt rồi lại mang sang phòng tôi để tôi tự phơi nữa, giờ thì đi làm về chị sang nấu cơm cùng tôi, tối tôi học bài thì chị ngồi đọc sách, hoặc làm việc của chị trên máy tính của tôi. Quần áo của tôi thay ra chị mang về giặt cùng quần áo của chị rồi phơi luôn trước cửa phòng cùng quần áo của chị….v.v. Chị nói chị không quan tâm họ nghĩ gì, chị nói chị là người yêu của tôi thì có gì phải sợ , chị không làm điều gì sai trái cả. Tôi cảm nhận được rằng chị đang cố gắng hết sức để bảo vệ chuyện của tôi và chị.
Đêm qua, tôi và chị lại hòa vào nhau, lại cuồng nhiệt trao cho nhau bao yêu thương cháy bỏng. Chị nói chị mong được làm vợ của tôi và chị sẽ cố gắng làm tất cả để gìn giữ, để cùng tôi đi đến cái đích cuối cùng dẫu biết sẽ còn rất nhiều gian nan và thách thức. Chị nói chị không sợ khổ nếu có tôi ở bên chị chở che cho chị. Tôi không nói nhưng thực lòng những suy nghĩ những tâm tư của chị cũng là những gì tôi đang suy nghĩ và lo lắng lúc này. Yêu chị lắm P ạ.
Không khí Seagames 22 ngập tràn Hà Nội và cả Thị Xã nơi tôi đang ở. Ra đường đâu đâu cũng thấy băng rôn khẩu hiệu, xe cộ nườm nượp đưa đón các đoàn vận động viên đến các điểm thi đấu. Đưa chị ra phố để chị mua thêm quần áo, ven đường ngập một trời hoa và cờ. Nhẹ nhõm và thanh thản, ngồi sau xe, chị vòng tay ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi hát một mình. Rôi chị thì thầm:
– Chồng thích gì vợ tặng chồng?
– Anh không mua gì đâu, quần áo nhiều rồi mà. – Tôi đáp.
– Vợ thích cái áo thể thao màu đen của chồng lắm, cho vợ cái đấy nhé. Vợ mua trả chồng cái khác hihi.
Thực ra cái áo đó là cái cũ nhất của tôi, hôm ở về nhà lấy quần áo rét tôi đã bỏ ngoài balo định không mang đi nhưng mẹ tôi cố ấn vào, mẹ bảo tôi không mặc đi học thì mặc ở nhà cho ấm. Vả lại tôi nghĩ quần áo vẫn còn nhiều nên tôi kiên quyết không để chị mua đồ cho tôi. Chị càu nhàu nói tôi khó tính rồi ra vẻ giận dỗi tôi. Đang thong dong trên đường đi về sau khi đã mua được vài món đồ mà chị ưng ý, bổng chị giật giật áo tôi bảo tôi rẽ vào 1 cửa hàng bán len ven đường, để tôi ở ngoài đứng đợi, chị đi vào trong ngắm nghía. Sau một hồi nhìn ngắm, nhấc lên đặt xuống và chọn lựa chị cầm hai bọc len ra đứng mặc cả với cô chủ cửa hàng.
Không rõ chị với cô chủ quán ngã giá với nhau ra sao nhưng nhìn chị cỏ vẻ rất vui. Nhìn chị vui vẻ, tôi cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Giờ thì mọi lo âu, buồn bà đã không còn đọng trên gương mặt chị nữa, thay vào đó là niềm vui, niềm hạnh phúc hiển hiện trên gương mặt xinh xắn của chị mỗi khi ở bên tôi. Về xóm sang phòng tôi, chị lấy quần áo ra mặc thử rồi hỏi tôi từng thứ có đẹp không, có hợp với chị không, nhìn chị cười nói vi vẻ, tôi thầm mong những điều bình yên nhất xin ở lại bên tôi và chị, xin đừng để chị buồn, đừng để chị phải lo lắng thêm một lần nào nữa.Trưa đó sau khi ăn cơm chị lấy len ra rồi bắt đầu ngồi đan. Móc móc xỏ xỏ, chị có vẻ thích thú với việc này, vừa đan chị vừa lẩm nhẩm hát. Buồn ngủ quá tôi rũ trăn ra rồi chui vào nằm. Trong trăn tôi vẫn nghe thấy chị lẩm nhẩm hát một mình. Tôi hỏi:
– Em không ngủ trưa à? Mà đan gì vậy?
– Đan quần cho anh – chị trả lời tôi rồi cười khúc khích.
– Hứ, đan quần sao không đo đạc gì. Đan thế thì biết đằng nào mà đan, nhỡ không vừa thì sao? – Tôi trêu chị.
– Ô, cần gì phải đo, người ta ôm 1 lần là người ta biết rồi nhé.hihi. – Chị đáp lại tôi.
– Thế đan quần gì? – Tôi hỏi chị tiếp.
Chị trả lời:
– Quần dài cho anh mặc đi học, thừa len thì đan thêm cái quần đùi để anh mặc đi đá bóng Hihi. Thôi anh ngủ đi, cứ nói chuyện em móc nhầm bây giờ.
Mấy ngày qua nhìn thấy chị mệt mỏi và buồn thật sự lòng tôi cũng chẳng yên. Thương chị nhiều lắm nhưng chẳng biết làm gì. Hỏi chị thì chị chẳng nói, chị chỉ thở dài rồi sụt sịt một mình. Giờ thấy chị vui vẻ, tôi thấy sao thật bình yên quá. Một lúc sau cất len và cây đan lên bàn học, chị vén chăn chui vào nằm ôm tôi. Véo tai tôi, nghịch nghịch tóc tôi. Tôi quay sang ôm chị thì chị lại quay mặt vào tường giả vờ ngủ. Chị bảo tôi bóp vai cho chị. Vén áo chị lên, tôi xoa khắp lưng rồi cấu nhè nhẹ xung quanh lưng chị, nắn bóp hai bên vai, vuốt ve dọc thân gáy trắng ngần vương mấy sợi tóc ngây của chị. Chị thật đẹp. Ghé vào tai chị tôi thì thầm:
– Anh nhớ vợ lắm.
– Hứ, điêu vừa thôi, nằm đây rồi còn nhớ gì nữa? – Chị cười.
– Thấy nhơ nhớ thật mà.- Tôi nói tiếp.
Chị cười rồi cấu vào cánh tay tôi vừa luồn vào mân mê ngực chị rồi chị lại nằm im. Tháo chiếc áo lót tôi luồn tay ôm hai bầu ngực căng tròn ấy. Chị vẫn nằm im quay mặt vào tường và để kệ tôi. Kéo quần chị xuống tôi đưa tay vào vuốt ve cô bé. Một lát sau cô bé bắt đầu âm ẩm ướt. Trút bỏ quần áo, dẫn cậu bé cảu tôi đến cạnh cô bé, từ phía sau tôi từ từ ấn vào, chị khẽ cong mông ra đằng sau để cậu bé đi vào dễ dàng hơn, cậu bé đi đến đâu cô bé hé môi ra đến đó. Hự hự – tiếng chị khẽ kêu mỗi khi tôi thúc mạnh cậu bé vào người chị. Miệng chị rên rỉ, ở dưới lồn của chị không ngừng nhuốm lên cậu bé của tôi thứ nước dâm sền sệt trắng trong mang theo niềm hạnh phục của tôi và chị.
Đưa đẩy thêm một lúc chị chủ động nằm úp xuống, mông chị cong lên hướng cô bé về phía tôi, cô bé mũm mĩm hé đôi môi xinh xắn như đang tủm tỉm mời chào cậu bé của tôi. Quỳ xuống tôi hôn nhẹ lên cô bé, đưa lưỡi tách đôi môi xinh xắn ấy ra rồi ngoáy nhè nhẹ. Chị rên to hơn. Ư..ư…ư. Đứng xuống nên nhà, kéo chị lại gần mép giường từ đằng sau tôi lại đẩy cậu bé vào trong chị rồi nhấp. Tư thế này có lẽ làm chị kích thích hơn, mông chị đẩy lên cao đón nhận tất cả cậu bé của tôi. Tôi nhấp mỗi lúc một nhanh và mạnh, chị quằn quại trong sung sướng, tay chị cấu chặt vào gối, miệng không ngớt rên rỉ, vật vã trong khoái cảm, cô bé của chị co giật liên hồi. Hòa cùng niềm hân hoan với chị tôi chỉ kịp đẩy thêm vài nhịp rồi bắn xối xả vào trong người chị đầy khoan khoái. Vật xuống giường tôi và chị ôm nhau ngủ với sự bình yên êm ái.
Đang ngủ tiếng chuông điện thoại của chị vang lên. Nghe điện xong chị nói với tôi:
– Bác em gọi, bảo chiều lên nhà bác ăn cơm rồi xem đá bóng cùng mấy anh chị cho vui. Anh đi cùng em nhé.
– Anh chưa gặp các bác lần nào, lại cả các anh chị nữa. A thấy ngại ngại thế nào ấy. – Tôi trả lời.
– Không sao đâu, có cả anh M ở đó nữa mà. Anh M ở cùng 2 bác suốt anh ạ. – Chị nói.
Tôi hỏi chị nhà bác ở đâu, chị nói nhà bác ở Từ Liêm. Tôi gật đầu đồng ý rồi tôi và chị lại ôm nhau ngủ. 5h30p chiều, tôi và chị lên xe đi đến nhà Bác.
Chiều nay Việt Nam gặp Thái Lan tại trận đấu đầu tiên của vòng bảng môn bóng đá nam Segames22. Vì lối đi đến nhà bác là lối ra sân vận động Mỹ Đình, lại đúng giờ mọi người kéo đến sân nên chật vật mãi tôi và chị mới thoát ra khỏi đám đông vừa đi vừa hò reo với băng rôn khẩu hiệu, trống kèn inh ỏi. Mất thêm 20p nữa thì tôi và chị đậu trước cổng nhà bác. Bác niềm nở ra mở cổng đón tôi và chị:
– Con gái. Sao đến muộn thế? Bà ơi, con P đến rồi này.
– P à, vào nhà đi, bác đang dở tay chút. – Giọng bác gái dưới bếp vang lên.
Bác trai lại tiếp tục:
– Gớm, con gái càng lớn càng xinh, bảo sao thằng K bạn thằng M lần nào đến uống rượu cũng nhờ bác làm mối con cho nó. Vào nhà đi 2 đứa. Mà cậu này là ai thế, bạn của P à, có cùng quê mình không?
– Cháu ở cùng xóm trọ với chị P thôi bác ạ. – Tôi trả lời trước.
Chị chỉ cười hihi đáp lại bác. Bác bảo tôi dắt xe vào sân, dựng xe chờ tôi cởi giầy rồi chị và tôi cùng vào. Vào nhà thấy anh M cùng 1 anh nữa đang ngồi uống nước xem bình luận trước trận đấu. Nhìn thấy tôi và chị, anh kia ngồi nhích sang một bên rồi nhanh nhảu nói:
– P, vào đây ngồi em, vào đây ngồi cho đỡ lạnh.
Tôi và chị chào hai anh, rồi chị bảo tôi ngồi vào đó, chị xin phép xuống bếp phụ bác gái làm cơm. Anh M hỏi tôi học gì, quê ở đâu, hôm trước anh đến đưa quần áo cho Phương có phải tôi là người đến phòng gọi Phương đó không. Tôi dạ vâng, trả lời các câu hỏi của anh rồi cũng chăm chú theo dõi phần bình luận của các bình luận viên trên tivi. Anh kia thì ngồi bình luận say sưa theo các bình luận viên, có vẻ anh này cũng hiểu biết về thể thao. Sau khi đã quen biết sơ sơ, anh M giới thiệu:
– Đây là anh K, bằng tuổi và cùng quê với anh, hiện đang làm ở siêu thị Metro.
– Chào chú. – Anh K nói rồi đưa tay ra bắt.
– Dạ chào anh – tôi đưa tay lên bắt rồi lại chăm chú theo dõi tivi.
Bắt đầu đến bóng đá thì chị và bác gái mang đồ ăn lên bày biện, thi thoảng nhìn tôi chị tủm tỉm cười. Tôi một phần vì cũng chưa quen mọi người, một phần cũng vì ngại nên chẳng nói gì. Ngồi xuống mâm, bác trai với chai rượu đặt xuống rồi nói mấy anh em uống được bao nhiêu cứ uống thỏa mái, bác đang uống thuốc nên chỉ uống 1 chút gọi là cổ động phong trào.
Anh M với trai rượu rót một vòng rồi mời mọi người cùng nâng chén. Ực, làm một hơi hết chén rượu, anh K nói:
– Rượu ngon quá, cháu xin phép mời bác 1 chén.
– Ừ, nhưng bác chỉ cạch thôi nhé. Các anh cứ uống với nhau tự nhiên. – Bác trả lời.
Uống với bác xong, anh K cầm trai rượu quay ra rót cho anh M rồi đến tôi.
– Ơ, chú mày, uống hết đi chứ. Ai lại để đầy thế kia.
– T đang còn đi học nên không uống được nhiều anh ạ. Với lại lát T còn đưa em về. – Chị chen ngang trả lời anh K.
– Ôi trời sinh viên chúng nó anh lạ gì. Uống đi chú. Uống đi. – Anh K nói rồi rót tiếp vào chén của tôi thật đầy.
– Xin phép 2 bác cháu mời chú em này một chén gọi là làm quen.
Bác trai cười cười rồi nói:
– Cứ uống thỏa mái đi, rượu còn nhiều.
– Uống vừa phải thôi, bổ béo gì. Cái ông này, toàn xui dại chúng nó. – Bác gái lườm bác trai nói.
– Cháu xin phép hai bác, xin phép anh M. – Tôi nói rồi cạch với anh K.
Ực, tôi uống cạn rồi đặt chén xuống. Chị nhìn tôi dò xét. Từ ngày yêu chị, tôi mới uống rượu trước mặt chị đúng 1 lần đó là ngày sinh nhật chị. Hôm đó chỉ gọi là uống vui, nên chị cũng không biết khả năng của tôi đến đâu.
Thực ra thì rượu tôi uống cũng gọi là tạm được. Không phải là giỏi nhưng cũng đủ để trụ lại được trong những cuộc liên hoan lớp hoặc các buổi tụ tập với bạn bè. Sau 3 chén rượu anh K có vẻ nói nhiều hơn. Anh kể nhiều về công việc anh làm, về sếp này sếp kia, rồi anh lại kể làm ở đó có nhiều em để ý nhưng anh đều không thích…v.v. hết kể về công việc, tình yêu anh lại quay sang bình luận bóng đá. Anh rót rượu hết mời anh M lại đến mời tôi. Chị ngồi ăn thi thoảng lại gắp thức ăn tiếp tôi, rồi ra hiệu cho tôi uống ít thôi. Anh M liên tục mời tôi uống thêm. Đến chén thứ 5 thì chị nói:
– T. uống ít thôi tí nữa còn về.
Rồi chị nói với anh M:
– Để em uống thay T.
Nói rồi chị cầm chén của tôi đặt xuống. Anh M hỏi chị sao không uống mà lại đặt xuống. Chị nói cứ từ từ rồi em sẽ uống hết.
Rồi bữa cơm cũng xong, Bác trai ăn xong lên bàn ngồi pha nước từ bao giờ. Mời mọi người lên uống nước bác nói:
– Thế nào, anh chị có định đi đâu chơi không? Anh T có bận gì không?
– Dạ, cháu cũng không có việc gì bác ạ. – Tôi trả lời.
– Thế thì 2 đứa ở lại đi chơi cùng mọi người luôn. Thế các anh định đi đâu anh M, anh K? (chắc 2 anh đã có dự định và nói với bác từ trước).
– Việt Nam chỉ hòa mà mọi người ra đường cổ vũ đông quá. Vui nhỉ, hay là mấy anh em đi diễu hành cùng đoàn cổ động cho vui. – Anh M nói.
– Ừ được đấy. – Anh K hồ hởi hưởng ứng.
Bác trai nói:
– Vậy thì đi luôn cho vui.
Bác gái dặn dò chúng tôi đi đường cẩn thận. Bác trai thì nói không lo, nay đường đông nhưng mọi người đi chậm rồi chúc chúng tôi vui vẻ. Tôi còn nhớ bác nháy mắt với anh K. Tôi cũng hiểu có lẽ bác đang cố vun vén cho chị với anh K.
Ra sân lấy xe, chị định ngồi lên xe tôi thì anh M nói:
– P. sang xe anh K ngồi đi, để anh đi với T.
– Thôi em ngồi cùng T, lát đi qua Ngã Tư Sở em với T về luôn. – Chị đáp lại.
– Lúc nào đến đó thì chuyển xe cũng được. anh sang nói chuyện với T chút. – Anh M kiên quyết. Rồi đi ra cổng chờ tôi.
Anh K cũng dắt xe ra cổng chờ tôi và chị. Nhìn tôi chị thở dài rồi đi về phía xe anh K. Định lên xe anh K chị quay phía tôi đang dắt xe ra, vừa đi chị vừa nói.
– T mở cốp xe chị lây cái kính.
Giả vờ cúi xuống chị nói nhỏ nhỏ chỉ đủ tôi nghe thấy.
– Lát đến Ngã Tư Sở chờ em nhé.
Tôi không nói gì dắt xe ra cổng nơi anh M đang đứng chờ tôi. Lên xe chúng tôi hòa vào dòng người đông đúc đang hò reo cổ vũ. Xe nối tiếp xe, bên đường là những bạn sinh viên như tôi đi bộ, không khí thật vui vẻ nhưng tôi thấy lòng không mấy thỏa mái. Anh K chở chị miệng liên tục hò reo theo đám đông, chị thì ngồi im lặng chẳng có động tĩnh gì. Đến đường Cầu Giấy thì tôi chỉ còn thấy thấp thoáng bóng chị và anh K đi phía trước. Tôi cố gắng vọt lên nhưng không thể lên được vì dòng người đổ ra đường mỗi lúc một đông. Lên đến Ngã Tư Cầu Giấy thì tôi không nhìn thấy chị đâu nữa. Dòng người chật cứng, thi thoảng lại đứng lại hò reo hoặc đọc một khẩu hiệu nào đó. Đến Ngã Tư Sở tôi có tình đi thật chậm để nhìn xem có thấy chị đứng ở đó không nhưng hai bên đường mọi người đứng cổ vũ cho đoàn diễu hành quá đông, người trong nêm người có lẽ chị có đứng đó thì tôi và chị cũng không thể nhìn ra nhau. Buồn lắm nhưng giờ thì anh M bảo tôi đi đâu tôi rẽ đi đó. Đường đông thế này có lẽ không thể tìm thấy chị và anh K nữa. 12h kém anh M bảo tôi đi về. Tôi đưa anh M về nhà bác, hai bác đã đi ngủ.Gọi cửa bác rồi anh M nói với tôi:
– Thôi em cứ đi về đi, lát anh K sẽ đưa P về sau.
Tôi vâng dạ rồi lủi thủi lên xe nổ máy đi về. Về đến xóm trọ nhìn đồng hồ đã gần 1h đêm, phòng chị, phòng tôi vẫn đóng chặt cửa. Chị vẫn chưa về. Xóm trọ đã đi ngủ hết. về phòng mở cửa tôi bật máy tính vừa ngồi chơi vừa chờ chị.
Tâm trạng của tôi lúc này ghen thì không hẳn là ghen, nhưng lo lắng, bồn chồn. muốn gọi điện cho chị nhưng giờ này không còn quán nào mở cửa nữa. Lo lắng quá. Sốt ruột vô cùng. 2h, vẫn chẳng thấy chị về, thi thoảng có tiếng xe máy tôi cứ mong đó là xe anh K nhưng không phải. Lòng tôi như lửa đốt. Mong chị quá.
Chợt tôi nghĩ biết đâu chị vẫn chờ tôi ở Ngã Tư Sở. Vẫn biết chưa chắc lên đã gặp được chị, nhưng giờ này có bắt tôi ngủ tôi cũng không thể ngủ được. Ngủ làm sao được khi chị – người yêu của tôi đang đi cùng người khác, mà đó lại là người đang có ý định tán tỉnh chị. Dắt xe ra, khoác thêm chiếc áo, tôi đi thẳng về hướng Ngã Tư Sở.
Gần 3h sáng đường không một bóng người, chẳng còn ai đứng ở đường giờ này. Thi thoảng chỉ có một vài chiếc xe chở rau rưa của các bác nông dân chạy chợ vụt qua vội vã. Tôi vẫn lầm lũi đi, dẫu biết cuộc sống đâu phải là truyện cổ tích nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ gặp chị ở đó.
Đứng giữa Ngã Tư Sở nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng chị đâu tôi thầm nghĩ giờ này đến những cô gái làm tiền cũng chẳng còn đứng ở đây, làm sao chị có thể đứng chờ tôi được. Gió đông se sắt thổi làm lòng tôi thắt lại. Ngồi im trên xe nhìn về phía đường Láng sâu hun hút tôi thở dài rồi quay đầu xe nổ máy về phòng.
4h sáng, mệt nhoài, nằm xuống nghĩ đến chị rồi Cả ông K, ông ấy có liên quan gì đâu sao giờ tôi cũng nghĩ đến. Tôi nghĩ lại lúc ở nhà Bác chị, nghĩ lại chi tiết xem chị có cử chỉ gì với ông K không. Không, chị chỉ tiếp thức ăn cho tôi, chị chỉ nhìn tôi cười, chị chỉ nói đỡ cho tôi mỗi khi có người mời rượu. Có lẽ tôi đang ghen. Đêm buồn với cảm giác bơ vơ, nhớ chị, mong chị về, tôi có thể chờ chị cả đêm nay chị có biết không? Giờ này nếu ở nhà bác có lẽ chị cũng không ngủ được. Nhớ chị lắm. nhớ lại mọi chuyện tôi tin vào tình yêu chị dành cho tôi, mong đến sáng quá, mong đến sáng để ra gọi điện cho chị.
Mới chợp mắt được hơn 1h thì cô chủ nhà vào gõ cửa phòng gọi tôi ra nghe điện. Lổm ngổm bò dậy tôi mặc tạm chiếc áo khoác rồi đi theo cô. không biết nhà có chuyện gì mà gọi lên giờ này – Tôi nghĩ.
Ngồi chờ 5p điện thoại nhà cô chủ vang lên, cô nói tôi nhấc máy nghe đi, chắc là điện của tôi đấy.
– Alô – Tôi bắt máy.
– Anh à? – Giọng của chị.
Tỉnh hẳn ngủ, tôi trả lời:
– Ừ, anh đây.
– Anh đang ngủ à? – Chị lại hỏi.
– Ừ, anh đang ngủ thì cô V vào gọi, em đang ở đâu? – Tôi trả lời.
– Em đang trên nhà Bác, hôm qua mấy giờ anh về? – chị nói.
– 12h, đưa anh M về rồi anh về phòng. – Tôi trả lời.
– Anh có qua Ngã Tư Sở chờ em không? – Chị nhỏ nhẹ.
– Lúc đi cùng đoàn thì anh qua nhưng không nhìn thấy em còn lúc đưa anh M về thì anh về phòng luôn. Nhưng có chuyện gì thế? – Tôi hỏi chị.
– Bực mình lắm anh ạ, lúc nào gặp anh em nói chuyện. Thế giờ anh có đi học không? – Chị hỏi tôi.
– 7h kém anh ra bắt xe đi – tôi trả lời.
– Anh…. xin nghỉ được không? – Chị ngập ngừng.
– Nay anh thi mà, nghỉ làm sao được. Có chuyện gì thế? – Tôi hỏi.
– Mấy giờ anh thi xong? – Chị lại hỏi tôi.
– Anh thi ca đầu, chắc khoảng 9h thì xong, có việc gì thế, không nói qua điện thoại được à? – Tôi hỏi chị.
Chị nói:
– Thế anh cứ lên thi đi, em chờ anh dưới căng tin trường anh nhé. Nay em xin nghỉ làm.
– Ừ, thế cũng được. – Tôi trả lời.
– À, à, anh đi xe của em lên trường cho nhanh. Đánh răng xong em bắt xe bus sang trường anh luôn. – Chị với theo trong điện thoại.
Cúp máy tôi trả tiền cô chủ nhà rồi về phòng. Vệ sinh cả nhân , chuẩn bị giấy bút tôi đi xe của chị lên trường. Hôm nay chúng tôi thi môn đầu tiên của học kỳ. Ngồi dưới căng tin uống nước với hội bạn thi ca 1 cùng tôi một lúc thì cả bọn kéo nhau lên phòng thi. Phòng thi nhốn nháo trao đổi nhau tài liệu, tôi ngồi im một góc mệt mỏi, mong chị quá, nếu hôm nay không phải thi có lẽ tôi cũng xin nghỉ học để đi gặp chị. Thi thoảng tôi lại chạy ra hành lang nhìn xuống căng tin xem chị đã đến chưa, nhưng cả 2 lần ra nhìn xuống vẫn không thấy bóng chị đâu. Chuẩn bị đến giờ thi, tôi lại chạy ra nhìn xuống, đúng lúc chị nhìn lên. Chị đã đến và ngồi chờ tôi dưới đó. Nhìn lên chị vẫy vẫy tay rồi cười với tôi, nhớ chị quá P ơi, vẫn cái điệu cười kia, cái miệng hơi rộng nhưng duyên, tôi cười lại với chị rồi đưa tay lên chào. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.
Một tiếng rưỡi trong phòng thi cũng qua đi, nộp bài xong tôi vội vã đi thẳng xuống căng tin. Mấy thằng ở lớp gọi với theo:
– T. ở lại đi đánh đế chế đã, vẫn sớm mà.
Tôi quay lại lắc đầu rồi đi tiếp. Hội bạn lại chạy theo tôi xuống tận căng tin. Thấy tôi đi về phía chị rồi ngồi với chị chúng xà vào bàn trêu trọc, bắt tôi giới thiệu, bắt tôi khao vì có người yêu xinh vậy mà giấu. Chị nhìn tôi rồi cười cười với bạn tôi.
– Thôi giờ tao phải đi có việc, để hôm khác nhé. – Tôi quay sang nói với hội bạn.
Cả hội nhao lên chửi tôi rồi cốc đầu tôi. Cười cười đứng dậy tôi thanh toán tiền nước cho chị rồi tôi và chị ra lấy xe đi để mặc chúng bạn vẫn ngồi bàn tán và với theo xỏ xiên.
– Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi chị.
– Đi đâu cũng được, tùy anh. – Ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi chị nói.
Tôi đưa chị vào công viên Thủ Lệ, gửi xe rồi đến một chiếc ghế cạnh hồ tôi và chị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ghế chị ôm tôi khóc nức nở. Tôi quay sang ôm chị rồi hỏi:
– Thế có chuyện gì, anh ở đây rồi, em nói đi. Sao lại khóc?
– Hu…hu..hu. – Chị vẫn khóc.
Tôi ôm chị vào lòng, chị gục đầu vào ngực tôi sụt sịt nói:
– Em xin lỗi …..tối qua chắc anh buồn lắm, anh có giận em không?
Tôi im lặng không nói gì, chị nói tiếp:
– Đi đến Ngã tư Cầu Giấy, em bảo anh K đi về phía Đường Láng để đến Ngã Tư Sở em xuống chờ anh ở đó.ư…ư…ư. nhưng anh ấy không chịu. ư…ư…ư. Anh ấy cố tình đi theo đoàn diễu hành về phía Kim Mã. E rút điện thoại ra gọi cho anh M để gặp anh nhưng được 2 chuông anh ấy cũng tắt máy luôn. Hu..hu..hu.
Ôm chị vào lòng, kéo chị ngồi hẳn lên đùi tôi, chị như càng tủi thân nên chị khóc càng to hơn. chị lại nói:
– Đã vậy, khi đưa e về, anh K lại còn rẽ vào quán ăn rồi gọi anh M ra uống rượu tiếp, anh M ra…ư…ư. chẳng hiểu sao anh ấy biết em yêu anh…ư…ư…ư. hu..hu..hu – Chị nấc lên không nói được thành lời.
Ôm chị vào lòng, nghe từng lời chị nói trong tiếng nấc cùng những giọt nước mắt lã chã rơi mà lòng tôi thắt lại. Hai mươi hai tuổi, bắt đầu bước chân vào tình yêu, với một người con gái dịu dàng nết na xinh đẹp và đã có công việc ổn định như chị lẽ ra chị phải được hạnh phúc được chiều chuộng, được vui vẻ bên người mình yêu nhưng chỉ vì chị chấp nhận đi chung con đường với tôi mà giờ đây chị phải nhận sự châm chọc của mọi người, chị phải nhận sự buồn tủi, thậm chí cả sự ghẻ lạnh từ chính những người trong gia đình của mình. Tình yêu và cả sự trong trắng trinh nguyên chị đã trao cả cho tôi vậy mà từ ngày bên tôi chị có được bao nhiêu ngày vui.
Chưa bao giờ chị than vãn với tôi một lời, chị vẫn bên tôi động viên tôi để tôi vững tin vào tình yêu của tôi và chị. Chị chấp nhận cùng tôi bước qua mọi lời châm chọc, mọi thách thức, chị cố gắng gìn giữ để chứng minh cho mọi người thấy rằng chị không làm điều gì sai trái. Ôm chị trong lòng mà thấy xót xa, thương chị nhiều lắm nhưng lúc này tôi làm được gì? Cái người ta nhìn thấy để phản đối chị yêu tôi thì nó rành rành ra đấy và ai cũng biết. Tôi – 1 thằng sinh viên, bố mẹ đang chu cấp hoàn toàn, chưa có gì trong tay, cái quan trọng hơn là tôi còn kém tuổi chị chẳng những vậy anh trai chị còn nghĩ tôi yêu chị để lợi dụng chị. Tôi buồn lắm, bên chị tôi chẳng nói được gì. Yêu nhau, vào công viên người ta ở bên nhau vui vẻ và nói về tương lai với bao điều tốt đẹp cùng những ánh mắt rạng ngời. Còn tôi với chị…. Người gục đầu khóc, kẻ nhìn ra hồ và nghĩ tới những ngày không bình yên sắp tới. Buồn vô hạn, gục đầu lên đầu chị tôi nói:
– Anh sẽ ở bên em, có thể lúc này vì anh chưa có gì nên anh M nói vậy. Em đừng suy nghĩ làm gì.
Chị vẫn sụt sịt nói:
– Anh ấy nói, anh còn trẻ và chưa va chạm nhiều, chưa ra ngoài nhiều. Sau này ra trường rồi đi làm, gặp nhiều người hơn em liệu rồi anh có còn yêu em nữa không, anh ấy nói anh chỉ ở bên em lúc này khi anh còn đi học, đi làm rồi liệu anh có còn yêu em nữa không…
Vẫn sụt sịt chị nói tiếp:
– Em biết con người anh không phải như vậy nên em cãi anh ấy và em nói chuyện tình yêu là chuyện riêng của cuộc đời em, anh ấy đừng can dự vào, anh ấy… tát em rồi dọa em cuối tuần về quê anh ấy nói với bố mẹ….hu…hu..hu. – Chị lại khóc.
Tôi hỏi chị:
– Em có sợ bố mẹ không?
– Em không làm gì sai trái cả, em tin bố mẹ cũng nghĩ vậy.
Ôm chị vào lòng, sau một hồi khóc thút thít có lẽ đã vơi đi những buồn tủi trong lòng ngước lên nhìn tôi chị nói:
– Đêm qua anh có ngủ được không?
– Chập chờn. – tôi trả lời chị.
– Thật không, sao mắt thâm quầng lên thế này. – Ngẩng lên vuốt nhẹ mí mắt dưới của tôi chị nói.
Tôi im lặng, chị nói tiếp:
– Đêm qua đi ăn với anh M và lão K về, em ức lắm, vào nhà tắm khóc xong xuống phòng nằm cùng bác gái em cũng chẳng ngủ được. Sợ anh buồn, sợ anh giận em. Bình thường những ngày anh về quê ngủ một mình không có anh chẳng có chuyện gì xảy ra em cũng thấy khó ngủ và nhớ anh lắm, hôm qua em biết anh buồn, cả đêm cứ nghĩ đến anh ngồi một mình em lại không thể yên trong lòng. Anh biết không, về đến nhà Bác là 1h đêm, em định mượn xe bác để đi về, em lấy cớ sáng mai em phải đi làm sớm, hai bác đã đồng ý nhưng anh M thì không, anh ấy bắt em ngủ lại.
Thở dài tôi nói:
– Hôm qua anh M muốn em đi với ông K có lẽ cũng vì là muốn tách anh và em ra.
– Thế hôm qua ông K có nói gì với em không? – Tôi hỏi tiếp.
– Em cũng chẳng để ý, đường đông nghịt, ai ai cũng hò reo, thi thoảng ông ấy có hỏi em điều gì đó em không nghe thấy, em chỉ dạ vâng chẳng biết ông ấy có nghe thấy không. Nhưng em không ưa ông K này, trên này chẳng biết thế nào nhưng về quê sĩ lắm, các cụ quý vì được cái nói giỏi, mồm miệng đỡ chân tay.
Tôi và chị nói chuyện miên man đến gần 12h thì ra lấy xe đi về, chị bảo tôi rẽ vào quán nào đó ăn trưa rồi đưa chị đi chơi. Chị chưa muốn về nhà.
Lòng vòng sang Cầu Chương Dương, rồi lại đến nhà chị Hương bạn chị chơi, gần 5h chiều thì tôi và chị đi về xóm. Lúc này chị đã vui hơn, không còn buồn nhiều nữa, ngồi sau xe chị gục đầu vào lưng tôi nói với tôi rất nhiều điều, chị nói đừng bao giờ bỏ chị. Xa tôi không biết chị sẽ phải sống thế nào. Hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng, tôi và chị rẽ qua chợ mua thức ăn rồi về xóm. Đến cửa phòng chị anh M và anh K đã đứng chờ chị từ bao giờ. Tôi chào 2 ông rồi về phòng, 2 ông chẳng nói gì mà chỉ nhìn tôi với vẻ không được thiện cảm lắm. Chị mang thức ăn sang phòng tôi cất rồi nói:
– Anh cứ để đấy lát em sang nấu. Anh mệt thì ngủ đi nhé, không thì ngồi chơi game cũng được. em về nhà chút xem có chuyện gì.
Nói rồi chị quay về phòng, tôi rửa mặt mũi chân tay lên giường rũ trăn ra nằm ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình yêu gặp trắc trở |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/01/2020 19:31 (GMT+7) |