“Đa tình tự cổ năng di hận. Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ!”
(Nghĩa là: Từ xưa tới nay người đa tình thường để lại nhiều mối hận, mối hận đó kéo dài mãi không bao giờ dứt hết)
Giờ thì tôi đã ngấm dần nỗi hận rồi, tôi hiểu ra càng đau đớn hơn, khi không thể làm cho các cô gái của tôi hạnh phúc được, giờ chỉ là mỗi Tiểu Linh Linh còn dễ dàng. Bởi sau khi tôi cố gắng dỗ dành Linh Linh, em cũng tạm quên đi nỗi đau đó, nhưng giả sử có thêm hai, ba người nữa tôi biết dỗ dành sao…
Mọi chuyện tạm qua đi, nên tôi lại có thời gian nghĩ ngợi, thật sự thấy Tiểu Linh khổ sở như vậy, tôi càng muốn giải thoát em khỏi lão già bí mật kia. Mà nếu như vậy tôi phải tìm ra nội tình, và lấy được cái công thức chế tạo siêu bạch phiến Thanh Tử đó. Nếu như vậy cần đột nhập được vào mật thất dưới đất, mà để vào được từ phòng tôi phải cần Tiểu Yến giải mã. Nhưng giờ tôi không thể đặt niềm tin vào Tiểu Yến như xưa được, nhất là em ấy giờ cũng hững hờ với tôi như Mỹ Mỹ. Tôi không biết nguyên do gì, nhưng tóm lại là không có nhiều hy vọng trông đợi nữa…
Rồi tôi lại nghĩ đến cái lối vào lần đầu tôi biết, sau đó nó đã bị lấp đi mất tích, và dĩ nhiên dù có thế nào, cũng không thể đi lối đó được. Làm như vậy họ sẽ biết, khác gì đánh rắn động cỏ, chưa kể ở nhà chú Bạch thì thích đào, là đào, thích bới là bới được chăng? Nên để đột nhập lại mật thất xem chừng vô vọng, nhưng tôi lại nhớ cái câu: “Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất”. Và cái mật thất đó hiện có ít nhất hai lối vào mà tôi đã biết, vậy còn lối bí mật thứ ba không nhỉ… có thể lắm chứ sao lại không? Tôi lại nghĩ đến căn phòng nơi A Nhất ở, liệu nơi căn phòng ấy có lối vào hay không? Chắc chẳng ngẫu nhiên mà chú Bạch lại để A Nhất ở đó, còn cam tâm cho hắn làm chân lái xe, thì ắt cái phòng đó là phải có bí mật…
Tôi nghĩ làm ngay, tôi mấy ngày sau đó, đã tìm cách in được mẫu chìa khóa cửa phòng ở của A Nhất, khi có được chìa trong tay rồi. Việc còn lại là chỉ rình hắn với chú Bạch, đi công việc ở đâu nữa là xong, và rồi cơ hội cũng đến. Hôm đó có thương vụ giao hàng với bọn Hàn, nên A Nhất lái xe đưa chú đi từ chiều, tôi biết điều đó từ sáng, nên tôi đã sớm rời Hoa Cát Bạch Hổ trờ về nhà, chỉ đợi chiều tối nhập nhoạng, lấy cớ chạy thể dục quanh nhà, tôi lòng vòng ra sân sau. Mà việc này tôi đã cố gắng dàn cảnh từ lâu, nên đám vệ sĩ chẳng mấy khi soi tôi khi tôi tập chạy cả…
Tôi lách qua mấy khóm hoa Hải đường, để luồn vào phòng A Nhất mở cửa thám thính, để mà tránh bị lộ tông tích. Nên lúc đi làm ở Hoa Cát Bạch Hổ, tôi đã tranh thủ khéo léo moi được từ chú Từ và chú Tam, về hệ thống an ninh nhà chú Bạch. Thì căn phòng của A Nhất, nó không có camera theo dõi, điều này càng làm cho tôi hiểu chỗ đó nhất định có vấn đề, nếu không chú Bạch đã không để một cao thủ đệ nhất của Bạch Hổ, như hắn ẩn thân tại đó chốt chặn. Tôi bước vào trong căn phòng tối om om, nhưng tôi không muốn bị A Nhất đánh hơi ra, nên đã thủ sẵn cây đèn pin nhỏ, đủ sáng để soi mà không đánh động đến bên ngoài…
Tôi bật đèn soi chung quanh, và khá thất vọng vì đó là một căn phòng nhỏ xíu, chỉ có một cái bàn làm việc cùng cái giường ngủ, một ít đồ để tập thể dục, như tạ tay, tạ đẩy, một cái tủ quần áo nhỏ. A Nhất hắn sống khá gọn gàng, mọi thứ trong căn phòng rất ngăn nắp đâu vào đấy. Tôi đi vòng quanh gõ nhẹ vào mấy vách tường chẳng thấy gì khả nghi, tôi dịch cái tủ áo ra ngó cũng không thấy gì bất thường. Chán nản hoàn toàn, có lẽ tôi phán đoán sai chăng? Đây không có một lối nào đi xuống cả, tôi mở ngăn kéo tủ bàn làm việc của A Nhất ra, thấy bên trong thì chẳng có đồ đạc gì đáng lưu ý, mấy giấy tờ vớ vẩn, đồ cạo râu và vài viên đạn súng ngắn…
Không lẽ căn phòng này đơn thuần chỉ là phòng ở sao? Tôi thực sự thất vọng bỏ ra chỗ giường hắn nằm, nó cũng chỉ là một cái giường đơn nho nhỏ. Tóm lại căn phòng không có gì là đặc biệt, kể cả những đôi giày hắn cũng xếp gọn ghẽ. Tôi tò mò chạy ra xem mấy đôi giày đó, thì thấy đa phần là loại giày cao cổ mà hắn hay đi. Loại giày này tôi thấy cảnh sát cơ động, hay bộ đội đặc nhiệm hay dùng… hắn thích hay là một thói quen nhỉ, tôi lật cái giày xem xét thì thấy bên trong, nó còn in hình phù hiệu của công an Trung Quốc, cái này là ngẫu nhiên hay liên quan gì? Nếu như mà hắn là tay trong của hình cảnh Trung Hoa, hắn lại ngu đến mức dùng đồ này để lòi đuôi ra? Rồi tôi lại nhớ lúc hắn đá dao cứu tôi? Cũng là một đôi giày kiểu này…
Tôi lặng lẽ đi quanh tìm đôi giày đó, và tôi thấy nó được vứt ở xó nhà thật, cũng có logo của công an Trung Quốc, nhưng thôi biết đâu là sở thích của hắn, giày đó chắc cũng mua hay xin được mà, đang xăm xoe mấy đôi giày, tôi mới nhận ra gần giường hắn, có khoảng bốn viên gạch hoa gần nhau, vệt mạch vữa không giống các viên còn lại. Liệu đó có phải cửa hầm không nhỉ? Nhưng khi kiểm tra kỹ càng, không có cách nào mở nó lên được. Rồi tôi lại nhớ ra khi tôi đi cùng chị Hương, ra cái khu chế xuất ma túy đó, nơi mà tôi gặp Tuyết Ngân (Vân Anh) bây giờ đó, thì cửa hầm tự mở kiểu thủy lực, lẽ nào cửa này cũng cần cơ quan mở ra?
Tôi nhìn bốn phía trong phòng, không có chỗ nào là đáng nghi cả, duy ở chỗ bàn làm việc của hắn, có một đặt một con mèo Kitty nhỏ ở góc. Một con mèo chẳng ăn nhập vào đâu hết, hắn mà lại thích con mèo nữ tính đó sao? Nhưng vậy con mèo đó hẳn là một sự bất thường, nên tôi trở lại bàn tính cầm lên ngó, tôi mới nhận ra là nó không thể nhấc khỏi bàn, nó bị gắn chặt với cái bàn rồi. Tôi lay vuốt các kiểu cũng không khả quan gì, đột nhiên khi tôi ấn mạnh tay vào cái mũi đen đen của nó… thì…
– Kẹt… kẹt…
Mấy viên gạch chuyển động thật, nó được đẩy lên trên cao bởi mấy cái pít tông, để lộ ra một lối đi xuống… Lối đi này rất nhỏ chỉ đủ một người đi mà thôi, thật sự nó đóng vai trò gì trong cái mật thất đó, nhưng thôi mặc kệ cứ thám hiểm xem sao. Không vào hang cọp sao bắt được cọp chứ? Muốn cứu Tiểu Linh và có Thanh Tử bắt buộc phải liều thôi, không còn một cách nào hơn… Nên tôi lập tức cầm đèn pin chui xuống, tôi lom khom đi theo con đường nhỏ hẹp đó, thì bắt đầu đến một đoạn rộng hơn, hình như nó là hệ thống thông khí cho căn hầm, chằng chịt lối rẽ phải trái các kiểu, nếu như không thông thuộc, chắc chắn vào sẽ không thể mà trở lại được, nhưng thôi tạm thời biết vậy là tốt rồi…
Tôi trở lên trên phòng, ấn vào mũi con mèo đóng cửa hầm lại, tôi tính trở ra để tìm Tiểu Yến hỏi dò, chỉ có cô ấy mới biết nhiều về cái mật thất dưới đất nhà chú Bạch, mình tôi mạo hiểm e rằng khó thành công, mà lại chẳng giữ nổi cái mạng chó của mình ấy chứ… Mà tôi cũng thấy khá ngạc nhiên là lão Trùm, hay là Hạo Thiên lại không thể rõ về cái căn mật thất dưới lòng đất này. Nếu như vậy Tiểu Yến kia có thực sực là hacker, hay là có liên quan đến tổ chức của Chú Bạch nhỉ? Những câu hỏi này không thể nào không giải đáp, nên vì thế tôi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng A Nhất, không thì e rằng đêm dài lắm mộng… hắn mà trở về gặp thì rất mệt mỏi…
Ngày hôm sau tôi đến Hoa Cát Bạch Hổ, rắp tâm tìm cách tiếp cận Tiểu Yến, mặc dù lúc nào cô ấy là Tiểu Yến, lúc nào là Uyển Di đi nữa. Thật sự từ khi trở về tôi cũng đã mấy lần tìm cách tiếp cận Mỹ Mỹ và Tiểu Yến, nhưng ngoài công việc ra thì sau một năm họ đều trở nên xa cách lạnh lùng, tôi vốn giữ nguyên tắc rằng: “… biết nhiều thì khó sống…” Nên tôi cũng mặc kệ hai em ấy, có thể họ có nỗi khổ riêng gì chăng? Nhưng lần này tôi không thể ” bánh bơ” mãi được tôi cần tiếp cận Tiểu Yến bằng được. Lại nói ở Hoa Cát Bạch Hổ khi đó, thì Mỹ Mỹ dĩ nhiên vẫn là Chủ tịch hội đồng quản trị, cô ấy và Tiểu Yến ở hẳn tầng trên căn phòng của tôi, nếu bình thường không hội họp, không có việc gì cần thiết. Thì một Tổng Tài như tôi cũng chẳng mấy khi thấy mặt họ cả, quan hệ đôi bên vì thế ngày càng một xa…
Lần này tôi không lên phòng mình mà đi thẳng lên trên tầng, nơi phòng Chủ tịch của Mỹ Mỹ, nhưng tôi khi ấy vừa đến gần lối hành lang, thì có hai thằng găng tơ Hàn cao to, giơ tay chặn tôi lại nói:
– Tổng Tài! Xin lỗi anh… nếu không phải Hoa Chủ Tịch gọi… chúng tôi không thể cho anh vào được…
Mẹ kiếp! Thật sự là khinh người quá đáng mà, dù gì tôi cũng là một Tổng Tài của Hoa Cát Bạch Hổ, ngôi thứ có kém gì mấy đâu, thế mà chúng nó không xem tôi ra gì, tôi cũng thấy khá là ức chế việc này, nhưng đành ngậm đắng nuốt cay. Đúng lúc đó thì chú Từ đi trong phòng Chủ Tịch đi ra cùng Mỹ Mỹ, thấy tôi thì chú Từ vui vẻ chào ngay:
– Tú Tổng! Hôm cậu mới rảnh rỗi quá bộ lên đây thăm Hoa Chủ tịch sao? Tôi vốn thắc mắc là tại sao từ ngày về, cậu luôn lạnh nhạt với Hoa Chủ tịch, mà khi trước còn từng là thanh mai trúc mã tham chiến cùng nhau, vừa rồi tôi có hoi Hoa Chủ tịch, thì cô ấy có nói, khi cần thiết nhất định cậu sẽ tự tìm đến, quả nhiên là Hoa Chủ Tịch thật hiểu lòng người… ha… ha…
– Chú Từ! Chú lại quá lời rồi, là Tổng Tài anh ấy bận rộn, lại có tiểu thư Linh Linh xinh đẹp ở bên, thì còn làm sao màng đến cháu chứ…
Mỹ Mỹ hơi thoáng đỏ mặt chối vội, khi mà chú Từ nói như vậy. Tôi thì trong bụng chỉ muốn chửi thầm rằng: “… lại nói không đi, mấy lần tôi cố tình tiếp cận Mỹ Mỹ cô, cô đều cố tình xa lánh tôi, còn dặn dò qua cả Tiểu Tinh Tinh bé nhỏ rằng không muốn có quan hệ gì với tôi cơ mà “. Tuy nhiên có ” a cay” đến mấy thì cay, nhưng tôi giờ phải lấy đại cục làm trọng, nên tôi cố tình cười giả lả nói:
– Chú Từ! Quả thật cháu có bận rộn thật, nay cháu mới có chút việc cần tìm Hoa Chủ tịch đây…
– Anh đã đến còn không vào đi Tú Tổng Tài… hay còn đợi em đến dắt tay cung kính đón vào…
Mỹ Mỹ liếc xéo tôi nói như vậy, rồi em quay lại chào chú Từ rằng:
– Chú Từ! Tạm biệt chú cháu không tiễn nữa, cháu gặp Tổng tài chút, chú cứ theo tình hình đó mà triển khai nhé…
– Chào! Hoa Chủ tịch… tôi cũng thấy nên đi nhanh cho kịp việc, và cũng không nỡ làm mất thời gian của đôi trẻ nữa khà khà…
Chú Từ đáp lại lời Mỹ Mỹ và khi đi qua tôi chú còn nói:
– Tú Tổng tài! Cậu thật vô tâm quá đấy, không hiểu tấm lòng người đẹp, con gái nói không là có mà. Thanh niên các cậu thật bồng bột, làm cho ta nhớ lại thời trai trẻ quá… thôi vào đi chẳng phải… Hoa tiểu thư kia mong cậu ngày đêm rồi sao!
Tôi thì vẫn đang nuôi con “chim cú” trong lòng, vì thái độ lạnh lùng của Mỹ Mỹ, chưa kể khi lên đây, hai thằng đệ em ấy cản tôi lại, rõ ràng không coi tôi là cái thá gì. Thế mà em ấy còn ” gáy” đểu là tôi không muốn vào, nếu không có lệnh của Mỹ Mỹ chắc chúng lại rảnh háng mà cản tôi chắc. Nhưng thôi thì là nam tử hán không nên chấp nhặt bọn đàn bà, tôi liền chào chú Từ rồi đi thẳng vào trong, dĩ nhiên hai thằng mặt sắt đó cũng không cản tôi nữa. Tôi vào trong phòng của Mỹ Mỹ, căn phòng rộng thênh thang mà chỉ có mỗi em ấy và Tiểu Yến ở đó, tuy nhiện để mà xác định đâu là Tiểu Yến, đâu là Di Di thì chắc còn phải nhận định thêm…
Khi tôi yên vị ngồi ở cái ghế sopha, đối diện cái bàn làm việc của Mỹ Mỹ, thì Tiểu Yến vẫn cặm cụi làm ở cái bàn làm việc kế bên, cứ coi như là không có tôi ở đó vậy, tôi vì thế vẫn thấy có chút tổn thương. Chả gì thì Mỹ Mỹ hay Di Di lẫn Tiểu Yến tôi đều đã chơi cả rồi, nhân tình thế thái bạc đến vậy sao. Tận khi Mỹ Mỹ cất lời nói rằng:
– Tiểu Yến! Em đi pha trà đi chứ không cần làm bộ mặt lạnh mãi đâu, chị thấy em bảo suốt ngày kêu nhớ anh ấy kia mà!
– Chị! Cứ trêu em thôi… ai thèm nhớ cái người không thèm nhìn mặt chúng ta chứ, từ khi anh ấy trở về chúng mình giả mặt lạnh anh ấy, thử chút thôi thì anh ấy cũng bơ luôn mình còn gì… đáng ghét!
Tiểu Yến phản ứng lại gay gắt như thế, tôi mới hiểu ra họ chỉ ngoài lạnh trong nóng, tôi vốn đến là tìm Tiểu Yến thì gặp em ấy luôn, nên đâm ra để ý Tiểu Yến và tôi thấy trong lúc em quay lưng lại tôi, để cúi xuống cái tủ nhỏ góc phòng lấy trà, thỉ để lộ ra một đoạn lưng vì cái áo ngắn, khi cúi nó bị kéo lên. Tôi đã thấy những vết xước bầm tím để lại trên lưng…
Không lẽ… không lẽ Tiểu Yến là cô gái đêm đó. Những vết xước song song, ngắn dài do bị cọ xuống nền xi măng thô ráp, nó dĩ nhiên khác hẳn vết cào xước khác. Nếu là Tiểu Yến thì tại sao em ấy đi giết tôi? Và Tiểu Yến là người Thiên Địa Hội, thì Mỹ Mỹ có biết hay không đây? Khi Tiểu Yến chính là tay trong cho em ấy, giờ tôi mới nhận thấy cái khủng khiếp của mỹ nhân kế, thì ra dẫu có “bánh bơ” đi nữa. Thì Mỹ Mỹ cũng biết tôi sẽ không bán đứng em ấy, chắc vì tôi trọng tình nghĩa, lại gà vịt trong chốn giang hồ mà…
Khi ấm trà nóng đã sẵn sàng, thì Mỹ Mỹ đích thân rót trà mời tôi, em cúi xuống nên ngực áo trễ, hở ra hai trái đào non núng nính. Thấy tôi nghé mắt soi vú mình thì Mỹ Mỹ cười tít mắt bảo tôi:
– Lâu rồi không động vào anh có nhớ không? Mà dạo này anh cũng ít động chạm Tiểu Linh nhỉ, làm em ấy buồn thê thảm, hay súng ống của anh có vấn đề từ sau khi đi tu nghiệp rồi hi hi…
Tôi không còn hồ đồ như trước nữa, tôi khá thận trọng về mọi hành động, hơn nữa khi xưa Mỹ Mỹ có nói Tiểu Yến chỉ biết máy tính, không biết võ cần tôi hỗ trợ kia mà. Thế sao em ấy dùng phi đao kinh khủng như vậy, hoặc giả người ám sát tôi hôm ấy không phải là Tiểu Yến thì sao? Nếu như vậy thì sự việc trở lên phức tạp hơn rất nhiều, còn là em ấy thì cũng nguy hiểm không kém, nếu em ấy và Mỹ Mỹ không cùng nhóm thì sẽ rất dở, mà cùng nhóm thì cũng dở, vì như thế họ có ý chơi tôi rồi. Những ân tình trước đó, đều là một âm mưu thực sự, như tôi đã nghĩ chăng?
Tôi cứ vì thế mà ngẩn ra, cứ ngồi im không trả lời, tận khi Tiểu Yến đến ngồi cạnh tôi, mạnh bạo đặt tay chỗ con cu tôi túm lấy, tôi mới giật mình vội trả lời:
– À… à… do chuyện nhà đau đầu quá, anh không tìm được họ mà thôi…
– Tại anh không chịu tìm bọn em sớm, anh cứ một mình hành động chẳng thế, anh quên bọn em là gì của anh à?
Mỹ Mỹ nói như vậy khiến tôi vui hơn, xem ra việc cần Tiểu Yến giúp sẽ sớm thành thôi, nhưng tôi cũng còn thận trọng chút nên tiếp tục hỏi thăm dò:
– Hiện tại anh có một số việc cần các em giúp, anh muốn cứu một người, nhưng anh thiếu thông tin… hơn nữa… hơn nữa…
Tôi ngập ngừng nói rồi nhìn quanh phòng, thật sự tôi vẫn lo có thể bị nghe lén. Dường như hiểu ý nên Mỹ Mỹ bật cười bảo tôi:
– Có lẽ nào anh nghĩ Song tiểu thư em đây là con ngốc, phòng của em không thể để cho ai muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ khi anh vào còn không thấy bị chúng nó chặn lại sao? Cứ yên tâm đi hi hi… anh đã đến đây có thể làm gì tùy thích, nói gì cũng được… nên chẳng lẽ hai thiên thần xinh đẹp ở bên rồi, anh vẫn chưa nghĩ ra anh cần làm gì nữa sao?
– Anh… anh… thật sự là có chuyện muốn nói…
Tôi đang ngập ngừng như vậy, thì Mỹ Mỹ đã chồm sang nhảy bổ vào, em ngồi lên trên đùi tôi và hôn tôi chùn chụt, hình như em ấy cũng đã máu me muốn địt lắm rồi. Tuy nhiên hôn xong em ấy lại ghé vào tai tôi nói nhỏ:
– Việc gì em cũng sẽ giúp anh được hết cả, từ thân thể của em, hay Tiểu Yến, Di Di… Nhưng anh muốn cứu ai, giết ai em cũng làm cho anh hết, miễn là công thức Thanh Tử anh phải trao lại cho em để em mang về Hàn thế thôi…
Em ấy nói như vậy, chính tỏ em ấy biết khá rõ tôi, đã và đang làm cái gì rồi, như vậy hiện tại, tôi vẫn luôn chỉ là con rối ở trong tay người khác sao? Thực sự Song tiểu thư này, đến đây hẳn là vì công thức Thanh Tử, đúng là vì siêu bạch phiến kia, người ta cái gì cũng dám trả giá sao? Lão Trùm cũng thèm muốn công thức đó mà mua chuộc tôi, chắc Hạo Thiên cũng muốn đòi lại cái thuộc về mình…
Nhưng sao giờ nó vẫn còn trong tay chú Bạch, như vậy Lý Đình thực sự không đơn giản tí nào. Chưa kể Thiên Địa Hội nhúng tay vào nữa, và có chắc chắn Mỹ Mỹ không biết Tiểu Yến dính Thiên Đia Hội không, còn nữa bây giờ A Nhất nữa hắn thực là thần thánh phương nào? Nghĩ nguyên vậy thôi tôi đã đủ nát óc… và rụt con mẹ cả cu và dái vào rồi. Xem ra con đường khám phá bí ẩn, cứu mọi người khỏi móng vuốt của quỷ còn xa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 80 |
Ngày cập nhật | 05/08/2021 07:35 (GMT+7) |