Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensex.moe (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thời học sinh oanh liệt » Phần 93

Thời học sinh oanh liệt


Update Phần 188

Phần 93

Tôi từng tự hỏi, tại sao một số người bỏ thời gian học võ vốn chỉ để làm nhu cầu gây sự và đánh lộn, tại sao vậy? Câu trả lời là họ không rảnh! Thật vậy, người thầy nào cũng thế, đến ngay cả bác tôi cũng nói trước khi bắt đầu nhập môn bái sư, thì phải ghi nhớ một điều rằng, mặc dù nó không có ý nghĩa với một số người. Câu đó dạng như thế này “hãy ghi nhớ! Học võ chỉ là để rèn luyện sức khỏe, làm trí thức, giảng hòa và làm đoàn kết hơn”. Đấy! Nhưng mà lại được mấy người như thế. Tính hiếu thắng luôn tồn tại, trong đó cũng có cả tôi, hầu như lên thành phố toàn dùng võ vào việc đánh đấm bởi lý do nói chuyện đàm phán thì dường như là không bao giờ thành công khi lý trí và tính hiếu thắng đã chiếm hết con người mất rồi. Có vẻ thằng thái nó điên thật rồi.

“Rầm!”

Tôi điếng hồn tránh đòn cước của nó.

Tình thế cấp bách, chúng tôi tách ra làm hai hướng, vì nhà của chị em Nguyên khá rộng, 3 thằng kia bám theo thằng Tài và nhỏ Nhài, còn riêng thằng thái thì nó sẽ đặc biệt chăm sóc tôi.

Nói thế này nhé! Đánh nhau. Người ta nói giữ bình tĩnh, nếu xác định là có thể chạy thì hãy chạy đi, không mất gì đâu, đừng vì một chút năng nổ thể hiện mình mà đón nhận hậu quả sau này. Câu này đúng, nhưng mà trong lúc này ở nhà của Nguyên thì tôi biết là chạy đi đâu, tôi chạy lên cầu thang lầu trên, từ sau lưng là tiếng chân bình bịch đuổi theo. Nó nói đểu.

– Để tao xem mày chạy đến khi nào? Nạp mạng đi!

Công an! Từ lúc mà tôi nói Nguyên gọi cho công an thì không biết là họ sắp đến chưa, bởi tôi ước chừng tầm cỡ hơn 15 phút thì họ mới tới nơi, nhưng mà 15 phút thì chúng tôi đã xác định được bên nào thắng, bên nào thua mất rồi. Hy vọng là họ sẽ tới sớm hơn, tôi thầm nghĩ.

Chạy đến một cánh cửa, tôi thầm có cảm giác an toàn nếu mình vào căn phòng này, biết đâu sẽ thông ra lối khác, nhưng đó mới chỉ là nghĩ trong đầu, bởi vì khi chạy vào đó thì tôi không tìm thấy một lối thoát nào hết, đây là phòng tập thể hình, khá rộng, có bao cát, dụng cụ tập luyện, chưa kịp choáng ngợp bởi căn phòng thì.

“Rầm!”

[Giật mình quay lại thì cánh cửa đã bị thằng thái đóng lại]

Nó cười nham hiểm…

– Mày có chạy đằng trời, hôm nay mày tiêu rồi.

Nói xong lập tức nó cầm một miếng tạ gang tầm 2kg ném về phía tôi.

“Rầm!”

“Choang!”

Tiếng kính vỡ nát khi bị tiếp xúc với miếng tạ gang, làm khung cửa sổ méo xệch, một âm thanh rất hớn. Cũng may là tôi kịp thời tránh được, nếu không thì cũng nằm viện sớm rồi. Lần này tôi buộc phải nghiêm túc. Phải đánh thôi.

– Dám đánh bạn tao! Để tao đòi lại nợ cũ nào, tôi khai tấn thủ thế.
– Thằng nhãi! Nhìn mày xem, người tả tơi như thế mà cũng đòi đánh thắng tao hả?
– Khỏi nói nhiều! Tao nói là mày chết tới nơi rồi đấy [tôi lớn giọng]
– Chỉ giỏi bốc phét! Hôm nay tao cho mày thương tật cả đời…

Dứt lời, nó lao vào phía tôi. Tôi chưa chứng kiến võ vovinam đối kháng như thế nào, chỉ biết họ dùng cả cước lẫn tay để công. Ban đầu không biết thực nó ra làm sao, nên tôi không đánh vội, niêm thủ phòng ngự là chủ yếu, thao tác của nó rất nhanh chưa nói đến phản xạ cũng vậy, nó liên tục tránh những đòn tốc độ cao của tôi, cho đến khi…

“Vù!”

“Bốp!”

Một cú đấm của tôi xé gió ngang mặt nó, lập tức theo phản xạ ngay lập tức, nó né đầu sang bên, tôi biết là nó sẽ tránh được, nhưng cũng kịp thời tôi chuyển hóa quyền thành tiêu, tôi quệt ngang xé ngang mặt nó, kết quả, ngón tay tôi chém ngang khiến nó thất thần lùi lại…

Tôi thầm nhủ “thấy vịnh xuân thế nào hả em?”, Khóe mặt nó giờ đã hằn đỏ vì vết tiêu của tôi vừa rồi.

Lần này thì nó biết là đánh cận chiến không phải sở trường, nên thành ra nó bắt đầu chuyển sang dùng cước. Nó cười, lột áo…

– Mày cũng khá đấy! Ở đây thật thoải mái, khỏi vướng víu, không thằng nào phá đám!
– Chú mày cũng lớn lối đấy! Dù mày có cởi trần như nhộng thì cũng vậy thôi.[Tôi đáp trả]
– Mày chết tới nơi rồi! [Nó lao vào]

Nó thét lên, dùng chiếc áo thun của mình lao đến, tôi cũng không ngờ là nó lại nghĩ ta cách này, lập tức chiếc áo biến thành sợi dây cuốn lấy cổ tay tôi, quá nhanh, nó kéo tôi lại phía nó, kết quả là, trọn vẹn khuôn mặt tôi ăn đủ đòn đấm hết tốc lực của nó. Gay to rồi!

“Bốp!”

Cú đấm tưởng như đòn kết thúc, tôi cố gắng trong khi hình ảnh trước mắt lảo đảo cứ liên tục thay đổi vị trí cho nhau. Không được! Không thể ngã ngay lúc này được.

Chưa kịp lấy lại tinh thần, thì bất ngờ ngay từ phía sau, thằng thái bất ngờ dùng chiếc áo đó quấn cổ tôi siết lại, đã thế nó cùng dùng chân đạp vào lưng tôi tạo thế gọng kìm.

– Cho mày chết! Giãy dụa vô ích, tao sẽ thanh toán lại món nợ này đầy đủ, mày cứ từ từ mà thưởng thức nhé!

Không biết là thằng thái, nó có ý giết người bằng cách này hay không, nhưng tôi của khi đó bắt đầu khó thở rồi, hai tay vô vọng mong mỏi gỡ được sợi dây chết tiệt này ra. Ngay lập tức tôi đưa tay ra sau lưng đẩy chân nó ra khỏi lưng mình phá thế gọng kìm, vừa thoát ra thì nó lao vào tôi theo quán tính, bất ngờ tôi tung cước thẳng vào mặt nó.

– Kya!!! Thiếu lâm đăng cước!

“Rầm!”

“Binh!”

“Binh!”

Dính trọn vẹn cước của tôi, nó ngả hẳn về phía dàn tủ phía sau làm cho tạ và một số dụng cụ rớt xuống inh ỏi. Nhân cơ hội này, tôi mới kịp định lại tinh thần, ráng hít lấy hít để từng ngụm từng ngụm không khí sau một hồi căng thằng vừa rồi…

Thằng thái quả là cao thủ, chỉ vài giây sau đó, nó bắt đầu đứng dậy sau đống đổ nát đó, trán nó dính máu, nhưng nó vẫn cười, chắc máu nóng trong người nó đã lên đến đỉnh điểm nên cũng không còn thấy đau, không nói gì, nó liếm vết máu dính trên nắm đấm, mặt nham hiểm. Có vẻ trận này sẽ vất vả đây.

Tiếp tục. Lần này cả tôi và nó lao vào, từng hồi từng hồi, hai bên ăn miếng trả miếng, nó chỉ dung cước, còn tôi thì vất vả né và tránh liên tục, bộ pháp cước của phái vịnh xuân hình như không được khai thác nhiều, chỉ là những đòn tầm trung, nên chỉ phù hợp cho tôi triệt những đòn chết của nó chưa kịp đánh ra. Vậy nên đa số tôi toàn dung cước pháp thiếu lâm, cứ đánh như thế này cũng không phải cách hay, cả hai bên dường như biết được điều đó, tôi thủ rất chắc nó không tài nào tiếp cận gần được, và ngược lại nó ra đòn cước rất nhanh và mạnh mẽ cực kỳ, tôi không thể nào nhập nội được.

Cả căn phòng tập ngày hôm đó là những tiếng bốp chát, lúc lớn lúc nhỏ, và kèm theo tiếng đổ vỡ mỗi khi tránh né thì đòn đó sẽ bất đắc dĩ đánh nát thứ gì đó, không khí ngày càng nặng nề.

Gần cuối trận chiến, tôi vô tình sơ hở, ơ nhưng mà cũng không phải sơ hở, mà là không nghĩ rằng thằng thái nó có thể thực hiện được chiêu này.

Trong võ vovinam có một chiêu tôi đã từng nghe mà cực kỳ đáng sợ, không nhớ là tên gì mà chỉ thấy thằng thái bất ngờ bay trên không nhảy vào dùng hai chân kẹp cổ tôi rồi cứ theo lực mà xoay, kết quả!

“Rầm!”

Tôi nằm trọn dưới nền, toàn bộ tấm lưng áp hẳn xuống, một cảm giác đau đến điếng người, nhưng nó không tệ bằng khi hai chân thằng thái đang kẹp cổ tôi ngay lúc này, càng dùng tay gỡ ra thì nó càng siết chặt, cho đến khi dòng oxi bắt đầu bị chặn lại ở cổ, tôi dường như sắp chết vì ngất, lấy hết bình sinh còn lại, tôi dùng chân, liên tục đạp vào mặt, tay chân nó, may thay là thành công, nó bị đánh rát quá nên đành từ bỏ thế gọng kìm ban nãy mà buông tôi ra…

“Bốp!”

Vừa khom lưng đứng dậy, tôi ăn trọn một cước của nó vào ngực, hậu quả ngã lăn lộn ra phía sau, cả phần lưng lại một lần nữa nằm trọn xuống nên đau điếng.

Hình như thằng thái, nó để tôi đứng dậy, một tay tì vào đầu gối, một chân quỳ xuống nền, tôi vất vả cắn răng nhìn đối thủ của mình vẫn còn đứng đó. Ngay lúc này tôi mới phát hiện ra rằng, băng và gạc mà Nụ băng lại cho tôi từ hôm trước nay đã bị bung ra, cả trán cũng vậy, những sợi dây trắng nay đã lấm tấm vài vệt máu đỏ. Máu me đang nồng nặc mùi tanh trong miệng và khóe môi tôi, chân và tay đang run lên từng hồi, có lẽ là mình sắp tạch rồi…

– Mày vẫn còn đứng lên được cơ à? Cũng lì lợm đấy! Khà khà! Dù mày có lì lợm đế cỡ mấy thì cũng vậy thôi, chịu chết đi!

Vẻ mặt nó đắc trí, mặc dù cũng lĩnh không mấy là gì đòn của tôi. Tôi gỡ bỏ những gạc băng đầu còn vướng víu, cố gắng giữ cho tâm bình tĩnh, không thể dao động ngay lúc này được, vì sao ư? Vì mày còn phải về nhà nữa, vì còn phải tìm người hại bố nữa, và vì chị, vì người ấy nữa, mình không thể gục ngay lúc này được, nợ chưa trả xong mà giờ lại bầm dập như thế này, hãy coi đây là thử thách cuối cùng trên cái đất sài thành này. Hít thật sâu, tôi thở nhẹ cố gắng đè nén cơn đau mà đứng dậy.

Bình tĩnh tôi lao vào một cách điên cuồng, khiến nó bất ngờ, tôi tung tam xung quyền liên tục, thằng thái vất vả đỡ và tránh, cố gắng áp sát, tôi lập tức xoay người tung cùi chỏ vào thái dương nó…

“Bốp!”

Nó đau đớn lùi lại phía sau. Không thể dừng lại và cũng không thể nhân nhượng được, bất ngờ tôi nắm được hai tay nó lật người về sau thực hiện chiêu “tomoenage” của judo vật ngã nó xuống, lần này thì người chiếm được thế thượng phong là tôi, không do dự tôi trở người khóa tay nó…

Vài giây đau đớn sau Thằng thái cắn răng nó gồng tay lại thoát khỏi thế bẻ tay, tôi lại trở người bẻ khóa chân nó, nó đau kêu lên từng hồi, mồ hôi nhẽ nhãi, cuối cùng nó cũng gồng lại thoát thêm một lần nữa. Cho đến khi đẩy tôi ra xa được một khoảng nó vội đứng dậy, tôi cũng nhanh chóng bật trở lại, và đây sẽ là đòn quyết định của cả hai.

“Hây! Hya…” – tiếng thét của đòn cuối…

“Binh”

“Rầm!”

Tôi bồi hết sức vào đón cuối, là nhật tự xung quyền, còn nó ư, nó dùng tiêu mổ hẳn gần như suýt trúng vào huyệt của tôi. Cuối cùng kết quả cũng đã phân định.

Tôi nhìn đối thủ của mình ngã xuống như cây đổ mà lòng vui mừng hả hê không sao kể siết.

Nhưng! Tôi chưa kịp ăn mừng thì ngay lúc đó, tôi cũng đau đớn không kém, ánh sáng bắt đầu lu mờ đi thay dần cho bóng tối, người tôi lảo đảo, mọi thứ ngay trước mắt mình lúc này quay cuồng, đổ gục xuống, tôi cũng ngất xỉu, có lẽ là dùng hết sức cho đòn vừa rồi… may quá!

Vậy là mình có thể về nhà được rồi, tôi nở Nụ cười trong cơn hôn mê.

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.vip/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

– Anh kể đơn sơ về quê anh nhé!
– Nơi bom đạn xới cày vùng đất…
– Ngày chống mỹ không một lần thất bại…
– Mặc khói lửa đạn rít rầm vang.
– Giờ nơi đây thái bình vùng đất mới…
– Vẫn âm vang những lời hát oai hùng…
– Dấu chân xưa anh hùng và bất hủ…
– Em có biết không? Thái bình quê anh đó…
– Những con đường phủ mát bóng cây xanh…
– Giữa màu xanh hai bên cây bóng tỏa…
– Chờ em đi dạo mát những con đường…

Tôi nín thở chờ xem xem cô ấy tỏ thái độ như thế nào? Quả là bài thơ này hơi được được, đó là ý kiến của chính tôi, bằng chứng là Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà tôi đưa, ánh mắt đảo liên. Cuối cùng, người đó hắng giọng gọi tên tôi.

– Hả… sao? Vậy là tổ mình có thơ nộp cho đoàn trường rồi nhé!

Nguyên lắc đầu.

– Hừ! Đây có phải là do cậu viết không vậy? [Giọng nàng đầy vẻ đa nghi]

Lúc này thì tôi mới bắt đầu tái mặt, đúng là bài thơ dài đó không phải là do tôi tự sáng tác, tôi làm gì có tâm hồn thơ ca như thế chứ, cũng không phải là copy trên mạng, mà là tôi copy từ ông anh họ mình, phải! Ông anh họ tôi là người có tâm hồn văn chương, bảo sao khi đọc vào là Nguyên đã nghi ngờ rồi. Chắc giọng, tôi nói…

– Là mình viết đó! Không có lấy trên mạng đâu mà sợ!

Cô nàng mỉm cười, nghiêng mái đầu đưa ánh mắt dõi theo tôi, điều này khiến cho tôi hơi ngại, vì chưa khi nào được con gái đẹp nó nhìn như thế cả.

– Chắc không đó?
– Chắc mà! Cậu cứ nộp đi! Mình không có copy trên mạng đâu mà sợ…
– Ý mình không phải là chuyện đó…
– Hả! Thế là ý gì?

Nguyên nguýt dài một cái rồi nói…

– Ý mình là… là trước giờ chưa thấy cậu viết hay như thế hết, bởi vì môn văn của cậu mình thấy…

Tôi tức giận trong lòng, người ta dở văn thì đâu có nghĩa là dở toàn bộ đâu chứ, góc nhìn của cô nàng sao mà hạn hẹp quá thể, biết tôi sẽ phản bác nên…

– À ừ ý mình không phải như vậy đâu Thành, hì! Ý mình là thầy bảo viết về quê hương đất nước mà cậu lại còn thêm cả chuyện tình cảm nam nữ trong này, mình sợ thầy…
– Sao vậy? Bộ hai người này trong bài thơ bộ yêu nhau say đắm lắm hả?

Nói xong câu này thì Nguyên nổi giận…

– Cậu là người viết sao lại hỏi mình? [Vẻ mặt Nguyên hơi lúng túng]
– À…[chết! Suýt thì lộ]

Tôi nuốt nước bọt, hóa ra là thế, đứng dậy, tôi dang tay tính lấy lại bài thơ mà mình cất công lặn lội qua nhà ông anh chép lấy chép để. Ừ! Bài thơ này hơi sến quá thì phải.

– Ừ! Có lẽ không hợp đâu Nguyên, trả lại mình đi…

Dứt lời Nguyên phồng má rụt tay lại giấu bài thơ phía sau lưng, nói trách…

– Không được! Mai là nộp rồi, để mình hỏi thầy sau cũng được mà…

Tôi bất ngờ với hành động này của cậu ấy, sao lại hấp tấp thế nhỉ, lúc nãy chê với lại thăm dò dữ vậy mà. Nhưng sau này nghĩ lại chắc đó không phải là lý do mà Nguyên không trả lại tờ giấy cho tôi. Nàng ngồi xuống cạnh tôi một cách bình thường ngoảnh đầu sang nói.

– Nè!
– Hả?
– Ừ! Sao lại không viết hết thế? Bài thơ này hình như là cậu chưa viết hết hả?

Câu hỏi của Nguyên đánh mạnh vào tim tôi, oái! Đúng là hôm qua mình có chép thơ của anh họ, nhưng lại không chép hết, thành ra cứ thấy dài hết mặt giấy là bỏ, nhưng ai mà ngờ Nguyên lại phát hiện ra điều này, phải chăng ngày ấy Nguyên đã biết là tôi nói dối. Nói nghiêm túc, tôi nhìn cậu ấy như thể mình lại phải sắp nói dối, và đúng là tôi bắt buộc phải làm chuyện đó.

– À! Ừ… Mình vội quá hì!!!
– Còn ngày mai nữa mà! Nếu không có gì! Ngày mai cậu viết tiếp đi nhé…

Gọng cô nàng vừa trách vừa mừng, khiến cho tôi hơi chút bồi hồi xao xuyến nhè nhẹ.

Và các thánh biết không? Tôi cứ tưởng là mình cưa đổ được người ấy rồi chứ, cứ tưởng rằng lần này thì cá cắn câu chứ. Nhưng nào ngờ, tôi cứ nghĩ nếu mình thích thì phải nói chuyện một cách chân thật luôn tin tưởng nhau, và hơn nữa không được nói dối, cứ theo vậy mà áp dụng, tôi bắt đầu làm luôn, bằng chứng là không muốn nói dối Nguyên thêm một lần nữa, cảm thấy tội lỗi nên thành ra tôi cũng không mò đến nhà anh họ mình để chép nốt đoạn thơ cuối, đúng như lời Nguyên muốn mình viết tiếp.

Còn… Sự việc về sau thì hẳn ai cũng đoán được hết, cô nàng bơ tôi rồi, hiz… Nguyên không thèm nói gì hết, cũng không buồn truy bài tôi mỗi khi vào giờ sinh hoạt 15 p.

Còn hiện tại ư! Sau cái ngày gặp phải một cô gái bất cần đời, nhìn thấy Nhài mà tôi cũng không thể nào liên tưởng và hình dung ra nổi Nguyên của mình có giống con bé ở nét nào. Nếu không gặp và ăn một trái banh đau điếng đó thì mình cũng có lẽ… không biết Nhài chính là em gái của cậu ấy. Mọi thứ như được sắp đặt hết vậy, phải chăng 5 năm tiểu học, 4 năm cấp hai và gần hai năm đại học như thế vẫn chưa đủ sao? Nhài nói Nguyên thích tôi, cô bạn thời thơ ấu trong màn sương mịt mù bỗng chốc quay trở lại với một cô gái chững chạc và xinh đẹp hơn, cuộc sống này thật lạ, tồn tại những thứ thật diệu kỳ và đầy hi hữu. Tôi không ngờ là cậu ấy lại nhớ nhiều đến như thế, Nguyên không nhắc lại thì bản thân mình giờ này cũng không hình dung ra được. Từ ảnh lớp cho đến những thứ lặt vặt nhỏ nhất, cậu ấy cũng không quên, cả Nhài nữa, đúng là tôi có nhớ mang máng một điều rằng, cô bạn thuở thơ ấu ấy cũng có một đứa em, lúng túng gãi đầu gãi tai, lùng sục lại ký ức đã qua mà tôi vẫn không thể nào nhớ hết.

– Cái tên ngốc này!
– Đúng là cậu chẳng nhớ gì hết!!!

Giọng em nghẹn lại, tôi không dám nhìn.

– Tớ biết là cậu nói dối mà… biết sao không…
– Tại sao? [Một câu hỏi lí nhí của tôi]
– Vì cậu nói dối rất dở đó…
– Tớ biết hết… mình xin lỗi vì không thể học chung cấp 3 với cậu… vì bố mẹ mình muốn mình học ở môi trường tốt hơn… hiz… Nhưng… sao suốt ba năm cấp ba sao cậu không tìm tôi?

Tôi tròn mắt ngẩng mặt nhìn Nguyên, mắt cô ấy đỏ hoe. Thời gian trôi nhanh quá! Nhanh tới nỗi tôi cũng không ngờ rằng cái tôi ngày ấy lại được nhắc đến trong tâm trí Nguyên nhiều đến như vậy, nhưng! Liệu bây giờ có phải là quá muộn hay không? Tôi không biết phải làm sao hết, sẽ ra sao nếu tôi và Nguyên khi đó đã thành đôi, hẳn là mình cũng sẽ không bao giờ gặp và biết đến cái tên “Nụ”, mỗi lần nghĩ đến mà người không hỏi rùng mình. Chuyện qua hết rồi, tôi không quên và cũng chẳng muốn hồi tưởng lại, bây giờ tôi và Nguyên chỉ như thể là một tri kỷ không hơn không kém…

“Xin chào em! Cô gái ngày ấy mà tôi theo đuổi” – tới đây thì tạm gác lại chuyện về Nguyên…

Ngày nhanh tàn, mới đó mà đã gần 5h chiều. Theo chân thằng Tài, chúng tôi ra trạm chờ xe bus. Ngày hôm nay nhanh tối quá, chưa gì đã mây đen nhiều mảng rồi, ngoài trời lúc này mưa hời hợt nhỏ từng hạt li ti thấm vào từng kẽ áo…

– Sao mày không để Nhài nó chở về?
– Thôi! Ban nãy làm phiền nhà người ta chưa đủ hay sao mà còn nhờ vả!

Nó lại hỏi…

– Ủa mày! Nhài và Nguyên là hai chị em, sao hồi đó tao không biết vậy?
– À! Nhài thì học ở thành phố, còn Nguyên thì học ở quê mình, mỗi năm tết đến mới có dịp gặp nhau.
– Haizz… Tội hai chị em nó ghê ha mày?
– …
– Ban nãy Nguyên nói gì với mày vậy?
– Không có gì hết…
– Rồi sao? Mày có tính…

Tôi hắng giọng trả lời lại nó bằng hành động thở dài…

Nói rồi thằng Tài đá thẳng vào cái cây ven đường, bất ngờ làm cho những hạt mưa còn đọng lại trên từng tán lá bỗng chốc bị hất tung, kết quả nước mưa từ trên rơi xuống rất nhanh… làm ướt nhẹp cả hai đứa…

Khung cảnh tiếp theo, khi hai thằng tôi bước lên xe bus thì ai cũng nhìn tưởng chừng chúng tôi là những sinh vật ngoài hành tinh vậy, tay tôi quấn gạc, trán cũng không kém, thay vì băng lại thì bây giờ là dùng salonbat, nhìn chẳng khác gì người thương tật.

Chọn cho mình phía ghế cuối cùng, cũng không phải là lần đầu, mà đó là thói quen mỗi khi tôi lên xe, vì những người ngồi cuối bình thường sẽ không phải nhường ghế cho phụ nữ có thai và người già, đó chính là lý do. Xe đi nhanh, màn kính bây giờ đã mờ nhòa đi bởi nước mưa, chắc hẳn là ngoài trời giờ mưa rất lớn, tôi còn nhớ ánh mắt của một số người trên xe, đặc biệt là con nít, họ cứ để ý hai đứa tôi, chắc là trông bộ dạng cả hai lúc này thê thảm lắm…

“Mẹ ơi! Hai chú kia bị gì mà đeo khăn trắng vậy ạ?”

“Không có gì đâu con!”

Bây giờ thì mới chợt nhớ ra, tôi có hẹn với Nụ, nhưng muộn mất rồi, chắc giờ này em đang ở nhà nhỏ Trang, còn ngày mai và ngày mốt là mình phải về rồi, thật sự tôi cũng không thể chờ nổi câu trả lời của em, đầu đau quá! Toàn thân giờ cứ mỗi khi cử động là cơn đau sẽ trở lại, và cũng không dám thở mạnh, nhắm mắt lại muốn ngủ cũng không được bởi xe đi nhanh, đôi lúc thắng gấp, làm cho đầu tôi thỉnh thoảng lại va vào cửa kính đau muốn điếng người.

– Tài này!
– Gì mày?
– Lát mày về trước đi! Tao cần tới chỗ này một chút…

Không đợi nó trả lời, xe vừa dừng trạm thì tôi xuống ngay và luôn, tôi muốn gặp em ngay lúc này, thời gian sắp hết rồi! Nhưng trước tiên, tôi sẽ đến nhà Nhi trước, dù gì cũng phải tới thêm một lần nữa.

Ngày hôm nay đúng là một ngày tồi tệ, bước đến nhà Nhi mà chỉ có người đó ra mở cửa, là người mẹ ấy. Tôi đứng chôn chân ngoài cổng, chờ phản ứng của người đó, không có gì! Tôi ngạc nhiên khi thấy thái độ của mẹ Nhi rất khác, bà ấy mở cửa, tròn mắt khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.

– Cháu vào đi!
– Dạ!
– Cháu bị sao vậy? Sao người lại…
– Dạ! Cháu bị ngã ạ [tôi lại nói dối]

Thái độ hôm nay của mẹ đối với tôi thật nhẹ nhàng, không khó chịu như những lần tôi gặp mặt, thay vào đó bà mời tôi ngồi xuống ghế, rồi bỏ vào sau bếp, mang bánh và nước mời tôi, lại càng không hiểu hơn khi người trong nhà lúc này đã đi đâu hết, chỉ con lại mẹ của Nhi, trông bộ dạng mệt mỏi và u sầu nhiều lắm, mắt quầng thâm như thể đã thức suốt nhiều đêm. Im lặng một hồi, tôi muốn hỏi Nhi như thế nào nhưng cổ họng cứ lóng ngóng mãi. Cuối cùng tôi mới mở lời…

– Nhi đâu rồi hả bác… cháu gặp Nhi được không ạ?

Vẻ mặt của người đó u ám hẳn, bờ môi như thế mím chặt lại, tôi không dám nhìn trực tiếp.

– Ừ! Cháu cứ ngồi đây một chút, Nhi nó đang ở trên phòng…
– Dạ… vâng!
– Ừ! Ban nãy cũng có cô bé nào đến thăm…

Không cần bác ấy tả, tôi cũng thâm đoán ra chính là Nụ. Tôi lại hỏi tiếp…

– Anh Huy và bác nhà đi đâu hết rồi hả bác?

Lần trước, thay vì nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn đâm thủng khuôn mặt, còn bây giờ thì lại khác, bác ấy cứ như thay đổi hoàn toàn vậy.

– Ừ! Bác nhà đi làm hết rồi cháu! Thôi! Để bác dẫn cháu lên thăm con bé Nhi!
– Hả!

Tôi không hiểu bác ấy đang nói gì hết, tại sao lại phải lên thăm mà lại không gọi Nhi xuống, lẽ nào… nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, chắc hẳn bác ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi, nên cũng không buồn trả lời…

Đúng là Nhi không thể xuống gặp tôi được, lúc mới bước vào thì hình ảnh mà mình nhìn thấy, nhỏ giống như một con búp bê nhỏ bé, nằm bất động trên giường, khuôn mặt tiều tụy, mặc dù là ngủ, nhưng tôi cũng không thể thấy được nét bình thản của Nhi ở đó, nhỏ đang truyền nước. Từ phía sau có một giọng văng vẳng bên tai tôi thật nghẹn ngào.

– Con bé nó mới ngủ thôi! Sau khi cô bé kia về thì…

Tôi nhìn như không dám tin vào mắt mình,’ người nằm ở đó có phải là Nhi không vậy? Tim đập loạn xạ, là do tôi sao… Trán tôi nóng bừng… dồi dào những cảm xúc khó tả, thắt lòng có, rối tung có, và cả thắc mắc cũng có…

– Ngay từ lúc đầu… bác cũng không muốn Nhi nó gặp cháu đâu!

Tôi nhìn bác.

– Bác xin lỗi cháu…

Bác ấy kể lại cho tôi quá khứ của Nhi cho tôi nghe giống y như những lời mà bạn anh Huy đã kể cho tôi nghe tối hôm đó, nhưng! Đó cũng chỉ là một nửa câu chuyện.

– Gia đình bác đã phát hiện ra con bé bị bệnh tim từ lâu, nhưng vì sợ không muốn nó biết! Như thế bệnh tình sẽ lại càng trầm trọng hơn…

Biết tôi sắp nói gì, thì ánh mắt của người phụ nữ đó chợt trào lệ…

– Sức khỏe nó yếu lắm! Bác không biết làm gì hết ngoài mỗi ngày cầu nguyện cho nó luôn bình an, bác sĩ nói sợ nó không chịu nổi được phẫu thuật, lại thêm tính trầm cảm khi chị nó mất, đó chính là lý do bác luôn phải giam lỏng nó ở nhà, bác không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với nó, và…
– Và… sao nữa ạ!

Lau nước mắt…

– Bác không áp đặt con gái mình thích ai! Nhưng nhìn nó thế này liệu có ai đủ can đảm mà chịu nó chứ. Bác không muốn nó gặp cháu bởi vì… bởi vì, bác không muốn cháu phải khổ vì nó, nhiều lần bác đã muốn ngăn cản nó đến gặp cháu nhưng dường như đó là điều không thể, bác xin lỗi, con bé chính là nguồn sống của bác, bác không muốn mất thêm một đứa con trong nhà này nữa. Hãy hiểu cho một người làm mẹ như bác!

Miệng tôi đắng ngắt, chắc là bị đầu độc mất rồi, tôi tránh ánh mắt của bác ấy, lòng thầm trách mình quá bồng bột, không thể hiểu được tấm lòng của người mẹ thật bao la, vậy là bác ấy nói Nhi có người khác lý do cũng chỉ là cái cớ. Cố gắng lí nhí được một lời thành thật từ tận đáy lòng.

– Cháu… cháu xin lỗi… cháu… không…
– Không! Đây không phải là lỗi của cháu, ta không biết phải cảm ơn cháu làm sao hết, ngay từ lúc đầu khi con bé cứ muốn nài nỉ cho nó gặp cháu, ta rất mừng! Cháu biết sao không? Từ lúc nó biết cháu, thấy nó cười nhiều hơn, ăn uống cũng nhiều hơn, đến nỗi bác đã từng mừng tưởng ra rằng, Nhi nó đã bình phục sức khỏe rồi.

Cả căn phòng u ám hẳn đi, chỉ có tiếng thở nặng nề của người mẹ đó. Từng lời từng câu của mẹ Nhi xát vào tim tôi, như một ý nghĩa nào đó, cả đời này sẽ không ai yêu ta bằng bố mẹ mình. Bác ấy dặn tôi, Nhi vẫn chưa biết gì hết, không được nói cho nhỏ biết.

Tôi ngồi cạnh cô nàng lém lỉnh ấy, làm những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, tôi nắm tay người đó, sửa soạn là những sợi tóc rối của Nhi, mân mê một cách lạ kỳ. Ngồi lặng im bình yên nhìn nhỏ ngủ.

Ra khỏi nhà Nhi, tôi lễ phép chào bác gái ra về, nơi đến tiếp theo của tôi, chính là bệnh viện, thăm thằng bạn mình. Dường như cả ngày hôm nay của tôi thật là bận rộn và mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần. Vừa đi vừa khóc, tôi xấu hổ lấy tay che lại không muốn cho người ngoài biết được…

Thằng Thành bạn tôi, nó giống như Nhi, đang ngủ, bác sĩ đã chích thuốc giảm đau cho nó, thằng D nói…

– Bây giờ mỗi ngày tụi bay phải thay phiên nhau tới mà thăm nó! Bạn cùng phòng hết.

Nó nhìn tôi.

– Nãy tao cũng thấy nhỏ Dương đến đấy, nhưng tiếc quá! Con bé về rồi. Nhưng mà mày đi đánh nhau với tụi thằng thái, sao không gọi tao mà lại tự mình xử lý?
– À! Ừ! Tại khi đó tao gấp quá! Tao… tao quên.
– Nói dối mà không biết ngượng! Nhìn mày thê thảm vậy! Có sao không? Hay nhân tiện bệnh viện ở đây, mày cũng nên vào khám thử…[thằng D ra đề nghị]

Tôi xua tay từ chối.

– À ầy! Không cần đâu, tao có làm sao đâu! Mà thôi tao về trước nhé.

Vậy là lúc đến nhà Nhi tôi cũng không gặp được Nụ, giờ đến bệnh viện thăm bạn cũng chậm mất một bước, tôi quyết định đến nhà nhỏ Trang, hẳn là em đang ở nhà.

Nhưng dường như có ai đó đang muốn trêu ngươi tôi vậy, không hiểu sao khi bước ra khỏi viện tôi lại thấy tiếc tiếc làm sao, lẽ ra nghe lời thằng D thì nên, cứ cứng đầu để rồi cơn đau bắt đầu hành hạ tôi.

Cửa khóa ngoài, người nhà của nhỏ Trang đi đâu hết rồi? Vậy là giờ này Nụ vẫn còn lang thang ngoài đường giống tôi lúc này, lại phải lủi thủi đi về, chân bắt đầu có dấu hiệu mỏi đi, nó lại càng cho tôi khao khát được gặp em nhiều hơn…

“Trời ơi! Giờ này! Em đang ở đâu vậy hả Nụ?”

Trả lời lại tôi là tiếng phanh của xe bus, ngày hôm nay thật là dài, cổ họng hơi rát, tay tôi giờ đã tê cóng bởi cái lạnh của cơn mưa lất phất…

Tôi đến trường, dù biết khả năng tìm được em là rất khó, rồi lại đến nhà chị Hằng, tôi không vào nhà, không muốn chị nhìn thấy mình, mọi hy vọng gần như tan biến hết, tôi miễn cưỡng nghĩ ngay đến một nơi, là nhà của Nụ, nhưng! Em đang ở nhà anh Huy mà, với lại nhỏ Trang cũng nói là bác gái cũng không muốn cho em về đó nữa. Lại ngu thêm tập nữa, tôi tiếp tục đến đó, nếu vẫn không gặp được Nụ thì… cả ngày hôm nay của tôi thật vô vị, tôi nhớ em đến một cách tức giận. Tôi không hiểu sao yêu lại khổ đến như thế, đơn giản tôi chỉ muốn có một người bạn đời cho riêng mình và kết thúc với người ấy một cách đơn giản là kết hôn.

Mong ước thành hiện thực, đúng là em có ở nhà, hình ảnh đập vào mắt mình ngay lúc này chính là, một cô gái đang ngồi chống cằm vào đầu gối hai tay đan vào nhau, ngồi khóc trước cửa nhà. Cổng bị khóa ngoài, chắc là bác gái đã giữ chìa khóa và không cho em về. Nhẹ nhàng từng bước, tôi tiến lại gần em.

– Sao lại ngồi đây? Không thấy mưa à?

Nàng bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn thấy tôi, giọng mình rất khó chịu và nặng lời.

– Thành…

Nhìn vẻ ngạc nhiên của em sao tội quá!

– Cậu…[em nhìn tôi lo lắng]
– Đi đánh nhau về! [Tôi nói thẳng, thay vì vẫn hay nói dối quen mồm]

Em đứng lên nhìn tôi như thể không biết nói gì. Bao nhiêu tức giận cả ngày hôm nay, tôi lỡ lòng tàn nhẫn trút hết lên em…

– Lạ lắm hả? Xin lỗi! Nay mình không cùng cậu đến thăm Nhi được! Còn nữa, đi đâu cả ngày hôm nay thế? Có biết tôi tìm em mệt lắm không.

Thay vì xưng bạn bè, giờ tôi táo bạo hơn là gọi Nụ là em, nghe thật thân mật như cũng không mấy là xa lạ. Em cúi gằm mặt xuống. Tôi gọi đích danh cái tên em trong tâm trí mình…

– Nụ! Anh không chờ được! Em nói cho anh biết đi được không? Anh mệt mỏi lắm rồi, em nói đi “có hay là không?”

Giọng tôi nghiêm túc cứng như thép, dù bản thân cũng không muốn như vậy. Em nhìn tôi mắt đỏ hoe, môi hồng như méo xệch đi, sắp sửa nói câu gì đó.

– Em! Có biết tôi phải trải qua những gì không? Nói cho em biết! Tôi yêu em nhiều lắm đấy, tôi không dám nói, tôi sợ khoảng cách của tôi và em sẽ xa dần thêm, tạm thời tôi chỉ muốn cất giấu tình cảm này sâu dưới đáy lòng, nhưng có thể hôm nay là quá đủ rồi, [tôi thở mạnh nói lời cuối cùng]
– Anh không muốn chúng là là bạn của nhau nữa! Em có hiểu được anh đang nói gì không hả Nụ?

“Chát!”

Bất ngờ tôi ăn một cái tát, rồi hai cái, ba cái, bốn cái, cho đến khi Nụ không còn đủ sức đánh tôi nữa, hình như là dây thần kinh về cảm giác đau đớn lúc này đã không còn hoạt động nữa, chỉ còn trái tim tôi đang đập đến điên loạn vì em.

Nụ dừng tay, khóa òa lên, ôm lấy tôi…

– Hức… em… xin lỗi… em không có ý…

Mừng quá tôi nhanh tay kéo em lại ôm vào lòng, hít sâu cảm nhận mùi hương nồng nàn trên cơ tên cơ thể em.

Có lẽ là hết sức rồi, tôi không biết là mình đã rơi vào tình trạng đó như thế nào, bóng tối một lần nữa trở lại, ánh sáng mất dần, tôi lại ngất thêm lần thứ hai.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 188
Ngày cập nhật 20/10/2024 21:21 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Sa ngã - Tác giả Why Not Me
Sáng hôm đó tôi được hưởng cái gọi là khẩu dâm. Anh thì dùng từ dân giã hơn là « bú lồn ». Lúc đầu tôi chưa quen nên còn ngượng ngùng khi nằm tênh hênh ra đó cho anh ngắm nhìn chỗ cực kín của tôi nhưng mau chóng tôi thích thú được anh bú. Anh nhiều kinh nghiệm trong trò chơi này nên nhanh chóng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ dì Đụ máy bay Ngoại tình tư tưởng Thọc tay vô đít Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện sex cô giáo Truyện sex Full Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Thiên đường - Tác giả Hara
Sáng hôm sau... Khác với mọi ngày, hôm nay trông Linh có vẻ tươi tắn hơn một chút, ít ra là đã bớt đi cái không khí trậm lặng vô hồn, thay vào đó, em rất vui vẻ trả lời mấy câu hỏi của lũ bạn đang bu xung quanh, đa phần là về mấy món quà mà bọn con trai tặng. Cách đó không xa, Hoàng cũng đang...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex học sinh
Hai cô con dâu dâm đãng - Tác giả Hắc Lão Gia
Nãy giờ Ngọc vừa ngồi day day vú Vân vừa xem ông Khánh bú lồn cho Vân, không chịu nổi, nàng lại tự đưa tay vào sâu trong lồn mình mà ngoáy cho đã. Lúc này Vân có lẽ đã chịu hết nổi, nàng ngồi dậy đè ngửa ông Khánh ra, đưa mấy ngón tay vuốt cái đám lông đen nhánh ở phía dưới cái con cặc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Con gái thủ dâm Đụ tập thể Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện les Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex Full Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Vợ làm thuê - Tác giả HANGKHONG
11h30 tối ở quán cafe, sau khi đã dọn dẹp xong, công việc cũng hoàn tất, nhân viên và các em út cũng về hết, gã Can cũng cưỡi chiếc xe đạp tồi tàn của gã về từ lúc nào, bây giờ chỉ còn mình Thảo. Lấy trong túi quần áo của mình ra, bộ đồ bảo vệ vừa với thân hình của mình mà Thảo đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ máy bay Đụ tập thể Thác loạn tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex hay Truyện sex ngoại tình
Gia đình tội lỗi
Mẹ hôn lên môi tôi rồi quay trở lại thang máy. Khi mẹ lên lầu thì thấy bà ngoại đang kiên nhẫn chờ đợi. Bà: “Con đi sao lâu quá vậy?” Mẹ: “Mẹ à, bãi đậu xe to lắm nên con phải tìm xe nhà mình hơi cực. Thằng Vinh nó đậu xe ở tuốt phía sau cùng nên mất thời gian” Bà: “Con...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố đụ con gái Đụ giúp việc Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Phá trinh lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - five88 - zbet - TruyenDu.com - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex