Đã là 10h tối, chắc giờ này gia đình của Hồng Nhi vẫn chưa ai về, căn nhà vắng hoe từ trong ra ngoài, nghĩ đến mà buồn não nề thay cho nhỏ – ngó sang con bé, nó vẫn còn cười một cách tự nhiên, khuôn mặt kiều diễm ấy đã xuất hiện những nét mệt mỏi, tôi biết! Em đang rất buồn – giờ này nhà ai cũng đã kín cửa, con phố thưa thớt bóng người.
– Này!
– Hở – nhỏ trả lời mà nói không ra hơi…
– Cô mệt không?
– Có chứ… đi nãy giờ mà… hay anh muốn cõng tôi à?
Sax, lại tưởng bở rồi.
– Đâu có…
Tôi chữa lời rồi chỉ tay về phía vỉa hè, nơi đó có chỗ có thể ngồi được. Tạm thời là như thế, nghỉ mệt trước đã, công nhận là con bé này sức khỏe tốt thật, đi suốt từ chiều mà đến giờ mới than mệt.
– Chờ tẹo đã – tôi nói.
– Hở! Chờ gì nữa?
Tôi cười gãi đầu không đáp mà phủi lấy đám bụi trên chiếc ghế đá.
– Xong rồi đấy, ngồi đi…
Con nhóc cắn ngón tay khúc khích cười vẻ như cảm kích lắm ấy.
– Tử tế quá ha…
– Ừ! Việc cần làm thôi mà…
Giờ thì mới được thảnh thơi một chút, ngẩng đầu nhìn xa lên bầu trời đen ngòm, gió hiu hiu thổi nhẹ vào mặt làm hao hao buồn ngủ, phảng phất có chút phiền muộn, tôi chống bàn tay xuống mặt ghế nghe tiếng thở của mình sao nặng nề quá, tâm trí tôi như đang lơ lửng ở trên cao, mơ màng, cột sống như mềm nhũn hẳn ra vì cả ngày năng động.
– Hắt xì… – tiếng hắt hơi của Hồng Nhi làm tôi trở lại với chiếc ghế đá.
– Lạnh hả? – Tôi hỏi em…
– Không – em lắc đầu.
– Khát nước không? Tôi đi mua nước cho nhé – rồi tôi đứng dậy chưa kịp đi thì em đã kéo tay tôi lại níu kéo.
– Không cần đâu mà, anh cứ ngồi xuống đi.
Có lẽ tôi vội quá nên không thể hiểu ra nhỏ đang nghĩ gì, lại ngồi xuống khoảng cách lúc này có vẻ gần hơn một chút. Tự dưng thấy rối khi ánh mắt của nhỏ như lay động ẩn chứa điều gì đó nhìn thẳng vào tôi…
Tôi hơi lơ đãng nói vu vơ – nghỉ ở đây, lát nữa tôi đưa cô đi ăn kem nhé. – Tôi ra đề nghị.
Tưởng em tán thành nào ngờ…
– Không! Hôm nay hành hạ anh vậy là đủ lắm rồi, ngồi đây nói chuyện chút rồi tôi sẽ về hi!
Em nó nói với tôi câu vừa rồi bằng cái giọng vô cùng thân mật. – Nàng ta co chân lên ghế rồi chống cằm lên gối, tóc con bé dài xõa một phần trước góc nghiêng làm tôi chỉ nhìn thấy cằm và môi.
– Này! – Tôi lên tiếng cho đỡ nhàm…
– Nói đi!
– … sao lúc nãy khóc vậy?
– Tôi khóc lúc nào?
– Ừ! Lúc ở quán nhậu vỉa hè đấy, tôi nhìn thấy cô khóc.
– Anh cũng tinh mắt nhỉ? – Em nó vén tóc lên vành tai quay sang nhìn tôi mà mỉm cười.
– Ừ…
– Tại khi đó tôi lại nhớ đến chị hai tôi…
– Chị hai? – Tôi thốt lên, đúng là chị gái Nhi đã mất từ rất lâu rồi.
– Ừ! Từ nhỏ cả nhà chỉ có riêng tôi không phải bận tay chân làm gì cả, sau này vẫn vậy, cho đến khi bố mẹ và cả anh Huy bận công việc, thì chị hai sẽ chăm sóc tôi, có thể nói rằng thời gian tôi ở với chị còn nhiều hơn với mẹ, hình như nghe có vẻ nhàm chán lắm đúng không? – Nói đoạn con bé nhìn sang tôi…
– Tôi vẫn đang nghe mà.
– Tôi không nghe lời, dù biết tôi sai nhưng chị ấy vẫn lặng thinh bỏ qua, bỏ bê bài vở bởi tôi luôn nghĩ sau này sẽ chẳng phải lo gì vì nghĩ rằng nhà mình đầy đủ điều kiện, cứ dùng tiền là sẽ mua được hết. – Rồi mọi chuyện thay đổi cho đến khi chị tôi mất chỉ vì một kẻ không đáng, tôi hối hận lắm, tự hỏi là tại sao khi chị mình còn sống sao không yêu thương mà lại đi cãi lời chống đối, tự hỏi nếu tình cảm chị em khăng khít thì bây giờ…
Cô nàng ngừng nói bởi tiếng ngạt mũi, giọng bắt đầu nhòa đi. Câu chuyện chỉ tiếp diễn cho đến khi tôi đưa nhỏ về tận nhà…
Cánh cổng vẫn lặng im đen ngòm, những thân cây cảnh nghiêng ngả tạo thành những hình thù kỳ dị trong bóng tối giống như có người trong nhà vậy – rồi trả tiền xe, không hiểu là tại sao tôi lại đứng đây với con bé. Cảm giác như nền gạch dưới chân mình như thể đang trôi đi. Giọng của Nhi nhẹ nhàng và đầy trìu mến.
– Xe đi rồi kìa!
– Ừ! Lát ra đầu đường gọi sau cũng được…
– Này!
– Tôi đây!
– Chỉ hôm nay thôi, anh thấy không, tôi đã hứa là giúp anh vui lên rồi đó.
Tôi nhe răng cười thật gượng gạo.
– Ừ! Vui thật, cảm ơn…
– Còn một chuyện nữa này!
– Cô nói đi – tôi nuốt khan.
– Anh đừng giận tiểu Dương nhé, đừng giận bạn tôi, anh nên hạnh phúc khi nhìn thấy cậu ấy được đoàn tụ với gia đình mình, gặp lại chị, ông bà… anh vẫn nghe tôi nói đấy chứ?
– Có!
– Tôi gặp bác của Dương ở sân bay, người phụ nữ đó không phải kẻ xấu đâu, bề ngoài nghiêm khắc vậy nhưng bà ấy rất thương máu mủ của mình… anh đừng để bụng.
– Tôi sẽ ghi nhận…
Dường như có một niềm thúc đẩy trào lòng tôi lấp đầy khoảng trống từ Hồng Nhi – tâm tôi không vững bởi lúc này sóng mắt của em đang quấn quýt lấy đầu óc mình. – Con bé chợt cúi đầu lấy ra từ túi xách lấy một thứ gì đó, trời đất nhá nhem tôi không thể nhận ra đó là gì – chỉ đến khi đôi bàn tay trắng như măng non ấy đặt vào tay tôi một thứ kim loại, nhỏ úp ngón tay tôi lại rồi nói.
– Thứ này! Tôi nghĩ nên thuộc về anh thì tốt hơn.
Là chiếc chìa khóa nhà của Nụ…
– Đừng hỏi tại sao tôi có nhé.
Hóa ra là cả ngày hôm nay nhỏ đi với tôi mục đích cũng chỉ là chuyện này chăng.
– Tại sao lại tốt với tôi vậy?
Em không trả lời thẳng mà chỉ nói…
– Này… nếu hôm nay tôi bị Vương bắt nạt, anh sẽ lại giúp tôi như ngày đầu tiên chứ?
– Làm gì có chuyện Vương bắt nạt cô…
Nhưng tôi sau đó tôi chữa lại bởi thấy mình hơi vô duyên…
– Mà nếu có chuyện đó xảy ra, chắc là sẽ có đấy.
– Hì hì! – Ẩn sau Nụ cười vô tư đó hẳn con bé còn muốn nói nhiều thứ lắm…
Rồi bỏ đi một cách nặng nề, đúng là không còn ai nợ ai chuyện gì, nhưng tại sao lại khó khăn đến vậy, phía sau lưng tôi đi, sau những bước chân ấy, ở nơi bóng tối đang dần đậm hơn, vẫn có một ánh mắt đang dõi theo…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.vip/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi quay đi! Thề là chẳng dám ngoảnh lại, bởi tôi biết nếu mình dừng lại hẳn sẽ không thể làm chủ được bản thân mất.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.vip/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Lắm lúc ngồi một mình rồi nhìn cái đứa trong gương, tự dưng thấy mình thay đổi nhiều quá, tóc dài hơn, khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng vì công việc, chẳng mấy khi được cười nhiều, ai rồi cũng phải lớn, bạn bè thân mấy cũng phải xa, còn đâu ngày đi học, còn đâu thời gian rảnh rỗi với những men say cùng chiến hữu anh em tốt, đi đâu hết cả rồi? Nhớ quá! – Sáng đi chiều thui thủi về một mình, đám sinh viên tí tóe bên những ly nước ngọt vỉa hè, những cô cậu học sinh bụ bẫm ngẩn ngơ chờ bố mẹ đón – khung cảnh lúc xế chiều trong mắt tôi bao giờ cũng như thế đấy, có vẻ như tôi đã đánh mất đi một con người lạc quan và vui vẻ của một thằng sinh viên 4 năm về trước – cũng có lúc không hiểu sao mắt lại ướt nhẹ, vả chăng tôi cô đơn cũng do kiếp trước mình ăn ở thất đức.
Tối về lại mò ra ăn bánh canh, cái nồi cơm điện, bếp ga mà hai thằng gom tiền mua về cuối cùng cũng chẳng dùng được bao nhiêu, đơn giản là tôi và thằng Lộc cũng có công việc của riêng mình.
Gió trên sân thượng thổi mạnh làm hất tung mái tóc mà có lẽ là hơn 4 tháng nay tôi chưa đi cắt làm đi lúc nào cũng phải vuốt tóc cho đỡ đâm vào mắt – đời nó nhàm chán thế đấy.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex.vip/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Có chìa khóa trong tay, ngày cuối tuần hôm đó tôi có ghé vào nhà Nụ. Tôi đã mặc định là mỗi tuần sẽ về đây dọn dẹp nó 2 lần, cả căn phòng của mẹ em nữa, bây giờ thì cũng không còn phải sợ như ngày đầu tiên. Xong việc rồi khóa cửa khóa cổng ra về. Giá như Nụ thấy được mình bây giờ thì tốt biết mấy.
Một tuần! Hơn một tuần nữa – bữa nay công ty có đối tác làm ăn, tôi không phải là người giỏi khoảng ăn nói, đó là công việc của một team khác, có một điều không mấy mới mẻ rằng, khi cánh cửa của chiếc audi mở ra – người đối tác ấy khá trẻ tuổi, có thể là hơn tuổi tôi, thật hiếm khi nhìn thấy một doanh nhân thành đạt mà tuổi đời chưa ngoài 30 – anh ta bước vào với 2 người phía sau, khuôn mặt sắc nét dán trên đó là một sự tự tin và lạc quan, nhìn anh ta từ lầu 2 tôi nghe có tiếng của trưởng phòng gọi mình.
– Dạ bác gọi cháu?
Trưởng phòng lúc này đang lau chùi lại tấm ảnh để bàn của mình, thấy bóng có 3 người hai đứa trẻ và người đàn ông kia chính là sếp mình.
– Ừ! Cậu hãy gọi cô Trang là đối tác đến rồi.
Ông sếp tốt bụng ấy vẫn không rời mắt khỏi tấm hình. Để ý có thằng nhóc trong ảnh mà thấy hao hao giống.
Lạ chưa kìa, cô nàng đồng nghiệp của mình sao lại có vẻ lúng túng trước anh chàng này nhỉ – bị khí chất toát ra từ người này chăng? Trông đẹp trai và bảnh mà, không! Nhỏ Trang là người nghiêm túc công việc ra công việc tình cảm ra tình cảm. Nhưng đằng này trông ánh mắt của cô nàng như sắp tiêu đến nơi, cuộc nói chuyện liên tục bị gián đoạn bởi cô nàng đồng nghiệp liên tục ấp úng tựa hồ như tâm đang bay bổng nơi nào, thế mà anh chàng này vẫn vui vẻ lắng nghe, tôi có cảm giác như có gì đó không đúng, phải đến khi tôi tham gia vào cuộc nói chuyện thì công việc mới bắt đầu có chút tiến triển.
Chiều trời đổ mưa đến tận hơn 7h mà vẫn nặng hạt, bên ngoài người người áo mưa, đứng trong cơ quan nhìn ra, giờ này đám đông đứng cạnh tôi đã dần thưa thớt bởi bằng tôi họ đã có gia đình rồi, đa số là nữ, nếu những bà mẹ này mà không về đúng giờ thì con mình sẽ đói rã ruột, đành bấm bụng dầm mưa lội nước về – tôi ghét mưa! Nó thấm vào quần áo, lại làm tôi lại nhớ đến em, vóc dáng mảnh mai ấy vẫn khép nép sau mình, khó có thể tả nổi cảm giác hạnh phúc khi ấy, hạt nước nặng trĩu va mạnh xuống mặt đất ồn ào bắt tung tóe lên đôi giày đang trĩu nước lạnh của em – môi em mỉm cười hát vu vơ, bài gì đấy? Hình như đó là nhạc chuyển thể từ hàn sang việt nghe mà vui tai – quả thực khi đó chẳng còn ai đừng trú mưa ngoài hai chúng tôi – bên ngoài mưa như trắng xóa nuốt chửng cả dòng người, gió thổi mạnh cuốn theo hơi lạnh những giọt nước lạnh bay thẳng vào phía tôi làm rùng cả mình.
– Mưa cứ như hạt đá lạnh vậy nhỉ?
Một giọng nói quen ngay bên tôi. Ừ! Con bé đồng nghiệp hẳn ngại trời mưa nên không về được, chưa khi nào tôi thấy hắn nói chuyện sến và độc thoại như thế. Ở đây còn mỗi hai người, chắc là con bé đang nói với mình…
– Ừ! Cũng giống đấy – tôi đáp lại…
– Mưa lớn quá – cô nàng lại nói…
– Thì mưa to nãy giờ mà – tôi lại trả lời…
Cô nàng chìa tay ra trời mưa, phơi cho những ngón tay mình tê buốt.
– Cái người đối tác vừa rồi là người quen của cô à?
– Sao anh hỏi vậy?
Mặt cô nàng buồn thiu, trả lời bé xíu, có lẽ là câu hỏi của tôi đụng chạm gì đến Trang sao – tay ba! Tình đầu! Say nắng! Và không để tôi hỏi gì nữ đồng nghiệp xinh đẹp này lại không đánh mà khai từ từ giải thích.
– Anh ấy hơn tôi 3 tuổi, chúng tôi thân với nhau từ bé thành thử là hai nhưng như một vậy, nhà cũng gần nhau, chúng tôi học chung trường, anh ấy giỏi taekwondo còn tôi lại thích hát, năm nào cũng mang giải về – hóa ra là hai chị em thích võ cũng chắc là do ông này…
Cô bé khẽ cúi đầu vẻ như rằng đây là lần đầu mình biết e thẹn, làm tôi khịt mũi để ý cứ tưởng là khóc rồi chứ.
– Bố tôi và gia đình anh ấy quyết định sẽ ghép đôi cho hai đứa, nhưng ông tôi nói để sau này cả hai trưởng thành rồi tính sau vì còn nhỏ…
– Một thời gian sau thì có biến cố nhỏ rằng gia đình anh ấy phải chuyển qua nước ngoài để sinh sống – cho đến giờ thì cũng đã gần 10 năm chúng tôi không gặp nhau nào ngờ hôm nay…
Nhỏ bỏ lơ câu mình vừa nói đó và nối tiếp bằng một câu khác không ăn nhập…
– Khi tôi đủ lớn để biết rằng chuyện hôn ước ấy thì ra chỉ là một câu nói đùa của hai người bố – hì! Thời đại nào rồi mà còn có làm chuyện này chứ…
Khuôn mặt cô ta trầm ngâm lặng đi theo ý nghĩ của riêng mình.
– Tôi rất tiếc…
– Có gì mà tiếc chứ, chỉ là chuyện quá khứ thôi…
– Ấy vậy mà cô vẫn nhớ nó như in chứng tỏ anh ta hẳn có một vị trí rất quan trọng trong tim cô…
– Đó chỉ là quan trọng trong tôi khi còn bé thôi. Anh ấy cũng đã thay đổi rất nhiều mà…
“Đúng là tiếc cho một đôi thanh mai trúc mã”
Trời quang dần, mưa tạnh để lại dưới lòng đường, góc phố những thảm nước ướt sũng, tôi cũng từ từ lấy xe rồi trở về. Hôm đó có ghé nhà bác Trường làm vài lon, hai bác cháu nói chuyện cũ. Hỏi tôi về công việc. Phải nói rằng trong những thời gian tôi đi làm cũng lắm lúc về thăm bác, bác cho tôi động lực mỗi khi tôi nhụt chí.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 21:21 (GMT+7) |