Lúc này, Lâm Yến bước xuống, cô mặc một chiếc váy ngủ khác. Đôi dép màu tím làm nổi bật sự cám dỗ tinh tế của đôi chân ngọc bích. Phong cách của váy ngủ không phải là rất gợi cảm, nhưng mặc nó trên cơ thể làm cô ấy trông rất phong cách, làn sóng tóc dài với một chùm tóc, thực sự có cảm giác của một người vợ hiền.
“Anh rể của ngươi đâu? Hãy gọi anh ta đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Lâm Yến mỉm cười nói: “Tối nay, một đại gia nào đó đã thắng rất nhiều tiền, cho nên tất cả chúng ta phải đi ăn một chút để bù lại.”
Lâm Linh có chút không muốn đi đến quầy hàng, dù sao cũng không có ai trông nó cả.
Tuy nhiên, Lâm Yến hoàn toàn không lịch sự. Cô ta đi đến cửa bên cạnh và đá vài cái. Tức giận hét lên: “Trần Đại Sơn, đi chết đi, tôi phải đi ra ngoài ăn đêm với Linh nhi.”
“Ồ, được thôi.”
Trần Đại Sơn cởi trần đi ra với đôi mắt lờ mờ buồn ngủ. Dường như anh là một người sợ vợ.
Tuy nhiên, với người phụ nữ quyến rũ như Lâm Yến, Trương Đông thực sự không nghĩ rằng cô là một con hổ cái mạnh mẽ.
“Chúng tôi đi ăn, anh trông cửa hàng đi, tí nữa sẽ mang thức ăn cho anh.”
Khi Lâm Yến và Trần Đại Sơn nói chuyện, họ hoàn toàn không lịch sự, và có vẻ như cô đang sai khiến nô tài của mình.
“Được, em cẩn thận một chút.”
Trần Đại Sơn cười cười và không quan tâm đến giọng điệu của Lâm Yến.
Lâm Linh lấy ra một vài tờ giấy, thì thầm vài lời với Trần Đại Sơn.
Sau đó, ba người Trương Đông ra khỏi cửa khách sạn.
Theo đề nghị của Lâm Yến, ban đêm mà ăn một nồi thịt chó thì sẽ rất tuyệt.
Trương Đông có phần quen với phong cách táo bạo của người phụ nữ quyến rũ này, nhưng trong lòng anh ta có phần bối rối vì mối quan hệ kỳ lạ của hai người. Trần Đại Sơn có vẻ chất phác quá mức. Vợ và em gái của anh ta đang đi với một người đàn ông lạ vào giữa đêm, và anh ta không hề tức giận. Làm nam nhân như thế, thật sự hơi quá phận.
Các món thịt chó kiểu Quảng Đông đang hấp, nó có thể kích thích sự thèm ăn trong những ngày hè nóng bức. Hương vị ở nơi này không tệ. Cửa hàng này chỉ cách khách sạn vài bước chân.
Ông chủ của cửa hàng này dường như rất quen thuộc với Lâm Yến. Anh ta lập tức di chuyển bàn, ghế đẩu và lấy nồi thịt chó trên kệ. Anh ta hỏi ngay: “Bà chủ (vì Lâm Yến là chủ khách sạn nên gọi vậy), hôm nay có uống rượu trắng hay bia không?”
“Bia.” Lâm Yến dáng vẻ bệ vệ nói: “Đầu tiên hãy cho ba chai, phải là loại lạnh đến đóng băng, không lạnh không trả tiền.”
“Không có vấn đề!”
Chủ quán mỉm cười và chuẩn bị đi.
Thịt chó với tương ớt rất ngon, cơ thể hắn ngay lập tức đổ mồ hôi. Tại thời điểm này, có một đồ uống hoặc bia đông lạnh, thì thực sự là một niềm hưởng thụ trong cuộc sống.
Khi bia đưa đến, là mỗi người một chai. Điều bất ngờ là Lâm Linh thực sự có thể uống, mà vừa lên đã là một ngụm lớn, khiến Trương Đông hơi ngạc nhiên.
Dưới hơi nóng bốc lên, kết hợp với vai trò của bia, khuôn mặt của chị em Lâm Yến toàn màu đỏ, một người thì thanh thuần như nước, một người thì vô cùng quyến rũ, Trương Đông cảm thấy mình đang ngắm hoa.
Những người đàn ông ở các bàn khác nhìn qua, rõ ràng là đang ghen tị, cũng đoán rằng hai người là gái của nhà nào đó, cũng muốn tiến đến giao lưu một chút.
Ba người Trương Đông đang đói, không nói gì đã có nửa nồi thịt vào bụng.
Điều khiến Trương Đông chết lặng là hai chai bia của chị em Lâm Yến đã nhìn thấy đáy, còn anh ta vẫn chưa uống hết nửa chai. Hai phụ nữ này cũng rất táo bạo khi uống đó. Chủ cửa hàng dường như rất quen thuộc với hai chị em Lâm Yến. Họ không ngạc nhiên chút nào. Bia được đóng chai từng cái một đưa lên. Lâm Linh cũng không chịu kém, ra sức phân cao thấp với Lâm Yến, chơi hết mình, liên tục uống ngụm lớn.
Trương Đồng sững sờ ở bên cạnh, không biết nhiều bia như vậy đã đi đâu.
Cuối cùng, chị em Lâm Yến thực sự mạnh mẽ, uống càng nhiều hơn.
Trương Đông thấy vậy run như cầy sấy và bị bỏ qua một bên.
Sau khi ăn một bữa và uống hơn mười chai bia, Trương Đông chỉ uống ít hơn hai chai.
Bữa ăn này không đắt, khoảng hai trăm nhân dân tệ, nhưng khi ăn, chị em Lâm Yến đã nhấm nháp từng một chút, lớn tiếng nói chuyện, lúc đứng dậy thì đỡ lấy nhau, bước chân tập tễnh, lung lay như sắp đổ. Trương Đông không biết họ đang chơi trò gì. Dường như họ rất vui khi uống bia. Trương Đông có thể giúp đỡ nhưng lắc đầu vì anh ấy không quen.
Bữa ăn này, Trương Đông gần như trở thành không khí. Lúc đầu, hai chị em Lâm Yến cũng chào hỏi một vài lần, nhưng khi họ bắt đầu uống, họ trực tiếp bỏ qua Trương Đông, và sau đó một cốc bia theo sau là một cốc bia. Đặc biệt là Lâm Linh có vẻ thuần khiết và luôn cư xử tốt nhưng cũng không chịu thua kém gì uống, khiến mọi người sững sờ.
Khi Trương Đông trở về khách sạn, chị em Lâm Yến đi lên lầu với đôi vai lắc lư. Trần Đại Sơn chỉ hô lên thận trọng một chút, có vẻ rất lạ.
Trương Đông rất hoang mang, nghĩ: Vợ hắn uống đến thế này mà hắn cũng không chăm sóc? Hơn nữa còn có cô em vợ tươi ngon nữa! Này, cô ấy đã uống rất nhiều, có cơ hội song phi hai chị em một lúc mà hắn lại bỏ qua, anh chàng này có phải là đàn ông không?
“Đến đây, đồ ăn đêm của anh.”
Trương Đông đặt mì thịt chó đóng gói trước mặt Trần Đại Sơn, trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu.
“Cảm ơn đại ca.”
Trần Đại Sơn cười khẩy. Sau khi ăn ngấu nghiến và nói một cách nhiệt tình: ‘ Cũng đã vào giữa đêm, sao đại ca vẫn chưa đi ngủ?
“Tôi hút thuốc lá.”
Trương Đông muốn đảo mắt, nghĩ: Vợ và em gái của ngươi đang say rượu trên lầu, Lão Tử đi lên, ngươi vẫn không sợ dẫn sói vào phòng? Hay là ngươi muốn mọc sừng?
“Ừ.”
Trần Đại Sơn nhìn xuống và ăn, dường như không nghĩ gì nhiều.
Để tránh sự nghi ngờ, Trương Đông đứng một lúc, nhưng thấy rằng một số phụ nữ đang tiến đến, nhìn váy là biết rằng họ là gái mại dâm. Mọi người đến và trả 20 nhân dân tệ trước quầy. Họ đi thẳng vào từng phòng. Cũng có người chỉ mặc ít quần áo đến quầy, Trần Đại Sơn cũng không nheo mắt khi hắn đưa cho họ một hộp bao cao su.
Mẹ nó, đúng là quá công khai.
Hóa ra Lâm Linh mua những chiếc Durex đó là để vào trong kho! Trương Đông hút hết thuốc lá và nhìn tất cả. Khi có người vào, họ sẽ trả 20 nhân dân tệ. Khách sạn này thực sự đang kiếm nhiều tiền. Lâm Yến là bà chủ chắc cũng kiếm đủ, nhưng khi Trương Đông nghĩ đến Lâm Linh vẫn dùng chiếc điện thoại di động bị hỏng gần như có thể ném ra bãi rác, thì có vẻ Lâm Yến hơi keo kiệt.
“Tôi đi ngủ trước.”
Trương Đông bối rối, nhưng hắn quá lười biếng để nghĩ về nó.
“Vâng, đại ca đi ngủ sớm một chút.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thị trấn đầy cám giỗ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện dịch, Truyện liếm đít |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/09/2020 07:22 (GMT+7) |