Tâm đi vào bên trong, cửa đã được khóa. Xung quanh nhà rộng rãi với sân vườn bao quanh. Nó đi một vòng nhưng không tìm được đường vào. Tâm chú ý đến cái cửa sổ phòng bếp phía sau mở ra, có lẽ để lấy thoáng. Cửa sổ có chấn song, nhưng Tâm đã có vít. Nó lấy ra chùm chìa khóa luôn mang theo. Lỉnh kỉnh từ khóa két, khóa tủ tài liệu… đến cả cái tuốc nơ vít nhỏ xíu được một chú kiến trúc sư tặng. Nhìn cái đồ lưu niệm được chạm khắc tinh tế Tâm hơi tiếc, nhưng việc của dì vẫn quan trọng hơn. Nó lấy vít ra vặn từng chút một cửa sổ. Mất hồi lâu thì cũng xong, để lâu ngày chấn song đã bị lực tường đè xuống nên cũng khó vít ra. Tâm bỏ hết vít thì ra sức kéo. Nó dùng hết sức, không biết mệt mỏi. Cánh tay đã rã ra, tay như toạc máu thì một phần chấn song cũng khẽ bung ra. Tâm lại cố thêm chút nữa, nó không kéo nữa mà ra sức đạp. Cái khung chấn song cuối cùng cũng bung ra. Tâm không quản lòng bàn tay đã rách ra mà lao thật nhanh vào bên trong tìm. Ngôi nhà to như mê cung với bao nhiêu phòng, nó cũng không biết dì ở tầng mấy. Tâm cất tiếng gọi nhưng không thấy ai trả lời. Nó lao nhanh theo hành lang lục soát từng phòng một. Không có ai cả. Nó lao lên tầng 2, rồi tầng 3 từng phòng một nhưng không thấy dì.
Tâm thất vọng, rõ ràng là nó đã tìm từng phòng một. Chợt một ý nghĩ lóe lên, nó đã không tìm kỹ mấy phòng tầng 1. Dường như có một căn phòng cổ quái nhưng nó không để ý. Tâm chạy xuống, nó tìm lại. Cuối cùng nó cũng tìm thấy một căn phòng trông như phòng ngủ lớn. Căn phòng rất đẹp, với chiếc giường rộng. Có tủ bàn phấn, ga gối đầy đủ. Chỉ có điểm khác lạ ở đây là căn phòng như không có ai vào, hoặc rất ít khi. Mùi của phòng có người ở hoặc hay mở thì sẽ khác.
Tâm đi vào, nhưng nó chỉ thấy thế chứ không có gì khác lạ cả. Tâm định đi ra thì chợt dừng lại ở đuôi giường, nơi chiếc thảm hình như để lệch. Nó chợt phát hiện ra một vệt mờ như được kẻ sẵn dưới sàn, như là một vết cắt. Tâm kéo hẳn cái thảm ra, ở dưới như là một cái hầm gì đó với cửa vào hình chữ nhật. Nhưng nó không biết sao mở cái cửa hầm này.
Tâm tìm rất nhiều nơi nhưng không được. Nó tìm phía ngóc ngách, dưới sàn, các góc tủ, đồ đạc… Vẫn không được. Cuối cùng chỉ còn gầm giường, nó chui vào nhưng cũng không thấy. Tâm chán nản, nó soi điện thoại lần cuối. Bỗng nó thấy một cái chân giường phía dưới có một cái nút Tâm ấn vào, tiếng kẹt kẹt kêu lên. Nó vội chui ra khỏi giường, cửa hầm đã được nâng lên. Nó vội chạy xuống và dừng lại. Tâm không biết nên tả đây là cái gì nữa. Đó chỉ là một căn phòng tầm 15 m2. Có đủ giường, kệ đồ, và có cả… những cái roi được vắt trên tường.
Dì Nguyệt đang nằm trên một cái ghế dài, trần truồng. Hai chân hai tay bị trói dang ra bằng những cùm sắt. Dì dường như đang nằm thiếp đi không biết đến nó. Bên dưới gì là một cái máy như pít tông, phía đầu như một con chim giả to bự đang liên tục đâm vào trong lồn dì. Dì không có phản ứng gì mà cứ nằm im như đang say ngủ.
Tâm lại gần lay dì, nó gọi mà dì không có phản ứng. Hơi thở của dì vẫn có. Tâm chưa biết sao thì thấy bên tóc dì chợt có một viên thuốc. Nó tìm thấy cả một chai thuốc rơi ở dưới đất, là thuốc ngủ. Tâm hoảng sợ, dì vậy mà lại uống thuốc ngủ tự tự. Nó cuống lên muốn cứu dì nhưng không biết làm thế nào. Mấy cái cùm đang giữ chặt lấy tay chân dì. Tâm lần mò, cái cùm không có lỗ khóa, vậy phải có cách gì để mở. Tâm tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy nút bên dưới cái ghế dài. Cùm được bung ra, nó dùng tay nhẹ kéo cái máy đang liên tục địt vào lồn dì. Lồn dì đã sưng phồng lên vì tốc độ địt nhanh của cái máy vô tri vô giác. Tâm đỡ dì dậy, nó thực hiện sơ cứu, đưa tay vào sâu trong miệng móc họng dì. Những ngón tay dài giờ mới có tác dụng. Chả mấy chốc nó thấy lưỡi dì cử động, ngón tay móc càng nhanh. Tâm rút vội tay ra, một đông dịch dãi các loại chất lỏng với những mùi khác nhau bị ọe ra. Nó nhìn thấy các viên thuốc chưa tan hết. Thật may, dường như dì cũng mới uống. Nếu Tâm đến chậm chút nữa, hoặc dì Sương không đặt được chuyến bay cho nó sát giờ như vậy thì có lẽ…
Tâm đặt dì ở đó, nó chạy vội lên tầng nơi có cái ví của dì với điện thoại. Nó lục trong ví, quả nhiên thấy chùm chìa khóa nhà, kể cả cửa cổng. Tâm bấm để cổng tự động mở, nó cũng mở ra gara trong nhà. Nó kéo ga giường phủ quanh cơ thể rồi đưa dì lên xe, phi vút đi không đợi để đóng cửa. Xe lao vút đi trên đường, tim tâm đập loạn lên hy vọng vào một điều tốt đẹp nhất. Cuối cùng, nó cũng thấy cổng bệnh viện.
Nguyệt mơ màng, nàng đang đi trong một màn trắng xóa, không biết nơi này là đâu. Dường như có ai đang gọi nhưng nàng không thể thấy được. Tiếng nói dần lớn, có tiếng đàn ông, tiếng trẻ em, rồi tiếng của người già, phụ nữ. Nguyệt chợt cười, nàng như nghe thấy giọng mẹ mình. Đã bao năm trời rồi Nguyệt mới lại được nghe cái giọng đặc trưng của mẹ mà không nhầm đi đâu được. Vậy là nàng sắp đến được chỗ mọi người, giải thoát khỏi mọi thứ trên thế gian đầy đau khổ. Không hiểu nàng có được gặp hài nhi nhỏ bé của mình không, nó sẽ trông thế nào. Nàng sẽ phải đối diện với con ra sao, xin lỗi nó thế nào đây.
Khung cảnh vẫn trắng lóa, nhưng dần có hai người đang tiến lại. Nguyệt thấy lờ mờ một bóng đàn ông đang dắt theo một đứa bé. Nàng muốn tiến lại mà mãi không đi tới. Chợt một âm thanh nhỏ bé nũng nịu vang lên:
– Mẹ!!!
Tất cả giác quan của Nguyệt như dừng lại, chỉ để tập trung lắng nghe cái tiếng thân thương đó. Nàng đã chờ đợi bao nhiêu năm nay rồi. Nguyệt muốn nhào tới nhưng cái bóng nhỏ nhoi đó như mơ hồ và không rõ ở đâu. Chợt một giọng nói khác, trầm ấm nhưng cũng đầy quen thuộc vang lên:
– Về đi em. Giờ chưa phải là lúc. Anh và con sẽ đợi em. Khi nào thật sự đến lúc đó, khi em thật sự không còn ở thế giới đó, con sẽ đợi em ở đây. Về đi, con bảo nó không giận em đâu.
Bỗng tất cả âm thanh như nhòe đi, như mờ hẳn rồi im bặt. Màn sáng cũng chợt tắt, xung quanh là một mảnh tối đen. Nguyệt kêu gào, nàng dường như bị tách rời khỏi những thứ mình đang tìm kiếm. Chả biết bao lâu, Nguyệt dần lại có ý thức. Nhưng trong đầu nàng không có những tiếng nói như trước, mà là tiếng… máy chạy cứ đều đều nhịp nhịp, thi thoảng là tiếng người nói chuyện. Dần dần Nguyệt nghe mọi thứ rõ ràng hơn, đó là những người nói chuyện với nhau. Nguyệt cố hết sức mở mắt ra nhưng không thể. Cơ thể nàng dường như không nghe lời nàng. Mà đợi đã, nàng đã chết… vậy thì sao có cơ thể. Nhưng Nguyệt vẫn thấy có một thứ gì đó hiện hữu, nàng vẫn cảm nhận như có những gì châm vào cơ thể mình, cảm giác có ai vuốt ve mái tóc, khuôn mặt mình, thủ thỉ những lời gì đó vào tai mình.
Và rồi có ai đó như vạch mắt Nguyệt ra, nàng thấy chói thực sự. Con mắt như muốn khép lại ngay lập tức. Tiếng người nói dần xa, nhưng giờ Nguyệt có thể cảm nhận rõ mình đang có… cơ thể. Đôi mắt dần nghe lệnh của Nguyệt và mở ra. Ánh sáng chói vào nhưng mắt Nguyệt chịu được. Và rồi Nguyệt thấy… Thành. Thành đang ngồi ngắm nhìn Nguyệt, bàn tay đang vuốt ve lên mái tóc của Nguyệt. Nguyệt khẽ mỉm cười, cuối cùng nàng cũng gặp được Thành.
Nhưng chút lý trí vừa trở lại với Nguyệt. Nàng chợt nhận ra không đúng. Cái gương mặt này, kiểu tóc này là của… Tâm. Nguyệt nhìn thật kỹ để xác nhận lại, hóa ra nó lại đúng như lý trí nàng vừa nghĩ. Tâm thấy Nguyệt tỉnh thì khẽ cười nhẹ, ánh mắt sáng lên dịu dàng biết mấy.
– Dì đã tỉnh rồi.
– Tâm… là Tâm phải không.
– Cháu đây, không phải bố Thành đâu. Trong khi ngủ dì thi thoảng gọi tên bố cháu.
– Vậy là dì… chưa chết đúng không.
– Chưa, cháu đến kịp đưa dì đi cấp cứu.
– Làm sao… cháu biết… rồi… sao cháu vào được nhà… lại còn tìm thấy dì nữa.
Nguyệt muốn hỏi tiếp, nhưng cơ thể nàng thấy mệt kỳ lạ. Nàng dường như lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
– Dì buồn ngủ.
– Dì cứ nhắm mắt đi. Để cháu đi gọi bác sĩ.
Tâm đi gọi bác sĩ, đến nơi thì dì đã lại chìm vào giấc ngủ. Bác sĩ bảo thế là bình thường, dì sẽ còn ngủ thế này vài lần đến khi bình thường hẳn. Tâm tựa lưng vào tường thở phào, vậy là dì đã không sao rồi. Đã hơn 1 ngày nó túc trực bên dì, giờ có thể nghỉ chút. Tâm đi ra ngoài bệnh viện, nó ăn qua bát phở rồi định về nhà chú. Trời bên ngoài vẫn sáng dù đã gần 6h. Mặt trời đã dần tắt muộn báo hiệu cho những ngày hè rực nóng.
Tâm lên xe taxi, tài xế hỏi địa chỉ nó mới nhớ ra là nhà chú nó đã bán. Những ngày qua đầy sóng gió nó cũng quên không hiểu thím ở đâu. Tâm bảo tài xế đợi rồi gọi cho thím. Tò tí te một lúc mới thấy thím nghe máy. Tâm alo thì bên kia im lặng. Đến khi nó định tắt đi vì tưởng do sóng yếu thì thím mới nghe máy.
– Thím đây… Tâm ơi.
– Thím đang ở đâu thế. Cháu vừa nói thím có nghe được không.
– Mạng kém… thím không nghe được.
– Cháu vừa ra Hà Nội. Giờ thím đang ở đâu.
– Thím… ở chỗ em Liên.
– Liên về rồi hả thím. Giờ Liên ở đâu.
– Cháu có vẻ nhớ nó hả. Tìm thím hay tìm em Liên nào.
– Cháu tìm… cả hai. Liên có đó không, thím cho cháu gặp với. Mau đi thím.
– Liên nó… đi làm chưa về.
– Thế giờ thím ở đâu cháu qua liền.
– Thím… không ở Hà Nội. Em Liên nó vẫn làm chỗ cũ. Mà chắc nó cũng không muốn liên lạc với cháu.
– Hay thím nói chỗ Liên cho cháu. Cháu tìm tới. Liên có mắng thì cháu chịu, đi thím.
– Cái này… thôi… sau này… Liên nó sẽ tìm cháu… sớm thôi.
– Sớm là bao giờ… hay cứ như bây giờ. Cho cháu chỗ của Liên, cháu xin thím đấy.
– Không được. Tin thím, cháu sẽ sớm biết tin của nó. Nó cũng sắp về Hà Nội rồi. Thím phải đi nấu cơm đây.
Tâm nhìn cái điện thoại tắt phụt mà làu bàu. Nấu cơm thì có gì mà phải tắt. Thím dường như cũng không có tinh thần à ơi nói chuyện với nó gì cả, khác hẳn trước kia. Cái lưng nó chợt mỏi làm Tâm tựa vào ghế để nghỉ. Cả đêm qua nó không chợp mắt được mà luôn cố thức để trông dì. Tâm nhận ra tài xế vẫn đang cố kiên nhẫn đợi nó để khởi hành. Ý nghĩ thoáng lóe qua, Tâm nói địa chỉ cho tài xế rồi tựa lưng lim dim nghỉ.
Xe cuối cùng cũng đến nơi. Căn nhà vẫn vậy, không hiểu có sự thay đổi gì không. Tâm đi đến cổng, tay bấm mã số rồi cười khẽ. Cửa vậy mà vẫn mở, người chắc vẫn ở đây. Tâm vào trong nhà, vậy mà không có ai ở nhà. Nhưng mọi thứ dường như vẫn vậy. Tâm cầm đống đồ pha sữa vẫn còn hơi nóng, chắc vừa mới phơi nắng đem vào. Nó đi lên tầng 2, mùi sữa mùi thơm của phụ nữ, mùi em bé lẫn lộn. Tâm thả mình vào cái giường êm ái. Nó muốn nằm một chút để nghỉ ngơi, thật sự là thức cả đêm đau lưng quá.
Tâm dường như ngủ thiếp đi. Nó chợt mơ một giấc mơ thật êm ái. Bên nó là hai người đàn bà đẹp tuyệt đang nằm mỗi người một bên trong vòng tay nó. Đôi tay xinh đẹp bỗng vuốt ve lên má Tâm. Nó thoải mái tận hưởng sự ve vuốt yêu chiều. Cái cảm giác đó dần trở lên chân thực. Tâm dường như thấy đó không phải là sự mơ hồ nào đó. Giấc mơ dần tan biến, nó chợt mở mắt ra. Nhưng cái cảm giác được vuốt ve vẫn vậy. Nó thấy mình đang nằm trên cái giường thật êm ái. Khuôn mặt nó đang được bàn tay nhỏ nhắn của Phương ve vuốt. Nàng như đang mải suy nghĩ gì đó, mơ màng không nhận ra Tâm đã tỉnh.
Ánh mắt mơ màng chợt thu lại, Tâm vội nhắm mắt vào vờ như ngủ tiếp. Những ngón tay vuốt ve chán má Tâm dần chuyển mục tiêu. Giờ là đôi môi nó. Những ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi Tâm và dừng lại. Ngón tay cứ vân vê quanh môi Tâm. Tâm hé mắt ra, nó thấy Phương như đang hồi tưởng lại một thứ gì đó thì phải.
Môi Tâm chợt hé ra ngậm lấy ngón tay Phương. Ngón tay Phương nhỏ nhắn, trắng trẻo và thật sạch sẽ trắng hồng tự nhiên, như chính bản thân nàng vậy. Bị Tâm ngậm ngón tay làm Phương giật mình. Nàng định rụt tay lại nhưng Tâm đã giữ chặt lấy tay nàng. Phương quắc mắt lên tức giận cố dựt tay ra nhưng tay Tâm cứng như đá định trụ tay Phương nơi miệng nó.
– Bỏ tay ra.
– Sao tôi phải bỏ. Không phải em đang để tay nơi môi tôi sao.
– Ai để. Tôi đang suy nghĩ có nên đấm gãy răng anh không. Ai cho anh nằm lên giường tôi.
– Trước tôi đã nằm rồi. Giờ tôi sẽ tiếp tục nằm.
– Đừng có thách thức tôi… tôi mà tức lên là anh sợ đấy… um… umm… bỏ ra… um… um…
Phương không có dịp thách thức nữa vì Tâm đã trắng trợn hành động. Bàn tay nó kéo cổ nàng xuống, áp chặt môi nó vào môi nàng. Tâm ôm chặt Phương, hôn mạnh lên đôi môi nàng. Mặc Phương chống cự, đôi môi vẫn dính chặt vào nhau. Tâm chợt khao khát yêu nàng. Phương như một thứ gì đó thánh thiện và trong sáng. Mặc cho cuộc đời làm nàng biến đổi, bên trong của Phương vẫn là một thứ gì không hoen ố. Chỉ có điều nàng cố giữ cho vẻ ngoài của mình khác đi mà thôi.
Phương dần không chống cự nữa. Vì có chống cự cũng không lại, Tâm ôm nàng rất chặt. Lưỡi Tâm vẫn đang ngọ nguậy nơi răng Phương tìm cách đi vào. Nó hơi khổ sở khi hàng phòng ngự của nàng thật chắc chắn. Nhưng bỗng những cánh cửa mở tung ra. Phương không đầu hàng, nàng đang phản công nó thật mạnh mẽ. Đôi môi hồng đỏ kia chợt nút lấy lưỡi Tâm. Hai cánh tay vuốt nhẹ nơi má, giữ chặt mặt Tâm để nụ hôn thật say đắm. Tâm không cưỡng nổi sự tấn công bất ngờ này. Nó thả lỏng cơ thể, chìm đắm trong nụ hôn của Phương. Hai đôi môi chợt cùng hé ra ngậm lấy nhau, hai cái lưỡi xoắn vào nhau dành cho nhau nụ hôn thật say đắm. Tâm xúc động, nó cảm nhận được sự nồng nhiệt, chân tình của Phương. Nàng không chỉ thả lỏng cảm xúc của mình, đó chính là chân tình của mình. Chân tình đã trao là trao hết không hề giữ lại. Đó như một ngọn lửa cháy mãi nếu trái tim Tâm không nguội lạnh.
Hai đôi môi buông nhau ra, hai con mắt nhìn chăm chăm thật sâu vào trong nhau. Tâm nhìn thấy mặt mình trong mắt Phương. Đôi mắt đen láy chỉ có hình ảnh mặt của nó.
– Xin lỗi.
– Vì sao xin lỗi.
– Vì mọi thứ. Vì trước kia nếu có làm em khóc. Em như một thứ gì thật trong sáng, còn anh thật đen tối.
– Anh sợ làm vẩn đục tôi?
– Có… và không. Dù có anh hay không em vẫn sẽ mãi như vậy.
– Anh có thực sự hiểu con người tôi không? Tôi có lẽ không như anh nghĩ đâu.
– Ý em là em rất nguy hiểm? Hay là em độc ác? Hay em căm thù đàn ông? Điều đó có quan trọng sao.
– Anh không sợ sao.
– Sao phải sợ. Em là người đàn bà của tôi. Tôi chỉ sợ kẻ thù, không sợ người ở bên tôi.
– Có ngày tôi căm thù anh đủ lớn tôi sẽ xiên anh một nhát đấy.
– Vậy đợi đến lúc đó. Giờ anh sẽ làm em yêu anh hơn, đủ lớn để sự căm thù đàn ông của em dành cho tôi nhỏ đi.
Tâm cười, nó lật Phương nằm xuống. Đôi mắt đang thách thức tỏ vẻ cao ngạo kia chợt bình thản trở lại. Nàng cứ vậy nằm nhìn Tâm cởi áo ra. Cái hông ưỡn lên để tay Tâm kéo quần nàng xuống. Hai cơ thể dần không còn gì hết, chỉ có thịt da nằm dính vào nhau.
Đôi môi Tâm chạm nhẹ nơi cái cổ thon và nhỏ của Phương. Một tiếng thở thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng. Như được khích lệ, đôi môi Tâm cứ thế mơn man trên cổ Phương. Đôi tay Phương ôm chặt lấy đầu Tâm, giữ đầu Tâm ấn chặt vào mình. Tâm cứ mải miết hôn không biết chán, từ cổ, vành tai xuống dần bầu ngực. Người đàn bà nằm dưới chỉ biết vuốt ve thân thể người đàn ông trong sự thoải mái, sung sướng nhẹ nhàng. Hai chân nàng dần quắp chặt vào Tâm, cọ nhẹ nơi chân Tâm. Hai con người cứ vậy quấn chặt lấy nhau.
Nbsp…
Tâm chỉ hôn đến ngực, nó nhìn hai bầu ngực có phần nhỏ nhắn của Phương mà mỉm cười làm Phương có vẻ cáu giận.
– Sao anh cười.
– Cười không được sao.
– Anh chê tôi ngực nhỏ sao.
– Anh có nói vậy sao.
– Nụ cười, ánh mắt của anh đã tố cáo.
– Anh chỉ cười, vì anh thấy em thật mẫn cảm. Khi anh hôn ngực em, anh thấy em chợt giật nẩy người. Hai cánh tay em nổi hết gai ốc lên, không phải sao.
Phương đỏ mặt, hóa ra là vậy. Ánh mắt nàng không tức giận nữa mà mơ màng nhìn Tâm đầy quyến rũ. Sau mỗi sự hiểu lầm được cởi bỏ, Phương dần nữ tính hơn. Tâm nhìn nàng, chẳng nhẽ đây chính là mặt dịu dàng của nàng, khác biệt cái vỏ bọc chiến binh tomboy hằng ngày của Phương. Nó không hôn nàng nữa. Cánh tay rắn chắc cầm con chim tìm nơi hang động ẩm ướt của Phương. Đôi chân Phương dang rộng ra hơn. Con chim đã tìm thấy cái hang bé nhỏ, chầm chậm đi vào vì sợ Phương đau. Phương bấu chặt tay vào lưng Tâm, cảm nhận cửa lồn nhỏ bé dần căng ra khi con cặc to lớn tiến vào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Tâm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Làm tình tay ba, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 05/08/2021 07:35 (GMT+7) |