Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv2.cc (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Thằng Đức – Quyển 3 » Phần 44

Thằng Đức - Quyển 3 - Tác giả Lạtma


Update Phần 52

Phần 44

Lê thành Long lái chiếc Ferrari đão 1 vòng, gã kiếm chỗ đậu xe, tắt máy nhanh chân đi bộ về nhà. Gả không đi cổng trước mà lẻn vào từ cổng sau, rón rén như 1 tên trộm. Đám ô sin được cho nghỉ nửa ngày ra ngoài chơi vì vậy gả vào nhà mà không bị phát hiện…

Từ lúc thấy cậu hai “doggy style “chơi má mình, Long âm thầm gắn camera ở những nơi không dễ bị phát giác trong phòng ngủ và ngoài phòng khách cũng như trong phòng tắm là 3 “bãi chiến trường”. Gã đã thu hình được hai lần rồi, hôm nay thêm 1 lần nửa là đủ bộ… Ngày mai gả sẻ tặng 1 trong 3 để má mình thưởng lãm sau đó thì hắc hắc… Long cười dâm, gã không tin má có đủ can đảm lắc đầu không cho gả chơi… Dám sao? Hừ… Cậu hai là Phó Chủ tịch tỉnh, đức cao vọng trọng. Chỉ cần tung ra thì hậu quả thế nào chứ? Nhưng nếu thật sự là như vậy thì đừng trách… Ậy, không đâu, hơn nửa, long nhận ra má dâm hết biết cho nên sẻ chấp nhận cho gã chơi. Có vấn đề gì? Cậu hai chơi được thì mình cũng được mà.

Long ngồi trước máy vi tính, dán mắt vào màn hình, gã cởi quần, cầm cặc sục nhè nhẹ, chờ.

Cửa phòng tắm mở… Tú Quỳnh bước vào, trên người chỉ có chiếc quần lót mõng manh có thể nhìn thấy chùm lông đen ẩn hiện, cặp vú đẳng cấp không phải hàng độn silicon mà là hàng thiệt giá thiệt vô cùng mời gọi khiến Long cảm thấy như bị nghẹt thở, một tay gã sờ màn hình chạm vào những vị trí, đầu tưởng tượng như đang sờ vú sờ lồn, tay còn lại nhanh dần…

Tú Quỳnh nào biết thằng con đang rình, nàng mở vòi nước làm đầy bồn tắm. Trong khi chờ đợi, nàng làm hết dáng này đến dáng nọ, khum người tựa hai tay lên tường uốn éo lắc mông ngắm mình trong gương mỉm cười đắc ý, không biết đàn bà khác thì sao chứ nàng thì rất thích ghiền tư thế doggy này, nó sát làm sao ấy như vậy mới phê…

Có tiếng động bên ngoài. Tú Quỳnh vẩn thản nhiên vì biết người đó là ai… Lâm Chánh Hy mở cửa bước vào, người lảo trần truồng như nhộng, cặc cương cứng đong đưa qua lại, hơi thở mùi rượu nặc nồng chứng tỏ đã uống không ít.

– Hi hi… Làm gì đó.
– “Chuẩn bị sạch sẽ cho anh nè, sao uống nhiều vậy? Wow, sung quá ha…”Ánh mắt lẳng lơ, Quỳnh bước tới cầm cặc lảo mơn trớn.
– “Tắm chung nha… Mình làm phát đầu tại đây… He he, sau đó vô phòng, hôm nay anh sẻ cho em biết thế nào là lợi hại… He he… Quên nửa, thằng Long chừng nào về?” Men rượu khiến Lâm Chánh Hy cảm thấy nóng hừng hực, tay Lâm Chánh Hy sờ bóp loạn xạ, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Miệng hỏi, lảo nhấc bổng nàng lên bước vào bồn… Nước ấm khiến lảo vô cùng thoái mái. Tỉnh rượu ít nhiều.
– “Chiều tối, không cần lo mà… Lâu lắm mới được thoải mái như hôm nay… Hi hi… Anh chắc nghe tin con Thanh Đại chính thức đã chết vậy không còn ai biết anh nửa, bây giờ có thể an tâm rồi chứ gì… Nói thiệt nha, lần này có thể nói là nhân họa đắc phúc. Đúng là ý trời mà, anh nghỉ có phải không? Tiền kiếm cũng nhiều rồi, mấy đời ăn không hết bây giờ nếu thích anh cứ làm quan tốt còn nếu không thích thi mình ra nước ngoài sống 1 cuộc đời vương giả…”Hai mắt sáng ngời, Tú Quỳnh ôn nhu hoạch định tương lai…
– Em nói cũng đúng, hi hi… Đúng là ý trời mà… Nhưng nhắc tới mới nói nha, thằng Lê Thành Lể nhìn coi lù khù không ngờ gạt được mình bấy lâu, nếu không có cái vụ đầu đạn mình không biết được mặt thật của nó… Bây giờ nghỉ lại anh nghỉ rất có thể nó biết chuyện anh với em nên muốn trả thù?
– Hi hi… Trả thù cái gì chứ… Toàn bộ đều là thằng chả ra mặt mà… Trừ khi muốn cá chết lưới rách nhưng thẳng chả lù khù chứ không ngu đâu. Theo em nghỉ chỉ là lợi dụng chỗ để tàng trử, 1 khi bán được rồi thì ôm tiền chuồn ra nước ngoài, đơn giản là vậy, ai ngờ người tính không bằng trời tính. Bị con Thanh Đại giết bây giờ nó cũng chết rồi. Con Hoàng Dung cũng không còn… Anh còn lo cái gì nửa… Thằng Thìn và thằng Văn Cảnh mỗi thằng cũng cầm không ít tiền, không dám mở miệng đâu… Đừng nghỉ ngợi cũng đừng nói thêm nửa… thoải mái đi.

Hai người ngồi đối diện, Tú Quỳnh cầm khăn lau ngực của Lâm Chánh Hy, vừa lau vừa nói… Tay cầm đầu cặc lảo cạ cạ lên đầu vú mình, đưa lưỡi liếm vành môi ra vẻ thèm thuồng rồi cúi xuống liếm từ bìu dái lên dấn đầu cặc, ngậm vào, nhả ra, liếm, cứ thế mà làm…

– “Ưm…” Lâm Chánh Hy rên rỉ… Lảo cầm lấy đầu nàng. Tú Quỳnh hiểu ý, đầu gục gặt nhanh hơn để lảo bắn vào trong miệng mình, có như vậy hiệp nhì nàng mới được phê tới bến…

Bên ngoài, có cuộc gọi vào khiến máy di động rung liên hồi, không phải là tiếng chuông hơn nửa còn nằm trong quần nên cả hai nào nghe được…

Trong phòng… Hai mắt dán chặt trên màn hình… Lê Thành Long nắm cặc mình sụt mạnh, gả đang tưởng tượng… Tối nay thôi, cái miệng thơm tho của má gả sẻ bú con cặc mình chứ không phải con cặc của cậu hai…

Cùng lúc này, trước cổng biệt thự, 6 chiếc xe Công An vừa tới… Kim Chi… Thu Tâm, Phương Anh, Diệu Hiền, Hoàng Oanh, Hải Yến, Lan Anh cùng khoảng 8 chiến sỷ của TC2 lần lượt bước xuống… Như kế hoạch đã định trước, không nói không rằng Hải Yến, Lan Anh dẫn 4 chiến sỉ CA tiến ra ngả sau… 4 chiến sỷ Công an khác chia làm 2 đứng chặn hai bên đường, không cho người hiếu kỳ đến gần…

Kim Chi… Thu Tâm, Phương Anh tới cổng trước, nhấn chuông… Bên trong im lìm không ai trả lời… Thu Tâm nhấn thêm 1 lần nửa… Đợi…

Bên trong vẩn im lặng…

Kim Chi nhíu mày… Chiếc Mercedes Maybach của Lâm Tú Quỳnh và chiếc Audi Q8 của Lâm Chánh Hy đều đang đậu trong sân mà chứng tỏ họ đang ở bên trong… chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

– “Hải Yến… Lan Anh… Bên trong im lặng, phía sau thế nào?” Kim Chi nói vào micro đeo trên cổ áo.
– “Không thấy không nghe gì hết…” Tiếng Lan Anh đáp.
– OK… Hai người chờ đó… Chúng tôi xông vào… – Kim Chi quyết định.
– Được…
– “Lên”… Kim Chi phát tay… Đồng thời đưa ngón tay lên miệng, ý nói “yên lặng”…
– “OK…” Phương Anh nháy mắt, nhanh nhẹn phóng tới bên cửa, chỉ thấy nàng rút cái vặn vít nhỏ và một mãnh sắt mõng… loay quay chưa được 30 giây, cửa mở… Nàng đứng lên tay cầm súng đề phòng bất trắc bước vào.

“Clear”… Thu Tâm nói nhỏ vào micro, bám sát phía sau, cả hai từ từ đi về hướng nhà bếp, hoàn toàn không thấy 1 ai…

Phương Anh mở cửa sau… Hải Yến và Lan Anh tiến vào… Phía trước Kim Chi, Thu Tâm, Hoàng Oanh, Diệu Hiền cũng đã vào bên trong…

Kim Chi lại ra dấu yên lặng… Chỉ lên trần nhà rồi chỉ về hướng cầu thang… Nàng đi trước, mọi người lần lượt theo sau, từng bước từng bước đi lên…

“Àhhhhh” Đang lúc mọi người chầm chậm di chuyển trong hành lang, bất thình lình có tiếng hét lớn… Kim Chi giật mình, theo phản xạ, bước nhanh tới co chân đạp mạnh, miệng hô to.

– Tổ đặc nhiệm…

“Rầm”… Cánh cửa bung ra. Theo bài bản. Thu Tâm, Phương Anh, Hãi Yến, Lan Anh, Việt Hà, Hoàng Oanh đồng loạt phóng tới để rồi khựng lại ngượng nhịu đứng chết trân vô cùng xấu hổ.

Lâm Tú Quỳnh khum người, hai tay chống trên bàn lavabo, mông chìa ra sau… Lâm Chánh Hy úp bụng sát lưng nàng, hai tay lảo mỗi tay 1 trái đào. Cả hai trong tư thế doggy. Mọi người chợt hiểu. Tiếng hét của Tú Quỳnh là tiếng hét phát xuất từ tột đỉnh khoái cảm.

– “Á…”Đột nhiên thấy 1 đám người xông vào… Tú Quỳnh kinh hãi, la thất thanh…
– “Các người muốn làm gì? Ai cho phép vô đây?” Sau 1 giây bàng hoàng sửng sốt, cả hai sực nhớ mình đang trong tình trạng gì, thẹn quá hóa giận. Lâm Chánh Hy hét lớn đồng thời cùng Tú Quỳnh lấy khăn trùm lên người…
– “Lâm Chánh Hy… Tôi là Đại Tá Lại Kim Chi đến đây thi hành công văn được ký bởi Trung Tướng Nguyển Trần Uyển… Ông chính thức bị bắt giữ với tội danh sản xuất độc phẩm quy mô lớn mưu lợi bất chính… Ông có 5 phút để mặc quần áo chỉnh tề…” Kim Chi dõng dạc ra lệnh…
– “Hoang đường… Các người có chứng cứ gì. Biết chúng tôi là ai không?” Mặt tái mét trong lòng run rẩy nhưng Lâm Tú Quỳnh vẩn hét lớn.
– Biết chứ… Là Phó Chủ tịch Tỉnh đó mà nhưng bây giờ là tội phạm mà cho dù là Phó Chủ tịch thì cũng vậy thôi… Các đồng chí, xét nhà…

Ngay lúc này, Hãi Yến đến bên tai nàng nói nhỏ… Thì ra ngay sau lúc Kim Chi đạp cửa xông vào bên này, nàng và Lan Anh nghe tiếng động trong 1 căn phòng gần đó nên cũng đạp cửa xông vào, thấy Lê Thành Long đang cuống quýt kéo quần lên, trên màn hình máy vi tính là quang cảnh bên kia… Cả hai chợt hiểu.

– “Vậy sao? Không cần phải bắt nó nhưng tịch thu máy vi tính, khám xét cho kỷ… Niêm phong căn nhà, nội bất xuất ngoại bất nhập… Giãi Lâm Chánh Hy đi…” Kim Chi phát tay…

Đầu óc Lâm Chánh Hy đang khủng hoảng. Lảo dĩ nhiên biết Trung tướng Nguyển Trần Uyển là ai, người này làm việc nếu không nắm chắc bằng chứng sẻ không ra tay bắt mình 1 cách khinh suất. Nghỉ tới những thâng ngày sắp tới, sống lưng lảo lạnh toát bất thình lình ngả xuống nằm sóng xoài trên sàn nhà, toàn thân giật giật…

– “Anh hai… Anh hai…” Tú Quỳnh bấn loạn… kêu thảm thiết.

Đã quá quen thuộc với tình hình này, không cần Kim Chi nói, Thu Tâm… Chẳng mấy chốc xe cấp cứu hú còi inh ỏi chạy tới… Trước cặp mắt hiếu kỳ của đám đông đang tụ tập bên ngoài. Lâm Chánh Hy nằm trên băng ca chở đi, tiếp theo là từng thùng cạc tông được mang ra chất lên xe…

Đoàn xe Công An đi hết chỉ còn 4 chiến sỉ được sắp xếp ở lại, 2 ở cổng trước, 2 ở cổng sau, nội bất xuất ngoại bất nhập…

Từ trưa tới giờ, 3 người ô sin được phép ra ngoài chơi đang vui vẻ trở về, bị ngăn không cho vào khiến họ ngơ ngác.

– “Đồng chí Công an à… Các người có lầm lẩn không “dậy? Đây là nhà của bà Quỳnh, em Phó Chủ Tịch Tỉnh Hy đó, tui là quản gia làm “diệc” ở đây hơn 5 năm rồi…”Một trong 3 chị ô sin vẩn còn chưa tin mắt, tai mình, phân bua lý lẻ.
– “Ờ phải đó… Tụi tui cũng “dị”…” hai chị ô sin khác gật đầu…
– “Tránh ra… Lệnh trên là nội bất xuất ngoại bất nhập… Mau tránh ra, nếu không bắt đem về đồn bây giờ…”Anh chiến sỉ công an quắc mắt xua tay đuổi…

Như vậy là sao đây? Biết đã xảy ra chuyện gì đó, cả 3 chị ô sin kinh hãi, giờ biết đi đâu? Đồ đạc còn bên trong mà. Chợt thấy trong đám đông có người quen, cả 3 mừng rỡ, kêu tíu tít.

– Chị Năm… Chị Năm, chị Chín… Là hai chị hả, ây ui, may quá, hai chị phải giúp tụi tui mới được, cho tụi tui tá túc vài bửa nha vài bửa thôi để lấy đồ đạc ở bên trong…
– Nói gì đây? Mình không có thân lắm đâu à, bất quá gặp nhau chào hỏi vài câu thôi mà, phải không chị Chín?
– Chứ còn gì nửa… Thui, mình dìa, coi chừng mang họa…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

– A lô… Thiếu tướng Minh hả… Hi hi là Tú Quỳnh đây… A lô… A lô…
– “Quỳnh? Quỳnh nào? Đồ khùng”… Tú Quỳnh chỉ nghe vỏn vẹn được cụm từ “đồ khùng” rồi bên kia cúp máy… Tú Quỳnh kiên nhẫn tiếp tục gọi…
– Tú Quỳnh hả? Hả, Quỳnh nói gì… A lô, a lô…
– Xin lỗi nha, bây giờ mình bận quá phải ra ngoài, lát nửa mình gọi Quỳnh nha…

Trong nhà có người làm quan, chó gà cũng thành tiên huống chi là ô sin cho Phó Chủ tịch Tỉnh, trước đây 3 chị này được coi là lãnh đạo của đám tôi tớ làm cho nhà giàu trong khu này… Bởi vậy khi người làm quan té ngựa thì cũng té theo. Tình cảnh của tôi tớ như vậy, bên trong chủ còn thê thảm hơn nhiều… nãy giờ Tú Quỳnh không ngừng gọi điện cho bạn bè thân hửu thân thiết họ đều là người có quyền thế trong thể chế nhưng đều nhận được phản ứng như vậy. Chỉ tại ngay giây phút đám người Kim Chi bao vây xét nhà thì cả Kiên Giang ai cũng biết tin, thậm chí ngoài Hà Nội. Thời đại công nghê thông tin hiện đại mà. Nếu là bình thường thì không sao, sẻ có cửa để chạy nhưng vấn đề là Trung Tướng Nguyển Trần Uyển đấy… Không ai ngu ách giữa đàng mang vào cổ trừ khi chán đời…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

– “Sao… Sao kỳ vậy?” Đang cùng Thu Phong ăn trưa, nhìn màn hình TV, nghe Diệp Chi nói… Cẩm Lệ sửng sốt. Trên tàu bắt bọn in đô thì mình có phần nhưng làm gì có chuyện truy sát đầu sỏ? Có lầm lẩn không vậy?
– “Kỳ? Cái gì kỳ chứ? Lần này mày lên Đại tá chỉ là chuyện nhỏ theo tao thấy khả năng mày phải ngồi vào cái ghế Phó Giám đốc mới đúng hơn nửa phải là 1 Phó Giám đốc quyền lực mới đúng chứ không phải như thằng Thìn, chồng của mày…” Nói tới Thìn, Thu Phong bĩu môi lộ vẻ khinh thường.
– Không phải đâu, đêm qua tao cùng Cẩm Hường, Mạnh Đình, Minh Hiếu có tham gia bắt bọn in đô trên tàu nhưng đâu có truy sát ai đâu. Mày không nghe nói sao, đầu sỏ của vụ mua bán đầu đạn hạt nhân bị truy sát, con Diệp Chi rõ ràng xướng tên tao…
– “Vậy sao… Wow… Tao hiểu rồi, biết đâu hắn nhìn mày thấy thuận mắt đó Lệ… Cho nên muốn lăng xê mày… Hi hi… Cẩm Lệ suy nghỉ chút đi. Hắn còn trẻ nà, phong độ nà, nhất là… chuyện đó hả, khủng lắm, 1 lần thôi là mày mê mẩn tâm thần rồi ghiền luôn á mày…”Nháy mắt với Cẩm Lệ… Thu Phong cười ám muội.
– “Con này… mày nói bậy bạ gì đây…” Đang chưng hửng khi nghe tin mình có công trong cái chết của bà trùm vụ đầu đạn, nghe Thu Phong nói, Cẩm Lệ bán tín bán nghi, nghỉ cũng có lý lắm, nếu không thì sao không phải là Cẩm Hường mà lại là mình?

Nghỉ vậy nên tim đập thình thịch, thật ra nàng cũng có suy nghỉ qua đấy, không biết hắn có thật sự muốn mình hay không nửa… Nhưng nếu là thật vậy thì “cho” hắn 1 lần cũng được. Một lần thôi hay 1 đêm coi như trả ơn rồi mọi việc bình thường.

– Cái gì bậy bạ chứ… Nà, sẵn đây mới nói, lóng rày mày có nghe gì hong? Tao nghe đồn thằng Thìn thường hay tới lui nhà của Lâm Tú Quỳnh… Lê Thành Lể đi đon rồi, trai đơn gái chiếc, mày hiểu ý tao chứ?
– “Mày cũng nghe hả?” Cẩm lệ cau mày.
– Ui cha, thì ra là mày đã biết rồi à… Uổng tao làm người xấu… Đừng nói với tao là mày muốn trung trinh với thằng Thìn nha mậy, không đáng đâu, mày không ngu như vậy chứ? Hơn nửa tao đâu có xúi dại mày lang chạ bậy bạ với thứ dân bá vơ đâu, mày biết hắn là ai rồi mà, nếu mình không phải là bạn thân tao không hé lộ cho mày biết đâu à…
– “Nhưng mà nhưng mà…” Cẩm Lệ cúi mặt, xấu hổ, nói như muổi kêu…
– “Hi hi… Nhưng nhị cái gì… Nhìn mày kìa, bên trong chịu lắm nhưng mặt ngoài còn e chứ gì… mày OK thì được rồi, để tao lo… Yên chí đi.” Thấy Cẩm Lệ gật đâu, Thu Phong hài lòng, coi như có bạn tiếp sức. 1 mình, nàng chịu không thấu hắn, đúng là không phải là người mà… Nhớ tới lúc chõng mông cho hắn “doggy style”. Thu Phong cảm thấy rạo rực xuân tình. Không nhịn được, nhìn quanh, nhà hàng lúc này đã quá giờ thực khách đã thưa, cách đó vài thước một vài người khách, thấy không ai để ý, ghé tai Cẩm Lệ nói nhỏ…
– “Mày… mày không… Không bạo như vậy chứ?”Cẩm Lệ trố mắt nhìn Thu Phong như nhìn quái vật, không ngờ bạn mình bá đạo như vậy muốn “nhất long tam tứ phụng”. Lúc trước nàng và Thìn cũng đã từng xem qua trong các loại phim XXX của Nhật, tưởng chỉ là họ quay phim kích dục nhưng không ngờ Thu Phong lại rủ rê mình nhập bọn…
– “Cái gì bạo mậy? Tao với mày đâu còn nhỏ nửa, gần 40 rồi chứ đâu phải gái 18 hay 20… Đây là thời đại 4 chấm không á mày…”Have fun” mà, miển tất cả đều kín miệng là được hơn nửa, hắn khủng lắm, 1 mình tao chịu không thấu, có thêm mày nửa cũng chưa chắc kham nổi đâu. Hi hi… Lúc đó mày sẻ biết, tin tao đi…

Nghe Thu Phong thao thao bất tuyệt khiến Cẩm Lệ ngây người… Ngay lúc này, chuông di động trên bàn reo lên… Nhìn màn hình… Thu Phong hớn hở, mắt nháy Cẩm Lệ, tay bắt máy.

– A lô… Hi hi, chị Khánh… Sao rảnh rổi vậy… Hả? Cái gì? Dử vậy sao? Trời đất… Hi hi… Được được… Em qua Cao Lảnh rồi mình đi chung nha… Ừ, vậy em đi thẳng qua Cần Thơ, mình gặp nhau ở đó… – Thu Phong nói 1 tràng rồi cúp máy… Giơ tay gọi phục vụ…
– Tính tiền… Làm ơn…
– “Chuyện gì mà đi Cần Thơ gấp vậy Bí thư phu nhân? À phải chừng nào đãi tiệc đây?” Cẩm Lệ trêu chọc.
– Hi hi… mày biết rồi hả, dĩ nhiên rồi đang chọn ngày. Biết chuyện gì hong? 4 bà của hắn… 4 bà nha mậy… Hi hi. Đập bầu 1 lượt luôn. Lần đầu tiên tao mới nghe á…
– “4… 4 bà một lượt?” Cẩm Lệ trợn mắt há mồm.
– “Ừ… là chị Kim Khánh mày cũng đã gặp qua rồi đó…”Nói tới đây Thu Phong nháy nháy mắt cười ám muội rồi nói tiếp…
– Bây giờ tao phải đi mua quà, mà thôi, tới Cần Thơ mua luôn, không thể bỏ cơ hội này được… À quên, không biết thằng cha Dủng có rảnh không nửa, mày cũng biết đó, thằng chả mới lên chức nên hăng say công tác… – Miệng nói, Thu Phong lấy di động ra bấm…
– Anh à… Chi Khánh vừa mới gọi cho em nói… Bây giờ em qua Cần Thơ… Hả? Gặp nhau ở Cần Thơ hả. Ờ được…

Cẩm Lệ nhìn Thu Phong nói chuyện có vẻ rất âu yếm với Dương Quốc Dũng rồi nhớ lúc Thu Phong kể chuyện “ấy” với hắn… Kim Khánh, bà xả của Mai văn Trường, mặc dù khá đẹp nhưng cũng xấp xỉ hàng “5” rồi… OMG… Cái tên này mạnh dử vậy sao? Tim Cẩm Lệ một lần nửa đập thình thịch… Ouf. Hắn đã giúp mình không ít vậy cũng nên sẵn dịp này mua chút quà cáp đi chúc mừng mới phải… Nghỉ vậy Cẩm Lệ nói.

– Tao đi nửa… Hắn giúp tao cho tao cơ hội, vậy sẵn dịp này mua quà chúc mừng…
– Vậy hả… Được được… Có cần xin phép thằng Thìn không?
– Xin cái gì… Kệ thằng chả… Nói thiệt nha, tao càng ngày càng cảm thấy chán, hình như tình cảm giữa hai người tụi tao không còn hợp gu như lúc trước nửa á mày… Nhiều lúc tao nghỉ không hiểu tại sao lúc trẻ chịu lấy thằng chả… Như là bị ma bịt mắt í… Aiz…
– Wow… Nghiêm trọng vậy sao? Vậy thì ra tòa ly dị cho rồi… Đi… Vừa đi vừa nói chuyện mày cho tao nghe rồi tao nói chuyện tao cho mày nghe.

Ngay lúc này, di động của Cẩm Lệ reo lên… Nhìn màn hình, nàng miển cưỡng bắt máy… Chưa kịp nói “a lô” đã nghe tiếng Thìn la thất thanh…

– Bà xả… Anh bị bãi chức… Em mau cứu anh.
– “Bãi chức? Đã xảy ra chuyện gì? Anh đang ở đâu?” Cẩm Lệ kinh hãi.
– “Anh đang ở Sở… Họ bắt Văn Cảnh rồi… Em về đây mau đi.” Thìn hối thúc.
– A lô… A lô…

Bên kia không có tiếng Thìn… Lảo đã cúp máy rồi…

– “Có chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt Cẩm Lệ trắng bệch… Thu Phong thắc mắc.
– “Tao phải về Sở gấp… Ông xả tao bị bãi chức rồi… Văn Cảnh thì bị bắt…” Cẩm Lệ mím môi.
– “Sao lại như vậy?” Thu Phong trố mắt.
– “Tao cũng không biết, bây giờ tao về Sở coi sao… Không đi với mày được…” Cẩm Lệ lắc đầu…
– Ờ được… Có gì gọi tao nha…

Chuông di động lại reo… Chưa dứt hồi chuông, Cẩm Lệ nhanh tay bắt máy, gấp rút hỏi dồn dập.

– A lô… Cẩm Hường… Anh Thìn mới vừa gọi nói bị cách chức mình chưa nói rỏ đâu đuôi đã cúp máy… Ở Sở đã xảy ra chuyện gì?
– “Bình tĩnh lại Cẩm Lệ… Văn Cảnh là người phóng hỏa đốt phòng hồ sơ nên bị bắt rồi còn anh Thìn thì bị tạm cách chức điều tra vì làm nội gian cho Lâm Chánh Hy, chị muốn biết rỏ thì phải hỏi xếp Vinh á… Còn nửa nha, chị biết ai bắt Văn Cảnh hôn, là bà Đại tá Kim Chi và mấy nữ sỷ quan hôm qua trên tàu in đô với tụi mình đó… Tui chỉ biết vậy thôi… Chị về đây đi, tui trốn vô toa lét gọi chị đó nên không nói nhiều được.” Cẩm Hường nói xong cúp máy.
– Là Cẩm Hường à… Có nói gì thêm không? Biết tại sao chưa?
– Cẩm Lệ nói Văn Cảnh là người phóng hỏa đốt phòng hồ sơ còn anh Thìn thì bị cách chức điều tra vì làm nội gian cho Lâm Chánh Hy… người bắt Văn Cảnh là Đại tá Kim Chi và mấy người nửa… Mấy người này hôm qua trên tàu của tụi in đô theo lệnh của hắn…
– “Tao đã nói mà… Đụng tới con ngựa cái đó sẻ không có kết quả tốt… Thằng Thìn ngu thiệt… Ậy, tạm cách chức có nghĩa là còn có cách gở… sẵn tao đi Cần Thơ tao hỏi hắn xem có cách nào cứu ông xả mày không…” Thu Phong lắc đầu.

Ngay lức này di động Thu Phong reo… Nhìn màn hình, Thu Phong vội bắt máy.

– “Ông xả hả? Có phải muốn nói chuyện… Hả… Cái gì? Lâm Chánh Hy bị bắt rồi… Ờ ờ được.” Sắc mặt kinh hãi. Thu Phong cúp máy.
– “Lâm Chánh Hy bị bắt?” Cẩm Lệ chấn kinh…
– “Chưa… Anh Dũng nói có người gọi cho ảnh biết 1 toán CA do nữ Đại tá của Cục A03 chỉ huy bao vây lục soát bắt Lâm Chánh Hy.”
– “Vậy… Tao đi với mày qua đó gặp hắn…” biết chuyện Thìn bị đình chức có liên quan tới chuyện Lâm Chánh Hy… Cẩm Lệ rối trí…
– Ậy… mày về gặp thằng Thìn coi sao trước đã… Tao qua Cần Thơ, mày yên chí đi, nếu có dịp tao sẻ hỏi tìm cách cho. Tao tuy không ưa thằng Thìn nhưng cũng không muốn thấy nó bị như vậy…
– “Nhớ nha mày… Có gì gọi tao liền…”Cẩm Lệ thở dài… Nàng đã đoan trước Thìn sẻ có ngày này nhưng không ngờ tới quá mau.
– “Được rồi… Tao với mày là bạn…” Thu Phong phát tay…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

– “Chị Chi sanh rồi… Là con trai, nặng 4 ký mốt lận… Hi hi…” Hồng Phượng mở cửa ló đầu ra báo tin…

Phòng tuy là rộng lớn nhưng ai cũng muốn vào thì không được. Nhả Phương, Nhả Thy, Hồng Phượng, Nguyệt đang học ngành y nên có kiến thức về y học vì vậy mỗi nàng được được đặc phái vào phụ việc ở một phòng, thật ra chẳng có việc gì để phụ, nhiệm vụ chỉ là báo cáo tình hình bên trong. Bởi vậy đứa bé vừa lọt lòng. Hồng Phượng liền vội vã thò đầu ra ngoài báo liền.

– “Hay quá… Hay quá… Tổ tiên phò hộ… Mẹ tròn con vuông… cảm tạ trời đất…” Ngọc Quế, chấp hai tay trước ngực nét mặt rạng rở hướng lên trời khấn vái không ngừng… Lấy ra tờ giấy…
– “À nè, đặt là Hào nha… Vủ Đức Hào… Hào có nghĩa là hào hùng. Con thấy sao hả Đức? Các người thấy sao?”Ngọc Quế hỏi dồn dập.
– “Sao cũng được mà má… Con vô thăm Mỷ Chi…”Đức nói xong nhanh chân đi vào phòng… Mặc dù là cha nhưng chuyện đặt tên không tới phiên hắn làm chủ, đứa nào cũng lót tên hắn chính giữa. Vậy là được rồi.
– “Vủ Đức Hào… Tốt… Tốt…” Vủ Tuấn Phong gật đầu cười… Mọi người nhao nhao hưởng ứng còn đang bàn tán không biết Đức Hào giống cha hay giống mẹ thì Nhả Thy cười toe toét, chạy ra từ phòng của Vịnh Hà…
– “Sanh rồi… Anh Đức đâu, chị Vịnh Hà sanh rồi… Là con trai Hi hi… Nhưng mà nhưng mà…”Mặt Nhả Thy đỏ bừng ấp úng khiến mộ người cả sợ, không biết đứa bé có chuyện gì mà Nhả Thy nói không ra miệng, thật là kỳ, rõ ràng là cười toe toét đó mà…
– “Chuyện gì mà ấp úng vậy Nhả Thy? Có gì nói đi… Con Vịnh Hà có gì sao?” Nhàn thúc giục…
– “Phải à… không phải…” Nhả Thy mặt đỏ bừng, lắp bắp… Mọi người nhìn nhau, ánh mắt Giang Ngọc Quế, Vủ Tuấn Phong lộ vẻ lo lắng.
– “Ây… Thôi được, để tôi vào thăm Vịnh Hà coi sao… Kêu ba nó qua an ủi Vịnh Hà. Nhà mình có tiền mà, thời buổi này y học tân tiến cho dù sứt môi hay mủi thì giãi phẩu thẩm mỷ thôi…” Nhàn đoán già đoán non, nghỉ chắc con của Vịnh Hà vừa sinh đã có tật gì đó.
– “Không… Không phải…”Nhả Thy nói xong chồm lên ghé tai Nancy nói nhỏ…
– “Hi hi Thiệt?” Nancy nghe xong cười hinh hích sắc mặt đỏ ửng quay sang nói nhỏ với Bích Trâm… Bích Trâm quay sang nói nhỏ với Gia Kỳ… Cứ như vậy đến lượt Đồng Giao, Tú Nhi… Cuối cùng các nàng nghe xong mặt đỏ ửng cúi mặt nhịn cười…
– “Có chuyện gì nói ra đi Nancy…” Nhàn, Tâm nhìn nhau, nhịn không được nửa. Nhàn hối thúc Nancy.
– “Là… Là…” Trước cặp mắt mờ mịt của Nhàn, Tâm, Ngọc Quế, Tuấn Phong… Đến lượt Nancy ấp úng…

Đúng lúc này cửa 2 phòng mở… Hai bà bác sĩ, một trong hai là bác sĩ già, nguòiw còn lại là Thanh Mai. Trong tay bà BS già ẩm 1 đứa bé quấn khăn ra ngoài cho cô dì chú bác chúng xem mặt.

– “Hi hi… Thằng bé này lớn lên… Hi hi…” Bà BS già cười. Lắc đầu…
– “Đâu để tôi coi, nó có gì vậy…”Biết Ngọc Quế chân tay yếu, nóng lòng muốn biết Nhàn nhanh nhẹn đỡ lấy đồng thời mở khăn quấn… Tâm, Vủ Phong bước tới gần ghé mắt nhìn vào xem thằng bé tật nguyền nghiêm trọng cỡ nào để rồi cả ba chưng hửng…
– “Ha Ha Hi hi…” Vủ Tuấn Phong bật cười lớn…
– Trời đất…
– Mèn ơi… Hi hi…

Nhàn, Tâm mỗi người nói một câu rồi cười theo. Ngọc Quế bực mình khi hết người này tới người nọ cứ cười không nói cho mình biết, trẻ cũng vậy mà già cúng vậy thì ngay lúc này bà y tá không 1 chút ngượng ngùng, cười hinh hích miệng bô bô.

– Hi Hi, tui làm bác sĩ sản khoa gần 30 năm rồi sắp nghỉ hưu lần đầu tiên mới thấy đứa bé vừa sanh ra có con cu to chà bá như vậy, mai này lớn lên… Hi hi… Ụa, ai là cha nó vậy? – Bà y tá nhìn quanh rồi nhìn Tuấn Phong… Lảo biết mình bị hiểu lầm vội vã đính chánh…
– Khụ… khụ… khụ… Tôi là Ông bác của nói… Kìa cha nó kìa… Đức à, con Vịnh Hà kìa, vừa mới sanh.
– “Cậu là cha à… Con cậu nè… Ụa… Thanh Mai, đứa bé này là…” Thấy hắn từ phòng Mỷ Chi đi ra. Bà BS già nhìn bạn đồng nghiệp đang ẩm Đức Hào trên tay, ngạc nhiên hỏi.

“Dị tật?” Thanh Mai nào nghe nói, bà đang kinh hãi, đứng thừ người vì nghe cụm từ ” con cu to chà bá” nên hiếu kỳ liếc mắt nhìn, bà phải công nhận là hai chục năm trong nghề, đây là lần đầu tiên thấy có đứa bé như vậy, rồi bà liếc nhìn Nancy, Bích Trâm, Tú Nhi và cả đám mỷ nữ, rúc cục thắc mắc trong đầu đều được giãi đáp. Có như vậy mới kham nổi chứ…

– “Cũng là cháu nội tôi đó… Đức à, qua thăm Vịnh Hà đi con…” Ngọc Quế cười toe nhanh miệng nói, rúc cục đã hiểu vì sao các đứa con dâu đứa nào cũng mặt đỏ, hỏi chỉ biết ậm ừ ngay cả Nhàn, Tâm và bác hai nói không ra lời. Thì ra là như vậy.
– “Ừ ừ… Con đi liền…” Trước cặp mắt chưng hửng của bà BS già… Hắn bước tới hôn trên trán hai đứa bé mỗi người 1 cái, đối với ai thì không biết chứ hắn cần thăm mẹ chúng trước, con thì đã có nhiều người bao quanh quan tâm, vì vậy đang ở với Mỷ Chi, nghe Vịnh Hà đã sanh rồi Đức liền qua thăm nàng, tranh thủ thời gian còn Bích Hà và Hương nửa, phải chia đều thời gian mới được.

“Anh à, đứa con này điểm giống anh lắm đó… Hi hi…” Thấy ai cũng biết đặc điểm của thằng bé còn hắn thì chưa, Nhả Phương không nhịn được nói đùa…

– “Nhả Phương…”Nancy cố nín cười quát…
– “Ha ha Hi hi…” Cũng chính vì vậy cả đám không nhịn được nửa, đồng loạt cười theo khiến hắn hiếu kỳ muốn biết nên vừa dợm bước, liền quay lại bước đến gần đứa bé, hỏi…
– “Vậy sao? Vậy để nhìn 1 cái coi giống chỗ nào… Mặt có nét giống Vịnh Hà, lớn lên chắc đẹp trai nha con giống cha mà ụa, í… ha ha ha… bảo bối, bảo bối đó nha… Ha ha.”

Thằng bé mở hai mắt tí hí, tay chân mũm mĩm nhưng con cu của nó như bà BS già nói to chà bá so với những đứa bé vừa mới sinh thì lớn hơn rất nhiều, cho nên vừa nhìn vào là có ấn tượng liền…

– “Nói nhãm, cái gì bảo bối… Mau vô trong thăm Vịnh Hà đi…” Nancy trừng mắt quát… Sự có mặt của Ngọc Quê, Tuấn Phong khiến nàng, Bích Trâm, Tú Nhi, Ngọc Lan, Gia Kỳ và cả đám tiểu muội ngượng chín người, thúc hối hắn cút xéo nếu không thì còn gì thể thống nửa…
– “Đứa này đặt tên gì đây chị Quế…” Tâm chuyển hướng.
– “Hi hi… Là Vủ Đức. Huy…” Ngọc Quế 1 lần nửa cười rạng rở… Cũng ngay lúc này Nguyệt, Đồng Giao hớt hãi 1 lượt chạy ra báo tin…
– “Đức Hào, Đức Huy… Tốt… Tốt…” Tuấn Phong gật gù…
– Chị bác sĩ… bác sĩ… Bích Hà đang đau bụng dử lắm…
– Bác sĩ bác sĩ… Chị Hương hình như sắp sanh rồi.

Mau mau… Bà bác sĩ già, Thanh Mai vội vàng chuyền 2 đứa bé sang cho Nhàn, Tâm… Hấp tấp chạy đi…

Hương sanh con trai, Bích Hà sanh con gái… Lân này lại có thêm 3 trai 1 gái, để tránh hắn chạy đi chạy lại, phòng khách rộng lớn của chiếc du tạm thời chuyển thành phòng để 4 chuếc giường, mọi người đều tụ tập ở đó.

– “Vủ Đức Anh Chi… Vủ Đức Anh Chi…”Nghe Bác Hai Tuấn Phong đặt tên con gái mình là Vủ Đức Anh Chi… Bích Hà lẩm bẩm, nghe thì đẹp và thuuajn tai đấy nhưng không biết ý nghira thế nào.
– “Chi có nghĩa là Kim Chi Ngọc Điệp, Thư có nghĩa là cân quắc anh thư như con gái Kiều Nga vậy…”Ngọc Quế mỉm cười giải thích…
– “Vậy à… Hi hi… Tốt tốt…”Nghe tên con gái mình có ý nghĩa… Bích Hà cười hớn hở…
– “Vủ Đức Tiệp…”Nghe Bác Hai và bà nội đặt tên cho con mình là Vủ Đức Tiệp… Hương thì chẳng cần biết Tiệp có ý nghĩa gì, nghe suông miệng là được rồi hơn nửa nàng chỉ cần biết con mình là con trai, mai này chắc chắn có vị trí vửng vàng, nàng không muốn gì hơn nửa.
– “Ê… Có thiệt không vậy Thanh Mai, tất cả các đứa bé đều là con của hắn… Mấy cô này đều là…” bà bác sĩ già á khẩu, không biết nói gi nửa, quang cảnh trong phòng khách. 6 Đứa nằm trong 6 chiếc xe đẩy, bên cạnh đều có 1 mỷ phụ. Trên giường 4 đứa bé nằm cạnh 4 sản phụ vừa mới sanh. Tổng cộng là 10 người chưa kể những cô khác, tên kia thì chạy đi chạy lại ê a hết đứa này tới đứa kia.
– Ừ… Không nằm mơ đâu chị Nở… Năm ngoái, tui cũng trong tâm trạng của chị… gần đây 3 đứa sanh ở Canada… Tổng cộng là 10 đứa, đều là con của hắn… Thanh Mai gật đầu xác nhận với đồng nghiệp.

Vì sợ 4 bà bầu sanh 1 lượt cho nên tốt nhất là có thêm bác sĩ nên Nancy đặc biệt tăng cường thêm 1 bác sĩ hỗ trợ… Thanh Mai liền giới thiệu người bạn, là bà bác sĩ già này là người từ Vỉnh Long qua, đã hồi hưu, Người hồi hưu dĩ nhiên thường túng thiếu, nghe Thanh Mai nói đây là đại gia của đại gia, tiền công rất hậu hỉ vì vậy bà mừng rỡ nhận lời.

– “Thấy hắn còn trẻ lắm mà là đại gia của đại gia?” Bác sĩ Nở chấn kinh.
– Còn hơn nửa à… Nè, Nói tới đây Thanh Mai nhìn quanh thấy không ai để ý, liền nhanh nhẹn kề tai bạn nói nhỏ…
– “Hả? Cái gì…” Nở trợn mắt há mồm…
– “Để hôm khác có rảnh nói chị nghe… Hình như họ gọi mình kìa… Đi thôi…”Miệng nói, chân hướng về Ngọc Quế, Nancy đang ở bên cạnh giường Mỷ Chi… Thanh Mai đi tới, Nở vội vã bước theo.
– “Hi hi… cảm ơn nhiều… Cũng nhờ các vị mà tất cả đều được mẹ tròn con vuông…”Ngọc Quế nói xong quay nhìn Đức, khẻ gật đầu, cầm hai phòng bì đưa tới.
– Cảm ơn… cảm ơn hai vị bác sĩ… Ở đây có chút lòng thành, xin nhận cho.
– “Đừng nói vậy, lời này là chúng tôi nói mới đúng… Ở đây đã xong vậy chúng tôi xin phép kiếu từ…” Biết như lần trước, trong phong bì rất hậu hỉ. Thanh Mai không khách sáo… Bên cạnh, Nở thấy vậy cũng cầm lấy phong bì, cảm giác hơi nhẹ nhưng thấy bạn già vui vẻ, bà thầm nghỉ bên trong chắc không tệ.
– “Ậy… Mời hai vị ở lại dùng bữa cơm… Sau đó sẻ có người đưa về… À nè… Mỷ Chi có ý này, tôi thấy rất tốt, nhờ hai vị giúp dùm…” Ngọc Quế ân cần thân thiết.
– “Đừng khách sáo, nếu giúp được chúng tôi sẻ tân tình…” Thanh Mai mỉm cười.
– “Anh nói đi… Sao đứng như khúc gổ vậy… thật là…” Mỷ Chi lườm.
– “Là như vầy, hi hi, hai vị cũng thấy rồi, nhà nhiều em bé như vậy tuy là có y tá và người giúp việc Mỷ Chi nói cảm thấy cần Bác sỷ chuyên môn để theo dõi, chăm sóc sức khỏe cho chúng… Không biết hai vị có thể giúp chuyện này được không?” Đức khéo léo mời mọc, người ta là bác sĩ không thể nói “Ê… hoặc nè, hai người tới làm việc ở đây, tôi trả lương cao. Một cách nói nghe rất khiếm nhả, không tế nhị chút nào.

Lần trước, chỉ 2 ngày công sức được Nancy trả công rất hậu hỉ nên Thanh Mai biết đây là công việc béo bở nhưng không vì nghe hắn nói mà động tâm. Bà có chồng là Giám đốc Sở y tế, một ngành có nhiều “chất béo” nên dĩ nhiên kinh tế trong nhà có thể nói là rất sung túc. Sở dỉ tới đây đích thân làm bà mụ là do ông chồng muốn lấy lòng người này.

– “Cảm ơn nhiều nhưng tôi nghỉ bệnh viện cần tôi hơn… Nhưng khi cần tôi thì tôi sẻ có mặt… Hai bác sĩ thì nhiều, chỉ cần 1 bác sĩ và hai cô ý tá là được… bác sĩ Nở rất có kinh nghiệm là nhân tuyển thích hợp đó… Chị nghỉ sao chị Nở?” Thanh Mai mỉm cười khéo léo từ chối.

Thanh Mai suy nghỉ rất sâu xa, con gái Tuyết Vân hình như rất có cảm tình với người thanh niên này, bà nhìn ra hắn là sát thủ tình trường cho nên có rất nhiều đàn bà sanh con cho hắn, bà sợ con gái mình cũng sẻ như vậy. Chuyện này nhất định không thể được cho nên bằng mọi cách không để hắn và Tuyết Vân có cơ hội tiếp xúc. Bà làm bà mụ thì không sao nhưng nếu làm bác sĩ cho đám con của hắn biết đâu tạo cơ hội cho con gái bà với hắn thì sao?

– “Vậy mong bác sĩ Nở giúp cho…” Đức nào biết Thanh Mai đề cao cảnh giác, sợ mình quyến rũ đớp con gái bà ta… Hắn hỏi cả hai là vì lịch sự, chỉ cần 1 trong 2 là được rồi nhưng cho dù cả hai nhận lời làm bác sĩ riêng cho con và cả phụ nữ của mình cũng tốt thôi.
– “Dạ được… Tôi về hưu cũng khá rảnh rổi nhưng cư trú tận bên Vinh Long… Không biết có bất tiện không?”

Nở thấp thỏm nói… Trái với Thanh Mai… Tình hình kinh tế của Nở không được tốt, từ lâu luôn kiếm việc làm thêm để có thêm thu nhập, hôm nay được Thanh Mai mời giúp làm bà mụ cho hộ nhà giàu trong lòng đang mừng rỡ không biết trong phong bì được bao nhiêu thì bổng dưng được mời làm bác sĩ riêng cho các mệnh phụ trên chiếc du thuyền này… Chưa bao giờ nghỉ mình có cơ hội tốt như vậy, nghe Thanh Mai hỏi ý, Nở không 1 chút do dự, gật đầu nhưng lo lắng vì đi lại bất tiện tuy Vỉnh Long cách Cần Thơ không xa mấy.

– “Không sao đâu… Nếu bác sĩ thấy tiện, trên du thuyền có phòng cho bác sĩ… Cuối tuần về thăm nhà…” Thấy Nở đồng ý, tâm trạng Mỷ Chi vui vẻ, mỉm cười.
– “Tốt… Tốt. Cứ quyết định như vậy… Các em nói chuyện với bác sĩ đi nha… A lô… Chú ba hả… Vậy sao? Ờ được, cháu tới liền…”Đang muốn nói chuyện lương bổng ra sao thì di đông reo, nhìn màn hình thấy Hùng gọi tới, hắn vội bắt máy. Thì ra hiện giờ ở nhà Hùng… Người tấp nập mang quà tới chúc mừng chuyện 3 chị em Mỷ Chi và Hương sanh con…
– “Chuyện gì vậy anh?” Nghe hắn muốn đi đâu đó, Bích Trâm hỏi.
– “Nhiều người mang quà tới nhà của chú thím ba… Chú ba nói quà chất như núi nói anh mau tìm cách giãi quyết…” Đức lắc đầu.
– “Ụa, sao không đem thẳng tới đây?” Bác Hai ngạc nhiên.
– “Hi hi… Anh Phong không hiểu đâu… Họ tới nói chưa được hai câu để quà xuống rồi chạy như ma đuổi, sợ mình không nhận, năm ngoái lúc Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh sanh thì cũng vậy đó, lần này tưởng trên du thuyền họ không tới được ai dè họ nghỉ cách đi đường tắt… Thiệt phục họ luôn…” Biết Quế, Phong sống ở nước ngoài mấy chục năm nên không hiểu, Nhàn cười giải thích.
– “Thì ra là vậy… Tặng quà cũng khổ ha…”Phong gật gù.
– “Anh à… má nói ở nhà em khách cũng mang quà tới nhiều lắm…” Thúy Ái, Tâm Đoan đồng loạt nói…
– “Chị Thu nói ở nhà hàng cũng vậy đó…”Tâm nói thêm… Thu vừa gọi điện cho nàng biết…
– “Em đi với anh…” Bích Trâm muốn theo sát…
– “Em cũng muốn về thăm nhà 1 chút…” Hồng Phượng không chịu kém.
– “Tụi em cũng vậy…”Nhả Phương, Nhả Thy nhao nhao… Thanh Tình, Phương Linh không nói gì nhưng đã đều trong tư thế sẵn sàng. Đồng Giao, Thanh Nhả, Thụy Vủ, Yến Tuyết, Tú Nhi cũng không khác. Tuy là chị em thân đấy nhưng không ai chịu nhường ai. Chỉ có Nguyệt, Nhung xuất thân bình dân thì hiền ngoan, không cạnh tranh cũng không đòi hỏi.
– “Vậy…” Đức nhìn Nancy, Nhàn và Quế cầu cứu…
– “Để nó đi một mình thì nhanh hơn, đi theo làm gì…” Nhàn gợi ý đồng thời nháy mắt để Quế phối họp với mình. Cả hai lên tiếng mới có thể trấn áp đám này.
– “Phải đó, đi 1 mình thì đi nhanh về nhanh… Con đi đi…” Quế hiểu ý, phát tay thúc giục…

Nhàn lên tiếng thì e dè, thêm vào Quế nửa khiến cả đám không dám manh động, hậm hực người này liếc người kia nghỉ bụng cũng tại mi hết…

– “Ừ… Vậy con đi đây sẻ mau lắm thôi…”Miệng nói nhưng trước khi đi cũng phải hôn mỗi nàng 1 cái mới yên, bài bản phải có đủ đấy nếu không sẻ bị lên án…

Tuy biết vậy rồi nhưng khi tận mắt thấy cảnh hắn hôn từng người… Thanh Mai, Nở nhìn nhau tưởng như mình đang nằm mơ thấy chuyện không có thật giữa thời đại 4. 0 rồi không hẹn cả hai nhớ lại khi nãy có ai nói đứa bé này điểm giống hắn lắm. Chẳng lẽ… Chứ còn gì nửa, chắc là như vậy rồi nếu không làm sao kham nổi đám mỷ phụ mơn mởn này chứ… 100% là Lao Ái thời hiện đại rồi.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

– “15 Phút? Được… Được. Không sao chị, tôi ở phòng 308…” Duy Mạnh cúp máy, chạy vào phòng tắm mở nước tắm vội vã… Gả không biết vì sao Tuyến muốn gặp mình nhưng đây là chuyện tốt, đàn bà tướng phóng đãng như bà việt kiều này tới phòng của đàn ông trong khách sạn nếu không chơi thì quá uổng… dĩ nhiên là gả biết không có gì miển phí, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ cậy nhưng lúc đó mới tính sau đi.

Bình thường thì không sao nhưng lúc này không thể để người hôi hám, sẻ mất hình tượng. Tắm xong, gả đánh răng sạch sẽ, xức chút nước hoa, xịt nách, choàng áo thì nghe tiếng gõ, Duy Mạnh đi tới mở cửa. Kim Tuyến mỉm cười, vẻ áy náy.

– Thư ký Mạnh, tôi không phiền anh chứ?
– “Có gì phiền chứ, mời chị vào…”Duy Mạnh đứng nép qua 1 bên nhường đường. Kim Tuyến bước vào, mùi nước hoa bay vào mủi khiến gả cảm thấy người nhộn nhạo.
– “Xin lỗi nha, lẻ ra gặp anh bên ngoài thì tiện hơn nhưng tôi nghỉ ở đây kín đáo vì vậy…” Tuyến làm ra vẻ bất dắc dỉ nhưng trong lòng thầm đắc ý khi thấy ánh mắt thèm khát của Duy Mạnh không 1 chút e dè nhìn mình.
– “Ậy, đã nói rồi, đừng khách sáo, có gì có thể giúp chị đây… Mời chị ngồi xuống rồi hẳn nói, nếu giúp được chị tôi không ngại đâu… Chị uống gì không?” Miệng nói tay gả mở tủ lạnh nhỏ trong phòng lấy chai nước lọc để lên bàn, tự mình khui lon bia lạnh để lên môi.
– “Sao đưa tôi nước chứ…” giật lấy lon bia, tay chạm tay, gả liền chụp lấy kéo mạnh, Tuyến ngả vào trong lòng.
– “Nói chuyện đàng hoàng trước, sao hấp tấp vậy? Đã vô tới đây rồi sợ tôi chạy sao…”Tuyến lườm.
– “Hắc hắc… Thèm chị lâu rồi bây giờ mới có dịp, có gì thì nói đi, chị nói tôi nghe…” Miệng nói, tay gả mò mẫm khắp nơi… Tuyến ngả người dựa trên ghế sô pha, để gả muốn làm gì thì làm, tay lần mò vô áo ngủ cầm cặc gả mân mê, miệng nói.
– Anh biết người tên Trần Đức chứ?
– “Ừm… sao hỏi vậy?” Đang mò mẫm, nghe Tuyến hỏi, cơn dâm giãm đi quá nửa nhưng chỉ 1 vài nốt nhạc, làm như không có gì, Mạnh hỏi.
– “Không có gì… Thằng này với Steven có chút mâu thuẫn mà lãnh đạo của anh hình như e dè với nó lắm cho nên muốn biết nó là ai thôi í mà…” Tay khi thì gãi gãi bìu dái khi thì vuốt ve thân cặc. Tuyến cười lẩng lơ. Ánh mắt dụ hoặc.
– “Không có gì lạ, hắn là BF của Bí thư Tỉnh ủy An Giang cho chút mặt mũi cũng nên mà… Sao hả? Steven có mâu thuẫn gì với hắn nói ra nghe thử.” Biết Tuyến có gì dấu diếm, Duy Mạnh cũng không nói hết những gì mình biết.
– “Cái gì BF của Bí Thư Tỉnh ủy? Sao lại như vậy, nó qua bên Canada dẫn theo 1 đám đàn bà. Có 3 người sanh con cho nó nửa. Bí thư này bị nó gạt rồi.” Tuyến cảm thấy trước mặt tối sầm, Steven có thể nói là nhất biểu nhân tài nhưng so với thằng khốn kia thì quá thua thiệt, trên đời này sao có chuyện bất công như vậy?
– “Thật có chuyện này sao?”Duy Mạnh “sửng sốt”… Gả dĩ nhiên biết “1 đám đàn bà có 3 người sanh con ” là ai hơn nửa trong đó còn có cháu gái cưng của ông cụ nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương, con gái của Lý Hoàng Ân, lãnh đạo của lãnh đạo mình. Gả vờ vịt chờ xem Tuyến muốn gì.
– Còn có chuyện này nửa, tôi nghỉ anh chưa biết đâu… Xin lỗi nha, lúc nảy hai người nói chuyện với nhau tôi có nghe được chút ít… Cũng nhờ vậy mà tôi nghỉ cái đám người đáng sợ mà anh muốn tìm chính là Trần Đức và Trình Nhật Mai chứ không ai khác…
– Sao chị nghỉ vậy?
– “Nghỉ? Không phải nghỉ mà là biết… Steven là người trong cuộc, à không phải nói là nạn nhân của thằng kia mới đúng…”Tuyến lập lại những gì đã nói với Trần Cao Kỳ về việc Steven bị Minh Hiền đánh xỉu…

Nét mặt Duy Mạnh ngưng trọng, ánh mắt lo lắng… Tuy chưa từng gặp mặt nhưng gả biết phía sau lưng của Trần Đức là ai, thêm vào người của TC2 như bọn Trình Nhật Mai… Gả không biết họ có nắm được gì nghi ngờ mình? Nhưng liền sau đó gả cảm thấy an tâm, con Thanh Đại đã chết rồi, mọi nẻo đường dẫn tới đã bít kín.

– Ừm… Rất có thể là họ… Đây là 1 tin tức quý báo… Vậy lãnh đạo có nói gì không?
– “Ổng có vẻ…” Tuyến đang nói thì ngay lúc này có tiếng nhấn chuông…
– Là phục vụ mang đố tới thôi. Trước khi chị tới, tôi có kêu vài món ăn nhẹ và chai rượu đỏ…
– “Vậy tôi mượn toilet một chút…”Tuyến chỉnh trang lại quần áo xốc xếch đi vào toilet, nãy giờ bị gã khiêu khích khều khều móc móc, nơi đó đã ướt đẫm, cần phải rửa ráy chút đỉnh… Duy Mạnh đứng lên, mặc lại áo choàng, đi ra mở… Cánh cửa vừa mở…

“Chouff…” Một phát súng bắn ngay đầu… Duy Mạnh ngả xuống màu đỏ của máu pha lẩn màu trắng của óc văng tung tóe trên thảm.

Bên trong Tuyến lõa lồ đứng ngắm mình trong gương, Rồi nghỉ từ lúc về đây, hihi đầu tiên là thằng Hùng hay Steven thì khó mà biết lúc đó bịt mắt mà, khả dỉ coi như tàm tạm đi… dưới trung bình 1 chút, còn lảo Trần Cao Kỳ… Ừm… ở cái tuổi của lảo thì coi như là “not so bad” mà cũng là nhờ mấy viên Viara thôi… Lát nửa không biết tên Thư ký này khả năng như thế nào…

Người trần truồng, Tuyến mở cửa toilet đi ra chợt nhận thấy Duy Mạnh nằm sóng soài ngay cửa, hai mắt trợn trừng, máu nhuộm đỏ tấm thảm trên sàn nhà. Tuyến hãi hùng hét lên…

“Á…”

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

“Lát nửa tới, nếu có chú ba ở nhà thì đỡ còn nếu chỉ có thím 1 mình thì…” Vừa lái xe Đức vừa nghỉ ngợi miên mang. Lo lúc 1 mình gặp Thủy phải ăn nói sao về chuyện Hồng Phượng khiến hắn khẩn trương nhưng nghỉ nếu cứ tránh né hoài cũng không được thôi thì tới đâu hay tới đó, có chết đâu mà sợ…

Đầu óc đang rối ren thì chuông di động reo, nhìn màn hình, thấy Mỷ Thể gọi tới, hắn nhíu mày…”Bà nội” này lại có chuyện gì nửa đây. Cảm thấy có chút phiền vì vậy tay bắt máy, miệng cộc lốc.

– A lô…

“Hi hi… Chúc mừng nha, nghe nói các phi tần của anh lâm bồn…” Đường dây vừa thông, đã nghe tiếng Mỷ Thể vui vẻ chúc mừng nhưng nghe ra hình như có chút mai mỉa trào phúng với những cụm từ “phi tần”,”lâm bồn”. Rõ ràng có ý mĩa mai hắn như vua chúa thời xưa có tam cung lục viện”.

– Cảm ơn nhiều, tin tức của cô cũng nhanh đấy chứ…
– Dễ thôi… Cũng tại vì anh là nhân vật đặc biệt mà, nà, nghe nói có rất nhiều người có danh vọng ở LX hiện đang đi Cần Thơ mang theo quà cáp chúc mừng cho nên tôi biết cũng không có gì lạ… Hi hi… Nà, Có chuyện muốn anh giúp đỡ.
– Biết mà, trước là ân cần chúc mừng liền sau đó là hậu chiêu… Có chuyện gì nói đi.
– “Anh nha, đừng suy bụng ta ra bụng người… Tôi không xấu bụng như anh đâu hơn nửa là nói dùm cho Jessica thôi, không phải cho tôi đâu à…” Nghe giọng điệu, biết hắn cho rằng mình muốn lợi dụng. Mỷ Thể cảm thấy tưng tức vì bị oan ức liền thanh minh thanh nga.
– “Bà Tám” đó có chuyện gì nhờ tôi?” Đức sửng sốt.

Mỷ Thể gọi điện không phải 1 mình mà bên cạnh có Jessica, Thanh Hiền, Vân Anh nên nàng bấm “speaker” để tất cả cùng nghe…

Bởi vậy nghe hắn gọi mình là “Bà Tám” khiến Jessica sửng sốt, giận muốn hôn mê bất tỉnh nhưng không tiện phác tác trước mặt Vân Anh, Thanh Hiền, Mỷ Thể. Để giữ hình tượng, nàng không muốn hơn thua nên phớt lờ, giả điếc, thầm nghỉ “miệng chó không mọc được ngà voi”, mi nhớ đấy, sau này chị sẻ cho mi biết tay… Đồng thời trừng mắt nhìnthanh Hiền, Vân Anh. Lúc này cả hai đang cúi mặt cố nín cười, thầm nghỉ Đức này quái thiệt. Người ta vừa đẹp vừa là con gái của tỷ phú, vạn người ước mơ tranh nhau chiếm đoạt trái tim người ngọc ai dè dưới mắt hắn chỉ là “bà Tám”…

Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng vẩn khoái tỉ tê, con gái mà, thân thì thân nhưng tranh nhau từng chút là có đấy… Thấy hắn bài xích gọi Jessica là “bà Tám” thì trong bụng thấy vui vui.

– “Tội nghiệp quá, đừng nhỏ mọn mà. Anh có phải là đàn ông không vậy? Phải… Tuy anh và Jessica khắc khẩu 1 chút nhưng không vì vậy mà giữ hiềm khích chứ hả…”Nghe hắn gọi Jessica là “Bà Tám”… Mỷ Thể cũng thấy tức cười đồng thời có cảm giác vui vẻ nhưng làm bộ làm tịch “mắng” vài câu.
– “Cái gì? Tôi có phải là đàn ông không à? Làm sao chứng minh với cô đây? Như vầy nha nếu cô muốn chứng thực vậy thì tôi sẵn sàng cho cô khám, phút đầu thì miển phí, tính tiền bắt đầu từ phút thứ hai… Hi hi… Sao hả?”Không nghỉ bên kia có ai khác, không 1 chút ngại ngùng, Đức mạnh miệng trêu chọc…
– “Ha ha Hi hi…” Vân Anh, Thanh Hiền đang cố nhịn cười với cụm từ “bà Tám”, bây giờ lại nghe hắn sân si tranh cãi với Mỷ Thể một cách hợp lý thì không nhịn được nửa, bật cười rũ rượi. Ngay cả Jessica đang bực mình cũng phải mím môi, nét mặt thoáng hồng thầm nghỉ tên này đúng là cực phẩm mà. Chuyện như vậy cũng nói được.

Mấy chục năm về trước có thể nói là hơi khiếm nhả nhưng bây giờ là thời dại 4. 0 rồi, chuyện “sex” lúc nào cũng là 1 đề tài dí dõm thường được thích thú bàn tán những lúc chuyện trò. Trong “show” Bạn muốn hẹn hò, có cô nàng công khai muốn tìm bạn trai có “khoai bự”, khi nói ra các khán giả bật cười ha hả rất thích thú thì chuyện hắn vừa nói rất dí dõm, có sao chứ hơn nửa là Mỷ Thể hỏi hắn có phải là đàn ông hay không đó mà, muốn chứng minh thì làm sao đây? Cho cô khám nha, còn chưa nói có muốn thử hay không đấy…

– “Anh không ngại tôi cũng không ngại đâu…”Lở miệng nói hớ một câu liền bị hắn trêu chọc, Mỷ Thể ngượng quá hóa liều, phản pháo. Quyết không chịu lép vế… Anh muốn cho tôi coi à? Anh dám thì tôi cũng dám đó…
– “Khụ… Khụ… Khụ… Nói chơi thôi… Nói đi. Muốn tôi giúp cái gì…”Nghe tiếng cười, biết bên kia không phải 1 mình Mỷ Thể… Đức đánh trống lãng.
– Là như vầy… Hai ngày nay rộ lên tin đồn Jessica là con của tỷ phú bên Pháp…
– “Chuyện này tôi biết nhưng không phải là tin đồn mà là đúng như vậy, nhằm nhò gì tới tôi chứ, bộ có vấn đề sao?” Đức cướp lời…
– “Anh cũng biết hả? Dĩ nhiên là có vấn đề… Bây giờ… Aiz…” Mỷ Thể đem chuyện “ong bướm” vây quanh nhà hàng khiến Jessica cảm thấy rất phiền, muốn trở về Pháp 1 thời gian để lánh mặt.
– Tôi thấy tốt mà, có vấn đề gì chứ… Coi như nhân cơ hội này chọn người trong mộng làm chồng, người ta chịu xếp hàng cho cô ta tuyển chọn còn muốn gì nửa? Cứ làm cao hoài, mai mốt này trở thành gái “quá đát” như rau cá chợ chiều thì hối hận không kịp đó…
– “Ê… Trần Đức… Bao lâu rồi không đánh răng vậy, mở miệng ra nói chuyện là nghe mùi thúi quắc…”Nghe hắn ám chỉ mình kén chọn riết sẻ thành gái già như cá rau chợ chiều… Jessica tức giận thở phì phì, không nhịn được nửa, quát mắng.
– Ouf… Chịu lên tiếng rồi sao? Biết cô đang ở đó mà nên chọc chút chơi thôi. Tuy không thấy nhưng cũng đoán được bộ dáng của cô bây giờ rât hung hăng, hai tay chống nạnh, mắt trợn, nếu tôi ở đó là ăn tươi nuốt sống vào bụng có phải không? Hi hi…

Jessica sửng sốt… Tuy không đúng 100% nhưng hắn nói đúng có hơn 90% đấy… Quả thật nàg đang nghỉ nếu hắn ở trước mặt thì nàng sẻ ăn thua đủ với hắn rồi ra sao thì ra… Tức quá mà…

– Đừng nóng… Hắn là như vậy đó, Jessica càng nóng giận thì hắn càng vui, cứ lờ đi… Thanh Hiền ghé tai Jessica thầm thì… Mỷ Thể, Vân Anh cũng nháy mắt ra hiệu ý nói Jessica đừng giận mất khôn.
– Vậy tôi giúp được cái gì chứ? Nếu được tôi giúp liền…
– “Có câu này của anh là được rồi… Thật ra đây là ý của tôi chứ không phải của Jessica… Là như vầy, không phải anh có chiếc du thuyền đó sao? Có thể để Jessica lên đó chơi 1 thời gian không? Nếu được như vậy thì chẳng có tên nào dám lén phén tới làm phiền hết á… Jessica không cần phải về Pháp trốn tránh… Sao hả? Anh thấy tôi nói có đúng hong nè…” Mỷ Thể nói, giọng điệu có chút nũng nịu.
– “Wow. Rảnh quá ha… Chuyện như vậy mà cô cũng nghỉ ra được, thật là phục cô…”.
– “Hi hi… Quá khen, quá khen… Tôi biết anh là người rộng lượng mà… Có phải không?” Biết hắn nói mĩa mình làm chuyện bao đồng… Mỷ Thể phớt lờ…
– Đừng nịnh bợ nửa… Được rồi, cô nói sao thì sao đi… Nhưng tôi không làm babysister đâu à…
– “Có muốn cũng không được đâu, trừ khi nằm mơ thì có thể…” Nghe hắn có vẻ chà đạp mình. Jessica bĩu môi sẵn giọng trả đủa.
– “Hi hi… Tội nghiệp quá. 2 người sao như chó với mèo vậy… Thả lỏng 1 chút đi…” Mỷ Thể can thiệp.
– Ai rảnh mà gây với cô ta chứ… Còn gì nửa không? Nếu không thì tôi cúp máy nha.
– “Khoan… Khoan, chờ chút…” chị Jessica nói không quen biết ai chỉ biết Bí Thư thôi mà Bí Thư sắp trở lại LX rồi, nếu vậy thì hơi ngại và cảm thấy lẻ loi cho nên chúng tôi làm bạn sẵn chúng tôi muốn trải nghiệm đời sống trên đó được hong vậy?” Không muốn bỏ qua cơ hội, Thanh Hiền nhanh miệng.
– Có gì không được chứ, nếu các cô thích.
– “Yeah…” Bên kia… Thanh Hiền, Vân Anh mừng rỡ hò reo…
– À nè, Jessica, tôi có chút thắc mắc… Cô với Chủ tịch Huy thân thiết sao không nhờ ông ta…
– “Biết anh sẻ hỏi câu này mà. Tôi cảm giác Trình Quốc Cường hình như hình như…”Jessica ấp úng, chưa có bằng chứng cụ thể mà kết tội người ta có ý đồ với mình thì rất là không đúng, có vẻ phách lối nhưng nàng tin vào trực giác của mình…
– “Chị Jessica nghi Trình Quốc Cường cũng có ý đồ với chỉ… Còn nửa nha, hai anh em Trường Giang, Quang Hãi từ Rạch Giá tới Long Xuyên ghé nhà hàng của Jessica mà không thấy Diệp Chi… Mới hồi trưa này nè. Nhà hàng đông nghẹt luôn… Đều là người trẻ…” Vân Anh nói một hơi…
– Việt kiều Canada tên Steven gì đó, nghe nói mặt hắn đen như đít khỉ á…
– “Thanh Hiền…” Nghe Thanh Hiền giọng điệu có chút thô tục… Mỷ Thể quát…
– Em nói thiệt mờ…
– “Wow… Thiệt vậy sao? Nghe cũng có lý… Nghe người ta nói đèn nhà ai nấy sáng, tôi không hiểu lắm nhưng bây giờ hiểu rồi. Xem ra con gái nhà giàu mà là con gái của tỷ phú cũng không sướng gì. Vậy để tôi căn dặn Nancy cho người tiếp đón các cô… Vậy đi ha…”Không chờ Mỷ Thể ừ hử… Đức nói xong liền cúp máy.
– “A lô… A lô… Ê… Ê…” Mỷ Thể muốn nói thêm nhưng chỉ nghe tiếng “u… u”… Hắn đã cúp máy rồi.
– “Chừng nào mình đi Cần Thơ? Ở bao lâu vậy để em chuẩn bị va li…” Thanh Hiền hỏi dồn dập.
– “Mình ở trên đó Ít nhất cũng 1 tháng để cái đám ruồi nhặng kia đừng bám Jessica nửa… sẵn đây mình làm cái phóng sự đời sống trên du thuyền chắc sẻ được nhiều views lắm á…” Thanh Hiền mơ màng.
– “Ý kiến hay…” Vân Anh gật đầu đưa ngón tay cái.
– “Cái đó tùy ở Jessica… Sao hả, muốn khi nào?” Nhìn Jessica… Mỷ Thể hỏi. Nghe Thanh Hiền có ý làm phóng sự đời sống trên du thuyền, Mỷ Thể rất động tâm. Phóng sự về Du thuyền thương mại chở khách nước ngoài đến Việt nam quá tầm thường, phóng sự du thuyền của tư nhân không phải ai cũng có cơ hội làm… Nhưng nếu Jessica không chịu thì hỏng bét… Lấy lý do gì lên du thuyền đây.
– “Ừm… Càng sớm càng tốt… Có cần nói với Bí Thư 1 tiếng không?”

Khác với Mỷ Thể, Vân Anh và Thanh Hiền… Là con gái của tỷ phú bên trời Tây… Jessica quá quen thuộc với đời sống trên du thuyền, giữa về Pháp 1 thời gian và lên du thuyển tạm trú “lánh nạn” nàng có ý chọn lên du thuyền chỉ vì nàng rất hiếu kỳ với đám harem của hắn. Bí Thư Bích Trâm đẹp và sang như vậy mà phải lòng hắn, đối với nàng đã là 1 kỳ tích nhưng nàng lại còn nghe nói Trung Tướng Nancy gì đó cũng rât thiên kiều bá my đã sanh con cho hắn và còn có không ít… Tên này chắc chắc có cái gì đó mà nàng nhìn chưa ra nên muốn đích thân tìm hiểu.

– Hi hi… Được rồi, chuyện này để mình lo… Còn ở bao lâu thì tùy Jessica ha… Mình và Vân Anh, Thanh Hiền chỉ có thể cuối tuần thì tới cho vui, còn phải đi làm mà…

Mỷ Thể vừa nói xong… Di động của nàng reo… Nhìn màn hình, nàng nhanh tay bắt máy…

– A lô… Diệp Chi hả… Có coi phóng sự của “bà” rồi, hết xẩy luôn á… Sao Trường Giang qua Long Xuyên mà không thấy “bà”… Hi hi Bận lắm hả? Ậy, cuối tuần mà… Qua đây chơi đi, thắt cổ cũng phải cho thở chứ.
– “Trường Giang ở Long Xuyên?” Tiếng Diệp Chi có vẻ ngạc nhiên, bất ngờ…
– “Ờ… Quang Hãi nửa… Diệp Chi…”Định hỏi “Diệp Chi không biết sao?” Nhưng Mỷ Thể kịp nuốt lời…

Vân Anh, Thanh Hiền nhìn nhau… thầm nghỉ: “Trước giờ Trường Giang đeo Diệp Chi dính như sam mà, sao bây giờ qua đây mà Diệp Chi không biết? Rồi cả hai nháy nháy mắt cười ám muội với Jessica…”

Jessica hung hăng trừng mắt, lắc đầu quầy quậy, bức xúc, thầm nghỉ: “Không thể nào đâu, chắc là trùng hợp thôi… Có thể Quang Hãi muốn theo đuổi mình nhưng Trường Giang không ngu mà thả mồi bắt bóng.”

– A lô… A lô…
– “A lô… Tôi đây nè, sao bổng dưng đường dây hình như có vấn đề… Hi hi…”Mỷ Thể đánh trống lãng.
– Lúc nảy nghe Mỷ Thể nói Trường Giang đang ở LX có phải không?
– Hả? Mình có nói vậy sao? Chắc Diệp Chi nghe lộn thôi í mà… Hi hi…
– “Mình có phải là bạn thân hong? Nếu là vậy thì đừng dấu, đừng tưởng mình không biết nha… Ở Rạch Giá biết hết rồi thì ra Jessica là con tỷ phú Pháp nên có rất nhiều người đi qua đó thử vận may…”Giọng Diệp Chi thờ ơ lãnh đạm.
– Hi hi… Thì ra Diệp Chi cũng biết, Trường Giang chắc là muốn ủng hộ Quang Hải nên theo qua đây thôi… hai người sắp đám cưới rồi đừng nghỉ xa nha… Thôi đừng nói chuyện này nửa, có hứng thú lên du thuyền tham quan hong? Mình, Jessica cùng Vân Anh và Thanh Hiền nghỉ sẻ làm 1 bài phóng sự, nếu có Diệp Chi cùng đi nửa thì vui hơn…
– “Sao đột ngột vậy, là du thuyền của tên kia à. Tôi hiểu rồi, có phải hắn muốn khoe nên nhờ Mỷ Thể làm phóng sự cho cả thế giới biết ta đây siêu giàu chứ gì…” Giọng Diệp Chi khinh thường.
– “Không phải vậy đâu Diệp Chi… Là như vầy nè…” Thấy hắn bị hiểu lầm là muốn khoe khoang, Jessica bức xúc, giải thích ý của Mỷ Thể vì muốn nàng tạm lánh…
– “Đúng đó Diệp Chi, hắn không tệ đâu, chỉ có cái miệng thì hơi xấu và thúi 1 chút… Hỏi Vân Anh và Thanh Hiền đi…” Mỷ Thể xen vào.
– “Đúng đó chị Diệp Chi… Ảnh OK lắm, không xấu như Diêp Chi tưởng tượng đâu.”Vân Anh, Thanh Hiền phụ họa.
– Thôi được rồi, đừng nói nửa… Nếu Diệp Chi không đi thì thôi… Vậy nha, bửa khác gặp lại… Tụi này phải đi mua chút quà…
– “Ai nói mình không đi vậy? Chờ nha, đừng đi trước đó, khoảng 2 tiếng thôi, mình qua tới liền…” Mỷ Thể vừa dứt lời chưa kịp “bye bye” thì Diệp Chi nói 1 tràng, không đợi nàng ừ hử, cúp máy…

Mỷ Thể, Jessica, Vân Anh, Thanh Hiền sửng sốt… Sao miệng, nói 1 đằng làm 1 nẻo vậy?

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

– “Ụa… Sao vắng teo vậy, Hồng Phượng nói là có nhiều người mang quà tới mà.” Ngừng xe trước cổng, không thấy chiếc xe nào, ngay cả xe của Hùng cũng không thấy khiến Đức ngạc nhiên. Thấy cửa mở, nghỉ Thủy đang ở nhà 1 mình, liền nhanh chân bước lên bậc tam cấp đi vô nhà. Không thấy ai, trong phòng khách, quà chất như núi…
– “Má nói con nghe nha bé Cường… Thằng cha con á, không biết bây giờ đang mê ly với bà nào rồi…”Thủy vừa ê a với con trai vừa nói với giọng oán giận. Giận về chuyện Hồng Phượng thì đã giãm đi nhiều, nàng đã suy nghỉ kỷ chuyện giữa hắn và Hồng Phượng khó mà trách hắn được, hơn nửa đã lở rồi, bây giờ mắng chửi cũng vô ích. Nàng giận là vì từ lúc từ Canada về, hắn biến mất, không giải thích sự việc, 1 tiếng cũng không nghe, tuy biết hắn bận rộn nhưng nàng vẩn giận, hắn coi nàng là ai đây?
– “Thím ba… Chú ba đâu rồi…” Thầm mừng khi không thấy xe của Hùng bên ngoài, biết Thủy đang 1 mình nhưng để chắc cú… Nhìn dáo dác chung quanh, bước nhè nhẹ tới sau lưng Thủy… Đức hỏi.
– “Ý… Làm hết hồn hà… Sao như ăn trộm vậy… Chú cậu không có ở nhà, ổng có việc đi ra ngoài rồi chắc chiều mới về.” Đang tập trung nô đùa với con trai, bất thình lình nghe có giọng nói sát ngay sau lưng… Thủy giật mình quay lại thấy hắn, nàng tức giận mắng… Nhưng vừa mở miệng nói xong Thủy hổ thẹn, sao mình lại nói “chắc chiều mới về” chứ. Cái tên này ma lanh lắm, sẻ lợi dụng thời cơ… Nghỉ tới đây Thủy xấu hổ, rõ ràng mình nghỉ 1 đường làm 1 nẻo. Đã khá lâu rồi từ lúc hắn qua bên Canada nàng rất nhớ và thèm khát được ân ái với hắn.
– “Thím ba… Nhớ thím quá…” Nghe Thủy nói, biết nàng nhớ mình còn nói chú ba có việc ra ngoài lâu lắm mới về rõ ràng có ý vẻ đường cho mình đây mà… Hi hi… Như vậy không tấn công thì trời đánh a… Đức liền ôm chầm lấy nàng hôn hít, tay tái mái sờ soạng.
– “Buông ra… Lúc trước là thím thì không nói dù sao cậu không phải họ Trần nhưng bây giờ tôi là má vợ của cậu đó… Không được như vậy nửa… Đồ lưu manh… thật là dâm đãng mà…” Miệng Thủy hung hăng quát nhưng lại không phản đối, xô ra mà cứ để hắn ôm mình.
– “Lưu manh cái gì chứ… Đánh chết cũng không buông, nè, nghe Đức nói đi… Ây… Thằng con đang cười nhìn mình kìa…”

Bé Cường quả thật đang nằm trong nôi nhìn Thủy và hắn… Miệng ê a, cười ngây ngô…

– “Muốn nói gì nói đi, tôi nghe, tay chân đừng chộn rộn…” Thủy quát nhưng chỉ là cho có lệ thôi, không tránh né đôi bàn tay ma quái của hắn chui vào lưng quần, chạm vào đám lông mềm mại, xoa cặp vú đang căng sửa khiến nàng bắt đầu thở mạnh, tim đập loạn khi cảm giác khúc củi cứng ngắc đang chĩa vào mông mình đồng thời giữa hai đùi đã bắt ẩm ướt.

Hổ thẹn khi bị cơ thể mình bán đứng, Thủy tức quá, qua người cắn mạnh vai hắn… Vừa đau vừa có cảm giác sướng, Đức hung hăng giật mạnh hai vạt áo.

“Bựt… bựt… bựt…” Hàng cúc áo bật ra… Để tiện cho con bú, Thủy không mặc áo ngực, cặp vú căng sửa liền phơi bài, núm vú trắng hồng mời gọi… Không chậm 1 giây nào, hắn tham lam ngoạm lấy, vú nàng căng sửa vị ngọt thơm tho, hắn nút, bú chùn chụt. Hai tay nhanh nhẹn mở nút quần, kéo phẹc mơ tuya, hành động chớp nhoáng.

– “Ưm…”Thủy nhắm mắt bắt đầu rên rỉ, trong đầu nàng lúc này chuyện của hắn và Hồng Phượng đã lở rồi dù sao cũng không thể “undo” được… Thôi thì vậy đi, nàng không thể không có hắn hơn nửa hắn là cha của con trai nàng.

Đức kéo quần nàng xuống… Thủy ngoan ngoãn phối họp, co chân để dễ dàng tuột hẳn quần ra ngoài. Đức nhấc bổng Thủy lên, để lưng nàng áp sát tường, hai chân nàng cặp hai đùi hắn… Cả hai trong tư thế “nông dân bợ thúng”…

Cô bé của nàng cảm nhận tìm được anh bạn dũng mãnh quen thuộc liền hân hoan hé cửa chào đón. Tiểu huynh đệ tìm được con đường quen thuộc, nhanh nhẹn chui đầu vào.

“Ót”… 1 phát lút cán… Đức hùng hục nắc… mỗi cú nắc của hắn, cặp vú nàng rung chuyển, trông thật mê hồn… Sướng rên người, Thủy bậm môi để khỏi thét gào, hai tay nàng cấu hai tay hắn càng lúc càng chặt…

Gần đó, nằm trên xe đẩy, bé Cường tiếp tục cười ngây ngô dáo dát nhìn lên trần nhà… Xa xa phía sau, ngay ngả ba con rạch sau nhà và sông Hậu Giang, tiếng xe ủi, tiếng máy, tiếng ồn ào văng vẳng của đám thợ đang thi công làm bến cho chiếc du thuyền của Đức Đại gia.

“Bành bạch… Bành bạch… Bành bạch…” Tiếng ma xát trong vùng lầy lội vang đều. Lúc hắn mới vừa đút vào, tác động vài cái, nàng đã lên đỉnh… Cho đến bây giờ hình như đã 3 lần nàng như vậy. Từ lúc hắn qua bên Canada, nàng không có được cảm giác này…

Nắc 1 hồi lâu, hắn rút ra, Thủy hiểu ý, quay người hai tay chống lên tường chìa mông ra phía sau…”Doggy”… đây là tư thế nàng thích nhất. Tiếc là ở đây không có kiếng chung quanh để nàng có thể nhìn mình như căn nhà bên cầu…

“Ót”… Hắn đút vào… Áp sát người lên lưng nàng, vừa nắc hai tay vừa bóp vú…

– “Sướng hong?” Đức thì thầm bên tay nàng…
– “Hỏi chi vậy, xong chưa… Mau đi… Coi chừng ổng về đó…”Vừa nói Thủy vừa liếc nhìn ra ngoài cổng… Thấy hắn càng lúc càng hăng chưa có dấu hiệu chậm lại, nàng vừa hối thúc vừa nhìn ra ngoài cổng canh chừng xe Hùng về tới ngoài ngỏ.
– “Sao nói chú ba lâu lắm mới về mà… Hi hi, chưa đã… Nhớ thím quá hà, thêm chút nữa nha…” Trên thì miệng nói, dưới không ngừng nắc…
– “Chẳng lẽ chờ tới lúc ổng về tới ngoài cửa mới chịu ngừng…” Thủy ngắt mạnh eo hắn…
– “Hi hi… Lợi dụng được lúc nào hay lúc nấy… Thím ngon quá mà… Hơn nửa lâu quá rồi… Chưa đã gì hết…”Hắn vừa nhồi bóp vú nàng thành muôn hình vạn trạng vừa tiếp tục nắc bạo.
– “Sắp tới giờ bé Cường bú rồi đó… Nhanh đi…” Thủy thở hổn hển, thúc hối.
– “Hả, vậy sao không nói sớm, cho con bú quan trọng hơn…” Nghe nói tới giờ bé Cường bú, chuyện gì hắn cũng lờ được nhưng tới giờ con bú rất là quan trọng vì vậy Đức rút ra… Chưa được giãi tỏa, tiểu huynh đệ của hắn dường như uất ức đong đưa qua lại…
– “Có chịu được hong đó? Chờ chút đi…”Thủy lườm, mặc quần áo lại chỉnh tề xong ngồi xuống cầm khúc củi cứng ngắc vuốt ve, há miệng ngậm vào…
– “Hi hi… Không cần đâu, cho con bú quan trọng hơn mà…” Màu mè thôi, miệng nói, mắt canh cửa, mông bắt đầu nắc nhẹ trong miệng nàng…
– “Đừng làm bộ nửa… Cho ra đi…” Thủy nhả ra, liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc, ngậm vào bú mạnh. Theo bài bản, cứ như vậy mà làm, nàng biết hắn thích như vậy nên cố làm cho hắn bắn trong miệng mình.
– “Ưm…”Đức khum người, vừa nắc nhẹ vừa luồn tay vô cổ áo xoa nắn…

Thủy say sưa bú liếm… Nàng vừa bú vừa nghĩ đến con gái mình Hồng Phượng chắc cũng bị hắn dạy hư rồi… Đã như vậy rồi thôi thì kệ đi…

Nhìn đôi môi Thủy đang ngậm cặc mình… Đức nghỉ tới lúc Hồng Phượng… Thím ba và Hồng Phượng… Rồi hắn nghỉ tới Ngọc Trinh, Tâm Đoan… Đồng Giao, Thụy Vủ, Trưởng Ban Mi… Thanh Nhả, Dì Hường… Ngọc Lan, Bí Thư Lệ… Trúc, Tiên… Cả mẹ lẩn con gái đều ngậm cặc mình…

– “Ahhh…” cảm giác này thật tuyệt khiến hắn gồng lên, bắn xối xả vào miệng… Biết hắn thích, Thủy nhả ra để giòng nước đục âm ấm bắn lên mặt mình…
– “Wow… Quá đã… Sao đặc biệt vậy? Chú ba dạy thím hả?” Nhìn Thủy liếm sạch, nút đầu cặc mình, Đức cảm thấy ghen ghen khi nghĩ đến có phải hay không nàng đã làm cho chú ba như vậy?
– “Người ta đặc biệt cho mà dám nói như vậy? Thật là vô lương tâm…” Thủy trừng mắt, đứng phắt dậy lấy khăn giấy chùi mặt, miệng…
– Hi hi… Đừng giận mà, Đức chỉ muốn thím làm chuyện này với Đức thôi…
– Có cần thề độc không? Nếu mà tui có làm với ổng tui ra đường xe…
– “Í… í… Tin… Tin rồi… Đừng nói bậy nà…”Đức nhanh tay bịt miệng, không để nàng nói dứt câu…
– “Tui không phải như cậu đâu à, hết người này tới người khác…” Gở tay hắn ra, Thủy vẩn còn hậm hực… Nàng chưa ghen hắ đã ghen ngược với chú của hắn… thật là ngang ngược nhưng nàng cảm thấy ấm áp, hắn ghen có nghĩa là rất coi trọng nàng.
– “Sorry… Sorry…”

Ngay lúc này, bé Cường khóc thét lên… Thủy vội ẩm con lên…

– “Nà… Có chuyện này muốn hỏi lâu lắm rồi… Phải thành thật trả lời cho thím biết…”Thủy ngần ngừ rào đón.
– “Hỏi đi… Đức thề nói thiệt…”Đức giơ tay sẵn sàng thề thốt. Hắn nghỉ Thủy muốn biết chuyện giữa mình và Hồng Phượng, ai đã bắt đầu trước nên trong đầu đã soạn sẵn 1 cốt chuyện và sẵn sàng thề thốt… Thề thôi mà, có cái gì sợ chứ… Ai dè…
– “Có phải… Có phải Đức với chị Nhàn, Tâm và Ngọc Trinh má của Tâm Đoan cũng như… Cũng như mình không? Đừng tưởng thím ngu nha… Thím biết hết rồi…” Thủy rúc cục cũng nói ra… chuyện Hồng Phượng, đã lở rồi có hỏi tới thì cũng đã là sự thật, hỏi chi cho thêm ái ngại. Nàng thật muốn biết có phải Nhàn, Tâm và Ngọc Trinh má vợ hắn cũng như mình đều đã lên giường với hắn. Tuy đã đoán được hơn 90 % là như vậy nhưng nàng muốn chính miệng hắn xác nhận. Lúc đó nàng sẻ cảm thấy nhẹ nhõm, bớt tội lỗi hơn, không còn bức xúc nửa vì không phải chỉ có mình nàng trụy lạc trong nhục dục.
– “Sao… Sao thím biết?” Đức sửng sốt… Theo bản năng hỏi lại…
– “Vậy có nghĩa là đúng rồi, biết không sai mà, má của Tâm Đoan mỗi lần nhắc tới con rể là hai mắt sáng rở như hai ngọn đèn pha, chị Nhàn và con Tâm cũng vậy… Ai cũng dâm đãng hết á…” Nói tới đây hai má Thủy cảm thấy ngượng, thầm nghỉ không phải mình cũng vậy sao?
– “Thím hay thiệt. Vậy mà cũng nhìn ra” Đức bẻn lẻn cười cầu tài… Thầm nghỉ thím ba biết rồi cũng đỡ, mai mốt này không cần phải dấu diếm nửa… Ừ hé, không biết có thể rù quến thím cùng chung vui không ta? Sao lại không chứ, dì út, má Nhàn và Ngọc Trinh bị mình quơ hết nói không chừng đây là lợi thế, mai này ở chung 1 nhà cũng khó mà ai có thể nghi ngờ.
– “Sao lại không nhìn ra?”Thủy bĩu môi.
– “Vậy sao?”Đức chưng hửng, thầm nghỉ phải nói với Dì Út và má Nhàn nên ngụy trang 1 chút mới được.
– Quên nửa… Chị Nhàn và Tâm có biết chuyện của mình không? Có biết thằng Cường… – Thủy chợt lo sợ… Mình nhìn ra quan hệ của Nhàn, Tâm với hắn thì ngược lại họ cũng nhìn ra được quan hệ của hắn và nàng mà.
– Hi hi… Hi hi… Đừng lo… Không sao đâu…
– “Như vậy là họ đã biết? Trời đất, vậy mà còn nói không sao…”Thủy kinh hãi.

“Oa… Oa”… Nàng nói hơi lớn khiến bé Cường giật mình khóc thét lên… Vạch áo cho bú, nét mặt Thủy đăm chiêu nghỉ “bà Nhàn” này tướng nhìn cũng dâm lắm, ly dị với thằng cha Tuấn lâu rồi, không thấy cặp với ai mà mặt lúc nào cũng gió xuân phơi phới thì ra là như vậy, có hắn phục vụ cái chuyện kia thì còn cần ai nửa… Ý, còn con Tâm nửa hèn chi chưa có chồng mà mông đít vú nây nẩy phát triển. Trời đất, có khi nào hai chị em họ cùng thằng Đức? Dám lắm à, chứ còn gì nửa. Thằng Đức thì là chúa dâm rồi, thích trò này kiểu nọ dễ gì không…”Tin chắc những gì mình nghỉ… Thủy trợn mắt há mồm, không muốn nhưng không nhịn được buột miệng hỏi.

– Nói thiệt đi… 3 người… 3 người… Tay 3 làm chuyện đó?
– “Hi Hi…”Đức gật đầu cười bẻn lẻn… Đã đến nước này có chối thì Thủy cũng không tin. Hắn cũng là có tính toán đấy, đang có ý nghỉ từng bước từng bước rù quến Thủy cùng tay 4… Lần đầu mở miệng gợi ý có thể bị mắng xấp mặt nhưng nếu kiên trì mỗi ngày nói 1 chút hy vọng lâu ngày Thủy sẻ quen tai… Đã chìu chuộng mình đủ kiểu, thêm 1 chút cũng đâu có sao.
– “Các người… Các người thật là dâm dục mà… Vậy cũng làm được…” Tuy đã đoán biết nhưng khi thấy hắn gật đầu, Thủy chưng hửng, mắng… Mắng thì mắng nhưng đúng như hắn đã nghỉ, nàng rất tò mò, muốn hỏi thêm chi tiết thì ngay lúc này có tiếng kèn xe ngoài ngỏ…

“Tin… Tin…”

– “Ổng về đó… Ngồi đây với bé Cường… Thím đi thay đồ…” Căn dặn xong Thủy quay người đi lên trên lầu. Phải cẩn thận mới được, mấy lần lên đỉnh lúc nảy, quần áo của nàng có mùi dâm thủy, cho nên cần phải tắm rửa thay đồ hủy xác diệt tích…
– “Ê… Đức, cháu tới hồi nào vậy? Hồng Phượng không về chung à? Thím đâu?” Thấy thằng cháu cũng là rể mình, Hùng vui vẻ hỏi, cúi xuống âu yếm hôn bé Cường…
– “Mới tới chừng 5, 10 phút thôi… Hồng Phượng không đi theo, cháu có việc cần làm, Phượng nói có nhiều người mang quà nên muốn tới đây coi sao nhưng không thấy ai hết. Đang trò chuyện với thím thì bé Cường ọc sửa vì vậy thím lên lầu thay đồ… Chú đi đâu về vậy? Lúc này công ty ra sao? Bận lắm à… Đức nói một hơi, láo như cuội… Trong thâm tâm cảm thấy áy náy đối với người chú này, cũng như hơi ngượng khi đối diện với Đương, thầy Phan và Huỳnh Tuấn Anh… Tuy là cảm thấy tội lỗi nhưng mỗi khi có dịp là đem Ngọc Thy, Ngọc Trinh, Lan ra “phập”…
– Có bận gì đâu, tới chu kỳ phải bảo quản rồi nên đem xe đi thay nhớt thôi… Không được như cháu, lúc nào cũng bận rộn…

Đức chợt động tâm cơ…

– Vậy sao? Hay là thỉnh thoảng qua bên Canada trông coi giúp cháu đi… để Phó Loan bớt bận rộn…”Nói tới đây, hắn ghé tai Hùng nói nhỏ “bên đó nha, mấy em nhí gái tây bạo lắm… Hi hi…”
– “Hi hi… Thằng mắc dịch mày… Nhiều vợ như vậy ai cũng đẹp bá cháy vậy mà chưa đủ sao còn ham của lạ… Coi chừng đó mày.” Đàn ông việt, nghe gái tây ai lại không muốn thử. Hùng dĩ nhiên nghe cũng cảm thấy háo nức nhưng rào đón màu mè 1 chút chẳng lẽ vừa nghe nói mà hăm hở tươm tướp thì kỳ quá…
– Hi hi… Cháu giới thiệu cho chú thôi chứ cháu ớn tới tận cổ, thì như chú vừa nói đó, nhiều quá rồi nên đâu có tâm tư nửa chứ… Thấy chú chỉ có thím thôi, thiệt tội nghiệp… Hi hi… Sao hả? Đừng nói thằng cháu này không chiếu cố cho chú dịp mở rộng tầm mắt đó nha… Cháu có ý này, nếu chú làm Thanh tra cho Đức Lập sẻ có dịp đi đây đi đó… Tha hồ… Hi hi…
– “Tao thì không thành vấn đề nhưng không biết thím mày có chịu cho tao đi hong…” Hùng động tâm.
– “Hi hi… Cái đó cháu không giúp chú được…” Đức cười híp mắt nghỉ mình bỏ nhỏ với Thủy 1 tiếng là chú ba tha hồ tự do mà mình với thím cũng tha hồ… Chuyện 4 người mình má Nhàn, dì Út chỉ là vấn đề thời gian.
– “Nhắc tới chuyện này… Đức à… mày phải giúp ba mày 1 tay mới được… Nghe nói lúc này ảnh không được khá cho lắm…”Hùng vừa len lén nhìn hướng cầu thang rồi nói nhỏ, sợ Thủy nghe được…
– “Hả? Chuyện gì vậy? Nói cháu nghe.”Nghe Tuấn xảy ra chuyện, Đức thúc giục… Tình nghĩa cha con mà, nghe Tuấn có chuyện nhất định phải giúp rồi.
– “Tuần trước ba mày có gọi chú… Hỏi mượn 4 tỷ… Aiz… Tiền thì chú có nhưng thím mày kiểm tra dử lắm sợ chú gạt bả lấy cho gái ăn cho nên chú thật là bó tay chấm com…” Hùng hổ thẹn, phân bua.
– Sao ba không hỏi cháu?
– “Ậy… mày cũng biết tính ba mày đó mà… Tự ái lắm, không muốn nhờ mày mặc dù chú có nói chỉ cần mày ra tay là được…” Hùng lắc đầu.
– Chú đưa số tài khoản của ba, cháu sẻ chuyển tuyền cho ổng nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy? Sau khi ly dị ổng cũng cầm một mớ tiền khá bộn đó mà… Ổng làm ăn thua lỗ à?
– Nếu là vậy thì cũng đỡ một chút… Đằng này nghe nói là bị đám ngoài Đà Nẳng chơi một vố… Chú nghe nói mà nóng run nhưng biết sao giờ… Ảnh không phải mãnh long mà muốn quá giang… Không te tua mới là lạ… Aiz… Chịu thôi… Ảnh đâu phải là mày…
– “Đầu đuôi câu chuyện ra sao, chú nói cháu nghe thử…” Đức trầm giọng… Đụng tới người nhà của hắn? Bất cứ là ai thì cũng chán sống rồi.
– “Chú cũng không biết nhiều đâu… Nếu mày muốn biết…”Hùng nói tới đây liền im, không nói nửa vì thấy Thủy đang đi xuống…
– “Hai chú cháu đang nói gì vậy?” Thủy ăn mặc kín đáo, chỉnh tề, đạo mạo hỏi. Khó mà tưởng tượng lúc nảy nàng cùng thằng cháu thác loạn.
– À không, là như vầy, cháu hỏi không biết chú ba có hứng thú nhận chức Tổng Thanh tra công trình cho Đức Lập… Nếu được chú ba giúp thì tốt quá, nhưng chú nói phải hỏi ý thím… Không biết Thím có đồng ý không vì phải đi đó đi đây và đôi khi phải xuất ngoại, qua bên Canada chẳng hạn… mỗi lần ngắn thì 2 hoặc 3 ngày lâu nhất tối đa là 10 ngày hoặc 2 tuần…
– “Vậy à…” Thủy ra vẻ phân vân, lưỡng lự. Thật ra thấy hắn cố ý kiếm chuyện để Hùng bận rộn vắng nhà, đúng là gian phu mà nhưng nàng thích, thầm sung sướng. Lóng rày tưởng hắn quên thì ra hắn cũng còn nhớ tới mình nếu không thì giở trò quỷ này làm gì.
– “Ậy, thôi đi, để chú ở nhà phụ thím mày trông coi thằng Cường…” Miệng nói nhưng Hùng nháy mắt với Đức, ý muốn hắn nói thêm để thuyết phục bà xả mình.
– “Hi hi… Chuyện này thì dễ thôi, nhà chú đâu phải thiếu tiền chứ, hơn nửa thím cũng sắp đi dạy lại rồi… Cứ mướn 1 hoặc 2 bà vú lo cho bé Cường là được… Ouf, hay là như vầy đi. Thím ba à, thím đi dạy cũng là giết thời giờ cho qua ngày thôi, hay là tới Đức Lập cùng làm với má Nhàn và Dì Út…”Hắn vừa nói vừa nhìn Thủy cười cười… Nàng thông minh chắc hiểu hắn ngụ ý gì nhưng trước mặt chú ba sẻ không phản ứng mạnh…

Nếu trước kia, Thủy sẻ không nghỉ hắn có âm mưu nhưng khi biết được Nhàn, Tâm đã lên giường với hắn và họ cũng biết mình… Nghe hắn nói nàng chợt hiểu thầm mắng: “Tên mắc dịch rõ ràng có ý đồ rù quến dụ dỗ mình chơi cái trò kia đây mà… Chứ còn gì nửa… Nằm mơ thì được.”

Nghỉ tới đây tim Thủy đập thình thịch… Đã biết tẩy với nhau, hai “bà” kia tay ba với hắn, không chóng thì chầy hắn sẻ kêu mình gia nhập trò quỷ kia, vậy lúc đó phải làm sao đây? Nhưng nghỉ lại bị ai thấy thím cháu thường đi hay ở chung thì sẻ bị nghi ngờ nhưng nếu cùng lúc ở chung phòng với hai bà kia thì khác… Nghỉ cũng phải a, nhưng mà… Nhưng mà làm như vậy có phải quá dâm đãng hay không? Ý, vừa rồi không phải dâm đãng sao? Tuy là vậy nhưng không có ai biết… Bà Nhàn với con Tâm bạo quá nha… Có khi nào Hồng Phượng? Chứ còn gì nửa, bị hắn rù quến dễ gì lắc đầu… Nhiều ý nghỉ, hiếu kỳ tò mò đan xen trong đầu Thủy.

– “Sao hả bà xả?” Nào biết thằng cháu đang âm mưu và bà xả mình bị rù quến, thấy Thủy đăm chiêu nghỉ ngợi, Hùng không nhịn được hỏi ý. Cũng là đang nôn nóng để được ra ngoài bay nhảy ăn “cháo, hủ tíu, mì phở” và các món lạ khác…
– “Chuyện nghỉ dạy thì để suy nghỉ… Chuyện của anh… Hai chú cháu thấy được thì tự quyết định… Em và con lên lầu…”Thủy liếc xéo hắn ý nói nàng đã biết âm mưu của hắn rồi, đừng có hòng nha, nằm mơ đi…
– “Ừ… Được được…” Nhìn Thủy lắc mông ẩm bé Cường đi lên cầu thang… Hai chú cháu nhìn sau lưng nàng mỗi người 1 ý nghỉ…

Hùng mừng rơn, phen này trúng mánh rồi… Đức hí hửng trong bụng, không ngờ hôm nay chuyện Hồng Phượng được dễ dàng thông qua mà còn có thu hoạch lớn… Nghỉ tới lúc mình cùng má Nhàn, Dì út, Thím ba tay 4… Úi chà, quá đã.

– “Muốn chú khi nào bắt đầu hả… Nói đi…”Hùng hăm hở…
– Khi nào lại không được, để cháu nói với Hồng Phượng chuẩn bị văn phòng cho chú… Hồng Phượng chắc mừng lắm… Vậy đi ha… Thôi cháu đi tới nhà hàng nhiều người đang chờ…
– Ừ… đi đi… Ý khoan, đống quà này làm sao đây…
– Khoan đã, không gấp. Chờ coi bên nhà hàng trước rồi ngày mai, nhờ chú đem xuống du thuyền 1 lượt dùm nếu chú rảnh…
– Hi hi… Được được… Rảnh mà… Rảnh mà…

Đức ra xe đề máy, sang số cho xe chạy… Sực nhớ đên chuyện Hùng nói… Hắn cầm đi động ra lục tìm, từ lúc ở Đà nẳng về, đã lâu không liên lạc… À đây rồi…

– “A lô… Thanh Tuyền đây… Ai vậy?” Đang ngồi cho thợ làm móng tay, chân… Nghe di động reo, thấy số lạ… Thanh Tuyền bắt máy.
– Hello Thanh Tuyền… Trần Đức đây… Khỏe không? Đã lâu không liên lạc, không phiền cô chứ?
– “Ý… Anh rể… là anh à… Sao khách sáo vậy. Mấy hôm trước chi Thanh Thanh có gọi nói vừa bên Canada về… Không nghỉ là anh hôm nay gọi… Có phải có chuyện gì không?” Giọng Thanh Tuyền vui vẻ…
– Giỏi thiệt… Đúng là có chút chuyện muốn nhờ cô giúp nhưng mà khoan đã, chú Năm và Dì Liên khỏe chứ?
– “Ba em vẩn ngồi xe lăn nhưng ổng yêu đời lắm… Hi hi… Dì Liên đi siêu âm nói là con trai, ổng mừng còn hơn chết đi sống lại nửa, nói nhờ tổ tiên phò hộ nên có con trai nối dỏi tông đường… Anh thì sao? Có rảnh thì lúc Dì Liên sanh dẫn chị Thanh về thăm ba và dì Liên luôn…” Thanh Tình nói một hơi.
– “Ờ được được… Nhất định rồi…” Đức hoang mang? Của mình? Hắn không nhớ Dì Liên nói có thai với mình mà hơn nửa lúc ở Đà nẳng chỉ làm có 1 hay 2 lần sau đó ở Cần Thơ cũng lia chia… Chắc là như vậy rồi.
– “A lô a lô… Có chuyện gì vậy anh rể…” Thấy hắn im lặng… Bên kia đường dây, Thanh Tuyền lên tiếng…
– À… Là như vầy, nhờ Tuyền và đám anh em ngoài Đà Nẳng tìm gặp và coi ba anh đã xảy ra chuyện gì rồi cho anh biết, nghe nói ngoài đó ổng bị người ta chơi 1 vố…
– “Có chuyện này sao?” Thanh Tuyền sửng sốt… Không biết đám nào to gan vậy dám chơi ba hắn? Chuyện này nàng nhất định phải điều tra cho rỏ và nếu cần…
– Ậy… Nhờ Tuyền và đám anh em điều tra dùm rồi chi anh biết… Ngoài ra đừng làm gì hết… Nhớ nha… ba anh tên Trần Tuấn, ra ngoài đó mở công ty xây dựng, số di động của ông là… Chú anh gọi hai ngày nay nhưng ổng không bắt máy… Sợ ổng đã xảy ra chuyện gì… Anh thì đang bận chuyện quan trọng nên nhờ cô và đám anh em ngoài đó…
– Yên chí đi anh rể, em sẻ rãi người nghe ngóng đi tìm bác khi có tin sẻ báo cho anh…
– “Vậy cảm ơn nhiều nha…” Đức nói xong cúp máy… Chuyện bây giờ chỉ có thể chờ tin của Thanh Tuyền rồi coi sao…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/

“Báo cáo Thủ Trưởng… Trong phòng tìm được thẻ giấy tờ nên xác định được nạn nhân là Duy Mạnh… 34 tuổi, người kinh, là công chức thuộc Bộ công thương. Nguyên do tử vong là hai phát đạn được bắn ra từ cự ly gần, một phát ngay trán và 1 phát ngay tim… Trong phòng không có dấu tích xung đột…” Thiếu tá Phó tổ trọng án hướng về Thu Hà báo cáo…

– “Duy Mạnh? Chẳng lẽ…”Nghe tên quen thuộc hơn nửa còn là công chức thuộc Bộ công thương. Thu Hà nghi hoặc, nhanh chân bước tới lật tấm vải trải giường trắng phủ lên xác chết. Gần đây Duy Mạnh có xuất hiện bên cạnh Trần Cao Kỳ ở Thành ủy nên nàng muốn nhìn tận mắt để xác nhận người chết là Duy Mạnh, Thứ ký của Thứ trưởng.

“Quả nhiên là gả…” Nhận ra là Duy Mạnh… Tuy gả đang bị tình nghi có liên quan tới vụ buôn bán đầu đạn và rất có thể dính líu tới Trần Cao Kỳ, hơn nửa gả bị ám sát trên địa phận của mình. Nét mặt nghiêm trọng, Thu Hà cẩn thận quan sát vết thương trên đầu và trên ngực trái, hung thủ rõ ràng không muốn cho nạn nhân 1 cơ hội sống sót.

Thu Hà nhíu mày… Tuy Trần Cao Kỳ rất đáng nghi trong vụ đầu đạn nhưng trước khi đầy đủ chứng cứ, lảo vẫn là Thứ Trưởng của 1 Bộ. Duy Mạnh là Thư Ký của của lảo, bị ám sát dù muốn dù không nàng cần phải đích thân xử lý làm sáng tỏ chuyện này.

– “Ừm… Có nhân chứng nào không? AI là người phác giác đầu tiên?”
– “Bên phòng kế bên có người phụ nữ là việt kiều Canada, người này bị khủng hoảng tinh thần, bà ta nói đang ở trong phòng vệ sinh lúc xảy ra chuyện nên không thấy được gì, khi trở ra mới thấy nạn nhân đang nằm trên sàn nhà…” Thiếu tá Phó tổ trọng án tiếp tục báo cáo.
– Ừm… Đã kiểm tra hệ thống camera của khách sạn chưa, có thu được hình ảnh gì hay không… Thời gian xảy ra là mấy giờ, thu thập tất cả clip video trước và sau 10 phút trước khi vụ án xảy ra… Phân tán người hỏi khắp nơi tìm nhân chứng coi có ai nghe và thấy được gì không… Cứ mỗi 4 giờ đồng hồ phải báo cáo với tôi đầy đủ chi tiết không được chậm trễ… Rỏ chưa?
– “Dạ rỏ Thủ Trưởng…” Thiếu tá Phó Tổ trọng án cùng đám chiến sỷ đồng thanh đáp.
– “Rỏ rồi thì làm việc đi…” Thu Hà phát tay ra lệnh đồng thời bước qua phòng bên…

Đang ghi chép lời khai sơ bộ, thấy Thu Hà. Hai nữ chiến sỷ CA liền đứng dậy chào…

– Thủ trưởng…
– “Ừm…” Bà là gì của nạn nhân?” Gật nhẹ đầu với Xuyến, Thu Hà hỏi…
– “Vị Lảnh đạo này, có thể nói chuyện riêng một chút không?” Kim Tuyến vô cùng bối rối, không phải là chuyện Duy Mạnh bị giết mà là vì chuyện mình và Thư Ký của Trần Cao Kỳ ở chung phòng trong khách sạn.
– “Không cần thiết, bà có chuyện gì cứ nói…” Thu Hà nhíu mày.
– “Tôi là… Là bà con của Thứ Trưởng Trần Cao Kỳ, người chết kia là Thư ký của ông ta, chúng tôi hẹn nhau tới đây có chút việc để bàn… Mong các người…”Biết không thể không nói… Tuyến ngượng nghịu lí nhí.

Thu Hà chợt hiểu, gần đây nghe chị cả nói có hai mẹ con Việt Kiều Canada về có ý đồ kiếm chuyện gây cho hắn không ít phiền toái, họ còn là bà con và hình như người đàn bà là em hay chị dâu của Trần Cao Kỳ… Duy Mạnh là Thư Ký của lảo… Em dâu của Trần Cao Kỳ và Thư Ký của lảo ở chung phòng khách sạn. Hèn chi bà ta do dự. Không biết Trần cao Kỳ sẻ nghỉ sao khi biết được chuyện này.

– “Bà yên tâm, chúng tôi biết phân nặng nhẹ… Trong quá trình điều tra vụ án nếu không cần thiết, chúng tôi sẻ không đề cập tới… Trong khoảng thời gian này, bà để lại địa chỉ nơi cư ngụ, số điện thoại, chúng tôi sẻ liên lạc bất cứ lúc nào nếu cần… Nà, sau khi hai đồng chí lấy và kiểm tra đầy đủ thông tin cá nhân thì để bà ta đi…”Chuyện bà ta không muốn nhiều người biết chuyện xấu, Thu Hà hiểu nhưng không hứa hẹn.
– “Được. Được…” Kim Tuyến trình hộ chiếu cho 2 nữ chiến sỉ CA ghi chép thông tin.

Hai nữ chiến sỷ CA nghe Tuyến nói là “bà con của Thứ Trưởng” liền tái mặt… Kinh nghiệm cho biết người đàn bà này cùng người đàn ông kia hẹn hò ” ăn vụng” nên nãy giờ đoán già đoán non đây là vụ án do ghen tương tình thù mà ra. Điều tra hung thủ không khó. Bây giờ biết Tuyến có gốc khủng, cả hai kinh hãi thầm nghỉ “chuyện có liên quan đến người nhà của nhân vật khủng thì không cần ai căn dặn, mình nhất định sống để bụng chết mang theo chứ không ngu dại làm “bà Tám”, nhưng cho dù có bưng bít che đậy cách nào rồi thì cũng sẻ đổ bể ra… Không biết lúc đó có lôi mình ra xử không đây? Nhưng nghe Thủ trưởng mình nói liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Thu Hà đi ra ngoài, lấy di động bấm…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Danh sách truyện cùng bộ:
Thằng Đức – Quyển 1
Thằng Đức – Quyển 2 (Full)
Thằng Đức – Quyển 3 (Update Phần 52)
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 3
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Tình trạng Update Phần 52
Ngày cập nhật 13/07/2025 21:30 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - thiendia - sexviet - https://oklaxx.com/ - https://tuoi69.ink/ - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex