– “Tới lâu chưa?”Tay kéo vali hành lý, vừa ra khỏi cổng đến quốc nội thì thấy hai đệ tử thân tín đứng chờ bên ngoài, Trình Nhật Mai tươi cười bước tới…
– “Wow… Lảnh đạo… Chị thật đẹp…” “Alpha 3” nhanh miệng trầm trồ.
– “Minh Hiền nó đúng đó… Hi hi… Lảnh đạo…”Mai Vy hưởng ứng, đưa ngón tay cái… Tuy quân hàm của cả hai chỉ là Trung úy, so với Trình Nhật Mai là lảnh đạo trực tiếp với quân hàm Thiếu tướng thì cách xa mười mấy ngàn dậm nhưng thân tình giữa 3 người rất thân thiết nên không 1 chút câu nệ lể tiết giữa lảnh đạo và thuộc hạ.
– “Hai em vào Nam được mấy tháng thôi mà miệng lưỡi thật tiến bộ rất nhiều ha… Không biết các kỹ năng khác thì thế nào…” Trình Nhật Mai nghiêm mặt nhưng ánh mắt ẩn hiện nét cười và trong lòng âm thầm kiêu hảnh… Là đàn bà, ai lại không thích có người khác khen mình đẹp chứ.
– “Không phải là nói cho chị vui đâu… Tụi em nói sự thật thôi… Nhìn kìa… Hình như quen với lảnh đạo…”Minh Hà nhướng mắt cười dí dỏm với Mai Vy…
Nhật Mai giật mình quay người lại nhìn phía sau… Hai người đàn ông, phục sức lịch sự… Một trung niên, nhìn xấp xỉ 50 và một khá trẻ tầm cỡ Mai Vy, Minh Hằng đang bước tới, người trung niên miệng tươi cười.
– “Anh Kỳ… Anh vẩn còn ở đây à… Người nhà của anh chưa tới đón sao?” Trình Nhật Mai nhìn dáo dát.
– Chưa… Có lẻ cũng sắp rồi… Ừm, Thiếu tướng… À không… Nhật Mai, cô ở khách sạn nào? Hai cô này là… – Thấy Mai Vy, Minh Hằng bên cạnh Trình Nhật Mai… Trần cao Kỳ nhẹ gật đầu, mỉm cười chào.
– “À… Là hai đứa em họ của tôi… Mai Vy, Minh Hằng, đây là… A hèm… A hèm… Ông Trần Cao Kỳ…” Nhật Mai giới thiệu… Chung quanh khá đông người, nàng không muốn nói chức vụ của Trần Cao Kỳ nên không dùng cụm từ “Phó Bộ Trưởng”. Biết người trẻ là Thư ký của Trần Cao Kỳ… Không phải nàng muốn phớt lờ mà là vì nàng không biết tên gả.
– “Chào hai cô… Tôi là Trần Cao Kỳ… Làm việc ở Bộ Công thương” Cao Kỳ đưa tay ra…
– “Chào ông…” Mai Vy, Mạnh Hà lần lượt bắt tay, mỉm cười.
Trần cao Kỳ quay người nhìn thư ký mình…
– “Tôi là Duy Mạnh… Xin chào… Tôi cũng làm việc ở Bộ Công thương…”
Duy Mạnh hiểu ý lảnh đạo muốn gả tự giới thiệu, vừa thấy Mai Vy, Minh Hiền, Duy Mạnh đã xao xuyến tâm hồn nên gả chính là chờ lúc này, bởi vậy liền bước tới hãnh diện hàm súc giới thiệu mình. Người đi bên cạnh Thứ trưởng nhất định chức vụ không tầm thường ở Bộ Công thương rồi, không cần phải nói thẳng ra thì có vẻ dung tục, để đối phương đoán già đoán non như vậy mới hay…
Gả biết Trình Nhật Mai là Thiếu tướng của TC2 vì vậy cũng đoán được Mai Vy, Minh Hà chắc cũng không tầm thường nhưng Duy mạnh tin tưởng, so với gả hai nàng sẻ kém một chút. Là Thư ký của Phó Bộ Trưởng, mai này khi được điều xuống tuyến dưới rèn luyện, tệ lắm cũng sẻ là 1 Chủ tịch Thành phố… Ở tuổi 32, được ngồi ở ghế Chủ Tịch Thành phố, không hãnh diện sao được chứ.
– “Chào anh…” Mai Vy, Minh Hiền lịch sự đưa tay bắt…
Là người trí thức, Trình Nhật Mai có lối trang điểm riêng của nàng không diêm dúa khoe khoang như người trong giới shobiz. Thoáng nhìn qua thì không thấy gì xuất sắc nhưng khi càng nhìn thì càng bị nàng hút hồn… Mai Vy, Minh Hà dĩ nhiên cũng ít nhiều bị ảnh hưởng cho nên Duy mạnh vừa thấy, tâm hồn điên đảo cũng không có gì để ngạc nhiên.
Ngay lúc này có chiếc hai xe trờ tới… thắng 1 cái “két”… Cửa xe mở, Kim Tuyến bước xuống, kế đó là Steven, Hùng, Ngọc Lệ.
– “Anh Hai, sao bất ngờ vậy, anh nói là vài hôm nửa mà… Lúc anh gọi, làm em hết hồn… Hi hi… Steven… Chào bác hai đi con… Anh Hai, đây là Steven nè…”Kim Tuyến thản nhiên, làm như suốt đêm qua, chuyện chỏng khu cho thằng con “doggy style” chưa hề xảy ra…
Hai mẹ con đã nói với nhau rồi… Chuyện hai mẹ con mình, trời biết, đất biết… Trước mặt mọi người, mình là hai mẹ con, khi chỉ có hai người mình thì con muốn sao, mẹ cũng chìu…
– “Bác Hai… Còn là Steven… Bác khỏe…”Steven mỉm cười chào bác mình nhưng ánh mắt âm thầm lướt trên người của Nhật Mai, Mai Vy, Minh Hằng âm thầm đánh giá…”Perfect”… Chiều hôm qua gặp đám người Hồng Ngọc, bây giờ gặp 3 nàng này, gả phải công nhận ai cũng tuyệt vời.
– “Ừm… Steven đây à… Cháu ở ngoài còn tuấn tú hơn trong hình…”Cao Kỳ bắt tay vỗ vai đứa cháu…
– “Anh hai… Anh cũng thấy vậy hả? Steven rất giỏi đó anh hai… Bên Canada, nhiều hảng lớn tranh nhau mời nó về làm việc trả lương 1 năm mấy trăm ngàn đô nhưng nó quyết định về đây cống hiến cho nước nhà…” Nghe con trai được khen, Kim Tuyến hãnh diện…”Nổ” thêm để đánh bóng hình tượng của con mình…
– “Vậy à… Tốt lắm… vài hôm nửa, Bác sẻ giới thiệu cháu với vài người… Hy vọng cháu sẻ có cơ hội phát triển tài năng của mình…” Cao Kỳ lại một lần nửa vỗ vai khen ngợi, hứa hẹn.
– “Steven… Con còn mau không cảm ơn Bác hai…” Kim Tuyến thúc giục… Trong lòng kích động không thôi… Nhớ lại mới hôm qua, nghe Cao Kỳ nói sẻ giới thiệu Steven với Bộ Trưởng gì đó còn có nguyên Chủ tịch nước… Không phải ai cũng có được danh dự này đâu à…
– “Bác Hai thật có lòng…”Steven nói 1 câu rất bài bản… Bây giờ gả đã biết được bác Hai mình quyền lực và rất có trong lượng nên mới có thể giới thiệu để gả làm quen với Bộ Trưởng và nguyên Chủ tịch nước. Nghỉ tới đây, Stenven vô cùng phấn khích… Trong đầu thầm suy tính trong đầu sẻ làm cho thằng kia tán gia bại sản mới trả được mối hận trong lòng.
– “Anh Hai… Không có ai tới đón anh sao?” Nãy giờ nhìn quanh, thấy không có xe nào tới đón Phó Bộ Trưởng, Tuyến lấy làm kỳ… Lẻ ra phải có ít nhất vài nhân vật cờ xí chuông trống đón tiếp chứ… Phó Bộ Trưởng mà, có lý nào chỉ có Thư ký quèn đi kèm, thật là mất mặt.
– “Lần này vô Nam ngoài chuyện gặp em và để Steven, Jessica gặp nhau, anh còn có chuyện quan trọng phải làm, hiện giờ anh không muốn kinh động đến ai… À nè, chuẩn bị ngày mai theo anh xuống Long Xuyên…”Nói tới đây, Cao Kỳ hạ giọng nói thật nhỏ, vừa đủ để Kim Tuyến nghe: “Anh chuẩn bị TBT và Chủ tịch QH cùng nhau vô Nam… Hiện giờ tốt nhất không nên rùm beng, chờ sau khi Steven và Jessica gặp nhau rồi mình trở lại Cần Thơ…”
– “Em… em hiểu rồi…”Kim Tuyến cố kìm cơn xúc động… Có cơ hội gặp Nguyên Chủ tịch nước, Nguyên Thủ tướng đã quá vinh hạnh rồi bây giờ còn có TBT và Chủ tịch QH nửa… Không ngờ bác hai Steven quyền uy như vậy, mình và Steven về đây làm ăn đúng là quyết định sáng suốt.
– “Anh Kỳ… Tôi đi trước…” Thấy Cao Kỳ nhận bà nhận con, Trình Nhật Mai vội cáo từ, nàng có nhiều chuyện để làm không có thì giờ vì những chuyện vô bổ.
– “Khoan… Hi hi… Không ngờ gặp nhau ở đây… Hay là hôm nào cùng ngồi xuống ăn bữa cơm…” Cao Kỳ niềm nở mời mọc… lảo biết Nhật Mai là Thiếu tướng của TC2, nói về cấp bậc, hai người có thể ngang hàng nhưng nói về tiềm chất, nàng còn trẻ trong khi lảo đã xấp xỉ 50… Đường đời muôn vạn nẻo, tương lai khó mà biết được, thôi thì thêm 1 người bạn trong quân đội hơn là có thêm 1 kẻ thù, bởi vậy vô cùng khiêm tốn, chủ động làm thân.
– “Được mà… Anh có số của tôi… Cứ gọi… Nếu rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm, uống ly rượu… Tôi đi trước nha…” Trình Nhật Mai quay lưng bước đi… Mai Vy, Minh Hiền nhìn Steven khẻ gật đầu chào, bước theo…
– “Anh Hai… Mấy người này…” Cử chỉ và thái độ của Trình Nhật Mai khiến Kim Tuyến tò mò… Nói chuyện với Phó Bộ Trưởng mà không 1 chút khúm núm e dè thì lai lịch chắc không nhỏ…
– “Người đi trước tên là Trình Nhật Mai, Thiếu tướng của Tổng Cục Tình báo Quân đội… Hai cô đi sau, anh không biết nhưng khẳng định không tầm thường…” Cao Kỳ nhìn quanh, nói nhỏ vừa đủ để hai má con Tuyến nghe.
– “Thiếu tướng mà trẻ vậy sao? Còn đẹp nửa…” Tuyến sửng sốt, hâm mộ.
– “Chị Tuyến… Đây là…” nãy giờ đứng phía sau mà chưa được giới thiệu… Có chút bức xúc, Ngọc Lệ, cùng Chí Hùng bước tới, tuy biết là ai nhưng vẩn hỏi với mục đích muốn Kim Tuyến chính thức giới thiệu… Bỏ công săn đón hai má con Kim Tuyến còn không phải là muốn được quen biết với người này sao?
– “Ouf… Hi hi… Sorry… Anh hai, đây là Phu nhân và thiếu gia của Phó Chủ Tịch…”Nói tới đây, Tuyến ngừng lại, có chút bẻn lẻn chỉ vì quên mất tên rồi.
– “Bộ Trưởng Kỳ… Chào ngài… Ông xả tôi là Trần Thế Minh, Phó Chủ Tịch An Giang, tôi là Lăng Ngọc Lệ, đây là con trai tôi… Trần Chí Hùng chào Bộ Trưởng đi con…” Ngọc Lệ đon đả, nồng nhiệt chào hỏi… Sành sỏi trong giới quan trường hơn Kim Tuyến, miệng luôn gọi “ngài” còn quên đi chử “Phó” khiến Cao Kỳ thập phần hài lòng…
– “Bộ Trưởng Kỳ… Chào ông…” Mẹ nào con nấy, cúi người hơn 45 độ, Hùng cung kính chào.
– “Ừm… Hai người đừng khách sáo… Lần này tới Cần Thơ là có việc tư… Không nên náo động những người khác…”Cao Kỳ mỉm cười, nói câu hàm súc.
– “Việc tư? Không nên náo động những người khác?” Nghe Cao Kỳ nói vậy, Chí Hùng chợt tỉnh ngộ, một lần nửa xum xoe…
– Lảnh đạo… Xin mời lên xe…
Thấy gả hiểu biết ý người, Cao Kỳ thầm thưởng thức, lảo đưa tay vỗ vai, gật gù.
– Khá lắm… Thôi lên xe về khách sạn, có chuyện gì nói sau… Duy Mạnh, đặt khách sạn nào vậy? Tôi quên rồi…
– “Dạ… là Azerai” Duy Mạnh cung kính đáp…
Hiểu mình được Cao Kỳ thưởng thức, Chí Hùng cảm động muốn rơi nước mắt, mặt gả phấn khích… Như vậy thì quá tốt rồi, coi như không uổng chuyến đi này…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/
– “Tình hình ra sao rồi… Có tin tức gì chưa?” Minh Hiền ở vị trí lái xe, Nhật Mai, Mai Vy ngồi ở băng ghế sau… Chiếc Hyundai Accent vừa lăn bánh, Nhật Mai nóng lòng hỏi, mấy tháng nay theo dõi, tưởng có thể kết thúc êm thắm nhưng không ngờ lại xảy ra bất ngờ. Đầu đạn nguyên tử hoàn toàn mất tung tích. Nàng làm sao có thể bình tĩnh được.
– “Là như vầy… Công An bên Tỉnh đã vào cuộc nhưng họ không biết về chuyện đầu đạn mà chỉ tập trung vào cái chết của Bí Thư Phú Quốc và chuyện sản xuất Meth…” Mai Vy ngắn gọn tóm tắt tình hình.
– “Vậy cũng đỡ 1 chút… Cần nhất là không để tin tức lọt ra bên ngoài… Ừm… Có biết Ai là Giám đốc Sở CA Kiên Giang không? Cần phải làm việc với người này để mọi chuyện nằm trong vòng kiểm soát…” Trầm ngâm 1 vài giây, Nhật Mai ra chỉ thị…
– “Người này tên là Lâm Chí Vinh, được điều từ Cần Thơ tới… Nguyên giám đốc trước kia là Trương Hửu Thành cách đây mấy tháng trong 1 lần đọ súng với băng Đãng “Ghost” mà tử thương. Thủ trưởng, lúc trước vì chỉ chú tâm đến việc tìm tung tích của đầu đạn nên em không thấy gì nhưng bây giờ nghỉ lại, theo trực giác… em thấy cái chết của Trương Hửu Thành kia và cơ sở sản xuất Meth này hình như có liên quan với nhau nhưng không biết giải thích thế nào…” Mai Vy ngập ngừng nói.
– “Không phải tôi đã từng nói với hai em rồi sao… Trong công tác của mình, trực giác rất quan trọng… Nói ra nghe thử” Nhật Mai phát tay…
– “Dạ… Khởi đầu với việc Lê Thành Lể chết… Ông ta đi tới chỗ này không có tùy tùng, ngay cả Thư ký cũng không việc này không bình thường chút nào…”Mai Vy vừa nói vừa âm thầm quan sát nét mặt của Nhật Mai… Tuy đã quá rõ ràng nhưng chưa có bằng chứng mà kết luận 1 Bí Thư Thành ủy của 1 Thành phố có liên quan đến tổ chức bất hợp pháp sản xuất độc phẩm thì không ổn chút nào.
– “Nói tiếp đi…” Nhật Mai phát tay, nét mặt âm trầm, nếu quả thật như vậy thì đúng là không bình thường…
– “Bí Thư Lể là em rế của Phó Chủ tịch Hy và lúc trước, Trương Hửu Thành và ông ta có giao tình rất sâu đậm…” Mai Vy chậm rãi vẻ ra bức tranh theo ý nghỉ của mình.
– “Ậy… Tôi hiểu em muốn nói gì nhưng mình chỉ cần tập trung vào việc tìm kiếm đầu đạn là được… Chuyện “Meth” không liên quan tới mình…”Nhật Mai phát tay.
– Em chỉ sợ khi điều tra cái chết của Bí thư Lể, họ sẻ lần mò đến chuyện mình đang theo dõi, chừng đó thông tin sẻ rò rỉ ra ngoài và mọi việc sẻ không nằm trong tầm kiểm soát… – Mai Vy không nói nửa, nàng thừa biết lảnh đạo hiểu ý mình…
Ngẩm nghỉ lời Mai Vy nói rất có lý, Trình Nhật Ngân nhíu mày, gật gù, lấy di động ra bấm.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/
Rạch giá…
– “Lảnh đạo mời dùng trà…” Thiên Kim đặt tách trà trên bàn, nhoẻn miệng cười duyên, xoay người lắc mông đi ra… Mùi nước hoa Chanel N0 5 thoang thoảng khiến Vinh cảm thấy nhộn nhạo, chới với tâm hồn… Mấy tuần nay, Vinh nửa đùa nửa thật buông lời chọc ghẹo, em cứ nhoẻn miệng cười, dựa theo kinh nghiệm, biết mình tiến thêm 1 bước chắc sẻ không có vấn đề gì… Bởi vậy hôm nay Vinh muốn ra tay. Cái đặc biệt của Thiên Kim là em này sắp đám cưới, úi chà, đây là loại hàng đặc biệt… Ý nghỉ mình đưa em lên giường trước đám cưới của em khiến Vinh cảm thấy người nóng hừng hực. Đây là cảm giác mạnh, chơi vợ người thì chơi nhiều rồi nhưng chơi tân nương sắp về nhà chồng thì chưa bao giờ.
– “A hèm… A hèm… Thiên Kim… Nghe nói tháng tới là đám cưới của em à… Ông xả là ai, làm trong cơ quan nào… Sau đám cưới có đi trăng mật ở đâu không?” Cầm ly trà hớp 1 ngụm, Vinh vờ vịt hỏi 1 hơi, nét mặt nghiêm túc làm như là rất quan tâm đến thuộc hạ vậy, thật ra hai mắt đang âm thầm quan sát vú đít mông của nàng, nhất là cái miệng có nốt ruồi… Ôi, cái miệng này mà ngậm con cặc của mình vô liếm láp thì sẻ phê tới bến.
– “Ây ui… Lảnh đạo, anh thật là biết nói chơi, tụi em làm gì có tiền đi hưởng trăng mật chứ…” Thiên Kim quay người lại, lườm…
– “Hả”Không đi trăng mật? Ậy, đám cưới là chuyện lớn, đời người chỉ có 1 lần… Phải có cái gì đó để kỷ niệm chứ… Ngồi, ngồi xuống, nói nghe thử coi tôi có giúp được gì không? Nhắc tới mới nói nha… Ở Cần Thơ, tôi quen được nhiều công ty du lịch, nếu được tôi giới thiệu cô sẻ được giãm giá tới 50 % lận… À hay là như vầy đi, thấy Thiên Kim siêng năng, mỗi ngày đem trà nước, thôi để tôi tặng hai vợ chồng em tuần trăng mật ở Sin nha… Thấy sao?” Vô cùng ân cần, Vinh nắm tay Thiên Kim ấn nhẹ vai nàng ngồi…
– “Không được… Quà hậu hỉ như vậy, em không dám nhận đâu. Sợ người khác biết rồi nói ra nói vào…”Biết Vinh vì sao tốt với mình, người này là ai, là Giám đốc Sở Công An đầy quyền lực đó, trong lòng thầm mừng nhưng có chút hồi họp, theo bản năng, Thiên Kim lắc đầu.
– “Chuyện không thể nói như vậy đâu à… Anh thấy Thiên Kim là nhân tài vì vậy không muốn để làm những việc lông gà vỏ tỏi như bây giờ nên muốn đề nghị lên trên để em được thăng lên Trung úy sớm 1 chút để có thể đãm nhiệm thêm trọng trách… chẳng lẽ vì cái nhìn bên ngoài mà từ chối thì anh không còn gì để nói… Aiz.” Biết nàng đã “chịu đèn”, Vinh tung đòn sát thủ bằng cách đưa miếng mồi hấp dẫn. Chiêu này không phải 100% hiệu nghiệm nhưng hơn 90% là có đấy, đồng thời chuyển cách xưng hô từ “tôi” qua “anh” ngọt xớt, một tay để lên đùi, tay kia cầm tay Thiên Kim lên mủi, hôn.
“Trung úy? Đãm nhiệm thêm trọng trách?”… lỗ tai Thiên Kim lùng bùng, nàng ra trường vừa hơn được 1 năm thôi, muốn lên Trung úy thì phải thêm 1 năm nửa, nhưng tin tưởng nếu được Giám đốc Sở đặc biệt đề bạt thì sẻ không có vấn đề gì. Nhưng mà… Thiên Kim có chút hổ thẹn, tháng tới là đám cưới của mình chẳng lẽ bây giờ để xếp Vinh toại nguyện? Nhưng nàng không muốn bỏ qua cơ hội này, hơn nửa, đã ông xả tương lai đã ăn cơm trước kẻn rồi… Để xếp Vinh toại nguyện, đâu có sao chứ, cứ coi là ông xả mình thì được rồi. Không phải ai cũng được Giám đốc Sở để ý tới, nghỉ tới đây, Thiên Kim cảm thấy tự hào về sức quyến rũ của mình.
Thấy Thiên Kim ngồi im, Vinh mừng thầm, không muốn bỏ lở cơ hội, tay mở nút áo, luồn vào bên trong chạm vào vú săn cứng, hối hả kéo phẹc mơ tuya quần mình xuống… Vinh cầm tay nàng chạm vào cặc mình lúc này đã cứng như khúc củi. Theo bản năng Kim rút tay về, Vinh giữ lại, cuối cùng nàng để yên bắt đầu mân mê, tay sụt nhè nhẹ…
– “Không được… Em… Em sợ…” Thấy Vinh sắp mở nút quần mình, Kim nhìn ra cửa.
– Không có ai dám vô nếu anh chưa lên tiếng… Yên tâm đi… Cho… Cho anh hay là… Vinh ấn đầu tóc Thiên Kim, đưa cặc sát miệng nàng…
Thiên Kim nhìn ra cửa, thầm nghỉ như vậy cũng đỡ, không cởi quần là được rồi, nếu có ai gõ cửa thì cũng còn kịp, cứ coi xếp Vinh là ông xả mình đi… Nghỉ vậy nàng há miệng định ngậm vào…
Reng… reng… reng… Ngay lúc này, chuông điện thoại trên bàn kêu vang, Thiện Kim hết hồn, đứng dậy, tay cài nút áo, chỉnh trang y phục, đi vội ra ngoài…
– “Có chuyện gì” Biết hôm nay chưa được thì ngày mai hay ngày mốt thôi, vấn đề chỉ là thời gian nhưng Vinh vẩn tức muốn bể phổi, tay nhấc điện thoại lên, gằn giọng.¬
– “Dạ… Thưa Giám đốc, Thiếu tướng của Tổng Cục 2 gọi… Nói có chuyện quan trọng…” Giọng nữ chiến sỷ làm việc ở phòng tiếp tân bên ngoài rất bất an không hiểu vì sao Vinh Giám đốc có vẻ rất bực bội.
– “Chuyền vào…” Vinh sửng sốt…”TC2? Chuyện quan trọng…”
– Dạ…
Chưa đầy 1 nốt nhạc, đèn đường dây số “1” nhấp nháy, Vinh nhấc máy.
– A lô… Tôi là Lâm Chí Vinh.
– “Đồng chí Vinh… Chào ông… Tôi là Trình Nhật Mai của TC2… Có chuyện quan trọng cần đồng chí phối họp.” Trình Nhật Mai không 1 chút dài dòng, trực tiếp nhập đề. Giọng nàng lạnh lùng, có chút cao cao tại thượng, như là ban mệnh lệnh vậy. Thiếu tướng của TC2 mà, ai nghe được lại không cảm thấy rét?
Nếu là trước kia, Vinh sẻ rất vinh hạnh khi nhận được cú gọi từ 1 người như nàng nhưng nay đã khác xưa, là Giám đốc Sở CA mà, đâu có thể vì 1 câu nói mà phấn khởi hồ hởi gật đầu chứ? Hơn nửa, có “anh rể ngầm” chống lưng, không phải ai sai khiến cũng được đâu à, cho dù là Thiếu tướng của TC2 cũng không ngoại lệ. Tuy nghỉ vậy nhưng lời nói cũng rất bài bản.
– Có chuyện gì Thiếu tướng cứ nói ra, đừng khách sáo… Nếu được, tôi sẻ cố gắng.
– Là như vầy, tôi biết được ông đang thành lập tổ đặc biệt điều tra về cái chết của Bí thư Lể… Phiền ông chia sẻ thông tin và cho chúng tôi biết trước khi có hành động gì… Sự tình rất nghiêm trọng. Xin ông hợp tác.
– Là chuyện gì… Đồng chí có thể nói rỏ chút không?
– “Liên quan đến an ninh quốc gia, tôi không thể nói nhiều… Ông cứ làm theo là được.”Giọng Nhật Mai cộc lốc.
– “Vậy à… Xin lỗi nha… Chỉ sợ tôi có lòng nhưng không có sức…” Vinh suýt chút nữa là chửi thề nhưng cố dằn khi nghe cụm từ “an ninh quốc gia”. Hợp tác cái con cặc á… Đây rõ ràng muốn ra mệnh lệnh với mình.
– “Đồng chí nói vậy có ý gì?” Nhật Mai gằn giọng… Giám đốc Sở CA đối với Thiếu tướng TC2 như nàng thì chưa đủ cân lượng để nghịch ý trừ khi muốn về vườn đuổi gà, chăn vịt cho vợ.
– “Aiz… Thiếu tướng không biết đó thôi, trong tổ đặc biệt này có vài đồng chí được Trung tướng Nancy phái tới cho nên…”Vinh không nói nửa, đắc ý mỉm cười, thầm nghỉ “có giỏi thì nói chuyện trực tiếp với bọn Thu Tâm đi… đừng lên mặt với ông”.
– “Trung tướng Nancy? Vậy được, cảm ơn đồng chí.” Nhật Mai sửng sốt.
– “Đồng chí đừng khách sáo…” cảm giác được Nhật Mai “rét” khi nghe “Trung tướng Nancy”… Vinh mỉm cười hả hê… Ây… Em Thiên Kim này… ừm… Phải tìm cách tạo cơ hội mới được.
Cúp máy, bay vào Nam là theo lệnh đến gặp Nancy để nhờ hỗ trợ, nhưng vừa xuống máy bay chưa được nửa ngày thì nghe được tin này. Chuyện mình theo dõi gần cả năm nay bổng dưng Nancy nhún tay vào mà không nói 1 tiếng nào khiến Nhật Mai cảm thấy khó chịu nhưng là người am hiểu câu “biết thời vụ mới là trang anh thư”. Biết Nancy là ai nên chỉ trong 1 nốt nhạc, sắc mặt trở lại bình thường.
– “Mai Vy… Người tên Hoàng Dung hiện giờ đang ở đâu? Có khai thác được gì không?” Quyết định tạm thời gát lại chuyện không vui, sực nhớ Mai Vy có nói về Hoàng Dung, Nhật Mai hy vọng người này có thể cung cấp tin tức hửu dụng.
– Đang an bày cô ta ở cùng khách sạn… Người này biết nhiều nhưng ăn nói rất khôn khéo, hơn nửa chỉ có thể mềm không thể cứng, theo em nghỉ cô ta muốn “immunity”…
– “Immunity? Hai em nghỉ sao?” Nhật Mai nhíu mày… Miển truy tố không phải là không được nhưng nàng không biết tin tức cung cấp từ Hoàng Dung thật sự hửu dụng?
– “Thủ trưởng… Đây cũng là 1 cách hơn nửa, theo trực giác, em nghỉ mình có thể tin tưởng được…”Mai Vy góp ý, nàng không có quyền quyết định.
– “Vậy để nói chuyện với cô ta rồi quyết định sau… Còn nửa, không nên tiết lộ hành tung của cô ta, kế cả với người của Trung tướng Nancy… Mình chưa biết họ thế nào cho nên phải cẩn thận, mình phải nắm vai trò chủ động… Hai em hiểu chưa…”Nhật Mai dặn dò xong tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưởng thần.
– “Dạ… Hiểu rồi…” Minh Hiền, Mai Vy đồng thanh đáp… Cả hai trong đầu cũng có ý nghỉ này, đã nghe tiếng đám người dưới tay Trung tướng Nancy từ lâu, nay có dịp đọ sức 1 phen thì còn gì bằng?
Cao Lảnh…
– “Các người… các người muốn làm gì? ” Hai tay bị còng vào thanh sắt trên bàn… Uông Phú nhìn Diệu Hiền, Hoàng Oanh. Vẻ ngang tàng, hống hách coi trời bằng vung mất hết rồi…” Mặt gả bây giờ xanh như tàu lá, hai ngày nay, gả bị nhốt biệt lập, cách biệt với thế giới bên ngoài khiến tinh thần gả bị khũng hoảng, mặt hốc hác, hoang mang… Hy vọng bác Hai xuất hiện cứu mình mỗi lúc một mờ dần.
Nét mặt lạnh lùng, trước anh mắt sợ hãi của Uông Phú… Đặt tập hồ sơ trong tay lên bàn, Diệu Hiền, Hoàng Oanh kéo ghế ngồi xuống trước mặt gả… Đây là lần đầu tiên được tham gia thẩm vấn hung thủ của vụ đại án nên bên ngoài lạnh lùng, trong lòng Việt Hà, Hoàng Oanh rất khẩn trương. Cả hai biết sau tấm kính, Thủ trưởng Mai Thảo, Xuân Mai và Đại tá Phó Giám đốc Sở Kiên Giang Thanh Phượng cùng Phương Anh, Thục Linh đang quan sát cho nên phải làm không phải chỉ làm cho tốt mà là phải xuất sắc mới được. Không phải là vì muốn thăng chức mà chỉ muốn được như hai đàn chị Phương Anh và Thục Linh kia, chính thức được gia nhập vào đội ngủ của Trung Tướng Nancy thì hay quá.
– “Trung úy Phú… Tôi nghỉ chắc anh rất quen thuộc với người này?” Hoàng Oanh lật tập hồ sơ lấy 3 tấm hình đặt trước mặt Uông Phú. Trong hình, là thi thể 1 người đàn bà tầm dưới 30, hai mắt, tay, chân đều có vết thi ban bầm tím, rỏ nét nhất là quanh vùng cổ…
…”Chưa bao giờ gặp… Là ai vậy? Có liên can gì tới tôi?” Im lặng vài giây, Uông Phú nhíu mày, làm ra vẻ moi trong ký ức, rồi lắc đầu.
– “Vậy sao? Đây là giấy khám nghiệm của bác sĩ Pháp y… Người chết trong hình là cô Nguyển Thị Thanh, trên người có nhiều vết thương và hạ thể có tinh dịch, điều này chứng tỏ nạn nhân đã từng bị đánh đập, hãm hiếp, sau đó hung thủ ra tay siết cổ nạn nhân dẫn đến sự tử vong.” Đẩy tập hồ sơ đến trước mặt Phú, Việt Hà cười lạnh…
– “Nguyển thị Thanh? À… Tôi có chút ấn tượng về cái tên này, không phải cách đây 2 năm hung thủ đã bị bắt rồi à? Sao bây giờ hỏi tôi… Các người có ý gì? Nà… Đừng nghi oan cho tôi nha…”Biết không thể tiếp tục im lặng, bây giờ có sợ cũng vô ích, hơn nửa nghỉ bác Hai mình không có lý nào đem con bỏ chợ… Ouf… Khoan đã…
Uông Phú chợt tỉnh ngộ nghỉ bụng: “Ừ phải ha… Với thế lực của bộ ba Huy, Cảnh, Hầu… Ba con mụ Trâm, Phượng, Trang ở An giang này như ba con cua cái bị gảy càng, cho nên ra nước cờ này để bác mình nhượng bộ, mà bác mình nhượng bộ thì Chủ tịch Huy, Cảnh cũng sẻ nhượng bộ… Á đù, đây là 1 ván cờ… Hiểu rồi, hèn chi không thấy bác mình, chắc là hai bên đang thương lượng với nhau.”
Phú bắt đầu bình tĩnh lại. Cười hình hích trong bụng, Hi hi… Tinh dịch gì chứ, mọi vết tích đã bị tiêu hủy hết rồi, hai con đượi này chỉ là hai con cờ nhận lệnh “bluff” mình thôi… Cái gì giấy chứng nhận của bác sĩ Pháp y? Muốn có bao nhiêu tờ lại không được? Trò trẻ con muốn hù ông à? Nghỉ vậy và tin chắc là như vậy, bản tính dâm dê khó chừa, mắt gả nhìn ngay vùng ngực của Hoàng Oanh, Việt Hà, mỉm cười, liếm mép.
– “Hỏi anh là theo thủ tục thôi, nói hay không nói cũng không hề gì… bác sĩ pháp y đã khai hết rồi. Có người trả ông ta 100 triệu để hủy diệt bằng chứng, người này là ai, chắc anh cũng biết mà, nhưng ông ta biết khôn, chừa lại mẩu ADN để đề phòng bất trắc… Uông Phú, không ai cứu anh được đâu…”Mặc kệ ánh mắt hổn láo của gả lướt trên ngực mình và Việt Hà… Hoàng Oanh khẻ nhếch miệng cười khinh bỉ.
– “Hai ngày nay ăn uống thoải mái lắm phải không? Nói cho anh biết, mẩu nước miếng của anh đã được đem khám nghiệm ADN, kết quả chứng thực cho biết là cùng ADN với mẩu tinh dịch nơi vùng kín của nạn nhân… Anh chết chắc rồi.” Việt Hà bồi thêm vài câu.
– “Nghe nói là biết hai em mới chập chửng ra trường nên chưa hiểu gì hết rồi nên chỉ làm con cờ thôi mà cứ tưởng là ta đây… Aiz… Từ từ rồi sẻ biết thôi…”Ra vẻ là bậc đàn anh giáo huấn đám tiểu muội vô tri, Phú trề môi khinh khỉnh.
Sắc mặt Việt Hà, Hoàng Oanh tái xanh, cả hai giận run nhưng cố dằn… Tiếc là không thể dập cho nó 1 trận cho hả giận.
“Cạch”… Có tiếng mở cửa… Tay cầm cuốn tuần san, Thục Linh bước vào, vừa thấy nàng, hai mắt Phú sáng rở đầy vẻ dâm tà, gả huýt sáo, ngang nhiên chiêm ngưỡng, trắng trợn nuốt nước bọt, liếm mép. Thật ra nhan sắc và dóc váng, cả 3 Việt Hà, Hoàng Oanh, Thục Linh đều ngang ngửa nhau nhưng nhờ Đức ca tắm tưới đều đặn, Thục Linh có đường nét hơn, phong tình vạn chủng hơn, đàn ông nhìn thấy nàng dĩ nhiên ước ao cho tôi được 1 lần…
– “Hai người làm khá lắm… Mở còng cho Trung úy Phú được rồi…”Nhìn Hoàng Oanh… Thục Linh ra lệnh.
– “Mở còng… Thả nó?” Hoàng Oanh, Việt Hà nhìn nhau muốn nổi khùng, Thục Linh là Đại úy, hai nàng chỉ là Thiếu úy, theo cấp bậc, phải coi Thục Linh như là thượng cấp… Vì vậy nuốt giận lấy chìa khóa mở còng.
– “Hắc hắc… Đã nói mà… Nà, hãy học hỏi người đẹp Đại úy này đi… Có như vậy mới mau được thăng cấp… À này, tôi đi được chưa?” Thái độ của Thục Linh khiến Phú tin tưởng hai bên đã thương lượng xong rồi, cờ đã tàn cuộc… Bởi vậy vừa được mở còng, miệng gả nói không ngừng, sắc mặt vô cùng đắc chí. Tay trái xoa cổ tay phải…
– “Đi?” Thục Linh mỉm cười… bất thình lình để cuốn tuần san ngay ngực Phú… Đấm tới 1 đấm…
“Ối…”Đang đắc chí… Trước sức mạnh của cú đấm, Phú văng ra sau… Nét mặt đau đớn, gả ôm ngực kinh hoàng…
– “Nói nhiều với loại người này vô ích thôi, nó thích dùng bạo lực với người khác thì cho nó nếm mùi bạo lực nhưng phải nhớ kỷ đừng để vết tích, tháo còng cho nó là không muốn cổ tay nó vết thương bên ngoài, thương tích bên trọng mới là đáng kể, như vầy nè…”Dứt lời, Thục Linh nhanh như chớp, phóng tới.
– “Đụ mẹ… con đỉ mày…”Được tháo còng, đang hí hửng, đắc ý. Bất ngờ bị đấm 1 cú như trời giáng ngay ngực khiến Uông Phí đầu váng mắt hoa, tức ngực khó thở, gả giận điên lên, miệng mắng chửi, hùng hổ xông tới quyết ăn thua đủ. Thục Linh khẻ nhếch miệng cười, cú đấm vừa rồi chính là mục đích để gả mất lý trí… Bây giờ kẻ tình nghi là hung thủ tiền dâm hậu sát “ngang ngược” hành hung sỷ quan chấp pháp. Vậy thì không cần phải theo khuông khổ gì nửa…
So với Thục Linh, Uông Phú to lớn hơn nhiều chính vì vậy gả tưởng bở. Vấn đề không như gả nghỉ… Người nhỏ nhưng lanh lẹn, tay chân nhìn có vẻ liểu yếu đào tơ nhưng khi tung ra là cú đấm sắt và cái đá thần tốc mạnh như thép, hơn nửa, đối với người dâm ác, Thục Linh không chút nương tay.
– “Ối… Á… Ui…” Phú liên tiếp trúng đòn, gả đau đớn, kêu lên, ngả gục xuống bất tỉnh.
– “Người này thật là vô pháp vô thiên, muốn hành hung nhân viên chấp pháp, tôi thật là bất đắc dỉ…”Nhìn Uông Phú nằm sóng soài bất tỉnh, Thục Linh lắc đầu, ra vẻ bất đắc dỉ, phân trần.
– “Vừa tháo còng đã nổi điên, nếu không có Đại úy, hai đứa tôi không biết phải làm sao”… Việt Hà, Hoàng Oanh trước là sửng sốt sau đó liền phối hợp. Tâm trạng đang tức giận tức thì tan biến, bây giờ khoái tỉ tê, thầm nghỉ phải như vậy chứ, có lý nào dễ dãi thả thằng khốn nạn thú đội lốt người ung dung đi ra?
– “Người này tội chứng rành rành, còn quá nguy hiểm, hai đồng chí cũng đã thấy rồi… Để đề phòng bất trắc, tôi đề nghị nhốt riêng lẻ, đừng để gây hại cho người khác…”Thục linh dặn dò.
– “Về việc này, đồng chí có thể an tâm… Người này sẻ không có cơ hội gây hại cho người khác.” Thấy Thục Linh “dạo đàn”, Hoàng Oanh, Việt Hà mỉm cười, một người “đi bass”, một người gõ trống.
– “Tốt lắm… Nghe được lời này tôi cảm thấy an lòng…” Thấy cả hai hiểu ý mình, Thục Linh mỉm cười, bước ra.
Trong phòng có gắn máy thâu hình, toàn bộ diển biến coi như là được ghi lại nhưng đó chỉ là lý thuyết, bên ngoài, khi thấy Uông Phú hùng hổ thì Phương Anh bấm nút thâu hình, đến lúc gả bị Thục Linh đánh như cái mền thì “quên”…
– “Dưới trướng của Trung tướng Nancy thật là không có binh hèn…”Nhìn Mai Thảo, Xuân Mai… Thanh Phượng giơ ngón tay cái…
– “Hi hi… Quá khen… Chỉ là khởi đầu thôi… Còn nhiều thứ khác lắm… Cho gả nếm mùi sống không bằng chết… Nhân chứng vật chứng có đầy đủ… Nếu Uông Hầu đem được tên này về, tôi và Xuân Mai sẻ quỳ xuống dâng trà kêu Thanh Phượng 1 tiếng “Bà nội”… OK? Xuân Mai…” Mai Thảo mỉm cười…
– “Sure… Bà cố còn được… Hi hi” Xuân Mai gật đầu, cười đắc ý…
– Bà nội, bà cố? Thôi đừng nha… Tôi không già như vậy chứ…
– “Ha ha hi hi…” cả bọn bật cười vui vẻ, tình cảm xích thêm gần 1 chút.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.vip/thang-duc-quyen-3/
– “Hương hả? Bên đó sao rồi, đang sửa soạn về phải hong? Bé Trúc khỏe chứ?”Nhìn màn hình, thấy Hương gọi về, Thu vừa bắt máy đã hỏi dồn dập…
– “Sáng mai 8 giờ ra sân bay, là 8 giờ tối bên mình á… Bé Trúc OK… Bây giờ đang ăn tiệc, em ra ngoài này gọi điện báo cho chị biết để chị chuẩn bị tinh thần…”Hương cũng nói dồn dập… Sáng mai về rồi, nếu còn không báo để Thu tìm biện pháp đối phó với hai tiểu la lỵ thì còn chờ khi nào nửa, bởi vậy thừa lúc mọi người đang nói cười, chuyện trò, nàng lẻn ra ngoài gọi điện nói cho Thu biết chuyện Gia và Ngọc Hân tống tình hắn…
– Chuẩn bị tinh thần? Hi hi… Em đừng hù chị nha… Có gì quan trọng dử vậy?
– “Không phải đâu chị… Là như vầy… Gia Hân, Ngọc Hân… Hai đứa tụi nó nha… Rình mình với ảnh nên thấy hết trơn á bây giờ thì bắt chước y chang còn chụp hình nửa chứ bắt ảnh phải làm với hai đứa nó như làm với mình mới chịu… Chị à bây giờ làm sao đây? Em thật là hết cách, năn nỉ hai đứa nó sùi bọt mép luôn nhưng tụi nó trơ trơ, như là nước đổ đầu vịt vậy á… Nà chị coi đi…”Hương bấm gửi hình hai tiểu la lỵ “ngậm súng”… Tuy là trong điện thoại nhưng Thu nghe được Hương bên đó đang thở phì phì…
– “Trời đất… Hương… Em nói cái gì…”Đang ngồi trên ghế, nghe Hương kể chuyện 2 tiểu la lỵ tống tình hắn… Thu nhảy nhổm lên khiến chị Sáu, Tiên, Cẩm Vân, Hạnh giật mình nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện lớn gì mà Thu có phản ứng mạnh như vậy.
Tiên thì không nói, đã là chị em với Thu, gần đây chị Sáu, Cẩm Vân, Hạnh lại thường tới lui làm thân với cả hai hơn nửa, nghe nói 1 hay hai ngày nửa hắn về tới… Hai tuần nay không phải là chờ ngày này sao? Vì vậy ngày nào cũng tới ngồi chơi, chuyện trò, đôi khi phụ chút việc. Hơn nửa Thu rất dễ gần gũi, thân thiện.
– “Trời đất!!!” Đang đứng ngay sau lưng Thu nghe lén nhưng nghe tiếng được, tiếng không, Thu nào biết, nghe Hương gửi hình cho mình, nàng nhìn, chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng chị Sáu kêu lên. Đã đến đây nhiều lần nên biết hai tiểu la lỵ, bây giờ thấy gương mặt non choẹt đang “thổi” tưởng là “kèn Tây” nên giật mình la lớn, mới qua bên ấy chưa được hai tuần mà để bị Tây dụ rồi?
Cẩm Vân, Tiên, Hạnh nghe chị Sáu la lớn, theo phản xạ chồm tới… Đả từng âu yếm, dùng lưỡi làm hắn phê nên Tiên nhận là “cái” của hắn… Hi hi… Không ngờ ảnh “ăn” luôn hai tiểu la lỵ nầu… Thiệt bạo nha.
Hạnh, Cẩm Vân mặt đỏ rực, chẳng hiểu mô tê gì nhưng có cùng ý nghỉ như chị Sáu… Thầm nghỉ phải công nhận tây này “bự” thiệt nha nhưng chụp hình làm gì chứ, đúng là biến thái mà…
– “Suỵt… Em đang có mang… Đừng hoảng hốt… Chuyện đâu còn có đó… Bên đó giờ khuya lắm rồi, đi ngủ đi… chuyện này để chị lo…” Biết mình vô ý khiến ai cũng thấy. Đưa tay lên miệng, ý muốn Tiên, Cẩm Vân, chị Sáu đừng la lớn… Thu cố trấn an Hương rồi cúp máy… Thật ra trong lòng đang rối ren, thầm tự trách mình quá hời hợt rồi, con nít thời bây giờ là con nít quỷ mà…
– “Ngọc và Gia Hân còn nhỏ nhưng nhìn rất trổ mả, đẹp nửa, qua bên bển mấy thằng tây thấy mê tít thò lò… Chắc bị tụi nó dụ dỗ rồi… Không biết Đức Bí tịch có báo cảnh sát chưa? Xâm phạm gái vị thành niên tội không nhỏ đâu…”Chi Sáu ra vẻ hiểu biết.
– “Đúng đó Thu… Thằng Đức… à không Đức Bí tịch nên báo cảnh sát bên đó…” Hạnh đồng tình… Cẩm Vân thì không có ý kiến, chuyện nhà đang rối rắm có lòng nào để ý chuyện khác chứ.
– “Thật ra… Thật ra…” Thu ú ớ… Nàng không biết phải nói sao nửa…
– “Chuyện không phải như vậy đâu…” Biết Ngọc, Gia Hân đang ngậm của ai, nghỉ chuyện có nội tình, Tiên phát tay, nàng chỉ có thể nói như vậy.
– “Aiz… Ở đây không tiện nói, lên lầu đi, tôi nói cho mọi người nghe… Hy vọng các người cho ý kiến, nói tôi phải làm sao đây?”Biết mình không nói thì mấy “bà tám” này càng soi mói, nếu cứ như vậy không chừng sẻ tầy quầy ra, thôi thì cứ nói cho họ biết, nhiều người sẻ nghỉ cách tốt, hơn nửa đều là người lớn hết rồi…
– “Ừ… Được… Vậy lên lầu rồi nói…” Hạnh, chị Sáu hăm hở hóng chuyện, Cẩm Vân hiếu kỳ, Tiên tuy đã đoán được phần nào nhưng chưa rõ ràng lắm vì vậy cả đám đàn bà lục tục cùng nhau đi lên lầu…
– “Các người nghe rồi… Nhớ kín miệng nhe hôn… Thật ra tôi cũng đang rối mù đây không biết phải làm sao nửa… Là như vầy…” Thu rào trước đóng sau, cẩn thận dặn dò rồi kể ra “sự cố”…
– “Hả… chị… Chị và Hương hai người…”Nghe hai tiểu la lỵ rình thấy Thu và Hương cùng hắn xxx nên bắt chước. Chị Sáu chưng hửng… Tuy thuộc dân chơi, có chút phóng đãng nhưng chuyện “tay ba” thì chưa từng thử bao giờ, không ngờ Thu nhìn thấy hiền mà lại là thứ dử, cũng dâm dử ha… Đúng là nhìn không ra mà.
Hạnh, Cẩm Vân cũng đang có ý nghỉ tương tự… Là cô giáo, bây giờ nghe chuyện trăng hoa của học trò khiến Hạnh ngượng nghịu, mặt đỏ như gấc chín… Cẩm Vân cúi mặt, hổ thẹn thầm rủa không ngờ tên này dâm dục như vậy… Lên giường cùng lúc với hai người.
– “Các người không… Không biết đó thôi… Hắn mạnh lắm, dai nửa… 1 mình tôi chịu không nổi nên em Hương phải phụ… Nói thiệt nha, nhiều lúc cả hai vẩn không chịu nổi… Rêm hết mình mẩy, phải dùng miệng… Nà, Hỏi Tiên đi… Có phảo hong Tiên…” Thu phân bua, đã đến nước này còn dấu cái gì nửa, nàng huỵch toẹt ra… Còn kéo Tiên vô để làm nhân chứng.
– “Hi hi… Chị Thu nói thật đó…”Song phi” đối với ảnh chỉ là chuyện nhỏ, ở dưới Cao lảnh… Ảnh nha… Hi hi… Một đêm chống với cả đám gồm 5, 6 người còn chưa thấy gì…” Tiên được dịp khoe thành tích của hắn đêm đó, nàng, Ngọc, hai chị em Thái Tuyết và Vân Cơ hầu hạ hắn suốt đêm.
Hạnh, chị Sáu, Cẩm Vân tim đập thình thịch, không thể tưởng tượng được trên đời này có người mạnh như vậy… Giờ phút này, trong đầu cả 3 hiện lên cái cục thịt to chà bá, như vậy mà còn dai sức nửa, mèn ơi, như vây phải 4 hoặc 5 người mới chịu nổi hắn là đúng rồi.
– “Hai tiểu la lỵ này… Aiz”Thu lắc đầu… Nàng không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
– “Chắc là chưa đâu, chỉ là dùng miệng thôi… Nếu ảnh thật sự làm tới bến hai đứa nó sẻ liệt giường phải vô nhà thương, Hương không nói gì hết chắc là chưa sao…” Tiên phân tích hợp lý.
– “Nhưng mai mốt thì sao, hai đứa nó không chịu im đâu à, sẻ đeo miết…” Thu vẩn còn lo lắng.
– “Được rồi… Để em lo cho, chị không cần bận tâm…” Tiên phát tay…
– “Nghe Tiên nói vậy, chị cảm thấy yên bụng… Ờ… Quênnửa, khi hắn về, tôi làm bữa tiệc để các người có dịp nói chuyện…”Biết Hạnh, chị Sáu, Câm Vân đang trông chờ và hắn nay may hắn về rồi, Thu liền quyết định… Tuy là chưa biết ngày nào nhưng nàng tin tưởng không có vấn đề gì.
– “Từ từ… Từ từ… Không gấp… Í, nhắc tới mới nhớ, có đặc vài món quà bên Đức mừng Đức Bí Tịch sinh quý tử, hôm qua người ta thông báo quà về rồi, để mình tới đó coi sao, thôi tôi đi trước nha các vị… Mai mốt gặp.” Chị Sáu mừng húm, vội đứng dậy về báo tin mừng cho chuẩn bị Trần Vỉnh Châu biết để ông ta chuẩn bị…
– “Tôi cũng về nha Thu, Tiên… Mai mốt gặp…” Hạnh cũng nóng lòng báo tin cho anh suôi gia… Mấy ngày nay Lương Trung Hiền rất nôn nóng.
– “Ờ được… Mai mốt gặp…”Thu mỉm cười, Nàng thông cảm thấy chị Sáu, Hạnh phấn khởi khi nghe tin hắn về…
Cẩm Vân cũng định ra về nhưng ngay lúc này, di động reo, tuy thấy số lạ, nhưng nàng cũng bắt máy.
– A lô… Tôi là Cẩm Vân, xin hỏi là ai gọi…
– “Cẩm Vân, chào cô, tôi là Thu Hà… Chuyện nhà cô đã được giải quyết xong cô và ba cô có thể về… Còn nửa, Lê Thành Lể chết rồi cái USB kia không có tác dụng vì mấy nhưng anh ấy vẩn muốn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn cô, còn nói trong tương lai, nếu cô gặp bất cứ khó khăn gì thì đừng ngại cho anh biết… Ảnh sẻ giúp đỡ trong khả năng… Vậy đi ha…” Thu Hà không nói thêm, cúp máy.
– “Lê Thành Lể chết rồi?” Cẩm Vân có chút sửng sốt nhưng người này sống hay chết không phải là chuyện nàng quan tâm… Nghe Thu Hà nói “cô và ba cô có thể về”, câu này nghe êm ái làm sao í. Như vậy có nghĩa là hết chuyện rồi.
Dĩ nhiên là chuyện tài khoản 100 Triệu euro, Thu Hà ém lại, cũng không phải vì muốn bỏ túi riêng mà để vào tài khoảng chung để làm những chuyện ích lợi. Nói cho cùng, nếu tiết lộ ra, chưa chắc Cẩm Vân sẻ giữ được khi người khác đánh hơi rồi tìm tới làm khó dễ… Hơn nửa, dù sau nàng tin tưởng Cẩm Vân cũng có không ít của riêng để phòng thân như vậy thì được rồi, vẹn cả đôi bề.
Trước kia thì mong muốn được về nhưng bây giờ Cẩm Vân không gấp… Phận gái 12 bến nước trong nhờ đục chịu, lấy Trương Hửu Thành, tuy lảo xấu người nhưng chuyện xấu hay đẹp, đối với nàng không quan trọng… Vấn đề là nàng không ngờ lảo dâng nàng cho thượng cấp… trải qua lần này, nàng nhìn ra Đức Bí tịch này chính là người đàn ông mà nàng muốn nương tựa… Người có tài dĩ nhiên có tật… hắn dâm dục, biến thái thích tay ba, tay bốn hay tay 5… Nhưng nhìn kỷ thấy cũng rất được, nếu không thì bà chủ Thu nè, Tiên nè và còn nhiều người nửa làm sao có thể gắn bó với hắn chứ?
Cẩm Vân đã quyết định rồi, nàng sẻ dùng mọi mánh khóe của đàn bà để cua hắn tới tay, nàng nhìn ra chị Sáu hình như cũng có ý này, Cẩm Vân không tin nàng kém hơn chị Sáu, Tiên và Thu, thậm chí so với họ nàng trẻ hơn, tươi mát hơn mà… Ouf… còn người đàn bà tên Hạnh nửa, nghe nói là cô giáo củ của hắn… Hừ, thời buổi bây giờ, như vậy mới “có giá”… người biến thái như hắn dễ gì không phấn khích khi được cô giáo củ của mình hầu hạ trên giường?
– “Chi Thu… Chị Tiên, em cũng có chút chuyện phải làm, mai em trở lại…”Đến lượt Cẩm Vân đứng dậy, cáo từ…
– “Em đi thong thả…”cảm thấy Cẩm Vân đáng tội nghiệp… Thu thân thiết cầm tay tiễn ra tận cửa, chờ nàng lên xe mới quay vào…
– “Tiên, chuyện Ngọc Hân, Gia Hân, em định làm sao, nói chị nghe…” Thấy không còn ai, Thu tò mò hỏi, nàng biết Tiên có cách để kiềm chế hai đứa bé kia nhưng hiếu kỳ muốn biết.
– “Chị không tin em sao?” Tiên mỉm cười hỏi vặn…
– Không phải… Nhưng mà… Ậy, Nói chị nghe thử, em muốn làm gì.
– “Mấy đưa tuổi “tin” bây giờ ghê lắm, chị càng cản thì chúng càng làm tới thôi thì toại nguyện cho hai đứa nó đi, dù sao cũng 16, 17 rồi…” Tiên nhún vai…
– “Nhưng mà… Nhưng mà…” Thu có điều khó nói… Lúc trước, Ngọc Thy và Đương ở đây, đùng 1 cái, Ngọc Thy được hắn chọn làm thư ký rồi hiện nay là Chánh văn phòng, là tay trái tay phải của hắn, Ngọc Thy rất có nhan sắc, hắn là người thế nào thì Thu biết rất rỏ cho nên nàng nghi lắm, chưa hẳn là 100% nhưng có đến 90% là hắn đã “đớp” Ngọc Thy rồi, bây giờ Tiên để hắn “ăn” luôn Ngọc Hân, như vậy là cả hai mẹ con Ngọc Thy? Ui cha, là loạn luân đó…
– “Hi hi… Có phải chị nghỉ tới Ngọc Thy không?” Tiên cười hóm hỉnh… Không phải má nàng và nàng cũng cùng một lúc để hắn phong lưu sao? Hắn xơi cả Ngọc Thy và Ngọc Hân thì có vấn đề gì chứ? Nhưng Tiên tạm thời không nói ra phải để Thu từ từ “tiêu hóa” những chuyện phi luân thường một thời gian rồi mới tính.
– “Em… Chuyện Ngọc Thy… Em cũng biết?” Thu trợn mắt há mồm… Không ngờ Tiên biết mà tỉnh bơ, đã vậy còn muốn hắn đớp luôn con gái người ta…
– “Vậy em hỏi chị nha… Chị có cách gì cản Ngọc và Gia Hân không hay là chuyện sẻ tầy quầy ra thêm?” Tiên hỏi ngược lại.
Thu á khẩu… Lời của Tiên nói không phải là không có lý… Hương có nói hai đứa Ngọc va Gia Hân hăm he nếu hắn không chìu, hai đứa nó sẻ… Ây… Không được đâu à…
– “Được rồi… Chị cứ nhắm mắt làm ngơ đi, mọi chuyện để em lo… Có những chuyện không phải mình muốn là được đâu à…” Thấy Thu làm thinh, Tiên vỗ vai, hứa hẹn…
– “Vậy… Vậy…”Thu thở dài… Tiên nói đúng… Nàng không thể làm gì hơn…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 25 |
Ngày cập nhật | 30/06/2025 12:01 (GMT+7) |