Nào đã hết đâu, lại lộ ra tin tức từ Tỉnh Ủy truyền đến 1 loạt biến động về nhân sự. Chủ Tịch Trương Hạo Nam bây giờ là Bí Thư Trương Hạo Nam rồi, Phó Chủ Tịch Chủ tịch Thái Vân Cơ xóa được chữ “Phó” và còn nhiều vị trí mấu chốt khác nữa trên cấp độ Tỉnh, Thành phố nhưng người dân Cao lãnh đặc biệt nhất là người ở huyện Lấp Vò, họ chỉ chú ý đến việc Bí Thư Lâm Tuyết Nga thế chỗ của Chủ Tịch Hồng Ngự Thái Tuyết Cơ và Chủ tịch Đức bây giờ là Bí Tịch Đức, vừa là Chủ tịch vừa là Bí Thư, một đít hai ghế. Còn nữa, từ An Giang truyền đến, Bí Tịch Đức được đích thân điểm danh làm cố vấn đặc biệt…
Cố vấn hay cố vấn đặc biệt nói cho cùng chỉ là một cái danh dự thôi, không nằm trong quân ngạch nào của bộ máy chính quyền nhưng được gắn trên người của Đức Bí Tịch thì là một chuyện khác. Sau này thành tích của Trâm Bí Thư vang dội thì không thể không có công của “cố vấn”. Nhìn vào thì có vẻ tình cờ nhưng mọi chuyện đều đã được xếp đặt bởi Nancy và Bích Trâm, cả hai âm thầm đẩy người đàn ông của mình lên một cách danh chánh ngôn thuận.
Thư ký của Bí Thư Tỉnh ủy khi được điều xuống tuyến dưới rèn luyện, tệ lắm cũng là một phó Chủ tịch hay Chủ tịch huyện, hắn bây đã là Chủ tịch vừa là Bí thư huyện, còn là cố vấn cho một Bí Thư Tỉnh ủy, trong tương lai nếu đạt được thành tích sáng chói ở cả hai vị trí vậy thì trở thành Bí Thư của một thành phố cũng không có gì là quá đáng… Chủ tịch Mao bên Trung Quốc đã từng nói: “Không cần biết mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo tốt, tương tự, không cần biết già hay trẻ, miễn làm việc có thành tích thì là cán bộ giỏi rất xứng đáng được đề bạt… Còn có ai có thể dị nghị gì được chứ.”
Sáng nay, trước của văn phòng của Chủ tịch Đức người ngồi đông nghẹt, không phải đến báo cáo công tác mà là đến để chúc mừng Đức Bí tịch… Đức Bí tịch ngày lo trăm việc cho nên có gặp được hay không khó mà biết, gặp được thì hay rồi, không gặp được cũng không sao, chủ yếu là có lòng thành đến chúc mừng tỏ chút tâm ý đối với lãnh đạo.
Trong số này có Văn Minh, thư ký của nguyên Trưởng ban Đồng đã quá cố và Đăng Khoa, thư ký của nguyên Phó Chủ tịch Hoàng… Nét mặt cả hai vô cùng kích động, rúc cục sau cơn mưa trời lại sáng… Từ Trưởng ban Hằng, Văn Minh đã nhận được công văn bổ nhiệm làm Trưởng phòng Sở tài chính, Đăng Khoa được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng Phòng Quản lý Kinh Doanh của Sở kế hoạch đầu tư… Coi như là một kết quả vượt sự mong đợi của cả hai.
Trưởng Phòng của một Sở, nói về cấp bậc, có thể nói là ngang hàng với Chủ tịch huyện nhưng không vì vậy mà Minh – Khoa dám có ý “đồng cấp”… Cả hai đều biết được mình có được hôm nay là vì ai cho nên từ sáng sớm đã đến ngồi chờ… Mong gặp được Bí Tịch Đức để tỏ lòng trung thành, từ nay trên trán có khắc chữ “Đức” rồi, quyết tâm coi Đức Bí Tịch là lãnh đạo, chỉ đâu đánh đó. Giám đốc Sở, lãnh đạo trực tiếp của mình thì sao chứ, chỉ là thứ yếu.
Tuy đêm qua, quần Bích Trâm tả tơi nhưng buổi sáng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn, sáng mốt lên đường qua Canada, chậm lắm là trưa mai phải có mặt ở Cần Thơ rồi, cho nên hôm nay Đức rất có nhiều việc cần dặn dò… Vì vậy gần 8 giờ đã có mặt… Vừa thấy hắn, vẻ mặt cung kính, mọi người đồng loạt đứng lên.
– “Sao đông đủ vậy?”Đức sửng sốt nhìn Ngọc Thơ, hỏi. Hắn không dự định tiếp kiến ai hết, sáng nay đến đây là dặn dò Ngọc Thy những chuyện quan trọng cần làm trong thời gian hắn vắng mặt.
– “Em đã nói lãnh đạo rất bận nhưng họ không nghe… Cứ ngồi chờ… Đại đa số là từ bên An Giang tới…” Ngọc Thơ ủy khuất nói… Nàng không phải không nói hắn không có thời giờ tiếp nhưng họ có nghe đâu.
– “Xem ra lãnh đạo nên nói vài câu. Nếu không sẽ còn rất nhiều người tới đây… Mới sáng sớm mà tôi đã nhận gần trăm cú gọi, hỏi hành tung của Đức Bí tịch” Ngọc Thy đi tới, giọng ôn nhu, trong lòng vô cùng vui vẻ mặc dù từ sáng đến giờ, di động của nàng không ngừng reo… Ai cũng muốn nàng đặc biệt chiếu cố, nói một tiếng dùm để mời được Bí Tịch Đức dùng bữa cơm… Có những người, nàng chưa hề biết. Đúng như Ngọc Thơ đã nói, đại đa số là người của An Giang…
– “An Giang?” Đức ngạc nhiên… Người An Giang chạy qua đây làm gì?
– “Lãnh đạo… Anh không biết sao? Tối hôm qua anh thật là oai phong…”Ngọc Thơ có chút ghen tức khi nhớ lại tối qua đoạn video lan truyền trên mạng, hắn và nữ Bí Thư kia ôm nhau khai mạc buổi dạ vũ nhưng sực nhớ lại mình chỉ là Thư Ký của hắn nên trong lòng hậm hực.
– “Vậy có liên quan gì?” Đức trợn mắt…
– “Đức Bí Tịch… Anh không hiểu sao? Tối qua, sau màn khai mạc buổi dạ vũ… Chủ tịch QH và Bí Thư Bích Trâm cùng anh cười nói thân thiết như người một nhà, cho nên bây giờ ở An Giang, ai cũng biết anh là ai rồi. Họ không tìm anh làm thân mới là lạ… Chuyện này hai chị em tôi thật là muốn giúp nhưng có lòng mà không có sức…”Đến lượt Ngọc Thy cũng thấy chua chua trong lòng.
– Vậy sao? Aiz… Thôi được… Đức chợt hiểu… Không ngờ họ lẹ như vậy, tốc độ còn nhanh hơn hỏa tiễn, mới tối hôm qua thôi, sáng nay đã tìm tới mình…
– Ha ha. Các vị… Chào buổi sáng… Thiệt ngại quá… Không thể tiếp đón các vị được, tôi đang có rất nhiều chuyện cần làm xong trước khi ra nước ngoài…
– “Ậy, Sao Cố vấn lại nói như vậy, cậu ngày lo trăm việc, chúng tôi bất ngờ đến quấy rầy thì đúng hơn”… Một người đàn ông, ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng, có dáng vẻ của một thương gia, xum xoe nói…
– “Hi hi… Cũng không thể nói vậy… Ông là…” Đức mỉm cười đưa tay ra… Người này vội vàng bắt tay… Đưa ra tấm danh thiếp…
– “Đức Cố vấn… Xin chào… ha ha… Tôi là Lương Công Trực. Buôn bán nhỏ ở An Giang… Thật ngại quá… Hôm nay cố vấn bận như vậy mà đến quấy rầy. Hy vọng Cố vấn sau khi đi công tác nước ngoài về thì có thể mời cố vấn 1 bữa cơm… Hy vọng cố vấn nể mặt…”Trực hơi nghiêng mình, nét mặt thành khẩn…
– “Chủ tịch Đức… Bí Thư Nga mời anh qua văn phòng…” Ngọc Hà đến giải vây đúng lúc, nói xong, đứng chờ, ý nói vô cùng khẩn cấp…
– “À… được được… Chị chờ chút… Ha ha… Trực thương gia thật có lòng? Vậy cảm ơn trước nha, khi về tới, thư ký tôi sẽ liên lạc với ông…” Đức mỉm cười thân thiết, hứa hẹn.
– Vậy thì tốt quá… Cố vấn. Tôi không quấy rầy cậu nữa… Hẹn gặp lại… Các vị, không nên quấy rầy Đức cố vấn nữa, khi cố vấn công tác nước ngoài về, lúc đó tôi sẽ tổ chức buổi tiệc mời cố vấn tới dự… Thế nào?
– “Được… được… Cố vấn. Chúng tôi xin phép…” Bon người An Giang nhìn nhau thầm mắng lão Trực này gian xảo, ai cho phép lão đại diện cho tui hồi nào vậy cà? Nhưng thấy cố vấn quả thiệt bận rộn, tất cả lục tục ra về…
– “Chủ… Bí…”Văn Minh, Đăng Khoa lúc này mới tiến gần, biết hắn bận rộn không có thời gian tiếp mình, nên cố gắng tranh thủ nói vài câu… Văn Minh gọi “Chủ tịch”… Đăng Khoa muốn gọi “Bí Thư” nhưng lời vừa thốt ra cửa miệng cảm thấy “thiếu sót”, ngay cả “Bí Tịch” cũng chưa đủ…
– “Được rồi… Hai người về đi… Không cần phải khách sáo… Nhớ làm việc cho tốt…”Biết hai người này tới muốn cảm ơn mình, Đức phát tay, ra vẻ lãnh đạo…”giáo huấn”…
– “Nhất định sẽ không để lãnh đạo thất vọng…” Văn Minh, Đăng Khoa đồng loạt khum mình hứa hẹn…
– “Chủ Tịch Đức.” Bí thư Nga đang chờ…” Ngọc Hà thúc giục…”lườm”… Ai sợ hắn chứ nàng không sợ chút nào, nàng nắm được “bí mật” của hắn mà… Hi hi…”Ngọc Hà cười thầm…
– À… Bây giờ mình đi nè…
Ngọc Hà đi trước chừng nữa bước, Đức theo sau… Cặp mông đều đặn căng tròn của nàng ngay tầm mắt, với bản tính của hắn, như vậy không nhìn thì nhìn ở đâu chứ… Thầm nghỉ mông này “doggy” là hết sẩy…
– “Nà… Anh nhìn đã chưa? Coi chừng tôi mét Bí Thư Nga đó…” Ngọc Hà dừng bước, quay lại “trừng mắt”…
– “Đâu có nhìn đâu à” Nét mặt nghiêm túc… Đức chối bai bãi…
– “Hi hi… Đùa với anh thôi… Nhìn anh kìa… Nét mặt hoảng hốt, rõ ràng có tịch mới rục rịch… cảm ơn anh nha…” Ngọc Hà trước ranh mảnh, sau nhu mì nói lời thật lòng khi cảm ơn hắn… Gần đây, tưởng mình có thể được vị trí Chủ Tịch hay Bí Thư của một xã nhỏ coi như là tốt lắm rồi, không ngờ Hôm nay nàng được tin điều động đến Huyện Châu Thành ở Hậu Giang làm Chánh văn Phòng. Kết quả còn hơn mong đợi, tuy xa nhà nhưng thật là đúng với ý muốn của nàng, Ngọc Hà biết chắc chắn có bàn tay của hắn… Vì vậy nói lời cảm ơn…
– Biết rồi à… Yên tâm đi, ở Huyện Châu Thành tôi quen biết rất nhiều, công tác của chị sẽ dễ dàng hơn… Còn nữa, tạm thời thì chưa có nhưng khi có cơ hội, tôi sẽ điều chị trở về đây…
– “Ậy… Không cần đâu… Tôi thấy xa nhà tốt hơn…”Ngọc Hà mỉm cười.
– Vậy… Tùy chị đi… Có khó khăn gì nói tôi biết… Đừng ngại ha…
Tới trước văn phòng của Nga… Ngọc Hà định gõ cửa thông báo Đức đã tới nhưng cửa bất thình lình mở ra… Lâm Tuyết Vân, bà chủ nhà hàng K. H giọng mỉa mai.
– Chủ tịch Đức… À không… Đức cố vấn… Anh thật oai phong.
– Sao cô lại ở đây?
– “Tôi đến thăm chị tôi có cần xin phép anh không?” Tuyết Vân liếc xéo…
– Wow… Sao sặc mùi thuốc nổ vậy, coi chừng ế chồng đó nha… Trầm tĩnh một chút đi, giả làm thục nữ cũng được… Cô sắp lên băm rồi,”overdate” đó nha…
– “Anh…” Nghe hắn ám chỉ minh “ế”… Tuyết Vân giận muốn hôn mê bất tỉnh, Ngọc Hà cúi mặt, vai rung rung, đang cố nín cười, thầm nghỉ chỉ có hắn mới to gan ám chỉ Tuyết Vân là gái già…
– “Vô đi… Sao còn đứng đó…” Nga nói vọng ra…
– “Tránh đường làm ơn… Rủi đụng chạm cô nói tôi là dê chúa” Thấy nàng án ngay cửa… Đức trêu chọc.
– “Anh vốn là dê chúa mà” Miệng nói, Tuyết Vân tránh xa, còn làm ra vẻ như sợ lở hắn lỡ đụng vào thì sẽ bị thiệt thòi lớn.
– “Hi hi. Nhưng mà phải coi là người nào đã… Cô?” Hắn lắc đầu bước đi…
Tuyết Vân thật muốn bóp cổ chết tên mắc dịch này, nàng nghỉ Phương Linh, Than Tình chắc là bị trời đày.
– “Bí Thư Nga… Chị khỏe… Hôm nay tới đây muốn với chị ngày mai tôi về Cần Thơ, sáng mốt lên đường… Hai tuần sau mới về…”Trước mặt Tuyết Vân, hắn rất quy củ…
– “Được rồi… Được rồi… Đừng có tía lia nữa, không phải cậu đã sắp xếp hết rồi hay sao…”Nga nhíu mày.
– Hi hi… Đúng là vậy, sợ chị làm nhiều không tốt cho sức khỏe vậy thì không tốt cho em bé… Hi hi… Ừm. Chị có chuyện muốn nói với tôi à?
– Vân… Em nói đi…
– “Thôi… Không cần đâu…” Bị hắn chê và bài xích một cách thậm tệ, Vân đang một bụng đầy oán khí, gạt ngang, nhất định không thèm nhờ vả.
– “Hi hi… Đừng có như vậy mà… Đùa chút thôi mà không cần phải nghiêm túc đâu à… Có chuyện gì thì nói đi, nếu giúp được tôi giúp liền… Mình đã là người một nhà… Khụ khụ khụ… Sorry. Ý tôi muốn nói là chị là em gái của Bí Thư Nga, là chỗ quen biết đừng có ngại…” Đang nói. Chợt thấy cặp mắt như muốn “giết người” của Nga, hắn biết mình lỡ lời nên kịp thời sửa chữa…
– “Thôi được… để tôi nói dùm cho nó… Là như vầy… Thì cũng liên quan tới TTTM của cậu đó, Em tôi mua cổ phần nên không còn tiền xoay sở, nhà hàng hiện tại còn thiếu tiền ngân hàng nhưng muốn khai thác thêm chi nhánh trong TTTM thì thiếu vốn, mượn ngân hàng thì tiền lời trên trời dưới đất nên muốn tìm một “business partner”, cậu quen biết nhiều như vậy có thể nào giúp một tay không?” Tuyết Nga nói một hơi, nàng biết hắn rất “thần thông quảng đại” nhất định sẽ giúp được em mình…
Tuyết Vân tuy giận dỗi “tên mắc dịch” nhưng thấp thỏm mong đợi… Hắn giao thiệp rộng, có thể tìm một đối tác kinh doanh cho nàng… Biết chị mình có uy tín với hắn nên Tuyết Vân nhờ chị mình “bắt cầu”.
– Có vậy thôi à… Ậy… Chị muốn sao? Cần đối tác hùng hợp thì tôi có người, còn như muốn một mình kinh doanh thì không cần phải mượn tiền ngân hàng. Chị cần bao nhiêu tôi cho chị mượn… Không cần tiền lời. Nói đi, cần bao nhiêu?
– “Tới 10 tỷ lận đó… Anh… Anh thiệt cho tôi mượn?”Tuyết Vân sửng sốt.
– “Được rồi… 10 tỷ có đủ không? 15 tỷ cũng được… Free tiền lời nhưng không phải là tiền chùa. Nhưng mà phải trả đó.”Đức “trừng mắt”…
– “Xê… Ai giật của anh chứ…”Quyết không chịu lép vế… Tuyết Vân trừng mắt lại, bỗng dưng nàng thấy hắn không còn khả ố và đáng ghét nữa… Tuyết Nga cảm thấy lòng ấm áp, thầm nghỉ không uổng nàng mang con hắn trong bụng.
– Được rồi, khi nào cần cứ lên tiếng, tôi chuyển tiền cho chị… Ây… trễ rồi, tôi có chuyện phải đi… Bí Thư Nga… Xin chào… nữa tháng sau gặp lại… – Đức nhìn đồng hồ, đứng lên… Đã đến giờ đi rước Ngọc Lan và Thái Điệp rồi.
– “Ừm… Have nice trip…”Nga còn nhiều chuyện muốn nói nhưng trước mặt Tuyết Vân, đành phải bấm bụng làm thinh… Trong lòng ấm ức, nàng thật sự muốn biết hắn có bao nhiêu đàn bà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/08/2023 21:41 (GMT+7) |