Ngay lúc này cả một đám người đi tới… Đầu tiên là Mai Văn Trường, Ngọc Thi, Ngọc Thơ kế đó là Thu Thủy, Ngọc Thúy, Lan Chi, Oanh Oanh… Cả đám nét mặt tươi cười bước đến. Gật đầu, cười chào lãnh đạo nhưng, trừ Ngọc Thy, Thanh Phương, Tuyết Hoa, nét mặt các mỹ nữ khác có chút cổ quái.
Số là đêm qua chuyện Phát, con trai Trưởng ban Đồng chết là tin khủng được lan truyền khắp nơi nhưng các nàng còn nghe được cái tin còn khủng hơn nữa, đó là có ai đó “xù xì” nói hắn là “quái vật” bởi vậy không tự chủ được cứ len lén nhìn trộm… Đức nào biết sau đêm qua, hắn càng “nổi tiếng” hơn nhiều…
– “Đức Chủ tịch… Các vị nói chuyện gì mà vui vậy?”Văn Trường nét mặt rạng rỡ, vỗ vai hắn vô cùng thân mật…
– “Hi hi… Các người tới thật đúng lúc… Đức Chủ tịch nói hôm nào dẫn chúng ta ra ngoài ăn một bữa…”Hiếm có dịp như vậy, các người nghỉ coi nơi nào thích hợp để xứng với thân phận đại gia của lãnh đạo…” Mai Thanh Phương âm mưu “chặt chém”.
– “Thanh Phương…”Mai văn Trường “sa sầm” nét mặt…
– “Chủ tịch Trường… À không, bây giờ phải gọi là Phó Chủ tịch Trường mới đúng… Hi hi. Chúc mừng nha… Khi nào thì đãi tiệc đây?” Người không biết sẽ lấy làm kỳ, từ “Chủ Tịch” sang “Phó Chủ Tịch” mà hắn còn hỏi người ta khi nào đãi tiệc… Có khùng không vậy? Nhưng Văn Trường thì như được gãi đúng chỗ ngứa, lão cười híp mắt…
– Ha ha… Chưa chính thức mà… Tiệc cái gì chớ nhưng mà cửa nhà tôi lúc nào cũng rộng mở, lúc nào cậu có nhã hứng thì ghé qua… Anh em mình làm vài ly.
Lăng Ngọc Diệp quyết định nghỉ hưu di dân qua Úc hưởng tuổi già, cả nhà bà cũng đi theo qua đó làm ăn. Là người có năng lực và kinh nghiệm, Mai Văn Trường được Trưởng Ban Hằng thuận lý thành chương đề bạt vào Chức Phó Chủ tịch Thành phố Cao lãnh của Nguyễn Trung Tín. Mai Văn Trường dĩ nhiên biết vì sao mình có được cơ hội này nên trong lòng cảm động không thôi. Trong lòng thầm nghỉ cứ theo cái đà này, tương lai vị trí Chủ tịch hay Bí Thư Cao lãnh không phải là chuyện xa vời mà ở ngay trước mắt. Bởi vậy càng lúc càng thân thiết… Hơn nữa lão biết chuyện của Thanh Phương rồi, lão và hắn có thể nói là “người một nhà”…
– “Vậy thì tôi không khách sáo đâu… Ừm… Mang theo vài người bạn chắc là được chứ?” Đức mỉm cười…
– “Sao lại không được. Bạn của cậu tức là bạn của tôi.” Văn Trường vỗ ngực.
– “Hi hi… Vậy thì cảm ơn trước… Nà. Có nghe chưa, thay vì đi ăn ở ngoài, chúng ta cùng nhau kéo tới nhà Phó Chủ tịch Trường ăn nhậu một bữa… Coi như là tôi đãi các người.” Hắn trơ trẽn nói…
– “Vậy cũng được? – “Wow… Anh không keo kiệt như vậy chứ? Còn biết lợi dụng nữa…” ” Mai Thanh Phương sửng sốt.
– “Sao lại không được? Tôi thấy tài nghệ nấu nướng của chị dâu cô hơn nhà hàng nhiều… Cô không đồng ý à?” Hắn “trừng mắt”
– “Ha ha hi hi…” Sau một lúc trợn mắt há mồm… Chúng nữ bật cười rũ rượi.
– Cười… Cười cái gì Không phải sao… Còn không mau đi làm việc? Phó chủ tịch Trường, xin mời vào văn phòng, tôi có chuyện cần bàn, Chánh văn phòng Thy… Chị cũng vô… Ngọc Thơ… Ly cà phê làm ơn… Ui chà quên, Phó Chủ tịch Trường… Ông uống trà hay cà phê, nói Ngọc Thơ làm cho ông một ly?
– “Không cần phiền đâu Thư ký Thơ…” Văn Trường phát tay…
– “Là bổn phận của tôi mà… Tôi biết ông thích uống trà Ô Long… Tôi làm cho ông một ly.”Ngọc Thơ nhanh nhảu đáp, xoay người lắc mông đi ra ngoài.
– “Em gái cô thật là lanh lẹ, hiểu biết ý người, đẹp người đẹp nết… Chánh văn phòng Thi, em cô đã có nơi nào chưa?”Mai văn Trường thăm dò…
– “Chuyện này tôi không biết, Ngọc Thơ rất là kín đáo…”Ngọc Thy mỉm cười…
– “Wow… hi Hi… Xem ra Phó Chủ tịch Trường muốn cưới con dâu?” Đức trêu chọc.
– Đúng là không có gì dấu được cậu… Văn Thọ lúc này đã nên thân lắm rồi nếu nhà họ Mai cưới được Ngọc Thơ làm con dâu thì hay quá… À… Thiệt ngại, giờ làm việc mà đem chuyện tư ra nói…
– “Ậy… Ông đừng có nguyên tắc quá mà… Ừm… Mời ông vô đây là có chuyện muốn…”Hắn chưa kịp dứt lời thì Ngọc Thơ mở cửa bước vào, hai tay bưng mâm trà, cà phê… Miệng nói…
– Lãnh đạo… bên ngoài có ông Văn Đường xin được gặp…
– “Mấy ngày nay ông ta mỗi ngày đều đến…” Ngọc Thy, Văn Trường nhìn nhau mỉm cười… Cả hai biết vì sao… Tuy là “tuyệt đối bảo mật” vì chưa chính thức nhưng trong giới quan trường, mũi, tai phải thính như chó, và mắt phải nhìn xa cho nên chuyện Mai Văn Trường được điều lên làm Phó Chủ Tịch thành phố Cao lãnh và Cựu Phó chủ Tịch Huyện, Văn Đường “Đông sơn tái khởi” với vị trí Chủ tịch HDND, ai cũng biết hết rồi, không còn gì là “cơ mật” quốc gia nữa…
– “Vậy sao… Mời ông ta vào… À khoan… chị chờ khoảng 5 phút rồi mời ông ta vào…” Đức dặn dò Ngọc Thơ…
– “Dạ…” Hiểu ý hắn có chuyện bàn thảo, Ngọc Thơ quay người bước ra ngoài…
– “Thật là đúng lúc, Phó Chủ Tịch Trường, Chị Thy, tôi mời hai người vô đây là để thông báo chuyện này nhưng xem ra hai người cũng biết rồi… Vậy thì tốt… Hai người cũng biết đó, trong thời gian sắp tới tôi có việc phải ra nước ngoài, cho nên mong hai vị cùng với ông Đường hợp tác làm tốt công việc của huyện… Phó Chủ tịch Trường, tuy ông lên thành Phố nhưng nhờ ông xuống chỉ đạo một chút…” Đức dặn dò Tuy hắn cho Văn Đường một cơ hội nhưng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng…
– “Đức Chủ tịch…” Bí Thư Nga… Tuy đã nghe phong thanh nhưng Văn Trường vẫn hỏi. Lần này, không chỉ ở phạm vi huyện Lấp Vò mà ngay ở cấp Thành phố, Tỉnh có rất nhiều biến động về nhân sự… lão không quan tâm Nga đi đâu mà là muốn biết hắn có phải “một đít hai ghế?” Chủ Tịch kiêm luôn Bí Thư?
– “Đúng vậy… Bí Thư Nga được điều lên làm Chủ tịch Hồng Ngự, Chánh văn Phòng Diệp quyết định nghỉ hưu nên Chủ Tịch Hồng Ngự Thái Tuyết Cơ được điều động thế chỗ của bà ta… Còn nhiều sự điều động khác nữa… Còn tôi thì… Aiz…” Nói đến đây hắn dừng lại, lắc nhẹ đầu ra vẻ bức xúc…
– “Chẳng lẽ cậu được điều đi…” Văn Trường chấn kinh, nghỉ bụng: “Chắc hắn được lên chức và điều đi rồi… Lẹ vậy sao? Mới tới đây chưa lâu mà, nhưng cũng phải, hắn có gốc khủng và nhiều chiến công như vậy, chưa kể đến TTTM Đồng Tháp.”Lên” là phải rồi, lão âm thầm lo lắng không biết người tới là ai…
Liếc thấy vẻ mặt biến sắc của lão, Ngọc Thy thầm cười hinh hích, nàng biết cái tính “cà chớn” của hắn rồi, thích hù người khác…
– Điều đi? Đâu có nà, trên Tỉnh nói chưa tìm được ai nên yêu cầu tôi tạm thời kiêm luôn việc của Bí Thư Nga… Aiz… Tôi không muốn đâu à, làm Chủ tịch đã bận muốn chết rồi, nay kiêm luôn Bí Thư, như vậy rõ ràng là giết người không cần súng mà… Ậy… Nhưng mình là cán bộ, phải tuyệt đối tuân theo sắp xếp của tổ chức, hai người nói có phải không?
– “Phải phải…” Nghe hắn lòng vòng một hồi, Văn Trường mừng húm, nhưng trong bụng thầm mắng thằng mắc dịch. Làm hết hồn hà… Sao không thấy tổ chức sắp xếp lão già này một đít hai ghế như cậu đi…
– Cho nên gọi hai vị vô đây là muốn hai vị cần hỗ trợ nhiều hơn mới được, nhất là sắp tới đây tôi có việc ra nước ngoài… Phó Chủ tịch Trường, ông tuy lên Thành phố nhưng việc ở đây cũng cần chú ý nhiều hơn một chút mới được… Ông là cán bộ lão thành, ở đây không ai có kinh nghiệm như ông…
– “Chủ tịch Đức… Cậu yên chí đi… Trong lúc cậu vắng mặt, bảo đảm đâu sẽ vào đó…” Văn Trường khúm núm, lưng lại cong thêm 1 chút, trong lòng cảm động khôn xiết, hắn nói như vậy là đã thật sự coi lão là thân tín rồi. Tuy hiện tại, là Chủ tịch HDND, hắn và lão coi như ngang hàng, sắp tới đây lão sẽ là Phó Chủ Tịch Cao lãnh, coi như hơn hắn nữa cấp nhưng không vì vậy mà dám tỏ ý “phạm thượng”… Trái lại càng lúc càng muốn chứng tỏ mình là “thuộc hạ”… Hắn sai đâu lão đánh đó, lên núi đao xuống biển lửa còn được huống chi là phụ giúp “quán xuyến” công việc khi hắn vắng mặt, một công việc mà ai cũng muốn tranh nhau để làm.
“Cộc… cộc… cộc…” Có tiếng gõ, vài giây sau Ngọc Thơ mở cửa bước vào…
– Lãnh đạo… Ông Văn Đường đã tới… Vừa dứt lời, Văn Đường đã bước tới khẽ nghiêng mình chào, nét mặt vô cùng trang nghiêm.
– Các vị lãnh đạo, xin lỗi đã quấy rầy.
– “Không cần phải khách sáo… Thật là đúng lúc, tôi và Thi Chánh văn Phòng cùng Chủ Tịch Trường đang bàn tới ông… Ha ha… Tuy bây giờ chưa chính thức nhưng nay mai sẽ có công văn thôi… Chủ Tịch Đường… Chúc mừng ông…”Đức đứng lên đưa tay ra bắt, Văn Trường và Ngọc Thi cũng đứng lên lần lượt chúc mừng khiến Văn Đường mặt đỏ bừng vì kích động…
– “Tôi… Tôi có nghe bên ngoài nói về chuyện này nhưng không ngờ là thật…” Rút cục có thể “Đông sơn tái khởi” rồi nên Văn Đường cảm thấy hạnh phúc ngất trời, kích động, mặt đỏ bừng lắp bắp nói không ra lời… Mấy ngày nay lão có nghe tin đồn mình được Tỉnh đề bạt làm Chủ tịch HDND huyện Lấp Vò, lão biết nếu không có tiếng nói của hắn thì không thể nào cho nên tìm mọi cách để gặp mặt trước là dò la hư thực sau là để tỏ lòng “trung”.
– Ngồi xuống rồi nói sau… Để tôi giới thiệu… Chủ tịch Trường. À không… Hi hi, lại quen miệng nữa rồi, là Phó Chủ Tịch Thành phố mới đúng, thì ông đã biết, không cần phải giới thiệu, còn đây là Chánh văn Phòng Ngọc Thi…
– “Phó Chủ Tịch Trường, chào ông… Chúc mừng. Chúc mừng… Chánh Văn Phòng Thi, chào cô… Mai này chúng ta hợp tác vui vẻ.” Văn Đường chào hỏi rất là quy củ…
– “Ây… lão Đường, tôi cũng chúc mừng anh… ha ha… Nhưng chưa chính thức mà, đừng gọi Phó Chủ Tịch… Người khác nghe được nói mình chưa đổ ông nghe đã đe hàng tổng…” Văn Trường màu mè khiêm tốn.
– “Chủ tịch Đức đã có nói, công văn nay mai sẽ ra mà, Hai vị lãnh đạo không cần phải câu nệ…” Ngọc Thi mỉm cười…
– “À nè… Đường Chủ tịch, ông tìm tôi có chuyện à…” Tuy chưa chính thức nhưng Đức vẫn gọi Văn Đường là Chủ tịch… Tâm lý mà, để lão có cảm giác lâng lâng một chút cũng đâu có hại gì, hơn nữa chuyện này coi như ván đã đóng thuyền.
– “Các vị lãnh đạo, là như vầy, mời các vị xem, chuyện này làm tôi bức xúc lâu lắm rồi” Văn Đường mở cặp táp, lấy ra một tập hồ, miệng nói mời các vị xem nhưng đưa tập hồ sơ cho hắn.
– “Là cái gì vậy?” Đức mở ra nhìn…
Biết nếu đọc hết văn kiện sẽ mất rất nhiều thời giờ, đã có chuẩn bị sẵn, Văn Đường chậm rãi “thuyết minh” một cách ngắn gọn để hắn nắm bắt vấn đề.
– Hiện nay ở xã Mỹ Ngải có một số đất đai tổng cộng diện tích gần 6 mẩu đang được rao bán với giá 50 tỷ đồng, người sở hữu 6 mẫu đất này là Bùi Xuân Sang. Đúng ra miếng đất này là sở hữu của nhà nước. Bùi Xuân Sang sở hữu bất hợp pháp.
– “Nói ngắn gọn đi…”Đức vừa đọc vừa lắng nghe, cụm từ “Đúng ra miếng đất này là sở hữu của nhà nước” làm hắn nhíu mày…
– “Dạ được… Nói ngắn gọn là Bùi Xuân Sang chiếm đất của nhà nước rồi phù phép để trở thành sở hữu cho riêng mình, sau đó xây nhà, trồng trọt… Bây giờ rao bán lấy tiền bỏ túi. Đây là thất thoát của nhà nước…”Văn Đường nói tới đây ngừng lại, mắt nhìn Văn Trường.
– “Khụ khụ khụ… Bùi Xuân Sang là con trai của Chủ tịch Cao lãnh Bùi Xuân Quang…” Văn Trường ho sù xụ vài cái rồi từ tốn nói…
Đức chợt hiểu, Chủ tịch Bùi Xuân Quang hạ bút ký xác nhận và lập thủ tục trình cơ quan có thẩm quyền hợp thức hóa giấy chứng nhận quyền sử dụng đất… Có nghĩa là cha lợi dụng chức quyền cho phép con cướp đoạt tài sản nhà nước. Nhưng đồng thời hắn thắc mắc tại sao Văn Đường lại đem câu chuyện này nói với mình, hơn nữa xã Mỹ Ngải không thuộc phạm vi cai quản của huyện Lấp vò.
– “Chủ tịch Bùi Xuân Quang có giao tình rất thân thiết với Chánh văn phòng Diệp… Trước kia ông ta là Bí Thư huyện Tam Nông… Sau đó được bà ta đề bạt làm Chủ tịch Cao lãnh” Biết hắn chưa hiểu cội nguồn, Văn Trường giải thích huyền cơ một cách ngắn gọn.
– “Biết mà không nói thì coi như là đồng lõa… nếu tôi là dân thường thì thấp cổ bé họng thì không nói làm gì nhưng ngày nay được Đức Chủ tịch đề bạt nên tôi mới có cơ hội được phục vụ nhân dân vì vậy tôi cảm thấy mình có bổn phận mình phải làm một cái gì đó để xứng đáng với lòng tin của tổ chức…” Mặt Văn Đường đầy chính nghĩa nói…
– “Ông làm đúng lắm… Phó Chủ Tịch Trường, xem ra chuyện này phải nhờ ông rồi…”Tuy biết Văn Đường còn có lý do khác nhưng Đức không cần biết nhiều, hắn muốn nhân cơ hội này giúp Thái Điệp một tay, nàng từ Hà Tĩnh vào, ngồi ở vị trí Bí Thư Cao lãnh dĩ nhiên là cái gai trong mắt của Bùi Xuân Quang, lão bằng mặt không bằng lòng cho nên trong công tác của nàng có nhiều khó khăn. Một khi Văn Trường ngồi vào chỗ của Trung Tín, lão là người của hắn, dĩ nhiên là đứng về phía Thái Điệp rồi, như vậy lực lượng của nàng sẽ mạnh hơn, và đây là cơ hội để đốn ngã Bùi Xuân Quang.
– “Tội chiếm hữu tài sản của nhà nước nhất định phải bị trừng trị theo pháp luật…” Văn Trường nghiêm túc nói… Nếu là trước đây thì cho dù lão có 9 cái mạng cũng không dám nói câu này nhưng bây giờ đám người của mụ Diệp và lão Đồng như con chó nhà tan, lão sẽ không ngần ngại giúp Bí Thư Thái Điệp giương cao ngọn cờ chính nghĩa… Hơn nữa có hắn chống lưng, sợ cái gì chứ.
– “Tốt… Cứ làm thẳng tay… Có chuyện gì tôi và Bí Thư Thái Điệp sẽ hậu thuẫn cho ông…” Đức nói xong nhìn đồng hồ…
– “Chủ Tịch Đức. Tôi xin phép…” Biết hắn bận rộn, Văn Đường, Văn Trường hiểu ý, cùng Ngọc Thi cũng đứng lên.
– “Hi hi… Hôm nay bận quá… Tôi có chút việc phải xuống Rạch Giá… Như vầy đi. Kiếm hôm nào có dịp chúng ta ngồi xuống uống vài ly…” Đức ra vẻ áy náy…
– “Thật không dấu… Tôi cũng muốn được cái hân hạnh mời Đức Chủ tịch và Phó Chủ Tịch Trường nể mặt tới nhà dùng bữa cơm…” Văn Đường thấp thỏm mong đợi… Văn Trường có nể mặt hay không, không quan trọng. Lão chỉ cần hắn chịu đến nhà mình ăn bữa cơm… Hiện nay hắn là mặt trời chói chang giữa ban trưa không những ở Huyện mà còn cả Tỉnh, mời được hắn tới nhà là niềm hãnh diện, coi như lên được “thuyền rồng”.
– “Ha ha, gần đây thì không được, tôi rất bận rộn còn phải ra nước ngoài 2 tuần, như vầy đi, sau khi tôi trở về lúc đó chắc ông đã nhận được công văn rồi, chắc là sẽ có tiệc mừng chứ hả… À còn nữa, nói với con rể ông, vài ngày nữa tôi sẽ có an bày. Nói anh ta đừng nóng lòng… Như vậy đi…” Hắn vỗ vai lão…
– “Vậy tôi xin phép…” Văn Đường mừng rỡ, trong lòng khâm phục, không ngờ hắn trẻ tuổi mà hiểu ý người, đúng là mẫu người làm việc lớn, hắn có chỗ dựa khủng như vậy, tương lai chắc sẽ bay cao, mình đi theo dưới trướng chắc chắn sẽ có tương lai…
– “Tôi cũng đi đây… À nè… Trước khi cậu đi Canada… Tới nhà làm vài ly, tôi dặn bà xã và Thanh Phương làm vài món ngon… Thế nào?” Đến lượt Văn Trường thân thiết mời gọi.
– Vậy thì tôi không khách sáo… cảm ơn trước nha… Tôi tiễn ông… Chánh Văn Phòng Thi… Chị ở lại thêm chút nữa, tôi còn có chuyện cần bàn…
– “Dạ được…” Biết hắn muốn chi rồi, nét mặt Ngọc Thy thoáng hồng, trước mặt Văn Trường, miệng nghiêm túc đáp…
Hắn triển Văn Trường ra cửa, quay trở vào đến sau lưng Ngọc Thy ôm chầm lấy nàng.
– Hôm nay chị đẹp thiệt…
– “Hôm nay thôi hả? Ý cậu là lúc trước rất là khó coi?” Ngọc Thi bắt bẻ… Nàng càng ngày càng mặn mà, so với trước kia có thể nói là một trời một vực, trước kia, luôn sống trong sợ hãi, lo lắng lại bữa đói bữa no nên nhan sắc bị che đậy. Ngày nay khác rồi đàn ông dâm dê nhìn thấy nàng là ước ao thèm khát, mơ mộng cho tôi được một lần dìu em lên đỉnh thiên thai. Gái một con mà, trông mòn con cặc…
– “Hi hi… Em biết anh không phải ý này mà…”Hắn kê mũi sau gáy, hít lấy hít lấy hít để hương thơm trên cơ thể nàng. Hôm nay Ngọc Thy mặc áo pull ôm sát khiến gò ngực vươn lên như muốn nổ tung, chiếc váy phía dưới ôm vòng mông no tròn và cặp đùi thon dài… Hắn vừa tham lam hôn hít vừa đưa hai tay thám hiểm khắp nơi…
– “Cửa chưa khóa… Coi chừng Ngọc Thơ vô bất thình lình… Chờ chút…”Nghe hắn xưng hô từ “chị” sang “em”… Ngọc Thi biết hắn muốn gì rồi, hơn nữa bị hắn sờ mó một hồi, nàng cũng đang động tình, không phải lần đầu nàng và hắn làm chuyện này trong văn phòng, vì vậy nhắc nhở xong rồi rón rén đi gài chốt cửa…
– “Mình không thể lâu quá… Anh… vô đi…” Ngọc Thi nói qua hơi thở… khum người nằm sấp xuống mặt bàn, chiếc quần lót đã được kéo ra ngoài, vạt váy được kéo lên cao, cặp mông trắng ngần mời gọi vô cùng kích thích…
Bây giờ, trong đầu quên hết chuyện Hồng Phượng rồi, tới đâu hay tới đó… Có máu gian phu trong người, Ngọc Thy bá cháy đang nghiêng người chờ đợi làm sao nhịn được… Hắn cầm thằng em rà cửa động… nhè nhẹ nhấn vào, khi cảm giác được đầu thằng em mình đang tiến vào giếng sâu… Hắn hẩy mạnh… một phát lút cán và rồi bắt đầu nắc bạo…
– “Azzzz”… Ngoc Thi cố kiềm tiếng rên rỉ… Đêm hôm qua nàng miễn cưỡng chìu chồng, nhắm mắt banh hai chân cho Đương muốn làm gì thì làm nhưng bây giờ nàng rất nhiệt tình với người đàn ông chỉ lớn hơn Ngọc Hân, con gái nàng vài tuổi… Hắn “đâm” tới, nàng dùng hai tay đẩy mông mình ra sau, phối hợp…
“Reng… reng… reng…”Thình linh, chuông điện thoại trên bàn reo lên… Hắn tỉnh bơ làm như điếc, tiếp tục “bơm”…
– “Mau nghe điện thoại đi…”Ngọc Thi hết hồn, chuông điện thoại kêu lớn như vậy, nàng sợ bên ngoài Ngọc Thơ sẽ nghe nên đứng dậy, xô hắn ra, vội vã lượm lại quần lót mặc vội vào, kéo váy, vuốt tóc…
– “Sợ gì chứ… Cửa đóng rồi mà…”Tuy nói vậy chứ tay hắn nhấc ống nghe…
– A lô…
– “Đức Chủ Tịch… Anh khỏe… Tôi là Ngọc Hà… Bí Thư Nga mời anh qua văn phòng”Tiếng Ngọc Hà êm tai vang lên. -”
– Ừm… Phiền chị nới với Bí Thư bây giờ tôi đang có chút việc cần xử lý, 15 phút nữa sẽ qua gặp Bí Thư…
– Dạ được…
– “Em đi ra ngoài…”Ngọc Thi chỉnh trang quần áo xong, nàng cầm xấp hồ sơ quay người bước đi.
– Sao gấp vậy… Còn thời giờ mà…
– “Thôi đi. Em ở trong này khá lâu rồi… Phải cẩn thận mới được…” Ngọc Thi “lườm”… Nàng tự giận mình, lần nào cũng nói nhất định không có lần sau trong văn phòng nữa nhưng cứ hết lần này tới lần khác… Lần nào cũng suýt “đứng tim”…
– “Vậy được…” Đức nhìn đồng hồ, hắn cũng có ý định qua gặp Nga, sau đó sẽ xuống Rạch Giá…
– “Chị Ngọc Hà… Bí Thư có trong văn phòng chứ…” Tuy biết Nga đang chờ nhưng Đức vẫn hỏi và nhìn thẳng mặt Ngọc Hà mỉm cười, làm như là không có gì vậy, như là đã quên nàng đã thấy hắn và Nga đang cụp lạc trong văn phòng…
– “Anh… Anh chờ chút… Để tôi thông báo…”Nói chuyện qua điện thoại thì không sao nhưng khi đối diện, hình ảnh Nga ngậm cái đó của hắn hiện lên trong dầu khiến Ngọc Hà luống cuống cả chân tay…
– “Không cần đâu… Để tôi được rồi…” Đức mỉm cười… bước về hướng văn phòng Nga, gõ cửa nhè nhẹ… Không đợi Nga ừ hử, hắn mở cửa bước vào, đã vậy còn nháy mắt với Ngọc Hà một cái khiến mặt nàng đỏ rực.
– “Tới rồi à…” Đang đọc văn kiện, nghe tiếng mở cửa, Nga ngẩng đầu lên. Bụng bầu khá to nên lười biếng di chuyển…
– Ừm… Khỏe chứ…
– “Cảm ơn nhiều… Chưa chết được…” Giọng Nga có chút cay cú… Nàng thật không hiểu hắn làm Chủ tịch huyện kiểu gì mà cứ tối ngày cứ nhởn nhơ bên ngoài trong khi nàng thì đầu tắc mặt tối dùi đầu đọc văn kiện.
Thật ra Nga biết mình đang ghen… Nghỉ tới lúc hắn âu yếm với đàn bà khác trong khi bụng nàng đang mang con của hắn khiến nàng vô cùng khó chịu, bởi vậy khi thấy cái mặt “đáng ghét” của hắn là nàng tức giận…
– “Ậy… Tầm bậy tầm bạ, nhổ nước miếng nói lại đi… Có phải ai làm cho em tức giận hay không… Nà… Bỏ đi… Đàn bà có thai cần phải vui cười mai này sanh con mới được đẹp… Để anh bóp vai cho em ha…”Biết Nga bản tính hay hờn nhưng dễ bị đổ ngọt. Đức ân cần vỗ về nịnh đầm…
– “Con đẹp hay con xấu… Liên quan tới… anh sao?” Giọng Nga có chút mè nheo…
– “Hi hi… dĩ nhiên rồi… Anh đẹp trai như vậy, không lẽ em sanh con mặt hầm hầm như Trư Bát giới… hi hi… À quên nữa chúc mừng em nha… Sắp là Chủ Tịch Hồng Ngự rồi…”Đức vừa nói vừa bóp vai xoa trán nàng… Hắn có mấy chục đàn bà, mỗi người mỗi tính, cho nên kinh nghiệm nịnh đầm, dỗ ngọt nếu hắn đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất, hơn nữa hắn biết đàn bà mang bầu thường hay nổi quạo. Bởi vậy chỉ vài chiêu trò nhỏ là Nga nhu mì trở lại, giận hờn vu vơ vơi hơn quá nữa.
– “Anh cũng biết rồi à… Cũng phải, anh không biết trước thì ai biết trước…”Bà lớn” của anh thật là thần thông quảng đại mà…” Nga “lườm”…
– “Hi hi… Thôi đừng nói nữa, ừm quên, em… Hi hi, nói sao với Ngọc Hà vậy?” Đức tò mò, không biết Nga thu phục thư ký của nàng ra sao về cái vụ lần trước nàng đang thổi “sắc – xô”cho hắn thì Ngọc Hà đi vào nhìn thấy.
– “Anh còn nói nữa…” Nga đưa tay ngắt đùi hắn, mặt nàng đỏ bừng. Cũng may, nàng và Ngọc Hà ngoài quan hệ thượng cấp và thuộc hạ, cả hai còn là bạn bè thân thiết từ còn học đại học. Hơn nữa Ngọc Hà cũng có vấn đề gia đình và đã ly dị chồng, hai người có thể nói là đồng bệnh tương liên…
– “He he… Vậy thì tốt rồi… Tốt rồi. Từ nay có người canh cửa, mình tha hồ…” Hắn nham nhở nhe răng cười…
– “Anh… Anh là con quỷ dâm dục mà… Chuyện ra sao rồi, anh định an bày Ngọc Hà ở vị trí nào” Nga lại ngắt hắn.
– “Hi hi… Nói chơi thôi. Anh cũng muốn nói với em về chuyện này… Không biết Ngọc Hà có thích qua Hậu Giang hong? Anh có vị trí Chánh Văn Phòng huyện…”Hắn suy nghĩ kỷ rồi, thay vì điều Ngọc Hà vào vị trí Chủ tịch xã ở đây thì điều nàng đến huyện Châu Thành thế chỗ của Hòa…
Chuyện điều người của mình vào những nơi mấu chốt không phải dễ nhưng đối với hắn thi không thành vấn đề. Không cần Nancy ra tay… Trưởng ban Hằng ở Đồng Tháp, Trưởng Ban Mi ở Hậu Giang là quá đủ rồi… Cả hai đều “quằn quại” rên xiết dưới dâm uy của hắn mà. Ở Đồng tháp, việc Thanh Nhã thế vào vị trí Chủ tịch Sa đéc không có vấn đề gì lớn, còn ở Hậu Giang, Thanh Nhã rời đi dĩ nhiên Đồng Giao ngồi vào cái ghế của Thanh Nhã rồi và ghế Chủ tịch của Đồng Giao sẽ do Quyên đảm nhiệm. Chánh văn Phòng Hòa lên thạy Quyên thì điều “người ngoài” Ngọc Hà vào chỗ của Hòa… Quá lý tưởng nhưng không biết Ngọc Hà và Nga nghỉ thế nào?
– “Chánh văn Phòng? Còn nghỉ gì nữa chứ…” Nga dĩ nhiên động tâm, nhanh chóng quyết định cho Ngọc Hà… Không ngờ có chỗ tốt như vậy, nàng hy vọng Ngọc Hà có được vị trí Bí thư hay Chủ tịch của một xã nào đó thì coi như là tốt rồi không ngờ có vị trí Chánh văn phòng tốt như vậy. Từ Bí Thư xã “bò” lên Chánh văn Phòng huyện cũng phải mất vài năm thời gian chứ ít sao. Nga cảm thấy lòng ngọt ngào, tưởng hắn vì nàng mà ưu đãi Ngọc Hà…
– “Được… Vậy anh sẽ vận động với bên Hậu Giang, khoảng 1 tuần sau sẽ có công văn… À… Tới giờ rồi, anh phải đi xuống Rạch Giá…” Hắn đứng lên.
– “Đi thì đi luôn đi nha…”Hắn vừa tới, ngồi chưa nóng đít đã muốn đi khiến mặt Nga đen như đít nồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/08/2023 21:41 (GMT+7) |