Trái ngược với khung cảnh hỗn loạn bên ngoài thì nơi này chỉ một màu tĩnh lặng. Cột sáng đỏ kia cũng ở khá gần.
Chợt Thiên ngoảnh đầu lại nhìn khi thấy Lãnh Huyết đang ngồi trên đầu Giao Long đột nhiên phải tự bay vì Giao Long đã hóa thành tượng đá rồi rơi xuống bên dưới vỡ vụn.
Lãnh Huyết chửi thề: “Con mẹ nó!”
Rồi khi cả ba cùng đáp đất thì khung cảnh xung quanh làm Thiên ngỡ ngàng. Có vô số bức tượng đá trong đủ loại tư thế như đang chạy ở đây.
Rồi nghĩ đến con Giao Long mà Lãnh Huyết cưỡi, thiên thầm kinh hô: “Có thứ gì đó khiến cho tất cả những sinh vật đến gần đây đều hóa đá, ngoại trừ những người không thuộc nơi này.”
Lãnh Huyết nhìn quanh, chân hắn đang đạp lên không phải là mặt đất mà là xương trắng, một lớp xương trắng dày đặc bao phủ toàn bộ bề mặt khu vực rộng hàng vạn dặm này.
“Có khả năng hóa đá từng này sinh linh, sức mạnh hẳn phải rất kinh khủng.” Lãnh Huyết rùng mình nói.
Thiên và Lãnh Huyết nhìn nhau, từ trong ánh mắt cả hai có thể biết đối phương đang vô cùng kinh hãi chứ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Một giây trước Lãnh Huyết nghĩ rằng mình sẽ xông pha một mình, nhưng giờ lại có cảm giác cần người đi cùng.
Thiên cũng vậy, cảm giác có thêm Lãnh Huyết đi cùng sẽ an toàn hơn mặc dù một giây trước còn tính kế hại nhau.
Điêu hết nhiệm vụ liền được Thiên cho vào trong giới chỉ. Cả hai quan sát xung quanh rồi quyết định đến nơi phát ra ánh sáng đỏ đó.
Cả hai quyết định đi cùng nhau, nhưng mục đích là khác nhau.
Lúc này, tại nơi phát ra ánh sáng đỏ, hai cô gái áo trắng một bất tỉnh một đang bị thương nằm trên đất.
Viên Long Châu thì đang nằm trên đất và không ngừng tỏa ra thứ sức mạnh kêu gọi mọi sinh linh đến tranh giành mình.
Những bộ xương lúc đầu bị sự kêu gọi của Long Châu mà tìm đến đây đều đã tự đánh nhau đến tan tác, họ đều là những kẻ tiến vào Thiên Địa Hồng Hoa từ nhiều năm về trước. Hóa ra họ đã vùi thây ở chiến trường này, đó cũng chính là lý do không có ai từ Tam Giới tiến vào trước thời điểm của Thiên còn tồn tại.
Cách đó chỉ vài bước chân là mỹ nhân áo tím, nàng chính là người đã ra tay với hai cô gái áo trắng kia.
“Haha… tới hết đây đi, để ta có thể hấp thụ hết sức mạnh của các ngươi.”
Mỹ nhân áo tím cười độc ác nói, ánh mắt nàng ta trở lên hung ác bất thường.
Cô gái áo trắng bị thương còn chút tỉnh táo nằm trên đất, khó khăn đưa tay vẽ ra một vòng tròn kỳ lạ bằng chính máu của mình lên cái đầu lâu ở gần đó.
Đầu lâu sau đó đột nhiên cử động, hai hốc mắt phát ra luồng ánh sáng xanh. Tiếp đó một loạt xương ở gần đó liên kết với đầu lâu tạo thành bộ xương người hoàn chỉnh.
Rồi bộ xương cầm theo một khúc xương khác nghe sự điều khiển của cô gái áo trắng lao lên tính đánh vỡ Long Châu.
Tuy nhiên mỹ nhân áo tím chỉ cần chừng mắt một cái là đánh tan tành bộ xương, sau đó dùng pháp lực nâng cô gái áo trắng về phía mình rồi bóp cổ nói: “Nam Hải các ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao?”
Cô gái áo trắng khó thở nói: “Long Liễu, ngươi sẽ không toàn thây rời khỏi đây đâu.”
Mỹ nhân áo tím tên Long Liễu cười lạnh, sát ý nổi lên trên gương mặt xinh đẹp, bàn tay trắng trẻo bóp chặt cổ cô gái áo trắng hơn: “Còn có ai có thể ngăn cản ta nữa, sau khi ta hấp thụ hết sức mạnh của sinh linh ở đây thì sẽ đủ sức trở về, đến lúc đó Long Tộc sẽ do ta nắm quyền.”
Cô gái áo trắng đau đớn kêu lên, sau đó khó khăn thều thào: “Ngươi không được đem thứ đó về Long Tộc… không thể!”
Long Liễu cười độc ác: “Haha, ta có thể đấy. Với nó thì các Long Vương đều phải phục tùng dưới chướng ta. Cả Long Tộc sẽ nghe lời của ta haha.”
Rồi Long Liễu siết chặt tay, bóp nát cổ cô gái áo trắng, máu tươi bắn tung tóe nhưng bị ngăn lại ngay trước mặt Long Liễu bởi một bức tường pháp lực do nàng tạo ra.
Nàng là Long Liễu, là công chúa của Đông Hải Long Cung. Vốn sống trong vinh hoa phú quý, được bồi dưỡng đầy đủ nên cũng là một thiên tài tuyệt thế. Tuy nhiên nàng phải chịu lép vế trước người chị cả của mình.
Cha nàng Đông Hải Long Vương lại rất xem trọng chị cả của nàng dẫn đến sự ganh ghét đố kị trong nàng ngày một lớn.
Nàng muốn chứng minh rằng nàng hoàn toàn đủ khả năng để cai quản Đông Hải thậm trí là cả Long Tộc. Tuy nhiên nàng không được lòng dân ủng hộ vì Long Tộc trước nay có truyền thống trọng nam kinh nữ, nàng đã nuôi hy vọng một ngày lật đổ cha mình.
Vì thế nàng đi tìm sức mạnh, bản thân nàng sinh ra đã mang trong mình thiên phú dị biệt, nàng có thể hấp thụ oán khí của người khác để gia tăng thực lực bản thân.
Như thế vẫn chưa đủ bởi nàng vẫn thua xa người chị cả của mình, nàng đã tìm hiểu về thời gian và cách để tiến vào Thiên Địa Hồng Hoang một nơi thích hợp cho nàng tăng tiến sức mạnh.
May nắm làm sao nàng lại gặp hai cô gái đến từ Nam Hải Long Cung đang cố giấu đi một viên Long Châu cực quý giá.
Nàng cũng biết đây chính là cơ hội để mình có thể tăng sức mạnh một cách nhanh chóng nhất và hiệu quả nhất.
Long Liễu ném xác cô gái áo trắng sang một bên sau đó cầm Long Châu lên tay, lập tức một cỗ nhiệt lượng cùng sức mạnh khủng khiếp bắn ra làm tay nàng xuất hiện những vết nứt ra như mạng nhện rồi bật máu, một bên tay áo lập tức bị chấn nát.
Chợt nàng cảm nhận, bên trong linh hồn mình có cảm giác rất đói khát giống như bị bỏ đói lâu ngày.
Rồi một viễn cảnh hiện ra trong tâm trí nàng.
Là một con đường mòn, trên con đường ấy có bóng dáng của bốn người và một con ngựa. Một hòa thượng cưỡi ngựa, một con khỉ đi trước dẫn đường, một con heo ì ạch đi sau đít ngựa, một người đàn ông râu rậm rạp nhưng bị hói gánh hành lý dò lò đi sau cùng.
Bọn họ vượt qua vô vàn thử thách, vô vàn gian nan cuối cùng tới được nơi họ cần tới.
Rồi hình ảnh chợt mờ đi rồi đen thui trước mắt Long Liễu, ngay sau đó hình ảnh lại hiện ra nhưng đã thay đổi.
Lúc này trên khoảng sân rộng đầy máu tanh, có vẻ như có một cuộc chiến cực kỳ ác liệt diễn ra. Âm thanh và hình ảnh chân thực tới mức nàng còn nghĩ đích thân mình đang có mặt ở đó.
“Đại Sư Huynh! Đừng!” Tiếng ai đó kêu gào thảm thiết.
Trên bầu trời lúc này, một con khỉ lông vàng khổng lồ đang gầm rú vùng vẫy trước sự vây hãm của hàng vạn binh lính.
Nó gầm lên đầy giận giữ: “NHƯ LAI! NGƯƠI LỪA TA!”
Dù một thân mang bản lĩnh thông thiên nhưng con khỉ khổng lồ cũng không thể kháng cự lại, kết quả bị một trận pháp tỏa ra ánh sáng hoàng kim đè bẹp.
Long Liễu có cảm giác lòng đau như cắt, như là người thân của nàng bị hãm hại ngay trước mắt nàng.
“NHƯ LAI!” Rồi một giọng khác cực kỳ dũng mãnh và tràn ngập khí chất quân vương vang lên. Giọng nói vang xa ngàn dặm, làm cho tất cả những người có mặt đều phải kính sợ.
Cảnh lại chuyển, lúc này Long Liễu thấy mình trong thân xác một nam nhân gầy gò đang bị xích trong ngục tối.
Xung quanh có các buồng giam khác mỗi buồng giam một người, bên cạnh nàng là một con heo, trước mặt nàng là một con trâu, sau lưng nàng là một con cá, còn nhiều nữa.
Cảnh tiếp tục chuyển, nàng vẫn trong thân phận nam nhân kia, chân đeo gông và đang bị lưu đày. Nơi nàng đi mặt đất nóng như lửa đốt, trên trời thì gió mạnh như bão.
Cảnh tiếp tục chuyển, rồi lại chuyển. Long Liễu không chịu được, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nàng bừng tỉnh thì phát hiện cánh tay đã bị Long Châu phá cho còn mỗi xương, toàn bộ da thịt đều bị tan rã.
Nàng kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó không chịu nổi mà ném Long Châu sang một bên.
Long Liễu lấy ra một viên đan bỏ vào miệng sau đó lập tức ngồi xuống vận công cầm máu, cánh tay trái của nàng đã hoàn toàn hóa thành xương trắng, không còn chút máu thịt nào.
Nhưng cho dù có thành ra như vậy, Long Liễu vẫn chưa có ý định từ bỏ Long Châu.
Long Châu chứa sức mạnh và tu vi cả đời của vị chủ nhân quá cố, nếu có thể đem nó hấp thụ thành công thì sức mạnh tăng tiến là điều không thể bàn cãi.
Dựa vào sức mạnh của Long Liễu hiện tại cộng thêm Long Châu màu đỏ tương đương vị chủ cũ sức mạnh có thể ngang hàng với một Long Vương. Khi sở hữu hoàn toàn nó thì nàng sẽ trở thành người mạnh nhất của Long Tộc, không ai có thể ngăn cản nàng.
Nếu không thể hấp thụ nó lúc này, thì nhất định phải đem nó cùng trốn đi, đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu Long Liễu.
Nàng không lo về các Yêu Thú bởi cơ chế phòng ngự của Long Châu là hóa đá vạn vật khi tới gần nó, tuy nhiên tác dụng chỉ trên sinh linh của Thiên Địa Hồng Hoang, căn bản không có tác dụng với nàng.
Cái nàng lo là những kẻ cũng tới từ Tam Giới như nàng. Hiện tại nàng đang bị thương, khó mà nói trước điều gì nên cẩn thận vẫn hơn.
Đột nhiên nàng cảm nhận được hai cỗ khí tức đang tiến tới, một khí tức cùng loại với nàng còn một khí tức mãnh liệt đói khát khác của ngoài Thao Thiết.
Nơi này chịu ảnh hưởng bởi Long Châu nên phạm vi trăm dặm sẽ hóa đá mọi sinh vật sống nhưng chỉ tác dụng với những sinh vật có nguồn gốc từ Thiên Địa Hồng Hoang. Long Liễu biết ngay hai kẻ đang đến cũng như nàng tới từ Tam Giới nên lập tức sát ý nổi lên, từ cơ thể nàng tỏa ra làn khói tím, làn khói này tích tụ lại thành hình dáng giống hệt nàng.
Phân Thân Thuật.
Đang bước đi giữa mênh mông xương trắng, chợt Thiên cảm thấy có một thế công hung hãn đang nhằm về phía mình mà đánh tới.
Ngay sau đó chỉ một giây, từ đống xương vun cao như núi kia xuất hiện một mỹ nhân áo tím đang lao về phía họ với tốc độ kinh khủng khiếp.
Ngay như chớp, Thiên dịch chuyển đi một khoảng cách hơn trăm mét. Còn Lãnh Huyết thì nhảy lui ra xa gần trăm mét trước khi chưởng lực của mỹ nhân áo tím đánh tới.
Rầm!
Chưởng của mỹ nhân đánh xuống mặt đất toàn xương vang lên những tiếng răng rắc, kình lực bắn ra hung hãn cùng khói bụi mù mịt lập tức che phủ mọi thứ xung quanh.
Giữa làn khói bụi một bóng hình xinh đẹp nhưng độc ác đang khom người dần đứng thẳng, chợt một bóng người khác là Lãnh Huyết bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt của Long Liễu đao lớn trong tay bổ một nhát chí mạng vào đầu nàng. Cũng cùng khoảnh khắc đó, Thiên dịch chuyển trở lại ngay trên đầu Long liễu, nắm đấm khủng khiếp của hắn giáng mạnh vào đầu nàng.
“Trời, phụ nữ.” Thiên giật mình nhận ra kẻ kia là phụ nữ, hắn định thu tay nhưng không kịp.
Rầm!
Nắm đấm của Thiên va vào lưỡi đao của Lãnh Huyết rồi cả hai bật ngược ra. Cả hai cùng kinh hãi khi trong nháy mắt bóng hình áo tím không cánh mà biến mất.
“Ảo ảnh!” Thiên sau khi bị đánh lui, giật mình hô lên.
“Không phải! Là phân thân.” Lãnh Huyết chỉ mũi đao về phía cách đó không xa một mỹ nhân áo tím quyến rũ đang đứng nhìn hai người bọn hắn.
Long liễu thoáng nhìn qua hai người Thiên và Lãnh Huyết, trong lòng có chút đánh giá nói: “Còn rất trẻ, nhìn chưa đến 20 mà có thể tránh được công kích của ta xem ra hai ngươi cũng không phải dạng vừa.”
“Xinh vãi!” Thiên nhìn Long Liễu đánh giá.
Còn Lãnh Huyết chỉ hừ lạnh về phía Long Liễu: “Ngươi cũng muốn tranh đoạt bảo vật? Đến đi.”
Long Liễu cười lên nụ cười độc ác nói: “Haha, hai tên nhóc vắt mũi chưa sạch không đủ tư cách tranh đoạt Long Châu cùng ta.”
“Trước khi chiến thì xưng tên ra, ta không muốn đánh với kẻ vô danh đâu:” Lãnh Huyết lạnh lùng nói.
Long liễu hừ lạnh: “Bổn công chúa Đông Hải Long Cung – Long Liễu, còn hai ngươi không phải xưng tên đâu vì ta không thích nhớ tên người chết.”
Thiên nghe nàng tự xưng là công chúa của Đông Hải, mà qua lời kể của Giai Kỳ thì mẹ hắn cũng là công chúa Đông Hải… chẳng lẽ.
Qua lời kể của Giai Kỳ thì chỉ có Đông Hải Long Vương đáng ghét, còn mấy người em của mẹ hắn không được đề cập.
Thiên liền tiến lên vài bước sau đó hỏi: “Long Liễu, ngươi chắc là chị em gái của Long Huyền?”
Nghe đến cái tên Long Huyền, sát khí của Long Liễu càng mạnh mẽ hơn, rồi nàng nhìn Thiên có vẻ ngờ ngợ giống Long Huyền chị gái mình nhưng ngay sau đó lắc đầu phản bác suy nghĩ của chính mình: “Không thể, con của Long Huyền chết lâu rồi.”
“Ngươi quen biết Long Huyền chị gái tốt của ta sao?” Long Liễu giọng nói trở lên ôn hòa một chút, rõ ràng là muốn thử xem Thiên có quan hệ gì với chị gái mình.
Thiên đâu có ngu mà nói toẹt ra, hắn chưa biết Long Liễu với mẹ mình có quan hệ tốt xấu với nhau thế nào nên nói dối: “Hê hê, ta là người hâm mộ Long Huyền, nàng ấy xinh thật sự.”
Long Liễu rất đố kị với chị gái mình, về mọi thứ. Vậy nên ngay khi cả một tên lạ hoắc đứng trước mặt nàng nói làm fan hâm mộ của Long Huyền vì nàng ta xinh đẹp thì nàng cũng không khỏi ganh ghét nói: “Ta và Long Huyền ai xinh hơn?”
Lãnh Huyết đứng nghe hai người này như đang tâm sự tuổi mới lớn, đao trong tay không chịu nổi và vung mạnh lên trời hung hăng quát to: “Chỗ các ngươi tâm sự tuổi hồng à? Nhào vô chiến đi.”
Thiên vô cùng khó hiểu trước câu hỏi của Long Liễu, nếu trong một hoàn cảnh khác thì có lẽ hắn sẽ đến nắm tay nàng đi tìm một nơi an tĩnh để tâm sự, rất tiếc bây giờ không phải lúc.
Thiên liền tiến đến vỗ vai Lãnh Huyết sau đó nói: “Ả mạnh lắm, chúng ta cùng lên.”
Lãnh Huyết hơi nghi hoặc nhìn Thiên, sau đó thì gật đầu: “Được!”
Rồi cả hai bùng nổ sức mạnh, Lãnh Huyết chuẩn bị lao lên thì Thiên tiện tại đánh một chưởng thật mạnh khiến Lãnh Huyết lao như đạn bắn về phía trước còn Thiên thì dịch chuyển mất.
“Thằng chó!” Lãnh Huyết gầm lên.
Long Liễu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra ngay sau đó, con ngươi nàng chuyển sang màu tím đồng thời hai phân thân của nàng xuất hiện đối chiến với Lãnh Huyết.
Nhìn thấy hai phân thân đột ngột xuất hiện rồi công kích mình, Lãnh Huyết liền vung đao chém tới đáp trả quyết liệt.
Địa Nguyên cảnh có thể học Dịch Chuyển, còn Kim Cang Cảnh nhất định phải biết dùng Phân Thân Thuật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 216 |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 21:40 (GMT+7) |