– Ðược rồi! Vậy chúng ta nên thương lượng một cuộc trao đổi. Nếu Nhậm đại tiểu thư đem cách chế luyện thuốc giải nói cho lão phu hay thì lão phu tha mạng cho hai người, quyết không hạ sát.
Doanh Doanh bật cười hững hờ đáp:
– Tiểu nữ tuy còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn nhưng cũng biết Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh là người thế nào rồi. Nếu ông nói ra câu nào cũng thủ tín thì đã không phải là Quân tử kiếm.
Nhạc Bất Quần thấy mình bị xỏ lá như vậy thì tức giận lên tiếng:
– Cô… Thật không ngờ cô đi với Lệnh Hồ Xung điều hay thì chưa học được cái gì nhưng đã học được gã ăn nói ba hoa chẳng đâu vào đâu. Lão phu chỉ hỏi cô có chịu nói cho biết cách luyện thuốc giải hay không mà thôi.
– Dĩ nhiên ta không nói cho ông đâu. Đợi đến tiết Đoan Dương ta cùng Xung ca sẽ đến trước Quỷ môn quan để nghênh tiếp đại giá. Có điều khi đó thi trung ăn vào não, bộ dạng ông hoàn toàn biến hình, diện mạo không còn giống trước nữa, đến lúc đó, không hiểu bọn ta có nhận ra được ông nữa hay không mà thôi.
Nhạc Bất Quần cảm thấy ớn lạnh xương sống. Doanh Doanh nói đến câu ngũ quan biến hình diện mạo khác trước tức là chất độc phát tác khiến cho toàn thân hắn phải hủy nát nếu không thì cũng phải mặt mày xây sứt không còn ra hình thù gì nữa khiến người ta không rét mà run. Hắn tức giận bóp cổ nàng, hằn học lên tiếng:
– Mau nói cho ta biết cách điều chế thuốc giải, ta không thể chết được, không thể chết được.
Doanh Doanh bị bóp cổ đến ngộp thở, thiếu điều sắp chết đến nơi. Đúng lúc này, nội lục nơi hai ngón tay của chàng đang nóng đến đỉnh điểm, y như lúc chàng tự cởi trói cho mình ở Hằng Sơn. Sợi dây trói bung ra, chàng lập tức tấn công Nhạc Bất Quần liền.
Nhạc Bất Quần ngay lập tức lùi lại thủ thế, cả hai đấu chưởng lực với nhau liên hồi. Khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, điều mà Nhạc Bất Quần lo sợ nhất đã đến, Lệnh Hồ Xung thi triển Hấp tinh đại pháp, Nhạc Bất Quần liền cảm thấy luồng nội lực trong người hắn ào ào tiết ra. Hắn la hoảng:
– Hấp tinh… đại pháp.
Vội hết sức giật ra cho thoát nhưng bàn tay Nhạc Bất Quần dính chặt vào tay Lệnh Hồ Xung, không cách nào thoát ra được.
Lệnh Hồ Xung xoay bàn tay lại nắm lấy tay hắn và huy động Hấp tinh đại pháp hút nội lực Nhạc Bất Quần cuồn cuộn tuôn vào người chàng không ngớt.
Nhạc Bất Quần trong lúc hoang mang vội vung kiếm lên chém vào người chàng.
Lệnh Hồ Xung rung tay một cái lăn người đi, khiến cho chiêu kiếm của Nhạc Bất Quần chém xuống đất.
Nhạc Bất Quần nội lực vẫn tiết ra ngoài.
Hắn vung kiếm chém lần thứ hai thì cánh tay đã mềm nhũn bất lực cơ hồ cất tay lên không nổi nữa.
Hắn thu hết tàn lực, cố gằn dọng nói lên vài câu nhằm kích động tâm can chàng:
– Lệnh Hồ Xung… lẽ… nào… ngươi không… trả ơn… dưỡng dục sao?
Lệnh Hồ Xung nghe câu nói đó, chàng nhớ lại năm xưa Nhạc Bất Quân đã cưu mang và dạy dỗ chàng thì bàng hoàng thu chiêu thức về. Lợi dụng cơ hội hiếm hoi đó, Nhạc Bất Quần phản đòn, hắn cầm kiếm nhắm thẳng ngực Lệnh Hồ Xung đâm tới. Giữa lúc mũi kiếm của Nhạc Bất Quần vừa đụng vào lồng ngực của Lệnh Hồ Xung hắn cảm thấy sau lưng mát lạnh. Một thanh trường kiếm đã đâm suốt từ sau lưng ra trước ngực hắn. Thiếu nữ la lên:
– Lệnh Hồ đại ca, đại ca có sao không?
Người thiếu nữ này chính là Nghi Lâm, nàng đã lên đây kịp lúc và cứu thoát chàng trong gang tấc. Nghi Lâm bản tính vốn lương thiện, tâm hồn trong sáng, khi thấy mình ra tay giết người thì cả kinh, run bắn người lại:
– Tôi… tôi đã giết ông ta sao?
– Chúc mừng Nghi Lâm sư muội đã giết được kẻ thù, trả thù cho sư phụ. – Doanh Doanh hoan hỉ.
Lệnh Hồ Xung đi đến, chàng thần thờ quỳ xuống bên cạnh xác sư phụ, bất giác hai hàng lệ tuôn rơi. Cả đời Nhạc Bất Quần tranh đấu vì Tịch tà kiếm phổ, vì ngôi vị bá chủ võ lâm, cuối cùng, đổi lại chỉ là một cái xác không hồn, cả vợ con cũng vì lòng tham của ông ta mà phải trả giá bằng cả tính mạng. Ông trời thật là khéo trêu ngươi con người.
Sau khi Nhạc Bất Quần chết, Lệnh Hồ Xung chôn cất hắn cẩn thận trên Tư Quá Nhai, sau đó, chàng quay trở về, định hình lại phái Hoa Sơn, giao ngôi vị Chưởng môn nhân phái cho Lương Lạc Than quản lý, đồng thời căn dặn hắn lấy cái chết của sư phụ làm gương, chăm chỉ luyện kiếm pháp Hoa Sơn, không nên tranh giành Tịch tà kiếm phổ mà gây họa vào thân (Làm đéo gì còn nữa mà tranh với giành =)) ).
Đám người Lệnh Hồ Xung ở lại Hoa Sơn nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, họ chuẩn bị lên đường trở về Hằng Sơn. Đúng lúc đó, Thượng Quan Vân xuất hiện, hắn nói do Nhậm Ngã Hành phải tới, mời Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh và tất cả những người còn sống lên đỉnh Triều Dương bàn bạc.
Trên đỉnh Triêu Dương, đúng như những gì Lệnh Hồ Xung lo ngại, một lần nữa, trước tất cả các nhân sĩ có tiếng trên giang hồ được triệu tập, Nhậm Ngã Hành một lần nữa vẫn ngỏ ý mời Lệnh Hồ Xung gia nhập NNTG làm Phó giáo chủ.
Một lần nữa, Lệnh Hồ Xung vẫn cương quyết từ chối nhã ý của Nhậm Ngã Hành.
Nhất quyết không gia nhập vào NNTG. Nhậm Ngã Hành tức điên người, Lệnh Hồ Xung năm lần bảy lượt làm nhục thể diện của ông.
Cứ như Nhậm Ngã Hành đi van xin chàng vậy.
Trước đông đảo tất cả mọi người, Nhậm Ngã Hành muốn ra tay tiêu diện Lệnh Hồ Xung và phái Hằng Sơn cho hả dạ, đồng thời để răn đe kẻ khác, thế nhưng may thay Doanh Doanh đã ra tay ngăn cản, nếu không, thật khó tránh khỏi một cuộc thảm chiến.
Nhậm Ngã Hành nể tình Doanh Doanh, tha cho Lệnh Hồ Xung và các đệ tử của chàng, nhưng giao hẹn một tháng nữa sẽ dẫn quân lên núi tiêu diện phái Hằng Sơn và các đệ tử để rửa mối nhục nay.
Lệnh Hồ Xung không hề do dự, chàng lạnh lùng bước khỏi đỉnh Triều Dương trước sự uất ức của Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành mang uất ức trở về Hắc Mộc Nhai, lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt phái Hằng Sơn, thế nhưng tiết Đoan Dương chỉ còn mười ngày nữa là đến, mà Bình Nhất Chỉ vẫn chưa có cách nào điều chế thuốc giải, tình thế của NNTG đang trở nên vô cùng cấp bách, nếu không bào chế được thuốc giải, cả giáo có thể dẫn đến suy vong, điều này khiến cho Nhậm Ngã Hành lo lắng hơn gấp ngàn lần.
Lệnh Hồ Xung trở về Hằng Sơn, ngày đêm chỉ đạo các sư tỷ muội chăm chỉ luyện võ, chờ ngày đối phó với Nhậm Ngã Hành và NNTG. Linh Thứu tự hay được tin này, nên Phương Chứng và Phương Sinh đại sư cũng đến dẫn theo các đệ tử của Linh thứu tự góp sức khiến cho Lệnh Hồ Xung hết sức an long.
Thôi thì quyết một trận sống mái với NNTG, chết trong vẻ vang thì cũng không có gì phải ân hận.
Nhậm Ngã Hành còn chưa lo đối phó với Hằng Sơn thì đã phải lo đối phó với thi trùng của giáo chúng trong giáo.
Bình Nhất Chỉ không có cách nào bào chế được thuốc giải mà Đông Phương chế tạo, thật chẳng còn cách nào khác, gần đến hôm tiết Đoan Dương đó, Nhậm Ngã Hành mở đại tiệc, ban phát thuốc giải cho giáo chúng, nhưng thực chất đó là thuốc mê.
Tất cả các Hương chủ, đường chủ và các trưởng lão sau khi uống vào đều gục xuồng mê man.
Toàn bộ bọn họ bị Nhậm Ngã Hành nhốt vào đại lao, kêu gào thảm thiết đòi thả.
Hướng Vấn Thiên năm xưa không bị Đông Phương cho uống thuốc nên không sao.
Nhậm Ngã Hành sợ chúng nổi loạn, không còn cách nào khác phải nhốt bọn chúng vào.
Quả nhiên, đến đúng tiết Đoan Dương, thi trung phát tác, bọn chúng cào cắn, cấu xé nhau trong ngục tối, trong thật ghê rợn, rồi cuối cùng chết trong đau đớn, xác bị biến dạng, không nhận ra được, đến nỗi bọn đám cai ngục không một ai dám nhìn vào trong, mùi hôi thối bốc lên cả một góc trời.
Doanh Doanh cũng bị trúng thuốc mê, nàng được đưa đến khuê phòng, nhưng khi tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, mơ mơ hồ hồ.
Thi trùng đã bắt đầu phát tác, nàng nhìn đâu cũng thấy Lệnh Hồ Xung, liên tục gọi tên chàng khiến cho Nhậm Ngã hành lo lắng vô cùng.
Doanh Doanh liên tục lên cơn hoảng loạn, nàng hết nhìn thấy Lệnh Hồ Xung rồi lại thấy Lâm Bình chi, sợ hãi la hét điên cuồng.
Nhậm Ngã Hành không còn cách nào khác, đành phải khống chế thi trùng bằng cách dùng Hấp tinh đại pháp truyền nội lực vào người Doanh Doanh, rồi sau đó, nguồn nội lực theo mạch máu tấn công lên não, ép thi trung ngừng phát triển.
Hành động đó làm tiêu hao rất nhiều nội lực của Nhậm Ngã Hành, nhưng ông không còn cách nào khác, nếu không, đứa con gái độc nhất của ông chắc chắn sẽ chết.
Bình Nhất Chỉ đến khám bệnh cho Doanh Doanh, nói nhờ có nội công của Nhậm Ngã Hành mà có thể kiềm chế thi độc trong người Doanh Doanh trong 49 ngày.
Toàn bộ thi trùng trên não đã bị tiêu diệt.
Doanh Doanh sẽ không bị ảo giác nữa, thế nhưng số còn lại đã tấn công vào tim của nàng.
Trong 49 ngày tới, Bình Nhất Chỉ nhất định phải bào chế ra được thuốc giải, nếu không, Doanh Doanh nhất định sẽ mất mạng.
Nhậm Ngã Hành bàng hoàng.
Vậy là nếu trong 49 ngày tới, nếu không thể có thuốc giải, Doanh Doanh chắc chắn sẽ mất mạng.
Nhậm Ngã hành tuyệt vọng, cầu xin Bình Nhất Chỉ cố gắng hết sức điều chế thuốc giải để cứu đứa con gái độc nhất của ông.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/08/2020 22:33 (GMT+7) |