Tôi từ chối nhìn vào mắt của vợ, đó là một sự ám ảnh vô cùng mãnh liệt khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị, tôi không dám tưởng tượng về chuỗi ngày tháng sau này sẽ như thế nào nữa. Điều ngu ngốc nhất lúc này tôi có thể làm là im lặng, không dám phản biện, không dám lên tiếng, tôi không biết phải bắt đầu từ đầu, tất cả là một sự ngụy biện trắng trợn khi trong lòng không có một chút niềm tin.
Bố tôi lên tiếng phá tan sự im lặng, và những lời bố nói còn khiến tôi sợ hãi hơn gấp ngàn lần nữa.
– Cá nhân bác dù có chấp nhận hay không thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi. Bác không cố ý nghi ngờ phẩm hạnh và đạo đức của cháu, nhưng mọi chuyện quá bất ngờ. Bác đồng ý để cháu ở lại đây. Nhưng đến tháng thứ 3 sẽ có một cuộc xét nghiệm AND với đứa bé trong bụng cháu, nếu như nó là con của thằng Khánh, gia đình này sẽ có trách nhiệm, và chịu trách nhiệm hoàn toàn đảm bảo cho cháu và đứa bé một tương lai tốt nhất trong điều kiện có thể. Còn nếu như đây là một sự lợi dụng, cháu biết hậu quả cháu phải nhận lấy là như thế nào rồi đấy?
– Bố… – tôi ngồi nhoài, tựa hẳn người vào ghế, nhìn bố bằng ánh mắt thất thần.
Bố tôi trợn mắt nhìn sang tôi, ông nghiến răng:
– Tốt nhất là con nên im lặng.
Mẹ tôi lại thở dài, bà hiểu, một khi ông đã quyết định thì không có cơ hội để thay đổi chuyện gì cả. Tôi đưa mắt nhìn sang vợ, em vẫn nhìn mọi thứ một cách lơ đãng, dường như trên nét mặt ấy không biểu hiện thêm một sắc thái gì ngoài sự thờ ơ. Vợ lạ quá… trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì thế? Tôi không thể nhìn thấu được tâm tư, tình cảm của nàng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa. Đừng như thế, chỉ khiến tôi cảm thấy thêm đau khổ mà thôi. Tôi đã làm sai điều gì chứ? Nếu như kiếp trước tôi mắc nợ nần, hay làm điều gì sai trái, tại sao không đẩy tôi xuống 18 tầng địa ngục rồi tra tấn cho hồn bay phách lạc luôn đi, còn cho tôi làm người, khiến cho người ta hạnh phúc đến phát điên rồi giờ lại đày đọa người ta đau đớn hơn cả cái chết như thế này chứ.
Quay sang Vy, bố tôi nói:
– Bố xin lỗi con, nhưng tin bố một lần được chứ, gia đình này là của con.
Nàng khẽ gật đầu rồi đứng lên xin phép lên phòng. Những gì nàng biểu hiện chỉ đơn giản là im lặng, lắng nghe… nàng không khóc, không vật vã, không quay lại đấm đá cho thằng chồng khốn nạn này tới lúc sặc máu hay là chửi bới một cách điên cuồng. Cách mà những người vợ thường làm khi phát hiện ra sự thật chồng mình là một kẻ phản bội, phản bội một cách trắng trợn. Ít ra như thế thì tôi còn cảm thấy bớt tội lỗi hơn một chút, con người đặc biệt từ trong tính cách cho đến số phận ấy khiến cho tâm hồn tôi tan nát…
Tôi muốn, muốn đến điên cuồng, chạy lại ôm lấy vợ vào lòng, quỳ xuống cầu xin một sự tha thứ. Nhưng đôi chân tôi đình công… tâm trạng rối ren.
Hoa Hồng hài lòng với kết quả cô ta đạt được, mỉm cười một cách duyên dáng. Lòng tôi chưa bao giờ trỗi lên sự khao khát bạo lực với một con người giống như lúc này. Mặc sức không biết là do tôi hay do ai nhưng mọi sự đang đi quá giới hạn của nó. Tôi nhìn cô ta bước lên phòng cùng mẹ bằng một ánh mắt căm thù lửa rực rỡ. Bố tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi, một cái tát chẳng hạn? Nhưng không có điều gì xảy ra cả. Ông chỉ nhìn, bằng ánh mắt rất khó hiểu. Tôi cũng im lặng, thở nhẹ. Thái độ của mọi người hôm hay rất kỳ lạ, bởi vì cái sự việc này nó cũng quá ư là kỳ lạ và bất ngờ. Biết làm như thế nào được nữa?
– Con… – ông nhìn tôi ngập ngừng, là bố tôi sao?
– Dạ.
– Nói cho bố nghe mọi chuyện xảy ra như thế nào?
Tôi nghĩ ông nên hỏi mọi chuyện thật rõ ràng trước khi quyết định, tại sao đến lúc quyết định rồi mới hỏi mọi chuyện chứ? Phân vân nhưng tôi cũng nói thẳng thắn ra mọi thứ, không dấu giếm điều gì. Kết thúc, nét mặt ông mới giản ra được một chút, nhưng lại rơi vào trạng thái trầm ngâm, dùng tay day day trán rồi lại nhíu mày. Tôi im lặng chờ đợi. Bố tôi hơi kỳ lạ… bình thường nếu như tôi làm sai trái điều gì, hoặc là ông sẽ phát điên lên và gầm gừ như một con mãnh thú lăn xả vào tôi với một tốc độ kinh khủng khiến tôi không có đường tháo thân và chỉ ngoan ngoãn chờ đợi nằm trong móng vuốt của ông. Hai là ông sẽ tống khứ tôi ra khỏi nhà và cắt hết mọi khoản viện trợ, chờ cho lúc nào ông bình tĩnh lại thì mẹ sẽ gọi và lôi tôi về. Lần này là một sự việc nghiêm trọng, có thể phá vỡ cả cái gia đình hạnh phúc nhỏ bé của tôi, sao ông lại không nổi nóng mà lại hành động giống như ông chính là người gây ra chuyện thế. Phải tới một lúc lâu sau ông mới lên tiếng.
– Chuyện này không đơn giản như mọi người nghĩ, nhưng cứ yên tâm, con chỉ cần động viên Vy là được.
– Là sao thưa bố?
– Con hãy làm vơi đi nỗi đau mà vợ con đang phải chịu đựng, vậy là đủ rồi. Mọi việc để bố tự giải quyết.
Nói đoạn ông cũng đứng dậy bước lên nhà, để lại tôi ngồi một mình, mâm cơm vừa mới động đũa nhưng chẳng ai buồn ăn thêm chút nào nữa. Tôi ngồi vẩn vơ thêm một chút rồi đứng dậy đi lên phòng. Ngần ngại đứng trước cửa, cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ. Tôi ngồi sụp xuống trước cửa, cúi mặt gối đầu vào tay. Căn nhà yên vắng đến phát sợ, đến mức tiếng vòi nước nhỏ tí tách vì chưa khóa chặt ở dưới nhà tôi vẫn nghe rõ mồn một. Cái âm thanh đấy khiến tôi sởn gai ốc, tôi đã từng tưởng tượng nó là một âm thanh đại diện cho sự chết chóc, máu từ một cơ thể đang nhỏ long tong trong nhà tắm… điều đó ảm ảnh cả tuổi thơ tôi.
Tôi muốn chứ, điều bố nói, là điều tôi khao khát nhất từ trước tới nay, đâu phải bây giờ tôi mới thực sự muốn điều đó đâu? Quá khứ là một vết sẹo quá sâu, quá dài, không dễ dàng để chấp nhận được nó. Bây giờ hiện tại cũng thế, và một tương lai mờ mịt, tăm tối,con đường rải toàn gai, không khí thì tê buốt, giá lạnh nhưng lại đen mịt mùng đến mức ánh sáng nhỏ nhoi như đèn đom đóm cũng không có. Biết rồi bước đi có thận trọng đến đâu rồi cũng sẽ dẫm phải gai góc đẫm máu.
– Anh vào đi – vợ tôi nói vọng ra từ trong phòng.
Tôi ngẩng đầu lên, nàng biết tôi đang ngồi đây sao? Tôi đứng dậy không chút lưỡng lự bước vào trong. Em đang ngồi lặng yên bên bàn trang điểm, tôi ngồi xuống giường, nhìn em qua chiếc gương đối diện trước mặt. Thực sự vẫn có thể điềm tĩnh như thế sao?
– Vy à? – tôi lên tiếng trước, nàng lắc đầu sẽ sàng ngắt lời tôi.
– Hãy nghe em nói thôi.
Tôi im lặng gật đầu, nàng xoay ghế lại đối diện với tôi, tôi tránh né đôi mắt của em.
– Em… thực sự mệt mỏi đến phát điên được rồi anh ạ!
– Anh có thấy được điều đó trong đôi mắt em không?
– Em hiểu… à mà không, em thực sự chẳng hiểu điều gì cả. Em cũng không muốn hiểu chuyện gì nữa, mọi thứ xảy ra khiến em rất phiền muộn… tâm tư em không được bình an một chút. Em luôn cố gắng làm tốt vai trò của một người con dâu, một người vợ, nhưng tất cả chưa bao giờ là đủ. Đau thương dồn dập… dù cho thế nào thì em cũng chỉ là một cô gái, bản thân trước bao nhiêu người em có mạnh mẽ đến như thế nào thì thực sự trong lòng em vẫn rất yếu đuối, em không thể tự một mình đối mặt với tất cả. Nhưng giờ đây, em quá mệt mỏi để có thể cố gắng làm một điều gì hay tiếp tục bất cứ điều gì nữa. Em muốn được yên bình… đến một nơi nào đấy không có anh, không ai biết em là ai. Em có thể thoải mái là chính con người mình. Hãy cho em thời gian, em không thể chấp nhận mọi thứ chỉ trong một thời gian quá ngắn ngủi như thế này được. Em đã không thể khóc rồi… có lẽ vì em không tin đó là sự thật. Nhiều hơn đôi lần em mong muốn hiện thực này chỉ là một giấc mơ và điều em cần làm chỉ là mở mắt ra và thở phào nhẹ nhõm…
– Em luôn tin rằng anh yêu thương mẹ con em rất nhiều. Chính em cũng vậy… nhưng tình yêu, mỗi tình yêu không thôi không thể khiến cho cuộc sống này trở nên tươi đẹp hơn được. Em… dù yêu anh nhưng… thực sự em không còn đủ can đảm, đủ kiên nhẫn ở bên cạnh anh nữa…
– Vy à, nghe anh nói… – tôi thảng thốt nhìn vào mắt em. Sự kiên định khiến cho đôi mắt của em sáng một cách bất thường.
– Đừng… – em lắc đầu – Bây giờ, thực sự em không muốn nghe một lời giải thích nào nữa. Nếu thương xót em, làm ơn, đừng gieo vào lòng em những lý do, lời biện minh hay cầu xin bất cứ điều gì nữa. Nhiêu vậy đủ rồi. Với em thế là đủ rồi.
– Em không thể đi được, đây là nhà của em cơ mà?… – tôi bất lực siết chặt nắm tay của mình
– Vâng, đây luôn là nhà của em…
– Vậy tại sao…?
Em mỉm cười, nụ cười gượng nở một cách méo mó khiến cho gương mặt em trở nên tăm tối hơn bao giờ hết.
– Nếu như điều đó khiến em sống hạnh phúc hơn, anh sẽ giúp em chứ?
– Anh đã luôn cố gắng để làm được điều đó Vy ạ!
– Em biết… đến lúc anh có thể làm gì cho em rồi… – em bước lại gần phía tôi, để tôi dựa đầu vào người em, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi một cách âu yếm.
Tôi thả lỏng cơ thể, đắm chìm trong niềm đau kéo dài bất tận, lắng nghe trái tim mình thổn thức và những nổi bất an trỗi lên một cách mạnh mẽ.
– Khánh à… em biết, anh cũng đang chán nản lắm rồi. Anh cũng đau đớn, cũng mệt mỏi rã rời rồi. Em cũng vậy… anh hiểu em mà.
– Em đã từng nghĩ tới một ngày… như thế này… nhưng không cay đắng như vầy đâu… nhưng em lại chưa nghĩ tới việc em sẽ phải làm như thế nào cả. Vì em không tin là nó sẽ đến, và đến một cách chóng váng như vậy… sốc lắm, nên em cần thời gian.
Tôi cắn chặt môi. Nước mắt tôi ứa ra mỗi lúc một nhiều hơn, hai quầng mắt đẫm nước, chảy dài…vậy đấy. Giá như…giá như… Em đẩy nhẹ tôi ra, lau nhẹ những giọt nước mặt trên mặt tôi.
– Em yêu anh… nhưng em cũng không rõ, tình yêu có đẩy lùi được lòng thù hận, có khiến em lấy lại được niềm tin, có khiến em quay trở về hay không. Nhưng, anh sẽ sống thật tốt, được không anh?
Em buông tay ra khỏi gương mặt tôi, rồi lùi trở lại. Nhìn tôi thêm một chút, em bước đi ra cửa. Tôi giật mình, đứng dậy dợm bước chân đi theo, em quay lại nhìn tôi lại lắc đầu.
– Xin anh, đừng tìm em… em hứa… con và em sẽ sống thật tốt. Anh nhớ không? Em là luôn là người chạy đi tìm anh cơ mà… hãy để em tiếp tục làm điều đó.
Dứt lời, nàng bước đi nhanh chóng. Tôi trân trối nhìn theo, chỉ nhìn theo, đứng yên một chỗ. Vợ tôi muốn bỏ đi sao? Nàng muốn rời bỏ tôi sao? Nàng đi đâu? Làm gì? Không thể được… nếu như có điều gì đó xảy ra thì tôi có thể sống thêm trên thế gian này một giây phút nào nữa được sao? Đó không phải là cách giải quyết tốt nhất bây giờ. Cuộc sống này sẽ có ý nghĩa khi ta mất đi người ta yêu thương nhất sao? Tôi chạy theo nàng. Dù bất cứ giá nào cũng không thể em đi như thế được… có chết cũng không thể để mất em một lần nữa.
Tôi chạy ra tới cổng thì đúng lúc em bước lên taxi, tôi gào tên vợ lên như thằng điên. Nàng không ngoái lại một chút, đóng sầm cửa taxi, nó lao đi một cách nhanh chóng khi tôi vừa kịp chạy tới được.
– Chết tiệt
Tôi chửi thề và vẫy một chiếc taxi khác nhưng không có cái nào tạt vào, tôi nghiến răng cố gắng hết tốc độ chạy vào lấy xe. Sự tuyệt vọng đè nặng lên tim. Tôi đã không thể đuổi được nó. Chiếc taxi hòa vào dòng xe chạy trên đường và lao đi tới một chân trời bình yên nào đấy và tôi không thể nhận ra được mình sẽ nên đi đâu vào lúc này và làm gì tiếp theo. Tôi nhảy xuống xe, điên tiết đạp đổ nó xuống đường, đồ vô dụng. Chưa hả hê, tôi đấm đá như điên vào nó… cho tới lúc nỗi đau thể xác lấn át được lí trí điên loạn, tôi ngồi bệt xuống đường, thở hổn hển. Cuộc đời, cay cú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tán gái sư phạm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 08:42 (GMT+7) |