Thủ đoạn ác độc bao nhiêu, Dương Kiếm thiếu chút nữa tức giận đến sôi máu.
Nhưng ở trong hội nghị, gã vẫn giữ được sự trấn tĩnh, gã là Phó thị trưởng, nhất định phải nhận sự giám sát của đại biểu Hội đồng nhân dân, còn phải đi lại giữa các đoàn đại biểu, nhìn một cái, làm tốt công tác của đoàn đại biểu.
Mặc dù 15 người đề nghị là kiến nghị lâm thời, đồng thời cũng chỉ là thảo luận trong phạm vi nhỏ, chưa chính thức đệ trình lên đoàn chủ tịch, hơn nữa tất cả mọi người đều biết, cho dù có đệ trình lên đoàn chủ tịch cũng rất khó xếp vào nội dung chính trong Đại hội, càng không thể tiến hành biểu quyết trong đại hội.
Nói rõ ràng hơn, cho dù thật sự đệ trình lên hội nghị để biểu quyết, hơn nữa thành công thông qua đề nghị bãi nhiệm Thị trưởng Hạ, lại để Dương Kiếm thuận lợi lên làm Thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch. Nếu tỉnh ủy bất đắc dĩ không thể không chấp nhận, tất cả mọi người đều biết rõ, mặc dù Thị trưởng Hạ đã bãi chức quan, hơn nữa tiền đồ chính trị cũng gặp trở ngại, nhưng so với việc bãi nhiệm chức quan của Thị trưởng Hạ, những lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền thành phố Thiên Trạch, cho đến bộ máy thành viên trong Hội đồng nhân dân, sẽ hoàn toàn bị phá hỏng tiền đồ chính trị. Thậm chí khả năng mấy tháng sau sẽ bị Tỉnh ủy điều chỉnh những người nên điều chỉnh, bãi nhiệm những người nên bãi nhiệm, xử lý theo pháp luật những người nên xử lý theo pháp luật.
Một bộ máy Thành ủy và Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân không nghe lời, tự mình làm chủ, chính là không phù hợp tư cách về mặt chính trị, tư tưởng không kiên định. Không thể kịp thời lĩnh hội ý đồ của Tỉnh ủy, không thể kiên trì quán triệt chỉ thị tinh thần của Tỉnh ủy, tất nhiên cũng sẽ bị loại bỏ để tổ chức lại.
Nếu sự việc có thể khống chế thì còn được, nếu làm lớn lên rồi, Hạ Tưởng bị ảnh hưởng thì không cần nói đến Bí thư Thành ủy Trần Khiết Văn và Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải đương nhiên phải đứng mũi chịu sào chịu trách nhiệm về chính trị.
Trần Khiết Văn giận tím mặt.
Sử Đại Hải giận đến nỗi không thể nói gì.
Trong hội nghị thường vụ được mở ngay sau đó, Sử Đại Hải cũng dự thính hội nghị. Bí thư Thành ủy Trần Khiết Văn đập bàn, yêu cầu các Ủy viên thường vụ hành động thiết thực hơn, canh phòng nghiêm ngặt, cấm các đại biểu liên kết lại với nhau, cấm các sự kiện chính trị ngoài dự kiến xảy ra. Nếu không, mỗi người phải tự chịu trách nhiệm. Bà còn yêu cầu Bì Bất Hưu đích thân ra mặt, yêu cầu các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật nhấn mạnh kỷ luật Đảng viên với Đại biểu trong các nhóm, phải nhận thức rõ tình thế, phải quan tâm tới tình hình đại cục chính trị.
Trong cuộc họp, Dương Kiếm cúi đầu, không nói gì. Hạ Tưởng là đương sự, không hề có sự rối loạn như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại rất bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lòng người khác nghĩ như thế nào, Hạ Tưởng cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết, Trần Khiết Văn tuy có bộ dạng bực tức, nhưng việc này phân nửa là bà ta đứng sau giật dây. Bởi vì ai cũng không có được quan hệ thân thiết như bà ta và Sử Đại Hải, ai cũng không có được sức ảnh hưởng lớn như bà ta đối với Hội đồng nhân dân.
Những cái khác không nói đến, chỉ những vật kỷ niệm mà mỗi đại biểu trong Hội đồng nhân dân nhận được, đều do đơn vị liên quan của Trần Khiết Văn tài trợ.
Đại hội Mặt trận Tổ quốc và Hội đồng nhân dân hàng năm, các đại biểu đều có quà cầm về. Thông thường quà này đều do các doanh nghiệp trong Mặt trận Tổ quốc hoặc Hội đồng nhân dân tài trợ, thường là một bộ đồ lót, một đôi giày, hoặc những nhu yếu phẩm hàng ngày. Thông thường giá trị cũng khoảng bốn năm trăm tệ, vừa cầm cho vừa tay, vừa không để người khác nói này nói kia. Tục ngữ nói cầm của người tay mềm đi, ăn của người miệng ngắn lại, ai bỏ tiền để tài trợ, người đó có nhân duyên trong Hội đồng nhân dân.
Tiêu Dật Lăng trong Mặt trận Tổ quốc thành phố là người tài trợ năm nay.
Hạ Tưởng cũng ít nhiều hiểu rõ một chút, nếu hắn đoán không lầm, kỳ thật Hội nghị Hội đồng nhân dân năm nay có hai vấn đề xảy ra, thứ nhất là vấn đề tác phong sinh hoạt của hắn bị một số Đại biểu nêu ra, trước tiên cũng chỉ nói riêng tư với nhau thôi, đương nhiên vấn đề tác phong sinh hoạt không thể đưa ra bàn trước hội nghị, sẽ không có ai đưa ra kiến nghị gì. Nhưng sau đó lại bùng nổ kiến nghị lâm thời bầu lại Thị trưởng, hai thủ đoạn, một hô một ứng, tuyệt đối có thể khiến hắn đầu óc choáng váng.
Đối phương cần không phải loại bỏ hắn, mà là bôi tro trát trấu lên mặt hắn, đả kích uy quyền của hắn, khiến hắn xấu hổ, khiến hắn mất mặt.
Chỉ có điều Kỷ Phong Thanh tự sát rồi, vấn đề tác phong sinh hoạt không dậy nổi làn sóng nào.
Ủy ban nhân dân đương nhiên phải tiếp nhận giám sát của Hội đồng nhân dân, đương nhiên phải bị chế ước. Mặc dù trên hình thức, nhưng cũng phải quan trọng trình tự. Hạ Tưởng cũng thừa nhận, quả thật cũng là một thủ đoạn rất sắc bén. Điểm anh minh còn nằm ở việc đề bạt Dương Kiếm làm Thị trưởng, lại là một kế châm ngòi ly gián. Vừa có thể ly gián tính đồng minh giữa hắn và Dương Kiếm, lại vừa đồng thời với việc đả kích uy quyền của hắn, bỏ Dương Kiếm lên lửa để nung, làm cho Dương Kiếm mất điểm nhiều hơn.
Chẳng những khiến những người không rõ chân tướng trong Thành ủy xem thường Dương Kiếm, còn khiến lãnh đạo Tỉnh ủy cho rằng Dương Kiếm không có kiến thức chính trị, dám không nghe chỉ thị của Tỉnh ủy tự mình thao túng tuyển cử, là biểu hiện của tư tưởng chính trị không thành thục.
Hạ Tưởng căn bản không tin Dương Kiếm âm thầm thao túng. Không ai ngốc đến nỗi tự mình đi thu phục Đại biểu để họ đề nghị mình làm Thị trưởng, ai mà không biết cán bộ Đảng? Chính mình tự đưa mình lên, lên được sao? Đảng không cho anh một chỗ, anh lên rồi cũng phải tự ngã xuống, không có gốc rễ mà.
Với hiểu biết chính trị của Dương Kiếm, còn không đến mức làm chuyện ngốc nghếch như tự mình đi phá Trường Thành.
Dương Kiếm từ sau khi bước vào, mặt vẫn xanh, không nói tiếng nào. Tuy từ đầu đến cuối Trần Khiết Văn không hỏi gã câu nào, nhưng từ trong những câu chất vấn và những ánh mắt như tia điện của mọi người có thể thấy mọi người đã vạch một vạch đen cho gã, làm nơi cho mọi sự chỉ trích. Bất luận có tin là gã gây nên hay không, dù sau tiếng xấu của gã cũng được xác định rồi.
Thật không ra sao cả, Dương Kiếm hận tới nỗi muốn thẳng thừng chửi thề. Gã dường như có thể đoán được là thủ đoạn của Trần Khiết Văn, còn người hành động cụ thể không phải Bì Bất Hưu thì cũng là Bùi Nhất Phong, chắc chắn là mấy lão già chết tiệt già rồi mà không chịu chết. Một con mụ tàn, hai lão già không chịu chết, cùng nhau chơi xấu tôi, tôi nhất định phải chơi đẹp lại.
Lúc hội nghị lâm thời sắp chấm dứt, Trần Khiết Văn mới ôn tồn nhỏ nhẹ nói:
– Đồng chí Dương Kiếm không cần có gánh nặng tư tưởng, Thành ủy tin tưởng đồng chí, cá nhân tôi cũng cho rằng đồng chí không phải là người thao túng đoàn đại biểu. Sự việc sẽ được điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho đồng chí.
Cơn giận đè nén từ lâu của Dương Kiếm đột nhiên bộc phát:
– Mẹ nó đứa nào muốn hãm hại tôi? Tôi đã lăn lộn trong quan trường đến nửa đời người rồi, ngay cả việc phục tùng sự sắp xếp và bổ nhiệm của lãnh đạo cấp trên cũng không hiểu? Còn cố ý gây sự trong lúc không phải thời điểm bầu cử? Mẹ nó tôi ngu như vậy, mà còn có được ngày hôm nay sao? Tôi không phục, ai đánh lén tôi, tôi sẽ cho người đó ngủ không yên. Tôi đi tìm đoàn Đại biểu, xem bọn họ nhận được chỉ thị của ai để hại tôi, tôi sẽ làm đến cùng với người đó.
Dương Kiếm nói thô thiển, hơn nữa còn đóng sầm cửa bước đi, để lại các ủy viên thường vụ trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hạ Tưởng lên tiếng:
– Có Đại biểu nói đến chuyện không tín nhiệm Thị trưởng là tốt, chứng tỏ đại biểu Hội đồng nhân dân làm việc theo quyền lợi có trong tay, chúng ta không thể áp đặt đơn giản. Tôi cho rằng, chuyện này cần thiết phải báo cáo lên Tỉnh ủy, thậm chí có thể công khai lên truyền thông, nói không chừng còn có thể mở rộng trong cả nước, khiến nhân dân cả nước đều có thể đánh giá cao hơn một chút về đại biểu Hội đồng nhân dân Thiên Trạch.
Trần Khiết Văn không ngờ Hạ Tưởng không che giấu, còn muốn làm lớn chuyện, thật sự ngoài dự đoán của bà. Làm ra việc đáng xấu hổ, ai mà không muốn tìm mọi cách che giấu, Hạ Tưởng thật sự khí độ đại lượng, còn sợ sự ảnh hưởng của chuyện này không đủ lớn, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
Trần Khiết Văn cũng biết rõ Hạ Tưởng không sợ làm lớn chuyện, làm càng lớn, Tỉnh ủy lại càng tức giận. Nếu muốn điều tra đến tận cùng, không khó để điều tra ra ai là người đứng sau, bà liền lắc đầu nói:
– Thị trưởng Hạ không cần nói những lời tức giận, xảy ra chuyện, là trách nhiệm của Thành ủy, cũng không phải một mình cậu chịu trách nhiệm…
Hạ Tưởng nắm ngay điểm sơ suất trong lời nói của Trần Khiết Văn:
– Tôi cũng muốn hỏi Bí thư Trần, tôi có trách nhiệm gì?
Trong chốc lát Bí thư Trần bị nghẹn, Thị trưởng Hạ có trách nhiệm ở đâu? Lẽ nào Bí thư lại nói thẳng trước mặt mọi người công việc của Thị trưởng làm không được tốt, như vậy chẳng phải trở thành cấp trên giáo huấn cấp dưới rồi sao? Thị trưởng thì không có quyền hạn cao như Bí thư, nhưng cũng không phải là cấp dưới mà Bí thư có thể tùy ý phê bình. Mối quan hệ giữa Bí thư và Thị trưởng vô cùng tinh tế, rất khó mà nắm được độ cân bằng.
Cũng may, điện thoại vừa lúc vang lên, xem như giải vây thay cho Trần Khiết Văn.
Là Mai Thái Bình gọi đến, câu đầu tiên đã nói:
– Bí thư Trần, không khí chính trị ở thành phố Thiên Trạch không được tốt, phải tăng cường một chút về tác phong xây dựng Đảng rồi.
Nếu câu đầu tiên là một câu còn khá khách khí, thì câu thứ hai lại giáo huấn Trần Khiết Văn
– Một nhân vật lớn như thế, làm ra thành cái bộ dạng gì? Người càn quấy Thành ủy Thiên Trạch có tư cách lớn nhất là bà, người khác tôi không nói làm gì, chỉ cần xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, Tỉnh ủy nắm đầu bà để hỏi.
Trần Khiết Văn còn chưa kịp nói gì, Mai Thái Bình cũng không hề khách khí gác máy. Mai Thái Bình chính là Mai Thái Bình, thực sự muốn đứng lên, vẫn là tính tình độc tài.
Mặt Trần Khiết Văn tái đi, tức giận nhìn Hứa Phàm Hoa một cái. Hứa Phàm Hoa chột dạ cúi đầu, trong lòng thấy không phục, tôi mới là người chịu tiếng xấu cho người khác. Xin lỗi rồi Bí thư Trần, đừng trách tôi, trách thì trách Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong, còn cả Từ Hâm không biết làm việc, nào có đạo lý bắt tôi gánh trách nhiệm? Để cho người khác nhắc đến tôi, tôi còn có thể là người hầu dưới tay Thị trưởng Hạ được nữa hay không? Không bị chỉnh đến chết mới lạ.
Thật ra dựa theo sắp đặt trước khi sự việc xảy ra, vốn dĩ người được đề cử lên làm Thị trưởng là Hứa Phàm Hoa, để Hứa Phàm Hoa làm bia ngắm. Không ngờ sau khi Hứa Phàm Hoa nghe nói, liền âm thầm giở thủ đoạn, cuối cùng lúc đề nghị người được chọn tên lại là Dương Kiếm, khiến cho Trần Khiết Văn cũng tức giận vô cùng. Dương Kiếm là người của Mai Thái Bình, Mai Thái Bình là người có tiếng thích bao che khuyết điểm hơn nữa còn không thích nói lý lẽ, không ai muốn đụng đến lão.
Nhưng thật không ngờ, tên Hứa Phàm Hoa này ngoài mặt thì đồng ý vậy thôi, trước mặt khác sau lưng khác, đột nhiên lại tự mình làm chủ nêu tên Dương Kiếm, khiến cho phương hướng của sự việc lại chuyển sang một hướng khác. Đồng thời cũng đánh một đòn khiến Trần Khiết Văn trở tay không kịp.
Trước kia bất luận là đám người Bì Bất Hưu hay Hứa Phàm Hoa, đều nghe lời bà răm rắp, chưa từng làm trái. Bây giờ tốt lắm, Hạ Tưởng vừa đến, sự tình lại có thay đổi rồi, tại sao lại như thế này được chứ? Trần Khiết Văn dường như phải hò hét, trong lòng không chịu nổi áp lực của sự tức giận này. Nếu không phải Hứa Phàm Hoa làm cho phức tạp, sự việc đâu đến nỗi như bây giờ? Được lắm, đường đường là một Bí thư tỉnh ủy lại nắm đầu bà để hỏi, bà làm thế nào để đối mặt với chất vấn gay gắt của lãnh đạo Tỉnh ủy đây?
Bỗng nhiên, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ và va chạm nhau, có người hét lớn:
– Không hay rồi, phải xảy ra án mạng rồi
Sắc mặt Trần Khiết Văn thay đổi hẳn, Hội nghị Hội đồng nhân dân năm nay lẽ nào lại là một hội nghị càn quấy hay sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |