– Tự Điệp ngang bướng quen rồi, bác cũng không còn biện pháp nào khác. Thôi đi, đừng đề cập đến nó nữa.
Nói xong, ông ta liền đứng dậy, lấy tay chỉ ra bên ngoài:
– Đi, tiểu Hạ. Chúng ta ra ngoài sân dạo đi.
Khoảng sân của nhà họ Khâu không hề nhỏ, sợ là có đến vài mẫu. Hạ Tưởng biết, nhà họ Khâu cũng được, mấy nhà khác cũng được, đối với công chúng mà nói, thì khu nhà riêng lớn như vậy là không hề tồn tại, vĩnh viễn sẽ không lọt vào tầm mắt của công chúng.
Tầng lớp đặc quyền luôn luôn tồn tại, trừ phi là quốc gia tiêu vong.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong một trái một phải đi tản bộ cùng Khâu Nhân Lễ.
Khâu Nhân Lễ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên, bước chân kiên định nhưng giọng điệu lại thân thiết nói với Hạ Tưởng:
– Tự Điệp tuy nói chuyện thẳng nhưng cũng có đạo lý. Bác cũng không nói thêm gì nữa, nhà họ Khâu có thể cho cháu ưu đãi thì nhà khác cũng có thể cho nhưng cháu lại giúp Tự Phong. Tình nghĩa này của cháu bác sẽ không quên.
Đây xem như là một hứa hẹn trịnh trọng của nhà họ Khâu đối với hắn? Hạ Tưởng mỉm cười, lại không tiếp lời mà chuyển đề tài:
– Bác Khâu, thế lực của Tự Phong ở thành phố Yến hơi mỏng. Ở tỉnh thì lại không có người có phân lượng nói giúp cậu ấy.
Câu nói này chính là tiếp lời câu nói cảm thán của Khâu Nhân Lễ lúc ở phòng khách nhưng đã bị Khâu Tự Điệp cắt ngang. Lúc này Hạ Tưởng lại đề cập lại, ý tứ chính là hắn thành tâm muốn giúp nhà họ Khâu.
Khâu Nhân Lễ cười ha hả nói:
– Đúng vậy, tiểu Hạ à, nghĩ hộ cho bác xem, Làm thế nào mới có thể mở ra cục diện?
Khâu Nhân Lễ cũng không khách sáo, nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.
Hạ Tưởng đi cùng với Khâu Nhân Lễ đến bên cạnh hòn non bộ. Nhìn thấy cái ao nhỏ bên trong hòn non bộ đã đóng băng, phía trên hòn non bộ cũng là một cảnh tàn lụi. Hắn chỉ tay cái ao nói:
– Hiện tại, muốn nhìn thấy cá trong nước thì có hai biện pháp. Một là đập nát băng ra, hai là đem ghế đến ngồi chờ, đợi cho xuân về hoa nở thì là lúc băng tự nhiên sẽ tan ra.
Khâu Nhân Lễ đương nhiên là hiểu được lời nói của Hạ Tưởng có hai hàm ý, tức là hai phương pháp để mở ra cục diện, liền hỏi:
– Nếu phá băng thì tất nhiên sẽ có cái giá phải trả tương ứng. Cái giá đó chính là tinh lực và tiền tài. Còn phương pháp đợi mùa xuân đến thì dường như rất đơn giản nhưng thời gian lại không thể chờ được.
– Nhưng trước mắt thì vẫn phải chờ, chẳng những phải chờ đến mùa xuân mà còn phải phá băng trước.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói:
– Hai bút cùng vẽ mới nhanh hơn, vả lại còn có sự bảo đảm.
– Ai là băng và ai là cá?
Khâu Tự Phong có hứng thú hỏi.
– Băng chính là thủ đô, còn cá chính là tỉnh Yến.
Hạ Tưởng đáp.
Khâu Tự Phong dường như hiểu được điều gì, ánh mắt sáng lên:
– Ở tỉnh có ai bị điều chuyển à?
– Nghe nói là Tiền Cẩm Tùng!
Tin tức Tiền Cẩm Tùng bị điều đi là do Hạ Tưởng nghe được từ Tống Triêu Độ. Đồng thời, căn cứ vào phỏng đoán của hắn thì cũng là lúc Tiền Cẩm Tùng bị điều chuyển, không phải quay về thủ đô mà chính là được điều đến tỉnh khác làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Thời điểm ban đầu còn ở tổ lãnh đạo, hắn và Tiền Cẩm Tùng đã tiếp xúc qua vài lần. Hắn cảm thấy Tiền Cẩm Tùng đối nhân xử thế khá được, có thể kết giao. Sau đó có vài lần giao tiếp, trong một lần Tiền Cẩm Tùng nói chuyện với hắn, đã vô ý lộ ra tin tức là khả năng y có thể phải điều đi tỉnh khác. Trong chớp mắt đã qua nửa năm vẫn không thấy có động tĩnh, Hạ Tưởng vẫn không cho rằng điều ấy là vô vọng. mà là hắn đoán vị trí mà Tiền Cẩm Tùng mong muốn đến có đôi chút khó khăn, không dễ hoạt động nhưng vẫn đang nỗ lực. Dù sao thì vị trí hiện tại của Tiền Cẩm Tùng cũng không dễ dàng điều chuyển được. Trừ phi là điều chuyển ngang, thăng cấp âm thầm, nếu không thì y cũng tình nguyện ở yên.
Tiền Cẩm Tùng hiện nay được điều chuyển đến chính tỉnh cũng có chút miễn cưỡng. Nhưng nếu vẫn là Phó tỉnh, hoặc là chức vụ Phó bí thư, hoặc là Phó chủ tịch thường trực tỉnh hay Trưởng ban tổ chức cán bộ, còn các chức vụ khác thì y không thèm. Theo Hạ Tưởng phỏng đoán, ham muốn lớn nhất của Tiền Cẩm Tùng có thể chính là làm Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, để sau này làm hết một nhiệp kỳ thì có thể thuận lợi từ phó mà lên chính thôi.
Đương nhiên cũng có khả năng quay về thủ đô đảm nhận chức Phó trưởng ban thường trực. Nhưng mặc kệ là chức nào thì cũng hơn cái chức Trưởng ban thư ký hiện nay. Có thực có quyền, lại dễ dàng tạo ra thành tích hơn.
Tính thời gian thì Hạ Tưởng đến quận Hạ Mã cũng đã gần nửa năm. Dựa theo bối cảnh và thực lực của Tiền Cẩm Tùng thì hắn bước đầu suy đoán là khoảng tháng ba, tháng tư sự nghiệp của Tiền Cẩm Tùng sẽ có sự thay đổi. Mặc kệ là có điều đi tỉnh khác hay đi thủ đô hay không, tóm lại khẳng định là sẽ rời khỏi tỉnh Yến. Bởi vì tỉnh Yến không có vị trí mà Tiền Cẩm Tùng cần.
Việc thường phải phòng ngừa chu đáo, nếu biết tin tức Tiền Cẩm Tùng được điều chuyển đi nơi khác trước mọi người, thì cái chức Trưởng ban thư ký bị trống đó mới có thể cướp được trong tay.
Nhà họ Mai có Mai Thái Bình là Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Nhà họ Ngô có Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu, là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh. Nhà họ Phó có Mã Tiêu và Thôi Hướng, là Trưởng ban tuyên giáo và Phó bí thư. Nhà họ Khâu nếu có thể lấy được ngôi báu Trưởng ban thư ký thì xem như cũng mở ra được một chút cục diện tại tỉnh Yến.
Khâu Nhân Lễ vừa nghe Hạ Tưởng nói, lập tức lộ sắc mặt vui mừng:
– Tiền Cẩm Tùng được điều chuyển đi, tin tức này có xác thực không?
Hạ Tưởng không trả lời ngay câu hỏi của Khâu Nhân Lễ:
– Nếu đợi cho tin tức được xác thực thì sợ không còn kịp nữa rồi.
Khâu Nhân Lễ lặng lẽ cười, ông phải nhìn nhận lại khi nghe Hạ Tưởng trả lời mưu trí. Cũng đúng, một khi tin tức một cán bộ cấp phó tỉnh được điều động truyền ra ngoài thì coi như kết cục đã định, làm sao có khả năng cải biến được? Nên phòng ngừa chu đáo, không thể để cho bầu trời đầy mây đen mới bắt đầu tu bổ nóc nhà. Phải bắt tay vào chuẩn bị khi trời còn nắng.
Khâu Nhân Lễ vỗ vai Hạ Tưởng nói:
– Tối nay ở lại dùng cơm nhé?
– Không ạ, cảm ơn bác Khâu. Tối nay cháu còn có chuyện, thật là ngại quá.
Hạ Tưởng biết rằng Khâu Nhân Lễ đã nhận đại lễ của hắn, đề xuất ăn cơm chính là thịnh tình giữ lại.
Sự từ chối khéo léo của Hạ Tưởng đã nằm trong dự liệu của Khâu Nhân Lễ, ông ta liền xua tay cười nói:
– Không sao, không miễn cưỡng cháu. Bác biết cháu cũng còn nhiều việc.
Nhìn thời gian đã hơn 6h chiều, bầu trời cũng đã tối, thừa lúc Khâu Tự Điệp còn chưa về, Hạ Tưởng đưa ra lời tạm biệt.
Khâu Nhân Lễ biểu hiện ra mười phần thành ý, muốn tiễn Hạ Tưởng lên xe bằng được, Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải cám ơn thịnh tình của Khâu Nhân Lễ. Sau đó lái xe ra khỏi tòa nhà, đi thẳng một đường, sợ rằng sẽ gặp phải Khâu Tự Điệp lại càng phiền phức hơn.
Hạ Tưởng vừa rời khỏi, Khâu Tự Phong và Khâu Nhân Lễ liền quay vào phòng trong. Sau khi ngồi xuống, Khâu Nhân Lễ hơi nheo ánh mắt lại:
– Hạ Tưởng đối nhân xử thế cũng không tệ lắm, đáng kết giao. Tự Phong, về sau con và cậu ta giao lưu, nên tranh thủ cảm tình thứ nhất, lợi ích thứ hai.
Khâu Tự Phong khẽ gật đầu:
– Hạ Tưởng kết giao với người khác, tuy rằng cũng muốn có được lợi ích bên trong nhưng đều là lợi ích lâu dài, và lợi ích ẩn giấu đằng sau, không giống như một số người mua bán trao đổi lồ lộ hết ra. Cho nên Hạ Tưởng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy buồn chán, ngược lại, cậu ấy còn luôn khiến cho người khác cảm giác sự rộng lượng, giúp người không đòi báo đáp.
– Từ trước đến nay, người làm việc lâu dài sẽ không để ý đến những lợi ích trước mắt. Người làm việc mà luôn chỉ nhìn vào kết quả và tính toán chi li thì sẽ dễ dàng thất bại.
Khâu Nhân Lễ ngưng một chút, nhìn về phía cửa sổ, bỗng nhiên hạ quyết tâm nói:
– Tối nay, con dùng cơm với ông nội, thượng lượng một chút với ông về việc sắp xếp ai đến tỉnh Yến đảm nhận chức Trưởng ban thư ký là thích hợp nhất.
Khâu Tự Phong ngẫm nghĩ một chút:
– Chỉ sợ đối với chuyện này, Hạ Tưởng phải góp một phần lực tại tỉnh Yến rồi, ít nhất cũng phải khiến cho Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm đồng ý mới được. Với chức Trưởng ban thư ký, trung ương chắc chắn phải trưng cầu ý kiến của nhân vật số một và số hai của tỉnh Yến.
Khâu Nhân Lễ lắc đầu cười:
– Ai nói nhất định phải từ trên xuống? Vì sao không thể đề bạt ngay tại tỉnh Yến?
Khâu Tự Phong ngẩn cả người:
– Tại tỉnh Yến không có người của chúng ta để đề bạt.
– Ai nói là không có?
Khâu Nhân Lễ mỉm cười thần bí.
Hạ Tưởng về đến nhà thì khắp nơi đèn đường đã bật. Đã lâu rồi hắn chưa có thời gian nhàn nhã như thế. Nhìn những dòng xe xuôi ngược, nhìn những ngọn đèn thắp sáng muôn nhà, rồi nhìn đến bóng dáng của Liên Nhược Hạm và tiểu Liên Hạ trên lầu chiếu xuống, Hạ Tưởng đột nhiên cảm thấy một cảm giác ấm áp.
Trong tình cảnh này, giờ này phút này, trong kiếp trước hắn đã bao lần lái xe về nhà, nhìn thấy Vệ Tân đứng chờ mà không biết quý trọng. Đời người, cái quý trọng, tốt đẹp nhất chính là người luôn bên cạnh ta, và cũng là người mà chúng ta dễ dàng bỏ qua nhất.
Hạ Tưởng cảm thấy thật xúc động, bùi ngùi.
Trở lại căn nhà ấm áp, tiểu Liên Hạ cứ ôm chặt cánh tay Hạ Tưởng không chịu buông. Bàn tay của cậu bé thật mềm mại, nắm trong tay cứ như nắm báu vật.
Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng về nhà đúng giờ ăn cơm, cũng biết tâm ý của hắn, liền vô cùng dịu dàng mà ngả vào vai Hạ Tưởng:
– Ra ngoài ăn cơm đi, em đặt khách sạn xong hết rồi.
– Được, em quyết định.
Hạ Tưởng ăn ở đâu cũng được, nếu Liên Nhược Hạm đã sắp xếp thì mọi việc cứ để cô làm chủ được rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |