– Buổi thuyết trình là một buổi dành cho mọi người tụ họp thảo luận, không phải chỉ có một mình tôi nói, hoan nghênh bất đồng ý kiến, hoan nghênh phê bình chỉ trích. Tuy nhiên chàng trai trẻ này rốt cuộc là ai, báo tên để mọi người quen biết. Còn nữa, vừa rồi cậu cho ví dụ về số liệu nhà máy tương cải từ đâu mà có, có thể tiết lộ một chút hay không?
Trình Hi Học hơi hoài nghi lai lịch của Phạm Tranh, bởi vì y có thể nắm rõ số liệu và sự thật, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nói không chừng là người của tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến.
– Tôi là vô danh tiểu tốt, họ tên thì không cần phải nhắc.
Phạm Tranh mới không nói cho Trình Hi Học biết y là ai, càng thần bí mới càng có uy lực
– Số liệu mà tôi vừa nói tuyệt đối là thật, nhưng làm thế nào biết được thì không thể nói ra, giáo sư Trình không tin, cuối năm có thể thông qua quan hệ của cục thuế vụ thành phố Bảo để xác thật về tình hình lợi nhuận và thuế của tương cải Mậu Thịnh.
– Thế thì không cần, nếu như cậu đã cho ví dụ về số liệu, đương nhiên tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu sẽ không ngụy tạo lung tung. Tuy nhiên sự thành công của một nhà máy tương cải nhỏ nhoi nói lên điều gì?
Trình Hi Học rộng lượng mà vung tay lên, tự mình ra trận và biện luận với Phạm Tranh:
– Chàng trai trẻ, có lẽ cậu hiểu chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, tôi muốn thỉnh giáo cậu, đầu tư Kodak có cho là một góp vốn thành công hay không? Trong đó Hạ Tưởng có khơi dậy tác dụng mấu chốt hay không? Từ khi thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến đến nay, đầu tư Kodak luôn được coi là thành tựu lớn nhất để tuyên dương, trên thực tế hơn một năm trước về chuyện góp vốn, Đạt Phú đã từng có nhiều lần tiếp xúc và bí mật đàm phán với Kodak, sau khi Hạ Tưởng vào tổ lãnh đạo, chẳng qua chỉ là nhặt được cái lợi có sẵn, nhưng tuyên dương khắp nơi về thành công của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, có phải có chút hiềm nghi hơi lừa đời lấy tiếng hay không?
Trình Hi Học hỏi lại không thể không nói cũng vô cùng sắc bén, chẳng những chỉ thẳng chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến không có thành tích gì, còn gạt bỏ toàn bộ công lao của Hạ Tưởng, chính là muốn tạo ra cho mọi người cảm giác sai là Hạ Tưởng vô dụng.
Phạm Tranh trước là vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc không nói. Qua một lúc sau, đột nhiên cười:
– Giáo sư Trình, về chuyện Kodak đàm phán, tôi không thảo luận với ông, bởi vì tôi không trải qua quá trình đàm phán, không có quyền phát ngôn. Còn liên quan đến thành công thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, kể cả thành tích từ khi thi hành đến nay, và sau này sẽ có thành tựu lớn thế nào, vẫn là mời Hạ Tưởng tự mình nói với ông, dù sao đương sự lên tiếng, mới có sức thuyết phục nhất!
Trình Hi Học giật mình không vội hỏi:
– Hạ Tưởng cũng có mặt? Không thể nào, sao cậu ấy lại đến nghe tôi thuyết trình? Chẳng lẽ Cốc Nho cũng đến?
Phạm Tranh thấy Trình Hi Học phản ứng lại, ha ha cười:
– Không sai, Cốc lão cũng đến đây, chẳng những Cốc lão tự mình đại giá quang lâm buổi thuyết trình của ông, mà ba đệ tử của Cốc lão cũng đều dắt tay đến, Nghiêm Tiểu Thì thì không cần giới thiệu, tôi là Phạm Tranh, đương nhiên rồi, còn có một người luôn ở dưới sân khấu nghe ông không ngừng khen ngợi đó là Hạ Tưởng. Nói thêm một câu, Hạ Tưởng rất rộng lượng, vẫn không tức giận.
Trình Hi Học bị đánh một cái trở tay không kịp, nghe nói Hạ Tưởng luôn ở dưới sân khấu, trong lòng không khỏi có chút bối rối, quá bất ngờ, quá kinh ngạc, không thể tin nổi, sao Hạ Tưởng luôn ở đây?
Bình tĩnh mà xem xét, Trình Hi Học cũng không có nhiều ân oán riêng tư với Hạ Tưởng, chẳng qua bởi vì vị trí của Hạ Tưởng mà quyết định hắn nhất định phải trở thành đối tượng công kích của y, hơn nữa Hạ Tưởng lại là học sinh của Cốc Nho, Cốc Nho xưa nay không hợp với y ở trong giới học thuật, nhằm đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, y nhất định phải lấy Hạ Tưởng ra nói. Dần dà Hạ Tưởng đã trở thành đối tượng chèn ép số một trong lòng của Trình Hi Học.
Trình Hi Học không có quyền trong tay, nhưng lại có một cây bút có thể vô hình giết người. Dùng ngòi bút làm vũ khí có khi còn lợi hại hơn quyền lực. Mục đích thuyết trình hôm nay của y, một là xác định địa vị Thái Sơn Bắc Đẩu chân chính của y trong giới học thuật, hai là mượn cớ thuyết trình hôm nay lên giọng tạo áp lực cho tỉnh Yến để phối hợp kế hoạch phía sau của cấp trên, ba là thừa cơ chèn ép thanh danh của Hạ Tưởng, không muốn hắn có cơ hội nổi danh ở thủ đô. Sự kiện nhật báo tỉnh Yến lần trước quả thật khiến y khủng hoảng mấy ngày, bởi vì bài văn tam kiếm khách gây chấn động quá lớn, ngay cả thủ đô cũng có không ít truyền thông nghe tin lập tức hành động, dự định đến tỉnh Yến phỏng vấn tam kiếm khách, kết quả vẫn là cấp trên lên tiếng mới có thể xóa bỏ ý niệm trong đầu.
Tuyệt đối không ngờ, buổi thuyết trình mà y tỉ mỉ chuẩn bị, không ngờ Hạ Tưởng tham dự toàn bộ quá trình, hơn nữa còn luôn tránh ở dưới sân khấu, âm thầm trốn tránh để theo dõi nhất cử nhất động của y? Trình Hi Học không khỏi có chút ớn lạnh, bởi vì Hạ Tưởng có thể nhẫn nhịn đến giờ vẫn không ra mặt, mà để Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh ra mặt trước. Hắn có phần kiềm chế và trấn tĩnh này đủ để nói rõ hắn vô cùng bình tĩnh và lý trí, bình tĩnh đến đáng sợ, lý trí đến dọa người, bởi vì hắn mới được bao nhiêu tuổi mà không ngờ có kiên nhẫn như vậy? Trình Hi Học tự tin nếu có người trên sân khấu công kích y thậm tệ, y sẽ không đợi đến bây giờ cũng không có một chút phản ứng, sớm đập bàn đứng lên rồi.
Hạ Tưởng nhẫn nại càng lâu, y càng sợ! Không ít chuyên gia giáo sư có mặt ở đây đều vì đầu tư Kodak, đã từng nghe tên của Hạ Tưởng, từng thấy bài văn trên báo của Hạ Tưởng, luôn thấy hiếu kỳ đối với Hạ Tưởng, nghe Phạm Tranh nói Hạ Tưởng cũng có mặt trong hội trường, liền nghị luận xôn xao, và nhìn về phía sau.
Tham Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm ngồi ở giữa nhìn nhau, lại cúi đầu nói khẽ vài câu, sau đó cùng nhau hướng nhìn Trình Hi Học trên sân khấu.
Trình Hi Học có được ám chỉ của hai người, biết ý của hai người là muốn y mượn cơ hội tốt này, thừa cơ hội những chuyên gia học giả có ảnh hưởng nhất ở thủ đô hội tụ một nơi, nếu như có thể tại chỗ cãi lại được làm Hạ Tưởng á khẩu không trả lời được, sẽ là một thắng lợi trọng đại có ảnh hưởng sâu rộng.
Trình Hi Học nhìn ánh mắt kiên định của hai người Tham Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm, trong lòng cố lấy ý chí chiến đấu. Cơ hội trước mắt quả thật không thể bỏ qua, sau này cho dù y có muốn mời Hạ Tưởng đến tham dự buổi biện luận công khai như vậy, Hạ Tưởng chưa chắc dám đến. Nếu như hôm nay đã đến, đúng lúc để hắn xấu hổ trước mọi người và thất bại thảm hại, chẳng những có thể mượn cơ hội đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, mà còn có thể khiến Hạ Tưởng nếm thử mùi vị thất bại.
Nếu như có thể đả kích cho Hạ Tưởng không thể gượng dậy, chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến sẽ bị đả kích chí mạng!
Ở trước mắt bao người, Hạ Tưởng mỉm cười đỡ Cốc lão đứng lên, vẻ mặt cười nhạt, từng bước cùng Cốc lão thong thả mà kiên định đi về phía sân khấu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Tưởng, cho dù là người trước kia từng nghe tên của hắn, hay là người hôm nay lần đầu tiên nghe tên của hắn, đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với hắn.
Bởi vì hắn đã làm ra rất nhiều sự tích mà rất nhiều người không dám tưởng tượng, có người tán thưởng hắn, nhưng lại có người khinh thường hắn, thậm chí Trình Hi Học Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới học thuật cũng luôn cố tình hay vô tình mà đả kích vài câu, vì thế trong lòng mọi người mơ hồ rốt cuộc Hạ Tưởng là một cán bộ ưu tú vì nước vì dân, hay là một phần tử xấu không học vấn không nghề nghiệp? Hay là kiêm luôn cả hai?
Đương nhiên, không ít nữ sinh đại học ở đây ngoại trừ quan tâm con người Hạ Tưởng, cũng vô cùng quan tâm diện mạo hắn như thế nào.
Hạ Tưởng mặc áo thể thao, rộng thùng thình mà thoải mái, tươi cười bình tĩnh, bước chân điềm tĩnh, thân mình hơi khom xuống, bởi vì Cốc Nho thấp hơn hắn một chút, khi hắn đỡ phải khom lưng mới có thể nhìn rõ bậc thang sân khấu ở dưới chân, vì thế trong nháy mắt hình tượng của Hạ Tưởng đã định trong mắt nhiều người.
Hoàn toàn khác với việc gây khó dễ cho người khác của Trương Dương, sự vênh váo của Phạm Tranh chính là Hạ Tưởng khiêm tốn cung kính lễ phép, thành thục mà trầm tĩnh, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng ánh mắt trong suốt, tươi cười ôn hòa, vô cùng có mùi vị đàn ông, tướng mạo của hắn đã không thể dùng đẹp trai để hình dung, bởi vì toàn thân hắn tỏa ra sự tự tin và ý chí của một người đàn ông, nụ cười bao dung dào dạt trên mặt so với đẹp trai càng quyến rũ càng khiến người khác say mê.
Nếu nói đẹp trai là trang sức bằng ngọc không qua điêu khắc, vậy gương mặt tuấn tú của Hạ Tưởng chính là đã trải qua tổng hợp của đẹp trai và anh tuấn sau khi lắng đọng, trên thế giới tất cả đàn ông đẹp trai hoặc không đẹp trai đều khát vọng trở thành khí chất vô cùng tuấn tú. Đẹp trai là ngọc, nhưng ngọc chưa chắc cuối cùng có thể trở thành ngọc khí. Ngọc không mài, không thành khí, người không học, không biết nghĩa. Chẳng phải tất cả đàn ông đẹp trai đều có khả năng trở thành đàn ông tuấn tú.
Mà sự tuấn tú của Hạ Tưởng, mới là mộng tưởng cuối cùng của tất cả đàn ông.
Phụ nữ thật sự hiểu đàn ông, mới biết thưởng thức loại đàn ông như Hạ Tưởng. Đa số có mặt đều là nữ sinh đại học, trình độ thưởng thức còn chưa quá cao, Hạ Tưởng vừa lộ diện, người thưởng thức hắn không nhiều bằng thưởng thức Phạm Tranh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |