Hạ Tưởng liền bất động thanh sắc liếc mắt về phía Ngô Tài Giang một cái, dường như không có việc gì liên quan đến mình rồi nói:
– Đến địa phương rèn luyện một chút cũng là việc tốt, Tuy nhiên từ Thủ đô mà hàng không xuống thì chẳng những thủ tục rườm rà mà hơn nữa còn phải thông qua hai cửa là Tỉnh ủy tỉnh Yến, Thành ủy thành phố, việc này cũng có khó khăn nhất định.
Hạ Tưởng lời còn chưa dứt thì Tạ Nguyên Thanh đã cười bâng quơ rồi nói:
– Việc nhỏ, việc rất nhỏ. Có chú Ngô ra mặt thì những vấn đề khó giải quyết ở tỉnh Yến và thành phố Yến đều được giải quyết rất dễ dàng. Vốn hôm nay tôi không nghĩ tới đây, chú Ngô nói là muốn cho tôi gặp gỡ với cậu một chút, nói là về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp. Cậu cũng biết, công việc của tôi luôn rất bận, rất nhiều việc để làm, nhưng chú Ngô đã nói vậy thì có bận mấy cũng phải tới để gặp, có phải không vậy ?
Hạ Tưởng thấy trong mắt Ngô Tài Giang hiện lên một tia bất đắc dĩ thì không khỏi mỉm cười:
– Tôi sẽ ở tại thành phố Yến chờ mong cơ hội hợp tác với Cục phó Tạ.
Câu nói này của Hạ Tưởng là đã biểu lộ lập trường, chính là việc đối với sự tình của Tạ Nguyên Thanh thì hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Ngô Tài Giang không khỏi phải lắc đầu mấy cái, tuy nhiên sau đó lại mỉm cười rồi nói:
– Hai người trẻ tuổi các cậu về sau chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Đầu tiên là làm quen với nhau một chút đã, cũng không phải là người ngoài, hơn nữa sau này sẽ càng cần các cậu ở trong hội nghị thường vụ cùng có chung tiếng nói.
Hạ Tưởng nghĩ rằng Ngô Tài Giang sắp xếp Tạ Nguyên Thanh đi xuống dưới đảm nhiệm một Phó Chủ tịch quận, không nghĩ tới còn muốn sắp xếp y vào vị trí ủy viên thường vụ. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm rằng Tạ Nguyên Thanh mà vào thường vụ thì không bị người khác lợi dụng đã là tốt lắm rồi, với trí tuệ chính trị như vậy mà còn muốn để y phối hợp với công tác của mình thì đúng là không thể hy vọng.
Tạ Nguyên Thanh lại tự đắc nói:
– Không sao, không sao. Đến lúc đó Trưởng phòng Hạ có cái gì cần tôi phối hợp thì cứ mạnh dạn nói ra, với quan hệ của chú Ngô thì tôi sẽ tận khả năng để thỏa mãn đề nghị của cậu.
Hạ Tưởng gật đầu cười:
– Vâng, đây là việc tốt, chúng ta uống với nhau một chén lớn vậy.
Ngô Tài Giang thấy Hạ Tưởng bất động thanh sắc, nghĩ thầm rằng cũng trẻ tuổi như nhau nhưng chênh lệch về trí tuệ thì đúng là rất lớn. Tạ Nguyên Thanh tự cao về thân phận của mình, vẫn tự cho rằng mình tài trí hơn người, lại có thế lực của gia đình do đó luôn cứng nhắc. Nếu không phải vì mặt mũi của người cha quá cố của y thì Ngô Tài Giang sẽ không xen vào việc của người khác, sẽ không lo lắng để cố sức an bài y xuống cơ sở. Vốn định hôm nay an bài Tạ Nguyên Thanh làm quen với Hạ Tưởng một chút, điều này cũng tốt cho y lúc sau này khi xuống địa phương sẽ có cơ hội chiếu cố cho nhau, không nghĩ tới việc y lại nói sẽ tận khả năng mà phối hợp giúp công tác của Hạ Tưởng, đúng thật là chuyện cười.
Tạ Nguyên Thanh không biết rõ một sự thật là Hạ Tưởng sẽ là nhân vật số một của quận Hạ Mã, Tạ Nguyên Thanh y mà đi xuống, cho dù là ủy viên thường vụ Quận ủy thì cũng là nhân viên do Hạ Tưởng lãnh đạo.
Nếu như vậy thì y sẽ không có thái độ ngạo nghễ và ra vẻ lãnh đạo cấp trên để nói chuyện với cấp dưới như vậy. Ngô Tài Giang cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải chuyển hướng đề tài.
– Tốt, không nói chuyện công việc nữa. Ăn cơm, ăn cơm là quan trọng hơn cả. Tiểu Hạ, cậu gọi đồ ăn đi.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Ngô Tài Giang một cái, trong mắt toát ra vẻ hiểu ý. Hắn nói:
– Gọi hai đĩa dê núi ra ăn nhé.
Trong bữa ăn, mọi người cũng chỉ nói những chuyện không quan trọng. Sau khi nghe xong điện thoại thì Tạ Nguyên Thanh nói rằng y có việc quan trọng cần phải đi trước, Ngô Tài Giang cũng không nói thêm gì, chỉ phất tay cho y rời đi. Tạ Nguyên Thanh vừa rời đi thì không khí bữa ăn lập tức trở nên thoải mái.
Ngô Tài Giang nói mấy câu về quan hệ của mình với Tạ Nguyên Thanh, nói rằng bởi vì năm đó có quan hệ với ba của y, ông ta đã mất nên không thể không giúp sắp xếp về tiền đồ cho Tạ Nguyên Thanh một chút, còn về phần y về sau có tiến bộ hay không thì ông ta cũng bất lực.
Hạ Tưởng không bàn thêm nhiều về chuyện của Tạ Nguyên Thanh, đối với Tạ Nguyên Thanh thì hắn không có nhiều cảm tình. Năm đó Khâu Tự Phong so với Tạ Nguyên Thanh thì khó đối phó hơn rất nhiều mà hắn vẫn còn giải quyết được, bây giờ hai người còn đã trở thành bạn tốt của nhau. Tạ Nguyên Thanh thì khác hẳn với Khâu Tự Phong, y không có thế lực như Khâu Tự Phong, lại không có tâm cơ và năng lực như Tự Phong nên Hạ Tưởng đối với y thì ngay cả một chút hứng thú cũng không có.
Khi nói chuyện, Ngô Tài Giang liền nhắc tới Liên Nhược Hạm và Ngô Liên Hạ.
– Việc của Nhược Hạm thì còn phải cảm ơn cậu.
Ngô Tài Giang nói giọng vô cùng chân thành và tha thiết:
– Nếu không phải có cậu ra mặt thì ai cũng không khuyên nổi con bé đó. Con bé sau khi trở về, tuy rằng ông cụ rất bất mãn với việc không chồng mà có con của con bé nhưng đối với Ngô Liên Hạ thì cực kỳ yêu thương, xem như vật báu, suốt ngày ôm ấp, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Sau khi ông cụ giải phẫu thì trạng thái tinh thần vẫn không phải là tốt, hiện tại nhờ có Liên Hạ mà mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày hôm trước tới bệnh viện kiểm tra lại thì bác sỹ nói quá trình hồi phục cực kỳ tốt, trên cơ bản cuộc giải phẫu đã đạt được kết quả viên mãn.
Hạ Tưởng nghe xong cũng cực kỳ cao hứng:
– Không có điều gì có thể so sánh được với việc sức khỏe của ông cụ tốt lên được. Sau khi ông cụ lui về thì phản ứng của các thế lực khác có bình tĩnh không ?
Là một trong những người có địa vị đứng đầu đất nước, việc ông cụ thuận lợi lui về tuyến hai sẽ không tránh khỏi việc tạo ra những ảnh hưởng và những rung động nhất định. Mặc dù ba của Liên Nhược Hạm là Ngô Tài Dương đã thuận lợi tiếp nhận vị trí Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, gia nhập vào Bộ Chính trị, nhưng chưa phải là tầng nhân vật cao nhất đưa ra các quyết sách, chính vì điều này mà có thể một số người thuộc thế lực của Ngô gia sẽ quay đầu chuyển hướng sang trận doanh khác.
– Xem như tất cả đều bình lặng, tuy nhiên cũng có một chút rung chuyển nho nhỏ, đây cũng là việc rất bình thường. Lòng người rất phức tạp, không phải tất cả mọi người đều nhớ đến ân tình cũ, cũng có những người thích luôn nhảy nhót. Thật ra bọn họ không biết rằng, trong con mắt của mọi người, bọn họ càng hay nhảy nhót thì lại càng có hình tượng xấu.
Vẻ mặt của Ngô Tài Giang thoải mái nói chuyện. Ngô gia là cây đại thụ, rễ sâu lá tốt, không có khả năng bị một chút gió lay động mà đã ngã xuống. Huống chi đây là ông cụ chỉ là lui xuống, người vẫn còn khỏe mạnh thì vẫn còn đủ lực ảnh hưởng đến kinh người. Lại có mấy người dòng chính của Ngô gia là Ủy viên Bộ Chính trị, cùng với vài nhân vật số một ở các tỉnh lớn, trong thế lực chính trị thì vẫn như cũ là gia tộc số một, số hai của cả nước.
– Tuy nhiên, anh Hai tôi dường như đã biết sự tình của Nhược Hạm, cũng đã hỏi thăm vài lần. Tất nhiên, Nhược Hạm chưa nói ra, mà ông ta thì từ lúc quay về Bắc Kinh đến nay công việc cũng bận quá, không hỏi chi tiết được.
Vẻ mặt Ngô Tài Giang có vẻ sầu lo nói ra tình hình thực tế.
– Thật ra, khách quan mà đánh giá thì tôi cũng không phải quá tán thành việc giữa cậu và Nhược Hạm. Tuy nhiên, tôi đối nhân xử thế cũng khá khoan dung, độ lượng, có một số điều cũng là ở trên góc độ thực tế để xem xét. Mà Nhược Hạm thì tính cách vô cùng quật cường, có thể nói là khăng khăng một mực theo cậu, điều này cũng nói lên được rằng cậu cũng có những chỗ hơn người, vì thế tôi cũng đành phải mắt nhắm mắt mở. Chỉ có điều có thể giấu diếm được anh hai tôi và ông cụ đến bao lâu nữa thì trong lòng tôi rất thiếu tự tin. Nếu chẳng may bọn họ biết được, dưới cơn giận dữ của bọn họ thì tiền đồ của cậu chỉ sợ là trong nháy mắt sẽ bị hủy hoại.
Hạ Tưởng thản nhiên cười nói:
– Việc đã đến nước này thì việc gì phải sợ nữa ? Nếu tôi và Nhược Hạm đã lựa chọn con đường cùng ở một chỗ với nhau thì cả hai chúng tôi đều đã suy nghĩ rất cặn kẽ kết quả của mình. Nếu thật sự bởi vì việc này mà đánh mất tiền đồ của tôi thì cũng chẳng có việc gì, bằng hai bàn tay và khối óc của tôi mà muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thì cũng không phải là một việc khó khăn lắm.
Hắn nhìn sâu vào trong mắt của Ngô Tài Giang rồi nói:
– Bất kể là việc gì sẽ diễn ra thì chúng tôi cũng phải cảm ơn Chú ba đã khoan dung và tạo điều kiện.
Ngô Tài Giang vừa lòng mỉm cười:
– Rốt cuộc chịu gọi tôi là chú ? Không nhớ lại sự tình năm đó nữa à ? Sự tình năm đó cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, lúc đó là chúng ta chưa biết nhau, có đúng không vậy ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |