Thân tham gia chính trường, trời lớn đất lớn, mũ quan lớn nhất.
Hạ Tưởng liền cười khiêm tốn:
– Chú là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, trong tay quản lý vô số mũ của các quan lớn nhỏ trong tỉnh, phàm là người muốn đội mũ quan ai lại không nể sợ chú ạ ? Cháu cũng chỉ là viên cán bộ bé nhỏ, đương nhiên là sợ Trưởng ban Tổ chức cán bộ ạ.
Lại nhớ đến điều kiện Mai Thái Bình đề ra, Hạ Tưởng vội hỏi:
– Trưởng ban Mai xin cứ nói là điều kiện gì đi ạ.
– Chú là người tốt, không nên sợ. Cháu mà sợ chú nữa thì giữa chúng ta sẽ không chung tiếng nói được nữa phải không ?
Mai Thái Bình trở lại trạng thái bình thường, uống liền mấy chén rượu, nói liên tục:
– Rượu ngon, đúng là rượu ngon. Điều kiện của chú là, tiểu Hạ, cháu phải nói cho chú biết, hộp gấm mà Phạm Duệ Hằng tặng cháu, trong đó để đồ gì vậy ?
Hạ Tưởng sửng sốt, sau đó liền cười ha ha.
Rốt cuộc hộp gấm mà Chủ tịch tỉnh Phạm tặng có chứa đồ gì đã bị hỏi đến không dưới trăm lần rồi. Từ Mai Hiểu Lâm, Khâu Tự Phong ở huyện An đến Tần Thác Phu ở thành phố Yến cũng hỏi. Thậm chí là Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang cũng dùng cách trêu đùa để dò hỏi, rồi đến Cao Tấn Chu trên tỉnh, đương nhiên Tống Triều Độ, Mã Vạn Chính không hỏi, có lẽ là do ngại. Ai ngờ đúng lúc Hạ Tưởng cho rằng Mai Thái Bình sẽ đặt điều kiện khiến hắn không thể chấp nhận được thì ông ta lại mở miệng hỏi về vấn đề này.
Hạ Tưởng không thể nhịn cười hơn được nữa nên bật cười thành tiếng.
Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng cười thì sửng sốt, hỏi:
– Có gì mà buồn cười thế ? Lẽ nào chú lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ rồi thì không còn lòng hiếu kỳ sao ?
Hạ Tưởng nhịn cười:
– Không phải ạ, cháu đang nghĩ là Chủ tịch tỉnh Phạm đủ thông minh thật. Chỉ tặng một chiếc hộp gấm thôi lại có thể khiến vô số người khổ sở đoán non đoán già món quà bên trong là quà gì. Thật ra bên trong không có quà gì cả, nói ra chỉ e là nhiều người sẽ không tin thôi, là một trang giấy trắng !
– Giấy trắng ?
Mai Thái Bình xoay xoay chén rượu trong tay, ngẩn người, bỗng nhiên cười một cách đắc ý:
– Thông minh ! Không ngờ, Phạm Duệ Hằng cũng thật là thông minh. Tặng tờ giấy trắng cho cậu, để cậu đi đoán tâm ý của ông ta, lại càng khiến cho vô số người đau đầu, một thủ đoạn mượn đao giết người.
Tuy rằng Mai Thái Bình miêu tả không sát lắm nhưng cũng coi như là nhìn thấu được dụng tâm của Phạm Duệ Hằng. Hạ Tưởng cười:
– Một tờ giấy trắng không có chữ nào, có thể nói là không có giá trị gì cả, nhưng một khi viết chữ vào rồi lại như nặng nghìn cân. Bây giờ trang giấy trắng ấy vẫn trắng, chưa ai biết được chân tướng cả.
Mai Thái Bình hiểu ý của Hạ Tưởng là muốn ông ta giữ bí mật, y liền gật đầu, nói:
– Ai ai cũng có tính tò mò, mọi người càng hiếu kỳ thì mối quan hệ giữa cậu và Chủ tịch tỉnh Phạm càng thần bí, sẽ khiến cho người ta ngờ vực đoán mò. Cứ kệ mọi người đoán linh tinh cũng được, coi như là trò vui tiêu khiển.
Ngừng lại một lát, y hỏi tiếp:
– Sao cháu lại muốn giúp Khâu Tự Phong ? Không phải là đang muốn tiếp cận nhà họ Khâu chứ ?
– Do sự hợp tác ở huyện An cũng rất tốt ạ, sau này có khả năng sẽ trở thành người hợp tác trên chính trường. Ra tay giúp đỡ nhau, để lại ân tình thì về sau có gặp lại cũng dễ nói chuyện ạ.
Hạ Tưởng thật thà nói, hắn cảm nhận được nếu Khâu Tự Phong có thể yên tâm xây dựng sự nghiệp, lại có được sự ủng hộ của họ tộc thì sẽ không lo sẽ không có ngày chắp cánh bay lên.
– Nhà họ Mai và họ Khâu có lúc hợp tác, có lúc thì đối đầu nhau, tranh chấp lợi ích không ít. Nhưng đa phần các việc đều tuân theo một quy định, Khâu Tự Phong cũng đủ tư cách rồi, cậu đả thông Bí thư Tào đi, khi nào Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ trưng cầu ý kiến Thành uỷ thành phố Bảo, tên Khâu Tự Phong sẽ được đặt lên đầu tiên.
Hạ Tưởng vui mừng gật đầu.
Buổi tối sau khi về nhà, Hạ Tưởng gọi điện cho Tào Vĩnh Quốc. Vừa đúng lúc Tào Vĩnh Quốc đang đau đầu vì không có ứng cử viên nào, nghe Hạ Tưởng đề cử xong ông liền vui mừng, và chấp nhận đề xuất của hắn.
Buổi tối ăn cơm xong thì cô bé liền sớm chui vào chăn ấm, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, diễn vẻ mặt xấu nghịch ngợm với hắn, nhỏ giọng nói:
– Mau đến đây đi, muốn bàn với anh một chuyện.
Hạ Tưởng liền cảm thấy lạ:
– Đợi một chốc anh cũng chui vào chăn xong rồi bàn, có điều anh thấy bộ dạng em có vẻ gian tà, đang có ý đồ xấu phải không ?
Mặc dù kết hôn đã một thời gian, hai người không biết đã ân ái biết bao nhiêu lần rồi, thế mà khi bị Hạ Tưởng bóng gió trêu ghẹo một tí cô bé vẫn đỏ mặt:
– Anh không thể nghĩ nghiêm túc được à ? Sao lúc nào đầu óc cũng đen tối thế, không mệt sao ?
Hạ Tưởng ấm ức kêu:
– Em xem em nằm trong chăn chỉ thò mỗi cái đầu ra, lại vẫy tay về phía anh nói là có chuyện, không phải là đang muốn quyến rũ anh sao ? Lại còn không biết ngượng nói anh, là em không tự chú ý hình tượng đoan trang của mình mới đúng.
– Không thèm để ý tới anh nữa, là do trời lạnh em mới lên giường trước, ai mà giống anh cứ nói lên giường là có suy nghĩ đen tối.
Tào Thù Lê quay người, hướng lưng về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng liền cười ha hả, cũng đúng, cách nói lên giường trong suy nghĩ của đàn ông đã trở thành đại danh từ cho việc ân ái. Hắn cũng không lo lắng, vì biết bé Lê là đang trêu chọc mình, nên làm xong việc của mình xong mới lên giường nằm.
– Rốt cuộc là chuyện gì tốt đẹp vậy ?
Hạ Tưởng hỏi, vẻ mặt gian gian, sau đó bàn tay bắt đầu nghịch ngợm, nhanh chóng xoa bóp hai bầu vú của cô.
– Đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
Cô bé đẩy Hạ Tưởng cái tay hư kia ra.
– Nghe em nói này, phải thành thật, ngoan, nếu không thì không nói chuyện với anh nữa.
– Có chuyện gì cứ từ từ nói.
Hạ Tưởng nghiêm túc trở lại, xem ra bé Lê là có chuyện cần bàn.
– Sắp đến tết rồi, khi chúng mình về nhà, mua quà biếu gì thì tốt đây ?
Cô nghiêng đầu, lấy một ngón tay đặt lên trên mũi, hiện rõ là đang rất chú tâm suy nghĩ.
– Và nữa, mời bố mẹ chúng ta đến cùng đón năm mới được không ? Dù sao đồ ăn trong nhà cũng ăn không hết, mọi người đến thì càng đông vui.
– Em quyết định là được rồi, việc trong nhà anh đều là uỷ hết quyền cho vợ yêu xử lý.
Hạ Tưởng lười biếng, không muốn bị bận tâm.
– Vậy cũng được, tha cho anh đấy. Em biết anh có nhiều việc phải lo nên cứ giao cho em, em sẽ lo liệu. Có điều em mà sắp xếp ổn thoả rồi thì anh phải nghiêm túc chấp hành, không được phản đối.
Cô bé giơ ngón tay ra, muốn ngoắc ngón tay với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành phải đồng ý, rồi bỗng nhiên hỏi:
– Có thể đến lúc đón năm mới, Hạ An sẽ làm đám cưới đấy. Quyết định từ bây giờ không có tác dụng đâu. Bớt việc đi, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Thật ra hắn thích cô bé mãi với hình dạng đáng yêu mãi không lớn đó, luôn đem lại cho người khác khả năng mơ màng vô bờ bến. Thấy cô ấy nói xong thì đôi mắt bắt đầu híp lại buồn ngủ. Hạ Tưởng không vui, khi lật người nói:
– Nói xong chuyện là giả vờ buồn ngủ, em làm người ta bực mình quá, anh muốn giận lắm đây.
– Em thật sự buồn ngủ rồi, tha cho em một lần đi mà, được không ?
– Không được.
– Thì thôi vậy, em thoả hiệp.
– Em đúng là không có nguyên tắc gì hết, sao không thể kiên trì thêm một lúc ?
– Em sợ nếu kiên trì thêm một lúc thì ngủ mất.
– Em…
Môi kề môi, dương vật Hạ Tưởng lại một lần nữa nhịp nhàng vào ra trong cái âm hộ hồng hào tuyệt đẹp của cô bé…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex.vip/quan-truong-quyen-4-full/
Nháy mắt là sắp hết năm rồi, trước khi đón năm mới chắc chắn sẽ không có chuyện lớn nào xảy ra đâu, có phải đến Bắc Kinh hay không Hạ Tưởng đã không còn muốn suy nghĩ đến nữa, chỉ muốn làm tốt công việc trước mắt, đồng thời theo dõi chặt quyết định của thành phố về vấn đề sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược.
Diệp Thạch Sinh lấy lý do nghiên cứu tình trạng kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến để mở cuộc hội nghỉ nhỏ, gồm ông ta và Phạm Duệ Hằng, Mã Vạn Chính, Tống Triều Độ bốn người tham gia. Quả nhiên giống như ông ta tưởng tượng, tất cả mọi người đều phản đối cải cách, đều cảm thấy tình hình trước mắt vẫn là nên lấy ổn định làm trọng, duy trì hiện trạng là được rồi. Trong vài người đó, ý kiến của Tống Triều Độ là kiên quyết nhất, chính là vị trí địa lý tỉnh Yến rất khó có thể trở thành tỉnh kinh tế lớn, chỉ cần duy trì được tình trạng trung bình so với các tỉnh khác là được rồi.
Tống Triều Độ nói một phen chọc sâu vào tim Diệp Thạch Sinh, khiến cho y cảm giác giữa mình và Tống Triều Độ lại có cách nhìn nhận nhiều vấn đề giống nhau đến kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ở thành phố Yến cũng mở một buổi hội nghị nhỏ do Thị trưởng Hồ đứng ra đề nghị, chủ yếu là thảo luận về quyền sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược.
Thành viên tham gia hội nghị gồm có Uỷ viên thường vụ Bí thư Trần Phong, Thị trưởng Hồ Tăng Chu, Phó thị trưởng thường trực Đàm Long, Phó thị trưởng Hà Giang Hoa. Trần Phong phát biểu đầu tiên, lôi vụ bản cam kết giữa Uỷ ban nhân dân thành phố nhiệm kỳ trước với Tập đoàn Viễn Cảnh. Hồ Tăng Chu cũng biểu thị nên tôn trọng ý kiến của nhiệm kỳ trước, nếu không chính phủ sẽ không còn độ tin cậy nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |