Sau khi Tào Thù Lê đến Bắc Kinh, vừa đáp xuống sân bay liền gọi điện báo đến nơi an toàn, cùng lúc cô Tề cũng gọi điện đến, rối rít tỏ vẻ xin lỗi Hạ Tưởng, nói là mượn Tào Thù Lê một chút, hi vọng Hạ Tưởng không để ý.
Cô Tề còn nói, cô vẫn muốn nhận Tào Thù Lê làm con gái nuôi, không biết Hạ Tưởng có đồng ý không? Nếu đồng ý, cô không những gửi tới Tào Thù Lê một bao lì xì, mà còn gửi một cái lì xì lớn hơn đến con rể nuôi.
Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười, nói như vậy, hắn còn nhờ vào cái bóng của Tào Thù Lê, làm con rể nuôi? Là cái quái gì nhỉ?
Cũng may Hạ Tưởng đối với người với người khá thân tình, tình bạn luôn luôn coi trọng duyên phận, cô Tề cũng đã có ý vậy, thì cũng phải xem ý của Tào Thù Lê thế nào, hắn không ủng hộ cũng chẳng phản đối.
Cũng phải còn một điều kiện nữa là, phải hỏi thêm ý kiến của Tào Vĩnh Quốc.
Nhưng cũng không phải là vấn đề hắn lo lắng, hôm nay người mà hắn lo lắng, là Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì.
Đúng vậy, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì cùng quyết định đến thành phố Lỗ, hắn hôm nay phải đích thân mời hai người đẹp ăn cơm.
Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì lần này đến thành phố Lỗ, chắc chắn là có chuyện, chứ không phải vì hắn mà đến. Trước khi Cổ Ngọc đến, lão Cổ còn đích thân gọi điện đến cho hắn.
Nhắc đến mới thấy phải một khoảng thời gian không gọi cho Lão Cổ. Hạ Tưởng vẫn đang cân nhắc khi nào có thời gian phải đi Bắc Kinh thăm lão Cổ một chuyến, tính đi tính lại vẫn chưa bỏ được chút thời gian, chỉ có thể chờ đến Quốc khánh.
Quốc khánh năm nay, hắn cũng không có dự định đi đâu cả, có lẽ chỉ ở Bắc Kinh vài ngày rồi lại quay về thành phố Lỗ thôi, không về thành phố Yến cũng chẳng về Đan Thành.
Thực ra lúc lão Cổ gọi điện, Cổ Ngọc đã xuống sân bay rồi, Hạ Tưởng lúc này chẳng biết tí gì về tình hình cả.
– Hạ Tưởng, tỉnh Tề có dấu hiệu yên tĩnh rồi, cậu bản lĩnh không nhỏ tí nào cả.
Lão Cổ liền khen Hạ Tưởng vài câu, nhưng bên trong câu nói đó có ý trêu chọc:
– Nhưng tôi cứ có cảm giác hình tượng của cậu có chút cao thượng?
Hạ Tưởng cười nói:
– Ông muốn tìm một hình tượng cao thượng thì nhất nhất định đừng tìm đến cháu, cháu còn kém xa, ít nhất cháu làm việc chỉ mong được công minh chính đại, chỉ cầu sự thật chứ không cầu hư danh.
Lão Cổ nghe được những ám chỉ trong lời nói Hạ Tưởng, khẽ thở dài:
– Cậu đừng có nói mạnh miệng, hư danh hay không hư danh, cũng là một bộ phận của công việc chính trị, thanh danh vì dân mà làm, là chính. Thanh danh vì bản thân mà làm, là tà.
– Tuy nói là vậy, nhưng trong thâm tâm, làm thế nào để công tư phân rành mạch được? Dưới sự nổi danh thì kỳ thực khó phù hợp được, trí tuệ của cổ nhân, tổng kết rất sâu sắc.
Hạ Tưởng bị lão Cổ lôi ra làm đề tài của cuộc nói chuyện, chủ yếu cũng là mọi chuyện gần đây, khiến hắn biết thêm nhiều.
– Cháu cũng đã từng vì hư danh mà phạm sai lầm.
– Cũng may cũng may, chỉ bị sai lầm vì hư danh, chứ không bị hư danh làm đày đọa. Thực ra người khiến cho cậu bị sai lầm vì hư danh, cái mệt mỏi trong lòng, cậu vẫn chưa biết hết được.
Hôm nay lão Cổ nói khá nhiều,
– Lại đến mùa thu rồi, mỗi một năm trôi qua thật nhanh, lúc bé thì mong lớn thật nhanh, trưởng thành rồi thì lại không muốn già đi. Sau khi già rồi, lại cứ hồi tưởng lại quá khứ. Thực ra thì thời gian bình quân một đời người không bằng nhau, lúc bé thì luôn nghĩ rằng thời gian quá dài và chậm chạp, nhưng trưởng thành rồi mới thấy, cuộc sống trôi nhanh như tàu lượn siêu tốc, sau khi đến đỉnh điểm thì chính là lúc phi thẳng xuống, chớp mắt một cái là già đi rồi.
Lời nói của lão Cổ chứa biết bao triết lý nhân sinh, bởi vì lão cũng đã từng trải qua biết bao sóng gió mạnh mẽ của đời người, ít lại càng ít. Không từng trải qua thì chỉ đúc kết được những lý luận suông. Trên đời có rất nhiều sự tình, đều là dựa vào từng trải, cũng giống như cách lái xe, rõ ràng thấy người khác lái thế nào quẹo thế nào, nhưng bản thân mình chưa từng học lái xe bao giờ, lúc lên xe sẽ căng thẳng.
– Lão Cổ, ông thử nói xem bước tiếp theo tỉnh Tề có gió yên lặng sóng không?
Hạ Tưởng thử thăm dò ý kiến lão, thử tung ra một câu hỏi khó.
Lão Cổ không dễ mắc lừa:
– Tôi cũng không ở tỉnh Tề, đừng có hỏi tôi chuyện của tỉnh Tề. Tôi chỉ quan tâm một việc, chỉ cần Cổ Ngọc ở tỉnh Tề được bình an vui vẻ là tốt rồi. Còn nữa, Phí Chí Đống hôm qua vừa đến Bắc Kinh thăm tôi, cậu ấy cũng hỏi thăm cậu, hy vọng cậu thân thiết với cậu ấy nhiều chút.
Quan hệ của Hạ Tưởng và Phí Chí Đống khá tốt, nhưng rút ra kinh nghiệm từ đợt giáo huấn ở tỉnh Tương lần trước, sự đi lại giữa hắn và phía quân đội, cũng nên tận lực xử lý âm thầm nhẹ nhàng một chút. Bởi vì quân quyền từ trước đến nay là tối kị, không thể nhúng chàm quá sớm, nếu không hậu quả khó lường.
Quan hệ với Mạc Phong cũng như vậy, cho dù Mạc Phong rõ ràng biểu hiện đến gần với hắn, Hạ Tưởng vẫn cẩn thận nghiêm chỉnh giữ một khoảng cách nhất định. Bởi vì hắn không muốn khiến cho phe phản đối cảnh giác, cũng không muốn khiến hệ bình dân tóm được điểm yếu của hắn. Trước bầu cử nhiệm kỳ năm sau, phe phản đối cũng tốt, hệ bình dân cũng được, đều không thể bỏ qua bất cứ một cơ hội đảo ngược tình thế nào cả.
Hợp tác là hợp tác, nên ra tay là sẽ vẫn phải ra tay, chính trị gia mãi mãi vẫn là kẻ hai mặt, trước khi chưa đạt được mục đích, đừng nói tìm người nối nghiệp và lực lượng đứng đằng sau, ngay cả người nối nghiệp cũng có khả năng xuất hiện sự thay đổi.
Chính trị là trường đấu sức lớn nhất, không đến thời khắc cuối cùng, chỉ cần thấy một tia hi vọng, ai cũng phấn đấu tranh thủ đến cùng. Thực ra thì cũng giống như tranh giành ngôi vị Thái tử thời cổ đại, đều là đánh cược chính trị.
Càng là lực lượng đứng đằng sau, thì càng trở thành tiêu điểm, ngược lại, càng là đối tượng mà lực lượng phản đối một lòng chèn ép, y không phạm sai lầm còn là tốt, một khi đã phạm sai lầm, sẽ bị người ta đánh bại không còn chút danh tính nào, đồng thời chắc chắn còn có khả năng làm cho y mãi mãi không thể ngóc lên được.
Cho nên Hạ Tưởng phải đối mặt với một áp lực khá lớn, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn rất thận trọng ở tỉnh Tề. Hiện tại hắn đang đối mặt với một nhiệm kỳ quan trọng để từ chức phó bộ lên chính bộ, lại càng phải làm tròn bổn phận, không thể làm mất lòng dân.
Cũng giống như Trần Hạo Thiên bây giờ, những ngày ở Lĩnh Nam khá khó khăn, có thể nói Lĩnh Nam là chốn khói lửa, nhưng cũng chứng minh một điều, Trần Hạo Thiên là một Ủy viên chính trị năm sau có hi vọng vào Thường vụ, nhưng có người không cho gã được như mong ước, cho nên mới không ngừng gây khó khăn.
Mà khói lửa của tỉnh Tề so với Lĩnh Nam rõ ràng còn nhỏ hơn nhiều. Bởi vì Khâu Nhân Lễ không phải vào Thường vụ, mà là vào Cục, thế lực ít, công kích cũng kém hơn nhiều. Còn một điểm là, ít nhất trước mắt, tất cả các hành động của Tần Khản rõ ràng là không có ý nhằm vào Khâu Nhân Lễ, mà chỉ là kéo Tôn Tập Dân xuống.
Nhưng cũng không ngoại trừ đằng sau việc xử lý Tôn Tập Dân, còn có một nòng súng nhằm vào Khâu Nhân Lễ, cho nên vẫn không thể xem nhẹ được.
– Có cơ hội, có cơ hội thì thì đi đi lại lại nhiều chút.
Hạ Tưởng nói:
Lão Cổ đương nhiên hiểu tâm tư của Hạ Tưởng, lại nói đến một chuyện khiến Hạ Tưởng khiếp sợ:
– Ngô Tài Dương muốn cho cậu về Bắc Kinh yên ổn một năm, đó cũng không phải là một ý kiến hay. Trước nhiệm kỳ bầu cử, ở đâu chẳng có phong ba khó khăn, muốn sóng yên bể lặng, là không thể. Tôi thấy cậu lại không phải là đóa hoa trong nhà kính, thật sự không cần phải trốn ở Bắc Kinh. Tôi vừa mới nói chuyện với lão Ngô, tốt nhất đưa cậu về Lĩnh Nam khoảng một năm, còn có lợi cho phát triển của cậu.
Hạ Tưởng hoảng sợ nói:
– Khí hậu tỉnh Tề nửa là lục địa nửa là biển, tôi đã không dễ dàng thích ứng được rồi. Lĩnh Nam là khí hậu biển á nhiệt đới, tôi là một người miền Bắc đến đó lại càng khó thích ứng, hay là thôi không đi nữa.
– Ha ha…
Lão Cổ cười đắc chí nói:
– Tôi chưa từng thấy cậu lùi bước bao giờ, hôm nay làm sao vậy? Cậu tới Lĩnh Nam cùng với Trần Hạo Thiên, chờ cho chuyện năm sau ổn định, thì cậu làm quan to rồi.
Trần Hạo Thiên là người chủ chốt của Đoàn hệ, hắn giúp Trần Hạo Thiên, không những Tổng bí thư ghi tạc trong lòng, Cổ Thu Thật cũng sẽ vui mừng khôn xiết, không ít những nòng cốt trong Đoàn hệ đều nhìn hắn bằng một con mắt khác. Nhưng vấn đề là hắn hà cớ gì mà phải hợp tác cùng với Trần Hạo Thiên? Lần trước tiếp xúc với Trịnh Thịnh là một vết xe đổ, hơn nữa, cho dù hợp tác được, bắt tay cùng nhau, nguy hiểm cũng rất lớn.
Hạ Tưởng người ở tỉnh Tề, nhưng sóng gió ở Lĩnh Nam, vẫn âm thầm theo dõi. Mộc Phong thời gian trước đi Lĩnh Nam, sau khi trở về cũng nói qua với hắn vài lời, khiến cho hắn cảm nhận được mùi thuốc súng tràn ngập, các cuộc đại chiến là sự thật.
Những sấm vang chớp giật, cứ từng trận từng trận lao đến, mạo hiểm và lợi ích không phải là không có quan hệ trực tiếp. Hạ Tưởng cũng là người bình thường, không phải là thanh niên nhiệt huyết, hơn nữa với thực lực và cấp bậc hiện tại của hắn, thì không cần phải vì lấy lòng một bên mà đắc tội một bên được.
Lão Cổ chắc chắn biết rõ hắn hiện tại nghĩ gì, nhưng vẫn nói, hiển nhiên là có ý gì khác.
– Tôi hi vọng ở tỉnh Tề làm thật cẩn thận đến hết nhiệm kì, Bắc Kinh lạnh quá, Lĩnh Nam thì quá nóng, đâu cũng không bằng tỉnh Tề khí hậu ôn hòa.
Hạ Tưởng cười xòa nói.
– Cổ Ngọc tới thành phố Lỗ, chắc đã đến sân bay rồi, cậu đi gặp nó cũng tốt, dạo gần đây tâm tình nó cũng không tồi, tôi cũng yên tâm phần nào. Đúng rồi, Quan Hoa Quốc khánh này kết hôn, cậu nhớ qua chúc mừng một câu.
Lão Cổ rõ ràng có ý khơi mào ra vấn đề Lĩnh Nam, rồi để một bên không nhắc đến, mà lại nhắc đến vấn đề không cần thiết.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, Lão Cổ một khi nhắc tới hắn về vấn đề Lĩnh Nam, chắc chắn không phải chuyện bình thường, thậm chí có khả năng đã vào giai đoạn thảo luận rồi. Bình tĩnh mà xem xét, hắn thực sự mà nói không muốn về Bắc Kinh, cũng không muốn đi Lĩnh Nam, rốt cuộc chuyện lớn của tỉnh Tề vẫn chưa kết thúc.
Lát nữa phải nói chuyện rõ ràng với Ngô Tài Dương, hiện tại việc trước mắt là đi đón Cổ Ngọc. Cho dù lão Cổ không nói Cổ Ngọc đến vì chuyện gì, nhưng Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng. Cổ Ngọc là có việc thật sự.
Đến sân bay, Hạ Tưởng mới phát hiện ra, không chỉ có một mình Cổ Ngọc, lại còn có cả Nghiêm Tiểu Thì cũng đi theo.
Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì không phải là chị em, cũng là hai người đẹp có phong cách khác hẳn nhau. Nhưng ở sân bay thành phố Lỗ, khi hai người sóng vai đi cùng nhau đi ra khỏi sân bay, Hạ Tưởng cứ ngẩn cả người ra, vì cả hai mặc hai chiếc áo gió giống nhau, áo gió mang phong cách phóng khoáng linh động. Cổ Ngọc tóc dài buông tự nhiên, Nghiêm Tiểu Thì tóc dài búi đằng sau, lại còn có chiều cao như nhau, giống như một cặp chị em xinh như hoa khiến mọi người phải ngước nhìn.
Khác với Hoa Nhài Vàng Bạc lại có một vẻ đẹp kiều diễm mà phù hoa, vẻ đẹp của Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, giống như hoa hướng dương dưới ánh nắng mùa thu, lay động đón gió, thướt tha yêu kiều, khiến người đi đường đều phải nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cổ Ngọc không có thói quen là tiêu điểm của chốn đông người, hơi chút nhíu mày, bước nhanh tới trước mặt Hạ Tưởng, xoay người lên xe. Nghiêm Tiểu Thì lại bước chậm rãi hưởng thụ cái cảm giác trở thành tâm điểm đó, như vậy có thể thấy được Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc có điểm khác nhau khá lớn.
Sau khi lên xe, Hạ Tưởng vốn dĩ muốn đảm nhiệm làm người lái xe, không biết sao Nghiêm Tiểu Thì tâm huyết dâng trào muốn thử một lần lái xe, Hạ Tưởng bèn đồng ý.
Nhưng sau khi Nghiêm Tiểu Thì lái xe, hắn mới biết mình bị lừa, bởi vì Nghiêm Tiểu Thì trực tiếp đưa hắn đến một nơi bí mật, khiến Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc, âm thầm than không may, lẽ nào hắn bị hai người đẹp lừa bịp sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |