Sau khi Tôn Tập Dân nhận chất vấn, Hội đồng nhân dân không có động tác tiến thêm bước nữa, dường như tạm thời bước vào thời kỳ yên tĩnh. Bên Phẩm Đô cũng vậy, Tiêu Ngũ sau khi đánh lui sự đe dọa của Cường Tử, lão Thiết, nhân vật được gọi là đứng sau màn không lộ diện, Cường Tử cũng không xuất hiện biểu hiện sự giả vờ của y nữa, dường như bỗng chốc mai danh ẩn tích vậy.
Trên thực tế, tuyệt đối không phải là đối phương lùi bước, mà là chuẩn bị cho lần tấn công lớn hơn tiếp theo sau, nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm, sự yên tĩnh tạm thời của Hội đồng nhân dân, là Trình Tại Thuận bị đạp một chân, biết đau rồi, tạm thời dừng tay, nhưng với sự thấu hiểu của hắn đối với Trình Tại Thuận, tin rằng Trình Tại Thuận còn sẽ ngóc đầu trở lại.
Trình Tại Thuận thâm hiểm hơn Hà Giang Hải nhiều, mà nền móng ở tỉnh Tề cũng vững chắc hơn Hà Giang Hải, bởi vì Hà Giang Hải không có sự trải nghiệm làm Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước, mạng lưới quan hệ trong giới kinh doanh không rộng.
Hơn nữa Hà Giang Hải suy cho cùng thâm niên làm quan không dài bằng Trình Tại Thuận, lại thêm phân tích về tính cách, Trình Tại Thuận so với Hà Giang Hải âm mưu có thừa lại thiếu thẳng thắn, tức là nói, Hà Giang Hải rất dễ bị Hạ Tưởng nhìn thấu, còn Trình Tại Thuận không dễ bị hắn nhìn rõ được.
Bởi vậy, có thể ngồi xuống nói chuyện với Hà Giang Hải, nhưng với Trình Tại Thuận, thì phải gặp nhau bằng đao kiếm. Con đường làm quan của Trình Tại Thuận thay đổi nhanh chóng, lại mất vợ khi tuổi trung niên, trải nghiệm đời người phong phú, bởi vậy sự âm thầm chịu đựng trong tính cách và nhân tố không xác định cũng nhiều.
Hạ Tưởng vững tin, lần thứ hai giao chiến giữa hắn và Trình Tại Thuận, sẽ mãnh liệt hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Mà Tần Khản, cực giống với Trình Tại Thuận ở rất nhiều điểm, ví dụ như đều rất là âm thầm chịu đựng, làm việc rất không rõ ràng, cơ mưu rất thâm, không dễ chung sống. Bởi vậy khi Cường Tử sau khi tấn công không trúng lập tức mất dạng, Hạ Tưởng lại không cho rằng là Tần Khản thấy tình thế không ổn nên lập tức điều chỉnh sách lược mà là đang ấp ủ chuẩn bị cho một lần phản công quan trọng, phải bao vây tiêu trừ triệt để mấy người Tiêu Ngũ.
Hạ Tưởng liền nhắc nhở Tiêu Ngũ, bảo Tiêu Ngũ tiếp tục âm thầm điều tra nhưng càng phải chú ý an toàn.
Nhưng hoặc là Tần Khản cũng chú ý thấy tình thế có hơi chuyển biến, bất thình lình, tình hình bệnh dịch Phẩm Đô liền có được sự khống chế hiệu quả, không có xu hướng lan rộng thêm nữa. Động thái này cũng thêm một bước chứng minh dự đoán của Hạ Tưởng, tình hình bệnh dịch thật sự có người đứng sau giật dây. Lại liên tưởng đến Tần Khản lúc đó đã nói thế lực bên ngoài thêm dầu vào lửa, bèn không loại trừ y đánh lừa dư luận đồng thời cố ý di chuyển tầm mắt.
Hạ Tưởng liền thêm kiên định suy nghĩ phải cùng tính nợ cũ nợ mới với Tần Khản, chỉ là một loạt hành động đối đầu với Tôn Tập Dân hoặc Chu Hồng Cơ, hắn còn có thể lý giải, người trong quan trường không đè ép người khác thượng đài, cũng không bình thường, nhưng lấy sinh mệnh của dân chúng làm tiền cược chính trị, thì quá đê tiện vô sỉ, hoàn toàn chạm đến giới hạn của Hạ Tưởng.
Không để Tần Khản biết đau, không để Tần Khản được giáo huấn, hắn quyết định không dừng lại!
Quả thật trong nước phần đứng đằng sau sự cố quan trọng, ít nhiều cũng có bóng dáng đọ sức chính trị, nhưng cách Hạ Tưởng quá xa, hắn sẽ không quan tâm, cũng không quản được, Tần Khản lại làm đi làm lại ở ngay trước mắt hắn, còn gây ầm ĩ bụi đất bay mịt trời, làm mờ mắt Hạ Tưởng.
Chưa thấy Hoàng Hà chưa thôi ý định, được, vậy cùng đi xem Hoàng Hà. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng được, vậy đóng một chiếc quan tài xem ai dám nhảy vào bên trong trải nghiệm một chút.
Nhưng nếu tạm thời đều yên tĩnh, việc nên làm vẫn phải tiếp tục làm, công việc nên tiến hành vẫn phải tiếp tục tiến hành, quốc khánh ngay trước mắt, Hạ Tưởng cũng nên thả lỏng một chút.
Hôm nay là ngày Tào Thù Lê trở về, Hạ Tưởng lái xe đến sân bay đón vợ.
Vừa từ cổng Tỉnh ủy bước ra, liền chú ý thấy sau lưng có đuôi bám theo – sự việc Ngô Thiên Tiếu và lái xe kết hợp đánh người lần trước, tuy sau việc Hạ Tưởng cảm thấy hơi ngại, thật ra chỉ ngại một giây, bởi vì hắn biết rõ lái xe của Trình Tại Thuận là thứ gì, đánh quá nhẹ rồi, nên thẳng tay khiến y nửa đời còn lại không thể tự lo liệu được mới phải. Tuy nhiên vẫn phải tuân theo quy tắc đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu y không phải là lái xe của Trình Tại Thuận, kẻ trên người toàn chuyện thối nát như y còn dám chủ động động đến tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không trực tiếp hủy hoại y, Hạ Tưởng chính là quan liêu gặp sao hay vậy rồi.
Đương nhiên, Ngô Thiên Tiếu và lái xe vẫn là dùng thái độ cần có đi thăm lái xe của Trình Tại Thuận, còn trong quá trình thăm hỏi có xảy ra chuyện trừng mắt nhìn nhau hoặc xung đột từ ngữ hay không, Hạ Tưởng không bận tâm, tin rằng Ngô Thiên Tiếu có thể thong thả đối phó mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể này. Mà Trình Tại Thuận cũng không vì chuyện này mà ra mặt tìm hắn nữa, không biết là muốn đến Tỉnh ủy tố cáo hắn, hay là muốn đứng sau lưng hại hắn.
Vừa bước ra cửa sau lưng đã có đuôi bám theo, Hà Giang Hải vẫn luôn không dám dùng thủ đoạn đe dọa với hắn, Trình Tại Thuận muốn ra tay rồi.
Ra đến nội thành, chiếc xe phía sau vẫn theo sát không ngừng, xe rất tàn, biển số lại rất dữ, lại là biển số thường. Hạ Tưởng qua kính chiếu hậu chỉ có thể thấy rõ lái xe là một người đàn ông trọc đầu, khoảng hơn 30 tuổi, mặt rất tròn, hơi giống ca sĩ nào đó, nhưng ánh mắt rất dữ.
Thật sự là muốn đe dọa hắn ? Hạ Tưởng quan sát đối thủ, trong lòng nghĩ nếu lui ngược lại lúc ở thành phố Lang, hắn nói không chừng cũng có thể tay không quật ngã đối phương xuống đất, nhưng hiện tại suy cho cùng là Phó bí thư Tỉnh ủy rồi, thân thủ cũng kém hơn lúc trước, nói về vũ lực e rằng không giải quyết nổi tên ruồi bọ phía sau.
May mà con người phải dùng trí tuệ để sinh tồn ở trên thế giới, chứ không phải dùng vũ lực và thể lực. Hạ Tưởng không thể để đối phương cùng đến sân bay, liền im lặng gọi một cuộc điện thoại.
Đến một giao lộ, đèn đỏ, Hạ Tưởng lúc còn cách giao lộ khoảng mười mấy mét, chậm rãi đạp phanh xe, hắn vừa hay xếp ở vị trí đầu tiên, trong trường hợp bình thường, chắc chắn sẽ dừng ở giao lộ đợi đèn đỏ.
Cái đuôi theo sát sau xe, cũng dừng lại, Hạ Tưởng liền có thể nhìn rõ trên mặt béo của đối phương, tràn đầy sự hung hãn, lòng nghĩ, chẳng lẽ, muốn dọa hắn sao? Hắn tuy không có Tiêu Ngũ ở bên cạnh, Dương Uy cũng không có, nhưng mình hắn đối phó với một tên tiểu lâu la, vẫn là chuyện nhỏ.
Huống hồ lại đang lái ô tô, lại có thể bất cứ lúc nào cũng có cách dùng được.
Lúc thấy đèn đỏ đếm ngược còn mười giây, Hạ Tưởng nhắm chuẩn cơ hội, nhấn ga một phát, trong tiếng xe gầm rú, đột nhiên vượt lên phía trước, vượt đèn đỏ, gống như con ngựa hoang tuột cương vậy, trước nay chưa từng có.
Xe sau chắn chắn không ngờ tới đường đường một Phó bí thư Tỉnh ủy lái xe, không những mạnh mẽ hơn người, còn dám mạo hiểm tính mạng vượt đèn đỏ… Cũng phải, năm đó lúc Hạ Tưởng tay trắng bắt đầu sự nghiệp, nói ra người ở sau đoán chừng nói thế nào cũng sẽ không tin.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến y sợ ngây người, sau một lát, làm một hành động khiến y hối hận cả đời – cũng nhấn ga một phát, phấn khởi hăm hở tiến lên.
Thật ra y cũng phụng mệnh theo dõi Hạ Tưởng, cố ý cảnh cáo Hạ Tưởng đồng thời gõ chuông cảnh tỉnh, khiến Phó bí thư Hạ kiềm chế thích đáng vài phần, không cần phải liều mạng. Nhưng con người vẫn cứ mất khống chế tâm trạng trong thời khắc khẩn cấp, ai cũng không khống chế được sự kích động, vừa thấy Hạ Tưởng muốn chạy, rõ ràng là muốn cắt đuôi y, y liền vội vàng tức giận liều mạng, cũng vượt đèn đỏ đuổi theo sát nút.
Chỉ có điều y bỏ qua một vấn đề quan trọng – an toàn, Phó bí thư Hạ trước khi vượt đèn đỏ, đã tính toán chuẩn xác thời gian vượt qua, đồng thời quan sát xe cộ bên đèn xanh, có đủ thời gian để hắn an toàn vượt qua.
Có thể bảo đảm để hắn vượt qua an toàn, nhưng có để kẻ ở sau vượt qua an toàn hay không, là một người tốt Hạ Tưởng rõ ràng cũng không đủ thời gian hoặc ý tốt tính toán thay cho xe sau, bởi vậy khi xe của Hạ Tưởng vượt qua giao lộ chưa đến một giây, liền nghe thấy sau lưng vang đến một âm thanh va chạm cực lớn!
Một chiếc xe ủi đất chặn ngang tông vào chiếc xe theo dõi phía sau.
Mặt bên của ô tô là chỗ mỏng yếu nhất, huống hồ đối phương vì muốn bịt mắt người khác, cố ý dùng một chiếc xe loại kém để theo dõi, kết quả trong tiếng va chạm cực mạnh, chiếc xe theo dõi suýt nữa bị cắt thành hai khúc.
Người trong xe cho là không chết, cũng phải hộc máu ba lít nằm trên giường ba năm.
Xin lỗi, giải quyết sự việc sau đó không nằm trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, đối phương đã mang ý theo dõi thể hiện rõ ý cảnh cáo, hắn có mềm mỏng nhân từ đi nữa, cũng tương đương với việc dung túng đối phương làm việc hung dữ thêm nữa.
Đương nhiên, sự việc phát triển đến bước xe hỏng người chết, là kết quả mà ai cũng không ngờ tới. Hạ Tưởng không ngờ, bởi vì hắn không ngờ tới đối phương sẽ lộ liễu vượt đèn đỏ quyết theo cho bằng được. Nhân vật phía sau màn cũng không ngờ tới, bởi vì ai cũng không ngờ tới đường đường một Phó bí thư cũng dám lấy thân thử mạo hiểm như vậy, hơn nữa kỹ thuật lái xe vô cùng cao siêu.
Cũng là có vài người trí nhớ không tốt thì thôi vậy, Hạ Tưởng sớm đã từng nói, hắn là một lái xe tốt, thích cảm giác nắm vô lăng trong tay mình.
Hy vọng qua những chuyện này, có vài người có thể sáng mắt ra, đừng làm những việc thăm dò không ra sao nữa.
Tuy nhiên cũng qua những chuyện này Hạ Tưởng ý thức được thành phố Lỗ không còn là một nơi tốt để an cư lạc nghiệp nữa, liền quyết định sắp xếp cho Tào Thù Lê rời khỏi thành phố Lỗ, đến Bắc Kinh ở tạm một thời gian.
Đến sân bay, đón được Tào Thù Lê.
Một khoảng thời gian không gặp, Tào Thù Lê ốm rõ đi mấy phần, lại càng tỏ ra đẹp đẽ lay động lòng người, mặc một bộ đồ đơn giãn mà tao nhã, là bộ đồ mà Hạ Tưởng chưa từng thấy, đoán chừng là mua ở nước ngoài.
Hạ Tưởng giơ tay ra – Tào Thù Lê cho rằng hắn muốn đón lấy hành lý, liền chuyển va ly qua cho hắn, không ngờ hắn tránh cái valy, ôm ngay cô vào lòng, không khỏi làm cô vui mừng khôn xiết, miệng lại nói:
– Đều là vợ chồng già cả rồi, còn ôm cái gì chứ, thật không biết xấu hổ. Anh ít ra cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy rồi, sao lại giống như một đứa trẻ vậy?
Hạ Tưởng cảm khái nói:
– Người đàn ông thỉnh thoảng giống một đứa trẻ trước mặt người phụ nữ của mình, mới thật sự là đàn ông.
– Ngụy biện!
Tào Thù Lê rõ ràng là oán trách, thật ra lại là ngọt ngào trong lòng, bất cứ người phụ nữ nào, bất luận là làm vợ bao lâu, đều hy vọng người đàn ông mình yêu trước sau vẫn ôm cô trong lòng.
Trên đường trở về, Hạ Tưởng cứ mỉm cười không nói, nghe Tào Thù Lê nói không dứt, chuyến đi Mỹ của cô phong phú muôn màu, vừa là một chuyến du lịch, cũng làm sâu sắc thêm tình bạn với Liên Nhược Hạm, đồng thời cũng mở mang tầm mắt, có thể nói một công nhiều việc.
Hạ Tưởng lại đang cân nhắc làm sao mở miệng bảo Tào Thù Lê rời thành phố Lỗ, vừa không thể khiến cô có cảm giác bị hắn ghét bỏ, lại không thể nói ra nguyên nhân thật khiến cô lo lắng, cũng thật làm người ta khó xử.
Sau khi vào nhà, Tào Thù Lê thả đồ xuống rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa, cô không thể chịu đựng nhất chính là trong nhà hơi lộn xộn, nhưng một người đàn ông như Hạ Tưởng, trong nhà không thể sạch sẽ gọn gàng rồi, trừ khi trong nhà còn có người vợ hai.
Tào Thù Lê vào nhà không quá nửa tiếng, vừa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, còn chưa ôn tồn với Hạ Tưởng một chút nào, đã nhận được một cuộc điện thoại, sau khó Tào Thù Lê liền khó xử nói với Hạ Tưởng phải rời khỏi thành phố Lỗ…
Vừa đúng với ý nguyện của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |