Hơn nữa theo suy đoán của Hạ Tưởng, cầu đường tỉnh Tương tuy rằng đã thay máu từ tầng trung trở lên, nhưng tầng dưới vẫn còn lực lượng của Diệp Địa Bắc, mà mấy người bên Diệp Địa Bắc đã kinh doanh mấy năm, trong việc tiếp nhận và duy trì công trình, khẳng định là có hệ thống thao tác vận hành không để người khác biết được, cuộc thay máu lớn lần này vốn không thể hoàn toàn ngăn chặn mạng lưới quan hệ và con đường tài lộ của mấy người Diệp Địa Bắc.
Nếu như Diệp Địa Bắc đủ thông minh, có kiên nhẫn, một mực đi theo con đường công trình, thì cũng có thể tiếp tục cho bốn cậu ấm tỉnh Tương có được cuộc sống tốt đẹp tha hồ vung tiền. Tuy rằng thu vào sẽ giảm bớt không ít nhưng cẩn thận và dài lâu, nhẫn nại chờ đợi, rồi cũng có một ngày khôi phục lại như thường.
Theo như lời Dương Diêu Nhi đã nói, Hạ Tưởng dù sao cũng là người ngoài, cùng lắm là ba năm sẽ rời khỏi Tương Giang, chỉ cần kéo dài thời gian thôi, cũng có thể đánh thắng được hắn.
Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ đến chính là, đám người Diệp Địa Bắc dường như đùng cái cùng lúc rút tay lại. Tin tức truyền đến từ khắp các công trình của cầu đường tỉnh Tương, qua đường dây ngầm đặc biệt tập hợp lại trong tay của Hạ Tưởng, chỉ cần phân tích qua là có thể kết luận được. Bốn cậu ấm tỉnh Tương đem lực lượng nắm giữ trong tay hoặc giải tán hoặc chuyển nhượng hoặc là thay người, mỗi một biểu hiện đều thể hiện rất rõ, bốn cậu ấm tỉnh Tương muốn phân rõ trắng đen với cầu đường tỉnh Tương, loại trừ sạch sẽ mọi mối quan hệ.
Hơn nữa điều càng làm Hạ Tưởng khó hiểu hơn chính là, các công trình dự án khác mà bốn cậu ấm tỉnh Tương đang nhúng tay vào, lại trong thời gian ngắn nhất sang hết lại, tất cả mọi biểu hiện chỉ chứng minh cho một khả năng duy nhất, bốn cậu ấm tỉnh Tương muốn hoàn toàn nhảy ra khỏi vòng liên quan của công trình dự án, sẽ không kinh doanh bất kỳ công trình dự án nào nữa.
Con cháu của quan lớn thích nhất là nhúng tay vào các công trình dự án, bởi vì bên trong các công trình dự án lấp liếm được nhiều nhất, chiết khấu được lớn nhất, tiền tới nhanh nhất, lại ít tốn công sức nhất, có thể nói đó là một con đường tắt để làm giàu, đương nhiên dưới điều kiện là quyền lực phải nằm trong tay.
Những năm gần đây bốn cậu ấm tỉnh Tương đều phát tài như vậy, tất cả đều từ các công trình dự án lớn mà ra. Hiện giờ bọn họ hoàn toàn rút khỏi các công trình dự án, chẳng lẽ là muốn dừng tay ở đây, sau đó cao chạy xa bay sao?
Không thể nào! Bốn cậu ấm tỉnh Tương tuy rằng đã có được số tiền bất chính lên tới 2 tỷ tệ, nhưng chia đều ra, mỗi người mới được khoảng năm trăm triệu, năm trăm triệu nhân dân tệ, gộp vài chục triệu đô lại, ra nước ngoài rồi, vẫn không đủ để bọn họ ăn chơi suốt đời, làm sao bọn họ có thể dừng tay được?
Với trình độ của bọn họ, ra nước ngoài rồi còn có thể kiếm được tiền khẳng định là nằm mơ, chỉ có thể kiếm trước cho đủ số tiền một đời hay thậm chí là cho hai đời, thì mới có thể chạy trốn.
Nhưng dựa vào tin tức đáng tin cậy cho thấy, Diệp Địa Bắc đã làm xong hộ chiếu, chuẩn bị bay sang Australia, đương nhiên, chỉ là làm giấy tờ đi du lịch thôi.
Tuy nhiên nếu nghĩ lại, hiện tại Diệp Địa Bắc không thể ra nước ngoài mà không về được, dù sao Diệp Thiên Nam vẫn còn đang nhậm chức, hơn nữa Diệp Thiên Nam còn muốn tiếp tục thăng tiến, sẽ không chịu dừng lại ở chức cấp phó tỉnh đâu, hơn nữa vài trăm triệu nhân dân tệ, làm sao sống được ở nước ngoài? Ít nhất cũng phải có vài tỷ mới được!
Hạ Tưởng một mình ngồi trong phòng làm việc, đem sự việc từ đầu tới đuôi trắc lọc lại một lần. Tuy rằng không mò ra được Diệp Địa Bắc rốt cục đang muốn làm gì, nhưng gần như cũng biết rõ đối phương sẽ không bất chấp tất cả mà cao chạy xa bay.
Thứ nhất là tiền vẫn chưa đủ, ăn chưa đủ no, thứ hai Diệp Thiên Nam vẫn còn hy vọng sẽ được thăng tiến, lúc này để Diệp Địa Bắc định cư ở nước ngoài, không phải là một hành động khôn ngoan, dễ dàng bị người đời đàm tiếu.
Đoán chừng là muốn chuyển sang kinh doanh cái khác, Hạ Tưởng đại khái có thể kết luận. Bất kể là Diệp Địa Bắc muốn làm gì, tuyệt đối sẽ không phải là làm ăn chính đáng, vì làm ăn chính đáng thì tiền đến quá chậm, vĩnh viễn không thể cậy vào quyền hành mà một vốn bốn lời được.
Nhưng theo sau đó là Hồ Quân Do bay qua Mỹ, Lâm Tiểu Viễn bay qua Canada, đều là những nước mà pháp luật trong nước không có điều lệ dẫn độ, hay nói cách khác, chỉ cần sau khi đến nơi là có thể xin phép tị nạn chính trị, sau đó thì quan tòa có đập búa tuyên án mấy chục năm tù, người đó cũng không thể về nước quy án… điều này lại khiến Hạ Tưởng nghi ngờ không biết đối phương rốt cục đang âm mưu gì?
Thật lòng mà nói, Hạ Tưởng đúng là sợ bốn cậu ấm tỉnh Tương một đi không trở lại, từ nay về sau tiền mồ hôi nước mắt của mấy tỷ dân lại phải cống hiến cho thuế thu nước khác rồi, để cho mấy tên cặn bã ở nước ngoài có thể ăn chơi sa đọa cả đời, hơn nữa lại còn tự do tự tại, mặc cho vô số dân chúng than trời trách đất, vật lộn với cơm áo gạo tiền.
Mặc dù Hạ Tưởng đã quá quen thuộc với quá nhiều bóng tối trong quan trường và những điều bất đắc dĩ trong xã hội. Nhưng mới nghĩ tới người cặn bã như Diệp Địa Bắc mà cũng có thể dương oai diễu võ, ung dung nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại nghĩ đến trong mấy sự cố nghiêm trọng có biết bao khổ cực gian nan của những gia đình, thì tim của hắn lại rỉ máu, cơn thịnh nộ của hắn lại nổi dậy không kiềm xuống được.
Nhưng hiện giờ chứng cứ trong tay hắn chưa đủ để cầm chân bọn chúng, cũng không có bất cứ lý do gì để ngăn chặn mấy người bọn họ ra nước ngoài, ngoại trừ tức giận ra, hắn tạm thời cũng không thể làm được gì.
Đừng nói là hắn, ngay cả những quan chức cấp cao cũng có những chuyện khiến họ phải đau lòng nhức óc.
Trong hội nghị cấp bậc cao nhất trước đó một đêm, Tổng bí thư và Thủ tướng nghiêm nghị ra lệnh bất cứ ai cũng không được để lộ tin tức về đồng nhân dân tệ tăng giá, đồng thời yêu cầu nộp điện thoại cho cấp trên.
Kết quả là mấy phút trước khi cuộc họp diễn ra, có vô số cuộc điện thoại được gọi ra ngoài, có cơ quan tài chính mua vào đồng nhân dân tệ với một lượng lớn. Ngay sau khi hội nghị kết thúc, nhân dân tệ chính thức tăng giá, liền có một lượng lớn bán tháo ra.
Một vào một ra, rất nhiều người kiếm được số tiền mấy đời cũng tiêu không hết, nhà nước bị tổn thất hơn hàng trăm tỉ.
Thủ tướng vì vậy càng thêm đau lòng tức giận, nước mắt chảy dài!
Tổn thất của nước nhà, chính là tổn thất của người dân, là tiền mồ hôi nước mắt của mỗi người dân, thông qua con đường hợp pháp, thông qua thủ đoạn đen tối của những tin tức và chức quyền không xứng đáng, mà của cải được chảy vào hầu bao của các quan lớn.
Vô số người vất vả cực khổ cả đời cũng không thể kiếm cho mình được một căn nhà để ở, nhưng đối với những quan lớn nắm giữ tin tức và quyền hành, chỉ cần một cuộc điện thoại là ngồi không có ngay số tiền hàng tỉ.
Số của cải hàng tỉ đó từ đâu mà có? Không phải trên trời rơi xuống, đại loại cũng không phải là tiền giấy được in thêm ra, mà đó giá trị thặng dư của mỗi một người dân bình thường lao động cực khổ mà ra.
Giống như giá nhà trước sau cao vun vút, bởi vì nó kéo theo quá nhiều lợi ích, đằng sau mỗi một cái giá cao ngất ngưỡng đó, đều có vô số đôi bàn tay vớt phần trong đó, bàn tay nào cũng khó có thể chặt bỏ được, đó là lý do vì sao từ đầu đến cuối giá nhà vẫn khó mà hạ xuống.
Hạ Tưởng không ảnh hưởng nổi thế cục của cả nước, nhưng ít nhất hắn vẫn trong phạm vi quyền hạn của mình, đem một số sâu bọ và cặn bã ra trước pháp luật, đồng thời làm cho chúng phải ói ra hết những gì đã có được từ việc làm phi pháp.
Như vậy, trên không phụ tổ quốc, dưới không phụ dân chúng, ở giữa cũng không thẹn với lý tưởng và niềm tin của chính bản thân mình.
Trong nhóm bốn người, chỉ còn lại một mình Dương Diêu Nhi là còn ở Tương Giang. Dương Diêu Nhi từ sau sự việc lần trước, cũng không thấy xuất hiện nữa, da mặt cô ta có dày đi nữa, chỉ sợ là cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại Hạ Tưởng.
Ngược lại Dương Hằng Dịch, trải qua sự việc lần trước đã có khoảng cách với Phó Tiên Phong, nhưng mà dù sao cũng được tới mức độ của cấp bậc thôi. Tiếp xúc trong công việc thường ngày cũng phải làm cho qua, nhưng trước mặt cũng không có xích mích gì.
Tuy nhiên điều khiến cho Hạ Tưởng thắc mắc là, Con người của Dương Hằng Dịch làm cho hắn khó có thể nắm bắt được. Gã theo phe Diệp Thiên Nam thì không cần nghi ngờ rồi, nhưng dường như gã không có quan hệ gần gũi với người nào, có vẻ như đi đi lại lại đều chỉ có một mình.
Lúc tan ca, đang thu dọn đồ đạc, Tằng Trác gõ cửa đi vào:
– Bí thư Hạ, Bí thư Dương đến …
Dương Hằng Dịch? Hạ Tưởng sửng sờ, gật đầu nói:
– Mời bí thư Dương vào đây.
Dương Hằng Dịch xếp hạng phía sau. Hạ Tưởng không cần đi ra ngoài nghênh đón, nhưng dù sao cũng giữ chức vụ lớn Giám đốc sở Công an, hắn vẫn là đứng dậy tiếp đón.
Dương Hằng Dịch dường như chẳng ngó ngàng gì tới sự lễ phép của Hạ Tưởng, cũng không khách sáo, vừa vào đã nói:
– Chủ nhiệm Hạ, lần trước Diêu Nhi đã đụng phải cậu, nó luôn cảm thấy có lỗi, bày ra cả một bàn tiệc xin lỗi, hân hạnh mời cậu đến dự.
Lời nói gì mà thẳng băng, không một chút quanh co, cũng may là Hạ Tưởng, nếu là người khác chắc không chịu nổi thái độ này của Dương Hằng Dịch. Rõ ràng đến cúi đầu với người ta, lại nói giọng nghe như rất là miễn cưỡng vậy.
Sự việc lần trước, Dương Hằng Dịch vẫn cảm thấy mắc nợ Hạ Tưởng, mắc nợ ơn nghĩa người khác là khó chịu nhất. Gã luôn nghĩ sẽ trả lại, hôm nay vừa hay có thời gian rảnh nên đích thân đến mời Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hôm nay vốn có hẹn trước với Mai Hiểu Lâm, phải đi cùng Mai Đình. Nói ra thời gian hắn đến Tỉnh Tương cũng lâu rồi, Mai Đình cũng ở Tương Giang. Nhưng cơ hội gặp mặt đúng thật là không nhiều.
Hạ Tưởng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hợp tác với Dương Hằng Dịch, cũng không nghĩ rằng có thể moi móc được mảnh tin nào của Diệp Thiên Nam.
Tuy nhiên không hiểu sao thoáng chốc trong lòng nảy ra một ý tưởng, nhược điểm lớn nhất của Dương Hằng Dịch là Dương Diêu Nhi, gã dung túng Dương Diêu Nhi đến nỗi không thể chấp nhận được, có lẽ cũng có cơ hội moi được vài thiếu xót của Diệp Thiên Nam từ trên người ông ta.
Ý nghĩ xẹt qua trong đầu liền ngập ngừng giây lát rồi nhận lời ngay:
– Bí thư Dương quá khách khí rồi, chỉ là việc nhỏ, không cần để trong lòng đâu.
Dương Hằng Dịch nghe thấy trong lời nói Hạ Tưởng có ý buông lỏng, nhẹ nhàng cười nói:
– Cũng không cần khách khí, Diêu Nhi rất ngưỡng mộ chủ nhiệm Hạ, tôi chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ của một chủ nhà thôi, chủ nhiệm Hạ đến Tương Giang đã lâu rồi, còn chưa lần nào mời cậu dùng bữa, có vẻ tôi thật sự rất không hiếu khách.
Nhiều Ủy viên thường vụ chưa mời Hạ Tưởng dùng cơm lắm rồi, lý do của Dương Hằng Dịch rất gượng ép, tuy nhiên quan trọng không phải là lý do, mà là dụng ý, Hạ Tưởng tỏ ra vẻ khó lòng từ chối mà nhận lời:
– Thôi được, thịnh tình của Bí thư Dương khó mà từ chối, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Địa điểm mà Dương Hằng Dịch sắp xếp là ở một trang viên rất đặc biệt, cách nội thành hơi xa, lúc Hạ Tưởng và Dương Hằng Dịch ngồi chung một xe rời khỏi trụ sở tỉnh Ủy, vừa đúng lúc Hồ Định mở cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài, trông thấy rõ mồn một.
Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Hồ Định đáng lẽ ra phải là một trong những nhân vật quyền cao chức trọng của tỉnh ủy tỉnh Tương, nhưng vị trí hiện giờ của ông ta rất ngượng ngùng, phía trên thì có Chủ tịch Phó Tiên Phong thế lực mạnh mẽ, bên dưới lại có Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch Hà Chí Năng được Bí thư tỉnh Ủy tín nhiệm và ủng hộ vô cùng, ông ta kẹp ở giữa, tiến hay lùi đều khó.
Việc lớn thì Phó Tiên Phong nói được rồi, còn việc nhỏ thì do Hà Chí Năng phụ trách một cách cụ thể, ông ta trên danh nghĩa là phải chủ trì công việc hàng ngày của ủy ban tỉnh, nhưng Chủ tịch tỉnh Phó thế lực ngày càng lớn mạnh, việc gì cũng nhúng tay vào, khiến cho ông ta có vẻ như việc gì cũng lo liệu quản lý, nhưng thật chất lại không làm được việc gì.
Cục thế tỉnh Tương đang có sự biến động và đổi mới, trong lòng ông ta cũng dao động. Thấy một người ít thích qua lại với ai như Dương Hằng Dịch cũng có thể đi cùng với Hạ Tưởng, ông ta càng thêm phiền não.
Mấy lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Diệp Thiên Nam, thông báo một chút tình hình cho gã, nhưng lại mấy lần buông xuống, cuối cùng ông ta lại nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn là không gọi ra cuộc gọi then chốt này.
Đi đến nơi rồi Hạ Tưởng không nhịn được cười, không ngờ lại là cái nơi đẹp đẽ mà Dương Diêu Nhi lần trước đã dẫn hắn đến, trong lòng nghĩ không biết có phải do Dương Diêu Nhi cố ý sắp xếp hay không, hay chỉ là hành động vô ý.
Xuống xe rồi, Dương Diêu Nhi đã đợi sẵn ngoài cửa. Hôm nay Dương Diêu Nhi ăn mặc giản dị khác thường, tuy rằng mặc một cái váy ngắn, để lộ đôi chân nõn nà, nhưng lại vô cùng mộc mạc, chỉ bới tóc đơn giản, nhìn sơ qua, giống như là con gái nhà lành.
Cũng không biết cha con họ Dương bày ra yến tiệc gì? Trong lòng Hạ Tưởng đã đánh một dấu chấm hỏi lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |