Hạ Tưởng sớm muốn chủ động gọi điện thoại, không ngờ việc nhiều liền để sang một bên. Mai Thái Bình cũng là kiềm chế không được, dù sao sự tình liên quan một lần lên chức quan trọng của Mai Hiểu Lâm.
– Chủ nhiệm Hạ, tôi vừa mới cùng Bí thư Trần nhắc đến cậu, Bí thư Trần nói rất nhớ cậu, gửi lời hỏi thăm cậu.
Mai Thái Bình bắt đầu đã nhắc đến Trần Phong, dụng ý không nói mà rõ, là dùng quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng để ám chỉ quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng.
– Cảm ơn Bí thư Trần đã nhớ tới, tôi rất khỏe, cũng nhờ Chủ tịch tỉnh Mai thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Bí thư Trần.
Trong lòng Hạ Tưởng hiểu được cùng với địa vị của hắn lên cao, Mai Thái Bình đối với hắn cũng khách sáo và vòng vo nhiều hơn, không nói chuyện tuỳ ý như trước đây nữa. Thực ra dựa vào quan hệ của hắn và Mai Thái Bình, không đề cập đến Trần Phong, hắn cũng sẽ toàn lực ủng hộ Mai Hiểu Lâm thăng chức.
Huống hồ Mai Hiểu Lâm hiện tại là Phó thị trưởng thường trực, tiếp nhận chức vụ Thị trưởng cũng hợp lẽ, cũng không phải đặc biệt cất nhắc.
Tuy nhiên chuyện trong quan trường cũng nói không rõ, việc người đến sau thăng chức chẳng lạ lùng gì, việc tới trước mắt, Mai Thái Bình cũng khó tránh có tâm lý lo được lo mất.
Chủ yếu cũng vì một điểm, Chủ tịch tỉnh tỉnh Tương là Phó Tiên Phong.
Mai Thái Bình và Phó Tiên Phong, từng là đảng Thái tử của hai gia tộc lớn ở thủ đô, hiện nay đều ở địa vị cao Chủ tịch tỉnh, hơn nữa tỉnh Sở và tỉnh Tương là láng giềng gần, cách xa nhau không quá 400 km, hai người khẳng định có so sánh trên dưới.
Ai cũng không phục ai, nhưng lại bởi vì kinh tế tỉnh Sở và tỉnh Tương bổ sung cho nhau rất nhiều, hơn nữa lại đều là tỉnh lân cận lớn nhất của nhau, lại phải hay phải nhờ cậy lẫn nhau, cho nên lần này Mai Thái Bình tới chơi, vừa là vì thỏa thuận kinh tế tổng quát, cũng là vì Mai Hiểu Lâm sắp gặp được lần lên chức lớn.
Nếu lần này Mai Hiểu Lâm lên chức không thành, đối với sự phát triển lâu dài về sau của cô vô cùng bất lợi, hơn nữa những ngày cô sống ở thành phố Tương Giang cũng sẽ không dễ chịu. Lại thêm tình thế trước mắt của tỉnh Tương phức tạp khác thường, sợ là Mai Hiểu Lâm sẽ phải thuyên chuyển công tác đến thành phố cấp 3 khác.
Giai đoạn hiện nay, Mai Hiểu Lâm ở lại thành phố Tương Giang mới phù hợp với lợi ích của Hạ Tưởng nhất.
Chuyện bổ nhiệm của Mai Hiểu Lâm, sắp gây ra đụng chạm giữa hai nhà họ Mai và nhà họ Phó. Hạ Tưởng kỳ thật vẫn là mơ hồ hơi lo lắng, nếu Phó Tiên Phong kiên trì muốn phủ quyết Mai Hiểu Lâm, Mai Thái Bình sẽ đi con đường nào?
Hắn kẹt ở giữa, có cần vì sự bổ nhiệm của Mai Hiểu Lâm, mà cắt đứt với Phó Tiên Phong hay không?
Sự tình, càng thêm phức tạp hóa.
Chỉ nói chuyện với Mai Thái Bình không đến hai phút, cũng chính là tùy ý nói, không tiện đề cập đến việc trọng đại trên điện thoại. Nhưng trao đổi thông tin trước cũng rất cần thiết, Hạ Tưởng liền cùng Mai Thái Bình ước định, sẽ ngồi với nhau vào buổi tối ngày ông ta đến tỉnh Tương.
Buông điện thoại của Mai Thái Bình, lập tức điểm lại tình thế tỉnh Tương một lần nữa, Hạ Tưởng cho rằng rất cần thiết báo cáo với ông cụ Ngô một chút.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, chủ động gọi điện thoại cho ông cụ.
Hạ Tưởng liền phát hiện, theo vị trí của hắn càng ngày càng cao, lúc trước thường chủ động gọi điện thoại tới ám chỉ, hoặc gợi ý điều gì đó. Tống Triêu Độ, Trần Phong thậm chí là Tào Vĩnh Quốc và những người bạn chí cốt khác, hiện tại đều rất ít gọi điện thoại tới phát biểu nhìn nhận về hắn như thế nào đi tốt bước tiếp theo. Đúng vậy, hắn một đường đi tới, hiện tại càng ngày càng chín chắn, bước chân cũng càng thêm vững vàng.
Điện thoại cho ông cụ Ngô gọi một chút là kết nối được, bên trong truyền đến giọng nói nửa thân thiết nửa kinh ngạc vui mừng của ông cụ:
– Tiểu Hạ, tới Tương Giang rồi có hợp thời tiết ở đó hay không?
Hiện tại đã không có mấy người gọi hắn là “Tiểu Hạ” rồi, Hạ Tưởng nghe xong, không ngờ nhất thời xúc động muôn vàn. Trước kia ông cụ từng đối phó hắn, nhưng sau đó bất luận đối với hắn là có tâm an bài hay là có điều chờ mong, tóm lại ông cụ đối với hắn, cũng quả thật có một phần tình thân sâu đậm ở bên trong.
– Tạm ổn, Tương Giang nhiều nước, khí hậu thoải mái, liền thích ứng rất nhanh.
Hạ Tưởng cũng biết lời nói ông cụ mang hai ý nghĩa, khí hậu có hợp hay không, không quan trọng, quan trọng là, đã thành thạo chuyện ở đó hay chưa..
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Ông cụ cười ha hả.
– Con người là một loài, rơi xuống đất sẽ mọc rễ. Có ý chí coi bốn biển là nhà, mới có thể có chí hướng vì thiên hạ.
Thật ra trong lòng ông cụ biết rõ ràng thế cục tỉnh Tương, nói mông lung nhưng kỳ thật vẫn là đang trấn an hắn.
Hạ Tưởng trong lòng dâng lên một niềm cảm động:
– Ông nhớ giữ gìn sức khỏe, việc của cháu, cũng không cần lo nghĩ quá, đều trưởng thành rồi, cũng đều nhìn rõ đường rồi.
– Nói là nói như vậy, tuy nhiên ở trong mắt ta, Tài Dương cũng vậy, cháu cũng thế, đều là con cháu cả.
Ông cụ Ngô có lẽ tuổi tác càng tăng cao, càng ngày càng giống một cụ già bình thường.
Hạ Tưởng liền theo lời của ông, nói vài câu chuyện thường ngày, sau đó mới chuyển đề tài sang việc bổ nhiệm của Mai Hiểu Lâm:
– Chủ tịch tỉnh Mai muốn tới thăm tỉnh Tương, cháu phải cùng ông ta còn có Mai Hiểu Lâm cùng ngồi với nhau. Mai Hiểu Lâm là Phó thị trưởng thường trực, một phụ nữ, có thể làm đến Thị trưởng cũng rất không dễ dàng.
Tai của cụ Ngô rất thính, bình thường cán bộ cấp sở ông khẳng định sẽ không để ở trong lòng, nhưng Mai Hiểu Lâm là người nhà họ Mai, lại ở cùng một thành phố với Hạ Tưởng, tất nhiên ông rõ như lòng bàn tay đối với thay đổi của Tương Giang, bèn nói:
– Cô bé Mai Hiểu Lâm này cũng không tệ lắm, ta cũng xem trọng tiền đồ của nó. Nữ Thị trưởng, cũng là sự kiện tiến bộ của chính trị trong nước.
Lời của ông cụ Ngô, khiến Hạ Tưởng rất là an tâm, trong lòng liền hiểu rõ khuynh hướng của nhà họ Ngô. Nếu nhà họ Ngô giữ vững lập trường trung gian giữa hai nhà họ Mai và họ Phó, hắn cũng dễ xử lý, nếu có nghiêng về nhà họ Phó, hắn liền có điểm khó xử.
Vừa mới buông điện thoại của ông cụ Ngô, Khâu Tự Phong liền gọi điện tới.
– Chủ nhiệm Hạ, đã lâu không gặp!
Khâu Tự Phong bắt đầu liền bật cười ha hả, sau đó liền lập tức đi vào chủ đề chính.
– Nghe nói Chủ tịch tỉnh Mai muốn tới tỉnh Tương? Đừng quên hỏi thăm Chủ tịch tỉnh Mai, và nói Khâu Tự Phong vẫn thường hay nhớ về thời gian cùng làm việc với ông ấy.
Khâu Tự Phong đại diện cho nhà họ Khâu cũng bày tỏ thái độ, xem ra, liên hệ qua lại giữa bốn nhà vẫn là rất thường xuyên, cũng chứng minh một điểm, quan hệ giữa bốn nhà vẫn còn vô cùng chặt chẽ.
Bởi vậy Hạ Tưởng càng đưa ra kết luận, Phó Tiên Phong quả nhiên là kẻ đầu cơ, y nếu vẫn một lòng ngăn cản Mai Hiểu Lâm thăng chức, y sẽ làm ba nhà không vui.
Khâu Tự Phong chỉ nói một chút về việc của Mai Hiểu Lâm, liền chuyển đề tài:
– Chủ nhiệm Hạ, ba người tại huyện An năm đó, hiện tại anh và Hiểu Lâm đã tụ họp cùng nhau rồi, còn thiếu mỗi tôi, nhớ tới năm tháng ở huyện An, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, anh đã là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh…
Bên trong sự cảm thán của Khâu Tự Phong, nhiều ít có chút ý cô đơn. Năm đó cấp bậc của anh ta cao hơn so với Hạ Tưởng, hiện tại bị Hạ Tưởng vượt qua, trong lòng khẳng định không dễ chịu lắm. Hơn nữa Mai Hiểu Lâm cũng đuổi kịp rồi, lập tức ngang vai ngang vế với anh ta. Hiện tại anh ta là Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, bước tiếp theo cũng nên rảo bước tiến lên cấp phó tỉnh, nhưng dường như vẫn không có cơ hội thích hợp. So sánh ngang bằng, Hạ Tưởng quả thực quá may mắn.
Lại hàn huyên với Khâu Tự Phong vài câu, Hạ Tưởng cuối cùng buông điện thoại, thanh tĩnh trong chốc lát. Việc bổ nhiệm của Mai Hiểu Lâm, tác động thần kinh khắp nơi, quả nhiên là thế lực gia tộc, rút dây động rừng. Tuy nhiên lại nói, vị trí Thị trưởng thành phố Tương Giang tuy rằng cùng là cấp Giám đốc sở, nhưng so sánh lại, vẫn có phân lượng nặng hơn nhiều so với Thị trưởng của thành phố cấp 3 khác.
Dù sao cũng là tỉnh lị, ngay dưới mắt Tỉnh ủy. Đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Tương Giang, trên cơ bản liền tương đương với nắm được vé vào cửa lên vị trí Bí thư Thành ủy Tương Giang, mà Bí thư Thành ủy Tương Giang là có thể coi là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Nói cách khác, đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Tương Giang, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba năm sau liền chuyển lên làm Bí thư Thành ủy, chính là quan lớn cấp phó tỉnh rồi, bởi vậy, mới là vị trí thế lực khắp nơi nhất định tranh giành.
Khi hết giờ làm, Hạ Tưởng vốn định đến bệnh viện thăm hỏi Nghiêm Tiểu Thì, gọi điện thoại đến thì Phó Tiên Tiên rất khí thế nói Nghiêm Tiểu Thì không muốn gặp hắn, bảo hắn đừng tới. Có phải Phó Tiên Tiên giả truyền thánh chỉ hay không, Hạ Tưởng không rõ ràng lắm, tuy nhiên tưởng tượng nếu Phó Tiên Tiên còn đang trong cơn giận, không đi cũng tốt, đỡ phải khiến Nghiêm Tiểu Thì phiền lòng.
Đúng lúc Hạ Tưởng thu dọn đồ đạc sắp rời đi, Lý Tòng Đông tiến đến báo cáo một tình huống bất ngờ, Trần Công Phương có lời khai mới, nói là hắn ở Thần Đông và Tương Giang đều có một ngôi nhà, đều là Đường Gia Thiếu tặng y.
Đây thật là một đột phá không nhỏ, Hạ Tưởng sau khi nghe xong, chỉ thị Lý Tòng Đông tiếp tục đào sâu, đồng thời đối với trò chơi hai mặt của Trần Công Phương, cách làm thỉnh thoảng tạo ra một chút vấn đề vô cùng phản cảm, ảnh hưởng đến hiệu quả phá án không nói, còn có khả năng ảnh hưởng toàn bộ đại cục.
Lý Tòng Đông tính tình hơi mềm, Hạ Tưởng lo nghĩ, liền quyết định điều động từ Ủy ban Kỷ luật thành phố vài người đắc lực có khả năng đến trợ giúp Lý Tòng Đông. Nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố thường xuyên giao tiếp với cán bộ khu huyện phía dưới, phương pháp thô một chút, nhưng hữu hiệu.
Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại cho Ninh Hải Thâm, bảo Ninh Hải Thâm sắp xếp hai nhân viên phá án tin tưởng được, tạm thời điều động đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh trợ giúp công tác. Ninh Hải Thâm luôn miệng đồng ý, vô cùng sảng khoái, lại càng có thêm cảm giác quan hệ với Chủ nhiệm Hạ mật thiết hơn.
Sắp xếp xong tất cả, trong lòng Hạ Tưởng chắc chắc hơn rất nhiều, đối với mệnh vận sau này của Đường Gia Thiếu, xử trí đối với Trần Công Phương như thế nào, sắp xếp bước tiếp theo đối với Thẩm Hà Dương, trong lòng hắn đều có một hướng đi, nếu hết thảy thuận lợi, trong ba người, luôn có một người sẽ mở ra một chỗ hổng khổng lồ của Cầu đường tỉnh Tương.
Nhưng đối với cuộc đụng độ trong hội nghị thường vụ sắp tới, trong việc đại sự về bổ nhiệm Mai Hiểu Lâm, trong lòng hắn vẫn là nhiều ít hơi thiếu tự tin. Dù sao thời gian hắn đến tỉnh Tương ngắn ngủi, cũng không rõ ràng lắm sức mạnh Trịnh Thịnh nắm trong tay đối với hội nghị thường vụ như thế nào, cũng không dám kết luận sự hợp tác hiện nay giữa mấy người Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam và Hồ Định, đã đi sâu tới mức độ nào.
Sau khi hết giờ làm, Thư ký Tằng Trác cùng hắn đi ăn cơm chiều. Cơm chiều ăn ở căn tin cơ quan Tỉnh ủy. Kỳ thật có không ít lãnh đạo tỉnh đi ăn ở căn tin, cho dù không phải ngày ngày lộ diện, cũng cần thỉnh thoảng lộ diện. Thứ nhất là thể hiện gần gũi dân chúng, hai là cũng biểu hiện hoà mình với quần chúng. Đương nhiên, căn tin của lãnh đạo tỉnh không phải nơi mà cán bộ bình thường có thể ra vào.
Sau bữa tối, Hạ Tưởng đi bộ cũng như đi xe, chuẩn bị đi bộ về nhà, hắn rất thích dùng phương thức tản bộ để thư giãn, hơn nữa cũng có lợi cho thân thể khỏe mạnh.
Mới ra khỏi tòa nhà Tỉnh ủy không xa, một chiếc xe thể thao màu vàng “két”, một tiếng, dừng ở bên cạnh người hắn, trong xe một người có mái tóc dài bồng bềnh, người con gái phong thái yểu điệu, Hạ Tưởng liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là Dương Diêu Nhi.
– Chủ nhiệm Hạ, tôi muốn báo cáo anh một tình huống, rất bí mật, rất thần bí, anh muốn nghe một chút hay không?
Dương Diêu Nhi cắn môi, nheo mắt, cười ha ha.
Hạ Tưởng liền xua tay:
– Có tình huống báo cáo, ngày mai đến của văn phòng của tôi.
– Tình huống vô cùng khẩn cấp, Chủ nhiệm Hạ, anh nếu không lên xe, tôi sẽ không đi nữa.
Dương Diêu Nhi liền chơi xấu, còn bấm còi ầm ầm.
Hạ Tưởng biết rằng, phiền toái đến rồi, Dương Diêu Nhi tuyệt đối là kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 14:58 (GMT+7) |